Tuy nhiên xem bộ dáng của hắn, chỉ sợ mười ngày, nửa tháng cũng chưa giải quyết xong.
Vị long thần này vừa biến mất, Tiếu Ân lập tức kéo hắc long vương và Christian ra khỏi nơi nguy hiểm này, sau đó chạy theo một hướng khác.
Tuy vị long thần bậc cao muốn ba người ở lại, nhưng trong hoàn cảnh này, không ai muốn ở chung với thần linh bậc cao. Huống chi vị long thần bậc cao đó là một vị hoàng kim long tộc, không phải hắc long nhất tộc.
Một tháng sau, vị hoàng kim long thần quay trở lại, mật độ dòng xoáy vẫn như cũ nhưng ba người ở bên trong đã biến mất.
Mặt hắn nhăn nhó, không nghĩ ra nguyên nhân trong đó.
Tuy nhiên hắn không tin những người này tự ý rời đi.
Khi vị long thần bậc cao đang sầu não thì ba người Tiếu Ân sắp tiếp cận mục tiêu chính.
Tuy thời không hồng lưu chỉ chiếm một phần nhỏ trong thần giới nhưng đối với nhóm thần linh thì nơi này vẫn vô cùng vô tận.
Kỳ thật đối với nhóm thần linh, so về độ rộng lớn thì nơi này phải bằng cả thần giới.
Bởi vì ở đây, không thể sử dụng thần niệm. Chỉ có thể sử dụng đôi mắt để quan sát bốn phía.
Mà trong thời không hồng lưu, phần lớn những dòng xoáy sáng ngời như mặt trời, chiếu rọi bốn phía, căn bản không thể nhìn xa. Lại có dòng xoáy ảm đạm như hắc động, hút hết hào quang bốn phía, căn bản không nhìn ra đó nơi nào trong bóng tối.
Hoặc sáng ngời hoặc đen tối, những dòng xoày phân thời không hồng lưu thành những khu vực lớn nhỏ khác nhau. Với thị lực của thần linh, đừng mơ nhìn thấu những khu vực bị hào quang hoặc bóng tối bao phủ.
Trong thời không hồng lưu không phải chỉ có những khu vực hắc ám và quang minh, cũng có những khu vực bình thường.
Nhưng tất cả những điều này không gây ảnh hưởng tới Tiếu Ân.
Ở nơi này, hắn giống như cá gặp nước, một khi thần niệm phát ra, lập tức nắm giữ mọi thứ trong tay. Cảm giác đặc thù này khiến hắn chơi đùa vui vẻ trong thời không hồng lưu đến nỗi quên cả trời đất.
Mang theo hắc long vương và Christian, Tiếu Ân tiến tới trung tâm của thời không hồng lưu.
Tiếu Ân không biết vì sao muốn tới đó nhưng hắn biết ở trung tâm của thời không hồng lưu, có âm thanh kêu gọi hắn. Tuy lai lịch của âm thanh này bất minh, nhưng khiến hắn có cảm giác ấm áp, hơn nữa còn mang tới cho hắn cảm giác quen thuộc. Cho nên Tiếu Ân tin, âm thanh đó không có ác ý với hắn.
Về phần hắc long vương và Christian nhờ có năng lực thần kỳ của Tiếu Ân nên mới xâm nhập được sâu vào trong. Đi theo Tiếu Ân, bọn họ không cảm thấy nguy hiểm.
Rốt cuộc xâm nhập tới một trình độ nhất định, Tiếu Ân đột nhiên dừng lại. Khuôn mặt hắn xuất hiện một tia dị sắc, dường như có chút do dự.
Hắc long vương nhẹ giọng hỏi: “Tiếu Ân, ngươi làm sao vậy? Nơi này có gì không đúng sao?”
Christain lập tức dựng đôi tai lên. Chuyện liên quan tới tính mạng của mình, hắn đương nhiên muốn biết rõ.
Tiếu Ân nhìn xuống dưới nói: “Các ngươi yên tâm, nơi này không có nguy hiểm. Chỉ có điều…”
Hắn duỗi tay, nhẹ nhàng chạm về phía trước.
Ngón tay hắn chạm vào phiến hào quang phía trước, phiến hào quang lập tức nổi sóng, khuếch tán ra bốn phía.
Bọn họ không xa lạ với cảnh tượng này. Từ bên ngoài vào tiến vào thời không hồng lưu, bọn họ đã có cảm giác này.
Sắc mặt Christian khẽ biến, hỏi: “Chúng ta đã tới khu vực giáp ranh với thời không hồng lưu?”
Tiếu Ân nghiên túc nói: “Tuy ta không biết thời không hồng lưu lớn như thế nào, nhưng nói thực, còn lâu mới đi hết được.”
Trong lòng hắc long vương, đột nhiên nói: “Ta hiểu rồi, khu vực này chỉ có cấp bậc chủ thần mới có thể tiến vào.”
Sắc mặt của Christian xám lại, hắn liếc mắt nhìn Tiếu Ân. Do dự một lúc, rốt cuộc không nói gì.
Bên trong thời không hồng lưu, mỗi cấp bậc thần linh có một khu vực riêng. Nếu vượt qua giới hạn, bọn họ sẽ gặp phải rất nhiều nguy hiểm.
Giống như thần linh bậc trung muốn tiến vào chỗ của thần linh bậc cao. Như vậy với thực lực của bọn bọ, căn bản không thể phát hiện dòng xoáy ẩn hình. Trong tình huống này, trừ khi vận khí của thần linh bậc trung cực tốt mới có thể bình an ra vào.
Cho nên khi Christian nghe nói khu vực kế tiếp là phạm vi hoạt động của chủ thần, trong lòng hắn chấn động.
Thần linh bậc trung kém quá xa chủ thần, khiến hắn không tin tưởng mình có lực tự bảo vệ. Chỉ có điều nhìn Tiếu Ân, trong lòng Christian cố đè nén nỗi sợ hãi.
Nếu hắn có thể đi lại tự nhiên trong khu vực thần linh bậc cao, vậy bên trong không có gì làm khó được hắn.
Ánh mặt của Tiếu Ân liếc nhìn hai người, đột nhiên nói: “Thất thải lưu ly vụ có hình dáng gì?”
Đây là lần đầu tiên Tiếu Ân hỏi chuyện liên quan về thất thải lưu ly vụ. Christian kinh ngạc nói: “Tiếu Ân các hạ, khong ngờ ngài không biết hình dáng của thất thải lưu ly vụ.”
“Tất nhiên không biết.” Tiếu Ân vắt chéo tay nói: “Chúng ta đi theo ngài, chỉ cần ngài biết là được.”
Sắc mặt Christian hơi đỏ. Tay áo hắn vung lên, trước mặt mọi người xuất hiện một đoàn hào quang. Đoàn hào quang là một ảnh hư ảo, từ từ biến thành đám mây không có hình dáng cụ thể.
Đồ vật này giống với dòng xoáy bình thường nhưng có bảy màu: đỏ, cảm, vàng, lục, lam, chàm, tím. Bảy loại màu này luân phiên nhau thay đổi.
Tiếu Ân từ từ nhắm hai mắt, khuôn mặt hiện lên một tia cười khổ nói: “Quả nhiên là thứ này. Đáng tiếc không còn kịp nữa rồi.”
Sắc mặt Christian khẽ biến, dồn dập hỏi: “Không kịp gì?”
Tiếu Ân chỉ về phía trước nói: “Trong khu vực kế tiếp, có một khối không khí như thế.”
Khuôn mặt Christian lộ ra vẻ mừng như điên nói: “Ở đâu? Chúng ta nhanh tới.”
Tiếu Ân tức giận nói: “Không cần đi, khi ta phát hiện ra nó thì nó đã biến mất.”
“Biến mất? Làm thế nào nó biến mất?” Hắc long vương dò hỏi.
“Đó là một loại năng lực truyền tống đặc thù, cứ như thế tiêu biến.”
“Thứ này có thể truyền tống cực xa, ta có thể cảm ứng được.” Tiếu Ân bình tĩnh nói.
Hắc long vương và Christian nhìn nhau, khuôn mặc tràn ngập thất vọng và uể oải.
Ai cũng biết cơ hội này khó gặp được. Thế mà bọn họ bỏ lỡ cơ hội đó.
“Tiếu Ân, có biện pháp nào không?” Hắc long vương hỏi.
Vì tương lai của hắc long nhất tộc, giọng nói của hắn mang theo sự cầu khẩn.
Tiếu Ân do dự một chút nói: “Để ta thử xem. Tuy nhiên theo suy đoán của ta, nếu thực sự muốn thu thập thất thải lưu ly vụ, chắc chắn chúng ta phải tiến vào trong. Bởi vì ta cảm giác, nó đang xâm nhập vào trong.”
Lần nay ngay cả hắc long vương cũng trợn tròn mắt. Tiếu Ân có thể sử dụng thần niệm cảm ứng tình huống xung quang đã là việc rất giỏi. Hiện giờ thì tốt rồi, ngay cả năng lực đoán trước cũng biết, quả thực không thể nào tin nổi.
Hắn và Christian nhìn nhau, trong lòng khó hiểu. Ở nơi này chẳng phải không thể sử dụng năng lực đoán trước sao. Thần linh có năng lực đoán trước đều không dám tiếp cận thời không hồng lưu. Trải qua nhiều năm biến hóa, nơi này cũng biến đổi sao?
Tiếu Ân không biết, hình tượng của mình trong lòng hai vị long thần đã trở nên cao lớn. Hắn cẩn thận tiến vào bên trong giới hạn giữa thần linh bậc cao và chủ thần.
Sau khi Tiếu Ân tiến vào trong, hắn trong khỏi nao nao. Tuy ở trong này thần niệm của hắn không gặp trở trại, nhưng không có nghĩa là Tiếu Ân có thể cảm nhận được những biến hóa thần kỳ.
Đặc biệt ở trong khu vực của cấp chủ thần, xuất hiện biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Xung quanh là một mảnh tối đen. Ngay cả với thị lực của ba người, cũng chỉ nhìn được một trăm mét. Hơn nữa tai của bọn họ như bị bịt lại, cho dù muốn nghe tiếng động ở xa cũng rất khó khăn.
Sắc mặt của Christian và hắc long vương khẽ biến. Trong mắt bọn họ tràn ngập thần sắc bất đắc dĩ. Tiến vào trong này, bọn họ bị hạn chế quá lớn.
Nơi này không hổ danh là khu vực hoạt động của cấp chủ thần.
Tuy nhiên cách bọn họ một khoảng xa, dường như có hào quang chớp động. Tiếu Ân chỉ vào nơi đó nói: “Đó là dòng xoáy cố định phát quang, phía trước có một, bên này cũng có…”
Christian vội vàng nói: “Bên này cũng có? Vì sao ta không nhìn thấy?”
Tiếu Ân suy nghĩ một chút nói: “Có lẽ do khoảng cách hơi xa một chút.”
Christian cười khổ, nghĩ tới hoàn cảnh ở trong này, hắn không biết nói gì.
Dù sao hắc long vương mới là một vị thần linh vừa mời đốt thần hỏa, không cảm khái như Christian, hắn xoay chuyển ánh mắt, hỏi: “Tiếu Ân, thất thải lưu ly vụ chạy đi đâu?”
Tiếu Ân nhắm hai mắt, miệng nhẹ nhàng mấp máy. Tuy nhiên hắc long vương và Christian không nghe rõ âm thanh trong miệng hắn đại biểu cho điều gì. Nhưng bọn họ có thể khẳng định, trên người Tiếu Ân có một loại năng lượng thần bí khuếch tán.
Bọn họ chưa bao giờ gặp qua cỗ năng lượng này. Tuy nhiên khi tiếp xúc với cỗ sức mạng này, trong lòng bọn họ đồng thời run rẩy.
Đó là cảm giác thâm trầm khó có thể hình dung. Trước mặt cỗ lực lượng này, dường như bọn họ trở nên nhỏ bé bất lực. Cả đời bọn họ rất ít khi trải qua cảm giác này.
Đột nhiên bọn họ nghĩ tới niềm kiêu ngạo của long tộc, một trong bảy đại thần vương của quang minh hệ, long thần bệ hạ. Có lẽ trước mặt vị thần linh vĩ đại của long tộc, bọn họ mới có cảm giác như thế.
Ý niệm này xuất hiện, trong đầu hai vị long thần lập tức hiện lên trăm mối cảm xúc. Tiếu Ân chỉ là một vị thần linh bậc trung, thế nhưng lại mang tới cho bọn họ áp lực cực lớn. Như vậy, ngày sau khi hắn không ngừng tiến giai, đạt tới đỉnh cao thì uy áp còn cường đại tới cỡ nào.
Chỉ cần suy nghĩ một chút là khiến người khác không rét mà run.
Quan hệ giữa hắc long vương và Tiếu Ân không bình thường. Ngoài nỗi khiếp sợ ra còn bao gồm sự vui mừng và cao hứng. Trên con đường thành thần, có đồng bọn và chỗ dựa vững chắc như thế, hắn còn không hài lòng gì nữa?
Trong lòng Christian ngổn ngang cảm xúc phức tạp. Hắn âm thầm liếc nhìn vẻ mặt hớn hở của hắc long vương, rốt cuộc không mở miệng.
Một lúc sau, Tiếu Ân mở hai mắt, tận lực phóng thích thần niệm, đem toàn bộ tinh thần và thể xác đầu nhập vào trong. Không ngờ hắn có một cảm giác thần kỳ, dường như hắn có thể giao lưu với toàn bộ thời không hồng lưu.
Loại giao lưu này thuần túy là về mặt tinh thần. Dường như hắn và thời không hồng lưu hợp thành một thể, có thể ảnh hưởng và chi phối lẫn nhau.
Giờ phút này, thậm chí trong lòng Tiếu Âu, thời không hồng lưu giống như Vô Danh, đều có suy nghĩ và tư duy.
Vô Danh và các linh vật khác có thể sản sinh linh trí. Vậy thì vì sao thời không hồng lưu không sinh ra linh trí chứ?
Chỉ có điều khi tinh thần của Tiếu Ân không ngừng xâm nhập vào sâu, hắn phát hiện một không gian vô cùng rộng lớn. Dường như phiến không gian này không có linh trí. Nhưng ở trong đó rất thích hợp với hắn, khiến hắn có cảm giác quen thuộc.
Sau khi độ phù hợp đạt tới trình độ nhất định, thậm chí Tiếu Ân còn sinh ra cảm giác có thể khống chế thời không hồng lưu.
Đúng vậy, cảm giác này vô cùng chân thật. Dường như hắn có thể khống chế toàn bộ thời không hồng lưu như một kiện siêu cấp đạo cụ ma pháp.
Một khi nghĩ tới uy lực của kiện đạo cụ ma pháp này, tim Tiếu Ân lập tức đập nhanh.
Nếu hắn có thể khống chế được kiện đạo cụ ma pháp siêu cấp này, ngay cả cường giả cấp thần vương cũng chưa chắc thắng được hắn.
Đương nhiên đó chỉ là suy đoán trước mắt của Tiếu Ân mà thôi. Tiếu Ân còn chưa khống chế được.
Tuy nhiên khi tinh thần ý niệm của Tiếu Ân phát ra ngoài, bắt đầu phù hợp với xung quanh, hắn mơ hồ cảm giác được hướng di dộng của hào quang của dòng xoay bảy màu. Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
Dòng xoáy này dường như có mối liên hệ thần bí với thời không hồng lưu. Nhờ có mối liên hệ thần bí này nên Tiếu Ân mới cảm ứng được.
Nhẹ nhàng chỉ về một hướng. Tiếu Ân tự tin nói: “Chỗ này, chúng ta đi thôi.”
Christian nhìn Tiếu Ân, không hiểu sao lại tràn ngập niềm tin. Hắn trở nên hoạt bát, cho tới bây giờ hắn mới cảm thấy tương lai tươi sáng. Nếu thực sự chiếm được thất thải lưu ly vụ, tương lai của hắc long nhất tộc sẽ xuất hiện biến hóa.
Ánh mắt của hắn lập tức xuất hiện hào quang sang ngời. Trong hoàn cảnh này giống như hai bóng đèn nhỏ. Tiếu Ân và hắc long vương rất kinh ngạc với biến hóa của hắn.
Tuy nhiên nếu để bọn họ biết, tâm của lão long hoàn toàn vì hắc long nhất tộc, có lẽ hai người sẽ suy nghĩ khác về lão.
Ba người Tiếu Ân tiến vào bên trong thời không hồng lưu. Lần nay di chuyển, Tiếu Ân cẩn thận hơn. Không phải vì hoàn cảnh khốc liệt ở nơi này mà hắn di chuyển chậm, hắn làm như vậy vì không muốn chạm mặt với phân thân chủ thần. Nếu gặp phải phân thân chủ thần, bọn họ tuyệt đối không còn đường sống. Cho nên Tiếu Ân luôn cẩn thận.
Trên đường đi, Tiếu Ân duy trì tốc độ không nhanh không chậm. Gặp phải dòng xoáy ẩn hình thì luôn vòng sang hướng khác đi. Tuy hắn có năng lực di động dòng xoáy nhưng hiện tại nên thành thật thì tốt hơn.
Kỳ thật sau khi xâm nhập vào sâu, tuy cảm ứng của Tiếu Ân vẫn rõ nhưng phạm vi phóng thích thần niệm đã thu nhỏ lại chỉ còn trăm dặm.
Tuy nhiên hắn phải đảm bảo an toàn khi truy tìm thất thải lưu ly vụ. Do đó cứ cách một đoạn thời gian, đám người Tiếu Ân lại dừng lại để Tiếu Ân cảm ứng.
Sau mấy lần như thế, đột nhiên Christian hỏi: “Tiếu Ân các hạ, ngài có cảm thấy dường như chúng ta đi một vòng lớn không?”
Tiếu Ân kinh ngạc nhìn hắn, không ngờ trong hoàn cảnh này mà hắn có thể nhận ra phương hướng. Nếu không phải biết vị long thần này là thần linh bậc trung, chỉ sợ Tiếu Ân đã coi hắn là thần linh bậc cao thậm chí là thần linh cấp chủ thần.
“Christian các hạ, vì sao ngài có cảm giác đó?” Hắc long vương kinh ngạc hỏi.
Nơi này không phải bên ngoài, ở trong này hắn có chút choáng đầu. Nhưng biểu hiện của đồng bạn khiến hắn có chút không phục.
Christian ho nhẹ một tiếng nói: “Hai vị, thần tính của ta có một đặc điểm đó là có thể nắm giữ pháp tắc viễn hành. Mặc dù ở nơi này, ta không thích ứng lắm, nhưng vẫn cảm ứng được đại khái phương hướng.”
Tiếu Ân hơi gật đầu nói: “Không hổ danh là thần linh nắm giữ pháp tắc viễn hành. Tuy không phải một vòng tròn nhưng cũng không sai biệt lắm.”
Christian nhẹ giọng hỏi: “Tiếu Ân các hạ, thất thải lưu ly vụ hành động có quy luật?”
“Hoàn toàn không!” Tiếu Ân cười khổ nói: “Đồ vật này dường như cảm ứng được có người truy tìm nó, nên nó mới di chuyển theo một lộ tuyến quái dị như vậy.”
“Cảm ứng?” Khuôn mặt của Christian đại biến: “Chẳng lẽ thất thải lưu ly vụ có thần trí?”
Tiếu Ân nhìn hắn, thầm nghĩ thất thải lưu ly vụ có thần trí đã dọa hắn sợ. Nếu nói cho hắn biết toàn bộ thời không hồng lưu sắp sinh thần trí thì không biết hắn sẽ có biểu tình như thế nào.
Hắc long vương hít một ngụm khí lạnh nói: “Ở nơi này, thất thải lưu ly vụ tuyệt đối giống như cá gặp nước. Nếu nó không có thần trí, nó sẽ di động theo một quy luật. Có lẽ chúng ta có thể đuổi theo nhưng nếu nó có thần trí và có thể truyền tống đi xa thì chúng ta đừng mơ đắc thủ được.”
Khuôn mặt Christian âm trầm, không nói lời nào. Kỳ thật hắc long vương nói rất đúng, chỉ có điều một khi nghĩ tới thất bại, hy vọng trong lòng bị dập tắt, trong lòng hắn tự nhiên bực bội.
Tiếu Ân than nhẹ một tiếng, hắn rất muốn an ủi một chút nhưng thứ này quá quan trọng với long tộc nên hắn không biết an ủi như thế nào.
Đột nhiên sắc mặt Tiếu Ân khẽ biến, kéo hắc long vương, nói: “Christian các hạ, mau đi theo ta.”
Nói xong, hắn nhanh chóng bay về phương xa. Tốc độ vô cùng nhanh, hơn xa lúc trước.
Christian vui mừng, vừa đi theo vừa hỏi: “Tiếu Ân các hạ, ngài phát hiện thất thải lưu ly vụ?”
“Đúng!” Tiếu Ân không quay đầu lại nói.
“Ở nơi nào?” Bị Tiếu Ân kéo, Hắc long vương hỏi.
“Ở phía sau chúng ta.” Tiếu Ân không cần nghĩ ngợi nói.
“Phía sau?” Hai đầu hắc long ngơ ngác nhìn nhau. Nếu ở mặt sau, vậy vì sao Tiếu Ân lại khẩn trương?
“Đúng vậy, ở phía sau, thứ này đang đuổi theo chúng ta.” Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
Thân hình của Christian dừng lại, khuôn mặt sáng lên nói: “Rất tốt!”
Tiếu Ân dừng một chút. Hắn vốn không muốn để ý tới tên ngu này nhưng không thể thấy chết mà không cứu.
Kéo Christian lại, hắn nói: “Chạy!”
Christian bị Tiếu Ân lôi kéo bỏ chạy, hắn không hiểu hỏi: “Xảy ra chuyện gì, vì sao chúng ta phải đi?”
Tiếu Ân tức giận nói: “Không phải đi mà là chạy!”
Christian và hắc long vương ngẩn ra, chuyện hôm nay đúng là kỳ quái.
Vừa rồi bọn họ còn truy tìm thất thải lưu ly vụ nhưng bây giờ lại ngược lại…
“Vì sao phải chạy?”
“Bởi vì phía sau thất thải lưu ly vụ có một vị thần linh.”
Lúc này Christian mới thực sự giật mình. Hắn không để Tiếu Ân kéo nữa mà dùng thần lực của bản thân. Tốc độ chạy còn nhanh hơn thở, nếu không phải cần Tiếu Ân dẫn đường, chỉ sợ hắn đã sớm vượt Tiếu Ân.
Thần linh có thể xuất hiện trong khu vực này chắc chắn là phân thân thần linh cấp chủ thần.
Mặc dù trước mặt các tín đồ, ba người là thần linh chí cao vô thượng. Nhưng trước mặt chủ thần, địa vị của bọn họ không khác gì mấy tín đồ.
Ba người không ngừng gia tốc, giống như ở phía sau là một vị chủ thần cường đại.
Một lúc sau, động tác của Tiếu Ân dần chậm rãi. Khuôn mặt của hắn lộ vẻ nghiệm trọng, trong mắt xuất hiện hào quang kiên quyết.
“Tiếu Ân các hạ, ngài làm sao vậy? Chủ thần bỏ đi rồi sao?” Christian do dự hỏi.
“Không!” Tiếu Ân nói: “Bọn họ đã tới gần, hơn nữa tốc độ còn nhanh hơn chúng ta. Nếu cứ đuổi theo sẽ rất nhanh đuổi kịp chúng ta.”
Sắc mặt của hắc long vương và Christian lập tức khó coi. Bọn họ đương nhiên biết nếu bị phân thân chủ thần đuổi kịp, bọn họ tuyệt đối không còn đường sống.
Hít sâu một hơi, ánh mắt của Tiếu Ân nhìn bốn phía. Dường như mọi chuyện không quan hệ gì với hắn nhưng thần niệm của hắn cảm ứng được, tất cả dòng xoáy có mối liên hệ với hắn.
Từ từ, trong đầu hắn xuất hiện một ý tưởng. Tuy ý tưởng này mông lung nhưng hắn tin cảm giác của mình không sai.
“Lão Hắc ngươi tin ta không?” Tiếu Ân trầm giọng hỏi.
Hắc long vương chớp mắt, cả giận nói: “Hỏi thừa? Ngươi muốn làm gì, cứ nói thẳng đi!”
Tiếu Ân giơ tay chỉ, hắc long vương và Christian nhìn về phía hắn chỉ, nơi đó có một dòng xoáy to lớn tỏa ra hào quang sáng ngời.
“Lão Hắc, nếu ngươi tin ta, vậy tiến vào thôi.” Tiếu Ân bình tĩnh nói.
Sắc mặt hắc long vương không thay đổi, hắn biết Tiếu Ân không hại mình. Tuy nhiên có một số việc, hắn không thể không hỏi rõ mà làm: “Dòng xoáy đó có tính chất gì, ngươi biết không?”
“Nếu ta đoán đúng thì dòng xoáy này tương đương với siêu cấp truyền tống trận, có thể truyền tống người khác ra khỏi thời không hồng lưu.”
Tiếu Ân bình tĩnh nói: “Nếu có thể bình an rời khỏi nơi này, ngươi phải nhanh chóng trở về thần quốc. Chuyện nơi này không còn liên quan tới ngươi nữa.”
Sắc mặt hắc long vương hơi biến đổi, hắn không hỏi Tiếu Ân vì sao biết được thuộc tính của dòng xoáy. Bởi vì hiểu biết của Tiếu Ân nằm ngoài dự đoán của hắn. Trầm ngâm một chút, hắc long vương hỏi: “Còn ngươi thì sao? Đi cùng ta chứ?”
Tiếu Ân khẽ lắc đầu nói: “Ta phải ở lại thử một lần!”
Ánh mắt của hắn lóe lên hào quang.
Khuôn mặt hắc long vương run run, nói: “Ngươi muốn thử gì? Chẳng lẽ ngươi muốn cướp thất thải lưu ly vụ trên tay phân thân chủ thần?”
Tiếu Ân cười ha ha nói: “Lão Hắc, ngươi không phải lo lắng cho ta, tóm lại nghe lời ta đi.”
Hắc long vương do dự một chút, lại nghĩ tới thần quốc có thể so với thần linh bậc cao của Tiếu Ân, rốt cuộc hung hăng dậm chân, quay đầu bước đi. Đi tới trước dòng xoáy, đột nhiên quay đầu hỏi: “Christian, ngươi đi cùng ta?”
Christian do dự một chút hỏi: “Tiếu Ân các hạ, thần linh cấp chủ thần đang đuổi theo thất thải lưu ly vụ sao?”
Tiếu Ân nghiêm mặt, gật đầu nói: “Đúng vậy, đó là một phân thân chủ thần hắc ám hệ.”
Christian thở dài một tiếng, dường như rất thất vọng. Nếu đồ vật kia bị một chủ thần phát hiện thì một tên thần linh bậc trung nho nhỏ như hắn không thể nào xen vào.
“Tiếu Ân các hạ, chúng ta cùng nhau đi thôi!” Christian trầm giọng nói: “Ta tin lời của ngài nhưng ta không hy vọng ngài mạo hiểm.”
Hắn dừng một chút nói: “Thần linh bậc trung và chủ thần là một khoảng cách không thể nào lấp đầy. Ngài không nên có chủ ý với thất thải lưu ly vụ.”
Tiếu Ân giơ tay chặn lại nói: “Ngài yên tâm, ta tự có chừng mực, tuyệt đối không khiêu khích phân thân chủ thần.”
Christian gật đầu, miễn cưỡng nở nụ cười tươi. Cùng hắc long vương tiến vào trong dòng xoáy.
Nói trong lòng hắn không hoài nghi là giả. Nhưng hắn biết, nếu Tiếu Ân để hắc long vương rời đi thì tốt nhất hắn nên đồng hành cùng hắc long vương. Nếu ở lại sẽ không biết mình chết như thế nào. Còn thất thải lưu ly vụ, nếu thực sự bị phân thân chủ thần truy đuổi, thì hắn không có khả năng đạt được. Nhưng cho dù không, có người truy đuổi thì một mình Tiếu Ân cũng không thu được nó.
Sau khi tiếp xúc với dòng xoáy, lập tức họ bị một cỗ hấp lực hút vào, cỗ lực lượng này giống như hắc động, căn bản không cho người khác có cơ hội chống đỡ.
Rất nhanh, Christian và hắc long vương cảm thấy hoa mắt. Hắc ám vô tận biến mất, lực hút cũng biến mất.
Hai người không biết tới nơi nào trong thần giới hư vô.
Bọn họ nhìn xung quanh, ngay cả thần linh cũng không biết đây là đâu.
Sau khi phiêu lưu một tháng, bọn họ mới biết mình ở đâu.
Bọn họ tới một nơi hoang vu trong thần giới, nơi này cũng là cấm địa. Tuy nhiên cấm địa này không quái dị như thời không hồng lưu mà cực kỳ nguy hiểm. Người tiến vào gần như phải chết.
Sau khi biết rõ, bọn họ vội vàng rời đi. Cuối cùng an toàn quay trở lại thần quốc. Đối với lời nói của Tiếu Ân, hai người không hề hoài nghi.
Dù sao ngay cả thần vương bệ hạ cũng chưa chắc biết được thuộc tính dòng xoáy và vị trí truyền tống.
Tất nhiên Christian không đi tuyên dương chuyện này. Bởi trong lòng hắn hy vọng, Tiếu Ân có thể cướp được thất thải lưu ly vụ. Còn việc Tiếu Ân giao thất thải lưu ly vụ cho mình hay hắc long vương thì cũng như nhau.
Bởi vì người được lợi cuối cùng vẫn là hắc long nhất tộc.
Tuy phải chờ đợi, hơn nữa trong lòng hắn biết hy vọng không lớn nhưng ý nghĩ này cứ lởn vởn trong lòng hắn.
Sau mấy năm, thần giới truyền ra một tin chấn động. Khi đó hắn mới biết, Tiếu Ân không phải thần linh bậc trung bình thường.
※※※
Nhìn hắc long vương và Christian rời đi, thần thái trong mất Tiếu Ân đậm lên.
Nếu nói vừa rồi hắn còn e dè thì giờ phút này hắn giống như phạm nhân thoát khỏi gông cùm. Rốt cuộc không còn phải kiêng kỵ nữa.
Nhìn về phía trước, trong lòng hắn xuất hiện lý tưởng hào hùng.
Muốn ở nơi này đùa với ta sao? Tốt, ta sẽ tiếp ngươi.
Giây phút này, hắn hoàn toàn quên sự chênh lệch giữa phân thân thần linh bậc trung và phân thân chủ thần. Thần niệm của hắn phóng ra xung quanh. Thần vực hoàn toàn phóng thích, bao vây các dòng xoáy.
Nếu giờ phút này có thần linh khác nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ không tin vào hai mắt của mình.
Một thần linh bậc trung không ngờ làm được chuyện mà ngay cả chủ thần cúng không làm được. Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
Thần niệm của Tiếu Ân không phát ra xa, chỉ ở trong một khu vực.
Phạm vi của khu vực này không lớn nhưng ít nhất cũng bằng một tòa thành nhỏ. Số lượng dòng xoáy ở bên trong đạt tới con số hơn một ngàn.
Sau khi thần niệm và khí tức của Tiếu Ân bao phủ toàn bộ nơi này, dòng xoáy sống động nhanh chóng lao về phía Tiếu Ân.
Ngoài vài dòng xoáy to lớn không di động, rất nhanh bên người Tiếu Ân xuất hiện mấy trăm dòng xoáy.
Dưới sự khống chế của Tiếu Ân, tốc độ phi hành của dòng xoáy rất nhanh. Nếu nhìn từ bề ngoài thì cũng bình thường nhưng khiến người khác cảm thấy khủng bố đó là dòng xoáy ẩn hình. Sau khi kết hợp với thần niệm của Tiếu Ân, những dòng xoáy đó trở nên hoàn mỹ hơn.
Làm xong mọi việc, rốt cuộc Tiếu Ân ưỡn thẳng ngực, lẳng lặng chờ đợi đối phương.
Nếu hắc long vương và Christian còn ở lại thì hắn không dám làm ra chuyện này. Nhưng khi bọn họ rời đi, Tiếu Ân không ngại thử cực hạn của mình.
Đột nhiên, khu vực đó sáng lên. Một dòng xoáy bảy màu chợt xuất hiện trong phạm vi khống chế của Tiếu Ân.
Dòng xoáy này dường như dừng lại một chút. Rốt cuộc nó hiểu tình cảnh của mình. Hào quang bảy màu trên người lập tức bộc phát, muốn chạy trốn.
Đáng tiếc bản thân nó bị vây trong thần vực của Tiếu Ân. Mà mỗi tấc không gian bên trong thần vực đều bị Tiếu Ân chi phối, hơn nữa Tiếu Ân không thể bỏ qua cho nó.
Trong không gian hư vô đột nhiên xuất hiện năng lượng dao động mãnh liệt. Từng đợt năng lượng tỏa ra giống như một nhà giam. Lực lượng không gian không thể điều động được.
Dòng xoáy bảy màu hoảng hốt, nó am hiểu nhất là kỹ năng truyền tống. Một khi kỹ năng bảo mệnh này không còn tác dụng cũng là lúc nó cùng đường.
Ngay khi năng lượng của Tiếu Ân giam cầm thất thải lưu ly vụ thì một trận năng lượng dao động khác xuất hiện.
Khóe môi Tiếu Ân nở nụ cười kỳ dị. Dưới sự khống chế của hắn, thất thải lưu ly vụ lướt đi một đoạn. Đúng lúc này, một bóng người cao lớn xuất hiện đúng chỗ dòng xoáy bảy màu rời đi.
Bóng người này cao ba thước, toàn thân được bao phủ bởi năng lượng.
Dưới sự tấn công mãnh liệt của loại năng lượng này, khu vực khống chế của Tiếu Ân trở nên lắc lư.
Khuôn mặt giống như cương thi của vị thần linh rốt cuộc giật mình. Rốt cuộc hắn nhận ra lực lượng thần bí tràn ngập trong không gian.
Đôi mắt của hắn lộ vẻ khó tin: “Thần vực? Không có khả năng…”
Giờ phút này, Tiếu Ân mở to hai mắt, nhìn khuôn mặt quen thuộc, bật cười nói: “Thật không biết ai gặp xui xẻo, không ngờ là…”
Ngày xưa Tiếu Ân dùng thân phận người cá sấu tham gia hội giao dịch ngầm của gia tộc Phong Linh, hắn từng dùng giá lớn đế đổi lấy áo giáp ma pháp, vũ khí cao cấp và nhiều thần lực kết tinh.
Nhờ khoản giao dịch này nên Tiếu Ân mới có thể phát triển nhanh.
Trong lần giao dịch đó, phần lớn phân thân thần linh bậc cao đều che giấu khuôn mặt và ẩn nấp năng lượng dao động trên người. Nhưng có những phân thân thần linh bậc cao và phân thân chủ thần tự tin vào thực lực của mình không thèm che giấu.
Bọn họ dùng tướng mạo thật để xuất hiện, không hề kiêng kỵ phóng thích năng lượng của mình.
Tuy làm như thế sẽ khiến người trong hội giao dịch chú ý nhưng với thực lực và thân phận của bọn họ, phương thức này sẽ khiến uy danh của bọn họ truyền đi xa.
Lần đó có một vị chủ thần hắc ám hệ ra tay cướp đoạt. Hơn nữa cuối cùng hắn gần như không tiếc giá cả, đổi lấy đi mấy khối nguyên thể.
Vị thần linh tiến vào khu vực do Tiếu Ân bố trí có khuôn mặt giống như đúc vị thần linh hắc ám hệ kia.
Hít sâu một hơi, giọng nói của Tiếu Ân vang lên trong thần vực: “German Sa bệ hạ tôn kính, vì sao ngài tiến vào trong thần vực của ta?”
Phân thân hắc ám chủ thần German Sa ngẩn ra. Hắn không ngờ đối phương biết tên của mình.
Trong thần giới, ngoài nhóm thần vương chí cao vô thượng, ngay cả thần linh cấp chủ thần cũng chưa chắc nhận ra nhau.
Dù sao thế giới này quá lớn.
Ngoài một bộ phận cực nhỏ thần linh tiến giai thành thần vương thì trong vô số năm cũng chỉ có vị tử linh pháp sư không biết tới từ nơi thần bí nào thuận lợi tiến giai.
Còn đám thần linh còn lại dù có tu luyện lâu cũng chỉ đạt tới cảnh giới chủ thần. Thủy chung không thể tiến thêm một bước nữa.
Cho nên phần đông thần linh đều biết thần vương nhưng chưa chắc biết chủ thần.
Người này lại biết mình. Trong lòng German Sa xoay chuyển, vị này rốt cuộc là vị chủ thần bệ hạ nào?
Về phần dưới cấp chủ thần, căn bản hắn không nghĩ tới. Có thể bình an xâm nhập vào nơi này hơn nữa còn sử dụng thần vực, thậm chí hắn còn nghĩ kẻ đó là thần vương. Nếu nói kẻ trước mặt hắn là phân thân thần linh bậc trung, chỉ sợ có chết hắn cũng không tin.
Nhìn về phía Tiếu Ân. Nơi đó là một mảnh tối đen, giống như thế giới hắc ám. Bản thân hắn là thần linh hắc ám hệ thế mà cảm thấy lạnh cả người.
Cảm giác này khiến hắn tin vào phán đoán của mình. Đối phương ít nhất phải là thần linh cấp chủ thần, hơn nữa rất có thể là thần linh hắc ám hệ.
“Bệ hạ tôn kính, ta nên xưng hô với ngài như thế nào?” Ánh mắt của German Sa thoáng nhìn qua thất thải lưu ly vụ, cũng không ra tay cướp đoạt.
Tiếu Ân ngẩn ra, thầm nghĩ với chút thần lực của mình sao khiến đối phương gọi là bệ hạ được. Ý niệm xoay chuyển, Tiếu Ân cảm thấy thoải mái. Nơi này không phải nơi bình thường trên thần giới mà là thời không hồng lưu. Thần lực và khí tức phóng thích ra không khác biệt nhau lắm. Trừ khi đôi bên chính thức giao thủ, nếu không không biết được thực lực của đối phương.
“Ha ha, thanh danh đối với thần linh tuy trọng yếu nhưng ta không muốn kết oán thù sinh tử với một vĩ đại như ngài. Cho nên khỏi phải nhắc tới tên của ta đi.” Tiếu Ân bình thản nói, không vì sự cường đại của đối phương mà sợ hãi.
Khuôn mặt của German Sa âm trầm. Nếu đối phương ngay cả tên cũng không muốn nói, rõ ràng muốn độc chiếm thất thải lưu ly vụ. Nếu là thần linh khác, có lẽ hắn không sợ hãi. Nhưng có thể phóng thích thần vực ở đây, hơn nữa thần vực còn bao phủ cả một khu vực. Thần linh bình thường không thể làm được chuyện này.
Trong lòng chợt động một cỗ thần lực cường đại từ trên người German Sa xuất hiện. Dường như hắn muốn thăm dò bốn phía, tuy nhiên chỉ trong chốc lát, hắn lại lộ ra vẻ kinh ngạc. Khí tức trên người bạo phát.
“Bệ hạ tôn kính, hóa ra khu vực này không có những dòng xoáy, quả là vô cùng hiếm thấy. Trách không được ngài có thể nạp nơi này vào thần vực của ngài.” German Sa đột nhiên cười ha ha.
Hai mắt của Tiếu Ân sáng lên. Căn cứ theo suy đoán của hắn, dòng xoáy không chỉ hấp thu lực lượng thần niệm, thậm chí ngay cả thần vực của thần linh cũng có thể bị hấp thu.
Giọng nói sắc bén của German Sa đang cao vút chợt ngừng lại.
Giống như âm tiết đang ở giai đoạn cao trào đột nhiên dừng lại khiến người khác có cảm giác mất hứng.
Vị long thần này vừa biến mất, Tiếu Ân lập tức kéo hắc long vương và Christian ra khỏi nơi nguy hiểm này, sau đó chạy theo một hướng khác.
Tuy vị long thần bậc cao muốn ba người ở lại, nhưng trong hoàn cảnh này, không ai muốn ở chung với thần linh bậc cao. Huống chi vị long thần bậc cao đó là một vị hoàng kim long tộc, không phải hắc long nhất tộc.
Một tháng sau, vị hoàng kim long thần quay trở lại, mật độ dòng xoáy vẫn như cũ nhưng ba người ở bên trong đã biến mất.
Mặt hắn nhăn nhó, không nghĩ ra nguyên nhân trong đó.
Tuy nhiên hắn không tin những người này tự ý rời đi.
Khi vị long thần bậc cao đang sầu não thì ba người Tiếu Ân sắp tiếp cận mục tiêu chính.
Tuy thời không hồng lưu chỉ chiếm một phần nhỏ trong thần giới nhưng đối với nhóm thần linh thì nơi này vẫn vô cùng vô tận.
Kỳ thật đối với nhóm thần linh, so về độ rộng lớn thì nơi này phải bằng cả thần giới.
Bởi vì ở đây, không thể sử dụng thần niệm. Chỉ có thể sử dụng đôi mắt để quan sát bốn phía.
Mà trong thời không hồng lưu, phần lớn những dòng xoáy sáng ngời như mặt trời, chiếu rọi bốn phía, căn bản không thể nhìn xa. Lại có dòng xoáy ảm đạm như hắc động, hút hết hào quang bốn phía, căn bản không nhìn ra đó nơi nào trong bóng tối.
Hoặc sáng ngời hoặc đen tối, những dòng xoày phân thời không hồng lưu thành những khu vực lớn nhỏ khác nhau. Với thị lực của thần linh, đừng mơ nhìn thấu những khu vực bị hào quang hoặc bóng tối bao phủ.
Trong thời không hồng lưu không phải chỉ có những khu vực hắc ám và quang minh, cũng có những khu vực bình thường.
Nhưng tất cả những điều này không gây ảnh hưởng tới Tiếu Ân.
Ở nơi này, hắn giống như cá gặp nước, một khi thần niệm phát ra, lập tức nắm giữ mọi thứ trong tay. Cảm giác đặc thù này khiến hắn chơi đùa vui vẻ trong thời không hồng lưu đến nỗi quên cả trời đất.
Mang theo hắc long vương và Christian, Tiếu Ân tiến tới trung tâm của thời không hồng lưu.
Tiếu Ân không biết vì sao muốn tới đó nhưng hắn biết ở trung tâm của thời không hồng lưu, có âm thanh kêu gọi hắn. Tuy lai lịch của âm thanh này bất minh, nhưng khiến hắn có cảm giác ấm áp, hơn nữa còn mang tới cho hắn cảm giác quen thuộc. Cho nên Tiếu Ân tin, âm thanh đó không có ác ý với hắn.
Về phần hắc long vương và Christian nhờ có năng lực thần kỳ của Tiếu Ân nên mới xâm nhập được sâu vào trong. Đi theo Tiếu Ân, bọn họ không cảm thấy nguy hiểm.
Rốt cuộc xâm nhập tới một trình độ nhất định, Tiếu Ân đột nhiên dừng lại. Khuôn mặt hắn xuất hiện một tia dị sắc, dường như có chút do dự.
Hắc long vương nhẹ giọng hỏi: “Tiếu Ân, ngươi làm sao vậy? Nơi này có gì không đúng sao?”
Christain lập tức dựng đôi tai lên. Chuyện liên quan tới tính mạng của mình, hắn đương nhiên muốn biết rõ.
Tiếu Ân nhìn xuống dưới nói: “Các ngươi yên tâm, nơi này không có nguy hiểm. Chỉ có điều…”
Hắn duỗi tay, nhẹ nhàng chạm về phía trước.
Ngón tay hắn chạm vào phiến hào quang phía trước, phiến hào quang lập tức nổi sóng, khuếch tán ra bốn phía.
Bọn họ không xa lạ với cảnh tượng này. Từ bên ngoài vào tiến vào thời không hồng lưu, bọn họ đã có cảm giác này.
Sắc mặt Christian khẽ biến, hỏi: “Chúng ta đã tới khu vực giáp ranh với thời không hồng lưu?”
Tiếu Ân nghiên túc nói: “Tuy ta không biết thời không hồng lưu lớn như thế nào, nhưng nói thực, còn lâu mới đi hết được.”
Trong lòng hắc long vương, đột nhiên nói: “Ta hiểu rồi, khu vực này chỉ có cấp bậc chủ thần mới có thể tiến vào.”
Sắc mặt của Christian xám lại, hắn liếc mắt nhìn Tiếu Ân. Do dự một lúc, rốt cuộc không nói gì.
Bên trong thời không hồng lưu, mỗi cấp bậc thần linh có một khu vực riêng. Nếu vượt qua giới hạn, bọn họ sẽ gặp phải rất nhiều nguy hiểm.
Giống như thần linh bậc trung muốn tiến vào chỗ của thần linh bậc cao. Như vậy với thực lực của bọn bọ, căn bản không thể phát hiện dòng xoáy ẩn hình. Trong tình huống này, trừ khi vận khí của thần linh bậc trung cực tốt mới có thể bình an ra vào.
Cho nên khi Christian nghe nói khu vực kế tiếp là phạm vi hoạt động của chủ thần, trong lòng hắn chấn động.
Thần linh bậc trung kém quá xa chủ thần, khiến hắn không tin tưởng mình có lực tự bảo vệ. Chỉ có điều nhìn Tiếu Ân, trong lòng Christian cố đè nén nỗi sợ hãi.
Nếu hắn có thể đi lại tự nhiên trong khu vực thần linh bậc cao, vậy bên trong không có gì làm khó được hắn.
Ánh mặt của Tiếu Ân liếc nhìn hai người, đột nhiên nói: “Thất thải lưu ly vụ có hình dáng gì?”
Đây là lần đầu tiên Tiếu Ân hỏi chuyện liên quan về thất thải lưu ly vụ. Christian kinh ngạc nói: “Tiếu Ân các hạ, khong ngờ ngài không biết hình dáng của thất thải lưu ly vụ.”
“Tất nhiên không biết.” Tiếu Ân vắt chéo tay nói: “Chúng ta đi theo ngài, chỉ cần ngài biết là được.”
Sắc mặt Christian hơi đỏ. Tay áo hắn vung lên, trước mặt mọi người xuất hiện một đoàn hào quang. Đoàn hào quang là một ảnh hư ảo, từ từ biến thành đám mây không có hình dáng cụ thể.
Đồ vật này giống với dòng xoáy bình thường nhưng có bảy màu: đỏ, cảm, vàng, lục, lam, chàm, tím. Bảy loại màu này luân phiên nhau thay đổi.
Tiếu Ân từ từ nhắm hai mắt, khuôn mặt hiện lên một tia cười khổ nói: “Quả nhiên là thứ này. Đáng tiếc không còn kịp nữa rồi.”
Sắc mặt Christian khẽ biến, dồn dập hỏi: “Không kịp gì?”
Tiếu Ân chỉ về phía trước nói: “Trong khu vực kế tiếp, có một khối không khí như thế.”
Khuôn mặt Christian lộ ra vẻ mừng như điên nói: “Ở đâu? Chúng ta nhanh tới.”
Tiếu Ân tức giận nói: “Không cần đi, khi ta phát hiện ra nó thì nó đã biến mất.”
“Biến mất? Làm thế nào nó biến mất?” Hắc long vương dò hỏi.
“Đó là một loại năng lực truyền tống đặc thù, cứ như thế tiêu biến.”
“Thứ này có thể truyền tống cực xa, ta có thể cảm ứng được.” Tiếu Ân bình tĩnh nói.
Hắc long vương và Christian nhìn nhau, khuôn mặc tràn ngập thất vọng và uể oải.
Ai cũng biết cơ hội này khó gặp được. Thế mà bọn họ bỏ lỡ cơ hội đó.
“Tiếu Ân, có biện pháp nào không?” Hắc long vương hỏi.
Vì tương lai của hắc long nhất tộc, giọng nói của hắn mang theo sự cầu khẩn.
Tiếu Ân do dự một chút nói: “Để ta thử xem. Tuy nhiên theo suy đoán của ta, nếu thực sự muốn thu thập thất thải lưu ly vụ, chắc chắn chúng ta phải tiến vào trong. Bởi vì ta cảm giác, nó đang xâm nhập vào trong.”
Lần nay ngay cả hắc long vương cũng trợn tròn mắt. Tiếu Ân có thể sử dụng thần niệm cảm ứng tình huống xung quang đã là việc rất giỏi. Hiện giờ thì tốt rồi, ngay cả năng lực đoán trước cũng biết, quả thực không thể nào tin nổi.
Hắn và Christian nhìn nhau, trong lòng khó hiểu. Ở nơi này chẳng phải không thể sử dụng năng lực đoán trước sao. Thần linh có năng lực đoán trước đều không dám tiếp cận thời không hồng lưu. Trải qua nhiều năm biến hóa, nơi này cũng biến đổi sao?
Tiếu Ân không biết, hình tượng của mình trong lòng hai vị long thần đã trở nên cao lớn. Hắn cẩn thận tiến vào bên trong giới hạn giữa thần linh bậc cao và chủ thần.
Sau khi Tiếu Ân tiến vào trong, hắn trong khỏi nao nao. Tuy ở trong này thần niệm của hắn không gặp trở trại, nhưng không có nghĩa là Tiếu Ân có thể cảm nhận được những biến hóa thần kỳ.
Đặc biệt ở trong khu vực của cấp chủ thần, xuất hiện biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Xung quanh là một mảnh tối đen. Ngay cả với thị lực của ba người, cũng chỉ nhìn được một trăm mét. Hơn nữa tai của bọn họ như bị bịt lại, cho dù muốn nghe tiếng động ở xa cũng rất khó khăn.
Sắc mặt của Christian và hắc long vương khẽ biến. Trong mắt bọn họ tràn ngập thần sắc bất đắc dĩ. Tiến vào trong này, bọn họ bị hạn chế quá lớn.
Nơi này không hổ danh là khu vực hoạt động của cấp chủ thần.
Tuy nhiên cách bọn họ một khoảng xa, dường như có hào quang chớp động. Tiếu Ân chỉ vào nơi đó nói: “Đó là dòng xoáy cố định phát quang, phía trước có một, bên này cũng có…”
Christian vội vàng nói: “Bên này cũng có? Vì sao ta không nhìn thấy?”
Tiếu Ân suy nghĩ một chút nói: “Có lẽ do khoảng cách hơi xa một chút.”
Christian cười khổ, nghĩ tới hoàn cảnh ở trong này, hắn không biết nói gì.
Dù sao hắc long vương mới là một vị thần linh vừa mời đốt thần hỏa, không cảm khái như Christian, hắn xoay chuyển ánh mắt, hỏi: “Tiếu Ân, thất thải lưu ly vụ chạy đi đâu?”
Tiếu Ân nhắm hai mắt, miệng nhẹ nhàng mấp máy. Tuy nhiên hắc long vương và Christian không nghe rõ âm thanh trong miệng hắn đại biểu cho điều gì. Nhưng bọn họ có thể khẳng định, trên người Tiếu Ân có một loại năng lượng thần bí khuếch tán.
Bọn họ chưa bao giờ gặp qua cỗ năng lượng này. Tuy nhiên khi tiếp xúc với cỗ sức mạng này, trong lòng bọn họ đồng thời run rẩy.
Đó là cảm giác thâm trầm khó có thể hình dung. Trước mặt cỗ lực lượng này, dường như bọn họ trở nên nhỏ bé bất lực. Cả đời bọn họ rất ít khi trải qua cảm giác này.
Đột nhiên bọn họ nghĩ tới niềm kiêu ngạo của long tộc, một trong bảy đại thần vương của quang minh hệ, long thần bệ hạ. Có lẽ trước mặt vị thần linh vĩ đại của long tộc, bọn họ mới có cảm giác như thế.
Ý niệm này xuất hiện, trong đầu hai vị long thần lập tức hiện lên trăm mối cảm xúc. Tiếu Ân chỉ là một vị thần linh bậc trung, thế nhưng lại mang tới cho bọn họ áp lực cực lớn. Như vậy, ngày sau khi hắn không ngừng tiến giai, đạt tới đỉnh cao thì uy áp còn cường đại tới cỡ nào.
Chỉ cần suy nghĩ một chút là khiến người khác không rét mà run.
Quan hệ giữa hắc long vương và Tiếu Ân không bình thường. Ngoài nỗi khiếp sợ ra còn bao gồm sự vui mừng và cao hứng. Trên con đường thành thần, có đồng bọn và chỗ dựa vững chắc như thế, hắn còn không hài lòng gì nữa?
Trong lòng Christian ngổn ngang cảm xúc phức tạp. Hắn âm thầm liếc nhìn vẻ mặt hớn hở của hắc long vương, rốt cuộc không mở miệng.
Một lúc sau, Tiếu Ân mở hai mắt, tận lực phóng thích thần niệm, đem toàn bộ tinh thần và thể xác đầu nhập vào trong. Không ngờ hắn có một cảm giác thần kỳ, dường như hắn có thể giao lưu với toàn bộ thời không hồng lưu.
Loại giao lưu này thuần túy là về mặt tinh thần. Dường như hắn và thời không hồng lưu hợp thành một thể, có thể ảnh hưởng và chi phối lẫn nhau.
Giờ phút này, thậm chí trong lòng Tiếu Âu, thời không hồng lưu giống như Vô Danh, đều có suy nghĩ và tư duy.
Vô Danh và các linh vật khác có thể sản sinh linh trí. Vậy thì vì sao thời không hồng lưu không sinh ra linh trí chứ?
Chỉ có điều khi tinh thần của Tiếu Ân không ngừng xâm nhập vào sâu, hắn phát hiện một không gian vô cùng rộng lớn. Dường như phiến không gian này không có linh trí. Nhưng ở trong đó rất thích hợp với hắn, khiến hắn có cảm giác quen thuộc.
Sau khi độ phù hợp đạt tới trình độ nhất định, thậm chí Tiếu Ân còn sinh ra cảm giác có thể khống chế thời không hồng lưu.
Đúng vậy, cảm giác này vô cùng chân thật. Dường như hắn có thể khống chế toàn bộ thời không hồng lưu như một kiện siêu cấp đạo cụ ma pháp.
Một khi nghĩ tới uy lực của kiện đạo cụ ma pháp này, tim Tiếu Ân lập tức đập nhanh.
Nếu hắn có thể khống chế được kiện đạo cụ ma pháp siêu cấp này, ngay cả cường giả cấp thần vương cũng chưa chắc thắng được hắn.
Đương nhiên đó chỉ là suy đoán trước mắt của Tiếu Ân mà thôi. Tiếu Ân còn chưa khống chế được.
Tuy nhiên khi tinh thần ý niệm của Tiếu Ân phát ra ngoài, bắt đầu phù hợp với xung quanh, hắn mơ hồ cảm giác được hướng di dộng của hào quang của dòng xoay bảy màu. Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
Dòng xoáy này dường như có mối liên hệ thần bí với thời không hồng lưu. Nhờ có mối liên hệ thần bí này nên Tiếu Ân mới cảm ứng được.
Nhẹ nhàng chỉ về một hướng. Tiếu Ân tự tin nói: “Chỗ này, chúng ta đi thôi.”
Christian nhìn Tiếu Ân, không hiểu sao lại tràn ngập niềm tin. Hắn trở nên hoạt bát, cho tới bây giờ hắn mới cảm thấy tương lai tươi sáng. Nếu thực sự chiếm được thất thải lưu ly vụ, tương lai của hắc long nhất tộc sẽ xuất hiện biến hóa.
Ánh mắt của hắn lập tức xuất hiện hào quang sang ngời. Trong hoàn cảnh này giống như hai bóng đèn nhỏ. Tiếu Ân và hắc long vương rất kinh ngạc với biến hóa của hắn.
Tuy nhiên nếu để bọn họ biết, tâm của lão long hoàn toàn vì hắc long nhất tộc, có lẽ hai người sẽ suy nghĩ khác về lão.
Ba người Tiếu Ân tiến vào bên trong thời không hồng lưu. Lần nay di chuyển, Tiếu Ân cẩn thận hơn. Không phải vì hoàn cảnh khốc liệt ở nơi này mà hắn di chuyển chậm, hắn làm như vậy vì không muốn chạm mặt với phân thân chủ thần. Nếu gặp phải phân thân chủ thần, bọn họ tuyệt đối không còn đường sống. Cho nên Tiếu Ân luôn cẩn thận.
Trên đường đi, Tiếu Ân duy trì tốc độ không nhanh không chậm. Gặp phải dòng xoáy ẩn hình thì luôn vòng sang hướng khác đi. Tuy hắn có năng lực di động dòng xoáy nhưng hiện tại nên thành thật thì tốt hơn.
Kỳ thật sau khi xâm nhập vào sâu, tuy cảm ứng của Tiếu Ân vẫn rõ nhưng phạm vi phóng thích thần niệm đã thu nhỏ lại chỉ còn trăm dặm.
Tuy nhiên hắn phải đảm bảo an toàn khi truy tìm thất thải lưu ly vụ. Do đó cứ cách một đoạn thời gian, đám người Tiếu Ân lại dừng lại để Tiếu Ân cảm ứng.
Sau mấy lần như thế, đột nhiên Christian hỏi: “Tiếu Ân các hạ, ngài có cảm thấy dường như chúng ta đi một vòng lớn không?”
Tiếu Ân kinh ngạc nhìn hắn, không ngờ trong hoàn cảnh này mà hắn có thể nhận ra phương hướng. Nếu không phải biết vị long thần này là thần linh bậc trung, chỉ sợ Tiếu Ân đã coi hắn là thần linh bậc cao thậm chí là thần linh cấp chủ thần.
“Christian các hạ, vì sao ngài có cảm giác đó?” Hắc long vương kinh ngạc hỏi.
Nơi này không phải bên ngoài, ở trong này hắn có chút choáng đầu. Nhưng biểu hiện của đồng bạn khiến hắn có chút không phục.
Christian ho nhẹ một tiếng nói: “Hai vị, thần tính của ta có một đặc điểm đó là có thể nắm giữ pháp tắc viễn hành. Mặc dù ở nơi này, ta không thích ứng lắm, nhưng vẫn cảm ứng được đại khái phương hướng.”
Tiếu Ân hơi gật đầu nói: “Không hổ danh là thần linh nắm giữ pháp tắc viễn hành. Tuy không phải một vòng tròn nhưng cũng không sai biệt lắm.”
Christian nhẹ giọng hỏi: “Tiếu Ân các hạ, thất thải lưu ly vụ hành động có quy luật?”
“Hoàn toàn không!” Tiếu Ân cười khổ nói: “Đồ vật này dường như cảm ứng được có người truy tìm nó, nên nó mới di chuyển theo một lộ tuyến quái dị như vậy.”
“Cảm ứng?” Khuôn mặt của Christian đại biến: “Chẳng lẽ thất thải lưu ly vụ có thần trí?”
Tiếu Ân nhìn hắn, thầm nghĩ thất thải lưu ly vụ có thần trí đã dọa hắn sợ. Nếu nói cho hắn biết toàn bộ thời không hồng lưu sắp sinh thần trí thì không biết hắn sẽ có biểu tình như thế nào.
Hắc long vương hít một ngụm khí lạnh nói: “Ở nơi này, thất thải lưu ly vụ tuyệt đối giống như cá gặp nước. Nếu nó không có thần trí, nó sẽ di động theo một quy luật. Có lẽ chúng ta có thể đuổi theo nhưng nếu nó có thần trí và có thể truyền tống đi xa thì chúng ta đừng mơ đắc thủ được.”
Khuôn mặt Christian âm trầm, không nói lời nào. Kỳ thật hắc long vương nói rất đúng, chỉ có điều một khi nghĩ tới thất bại, hy vọng trong lòng bị dập tắt, trong lòng hắn tự nhiên bực bội.
Tiếu Ân than nhẹ một tiếng, hắn rất muốn an ủi một chút nhưng thứ này quá quan trọng với long tộc nên hắn không biết an ủi như thế nào.
Đột nhiên sắc mặt Tiếu Ân khẽ biến, kéo hắc long vương, nói: “Christian các hạ, mau đi theo ta.”
Nói xong, hắn nhanh chóng bay về phương xa. Tốc độ vô cùng nhanh, hơn xa lúc trước.
Christian vui mừng, vừa đi theo vừa hỏi: “Tiếu Ân các hạ, ngài phát hiện thất thải lưu ly vụ?”
“Đúng!” Tiếu Ân không quay đầu lại nói.
“Ở nơi nào?” Bị Tiếu Ân kéo, Hắc long vương hỏi.
“Ở phía sau chúng ta.” Tiếu Ân không cần nghĩ ngợi nói.
“Phía sau?” Hai đầu hắc long ngơ ngác nhìn nhau. Nếu ở mặt sau, vậy vì sao Tiếu Ân lại khẩn trương?
“Đúng vậy, ở phía sau, thứ này đang đuổi theo chúng ta.” Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
Thân hình của Christian dừng lại, khuôn mặt sáng lên nói: “Rất tốt!”
Tiếu Ân dừng một chút. Hắn vốn không muốn để ý tới tên ngu này nhưng không thể thấy chết mà không cứu.
Kéo Christian lại, hắn nói: “Chạy!”
Christian bị Tiếu Ân lôi kéo bỏ chạy, hắn không hiểu hỏi: “Xảy ra chuyện gì, vì sao chúng ta phải đi?”
Tiếu Ân tức giận nói: “Không phải đi mà là chạy!”
Christian và hắc long vương ngẩn ra, chuyện hôm nay đúng là kỳ quái.
Vừa rồi bọn họ còn truy tìm thất thải lưu ly vụ nhưng bây giờ lại ngược lại…
“Vì sao phải chạy?”
“Bởi vì phía sau thất thải lưu ly vụ có một vị thần linh.”
Lúc này Christian mới thực sự giật mình. Hắn không để Tiếu Ân kéo nữa mà dùng thần lực của bản thân. Tốc độ chạy còn nhanh hơn thở, nếu không phải cần Tiếu Ân dẫn đường, chỉ sợ hắn đã sớm vượt Tiếu Ân.
Thần linh có thể xuất hiện trong khu vực này chắc chắn là phân thân thần linh cấp chủ thần.
Mặc dù trước mặt các tín đồ, ba người là thần linh chí cao vô thượng. Nhưng trước mặt chủ thần, địa vị của bọn họ không khác gì mấy tín đồ.
Ba người không ngừng gia tốc, giống như ở phía sau là một vị chủ thần cường đại.
Một lúc sau, động tác của Tiếu Ân dần chậm rãi. Khuôn mặt của hắn lộ vẻ nghiệm trọng, trong mắt xuất hiện hào quang kiên quyết.
“Tiếu Ân các hạ, ngài làm sao vậy? Chủ thần bỏ đi rồi sao?” Christian do dự hỏi.
“Không!” Tiếu Ân nói: “Bọn họ đã tới gần, hơn nữa tốc độ còn nhanh hơn chúng ta. Nếu cứ đuổi theo sẽ rất nhanh đuổi kịp chúng ta.”
Sắc mặt của hắc long vương và Christian lập tức khó coi. Bọn họ đương nhiên biết nếu bị phân thân chủ thần đuổi kịp, bọn họ tuyệt đối không còn đường sống.
Hít sâu một hơi, ánh mắt của Tiếu Ân nhìn bốn phía. Dường như mọi chuyện không quan hệ gì với hắn nhưng thần niệm của hắn cảm ứng được, tất cả dòng xoáy có mối liên hệ với hắn.
Từ từ, trong đầu hắn xuất hiện một ý tưởng. Tuy ý tưởng này mông lung nhưng hắn tin cảm giác của mình không sai.
“Lão Hắc ngươi tin ta không?” Tiếu Ân trầm giọng hỏi.
Hắc long vương chớp mắt, cả giận nói: “Hỏi thừa? Ngươi muốn làm gì, cứ nói thẳng đi!”
Tiếu Ân giơ tay chỉ, hắc long vương và Christian nhìn về phía hắn chỉ, nơi đó có một dòng xoáy to lớn tỏa ra hào quang sáng ngời.
“Lão Hắc, nếu ngươi tin ta, vậy tiến vào thôi.” Tiếu Ân bình tĩnh nói.
Sắc mặt hắc long vương không thay đổi, hắn biết Tiếu Ân không hại mình. Tuy nhiên có một số việc, hắn không thể không hỏi rõ mà làm: “Dòng xoáy đó có tính chất gì, ngươi biết không?”
“Nếu ta đoán đúng thì dòng xoáy này tương đương với siêu cấp truyền tống trận, có thể truyền tống người khác ra khỏi thời không hồng lưu.”
Tiếu Ân bình tĩnh nói: “Nếu có thể bình an rời khỏi nơi này, ngươi phải nhanh chóng trở về thần quốc. Chuyện nơi này không còn liên quan tới ngươi nữa.”
Sắc mặt hắc long vương hơi biến đổi, hắn không hỏi Tiếu Ân vì sao biết được thuộc tính của dòng xoáy. Bởi vì hiểu biết của Tiếu Ân nằm ngoài dự đoán của hắn. Trầm ngâm một chút, hắc long vương hỏi: “Còn ngươi thì sao? Đi cùng ta chứ?”
Tiếu Ân khẽ lắc đầu nói: “Ta phải ở lại thử một lần!”
Ánh mắt của hắn lóe lên hào quang.
Khuôn mặt hắc long vương run run, nói: “Ngươi muốn thử gì? Chẳng lẽ ngươi muốn cướp thất thải lưu ly vụ trên tay phân thân chủ thần?”
Tiếu Ân cười ha ha nói: “Lão Hắc, ngươi không phải lo lắng cho ta, tóm lại nghe lời ta đi.”
Hắc long vương do dự một chút, lại nghĩ tới thần quốc có thể so với thần linh bậc cao của Tiếu Ân, rốt cuộc hung hăng dậm chân, quay đầu bước đi. Đi tới trước dòng xoáy, đột nhiên quay đầu hỏi: “Christian, ngươi đi cùng ta?”
Christian do dự một chút hỏi: “Tiếu Ân các hạ, thần linh cấp chủ thần đang đuổi theo thất thải lưu ly vụ sao?”
Tiếu Ân nghiêm mặt, gật đầu nói: “Đúng vậy, đó là một phân thân chủ thần hắc ám hệ.”
Christian thở dài một tiếng, dường như rất thất vọng. Nếu đồ vật kia bị một chủ thần phát hiện thì một tên thần linh bậc trung nho nhỏ như hắn không thể nào xen vào.
“Tiếu Ân các hạ, chúng ta cùng nhau đi thôi!” Christian trầm giọng nói: “Ta tin lời của ngài nhưng ta không hy vọng ngài mạo hiểm.”
Hắn dừng một chút nói: “Thần linh bậc trung và chủ thần là một khoảng cách không thể nào lấp đầy. Ngài không nên có chủ ý với thất thải lưu ly vụ.”
Tiếu Ân giơ tay chặn lại nói: “Ngài yên tâm, ta tự có chừng mực, tuyệt đối không khiêu khích phân thân chủ thần.”
Christian gật đầu, miễn cưỡng nở nụ cười tươi. Cùng hắc long vương tiến vào trong dòng xoáy.
Nói trong lòng hắn không hoài nghi là giả. Nhưng hắn biết, nếu Tiếu Ân để hắc long vương rời đi thì tốt nhất hắn nên đồng hành cùng hắc long vương. Nếu ở lại sẽ không biết mình chết như thế nào. Còn thất thải lưu ly vụ, nếu thực sự bị phân thân chủ thần truy đuổi, thì hắn không có khả năng đạt được. Nhưng cho dù không, có người truy đuổi thì một mình Tiếu Ân cũng không thu được nó.
Sau khi tiếp xúc với dòng xoáy, lập tức họ bị một cỗ hấp lực hút vào, cỗ lực lượng này giống như hắc động, căn bản không cho người khác có cơ hội chống đỡ.
Rất nhanh, Christian và hắc long vương cảm thấy hoa mắt. Hắc ám vô tận biến mất, lực hút cũng biến mất.
Hai người không biết tới nơi nào trong thần giới hư vô.
Bọn họ nhìn xung quanh, ngay cả thần linh cũng không biết đây là đâu.
Sau khi phiêu lưu một tháng, bọn họ mới biết mình ở đâu.
Bọn họ tới một nơi hoang vu trong thần giới, nơi này cũng là cấm địa. Tuy nhiên cấm địa này không quái dị như thời không hồng lưu mà cực kỳ nguy hiểm. Người tiến vào gần như phải chết.
Sau khi biết rõ, bọn họ vội vàng rời đi. Cuối cùng an toàn quay trở lại thần quốc. Đối với lời nói của Tiếu Ân, hai người không hề hoài nghi.
Dù sao ngay cả thần vương bệ hạ cũng chưa chắc biết được thuộc tính dòng xoáy và vị trí truyền tống.
Tất nhiên Christian không đi tuyên dương chuyện này. Bởi trong lòng hắn hy vọng, Tiếu Ân có thể cướp được thất thải lưu ly vụ. Còn việc Tiếu Ân giao thất thải lưu ly vụ cho mình hay hắc long vương thì cũng như nhau.
Bởi vì người được lợi cuối cùng vẫn là hắc long nhất tộc.
Tuy phải chờ đợi, hơn nữa trong lòng hắn biết hy vọng không lớn nhưng ý nghĩ này cứ lởn vởn trong lòng hắn.
Sau mấy năm, thần giới truyền ra một tin chấn động. Khi đó hắn mới biết, Tiếu Ân không phải thần linh bậc trung bình thường.
※※※
Nhìn hắc long vương và Christian rời đi, thần thái trong mất Tiếu Ân đậm lên.
Nếu nói vừa rồi hắn còn e dè thì giờ phút này hắn giống như phạm nhân thoát khỏi gông cùm. Rốt cuộc không còn phải kiêng kỵ nữa.
Nhìn về phía trước, trong lòng hắn xuất hiện lý tưởng hào hùng.
Muốn ở nơi này đùa với ta sao? Tốt, ta sẽ tiếp ngươi.
Giây phút này, hắn hoàn toàn quên sự chênh lệch giữa phân thân thần linh bậc trung và phân thân chủ thần. Thần niệm của hắn phóng ra xung quanh. Thần vực hoàn toàn phóng thích, bao vây các dòng xoáy.
Nếu giờ phút này có thần linh khác nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ không tin vào hai mắt của mình.
Một thần linh bậc trung không ngờ làm được chuyện mà ngay cả chủ thần cúng không làm được. Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
Thần niệm của Tiếu Ân không phát ra xa, chỉ ở trong một khu vực.
Phạm vi của khu vực này không lớn nhưng ít nhất cũng bằng một tòa thành nhỏ. Số lượng dòng xoáy ở bên trong đạt tới con số hơn một ngàn.
Sau khi thần niệm và khí tức của Tiếu Ân bao phủ toàn bộ nơi này, dòng xoáy sống động nhanh chóng lao về phía Tiếu Ân.
Ngoài vài dòng xoáy to lớn không di động, rất nhanh bên người Tiếu Ân xuất hiện mấy trăm dòng xoáy.
Dưới sự khống chế của Tiếu Ân, tốc độ phi hành của dòng xoáy rất nhanh. Nếu nhìn từ bề ngoài thì cũng bình thường nhưng khiến người khác cảm thấy khủng bố đó là dòng xoáy ẩn hình. Sau khi kết hợp với thần niệm của Tiếu Ân, những dòng xoáy đó trở nên hoàn mỹ hơn.
Làm xong mọi việc, rốt cuộc Tiếu Ân ưỡn thẳng ngực, lẳng lặng chờ đợi đối phương.
Nếu hắc long vương và Christian còn ở lại thì hắn không dám làm ra chuyện này. Nhưng khi bọn họ rời đi, Tiếu Ân không ngại thử cực hạn của mình.
Đột nhiên, khu vực đó sáng lên. Một dòng xoáy bảy màu chợt xuất hiện trong phạm vi khống chế của Tiếu Ân.
Dòng xoáy này dường như dừng lại một chút. Rốt cuộc nó hiểu tình cảnh của mình. Hào quang bảy màu trên người lập tức bộc phát, muốn chạy trốn.
Đáng tiếc bản thân nó bị vây trong thần vực của Tiếu Ân. Mà mỗi tấc không gian bên trong thần vực đều bị Tiếu Ân chi phối, hơn nữa Tiếu Ân không thể bỏ qua cho nó.
Trong không gian hư vô đột nhiên xuất hiện năng lượng dao động mãnh liệt. Từng đợt năng lượng tỏa ra giống như một nhà giam. Lực lượng không gian không thể điều động được.
Dòng xoáy bảy màu hoảng hốt, nó am hiểu nhất là kỹ năng truyền tống. Một khi kỹ năng bảo mệnh này không còn tác dụng cũng là lúc nó cùng đường.
Ngay khi năng lượng của Tiếu Ân giam cầm thất thải lưu ly vụ thì một trận năng lượng dao động khác xuất hiện.
Khóe môi Tiếu Ân nở nụ cười kỳ dị. Dưới sự khống chế của hắn, thất thải lưu ly vụ lướt đi một đoạn. Đúng lúc này, một bóng người cao lớn xuất hiện đúng chỗ dòng xoáy bảy màu rời đi.
Bóng người này cao ba thước, toàn thân được bao phủ bởi năng lượng.
Dưới sự tấn công mãnh liệt của loại năng lượng này, khu vực khống chế của Tiếu Ân trở nên lắc lư.
Khuôn mặt giống như cương thi của vị thần linh rốt cuộc giật mình. Rốt cuộc hắn nhận ra lực lượng thần bí tràn ngập trong không gian.
Đôi mắt của hắn lộ vẻ khó tin: “Thần vực? Không có khả năng…”
Giờ phút này, Tiếu Ân mở to hai mắt, nhìn khuôn mặt quen thuộc, bật cười nói: “Thật không biết ai gặp xui xẻo, không ngờ là…”
Ngày xưa Tiếu Ân dùng thân phận người cá sấu tham gia hội giao dịch ngầm của gia tộc Phong Linh, hắn từng dùng giá lớn đế đổi lấy áo giáp ma pháp, vũ khí cao cấp và nhiều thần lực kết tinh.
Nhờ khoản giao dịch này nên Tiếu Ân mới có thể phát triển nhanh.
Trong lần giao dịch đó, phần lớn phân thân thần linh bậc cao đều che giấu khuôn mặt và ẩn nấp năng lượng dao động trên người. Nhưng có những phân thân thần linh bậc cao và phân thân chủ thần tự tin vào thực lực của mình không thèm che giấu.
Bọn họ dùng tướng mạo thật để xuất hiện, không hề kiêng kỵ phóng thích năng lượng của mình.
Tuy làm như thế sẽ khiến người trong hội giao dịch chú ý nhưng với thực lực và thân phận của bọn họ, phương thức này sẽ khiến uy danh của bọn họ truyền đi xa.
Lần đó có một vị chủ thần hắc ám hệ ra tay cướp đoạt. Hơn nữa cuối cùng hắn gần như không tiếc giá cả, đổi lấy đi mấy khối nguyên thể.
Vị thần linh tiến vào khu vực do Tiếu Ân bố trí có khuôn mặt giống như đúc vị thần linh hắc ám hệ kia.
Hít sâu một hơi, giọng nói của Tiếu Ân vang lên trong thần vực: “German Sa bệ hạ tôn kính, vì sao ngài tiến vào trong thần vực của ta?”
Phân thân hắc ám chủ thần German Sa ngẩn ra. Hắn không ngờ đối phương biết tên của mình.
Trong thần giới, ngoài nhóm thần vương chí cao vô thượng, ngay cả thần linh cấp chủ thần cũng chưa chắc nhận ra nhau.
Dù sao thế giới này quá lớn.
Ngoài một bộ phận cực nhỏ thần linh tiến giai thành thần vương thì trong vô số năm cũng chỉ có vị tử linh pháp sư không biết tới từ nơi thần bí nào thuận lợi tiến giai.
Còn đám thần linh còn lại dù có tu luyện lâu cũng chỉ đạt tới cảnh giới chủ thần. Thủy chung không thể tiến thêm một bước nữa.
Cho nên phần đông thần linh đều biết thần vương nhưng chưa chắc biết chủ thần.
Người này lại biết mình. Trong lòng German Sa xoay chuyển, vị này rốt cuộc là vị chủ thần bệ hạ nào?
Về phần dưới cấp chủ thần, căn bản hắn không nghĩ tới. Có thể bình an xâm nhập vào nơi này hơn nữa còn sử dụng thần vực, thậm chí hắn còn nghĩ kẻ đó là thần vương. Nếu nói kẻ trước mặt hắn là phân thân thần linh bậc trung, chỉ sợ có chết hắn cũng không tin.
Nhìn về phía Tiếu Ân. Nơi đó là một mảnh tối đen, giống như thế giới hắc ám. Bản thân hắn là thần linh hắc ám hệ thế mà cảm thấy lạnh cả người.
Cảm giác này khiến hắn tin vào phán đoán của mình. Đối phương ít nhất phải là thần linh cấp chủ thần, hơn nữa rất có thể là thần linh hắc ám hệ.
“Bệ hạ tôn kính, ta nên xưng hô với ngài như thế nào?” Ánh mắt của German Sa thoáng nhìn qua thất thải lưu ly vụ, cũng không ra tay cướp đoạt.
Tiếu Ân ngẩn ra, thầm nghĩ với chút thần lực của mình sao khiến đối phương gọi là bệ hạ được. Ý niệm xoay chuyển, Tiếu Ân cảm thấy thoải mái. Nơi này không phải nơi bình thường trên thần giới mà là thời không hồng lưu. Thần lực và khí tức phóng thích ra không khác biệt nhau lắm. Trừ khi đôi bên chính thức giao thủ, nếu không không biết được thực lực của đối phương.
“Ha ha, thanh danh đối với thần linh tuy trọng yếu nhưng ta không muốn kết oán thù sinh tử với một vĩ đại như ngài. Cho nên khỏi phải nhắc tới tên của ta đi.” Tiếu Ân bình thản nói, không vì sự cường đại của đối phương mà sợ hãi.
Khuôn mặt của German Sa âm trầm. Nếu đối phương ngay cả tên cũng không muốn nói, rõ ràng muốn độc chiếm thất thải lưu ly vụ. Nếu là thần linh khác, có lẽ hắn không sợ hãi. Nhưng có thể phóng thích thần vực ở đây, hơn nữa thần vực còn bao phủ cả một khu vực. Thần linh bình thường không thể làm được chuyện này.
Trong lòng chợt động một cỗ thần lực cường đại từ trên người German Sa xuất hiện. Dường như hắn muốn thăm dò bốn phía, tuy nhiên chỉ trong chốc lát, hắn lại lộ ra vẻ kinh ngạc. Khí tức trên người bạo phát.
“Bệ hạ tôn kính, hóa ra khu vực này không có những dòng xoáy, quả là vô cùng hiếm thấy. Trách không được ngài có thể nạp nơi này vào thần vực của ngài.” German Sa đột nhiên cười ha ha.
Hai mắt của Tiếu Ân sáng lên. Căn cứ theo suy đoán của hắn, dòng xoáy không chỉ hấp thu lực lượng thần niệm, thậm chí ngay cả thần vực của thần linh cũng có thể bị hấp thu.
Giọng nói sắc bén của German Sa đang cao vút chợt ngừng lại.
Giống như âm tiết đang ở giai đoạn cao trào đột nhiên dừng lại khiến người khác có cảm giác mất hứng.
/482
|