Sau khi biết được tin tức từ Dajialema, Tiếu Ân cũng không chần chừ lâu quyết định tự mình tiến vào tử điện cấm địa.
Nơi này đối với người khác mà nói, có lẽ là một nơi vô cùng hung hiểm. Nhưng đối với Tiếu Ân mà nói, chẳng khác gì một thiên đường đầy bảo vật.
Tuy rằng hiểu biết của hắn về nơi này thua xa thời không hồng lưu, nhưng tuyệt đối sẽ không có uy hiếp gì với hắn.
Dĩ nhiên, trong không gian đầy tử sắc thiểm điện như vô biên vô hạn này, không có đám đông phân thân của thần đi tim bảo vật. Nơi này dù sao không phải thời không hồng lưu, nơi mà trước khi Tiếu Ân tiến vào, dường như cũng chưa từng thực sự xảy ra án mạng.
Nơi này là cấm địa, cấm địa chết chóc thật sự. Có thể có thần linh và sinh linh ngẫu nhiên tiến vào nơi này. Nhưng trừ vài tên thông minh nhanh tay nhanh chân, sau khi tùy ý vơ lấy một ít nguyên thể bên cạnh mình liền lập tức truyền tống đi, còn thì đều đã trở thành vật tế thần cho tử sắc thiểm điện, trở thành minh chứng sống hùng hồn tuyên dương sự cường đại của nó.
Cho nên, một cấm địa lớn như thế, không ngờ chỉ có một mình Tiếu Ân chơi đùa mà thôi.
Động tác của Tiếu Ân nhanh như tia chớp, tìm kiếm khắp một vùng hư không khổng lồ. Tuy nhiên điều khiến hắn bực tức nhất chính là ở đây không làm được một chuyện mà bất cứ thần linh bình thường nào cũng có thể làm được ở thời không hồng lưu. Đó chính là thần niệm của hắn không thể xuất ra.
Tử sắc thiểm điện xuất quỷ nhập thần ở đây không ngờ cũng có tác dụng chặt đứt thần niệm. Thần niệm của hắn vừa mới phát ra không lâu sẽ bị một đạo lôi điện chặt đứt giữa chừng. Hơn nữa chỉ cần có một đạo lôi điện xuất hiện, bất kể lôi điện kia lớn nhỏ ra sao. thần niệm ở hướng đó sẽ toàn bộ biến mất.
Thần niệm của Tiếu Ân tuy rằng hùng mạnh, nhưng lôi điện nơi này càng hùng mạnh hơn, không phải chút sức mạnh nhỏ nhoi của hắn có thể ngăn chặn. Kỳ thật đừng nói là hắn, cho dù là đám thần vương ra tay, cũng đừng mơ tướng ở trong này có thể đối kháng vô tận tử sắc thiểm điện.
Thở dài một tiếng, kỳ thật Tiếu Ân cũng biết, lần này mình tiến vào tử điện cấm địa có vẻ hơi lỗ mãng một chút.
※※※
Từ khi rời khỏi thần quốc của Raphael Tiếu Ân liền dùng lực lượng bản thể tiến vào nơi này. Mục đích của hắn rất đơn giản, đó là muốn tìm nguyên thể màu đỏ. Nhưng khiến hắn thất vọng chính là, ở địa phương quỷ quái này đã một năm, đừng nói là nguyên thể màu đỏ, ngay cả nguyên thể màu trắng cũng không thấy một viên.
Đến bây giờ, hắn mới hiểu được, lần trước mình tiến vào nơi này may mắn cỡ nào.
※※※
Hôm nay Tiếu Ân đã quyết định, sau khi trở về lập tức từ chối yêu cầu của Dajialema, lấy thần cách và nguyên thể bình thường trao đổi. Tuy rằng số lượng lớn một chút, nhưng so với lúc nào cũng ở đây làm một thợ mỏ thì tốt hơn nhiêu.
Ngay khi hắn bắt đầu bắt đầu nảy ý bỏ cuộc, trong lúc vô tình ánh mắt nhìn thoáng qua bắt được một tia hào quang màu đỏ. Trong nháy mắt, tim Tiếu Ân dường như ngừng đập.
Thần niệm của hắn trong nháy mắt phóng ra, mơ hồ như bắt được một hình ảnh. Nhưng ngay lúc đó, màu tím rực sáng lên trước mắt. Một tia chớp này chặt đứt thần niệm ở hướng đó, khiến hắn cũng không thể cảm ứng được thứ kia nữa.
Tiếu Ân lập tức thầm rên lên, cảm giác như là đang xem truyền hình trực tiếp một trận bóng đến phút cuối cùng phân thắng bại đột nhiên cúp điện, chỉ cần là người mê đá banh sẽ lập tức cao giọng tức giận chửi một trận.
Còn lúc này, cảm giác của Tiếu Ân so với mấy kẻ mê đá banh càng cay cú hơn gấp trăm lần. Dù sao tầm quan trọng của nguyên thể màu đỏ không phải một trận đấu bóng đá bốn năm một lần có thể sánh bằng được.
Thân hình hơi hơi lay động một chút, Tiếu Ân lập tức biến mất. Nhưng hắn cũng không phải thi triển kỹ năng không gian thuấn di, mà là dùng tốc độ cường đại một đường đuổi theo.
Tốc độ của hắn vô cùng mau lẹ, đầy khí thế quyết không hối hận.
Đương nhiên, hắn sở dĩ làm như vậy, bởi vì không có gì làm hắn phải lo ngại. Một tia chớp thật lớn dường như đang trên đường bổ vào hắn, nhưng đi tới bên cạnh hắn thì tự động quẹo một góc, sau đó bay về chốn xa xăm.
Nếu tử sắc thiểm điện hung thần mạnh nhất ở trong này còn không làm gì được hắn, vậy hắn còn sợ cái gì?
Trong giây lát, Tiếu Ân đã đi tới nơi xuất hiện ánh đỏ, nhưng mà, lúc này bất kể hắn lưu tâm như thế nào. cũng không thể tra được tung tích gì cả.
Hình ảnh mơ hồ xuất hiện kia dường như đã hoàn toàn biến mất, lại dường như chỉ là một ảo giác mà thôi.
Chỉ có điều Tiếu Ân đối với mình đầy tin tưởng, ánh mắt hắn nhanh như điện, cẩn thận tìm kiếm từng chút một.
Nơi này không có gì màu đỏ, nhưng có một hòn đá màu đen thật lớn, chính là nguyên thể màu đen có thể dễ dàng thấy được ở tử điện cấm địa.
Nguyên thể này tuy rằng cũng vô cùng quý báu, nhưng hiện giờ Tiếu Ân đã hiểu được, mấy thứ này ớ ngoại giới cũng có người bán ra.
Dân số thần giới cũng không ít, ngay cả Tiếu Ân cũng không có khả năng biết đến tột cùng có bao nhiêu người.
Ngoài siêu cấp cường giả như thần vương và chủ thần, còn lại thần linh và sinh linh khi sử dụng không gian truyền tống, cũng có xác suất rất nhỏ là bị truyền tống đến một địa phương thần bí.
Địa phương này có thể là một cấm địa trong thần giới, cũng có thể là một địa phương căn bản là không biết tên, càng có thể là trực tiếp truyền tống đến hạ giới.
Dĩ nhiên, sinh linh truyền tống đến tử điện cấm địa không phải là nhiều nhất.
Những kẻ chỉ cần thời gian ở thần giới hơi lâu một chút, bọn họ sẽ minh bạch nơi này là địa phương nào.
Trong này tuy rằng đầy nguy hiểm nhưng là cũng đồng thời đầy kỳ ngộ. Bởi vì nơi này khác với thời không hồng lưu mênh mông. Nơi này đầy rẫy một loại năng lượng thể hùng mạnh, nguyên thể. Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
Chỉ cần có thể lấy được một khối nguyên thể, mặc kệ nó là màu gì đều có thể đễ dàng giàu to. Với xác suất truyền tống mà nói gần như mỗi ngày đều có không ít sinh linh sẽ bị truyền tống đến địa phương này. Mặc dù có sinh linh chết bởi tử điện, nhưng có vài sinh linh thuận lợi lấy được một ít nguyên thể rồi sử dụng truyền tống thoát khỏi cái nơi khủng bố được xưng là cấm địa nguy hiểm nhất thần giới này.
Phải biết rằng, thần giới và hạ giới dù sao cũng không giống nhau. Ở thần giới, sinh linh có năng lực truyền tống nhiều đến mức đếm không xuể. Sinh linh mỗi ngày sử dụng kỹ năng này cũng nhiều đến mức đếm không xuể. Cho nên chắc chắn mỗi ngày đều có một vài sinh linh thuận lợi tiến vào địa phương đầy nguy hiểm và kỳ ngộ này.
Cho nên, nguyên thể màu đen tuy rằng đáng giá, nhưng ở bên ngoài chỉ cần đồng ý bỏ tiền là hoàn toàn có thể mua được.
Nhưng nguyên thể màu trắng và màu đỏ thì cực kỳ quy hiếm, về cơ bản là không có khả năng xuất hiện.
Đột nhiên, cách Tiếu Ân không xa đột nhiên xuất hiện hào quang kịch liệt, sau đó một bóng người xuất hiện.
Tiếu Ân thầm rùng mình. Là nhân vật nào, vì sao xuất hiện mà mình không ngờ không biết trước?
Bóng người kia chao đảo vài cái rồi dừng lại. Đó là một nhân loại, trên người hắn mặc một ma pháp bào. Tuy rằng chỉ chừng bốn mươi tuổi nhưng khuôn mặt âm trầm, đôi mắt như cú đêm, nhìn kỹ thấy lộ ra chút khí tức âm độc.
Tiếu Ân và người nọ nhìn nhau, hai người đều cảm giác được sự kinh ngạc của đối phương.
Sau khi cảm ứng được cường độ ma lực trên người người nọ, Tiếu Ân không khỏi ngạc nhiên sửng sốt. Hoá ra người kia chỉ là một kẻ tương đương với bát tinh ma đạo sĩ.
Mà nhìn trong đôi mắt đang cố gắng bình tĩnh của hắn lộ ra vẻ sợ hãi không thể giải thích càng làm cho Tiếu Ân hiểu được, người này là một con quỷ xui xẻo, chính là trúng phải một phần trăm triệu cơ hội kia, trong thời khắc truyền tống tiến vào tử điện cấm địa.
Đối với nhân vật như vậy, Tiếu Ân không có hứng thú. Chẳng qua khi người này tiến vào không ngờ có thể gặp mặt hắn, như vậy vận khí quả thực có thể xem như thần tích.
Ma pháp sư kia dùng tốc độ nhanh nhất nhìn quét qua bốn phía một chút. Ánh mắt sáng ngời hữu thần nhìn Tiếu Ân, đồng thời phóng xuất ra toàn bộ thần niệm, muốn cảm ứng hoàn cảnh xung quanh. Cùng lúc đó. chung quanh hắn xuất hiện một vòng bảo hộ ma pháp.
Thấy động tác của hắn thành thạo không chút vướng víu, Tiếu Ân động tâm. Kẻ này không ngờ xem ra cũng là một kẻ lão luyện có kinh nghiệm phong phú. Tuy nhiên đáng tiếc là, nếu hắn đã đi tới nơi này, như vậy đừng nói là một vòng bảo hộ ma pháp, cho dù là một vòng bảo hộ thần cấp cũng không thể chống cự tử sắc thiểm điện ở đây.
Đột nhiên, một tiếng sấm nổ vang trời từ xa truyền đến. Tiếu Ân và người nọ cùng nhìn về phía đó. Chỉ thấy bầu trời xa xa lóe lên một tia chớp màu tím cực khổng lồ, dường như muốn chém hư không đang bao phủ chỗ này thành hai nửa. Nhưng nơi này một khi có thể cất chứa tồn tại như tử sắc thiểm điện thì đương nhiên cũng có lực lượng phòng hộ mà ngay cả tử sắc thiểm điện cũng khó có thể phá hư. Đạo tử điện kia quyền năng tuy lớn, nhưng Tiếu Ân xem ra chỉ là kích cỡ hơi lớn một chút mà thôi.
Đến bây giờ, Tiếu Ân đã không còn sợ cái thứ được xưng là cấm chú của thần linh này.
Sau khi thấy tia chớp kia, người vừa xuất hiện nọ lập tức run run. Rất hiển nhiên, sau khi thấy màu của tia chớp, hắn đã hiểu được mình đã tới địa phương nào.
Trong mắt hắn lập tức xuất hiện rất nhiều vẻ mặt khác nhau. Có kích động, cũng có sợ hãi, giống như đứng trước hai lựa chọn nên đi hay nên ớ thì do dự không cách nào lựa chọn.
Tiếu Ân đương nhiên vô cùng hiểu tâm tình của hắn giờ phút này. Tuy nhiên điều này chẳng quan hệ gì với hắn. Khẽ lắc đầu, Tiếu Ân mang theo một chút tiếc nuối muốn xoay người rời đi.
Nhưng ngay lúc này, hắn nghe được một tiếng tru như dã thú.
Nao nao, Tiếu Ân quay đầu lại, nhìn ma đạo sĩ đang cắm đầu bay về phía khối đá to màu đen.
Tiếu Ân âm thầm lắc đầu. Xem ra vị này không kìm nổi hấp dẫn, muốn từ nơi này mang chút gì đó rời đi.
Đột nhiên, Tiếu Ân nổi lòng hiếu kỳ, không biêt người này có thể thành công mang theo một khối nguyên thể màu đen và rời khỏi hay không?
Đi tới nơi này gần một năm, đây chính là sinh linh đầu tiên hắn nhìn thấy, Tiếu Ân quả đã nổi lên một tia hứng thú mơ hồ.
Khoanh tay trước ngực, Tiếu Ân dùng ánh mắt đùa bỡn nhìn ma đạo sĩ đang liều mạng kia.
Động tác gã ma đạo sĩ cực nhanh, chưa đi đến trước nguyên thể màu đen, trong tay hắn đã xuất hiện một đạo cụ ma pháp nho nhỏ cỡ nắm tay trẻ con. Sau đó hắn ném mạnh đạo cụ này ra vừa lúc đập vào tảng đá màu đen.
Một tiếng nồ ầm ầm vang lên. Khiến Tiếu Ân kinh ngạc chính là năng lượng ẩn chứa trong đạo cụ ma pháp hùng mạnh vượt xa dự đoán của hắn. Bùng nổ đến mức này không phải lực lượng ma pháp có thể làm ra duy chỉ có thần lực bùng nổ mới có thể đạt tới mức này.
Trong nháy mắt, Tiếu Ân cũng đã đoán ra đạo cụ ma pháp này là từ thế giới của một thần linh truyền ra.
Khối đá lớn kia tuy rằng vô cùng chắc chắn nhưng dưới sự tấn công của loại sức mạnh này vẫn ầm ầm nổ tung. Tuy nhiên trừ phần tiếp xúc với đạo cụ phát nổ biến thành bột phấn, những chỗ còn lại cũng không dập nát, chỉ là biến thành một ít mảnh vỡ lớn nhỏ không đồng nhất mà thôi.
Nhưng mà ngay tại giờ khắc này, hai mắt Tiếu Ân như bóng đèn sáng rực lên.
Hắn không ngờ thấy được một điểm màu đỏ. Trong vô số mảnh, đá vụn do khối đá màu đen khổng lồ vỡ ra không ngờ có một mảnh mang màu đỏ tươi.
Một cảm giác mừng như điên trong nháy mắt bừng bừng bốc lên.
Hắn rốt cục đã hiểu vì sao hắn ở trong này đã hơn một năm, ngay một nguyên thể màu đỏ và màu trắng cũng không tìm được. Hoá ra hai loại nguyên thể này không phải nằm lồ lộ ra bên ngoài mà là bị giấu ở bên trong nguyên thể màu đen thật lớn.
Trong nháy mắt trong đầu hắn hiện lên cảnh tượng lần trước lấy được nguyên thể màu trắng. Lần tìm thấy nguyên thể màu trắng đó cũng cũng chỉ có nói là vận khí tốt mà thôi.
Lúc ấy cũng nghe được một tiếng sấm nổ vang trời. Đến khi hắn tiến đến, thì thấy một ít nguyên thể màu trắng và nguyên thể màu đen nằm lẫn lộn cùng một chỗ. Lúc ấy quá cao hứng, chỉ lo thu thập nguyên thể, quên không nghĩ tới mấy thứ này đến tột cùng từ đâu đến.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ trước đó cũng có một tảng đá màu đen lớn bị lực lượng nào đó đánh trúng, cũng giống như tảng đá đen trước mắt này bị đánh nát vụn ra cho nên mới làm nguyên thể màu trắng dấu trong đó lộ ra.
Hắn thầm cảm thán, may mà mình không lập tức rời khỏi nếu không cho dù lại gặp chuyện này cũng chắc chắn không làm sao biết được duyên cớ trong đó.
Lúc này tên ma đạo sĩ mỗi tay bắt được một nguyên thể.
Hai nguyên thể này, môt tự nhiên là màu đen, còn viên kia màu đỏ.
Ma đạo sĩ có lẽ cũng không biết nguyên thể màu đỏ đại biểu cho cái gì. Nhưng từ tảng đá màu đen vỡ ra. bên trong đột nhiên xuất hiện một thứ gì đó màu đỏ, cho dù là ngu ngốc cũng biết thứ này khẳng định là thứ tốt. Cho nên bất kể là kẻ nào, đều lựa chọn trước tiên lấy khối nguyên thể màu đỏ này.
Tiếu Ân cười khổ một tiếng. Tuy rằng người này khiến chính mình hiểu rõ xuất xứ của nguyên thể màu đỏ, nhưng vô cùng đáng tiếc là, mình muốn một lần làm cường đạo, chỉ có điều không biết đây có xem như là lấy oán trả ơn không?
Đang lúc hắn muốn ra tay, trong hư không đột nhiên xuất hiện một tia chớp. Tử sắc thiểm điện này gần như là vừa mới xuất hiện đã phóng lớn vô số lần, tử sắc quang mang lập tức tràn ngập trong mắt bọn họ, còn tia chớp đầu tiên đã xuất hiện trước mắt ma đạo sĩ.
Vòng bảo hộ ma pháp to lớn chung quanh hắn trước mặt tử sắc thiểm điện như là một tờ giấy mỏng, ngay cả trì hoãn chút ít thời gian cũng làm không được, đã bị tử điện xuyên qua rồi vỡ tan.
Hai tay ma đạo sĩ vẫn cầm hai nguyên thể màu đỏ và đen, trong ánh mắt hắn đã không còn gì cả.
Bằng vào tốc độ và quyền năng của tử sắc thiểm điện, hắn căn bản không có cơ hội trốn chạy. Lúc này, vui sướng và điên cuồng trong mắt hắn đã biến mất, hoàn toàn là tuyệt vọng và bi ai.
Trong lòng hắn cực kỳ hối hận, trước kia từng nghe trưởng bối trong nhà đề cập qua chuyện này. Nếu thật sự đi tới tử điện cấm địa được xưng tụng là thần giới đệ nhất cấm địa, vậy phải lập tức thi triển thuật thuấn di, không tham không lấy gì cả, cứ vậy rời khỏi là khôn.
Nhưng hắn cũng đồng thời hiểu được giá trị thực sự của nguyên thể, cho nên một chút lòng tham lam đủ để cho hắn diệt vong.
Nhưng, khi tia chớp sắp đụng tới thần hình hắn, biến hắn thành tro tàn, đột nhiên kim quang rực sáng, tia chớp thật lớn giằng co với kim quang.
Cả quá trình cũng không kéo dài bao lâu, sau gần một giây hai bên giằng co, cũng không có tiếp tục đánh đến ngươi chết ta sống mà lập tức tách ra, tuân thủ nguyên tắc chung sống hoà bình, nước sông không phạm nước giếng.
Đương nhiên, tử sắc thiểm điện cuối cùng vòng qua mà đi, xem như mất một chút uy phong nho nhỏ.
Tên ma đạo sĩ trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh này, ngay cả khi tử sắc thiểm điện đã biến mất vẫn không tin nổi những gì mình vừa thấy.
Đột nhiên từ phía sau hắn truyền đến một giọng nói ngân nga: “Hắc, ta cứu mạng của ngươi, ngươi làm như thế nào để báo đáp ta đây?”
Ma đạo sĩ đờ đẫn quay đầu lại. Bất cứ kẻ nào vừa mới chạm đến tử vong mà được cứu vớt đều rất khó lập tức khôi phục lại. Nhưng Tiếu Ân chẳng qua là liếc mắt nhìn hắn một cái, liền lập tức cười lạnh nói: “Không cần giả ngây giả dại. Tâm lý của ngươi có khả năng chịu đựng rất mạnh, sẽ không suy sụp như vậy đâu.”
Nghe được câu nói đầy trào phúng này, vẻ mặt người nọ lúc này mới trở nên ngưng trọng.
Hắn nhìn Tiếu Ân, không chút nào cảm ứng nổi khí tức trên người đối phương. Nhưng cảnh tượng vừa rồi rõ ràng đã in đậm trong óc hắn, khiến hắn hiểu được, người trước mặt này cũng không có nói khoác. Nếu không phải hắn cứu mình, như vậy cũng chẳng có người thứ hai.
Cười khổ một tiếng, ma đạo sĩ cung kính nói: “Ngài… Ngài là thần linh đại nhân sao?”
Tiếu Ân dùng ánh mắt trào phúng nhìn hắn. Nếu không phải gần một năm không có giao lưu với bất cứ kẻ nào. Tiếu Ân cũng tuyệt đối không có hứng thú cùng hắn nói chuyện.
Bất quá lúc này Tiếu Ân dù sao cũng không phải mấy lão già thần linh sống vô số năm, đã quen tịch mịch, cho nên cũng không quá thích ở một mình.
“Ta là thần linh hay không, ngươi không cần phải xen vào.” Tiếu Ân lười biếng nói: “Tóm lại, ta cứu mạng của ngươi cần thù lao.”
Ma đạo sĩ cẩn thận hỏi lại: “Tôn kính thần linh đại nhân, ngài cần thù lao gì?”
Tiếu Ân chỉ vào nguyên thể màu đỏ trong tay hắn, nói: “Bỏ thứ này lại, ngươi có thể đi rồi.”
Ma đạo sĩ nhìn nguyên thể màu đỏ, trong mắt hắn hiện lên vẻ không nỡ, nhưng vẻ không nỡ này dường như cũng không quá mãnh liệt.
Tiếu Ân có chút hiểu được, người này dường như từ đâu đó nghe nói qua tử điện cấm địa, cho nên hắn hiểu được giá trị và tác dụng của nguyên thể. Nhưng đối với nguyên thể màu đỏ, hắn cũng không biết bao nhiêu, nếu không cũng sẽ không dễ dàng vứt bỏ như thế.
Hừ lạnh một tiếng, Tiếu Ân nói: “Mạng của ngươi là do ta cứu, cho nên ta cần thù lao. Nếu ngươi không chịu, ta cho ngươi nếm mùi sức mạnh của tia chớp. Sau đó từ thi thể của ngươi lấy thứ ta cần!”
Những lời này của Tiếu Ân hống hách cực kỳ, căn bản là không cho đối phương lựa chọn. Tuy nhiên thái độ của hắn coi như là tốt, nếu thật sự gặp thần linh khác, như vậy tuyệt đại đa số sẽ lựa chọn đoạt bảo giết người.
Không, có lẽ trong mắt bọn họ, một ma đạo sĩ cũng không tính là cái gì, cũng chỉ là con kiến hơi cường tráng một chút, muốn giết thì giết.
Ma đạo sĩ đột nhiên rùng mình, hắn cắn răng một cái, rốt cục buông nguyên thể màu đỏ trong tay ra, đồng thời trong miệng khe khẽ ngâm tụng, ngay sau đó, thân hình hắn lập tức nhạt nhòa, sắp biến mất.
Nhưng ngay khi sắp biến mất, tay ma đạo sĩ duỗi ra, không ngờ nắm chặt viên nguyên thể màu đỏ vốn đã từ bỏ.
Cả quá trình gần như là phát sinh trong mấy giây. Ma đạo sĩ này cũng đã phát huy tâm cơ, đảm phách và phản ứng cấp tốc của hắn tới cực hạn.
Vừa rồi vì lấy được nguyên thể, hắn không tiếc mạo hiểm bị lôi điện giết cũng phải ra tay cướp đoạt. Như vậy rõ ràng là giá trị viên này rất lớn, ngay cả thần linh cũng động lòng. Vì nguyên thể màu đỏ, hắn cũng không ngại mạo hiểm thử một lẩn.
Nhưng mà, ngay khi bóng dáng hắn đã biến mất, trên mặt Tiếu Ân cũng lộ ra nụ cười khinh bỉ. Tay hắn nhẹ nhàng chỉ ra, không gian trước mặt lại lần nữa nổi lên gợn sóng, ngay sau đó, ma đạo sĩ lại một lần nữa xuất hiện ở trước mặt Tiếu Ân.
Ma đạo sĩ vẫn cầm trong tay hai nguyên thể, vô cùng hoảng sợ nhìn Tiếu Ân.
Hắn rõ ràng đã thành công phóng ra truyền tống thuật, nhưng chỗ xuất hiện không ngờ là tại chỗ cũ.
Điều này cần lực lượng hùng mạnh cỡ nào mới có thể làm nổi?
Trong nháy mắt, khóe miệng ma đạo sĩ bắt đầu run run.
Trong lòng hắn vô cùng hối hận, vì tham lam, hắn đã một lần lâm vào nguy hiểm. Lần này, lại là vì tham lam, hắn gặp phải nguy hiểm lớn hơn, e là không ai có thể cứu hắn nữa rồi.
Nhẹ nhàng vung tay lên, tử sắc thiểm điện thật lớn từ tay Tiếu Ân lao ra, hoàn toàn biến ma đạo sĩ thành hư vô, giơ tay quơ một cái, nguyên thể màu đỏ lập tức xuất hiện trong tay Tiếu Ân.
Hắn than nhẹ một tiếng, nói: “Cơ hội chỉ có một lần, thật là đáng tiếc…”
Nhìn nguyên thể màu đỏ trong tay, Tiếu Ân cảm ứng năng lượng ẩn chứa trong đó, vẻ mặt dường như có chút hiểu ra.
Nguyên thể màu đỏ không phải ở thể rắn như nguyên thể màu trắng và màu đen. Nguyên thể màu đỏ có dạng keo, ở giữa thể rắn và thể lỏng, cũng giống như thần lực kết tinh, có tính chất như đất sét và cao su.
Đương nhiên, Tiếu Ân cũng không bị vẻ bề ngoài của thứ này mê hoặc. Hắn vô cùng hiểu rõ giá trị của thứ này.
Chỉ cần có hai vật như vậy, có thể đổi rất nhiều thứ trên danh sách, có thể hoàn toàn giải quyết tình trạng thiếu hụt vật tư trước mắt của bọn họ.
Còn nữa, nếu dùng thứ này, Tiếu Ân thậm chí còn có hi vọng tiến thêm một bước, ngưng luyện mười hai bảo thạch thần cách và thiên không thần điện, thành tựu thiên không thần cách, thăng tiến chủ thần.
Lúc này, Tiếu Ân nhìn nguyên thể màu đỏ mà mình trăm cay nghìn đắng mới tìm được, trong lòng thật đúng là cảm khái hàng nghìn hàng vạn lần, về phần ma đạo sĩ đoạt được nó trước đã sớm bị Tiếu Ân ném khỏi đầu. Một kẻ không chút thực lực như thế, cho dù là hôm nay tha cho hắn một đường sống, cũng đừng mơ có thể sống lâu trong hoàn cảnh của thần giới.
Nhẹ nhàng cầm trong tay, hình dạng nguyên thể màu đỏ chậm rãi thay đổi theo lực bóp của bàn tay hắn.
Trong lòng Tiếu Ân đột nhiên nổi lên một niềm khao khát mãnh liệt, dường như muốn hấp thu sạch sẽ năng lượng bên trong. Hít một hơi thật sâu, Tiếu Ân dùng nghị lực thật lớn mới hoàn toàn áp chế ý tưởng này.
Hắn biết rất rõ, lúc này cũng không phải thời cơ tốt nhất.
Nếu muốn bế quan đột phá cảnh giới đỉnh phong, vậy thứ đầu tiên Tiếu Ân phải có chính là thảnh thơi.
Giống như ngày xưa ở trong thời không hồng lưu, hắn và phân thân ngồi trăm năm là thời cơ tốt nhất.
Lật cổ tay, Tiếu Ân thu nguyên thể màu đỏ vào trong thần vực. Hắn đã quyết định, một khi an bày mọi chuyện bên ngoài thỏa đáng thì sẽ lập tức tiến vào thời không hồng lưu, nơi có thời gian gấp trăm lần bế quan cô đọng thần cách.
Tốc độ tu luyện gấp trăm lần, còn có hoàn cảnh đặc thù của thời không hồng lưu, đó mới thực sự là bảo đảm lớn nhất.
Nhìn khắp chung quanh, lần này Tiếu Ân chú ý không phải màu đỏ hoặc màu trắng mà tìm kiếm những hòn đá màu đen thật lớn trong tử điện cấm địa.
Tuy nhiên hắn rất nhanh phát hiện, ở đây hòn đá lớn màu đen cũng không ít, nhưng lấy thể tích mà nói, thật rất ít hòn đá có thể so với hòn đá lúc nãy.
Do dự một chút, Tiếu Ân tùy ý chọn một khối cự thạch màu đen, nhẹ nhàng giơ tay ấn một cái.
Ma đạo sĩ kia phải dùng thần lực hùng mạnh của đạo cụ mới đập tan tảng đá khổng lồ màu đen, còn trong tay Tiếu Ân nó lại mềm như đậu hủ.
Cấu tạo nguyên thể cực kỳ cổ quái ngay cả thần niệm của Tiếu Ân cũng không thể xuyên thấu. Cho nên trừ khi đập ra nếu không căn bản là không biết bên trong có nguyên thể xuất hiện hay không.
Thần lực phân hòn đá thành nhiều khối mỗi một khối to nhỏ giống nhau như đúc. Nhưng đáng tiếc là hoàn toàn phí công. Đừng nói là nguyên thể màu đỏ, ngay cả màu trắng cũng không thấy.
Trong lòng Tiếu Ân hiện lên một chút mờ mịt. Tuy nhiên hắn cũng hiểu được, thứ này không có khả năng ở mỗi một nguyên thể màu đen kích thước khổng lồ đều có. Nếu không việc tìm nguyên thể màu đỏ cũng không quá khó khăn như vậy.
Đưa mắt tìm tòi khu vực xung quanh một chút, Tiếu Ân rốt cục bỏ cuộc. Thân hình hắn nhanh như điện, lại một lần nữa bắt đầu lang thang trong tử điện cấm địa.
Chỉ có điều lần này lang thang có cảm giác và mục tiêu hoàn toàn bất đồng.
Trước kia thuần túy là gặp may, nhưng bây giờ khác rồi. Sau khi trải qua nửa năm. Tiếu Ân đã góp nhặt đủ nguyên thể màu trắng và màu đỏ, về phần nguyên thể màu đen cũng lượm một ít, nhưng số lượng và chất lượng so với hai thứ kia thua xa, chỉ là chút thủ đoạn lòe người.
Trải qua nhiều lần thí nghiệm, những nguyên thể màu đen kích thước khổng lồ trong tử điện cấm địa bị Tiếu Ân phá hoại vô số.
Mặc dù phá hủy nhiều hòn đá như vậy, nhưng Tiếu Ân vẫn không tính ra quy luật xuất hiện của nguyên thể màu trắng và màu đỏ. Cũng không phải hòn đá càng lớn thì nhất định sẽ có nguyên thể màu trắng và màu đỏ xuất hiện.
Có thể nói, đây kỳ thật là một loại thử vận may. Chẳng qua Tiếu Ân đã nắm giữ phương pháp làm như thế nào chạm vào vận may, không như trước kia căn bản là không biết cửa vào.
Sau khi hủy hoại vô số nguyên thể màu đen, Tiếu Ân coi như thắng lợi trở về.
Hắn góp nhặt hơn trăm nguyên thể màu trắng, còn nguyên thể màu đỏ không hổ thứ quý hiếm nhất, cho tới hôm nay, chỉ có năm khối mà thôi.
Tuy nhiên năm nguyên thể màu đỏ đã đủ rồi, cho dù là quay về dùng hai viên trao đổi với Dajialema, Tiếu Ân vẫn còn có ba viên trong tay, đối với việc hắn thăng cấp chủ thần cũng là dư dả. Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
Nhìn tử điện cấm địa nguy hiểm tràng tràng, tử sắc thiểm điện như đang nhảy múa trước mặt. Trong ánh mắt Tiếu Ân không ngờ xuất hiện vẻ thân thiết hiếm có. Sau đó, bóng dáng hắn biến mất…
※※※
Trong thời không hồng lưu, bóng hình Tiếu Ân chợt xuất hiện.
Hắn vừa xuất hiện lập tức khiến cả đám sinh linh và thần linh đang vô cùng lo lắng cho hắn như trút được gánh nặng.
Dù sao, lần này không phải dùng phân thân đi vào tử điện cấm địa như lần trước mà là dùng bản thể. Nếu ở đó gặp chuyện không may, trái tim của cả đám cũng không còn.
Đương nhiên, bên trong tử điện cấm địa, nếu có thể miễn dịch tử sắc thiểm điện, vậy muốn gặp được nguy hiểm cũng là một chuyện vô cùng khó khăn.
Cũng giống như trong thời không hồng lưu, một khi miễn dịch ảnh hướng của các dòng khí lưu có thuộc tính, tự nhiên có thể là như cá gặp nước, không chút trở ngại.
Sau khi Tiếu Ân về tới thiên không thần điện bàn bạc cùng mấy vị thần linh một lúc, tất cả bọn họ đều hưng phấn hẳn lên. Đặc biệt là hắc long vương sau khi biết Tiếu Ân thật sự tìm được nguyên thể màu đỏ bên trong tử điện cấm địa, không kìm nổi hoan hô ầm lên. Tiếu Ân kinh ngạc hỏi hắn vì sao cao hứng như thế, lão hắc long chẳng biết xấu hổ nói, ngày sau hắn tấn giai chủ thần có thể tìm Tiếu Ân đòi nguyên thể màu đỏ.
Tiếu Ân hung hăng trợn mắt nhìn hắn. Tuy nhiên hắn cũng hiểu được, nếu thật sự có ngày đó, cho dù là hắc long vương không nói, hắn cũng sẽ chủ động mang nguyên thể màu đỏ tới.
Lần này tham gia thảo luận, không chỉ có Day Ville, Cự Ma Thần và hắc long vương, ngay cả Juliana cũng có một ghế.
Tuy rằng lúc này Juliana không phải là thần linh, nhưng thần quốc của Tiếu Ân đã mở ra toàn bộ với nàng. Trong thế giới này nàng có quyền hạn gần như ngang Tiếu Ân. Còn hắc long vương sau khi biết quan hệ giữa nàng và Tiếu Ân, cũng không nói nửa câu phản đối nào nữa.
Lúc này, Juliana lập tức hỏi: “Tiếu Ân, chàng muốn bế quan thăng cấp sao?”
Tiếu Ân khẽ lắc đầu, nói: “Không! Trước hết ta phải đổi xong tất cả mới có thể tĩnh tâm bế quan. Nếu không ta căn bản là không thể tĩnh tâm, đương nhiên cũng không có khả năng đột phá.”
Quả thật, bất kể có thiên tài địa bảo thế nào, nhưng thiên phú và tâm tình ngay lúc đó càng quan trọng hơn. Nếu tâm thần bất định mà muốn đột phá, như vậy đó không phải là hy vọng xa vòi, mà là tìm chết.
“Hì, chỉ cần đổi được những thứ trong danh sách kia xong thì chàng sẽ an tâm sao?” Juliana nói đầy trêu chọc.
“Đúng vậy, đây là chuyện ta quan tâm. Một khi đạt được những thứ trong danh sách, như vậy sẽ có đủ tài nguyên, mà bốn người TowerBelli bọn họ cũng có thể châm thần hỏa thành thần.”
Đôi mắt to của Juliana đảo qua một vòng. Mặc dù có chỗ dựa vững chắc là Tiếu Ân, cho nàng điều kiện tiến giai khó có thể tướng tượng, nhưng trước mắt thực lực của nàng vẫn đang ở mức truyền kỳ.
Tuy nhiên không ai hoài nghi có một ngày, nàng nhất định có thể châm thần hỏa, không ngừng đuổi theo Tiếu Ân. Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
Cho nên Tiếu Ân cũng hiểu được, nếu hắn thật sự trở thành chủ thần, như vậy hắn cần một đám thần linh bậc thấp trung thành nhất định.
Trong thần giới, trừ tử linh pháp sư khủng bố trong truyền thuyết, còn lại thần linh hợp thành một kết cấu đặc thù như kim tự tháp. Dưới mỗi một chủ thần, đều có rất nhiều thần linh phục vụ bọn họ. Cho nên sau khi Tiếu Ân thăng tiến thành chủ thần, giúp một ít ngụy thần châm thần hỏa là chuyện nên làm.
Dĩ nhiên, nếu không phải tu vi đám Kim còn chưa đạt tới ngụy thần, vậy những suất đầu tiên cũng tuyệt đối không có khả năng cấp cho bốn người đám TowerBelli.
“Chàng nói rất đúng. Tuy nhiên trừ chuyện này ra, e là chàng còn phải giải quyết một ít chuyện riêng trước đi.” Juliana cười dài nói.
Tiếu Ân kinh ngạc nhìn nàng, tuy rằng trên mặt của nàng đấy vẻ tươi cười, nhưng Tiếu Ân lại cảm ứng được trong lòng của nàng có một chút bất mãn và lo lắng.
“Juliana, xảy ra chuyện gì sao?”
“Hừ, bạn tốt của chàng. Raphael gì đó cho chàng đưa tới một phần lễ vật.” Juliana bất mãn nói: “Chàng biết là cái gì không?”
Tiếu Ân ngơ ngác lắc đầu, quay đầu lại nhìn đám người Cự Ma Thần, nhưng Tiếu Ân nhìn thấy trong mắt bọn họ cũng là một mảnh mờ mịt, thậm chí ngay cả phân thân của Tiếu Ân và người cá sấu cũng hoàn toàn không biết gì cả.
“Juliana, phần lễ vật này vừa mới đưa tới sao?”
“Chưa đưa tới, tuy nhiên đang chờ ở hạ giới.”
Tiếu Ân bật cười, không biết Raphael đến tột cùng tặng cái gì, không ngờ khiến cho Juliana bất mãn. Tuy nhiên nói thật, mình cũng rất ít quan tâm tới hạ giới, chuyện như vậy phỏng chừng cũng chỉ có mình hắn mà thôi.
Dù sao, phương pháp thu hoạch tín đồ của Tiếu Ân rất khác so với các thần linh khác.
Sau khi thảo luận với Tiếu Ân vài vấn đề về việc hắn trở về, Juliana vội vàng quay về hòn đảo nhỏ thần bí.
Tiếu Ân tuy rằng có chút kinh ngạc đối với thái độ cổ quái của nàng, nhưng cũng không nghĩ nhiều, lại cùng đám người hắc long vương quan sát sự phát triển của các thần quốc.
Bên trong thời không hồng lưu vẫn tĩnh lặng không người, trừ bốn thần quốc ra không phát hiện sinh linh và thần linh khác.
Đặc biệt đám thần linh bị Tiếu Ân đuổi ra ngoài đều đã hoàn toàn lĩnh giáo năng lực không thể tin nổi của Tiếu Ân, không còn kẻ nào dám liều mạng tiến vào
Nơi này đối với người khác mà nói, có lẽ là một nơi vô cùng hung hiểm. Nhưng đối với Tiếu Ân mà nói, chẳng khác gì một thiên đường đầy bảo vật.
Tuy rằng hiểu biết của hắn về nơi này thua xa thời không hồng lưu, nhưng tuyệt đối sẽ không có uy hiếp gì với hắn.
Dĩ nhiên, trong không gian đầy tử sắc thiểm điện như vô biên vô hạn này, không có đám đông phân thân của thần đi tim bảo vật. Nơi này dù sao không phải thời không hồng lưu, nơi mà trước khi Tiếu Ân tiến vào, dường như cũng chưa từng thực sự xảy ra án mạng.
Nơi này là cấm địa, cấm địa chết chóc thật sự. Có thể có thần linh và sinh linh ngẫu nhiên tiến vào nơi này. Nhưng trừ vài tên thông minh nhanh tay nhanh chân, sau khi tùy ý vơ lấy một ít nguyên thể bên cạnh mình liền lập tức truyền tống đi, còn thì đều đã trở thành vật tế thần cho tử sắc thiểm điện, trở thành minh chứng sống hùng hồn tuyên dương sự cường đại của nó.
Cho nên, một cấm địa lớn như thế, không ngờ chỉ có một mình Tiếu Ân chơi đùa mà thôi.
Động tác của Tiếu Ân nhanh như tia chớp, tìm kiếm khắp một vùng hư không khổng lồ. Tuy nhiên điều khiến hắn bực tức nhất chính là ở đây không làm được một chuyện mà bất cứ thần linh bình thường nào cũng có thể làm được ở thời không hồng lưu. Đó chính là thần niệm của hắn không thể xuất ra.
Tử sắc thiểm điện xuất quỷ nhập thần ở đây không ngờ cũng có tác dụng chặt đứt thần niệm. Thần niệm của hắn vừa mới phát ra không lâu sẽ bị một đạo lôi điện chặt đứt giữa chừng. Hơn nữa chỉ cần có một đạo lôi điện xuất hiện, bất kể lôi điện kia lớn nhỏ ra sao. thần niệm ở hướng đó sẽ toàn bộ biến mất.
Thần niệm của Tiếu Ân tuy rằng hùng mạnh, nhưng lôi điện nơi này càng hùng mạnh hơn, không phải chút sức mạnh nhỏ nhoi của hắn có thể ngăn chặn. Kỳ thật đừng nói là hắn, cho dù là đám thần vương ra tay, cũng đừng mơ tướng ở trong này có thể đối kháng vô tận tử sắc thiểm điện.
Thở dài một tiếng, kỳ thật Tiếu Ân cũng biết, lần này mình tiến vào tử điện cấm địa có vẻ hơi lỗ mãng một chút.
※※※
Từ khi rời khỏi thần quốc của Raphael Tiếu Ân liền dùng lực lượng bản thể tiến vào nơi này. Mục đích của hắn rất đơn giản, đó là muốn tìm nguyên thể màu đỏ. Nhưng khiến hắn thất vọng chính là, ở địa phương quỷ quái này đã một năm, đừng nói là nguyên thể màu đỏ, ngay cả nguyên thể màu trắng cũng không thấy một viên.
Đến bây giờ, hắn mới hiểu được, lần trước mình tiến vào nơi này may mắn cỡ nào.
※※※
Hôm nay Tiếu Ân đã quyết định, sau khi trở về lập tức từ chối yêu cầu của Dajialema, lấy thần cách và nguyên thể bình thường trao đổi. Tuy rằng số lượng lớn một chút, nhưng so với lúc nào cũng ở đây làm một thợ mỏ thì tốt hơn nhiêu.
Ngay khi hắn bắt đầu bắt đầu nảy ý bỏ cuộc, trong lúc vô tình ánh mắt nhìn thoáng qua bắt được một tia hào quang màu đỏ. Trong nháy mắt, tim Tiếu Ân dường như ngừng đập.
Thần niệm của hắn trong nháy mắt phóng ra, mơ hồ như bắt được một hình ảnh. Nhưng ngay lúc đó, màu tím rực sáng lên trước mắt. Một tia chớp này chặt đứt thần niệm ở hướng đó, khiến hắn cũng không thể cảm ứng được thứ kia nữa.
Tiếu Ân lập tức thầm rên lên, cảm giác như là đang xem truyền hình trực tiếp một trận bóng đến phút cuối cùng phân thắng bại đột nhiên cúp điện, chỉ cần là người mê đá banh sẽ lập tức cao giọng tức giận chửi một trận.
Còn lúc này, cảm giác của Tiếu Ân so với mấy kẻ mê đá banh càng cay cú hơn gấp trăm lần. Dù sao tầm quan trọng của nguyên thể màu đỏ không phải một trận đấu bóng đá bốn năm một lần có thể sánh bằng được.
Thân hình hơi hơi lay động một chút, Tiếu Ân lập tức biến mất. Nhưng hắn cũng không phải thi triển kỹ năng không gian thuấn di, mà là dùng tốc độ cường đại một đường đuổi theo.
Tốc độ của hắn vô cùng mau lẹ, đầy khí thế quyết không hối hận.
Đương nhiên, hắn sở dĩ làm như vậy, bởi vì không có gì làm hắn phải lo ngại. Một tia chớp thật lớn dường như đang trên đường bổ vào hắn, nhưng đi tới bên cạnh hắn thì tự động quẹo một góc, sau đó bay về chốn xa xăm.
Nếu tử sắc thiểm điện hung thần mạnh nhất ở trong này còn không làm gì được hắn, vậy hắn còn sợ cái gì?
Trong giây lát, Tiếu Ân đã đi tới nơi xuất hiện ánh đỏ, nhưng mà, lúc này bất kể hắn lưu tâm như thế nào. cũng không thể tra được tung tích gì cả.
Hình ảnh mơ hồ xuất hiện kia dường như đã hoàn toàn biến mất, lại dường như chỉ là một ảo giác mà thôi.
Chỉ có điều Tiếu Ân đối với mình đầy tin tưởng, ánh mắt hắn nhanh như điện, cẩn thận tìm kiếm từng chút một.
Nơi này không có gì màu đỏ, nhưng có một hòn đá màu đen thật lớn, chính là nguyên thể màu đen có thể dễ dàng thấy được ở tử điện cấm địa.
Nguyên thể này tuy rằng cũng vô cùng quý báu, nhưng hiện giờ Tiếu Ân đã hiểu được, mấy thứ này ớ ngoại giới cũng có người bán ra.
Dân số thần giới cũng không ít, ngay cả Tiếu Ân cũng không có khả năng biết đến tột cùng có bao nhiêu người.
Ngoài siêu cấp cường giả như thần vương và chủ thần, còn lại thần linh và sinh linh khi sử dụng không gian truyền tống, cũng có xác suất rất nhỏ là bị truyền tống đến một địa phương thần bí.
Địa phương này có thể là một cấm địa trong thần giới, cũng có thể là một địa phương căn bản là không biết tên, càng có thể là trực tiếp truyền tống đến hạ giới.
Dĩ nhiên, sinh linh truyền tống đến tử điện cấm địa không phải là nhiều nhất.
Những kẻ chỉ cần thời gian ở thần giới hơi lâu một chút, bọn họ sẽ minh bạch nơi này là địa phương nào.
Trong này tuy rằng đầy nguy hiểm nhưng là cũng đồng thời đầy kỳ ngộ. Bởi vì nơi này khác với thời không hồng lưu mênh mông. Nơi này đầy rẫy một loại năng lượng thể hùng mạnh, nguyên thể. Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
Chỉ cần có thể lấy được một khối nguyên thể, mặc kệ nó là màu gì đều có thể đễ dàng giàu to. Với xác suất truyền tống mà nói gần như mỗi ngày đều có không ít sinh linh sẽ bị truyền tống đến địa phương này. Mặc dù có sinh linh chết bởi tử điện, nhưng có vài sinh linh thuận lợi lấy được một ít nguyên thể rồi sử dụng truyền tống thoát khỏi cái nơi khủng bố được xưng là cấm địa nguy hiểm nhất thần giới này.
Phải biết rằng, thần giới và hạ giới dù sao cũng không giống nhau. Ở thần giới, sinh linh có năng lực truyền tống nhiều đến mức đếm không xuể. Sinh linh mỗi ngày sử dụng kỹ năng này cũng nhiều đến mức đếm không xuể. Cho nên chắc chắn mỗi ngày đều có một vài sinh linh thuận lợi tiến vào địa phương đầy nguy hiểm và kỳ ngộ này.
Cho nên, nguyên thể màu đen tuy rằng đáng giá, nhưng ở bên ngoài chỉ cần đồng ý bỏ tiền là hoàn toàn có thể mua được.
Nhưng nguyên thể màu trắng và màu đỏ thì cực kỳ quy hiếm, về cơ bản là không có khả năng xuất hiện.
Đột nhiên, cách Tiếu Ân không xa đột nhiên xuất hiện hào quang kịch liệt, sau đó một bóng người xuất hiện.
Tiếu Ân thầm rùng mình. Là nhân vật nào, vì sao xuất hiện mà mình không ngờ không biết trước?
Bóng người kia chao đảo vài cái rồi dừng lại. Đó là một nhân loại, trên người hắn mặc một ma pháp bào. Tuy rằng chỉ chừng bốn mươi tuổi nhưng khuôn mặt âm trầm, đôi mắt như cú đêm, nhìn kỹ thấy lộ ra chút khí tức âm độc.
Tiếu Ân và người nọ nhìn nhau, hai người đều cảm giác được sự kinh ngạc của đối phương.
Sau khi cảm ứng được cường độ ma lực trên người người nọ, Tiếu Ân không khỏi ngạc nhiên sửng sốt. Hoá ra người kia chỉ là một kẻ tương đương với bát tinh ma đạo sĩ.
Mà nhìn trong đôi mắt đang cố gắng bình tĩnh của hắn lộ ra vẻ sợ hãi không thể giải thích càng làm cho Tiếu Ân hiểu được, người này là một con quỷ xui xẻo, chính là trúng phải một phần trăm triệu cơ hội kia, trong thời khắc truyền tống tiến vào tử điện cấm địa.
Đối với nhân vật như vậy, Tiếu Ân không có hứng thú. Chẳng qua khi người này tiến vào không ngờ có thể gặp mặt hắn, như vậy vận khí quả thực có thể xem như thần tích.
Ma pháp sư kia dùng tốc độ nhanh nhất nhìn quét qua bốn phía một chút. Ánh mắt sáng ngời hữu thần nhìn Tiếu Ân, đồng thời phóng xuất ra toàn bộ thần niệm, muốn cảm ứng hoàn cảnh xung quanh. Cùng lúc đó. chung quanh hắn xuất hiện một vòng bảo hộ ma pháp.
Thấy động tác của hắn thành thạo không chút vướng víu, Tiếu Ân động tâm. Kẻ này không ngờ xem ra cũng là một kẻ lão luyện có kinh nghiệm phong phú. Tuy nhiên đáng tiếc là, nếu hắn đã đi tới nơi này, như vậy đừng nói là một vòng bảo hộ ma pháp, cho dù là một vòng bảo hộ thần cấp cũng không thể chống cự tử sắc thiểm điện ở đây.
Đột nhiên, một tiếng sấm nổ vang trời từ xa truyền đến. Tiếu Ân và người nọ cùng nhìn về phía đó. Chỉ thấy bầu trời xa xa lóe lên một tia chớp màu tím cực khổng lồ, dường như muốn chém hư không đang bao phủ chỗ này thành hai nửa. Nhưng nơi này một khi có thể cất chứa tồn tại như tử sắc thiểm điện thì đương nhiên cũng có lực lượng phòng hộ mà ngay cả tử sắc thiểm điện cũng khó có thể phá hư. Đạo tử điện kia quyền năng tuy lớn, nhưng Tiếu Ân xem ra chỉ là kích cỡ hơi lớn một chút mà thôi.
Đến bây giờ, Tiếu Ân đã không còn sợ cái thứ được xưng là cấm chú của thần linh này.
Sau khi thấy tia chớp kia, người vừa xuất hiện nọ lập tức run run. Rất hiển nhiên, sau khi thấy màu của tia chớp, hắn đã hiểu được mình đã tới địa phương nào.
Trong mắt hắn lập tức xuất hiện rất nhiều vẻ mặt khác nhau. Có kích động, cũng có sợ hãi, giống như đứng trước hai lựa chọn nên đi hay nên ớ thì do dự không cách nào lựa chọn.
Tiếu Ân đương nhiên vô cùng hiểu tâm tình của hắn giờ phút này. Tuy nhiên điều này chẳng quan hệ gì với hắn. Khẽ lắc đầu, Tiếu Ân mang theo một chút tiếc nuối muốn xoay người rời đi.
Nhưng ngay lúc này, hắn nghe được một tiếng tru như dã thú.
Nao nao, Tiếu Ân quay đầu lại, nhìn ma đạo sĩ đang cắm đầu bay về phía khối đá to màu đen.
Tiếu Ân âm thầm lắc đầu. Xem ra vị này không kìm nổi hấp dẫn, muốn từ nơi này mang chút gì đó rời đi.
Đột nhiên, Tiếu Ân nổi lòng hiếu kỳ, không biêt người này có thể thành công mang theo một khối nguyên thể màu đen và rời khỏi hay không?
Đi tới nơi này gần một năm, đây chính là sinh linh đầu tiên hắn nhìn thấy, Tiếu Ân quả đã nổi lên một tia hứng thú mơ hồ.
Khoanh tay trước ngực, Tiếu Ân dùng ánh mắt đùa bỡn nhìn ma đạo sĩ đang liều mạng kia.
Động tác gã ma đạo sĩ cực nhanh, chưa đi đến trước nguyên thể màu đen, trong tay hắn đã xuất hiện một đạo cụ ma pháp nho nhỏ cỡ nắm tay trẻ con. Sau đó hắn ném mạnh đạo cụ này ra vừa lúc đập vào tảng đá màu đen.
Một tiếng nồ ầm ầm vang lên. Khiến Tiếu Ân kinh ngạc chính là năng lượng ẩn chứa trong đạo cụ ma pháp hùng mạnh vượt xa dự đoán của hắn. Bùng nổ đến mức này không phải lực lượng ma pháp có thể làm ra duy chỉ có thần lực bùng nổ mới có thể đạt tới mức này.
Trong nháy mắt, Tiếu Ân cũng đã đoán ra đạo cụ ma pháp này là từ thế giới của một thần linh truyền ra.
Khối đá lớn kia tuy rằng vô cùng chắc chắn nhưng dưới sự tấn công của loại sức mạnh này vẫn ầm ầm nổ tung. Tuy nhiên trừ phần tiếp xúc với đạo cụ phát nổ biến thành bột phấn, những chỗ còn lại cũng không dập nát, chỉ là biến thành một ít mảnh vỡ lớn nhỏ không đồng nhất mà thôi.
Nhưng mà ngay tại giờ khắc này, hai mắt Tiếu Ân như bóng đèn sáng rực lên.
Hắn không ngờ thấy được một điểm màu đỏ. Trong vô số mảnh, đá vụn do khối đá màu đen khổng lồ vỡ ra không ngờ có một mảnh mang màu đỏ tươi.
Một cảm giác mừng như điên trong nháy mắt bừng bừng bốc lên.
Hắn rốt cục đã hiểu vì sao hắn ở trong này đã hơn một năm, ngay một nguyên thể màu đỏ và màu trắng cũng không tìm được. Hoá ra hai loại nguyên thể này không phải nằm lồ lộ ra bên ngoài mà là bị giấu ở bên trong nguyên thể màu đen thật lớn.
Trong nháy mắt trong đầu hắn hiện lên cảnh tượng lần trước lấy được nguyên thể màu trắng. Lần tìm thấy nguyên thể màu trắng đó cũng cũng chỉ có nói là vận khí tốt mà thôi.
Lúc ấy cũng nghe được một tiếng sấm nổ vang trời. Đến khi hắn tiến đến, thì thấy một ít nguyên thể màu trắng và nguyên thể màu đen nằm lẫn lộn cùng một chỗ. Lúc ấy quá cao hứng, chỉ lo thu thập nguyên thể, quên không nghĩ tới mấy thứ này đến tột cùng từ đâu đến.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ trước đó cũng có một tảng đá màu đen lớn bị lực lượng nào đó đánh trúng, cũng giống như tảng đá đen trước mắt này bị đánh nát vụn ra cho nên mới làm nguyên thể màu trắng dấu trong đó lộ ra.
Hắn thầm cảm thán, may mà mình không lập tức rời khỏi nếu không cho dù lại gặp chuyện này cũng chắc chắn không làm sao biết được duyên cớ trong đó.
Lúc này tên ma đạo sĩ mỗi tay bắt được một nguyên thể.
Hai nguyên thể này, môt tự nhiên là màu đen, còn viên kia màu đỏ.
Ma đạo sĩ có lẽ cũng không biết nguyên thể màu đỏ đại biểu cho cái gì. Nhưng từ tảng đá màu đen vỡ ra. bên trong đột nhiên xuất hiện một thứ gì đó màu đỏ, cho dù là ngu ngốc cũng biết thứ này khẳng định là thứ tốt. Cho nên bất kể là kẻ nào, đều lựa chọn trước tiên lấy khối nguyên thể màu đỏ này.
Tiếu Ân cười khổ một tiếng. Tuy rằng người này khiến chính mình hiểu rõ xuất xứ của nguyên thể màu đỏ, nhưng vô cùng đáng tiếc là, mình muốn một lần làm cường đạo, chỉ có điều không biết đây có xem như là lấy oán trả ơn không?
Đang lúc hắn muốn ra tay, trong hư không đột nhiên xuất hiện một tia chớp. Tử sắc thiểm điện này gần như là vừa mới xuất hiện đã phóng lớn vô số lần, tử sắc quang mang lập tức tràn ngập trong mắt bọn họ, còn tia chớp đầu tiên đã xuất hiện trước mắt ma đạo sĩ.
Vòng bảo hộ ma pháp to lớn chung quanh hắn trước mặt tử sắc thiểm điện như là một tờ giấy mỏng, ngay cả trì hoãn chút ít thời gian cũng làm không được, đã bị tử điện xuyên qua rồi vỡ tan.
Hai tay ma đạo sĩ vẫn cầm hai nguyên thể màu đỏ và đen, trong ánh mắt hắn đã không còn gì cả.
Bằng vào tốc độ và quyền năng của tử sắc thiểm điện, hắn căn bản không có cơ hội trốn chạy. Lúc này, vui sướng và điên cuồng trong mắt hắn đã biến mất, hoàn toàn là tuyệt vọng và bi ai.
Trong lòng hắn cực kỳ hối hận, trước kia từng nghe trưởng bối trong nhà đề cập qua chuyện này. Nếu thật sự đi tới tử điện cấm địa được xưng tụng là thần giới đệ nhất cấm địa, vậy phải lập tức thi triển thuật thuấn di, không tham không lấy gì cả, cứ vậy rời khỏi là khôn.
Nhưng hắn cũng đồng thời hiểu được giá trị thực sự của nguyên thể, cho nên một chút lòng tham lam đủ để cho hắn diệt vong.
Nhưng, khi tia chớp sắp đụng tới thần hình hắn, biến hắn thành tro tàn, đột nhiên kim quang rực sáng, tia chớp thật lớn giằng co với kim quang.
Cả quá trình cũng không kéo dài bao lâu, sau gần một giây hai bên giằng co, cũng không có tiếp tục đánh đến ngươi chết ta sống mà lập tức tách ra, tuân thủ nguyên tắc chung sống hoà bình, nước sông không phạm nước giếng.
Đương nhiên, tử sắc thiểm điện cuối cùng vòng qua mà đi, xem như mất một chút uy phong nho nhỏ.
Tên ma đạo sĩ trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh này, ngay cả khi tử sắc thiểm điện đã biến mất vẫn không tin nổi những gì mình vừa thấy.
Đột nhiên từ phía sau hắn truyền đến một giọng nói ngân nga: “Hắc, ta cứu mạng của ngươi, ngươi làm như thế nào để báo đáp ta đây?”
Ma đạo sĩ đờ đẫn quay đầu lại. Bất cứ kẻ nào vừa mới chạm đến tử vong mà được cứu vớt đều rất khó lập tức khôi phục lại. Nhưng Tiếu Ân chẳng qua là liếc mắt nhìn hắn một cái, liền lập tức cười lạnh nói: “Không cần giả ngây giả dại. Tâm lý của ngươi có khả năng chịu đựng rất mạnh, sẽ không suy sụp như vậy đâu.”
Nghe được câu nói đầy trào phúng này, vẻ mặt người nọ lúc này mới trở nên ngưng trọng.
Hắn nhìn Tiếu Ân, không chút nào cảm ứng nổi khí tức trên người đối phương. Nhưng cảnh tượng vừa rồi rõ ràng đã in đậm trong óc hắn, khiến hắn hiểu được, người trước mặt này cũng không có nói khoác. Nếu không phải hắn cứu mình, như vậy cũng chẳng có người thứ hai.
Cười khổ một tiếng, ma đạo sĩ cung kính nói: “Ngài… Ngài là thần linh đại nhân sao?”
Tiếu Ân dùng ánh mắt trào phúng nhìn hắn. Nếu không phải gần một năm không có giao lưu với bất cứ kẻ nào. Tiếu Ân cũng tuyệt đối không có hứng thú cùng hắn nói chuyện.
Bất quá lúc này Tiếu Ân dù sao cũng không phải mấy lão già thần linh sống vô số năm, đã quen tịch mịch, cho nên cũng không quá thích ở một mình.
“Ta là thần linh hay không, ngươi không cần phải xen vào.” Tiếu Ân lười biếng nói: “Tóm lại, ta cứu mạng của ngươi cần thù lao.”
Ma đạo sĩ cẩn thận hỏi lại: “Tôn kính thần linh đại nhân, ngài cần thù lao gì?”
Tiếu Ân chỉ vào nguyên thể màu đỏ trong tay hắn, nói: “Bỏ thứ này lại, ngươi có thể đi rồi.”
Ma đạo sĩ nhìn nguyên thể màu đỏ, trong mắt hắn hiện lên vẻ không nỡ, nhưng vẻ không nỡ này dường như cũng không quá mãnh liệt.
Tiếu Ân có chút hiểu được, người này dường như từ đâu đó nghe nói qua tử điện cấm địa, cho nên hắn hiểu được giá trị và tác dụng của nguyên thể. Nhưng đối với nguyên thể màu đỏ, hắn cũng không biết bao nhiêu, nếu không cũng sẽ không dễ dàng vứt bỏ như thế.
Hừ lạnh một tiếng, Tiếu Ân nói: “Mạng của ngươi là do ta cứu, cho nên ta cần thù lao. Nếu ngươi không chịu, ta cho ngươi nếm mùi sức mạnh của tia chớp. Sau đó từ thi thể của ngươi lấy thứ ta cần!”
Những lời này của Tiếu Ân hống hách cực kỳ, căn bản là không cho đối phương lựa chọn. Tuy nhiên thái độ của hắn coi như là tốt, nếu thật sự gặp thần linh khác, như vậy tuyệt đại đa số sẽ lựa chọn đoạt bảo giết người.
Không, có lẽ trong mắt bọn họ, một ma đạo sĩ cũng không tính là cái gì, cũng chỉ là con kiến hơi cường tráng một chút, muốn giết thì giết.
Ma đạo sĩ đột nhiên rùng mình, hắn cắn răng một cái, rốt cục buông nguyên thể màu đỏ trong tay ra, đồng thời trong miệng khe khẽ ngâm tụng, ngay sau đó, thân hình hắn lập tức nhạt nhòa, sắp biến mất.
Nhưng ngay khi sắp biến mất, tay ma đạo sĩ duỗi ra, không ngờ nắm chặt viên nguyên thể màu đỏ vốn đã từ bỏ.
Cả quá trình gần như là phát sinh trong mấy giây. Ma đạo sĩ này cũng đã phát huy tâm cơ, đảm phách và phản ứng cấp tốc của hắn tới cực hạn.
Vừa rồi vì lấy được nguyên thể, hắn không tiếc mạo hiểm bị lôi điện giết cũng phải ra tay cướp đoạt. Như vậy rõ ràng là giá trị viên này rất lớn, ngay cả thần linh cũng động lòng. Vì nguyên thể màu đỏ, hắn cũng không ngại mạo hiểm thử một lẩn.
Nhưng mà, ngay khi bóng dáng hắn đã biến mất, trên mặt Tiếu Ân cũng lộ ra nụ cười khinh bỉ. Tay hắn nhẹ nhàng chỉ ra, không gian trước mặt lại lần nữa nổi lên gợn sóng, ngay sau đó, ma đạo sĩ lại một lần nữa xuất hiện ở trước mặt Tiếu Ân.
Ma đạo sĩ vẫn cầm trong tay hai nguyên thể, vô cùng hoảng sợ nhìn Tiếu Ân.
Hắn rõ ràng đã thành công phóng ra truyền tống thuật, nhưng chỗ xuất hiện không ngờ là tại chỗ cũ.
Điều này cần lực lượng hùng mạnh cỡ nào mới có thể làm nổi?
Trong nháy mắt, khóe miệng ma đạo sĩ bắt đầu run run.
Trong lòng hắn vô cùng hối hận, vì tham lam, hắn đã một lần lâm vào nguy hiểm. Lần này, lại là vì tham lam, hắn gặp phải nguy hiểm lớn hơn, e là không ai có thể cứu hắn nữa rồi.
Nhẹ nhàng vung tay lên, tử sắc thiểm điện thật lớn từ tay Tiếu Ân lao ra, hoàn toàn biến ma đạo sĩ thành hư vô, giơ tay quơ một cái, nguyên thể màu đỏ lập tức xuất hiện trong tay Tiếu Ân.
Hắn than nhẹ một tiếng, nói: “Cơ hội chỉ có một lần, thật là đáng tiếc…”
Nhìn nguyên thể màu đỏ trong tay, Tiếu Ân cảm ứng năng lượng ẩn chứa trong đó, vẻ mặt dường như có chút hiểu ra.
Nguyên thể màu đỏ không phải ở thể rắn như nguyên thể màu trắng và màu đen. Nguyên thể màu đỏ có dạng keo, ở giữa thể rắn và thể lỏng, cũng giống như thần lực kết tinh, có tính chất như đất sét và cao su.
Đương nhiên, Tiếu Ân cũng không bị vẻ bề ngoài của thứ này mê hoặc. Hắn vô cùng hiểu rõ giá trị của thứ này.
Chỉ cần có hai vật như vậy, có thể đổi rất nhiều thứ trên danh sách, có thể hoàn toàn giải quyết tình trạng thiếu hụt vật tư trước mắt của bọn họ.
Còn nữa, nếu dùng thứ này, Tiếu Ân thậm chí còn có hi vọng tiến thêm một bước, ngưng luyện mười hai bảo thạch thần cách và thiên không thần điện, thành tựu thiên không thần cách, thăng tiến chủ thần.
Lúc này, Tiếu Ân nhìn nguyên thể màu đỏ mà mình trăm cay nghìn đắng mới tìm được, trong lòng thật đúng là cảm khái hàng nghìn hàng vạn lần, về phần ma đạo sĩ đoạt được nó trước đã sớm bị Tiếu Ân ném khỏi đầu. Một kẻ không chút thực lực như thế, cho dù là hôm nay tha cho hắn một đường sống, cũng đừng mơ có thể sống lâu trong hoàn cảnh của thần giới.
Nhẹ nhàng cầm trong tay, hình dạng nguyên thể màu đỏ chậm rãi thay đổi theo lực bóp của bàn tay hắn.
Trong lòng Tiếu Ân đột nhiên nổi lên một niềm khao khát mãnh liệt, dường như muốn hấp thu sạch sẽ năng lượng bên trong. Hít một hơi thật sâu, Tiếu Ân dùng nghị lực thật lớn mới hoàn toàn áp chế ý tưởng này.
Hắn biết rất rõ, lúc này cũng không phải thời cơ tốt nhất.
Nếu muốn bế quan đột phá cảnh giới đỉnh phong, vậy thứ đầu tiên Tiếu Ân phải có chính là thảnh thơi.
Giống như ngày xưa ở trong thời không hồng lưu, hắn và phân thân ngồi trăm năm là thời cơ tốt nhất.
Lật cổ tay, Tiếu Ân thu nguyên thể màu đỏ vào trong thần vực. Hắn đã quyết định, một khi an bày mọi chuyện bên ngoài thỏa đáng thì sẽ lập tức tiến vào thời không hồng lưu, nơi có thời gian gấp trăm lần bế quan cô đọng thần cách.
Tốc độ tu luyện gấp trăm lần, còn có hoàn cảnh đặc thù của thời không hồng lưu, đó mới thực sự là bảo đảm lớn nhất.
Nhìn khắp chung quanh, lần này Tiếu Ân chú ý không phải màu đỏ hoặc màu trắng mà tìm kiếm những hòn đá màu đen thật lớn trong tử điện cấm địa.
Tuy nhiên hắn rất nhanh phát hiện, ở đây hòn đá lớn màu đen cũng không ít, nhưng lấy thể tích mà nói, thật rất ít hòn đá có thể so với hòn đá lúc nãy.
Do dự một chút, Tiếu Ân tùy ý chọn một khối cự thạch màu đen, nhẹ nhàng giơ tay ấn một cái.
Ma đạo sĩ kia phải dùng thần lực hùng mạnh của đạo cụ mới đập tan tảng đá khổng lồ màu đen, còn trong tay Tiếu Ân nó lại mềm như đậu hủ.
Cấu tạo nguyên thể cực kỳ cổ quái ngay cả thần niệm của Tiếu Ân cũng không thể xuyên thấu. Cho nên trừ khi đập ra nếu không căn bản là không biết bên trong có nguyên thể xuất hiện hay không.
Thần lực phân hòn đá thành nhiều khối mỗi một khối to nhỏ giống nhau như đúc. Nhưng đáng tiếc là hoàn toàn phí công. Đừng nói là nguyên thể màu đỏ, ngay cả màu trắng cũng không thấy.
Trong lòng Tiếu Ân hiện lên một chút mờ mịt. Tuy nhiên hắn cũng hiểu được, thứ này không có khả năng ở mỗi một nguyên thể màu đen kích thước khổng lồ đều có. Nếu không việc tìm nguyên thể màu đỏ cũng không quá khó khăn như vậy.
Đưa mắt tìm tòi khu vực xung quanh một chút, Tiếu Ân rốt cục bỏ cuộc. Thân hình hắn nhanh như điện, lại một lần nữa bắt đầu lang thang trong tử điện cấm địa.
Chỉ có điều lần này lang thang có cảm giác và mục tiêu hoàn toàn bất đồng.
Trước kia thuần túy là gặp may, nhưng bây giờ khác rồi. Sau khi trải qua nửa năm. Tiếu Ân đã góp nhặt đủ nguyên thể màu trắng và màu đỏ, về phần nguyên thể màu đen cũng lượm một ít, nhưng số lượng và chất lượng so với hai thứ kia thua xa, chỉ là chút thủ đoạn lòe người.
Trải qua nhiều lần thí nghiệm, những nguyên thể màu đen kích thước khổng lồ trong tử điện cấm địa bị Tiếu Ân phá hoại vô số.
Mặc dù phá hủy nhiều hòn đá như vậy, nhưng Tiếu Ân vẫn không tính ra quy luật xuất hiện của nguyên thể màu trắng và màu đỏ. Cũng không phải hòn đá càng lớn thì nhất định sẽ có nguyên thể màu trắng và màu đỏ xuất hiện.
Có thể nói, đây kỳ thật là một loại thử vận may. Chẳng qua Tiếu Ân đã nắm giữ phương pháp làm như thế nào chạm vào vận may, không như trước kia căn bản là không biết cửa vào.
Sau khi hủy hoại vô số nguyên thể màu đen, Tiếu Ân coi như thắng lợi trở về.
Hắn góp nhặt hơn trăm nguyên thể màu trắng, còn nguyên thể màu đỏ không hổ thứ quý hiếm nhất, cho tới hôm nay, chỉ có năm khối mà thôi.
Tuy nhiên năm nguyên thể màu đỏ đã đủ rồi, cho dù là quay về dùng hai viên trao đổi với Dajialema, Tiếu Ân vẫn còn có ba viên trong tay, đối với việc hắn thăng cấp chủ thần cũng là dư dả. Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
Nhìn tử điện cấm địa nguy hiểm tràng tràng, tử sắc thiểm điện như đang nhảy múa trước mặt. Trong ánh mắt Tiếu Ân không ngờ xuất hiện vẻ thân thiết hiếm có. Sau đó, bóng dáng hắn biến mất…
※※※
Trong thời không hồng lưu, bóng hình Tiếu Ân chợt xuất hiện.
Hắn vừa xuất hiện lập tức khiến cả đám sinh linh và thần linh đang vô cùng lo lắng cho hắn như trút được gánh nặng.
Dù sao, lần này không phải dùng phân thân đi vào tử điện cấm địa như lần trước mà là dùng bản thể. Nếu ở đó gặp chuyện không may, trái tim của cả đám cũng không còn.
Đương nhiên, bên trong tử điện cấm địa, nếu có thể miễn dịch tử sắc thiểm điện, vậy muốn gặp được nguy hiểm cũng là một chuyện vô cùng khó khăn.
Cũng giống như trong thời không hồng lưu, một khi miễn dịch ảnh hướng của các dòng khí lưu có thuộc tính, tự nhiên có thể là như cá gặp nước, không chút trở ngại.
Sau khi Tiếu Ân về tới thiên không thần điện bàn bạc cùng mấy vị thần linh một lúc, tất cả bọn họ đều hưng phấn hẳn lên. Đặc biệt là hắc long vương sau khi biết Tiếu Ân thật sự tìm được nguyên thể màu đỏ bên trong tử điện cấm địa, không kìm nổi hoan hô ầm lên. Tiếu Ân kinh ngạc hỏi hắn vì sao cao hứng như thế, lão hắc long chẳng biết xấu hổ nói, ngày sau hắn tấn giai chủ thần có thể tìm Tiếu Ân đòi nguyên thể màu đỏ.
Tiếu Ân hung hăng trợn mắt nhìn hắn. Tuy nhiên hắn cũng hiểu được, nếu thật sự có ngày đó, cho dù là hắc long vương không nói, hắn cũng sẽ chủ động mang nguyên thể màu đỏ tới.
Lần này tham gia thảo luận, không chỉ có Day Ville, Cự Ma Thần và hắc long vương, ngay cả Juliana cũng có một ghế.
Tuy rằng lúc này Juliana không phải là thần linh, nhưng thần quốc của Tiếu Ân đã mở ra toàn bộ với nàng. Trong thế giới này nàng có quyền hạn gần như ngang Tiếu Ân. Còn hắc long vương sau khi biết quan hệ giữa nàng và Tiếu Ân, cũng không nói nửa câu phản đối nào nữa.
Lúc này, Juliana lập tức hỏi: “Tiếu Ân, chàng muốn bế quan thăng cấp sao?”
Tiếu Ân khẽ lắc đầu, nói: “Không! Trước hết ta phải đổi xong tất cả mới có thể tĩnh tâm bế quan. Nếu không ta căn bản là không thể tĩnh tâm, đương nhiên cũng không có khả năng đột phá.”
Quả thật, bất kể có thiên tài địa bảo thế nào, nhưng thiên phú và tâm tình ngay lúc đó càng quan trọng hơn. Nếu tâm thần bất định mà muốn đột phá, như vậy đó không phải là hy vọng xa vòi, mà là tìm chết.
“Hì, chỉ cần đổi được những thứ trong danh sách kia xong thì chàng sẽ an tâm sao?” Juliana nói đầy trêu chọc.
“Đúng vậy, đây là chuyện ta quan tâm. Một khi đạt được những thứ trong danh sách, như vậy sẽ có đủ tài nguyên, mà bốn người TowerBelli bọn họ cũng có thể châm thần hỏa thành thần.”
Đôi mắt to của Juliana đảo qua một vòng. Mặc dù có chỗ dựa vững chắc là Tiếu Ân, cho nàng điều kiện tiến giai khó có thể tướng tượng, nhưng trước mắt thực lực của nàng vẫn đang ở mức truyền kỳ.
Tuy nhiên không ai hoài nghi có một ngày, nàng nhất định có thể châm thần hỏa, không ngừng đuổi theo Tiếu Ân. Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
Cho nên Tiếu Ân cũng hiểu được, nếu hắn thật sự trở thành chủ thần, như vậy hắn cần một đám thần linh bậc thấp trung thành nhất định.
Trong thần giới, trừ tử linh pháp sư khủng bố trong truyền thuyết, còn lại thần linh hợp thành một kết cấu đặc thù như kim tự tháp. Dưới mỗi một chủ thần, đều có rất nhiều thần linh phục vụ bọn họ. Cho nên sau khi Tiếu Ân thăng tiến thành chủ thần, giúp một ít ngụy thần châm thần hỏa là chuyện nên làm.
Dĩ nhiên, nếu không phải tu vi đám Kim còn chưa đạt tới ngụy thần, vậy những suất đầu tiên cũng tuyệt đối không có khả năng cấp cho bốn người đám TowerBelli.
“Chàng nói rất đúng. Tuy nhiên trừ chuyện này ra, e là chàng còn phải giải quyết một ít chuyện riêng trước đi.” Juliana cười dài nói.
Tiếu Ân kinh ngạc nhìn nàng, tuy rằng trên mặt của nàng đấy vẻ tươi cười, nhưng Tiếu Ân lại cảm ứng được trong lòng của nàng có một chút bất mãn và lo lắng.
“Juliana, xảy ra chuyện gì sao?”
“Hừ, bạn tốt của chàng. Raphael gì đó cho chàng đưa tới một phần lễ vật.” Juliana bất mãn nói: “Chàng biết là cái gì không?”
Tiếu Ân ngơ ngác lắc đầu, quay đầu lại nhìn đám người Cự Ma Thần, nhưng Tiếu Ân nhìn thấy trong mắt bọn họ cũng là một mảnh mờ mịt, thậm chí ngay cả phân thân của Tiếu Ân và người cá sấu cũng hoàn toàn không biết gì cả.
“Juliana, phần lễ vật này vừa mới đưa tới sao?”
“Chưa đưa tới, tuy nhiên đang chờ ở hạ giới.”
Tiếu Ân bật cười, không biết Raphael đến tột cùng tặng cái gì, không ngờ khiến cho Juliana bất mãn. Tuy nhiên nói thật, mình cũng rất ít quan tâm tới hạ giới, chuyện như vậy phỏng chừng cũng chỉ có mình hắn mà thôi.
Dù sao, phương pháp thu hoạch tín đồ của Tiếu Ân rất khác so với các thần linh khác.
Sau khi thảo luận với Tiếu Ân vài vấn đề về việc hắn trở về, Juliana vội vàng quay về hòn đảo nhỏ thần bí.
Tiếu Ân tuy rằng có chút kinh ngạc đối với thái độ cổ quái của nàng, nhưng cũng không nghĩ nhiều, lại cùng đám người hắc long vương quan sát sự phát triển của các thần quốc.
Bên trong thời không hồng lưu vẫn tĩnh lặng không người, trừ bốn thần quốc ra không phát hiện sinh linh và thần linh khác.
Đặc biệt đám thần linh bị Tiếu Ân đuổi ra ngoài đều đã hoàn toàn lĩnh giáo năng lực không thể tin nổi của Tiếu Ân, không còn kẻ nào dám liều mạng tiến vào
/482
|