Việc đề xuất với ma pháp sư Maren tạm thời rời khỏi rất nhanh đã nhận được sự chấp thuận Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
Kỳ thực trong ma pháp tháp vốn không cấm đoán học đồ ra ngoài, đặc biệt là cấp bậc nhập môn học đồ, chỉ cần họ có thể hoàn thành tiến độ mà sư phụ đề ra, nắm vững những kiến thức được truyền thụ thì sư phụ cũng không can thiệp vào sinh hoạt cá nhân của bọn họ. Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
Còn như Tiêu Ân ư……
Pháp sư Maren ngoài việc truyền thụ cho hắn một vài thứ cơ bản nhất ra sau đó cũng không bố trí bất kỳ bài tập gì nữa.
Đối với một thiếu niên hoàn toàn dựa vào bản thân mày mò tự học thành tài mà nói, hắn cuối cùng có thể đạt đến mức độ nào hoàn toàn quyết định bởi thiên phú và nỗ lực của chính hắn.
Trước khi rời khỏi ma pháp tháp, Tiêu Ân đã hỏi thăm Danny một chút về việc mẩu giấy đó, hóa ra là do kỵ sỹ Scott nhờ sứ giả của Công tước tiện thể chuyển đến.
Mặc dù kỵ sỹ miễn cưỡng cũng có thể tính là quý tộc nhưng đẳng cấp quý tộc thấp nhất này chưa có tư cách tiến vào ma pháp tháp. Cho nên hắn đành phải thỉnh cầu vị sứ giả được công tước đại nhân cử đi vận chuyển vật tư mỗi tháng một lần giúp đỡ, đem mảnh giấy này chuyển cho Tiêu Ân.
Còn như Tiêu Ân sau khi nhận được tin có bằng lòng gặp mặt hay không thì hắn cũng không thể nắm chắc được.
Tất nhiên, trong quá trình tờ giấy này chuyển đến tay Tiêu Ân không kẻ nào dám ngăn chặn hoặc đụng tay đụng chân gì, bởi chẳng ai mong muốn kết oán với một vị ma pháp sư cả, dù cho Tiêu Ân vẻn vẹn là một học đồ chỉ có thể phát ra ba cái ma pháp cấp 1 mà thôi.
Sau khi biết được tình huống như vậy, Tiêu Ân liền dặn dò Danny, về sau nếu có thư từ của kỵ sỹ Scott hết thảy đều đưa thẳng đến phòng mình.
Được Danny vâng vâng dạ dạ bảo đảm, Tiêu Ân rời khỏi ma pháp tháp vốn đã sống được một năm, cuối cùng lại được hít thở không khí trong lành bên ngoài.
Tuy rằng không khí trong ma pháp tháp cũng trong lành như vậy, nhưng lại mang đến cho người ta một chút cảm giác không giống.
Đột nhiên hắn dường như cảm thấy một luồng ánh mắt đang tập trung nhìn mình, quay đầu nhìn lại một thanh niên người mặc áo bào học đồ hướng về phía hắn cung kính hành lễ, sau đó từ từ rời khỏi.
Tiêu Ân gãi gãi đầu, nhìn lại trên áo mình có gắn một tấm bảng bạc nhỏ, đột nhiên hiểu ra duyên cớ bên trong.
Pháp sư học đồ hành lễ vừa rồi hiển nhiên chính là học đồ bình thường cư trú xung quanh phạm vi ma pháp tháp, những người này thiên phú không đủ, không được ma pháp sư chính thức nhìn trúng nên chỉ có thể cư trú ở chỗ này, cũng nhau giao lưu học tập.
Chẳng qua phương pháp học tập tản mạn này và hiệu quả của việc có sư phụ chỉ điểm tuyệt nhiên không giống nhau. Không nói cái khác, chỉ xét đến tài nguyên trong tay mỗi người thì học đồ bình thường cùng với nhập môn học đồ, thậm chí so với giúp việc cho học đồ cũng có chênh lệch cực lớn.
Hiện tại Tiêu Ân mỗi tháng đều có thể từ chỗ sư phụ Maren thu được 10 viên ma hạch cấp 1 và 1 viên năng lượng thạch, mặc dù đều là đẳng cấp thấp nhất nhưng so với những pháp sư học đồ bình thường trôi dạt như bèo tấm này nói thì đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Khẽ thở dài một hơi, Tiêu Ân trong lòng nổi lên một trận phân vân, bản thân phải chăng cũng nên tìm lấy hai người giúp việc rồi? Bằng không ngày tháng trong ma pháp tháp cũng có phần quá cô đơn rồi.
Chỉ là vừa nghĩ tới học tập cơ trong tay mình, ý tưởng này lập tức bị hắn ép xuống ngay.
Đến được đường lớn, ngước mắt nhìn quanh, ở đây chẳng hề có bất luận xe cộ gì có thể đi nhờ được, trong lòng hơi lưỡng lự một chút, hắn cũng không kiên nhẫn chờ đợi nữa, liền sau đó co tay búng một cái, một luồng sáng trắng trên người hắn lóe lên, tiếp đó Tiêu Ân co chân chạy thẳng về phía thành Louis.
Phía xa xa, bốn học đồ bình thường ngẩn người nhìn theo tốc độ cực nhanh của Tiêu Ân, trong mắt họn họ đều hiện lên thần sắc không thể tin tưởng.
“Đây là…… pháp sư sao?”
“Không, phải là chiến sỹ chứ, ngươi xem tốc độ của hắn, khẳng định là chiến sỹ cao cấp rồi.”
“Nhưng còn ma pháp ba động trên người hắn? Đó hình như là ma pháp Khinh linh thuật.”
Người cuối cùng lầm rầm nửa ngày cuối cùng lẩm bẩm nói: “Là Tiêu Ân, liệu có phải là hoa mắt không?”
Tiêu Ân chẳng hề hay biết sự tình phát sinh ở sau lưng mình, hắn chỉ là thả lỏng tâm tình, trong lúc lấy toàn lực lao về phía trước đem tâm tình không chút giữ lại mà tận lực phóng thích ra, loại cảm giác say sưa thoải mái này thì ở lỳ trong ma pháp tháp tuyệt đối không thể lĩnh hội được.
10km đường không hề ngắn nhưng dưới sự gia trì của Khinh linh thuật đã bị Tiêu Ân vốn đã hoàn thành bộ động tác lớn thứ nhất của sơ cấp thể thao nhẹ nhàng giải quyết.
Nhìn thấy cánh cổng thành khoáng đạt rộng lớn, Tiêu Ân hãm dần tốc độ, quẹt ngang mồ hôi trên trán, cười lớn hai tiếng rồi tiến về phía trước.
Lúc này mặc dù đã sáng rõ nhưng người muốn vào thành vẫn còn không ít, mỗi người muốn vào thành phải nộp một Cray đồng, đây cũng là một nguồn thuế quan trọng của pháo đài Louis.
Tiêu Ân dạo bước tiến về phía trước, ban đầu vốn cũng muốn xếp hàng nhưng khi đến gần cửa thành những thương nhân và nông phu đang xếp hàng ở đây từng người đều cung kính nhường đường cho hắn.
Hơi ngớ ra, Tiêu Ân nhìn lại trang phục của mình một chút, hóa ra hắn vẫn còn đang mặc áo choàng học đồ.
Đối với người ngoài mà nói, ma pháp sư và ma pháp học đồ thực ra chẳng có gì khác biệt cả, cho nên sau khi trông thấy Tiêu Ân mặc áo choàng ma pháp sư thì họ tránh còn chẳng kịp nữa là.
Hơi hơi lắc đầu, Tiêu Ân công khai hưởng thụ điểm đặc quyền này, trực tiếp tiến đến cổng thành.
Mấy binh sỹ canh cổng cúi thấp đầu kính nể cất tiếng: “Pháp sư các hạ, hoan nghênh ngài đến Louis.”
Tiện mồm đáp một tiếng, Tiêu Ân thò tay vào túi áo, nhưng bỗng sững người, trên mặt lộ ra vẻ áy náy, ở trong ma pháp tháp và cách biệt với thế giới bên ngoài quá lâu rồi cho nên lần này ra ngoài vậy mà lại quên đem tiền rồi.
Tiểu đội trưởng canh cổng cũng là loại nhanh nhẹn tinh minh, vừa thấy thần sắc của Tiêu Ân liền hiểu ra ngay, hắn vội vã cười nói: “Pháp sư các hạ, ngài và các lão gia quý tộc giống nhau, không cần nộp thuế vào thành đâu ạ.”
Sắc mặt Tiêu Ân khẽ đỏ, vui vẻ liếc hắn một cái đap: “Cảm ơn.”
“Ngài quá khách khí rồi.” Tiểu đội trưởng khẽ cúi người.
Tiêu Ân trong ánh mắt tôn kính và sợ hãi tiến vào thành, nghĩ lại biểu hiện của những người dân thường vừa rồi hắn trong lòng lờ mờ cảm thấy, bản thân thực sự cùng với bọn họ không giống rồi
Kỳ thực trong ma pháp tháp vốn không cấm đoán học đồ ra ngoài, đặc biệt là cấp bậc nhập môn học đồ, chỉ cần họ có thể hoàn thành tiến độ mà sư phụ đề ra, nắm vững những kiến thức được truyền thụ thì sư phụ cũng không can thiệp vào sinh hoạt cá nhân của bọn họ. Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
Còn như Tiêu Ân ư……
Pháp sư Maren ngoài việc truyền thụ cho hắn một vài thứ cơ bản nhất ra sau đó cũng không bố trí bất kỳ bài tập gì nữa.
Đối với một thiếu niên hoàn toàn dựa vào bản thân mày mò tự học thành tài mà nói, hắn cuối cùng có thể đạt đến mức độ nào hoàn toàn quyết định bởi thiên phú và nỗ lực của chính hắn.
Trước khi rời khỏi ma pháp tháp, Tiêu Ân đã hỏi thăm Danny một chút về việc mẩu giấy đó, hóa ra là do kỵ sỹ Scott nhờ sứ giả của Công tước tiện thể chuyển đến.
Mặc dù kỵ sỹ miễn cưỡng cũng có thể tính là quý tộc nhưng đẳng cấp quý tộc thấp nhất này chưa có tư cách tiến vào ma pháp tháp. Cho nên hắn đành phải thỉnh cầu vị sứ giả được công tước đại nhân cử đi vận chuyển vật tư mỗi tháng một lần giúp đỡ, đem mảnh giấy này chuyển cho Tiêu Ân.
Còn như Tiêu Ân sau khi nhận được tin có bằng lòng gặp mặt hay không thì hắn cũng không thể nắm chắc được.
Tất nhiên, trong quá trình tờ giấy này chuyển đến tay Tiêu Ân không kẻ nào dám ngăn chặn hoặc đụng tay đụng chân gì, bởi chẳng ai mong muốn kết oán với một vị ma pháp sư cả, dù cho Tiêu Ân vẻn vẹn là một học đồ chỉ có thể phát ra ba cái ma pháp cấp 1 mà thôi.
Sau khi biết được tình huống như vậy, Tiêu Ân liền dặn dò Danny, về sau nếu có thư từ của kỵ sỹ Scott hết thảy đều đưa thẳng đến phòng mình.
Được Danny vâng vâng dạ dạ bảo đảm, Tiêu Ân rời khỏi ma pháp tháp vốn đã sống được một năm, cuối cùng lại được hít thở không khí trong lành bên ngoài.
Tuy rằng không khí trong ma pháp tháp cũng trong lành như vậy, nhưng lại mang đến cho người ta một chút cảm giác không giống.
Đột nhiên hắn dường như cảm thấy một luồng ánh mắt đang tập trung nhìn mình, quay đầu nhìn lại một thanh niên người mặc áo bào học đồ hướng về phía hắn cung kính hành lễ, sau đó từ từ rời khỏi.
Tiêu Ân gãi gãi đầu, nhìn lại trên áo mình có gắn một tấm bảng bạc nhỏ, đột nhiên hiểu ra duyên cớ bên trong.
Pháp sư học đồ hành lễ vừa rồi hiển nhiên chính là học đồ bình thường cư trú xung quanh phạm vi ma pháp tháp, những người này thiên phú không đủ, không được ma pháp sư chính thức nhìn trúng nên chỉ có thể cư trú ở chỗ này, cũng nhau giao lưu học tập.
Chẳng qua phương pháp học tập tản mạn này và hiệu quả của việc có sư phụ chỉ điểm tuyệt nhiên không giống nhau. Không nói cái khác, chỉ xét đến tài nguyên trong tay mỗi người thì học đồ bình thường cùng với nhập môn học đồ, thậm chí so với giúp việc cho học đồ cũng có chênh lệch cực lớn.
Hiện tại Tiêu Ân mỗi tháng đều có thể từ chỗ sư phụ Maren thu được 10 viên ma hạch cấp 1 và 1 viên năng lượng thạch, mặc dù đều là đẳng cấp thấp nhất nhưng so với những pháp sư học đồ bình thường trôi dạt như bèo tấm này nói thì đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Khẽ thở dài một hơi, Tiêu Ân trong lòng nổi lên một trận phân vân, bản thân phải chăng cũng nên tìm lấy hai người giúp việc rồi? Bằng không ngày tháng trong ma pháp tháp cũng có phần quá cô đơn rồi.
Chỉ là vừa nghĩ tới học tập cơ trong tay mình, ý tưởng này lập tức bị hắn ép xuống ngay.
Đến được đường lớn, ngước mắt nhìn quanh, ở đây chẳng hề có bất luận xe cộ gì có thể đi nhờ được, trong lòng hơi lưỡng lự một chút, hắn cũng không kiên nhẫn chờ đợi nữa, liền sau đó co tay búng một cái, một luồng sáng trắng trên người hắn lóe lên, tiếp đó Tiêu Ân co chân chạy thẳng về phía thành Louis.
Phía xa xa, bốn học đồ bình thường ngẩn người nhìn theo tốc độ cực nhanh của Tiêu Ân, trong mắt họn họ đều hiện lên thần sắc không thể tin tưởng.
“Đây là…… pháp sư sao?”
“Không, phải là chiến sỹ chứ, ngươi xem tốc độ của hắn, khẳng định là chiến sỹ cao cấp rồi.”
“Nhưng còn ma pháp ba động trên người hắn? Đó hình như là ma pháp Khinh linh thuật.”
Người cuối cùng lầm rầm nửa ngày cuối cùng lẩm bẩm nói: “Là Tiêu Ân, liệu có phải là hoa mắt không?”
Tiêu Ân chẳng hề hay biết sự tình phát sinh ở sau lưng mình, hắn chỉ là thả lỏng tâm tình, trong lúc lấy toàn lực lao về phía trước đem tâm tình không chút giữ lại mà tận lực phóng thích ra, loại cảm giác say sưa thoải mái này thì ở lỳ trong ma pháp tháp tuyệt đối không thể lĩnh hội được.
10km đường không hề ngắn nhưng dưới sự gia trì của Khinh linh thuật đã bị Tiêu Ân vốn đã hoàn thành bộ động tác lớn thứ nhất của sơ cấp thể thao nhẹ nhàng giải quyết.
Nhìn thấy cánh cổng thành khoáng đạt rộng lớn, Tiêu Ân hãm dần tốc độ, quẹt ngang mồ hôi trên trán, cười lớn hai tiếng rồi tiến về phía trước.
Lúc này mặc dù đã sáng rõ nhưng người muốn vào thành vẫn còn không ít, mỗi người muốn vào thành phải nộp một Cray đồng, đây cũng là một nguồn thuế quan trọng của pháo đài Louis.
Tiêu Ân dạo bước tiến về phía trước, ban đầu vốn cũng muốn xếp hàng nhưng khi đến gần cửa thành những thương nhân và nông phu đang xếp hàng ở đây từng người đều cung kính nhường đường cho hắn.
Hơi ngớ ra, Tiêu Ân nhìn lại trang phục của mình một chút, hóa ra hắn vẫn còn đang mặc áo choàng học đồ.
Đối với người ngoài mà nói, ma pháp sư và ma pháp học đồ thực ra chẳng có gì khác biệt cả, cho nên sau khi trông thấy Tiêu Ân mặc áo choàng ma pháp sư thì họ tránh còn chẳng kịp nữa là.
Hơi hơi lắc đầu, Tiêu Ân công khai hưởng thụ điểm đặc quyền này, trực tiếp tiến đến cổng thành.
Mấy binh sỹ canh cổng cúi thấp đầu kính nể cất tiếng: “Pháp sư các hạ, hoan nghênh ngài đến Louis.”
Tiện mồm đáp một tiếng, Tiêu Ân thò tay vào túi áo, nhưng bỗng sững người, trên mặt lộ ra vẻ áy náy, ở trong ma pháp tháp và cách biệt với thế giới bên ngoài quá lâu rồi cho nên lần này ra ngoài vậy mà lại quên đem tiền rồi.
Tiểu đội trưởng canh cổng cũng là loại nhanh nhẹn tinh minh, vừa thấy thần sắc của Tiêu Ân liền hiểu ra ngay, hắn vội vã cười nói: “Pháp sư các hạ, ngài và các lão gia quý tộc giống nhau, không cần nộp thuế vào thành đâu ạ.”
Sắc mặt Tiêu Ân khẽ đỏ, vui vẻ liếc hắn một cái đap: “Cảm ơn.”
“Ngài quá khách khí rồi.” Tiểu đội trưởng khẽ cúi người.
Tiêu Ân trong ánh mắt tôn kính và sợ hãi tiến vào thành, nghĩ lại biểu hiện của những người dân thường vừa rồi hắn trong lòng lờ mờ cảm thấy, bản thân thực sự cùng với bọn họ không giống rồi
/482
|