Xem ra tên khốn này ngoài nhát gan ra thì còn là một kẻ ngu ngốc, cho nên hồi sáng mới có thể không đếm xỉa gì đến mỵ lực của mình. Lăng Đế Tư vừa nghĩ đến đó liền ngấm ngầm mừng rỡ, khôi phục vài phần tự tin sau đả kích trầm trọng ngày hôm qua. Nữ nhân chính là như vậy, coi trọng dung mạo của mình hơn bất kỳ thứ gì, cho dù là chuyện đe dọa đến tính mạng cũng không ngoại lệ.
Tuyết Phách Tinh Vương công kích ngày càng mãnh liệt, hai móng vuốt vung ào ào, nó thông minh phi thường, biết rằng Lăng Đế Tư là nỏ mạnh hết đà, rốt cuộc cũng sẽ phải cạn sức mà gục xuống. Vả lại nó còn bức nàng đến chân vách đá, muốn chạy cũng không chạy được nữa.
Lăng Đế Tư dù luống cuống tay chân, tay che tay đỡ, trong lúc tán loạn vẫn cố nói với Mộ Dung Thiên:
- Hê, ngươi có Khôi Phục dược ở đó không?
Tuy hỏi thì hỏi, nhưng nàng không đặt nhiều hy vọng vào câu trả lời, bởi vì Khôi Phục dược là vật tương đối đắt đỏ đối với những người không thuộc chiến đấu chức nghiệp, ngoài ra đêm trước ngày ma thú công thành, người ta cũng không có lý do gì lại mang tiền đi mua cái thứ dược hoàn không có ích lợi cho bản thân như vậy.
Nhưng câu trả lời của Mộ Dung Thiên lại khiến nàng ngạc nhiên mừng rỡ:
- Có, có, ta có!
Chưa xét đến khía cạnh thương hương tiếc ngọc, nếu Lăng Đế Tư có xảy ra chuyện gì thì Mộ Dung Thiên dám chắc cũng khó mà thoát được, vả lại hắn còn muốn nhờ nàng đưa xuống núi nữa.
Lăng Đế Tư cả mừng vội nói:
- Mau đưa cho ta!
Mộ Dung Thiên nghe vậy thì liền khẩn trương niệm Không Gian chú ngữ để khởi động Trữ Vật Châu, nhưng do hắn quá vội và quá bối rối nên niệm sai đến hai lần, mãi đến lần thứ ba thì mới thành công. Lăng Đế Tư thấy hắn niệm một loại chú ngữ căn bản như thế mà cũng niệm sai, nên tức giận đến mức muốn bỏ qua con quái vật trước mắt mà cầm chủy thủ chạy đến đâm chết hắn trước.
Bên trong Trữ Vật Châu có rất nhiều đồ vật, nào là thảo dược, đỉnh luyện thuốc, ma pháp đăng và một đống dược hoàn, v..vv….Quả đúng là “dục tốc bất đạt”, trong lúc rối loạn, Mộ Dung Thiên bới mãi mà không thấy vật cần tìm nên liền đổ hết ra ngoài.
Còn Lăng Đế Tư đang trong lúc thập phần nguy cấp, vừa vội vàng vừa tức giận nhìn động tác lề mề của Mộ Dung Thiên, đột nhiên mắt nàng sáng lên khi trông thấy trong đống dược hoàn được đổ ra ngoài, đa phần đều là những loại dược hoàn hạ cấp cực kỳ khó coi, như Chỉ Huyết đan, nhưng còn có một viên đen thui và một viên màu hồng nổi hẳn lên như chim hạc giữa bầy gà.
Ánh mắt Lăng Đế Tư dừng lại trên viên đan dược màu lửa hồng, nàng vừa mừng vừa sợ nói:
- Thánh Linh đan?!
Đúng rồi, chính là Thánh Linh đan! Nó tỏa ra ánh sáng bạch sắc lấp lánh, thánh khiết như ánh sáng ma pháp do mục sư làm phép, chắc chắn không sai! Trừ Thánh Linh đan ra, nàng thật sự không nghĩ ra vật gì giống như thế nữa. Loại đan dược này ngoại trừ có thể khiến người đang sắp chết sống lại ngay lập tức, tình trạng cơ thể trong ngoài đều được khôi phục, đồng thời còn đạt đến thể trạng tốt nhất. Thậm chí, nó còn có thể đề cao biên độ linh lực, quả đúng là thánh dược trời ban, nhưng số lượng cực kỳ ít ỏi, nguyên liệu cần thiết đều là cực phẩm dược vật quý hiếm, các dược sư chế luyện được nó thì ít nhất cũng phải đạt đến trình độ thánh cấp thì mới được. Hai điều kiện để tạo nên Thánh Linh đan vốn dĩ cực kỳ hà khắc, mà cho dù có được dược sư thánh cấp chế luyện thì tỷ lệ thành công cũng thấp đến đáng thương, vì vậy nên đối với loại đan dược này thì chỉ có thể gặp mà không thể cầu. Ngay cả ở Khải Âm gia tộc của nàng, chỉ có cha nàng phải vất vả lắm mới cầu được một viên mà thôi.
Lăng Đế Tư hơi choáng váng, không ngờ gã đê tiện này lại có thứ đan dược quý như vậy, nhưng tình thế trước mắt không cho phép nàng suy nghĩ nhiều, nàng vội lướt nhanh đến bên cạnh Mộ Dung Thiên, và cầm lấy viên thuốc đó.
Mộ Dung Thiên thấy vậy vội vàng ngăn cản:
- Ấy, đó không phải Khôi Phục dược…
Lăng Đế Tư nhìn dáng vẻ lo lắng của Mộ Dung Thiên, nên càng thêm chắc chắn:
- Hi hi, không ngờ tên gia hỏa ngươi lại muốn lừa một tiểu thư học rộng hiểu sâu như ta, đừng hòng!
Vừa dứt lời, nàng lập tức bỏ đan dược vào miệng và nuốt chửng, sau đó thì dương dương đắc ý nói:
- Yên tâm, không khác nhau mấy đâu!
Nàng nghĩ nam tử bỉ ổi này bị nuốt quả đắng mà không dám kêu, và chỉ đành để cho mình phục dụng cực phẩm thánh dược mà thôi, vì vậy mà trong lòng nàng hết sức khoan khoái, cơ hồ muốn cười phá lên.
Tuy nhiên, chỉ có điều mà nàng không biết đó là viên dược hoàn nàng vừa nuốt mất chính là viên Tu Nữ Dã Phong Cuồng. Từ đầu đến cuối Mộ Dung Thiên không thể ngăn cản mà chỉ có thể há hốc miệng đứng nhìn, qua một lúc thì hắn mới chán nản tự nhủ:
- Xong rồi, lần này chúng ta chết chắc rồi!
Sau khi Lăng Đế Tư nuốt đan dược vào, liền cảm thấy lực lượng mạnh mẽ từ trong cơ thể cuồn cuộn trào lên, thương thế cũng nhanh chóng hồi phục, nàng vừa mừng vừa sợ, thầm nghĩ viên siêu cấp Phục Hồi đan này quả nhiên là tuyệt thế thần dược. Vừa vặn lúc ấy Tuyết Phách Tinh Vương cũng vừa bức tới, Lăng Đế Tư lập tức phấn chấn hướng chủy thủ về phía nó, đồng thời quát lên một tiếng yêu kiều:
- Hỏa nhận loạn vũ!
Theo tiếng quát của nàng là năm đạo phong nhận hỏa diễm màu lam nhạt thoắt bắn ra, chúng tựa như có linh tính, lập tức chia ra lao đến các bộ phận yếu hiểm trên cơ thể Tuyết Phách Tinh Vương, thậm chí còn từ bên cạnh quay ngược về. Đây là một trong những tuyệt chiêu sở trường của Lăng Đế Tư, nhưng vì mỗi lần sử dụng nó thì sẽ bị hao phí rất nhiều linh lực, nếu như bản thân nàng còn bị hư nhược như vừa rồi thì thật không đủ sức để sử ra chiêu đó.
Lăng Đế Tư nhìn màu sắc ngọn lửa liền không khỏi sững sờ, màu sắc của lửa ở trên Thần Phong đại lục chia làm hồng, hoàng, lam, thanh, tử, bạch. Nhiệt độ và uy lực hỏa diễm tăng dần lên theo thứ tự, ngay cả khi nhờ đến Hỏa Long Châu hỗ trợ cũng không thể đạt đến giai đoạn của lam hỏa, vậy mà bây giờ lại đột phá ngoài ý muốn. Cho dù chỉ là giai đoạn sơ cấp của lam hỏa nhưng đã tiến bộ không ít, Thánh Linh đan quả nhiên thần kỳ a! Lăng Đế Tư không kìm lòng được mà kinh hãi than thầm.
Lam hỏa diễm nhiệt độ cao hơn hoàng hỏa diễm không chỉ một bậc, sóng nhiệt từ xa đã phả đến mặt, Tuyết Phách Tinh Vương nhìn thấy năm đạo lam hỏa khí nhận thì ánh mắt lộ rõ thần thái sợ hãi, nhưng thế xông lên của nó quá nhanh, thân hình nặng nề căn bản không thể né tránh nên bị lam hỏa kích thẳng vào người.
“Roẹt! Roẹt! Roẹt! Roẹt! Roẹt!”
Năm đạo hỏa nhận như dao chém chuối xuyên thẳng qua thân thể đã hết lực của Tuyết Phách Tinh Vương, nó phát ra một tiếng tru kinh thiên động địa, sau đó không cam lòng ngã xuống và thân thể bốc hơi như nước, hóa thành một đạo bạch khí đậm đặc bay về phía Lăng Đế Tư. Lăng Đế Tư không tránh không né, mặc cho nó lao đến, còn luồng bạch khí thì không hề gây bất kỳ thương tổn gì cho nàng, nó nhanh chóng dung nạp vào nội thể của nàng.
Linh lực là lực lượng tối cơ bản trên đại lục, tỷ như khí lực, ma lực, niệm lực, và chú lực đều có thể coi là một dạng hình thức biểu hiện của linh lực, đồng thời cũng để đánh giá sức mạnh của một người.
Muốn thu được linh lực, cũng có thể liệt kê vài phương thức tăng thêm sức mạnh. Thứ nhất là thông qua việc săn giết ma thú sẽ thu được một phần yêu khí trên cơ thể chúng. Giết ma thú cấp bậc càng cao thì lượng yêu khí càng được lớn. Luồng bạch khí lúc nãy mà Tuyết Phách Tinh hóa thành chính là yêu khí của nó. Nhưng dựa vào hấp thu yêu khí để tăng cường sức mạnh là biện pháp ngớ ngẩn, một lượng yêu khí khổng lồ chỉ có thể chuyển hóa thành một chút linh lực bé xíu, nhưng mặt có lợi chính là cơ hội thu được tinh hạch ma thú và được tăng thêm kinh nghiệm thực chiến cùng kỹ xảo chiến đấu.
Phương pháp thứ hai để đề thăng sức mạnh chính là khổ luyện, thông qua cường độ luyện tập cực lớn để đột phá cực hạn thân thể, đòi hỏi phải đổ rất nhiều mồ hồi, đồng thời cũng cần phải có nghị lực kiên cường.
Phương pháp thứ ba là tu luyện, là phương pháp cao cấp nhất, chỉ có vài cường giả mới có phương pháp tu luyện đặc biệt của mình, thông qua việc tu luyện mà trực tiếp tiến hành cải tạo thân thể, từ đó mà nâng cao linh lực. Phương pháp này hơi giống với cách luyện khí của những người luyện khí công ở Địa cầu.
Mộ Dung Thiên nhìn mọi chuyện phát sinh trong chớp mắt, trong lòng tràn đầy nghi vấn. Vì sao sau khi Lăng Đế Tư nuốt Tu Nữ Dã Phong Cuồng rồi thì lại giống như được thần thánh phò trợ, một đòn đã hạ gục ma thú? Chẳng lẽ viên thuốc đó không phải Tu Nữ Dã Phong Cuồng?
Tuyết Phách Tinh Vương công kích ngày càng mãnh liệt, hai móng vuốt vung ào ào, nó thông minh phi thường, biết rằng Lăng Đế Tư là nỏ mạnh hết đà, rốt cuộc cũng sẽ phải cạn sức mà gục xuống. Vả lại nó còn bức nàng đến chân vách đá, muốn chạy cũng không chạy được nữa.
Lăng Đế Tư dù luống cuống tay chân, tay che tay đỡ, trong lúc tán loạn vẫn cố nói với Mộ Dung Thiên:
- Hê, ngươi có Khôi Phục dược ở đó không?
Tuy hỏi thì hỏi, nhưng nàng không đặt nhiều hy vọng vào câu trả lời, bởi vì Khôi Phục dược là vật tương đối đắt đỏ đối với những người không thuộc chiến đấu chức nghiệp, ngoài ra đêm trước ngày ma thú công thành, người ta cũng không có lý do gì lại mang tiền đi mua cái thứ dược hoàn không có ích lợi cho bản thân như vậy.
Nhưng câu trả lời của Mộ Dung Thiên lại khiến nàng ngạc nhiên mừng rỡ:
- Có, có, ta có!
Chưa xét đến khía cạnh thương hương tiếc ngọc, nếu Lăng Đế Tư có xảy ra chuyện gì thì Mộ Dung Thiên dám chắc cũng khó mà thoát được, vả lại hắn còn muốn nhờ nàng đưa xuống núi nữa.
Lăng Đế Tư cả mừng vội nói:
- Mau đưa cho ta!
Mộ Dung Thiên nghe vậy thì liền khẩn trương niệm Không Gian chú ngữ để khởi động Trữ Vật Châu, nhưng do hắn quá vội và quá bối rối nên niệm sai đến hai lần, mãi đến lần thứ ba thì mới thành công. Lăng Đế Tư thấy hắn niệm một loại chú ngữ căn bản như thế mà cũng niệm sai, nên tức giận đến mức muốn bỏ qua con quái vật trước mắt mà cầm chủy thủ chạy đến đâm chết hắn trước.
Bên trong Trữ Vật Châu có rất nhiều đồ vật, nào là thảo dược, đỉnh luyện thuốc, ma pháp đăng và một đống dược hoàn, v..vv….Quả đúng là “dục tốc bất đạt”, trong lúc rối loạn, Mộ Dung Thiên bới mãi mà không thấy vật cần tìm nên liền đổ hết ra ngoài.
Còn Lăng Đế Tư đang trong lúc thập phần nguy cấp, vừa vội vàng vừa tức giận nhìn động tác lề mề của Mộ Dung Thiên, đột nhiên mắt nàng sáng lên khi trông thấy trong đống dược hoàn được đổ ra ngoài, đa phần đều là những loại dược hoàn hạ cấp cực kỳ khó coi, như Chỉ Huyết đan, nhưng còn có một viên đen thui và một viên màu hồng nổi hẳn lên như chim hạc giữa bầy gà.
Ánh mắt Lăng Đế Tư dừng lại trên viên đan dược màu lửa hồng, nàng vừa mừng vừa sợ nói:
- Thánh Linh đan?!
Đúng rồi, chính là Thánh Linh đan! Nó tỏa ra ánh sáng bạch sắc lấp lánh, thánh khiết như ánh sáng ma pháp do mục sư làm phép, chắc chắn không sai! Trừ Thánh Linh đan ra, nàng thật sự không nghĩ ra vật gì giống như thế nữa. Loại đan dược này ngoại trừ có thể khiến người đang sắp chết sống lại ngay lập tức, tình trạng cơ thể trong ngoài đều được khôi phục, đồng thời còn đạt đến thể trạng tốt nhất. Thậm chí, nó còn có thể đề cao biên độ linh lực, quả đúng là thánh dược trời ban, nhưng số lượng cực kỳ ít ỏi, nguyên liệu cần thiết đều là cực phẩm dược vật quý hiếm, các dược sư chế luyện được nó thì ít nhất cũng phải đạt đến trình độ thánh cấp thì mới được. Hai điều kiện để tạo nên Thánh Linh đan vốn dĩ cực kỳ hà khắc, mà cho dù có được dược sư thánh cấp chế luyện thì tỷ lệ thành công cũng thấp đến đáng thương, vì vậy nên đối với loại đan dược này thì chỉ có thể gặp mà không thể cầu. Ngay cả ở Khải Âm gia tộc của nàng, chỉ có cha nàng phải vất vả lắm mới cầu được một viên mà thôi.
Lăng Đế Tư hơi choáng váng, không ngờ gã đê tiện này lại có thứ đan dược quý như vậy, nhưng tình thế trước mắt không cho phép nàng suy nghĩ nhiều, nàng vội lướt nhanh đến bên cạnh Mộ Dung Thiên, và cầm lấy viên thuốc đó.
Mộ Dung Thiên thấy vậy vội vàng ngăn cản:
- Ấy, đó không phải Khôi Phục dược…
Lăng Đế Tư nhìn dáng vẻ lo lắng của Mộ Dung Thiên, nên càng thêm chắc chắn:
- Hi hi, không ngờ tên gia hỏa ngươi lại muốn lừa một tiểu thư học rộng hiểu sâu như ta, đừng hòng!
Vừa dứt lời, nàng lập tức bỏ đan dược vào miệng và nuốt chửng, sau đó thì dương dương đắc ý nói:
- Yên tâm, không khác nhau mấy đâu!
Nàng nghĩ nam tử bỉ ổi này bị nuốt quả đắng mà không dám kêu, và chỉ đành để cho mình phục dụng cực phẩm thánh dược mà thôi, vì vậy mà trong lòng nàng hết sức khoan khoái, cơ hồ muốn cười phá lên.
Tuy nhiên, chỉ có điều mà nàng không biết đó là viên dược hoàn nàng vừa nuốt mất chính là viên Tu Nữ Dã Phong Cuồng. Từ đầu đến cuối Mộ Dung Thiên không thể ngăn cản mà chỉ có thể há hốc miệng đứng nhìn, qua một lúc thì hắn mới chán nản tự nhủ:
- Xong rồi, lần này chúng ta chết chắc rồi!
Sau khi Lăng Đế Tư nuốt đan dược vào, liền cảm thấy lực lượng mạnh mẽ từ trong cơ thể cuồn cuộn trào lên, thương thế cũng nhanh chóng hồi phục, nàng vừa mừng vừa sợ, thầm nghĩ viên siêu cấp Phục Hồi đan này quả nhiên là tuyệt thế thần dược. Vừa vặn lúc ấy Tuyết Phách Tinh Vương cũng vừa bức tới, Lăng Đế Tư lập tức phấn chấn hướng chủy thủ về phía nó, đồng thời quát lên một tiếng yêu kiều:
- Hỏa nhận loạn vũ!
Theo tiếng quát của nàng là năm đạo phong nhận hỏa diễm màu lam nhạt thoắt bắn ra, chúng tựa như có linh tính, lập tức chia ra lao đến các bộ phận yếu hiểm trên cơ thể Tuyết Phách Tinh Vương, thậm chí còn từ bên cạnh quay ngược về. Đây là một trong những tuyệt chiêu sở trường của Lăng Đế Tư, nhưng vì mỗi lần sử dụng nó thì sẽ bị hao phí rất nhiều linh lực, nếu như bản thân nàng còn bị hư nhược như vừa rồi thì thật không đủ sức để sử ra chiêu đó.
Lăng Đế Tư nhìn màu sắc ngọn lửa liền không khỏi sững sờ, màu sắc của lửa ở trên Thần Phong đại lục chia làm hồng, hoàng, lam, thanh, tử, bạch. Nhiệt độ và uy lực hỏa diễm tăng dần lên theo thứ tự, ngay cả khi nhờ đến Hỏa Long Châu hỗ trợ cũng không thể đạt đến giai đoạn của lam hỏa, vậy mà bây giờ lại đột phá ngoài ý muốn. Cho dù chỉ là giai đoạn sơ cấp của lam hỏa nhưng đã tiến bộ không ít, Thánh Linh đan quả nhiên thần kỳ a! Lăng Đế Tư không kìm lòng được mà kinh hãi than thầm.
Lam hỏa diễm nhiệt độ cao hơn hoàng hỏa diễm không chỉ một bậc, sóng nhiệt từ xa đã phả đến mặt, Tuyết Phách Tinh Vương nhìn thấy năm đạo lam hỏa khí nhận thì ánh mắt lộ rõ thần thái sợ hãi, nhưng thế xông lên của nó quá nhanh, thân hình nặng nề căn bản không thể né tránh nên bị lam hỏa kích thẳng vào người.
“Roẹt! Roẹt! Roẹt! Roẹt! Roẹt!”
Năm đạo hỏa nhận như dao chém chuối xuyên thẳng qua thân thể đã hết lực của Tuyết Phách Tinh Vương, nó phát ra một tiếng tru kinh thiên động địa, sau đó không cam lòng ngã xuống và thân thể bốc hơi như nước, hóa thành một đạo bạch khí đậm đặc bay về phía Lăng Đế Tư. Lăng Đế Tư không tránh không né, mặc cho nó lao đến, còn luồng bạch khí thì không hề gây bất kỳ thương tổn gì cho nàng, nó nhanh chóng dung nạp vào nội thể của nàng.
Linh lực là lực lượng tối cơ bản trên đại lục, tỷ như khí lực, ma lực, niệm lực, và chú lực đều có thể coi là một dạng hình thức biểu hiện của linh lực, đồng thời cũng để đánh giá sức mạnh của một người.
Muốn thu được linh lực, cũng có thể liệt kê vài phương thức tăng thêm sức mạnh. Thứ nhất là thông qua việc săn giết ma thú sẽ thu được một phần yêu khí trên cơ thể chúng. Giết ma thú cấp bậc càng cao thì lượng yêu khí càng được lớn. Luồng bạch khí lúc nãy mà Tuyết Phách Tinh hóa thành chính là yêu khí của nó. Nhưng dựa vào hấp thu yêu khí để tăng cường sức mạnh là biện pháp ngớ ngẩn, một lượng yêu khí khổng lồ chỉ có thể chuyển hóa thành một chút linh lực bé xíu, nhưng mặt có lợi chính là cơ hội thu được tinh hạch ma thú và được tăng thêm kinh nghiệm thực chiến cùng kỹ xảo chiến đấu.
Phương pháp thứ hai để đề thăng sức mạnh chính là khổ luyện, thông qua cường độ luyện tập cực lớn để đột phá cực hạn thân thể, đòi hỏi phải đổ rất nhiều mồ hồi, đồng thời cũng cần phải có nghị lực kiên cường.
Phương pháp thứ ba là tu luyện, là phương pháp cao cấp nhất, chỉ có vài cường giả mới có phương pháp tu luyện đặc biệt của mình, thông qua việc tu luyện mà trực tiếp tiến hành cải tạo thân thể, từ đó mà nâng cao linh lực. Phương pháp này hơi giống với cách luyện khí của những người luyện khí công ở Địa cầu.
Mộ Dung Thiên nhìn mọi chuyện phát sinh trong chớp mắt, trong lòng tràn đầy nghi vấn. Vì sao sau khi Lăng Đế Tư nuốt Tu Nữ Dã Phong Cuồng rồi thì lại giống như được thần thánh phò trợ, một đòn đã hạ gục ma thú? Chẳng lẽ viên thuốc đó không phải Tu Nữ Dã Phong Cuồng?
/431
|