Tốc độ của thích khách quả thật rất nhanh, sau khi di động thì chỉ lưu lại một cái bóng dài ở phía sau.
Đây chính là tuyệt kỹ đỉnh cấp của giới thích khách "Thiểm linh tàn ảnh". Mộ Dung Thiên đã thấy qua một lần. Đó là thời gian hắn vừa mới đến An Cách La Hy học viện.
Lúc đó, hai nàng thiên chi kiều nữ của Lam Nguyệt đế quốc là Lăng Đế Tư và Khiết Tây Tạp tỷ thí với nhau ở trong cánh rừng gần đó, không ngờ họ lại gặp phải thích khách đang thi hành "Lạc Nguyệt kế hoạch" và bị vây khốn dưới chiêu Không gian phong tỏa. Khi họ gần sắp chống đỡ hết nổi, may mắn gặp phải Mộ Dung Thiên lúc đó cũng vừa xong một ngày khổ luyện đi ngang qua đó, hắn đã dùng Ma bạo phá làm nổ tung Không gian phong tỏa, và nhờ vậy mà họ mới có thể chạy thoát.
Đó là lần đầu tiên Mộ Dung Thiên so chiêu với đỉnh cấp cao thủ. Tuy sự việc chỉ xảy ra trong chớp mắt, nhưng nó cũng đã để lại ấn tượng rất sâu sắc với hắn.
Thích khách biết sử dụng Thiểm linh tàn ảnh nhất định phải là một cao thủ.
Có thể nói Mộ Dung Thiên chính là khắc tinh của thích khách. Ngày trước, khi hắn còn non nớt, vậy mà siêu ngưng tụ Băng thuẫn của hắn cũng đã có thể miễn cưỡng chống lại một kích của cao thủ thích khách kia rồi, còn Hoạt tính hộ thể đấu khí ở trong người hắn lại càng dễ dàng phá giải tính xâm nhập của Mộc linh nữa.
Nhưng hiện tại, vì phải bảo mật thân phận của mình, hắn không thể dùng tới Băng hệ đấu khí. Việc này quả có chút phiền phức đây.
Hỏa là một loại nguyên tố có lực công kích cực mạnh, nhưng sức phòng ngự thì kém thê thảm, hầu như không có một ai lại đi dùng Hỏa thuẫn để phòng ngự cả. Cho dù phương pháp vận dụng linh lực của Mộ Dung Thiên không có ai bì kịp, nhưng vì nguyên tố có giới hạn nhất định mà bản thân không thể vượt qua, nên hắn cũng không ngoại lệ được.
Do đó, hắn chỉ có thể chật vật tránh né, gạt trái đỡ phải. Mà căn phòng ngủ này lại không lớn lắm, chí ít đối với các võ giả thì nó lại quá nhỏ nên không thể thi triển quyền cước dễ dàng được. Thành thật mà nói, với không gian thế này thì thích khách chiếm được ưu thế khá lớn, bởi vì chức nghiệp này vốn phải ẩn núp ở những nơi có không gian hạn hẹp, vì vậy mà cũng sớm tạo thành thói quen cho họ.
So với một kẻ bị bó tay bó chân, không thể tự do xuất chiêu như Mộ Dung Thiên lúc này, thích khách rõ ràng linh hoạt hơn rất nhiều. Thân y lướt đi như cá, theo sát Mộ Dung Thiên như bóng với hình, không để cho hắn một cơ hội nào để thở cả.
Nhưng có một điều rất kỳ quái, tuy thích khách tấn công rất lăng lệ và xảo quyệt, nhưng y lại không hề tấn công vào những chỗ yếu hại trên người Mộ Dung Thiên, mà phảng phất chỉ như vô ý dồn hắn vào chỗ chết mà thôi.
Khi vừa bắt đầu giao đấu, Mộ Dung Thiên rất lo lắng, bởi vì hắn nghĩ tới sự thất tung của đám người Lộ Thiến, nhưng sau khi giao thủ một lúc thì hắn rốt cuộc cũng nhận ra được hiện tượng lạ lùng này.
Trong lòng khẽ động, khi thanh chủy thủ của thích khách vừa đâm đến vai thì Mộ Dung Thiên hơi nghiêng thân thể sang một bên, để thanh chủy thủ đó đâm vào vị trí trái tim của mình.
Đối với hành động "tìm chết" của Mộ Dung Thiên, thích khách rõ ràng rất kinh hãi, sau đó lập tức thu thế, do đó sự tấn công của y đang mượt mà uyển chuyển như đang trút thủy ngân bỗng ngưng trệ lại.
Cao thủ giao đấu, thắng bại chỉ trong nháy mắt.
Mộ Dung Thiên đương nhiên không bỏ qua một cơ hội tốt như vậy. Hắn liền phản thủ thành công, một bức tử sắc Hỏa tường bay ra và chụp về phía trước thích khách. Đối mặt với một cao thủ đỉnh cấp như vậy, chiêu đầu tiên của Mộ Dung Thiên đã sử dụng tới tử hỏa diễm rồi, không hề lưu thủ chút nào.
Tử hỏa diễm có lực sát thương cực mạnh, thích khách không còn cách nào hơn là thoái lùi ra sau, đồng thời cũng thấy hối hận vì để vuột mất cơ hội tốt. Tuy nhiên, y cũng không vì gặp khó khăn mà bối rối, y tựa như vô ý mà cũng như cố ý tìm cách chặn mất cửa phòng, dường như không muốn cho Mộ Dung Thiên cơ hội đào tẩu vậy.
Trong phòng này đã có thiết lập một tòa Cách âm kết giới, bởi vì sau ngày đầu tiên Mộ Dung Thiên đến Lăng Ba tiểu trúc, do hắn đã "làm việc đêm" quá hăng, bao nhiêu tiếng động đều truyền đến dãy phòng đối diện, khiến cho Tư Tháp Tây Á mất ngủ cả đêm, vì vậy mà ngay ngày hôm sau nàng đã cho gắn thêm một tầng kết giới cho căn phòng này. Vì vậy mà bây giờ dù Mộ Dung Thiên có kêu bể cổ họng thì người bên ngoài cũng sẽ không nghe được.
Tuy nhiên, có một điều kỳ quái, đó là thích khách phát hiện ra Mộ Dung Thiên không hề thừa cơ truy kích hay là có ý phá cửa bỏ chạy. Trái lại, tử hỏa diễm ở trên tay hắn cũng hoàn toàn tắt ngấm, không gian trong phòng ngủ lại tối đen như mực.
Khi thích khách còn đang thắc mắc chưa hiểu ý tứ của Mộ Dung Thiên, đang định giơ chủy thủ lên tấn công tiếp thì lại nghe Mộ Dung Thiên chậm rãi nói:
- Nhận Vụ, ngươi còn mạnh hơn so với trong tưởng tượng của ta nhiều lắm!
Thích khách nghe vậy thì khẽ chấn động, sau khi lặng lẽ một lát, cuối cùng cũng bỏ thanh chủy thủ xuống, rồi nói:
- Chỉ tiếc là thực lực của đại nhân thì lại càng uyên thâm khó dò hơn.
Vừa nói, thích khách vừa kéo chiếc khăn sa che mặt xuống, để lộ ra khuôn mặt ngọc có thể dùng mấy chữ "khuynh quốc khuynh thành" để hình dung, ngay tại trước mắt Mộ Dung Thiên.
Nàng thật là xinh đẹp, đúng là một tác phẩm đắc ý nhất của các nghệ thuật gia, hoàn toàn không thể tìm ra được một tỳ vết nào. Nhưng mà điều hấp dẫn người ta nhất chính là khí chất độc nhất vô nhị của nàng, đôi mắt sáng ngời của nữ thích khách phảng phất như có một lớp hơi nước, tất cả những thứ đó phối hợp với thân thể khinh linh phiêu dật nên đã khiến cho toàn thân của nàng như đang đứng trong sương mù dầy đặc, lúc ẩn lúc hiện, thật khó nắm bắt được. Trông nàng tựa như vầng trăng sáng trên cao, chỉ có thể thưởng thức nhưng không thể với tới được.
Nữ thích khách kia chính là nàng mỹ nữ thần bí do Long vương phái đến hộ vệ cho Mộ Dung Thiên hai mươi bốn tiếng một ngày.
Nhận Vụ, cái tên này tuy không thích hợp với dung mạo của nàng, nhưng nó lại rất thích hợp với thân thủ lợi hại chẳng kém một lưỡi dao bén và thân phận thần bí giống như một luồng sương mù dầy đặc của nàng vậy.
Từ đầu cho đến giờ, dù Mộ Dung Thiên đã dùng hết mọi biện pháp nhưng vẫn không thể nào điều tra ra được thân phận của nàng tuyệt thế mỹ nữ này. Hắn chỉ biết nàng cũng có lực lượng thâm sâu khó lường như mình vậy.
Hơn nữa, ngoài lực lượng thần bí của nàng ra, trước kia Mộ Dung Thiên chỉ biết Nhận Vụ là một thích khách tu luyện Thạch hệ rất đặc biệt. Giờ đây, nàng còn cho thấy tài nghệ Mộc hệ của mình cũng không thấp kém chút nào. Lực sát thương của thích khách chủ yếu là linh lực xâm nhập, cần phải thật tinh thuần, nên mới có rất ít người kiêm tu hai hệ khác nhau. Chính bởi vì vậy mà lúc mới vừa giao đấu, Mộ Dung Thiên khó có thể xác định được có phải là nàng hay không.
Nhận Vụ thở dài, nàng cất giọng uyển chuyển nhẹ nhàng, phảng phất như ngâm như ru, và cũng có một loại ý vị như làm say lòng người, nói:
- Thành thủ đại nhân, tại sao ngài lại biết ta không phải là Ba Ba Lạp? Ta nghĩ rằng mình ngụy trang rất hoàn mỹ kia mà.
Quả thật dáng lưng của nàng rất giống Lộ Thiến, từ kiểu tóc cho đến tư thế nửa nằm nửa cuộn tròn ở trên giường đều rất giống tiểu Tinh Linh, đúng là rất khó nhận ra, thậm chí cả mùi hương trên cơ thể cũng không khác mảy may.
Do sớm tối phải bảo hộ cho Mộ Dung Thiên, Nhận Vụ cũng sớm học được cách phục trang và động tác, ngôn từ của Lộ Thiến. Giống đến nỗi lúc ban đầu Mộ Dung Thiên cũng nhìn không ra.
Mộ Dung Thiên thản nhiên nói:
- Bởi vì ngươi đã xoay mặt vào tường mà ngủ.
Sau khi biết Lộ Thiến rơi vào tay Nhận Vụ, trong lòng Mộ Dung Thiên cũng thấy nhẹ nhõm đi nhiều. Cứ nhìn qua thần thái của hắn cũng thấy được điều đó.
Nhận Vụ khẽ nhíu mày, biểu lộ sự khó hiểu đối với lời giải thích của Mộ Dung Thiên.
Mộ Dung Thiên nhanh chóng giải thích nghi vấn của nàng:
- Làm như vậy tức là không muốn cho ta thấy rõ khuôn mặt của ngươi, nhưng ta biết, khi Ba Ba Lạp ngủ thì lúc nào cũng sẽ hướng mặt ra ngoài.
Nhận Vụ không nén nổi tò mò, liền hỏi:
- Tại sao?
Lúc nào ngủ cũng quay mặt ra ngoài, điều đó nhất định là rất khó chịu. Tập quán như vậy đúng là có chút kỳ quái.
- Đã có lần ta cũng hỏi Ba Ba Lạp như vậy, nàng ta bảo vì ta luôn ngủ ở bên ngoài, nên nếu nàng ngủ xoay mặt ra cửa thì khi tỉnh lại sẽ có thể nhìn thấy ta trước tiên.
Mộ Dung Thiên nói đến đây, giọng nói không khỏi toát ra sự ôn nhu. Một nữ hài nhu thuận như vậy, thử hỏi làm sao không khiến cho người ta thương yêu chứ?
Nhận Vụ thoáng trầm mặc. Nàng phát hiện ra mình đã phạm phải một sai lầm rất lớn. Nếu muốn giả trang làm người chí ái của kẻ khác thì dù cho có ngụy trang hoàn mỹ tới cỡ nào thì cũng vô dụng mà thôi.
Một lát sau nàng mới hỏi tiếp:
- Vậy thì tại sao ngài lại biết là ta?
Mộ Dung Thiên đáp:
- Rất đơn giản, bởi vì ta nghĩ không ra, dưới sự bảo hộ của ngươi mà lại có kẻ đột nhập vào phủ đệ của ta mà thần không hay quỷ không biết, trừ phi kẻ đó chính là ngươi.
Nhận Vụ thản nhiên nói:
- Đại nhân, ngài đã quá khen. Nhưng ta phải nhắc nhở ngài một câu, vừa rồi ngài không nên đưa tim hứng lấy mũi chủy thủ của ta, nếu như ngài đoán sai, vậy thì....
Mộ Dung Thiên cười nói:
- Không, tuyệt không thể đoán sai, bởi vì còn có một nguyên nhân khác còn quan trọng hơn. Đó là đôi mắt của ngươi, ta dám cam đoan, trên đời này không có người thứ hai có được đôi mắt hấp dẫn như ngươi vậy.
Nhận Vụ:
- ......
Kỳ thật, Mộ Dung Thiên nói vậy là đã phóng đại rồi, chứ thật ra, hắn không hề sợ bị chủy thủ của nàng đâm trúng, bởi vì Hoạt tính hộ thể đấu khí của hắn có thể tùy thời hóa giải sự xâm nhập của Mộc linh bất cứ lúc nào.
- Đại nhân, vô luận thế nào, xin mời hãy theo đội phi hành tinh anh của đế quốc mà trở lại. Đây là ý của Long vương, ta không thể vi phạm.
Mộ Dung Thiên sớm đã đoán ra như thế, nên câu trả lời của hắn vẫn không thay đổi, chỉ một chữ ngắn gọn đơn giản:
- Không!
- Nếu là như vậy, ta chỉ đành đắc tội!
Nhận Vụ nói xong liền vung tay lên, thanh chủy thủ một lần nữa lại xuất hiện trong tay.
Mộ Dung Thiên cười ha hả:
- Thứ cho ta không thể phụng bồi.
Vừa dứt tiếng, hắn liền nhảy vọt lên cao và tông thẳng vào mái nhà.
Toàn bộ căn phòng này được xây bằng vật liệu đặc biệt, với lực lượng hiện nay của Mộ Dung Thiên, muốn phá vỡ được nó cũng không khó, chỉ là phải tốn một chút công phu thôi. Nhưng Nhận Vụ hiển nhiên sẽ không cho hắn cơ hội đó.
Chỉ có đỉnh mái là nơi mà vật liệu khác với những chỗ khác, tương đối yếu một chút. Nơi đó được đặc biệt thiết trí như vậy, phòng khi chủ nhân ở đây gặp phải tình huống bị ám sát thì có thể dùng nó để làm nơi đào sinh. Hiện tại nó đã có tác dụng rồi.
Không phải Mộ Dung Thiên sợ Nhận Vụ, nhưng hắn không muốn dây dưa với nàng mỹ nữ thích khách này. Nhất định là nàng đã nhận được tử lệnh của Long vương, nên phải hoàn thành nhiệm vụ cho bằng được. Nếu Mộ Dung Thiên dùng toàn lực mà đối phó, vậy chỉ sợ sẽ phải hạ độc thủ mà vùi hoa, còn nếu như không dùng toàn lực, không ra tay đủ ngoan độc thì sẽ không thể thủ thắng được. Do đó mà hắn chỉ có thể phá nóc mà ra thôi.
Nhận Vụ cũng không ra tay ngăn cản. Ngay khi Mộ Dung Thiên tưởng rằng kế hoạch sắp thành công thì mắt hắn chợt hoa lên, ở trên trần nhà chợt có bóng người xuất hiện.
Đối phương hoàn toàn lẫn vào bóng đêm và dung hòa với trần nhà làm một, đến nỗi mắt sáng như Mộ Dung Thiên cũng không thể phát giác được.
Thích khách có năng lực ẩn nấp rất khéo léo, nhưng chỉ có thợ săn thì mới có thể biến hóa như tắc kè hoa mà dung nhập với hoàn cảnh xung quanh được. Vô luận là thị giác hay khí tức cũng đều trở thành một bộ phận của hoàn cảnh quanh đó luôn.
Gã thợ săn kia cũng không hề có ý gây thương tổn cho Mộ Dung Thiên. Nhiệm vụ của gã là ngăn chặn lỗ hổng này.
Thanh loan đao răng cưa to lớn trong tay gã xoay tít thật nhanh, giống như cánh quạt trực thăng xoay mãi không ngừng, sức gió cực mạnh ép cho thân hình đang lơ lửng trên không và không có chỗ mượn lực của Mộ Dung Thiên bị bức phải rơi trở lại xuống đất.
Mộ Dung Thiên biết người kia chính là Liệp Báo, cũng là một thành viên trong nhóm Tàng long thiết vệ. Năng lực của nhóm người này quả thật là siêu cường, một khi giao việc cho họ thi hành thì mọi chuyện sẽ được thuận lợi vô cùng, thế nhưng người mà họ đối phó lúc này lại chính là người đã từng là thượng cấp của họ.
Trong nhất thời, Mộ Dung Thiên cảm thấy rất đau đầu, bởi vì phía dưới còn có Nhận Vụ đang xông tới nữa.
Khi song phương còn cách nhau ba thước, gần đến lúc phải đánh giáp lá cà thì bỗng nhiên thân thể của Nhận Vụ chia ra làm ba.
Mộ Dung Thiên gần như không tin vào mắt mình, nhưng trước mắt hắn quả thật là đang có ba Nhận Vụ, cũng dung mạo đó, cũng vóc dáng đó, cũng cách ăn mặc đó, cũng thanh chủy thủ đó, nhưng điều khác biệt duy nhất là màu da của ba người lại khác nhau. Người thứ nhất thì màu nâu đậm, người thứ nhì thì màu xanh biếc, còn người thứ ba thì hoàn toàn không khác gì Nhận Vụ trước kia.
Phân thân thuật!
Tương tự như Hoạt tính hộ thể đấu khí, phân thân thuật cũng là một môn kỳ thuật, nhưng nó lại luôn theo sát thích khách. Nghe nói muốn luyện thành công môn kỳ thuật này thì cần phải đáp ứng được hai điều kiện. Một là người tu luyện phải có ít nhất là hai nguyên tố đấu khí trở lên, mà chúng phải hoàn toàn ngang ngửa nhau, không thể có một loại mạnh hơn được. Hai là bản thân người tu luyện phải có ý thức phú dư độ rất cao, không thua gì Nghĩ linh sứ vậy.
Ngoài việc có được hai điều kiện đó ra, thuật phân thân cũng giống như Hoạt tính hộ thể đấu khí ở chỗ nhân tố khách quan mà không một ai có thể giải thích rõ ràng được. Từ đó có thể thấy được, muốn luyện thành phân thân thuật khó khăn tới cỡ nào.
Không ngờ loại kỳ thuật có một không hai này lại xuất hiện ở trên người Nhận Vụ.
Cả ba Nhận Vụ đều không phải là hư ảnh. Mộ Dung Thiên có thể cảm ứng rõ được lực lượng của từng cá thể.
Nghe nói, tổng số lượng phân thân và chủ thể tương ứng với số lượng đấu khí mà người sử dụng có được. Hiện nay tính cả phân thân, không ngờ Nhận Vụ có tới ba cá thể, điều đó nói lên điều gì?
Ngoài Thổ hệ và Mộc hệ ra, hiển nhiên Nhận Vụ còn am hiểu một loại đấu khí khác cũng mạnh ngang với hai loại kia.
Thanh chủy thủ của Nhận Vụ ở bên trái có nước da màu nâu đậm thì đang toát ra Thạch linh, còn Nhận Vụ có nước da màu xanh biếc ở bên phải thì đúng là đang sử dụng Mộc linh. Và Nhận Vụ ở chính giữa mới khiến cho Mộ Dung Thiên giật mình, bởi vì lúc này đang có ba con thương long trườn ra từ cánh tay của nàng.
Chân long kình khí!
Sao lại có thể như thế? Long kình không phải là một loại nguyên tố đấu khí gì, mà nó chính là huyết kế đấu khí. Nếu không phải là người của Long tộc thì không thể có được, tựa như trường hợp đặc biệt của Mộ Dung Thiên khi trúng phải "Long thể phụ thân" của Long vương vậy, lúc đó hắn cũng chỉ miễn cưỡng sử dụng được Long khí mà thôi. Thế nhưng xem dáng thuần thục của Nhận Vụ, rõ ràng là không quờ quạng như hắn chút nào.
Đôi sừng rẽ nhánh là tiêu chí của Long tộc lại không có ở trên đầu của Nhận Vụ, vậy rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Kình khí lăng lệ bức người khiến Mộ Dung Thiên không còn thời gian để nghĩ tới vấn đề này nữa. Hắn có thể xem thường Mộc linh của Nhận Vụ có nước da màu nâu đậm, nhưng lại không thể xem thường Thạch hệ đấu khí, và nhất là chân long kình khí rất bá đạo, sở dĩ hắn biết được điều này là nhờ một thời gian dài ở gần Mâu Cơ mà nên.
Xem ra Nhận Vụ dù có phải đả thương hắn thì quyết cũng phải hoàn thành mệnh lệnh của Long vương đây.
Rốt cuộc Mộ Dung Thiên cũng cảm nhận được cái tư vị "song quyền nan địch tứ thủ". Huống chi lực lượng của ba Nhận Vụ không phải chỉ bằng một phần ba của Nhận Vụ trước kia, mà hầu như mỗi một cá thể đều mạnh ngang tầm lúc trước vậy. Phân thân thuật quả thật là quá kỳ diệu!
Mộ Dung Thiên không có ba đầu sáu tay để chống đỡ, nên hắn chỉ có thể rút lui. Phía trên có Liệp Báo canh giữ, bên dưới có Nhận Vụ theo sát không bỏ. Con đường rút lui duy nhất bây giờ chỉ là phía sau.
- Bùng!
Trên lưng đột nhiên đụng vào vật cứng, điều đó khiến Mộ Dung Thiên nhất thời hoảng hốt.
Sau mấy tháng sống tại Lăng Ba tiểu trúc, Mộ Dung Thiên sớm đã rất quen thuộc căn phòng ngủ này. Theo tình lý thì hắn chưa thể thoái lui đến sát bờ tường được.
Hầu như song song lúc đó, một đôi cánh tay cường tráng ôm chặt lấy hắn và siết chặt.
Lúc này Mộ Dung Thiên mới nhớ đến một người trong nhóm Tàng long thiết vệ, đó là Dã Man nhân lực sĩ Tạp Tư Khăn. Y đã đạt tới cảnh giới cự lực sĩ của chức nghiệp này. Mộ Dung Thiên đã từng nhìn thấy y nâng một gò đất nhỏ lên cao, điều đó cho thấy khí lực của y mạnh đến dường nào.
Thì ra Tạp Tư Khăn đã chui ra từ chiếc tủ quần áo ở phía sau. Thân là lực sĩ, y không thể ẩn náu khéo léo như một thích khách và lại càng không thể dung nhập vào hoàn cảnh xung quanh như một thợ săn, do đó y chỉ có thể ẩn thân ở trong tủ quần áo mà thôi.
Nhận Vụ bức Mộ Dung Thiên về phía đó là tạo cơ hội tốt cho Tạp Tư Khăn, dù sao thì muốn bắt một cường giả linh hoạt như Mộ Dung Thiên cũng không phải là chuyện dễ dàng chút nào.
Lúc này Mộ Dung Thiên vận khởi toàn thân linh lực để thoát khỏi vòng tay của Tạp Tư Khăn, nhưng đúng là không thể thoát được, bởi vì hắn không thể nào sánh được với thần lực của Tạp Tư Khăn cả.
Ba nàng Nhận Vụ thấy tình thế đó thì lập tức thu chiêu, ba chiếc bóng chỉ khẽ nhoáng lên một cái thì hai phân thân cùng kết hợp trở lại với chủ thể.
Tiếp theo đó, kình khí màu nâu đậm ở trên tay Nhận Vụ liền trở nên đậm hơn, nàng vừa chậm rãi đi về phía trước vừa nói:
- Xin lỗi đại nhân, phải khiến cho ngài chịu ủy khuất một chút, nhưng sẽ không lâu lắm đâu.
Mộ Dung Thiên thấy thế thì thầm hô không ổn, vì đó chính là một bí chiêu khác của Nhận Vụ mà hắn đã biết qua - Hóa thạch thuật. Tuy rằng không biết ngày xưa ở Hy Lạp, những kẻ nhìn vào mắt của nữ quỷ Medusa đã biến thành đá ra sao, nhưng tại đây, nếu hắn bị trúng chiêu của Nhận Vụ thì lực lượng của hắn sẽ tạm thời bị phong ấn, đến khi tỉnh lại thì e rằng đã về tới Long đảo rồi.
Bỗng nhiên một đóm tử hỏa diễm từ bàn tay Mộ Dung Thiên phóng mạnh ra và bắn ngay vào đôi cánh tay của Tạp Tư Khăn. Dã Man nhân có lực phòng ngự rất thấp đối với ma pháp, vì lúc nãy tình thế cấp bách nên Mộ Dung Thiên suýt nữa đã quên mất khuyết điểm này của y.
Nhận Vụ thấy thế thì khẽ cười, nói:
- Đại nhân, vô ích thôi, có chuyện này hẳn là ngài còn chưa biết, Tạp Tư Khăn vừa khéo lại có được Miễn dịch thể đấy.
Trên đại lục, có một số người có được một loại thể chất đặc biệt rất hiếm thấy. Bọn họ trời sinh đã có năng lực đặc biệt để chống đỡ nguyên tố, loại thể chất đó được gọi là "Miễn dịch thể", có thể nói là đại địch của ma pháp và nguyên tố đấu khí. Nhưng chẳng qua số người như thế lại cực hiếm và rất khó gặp.
Đôi cánh tay cứng như thép đang ôm chặt Mộ Dung Thiên vẫn không buông ra, điều đó đã chứng thực lời nói của Nhận Vụ là đúng.
- Nhận Vụ, mau lên chút đi!
Tạp Tư Khăn lên tiếng giục. Miễn dịch thể không phải là hoàn toàn tiêu trừ được lực lượng của nguyên tố, mà chỉ là tương đối thôi. Tuy Mộ Dung Thiên không thể tạo thành thương tổn quá lớn cho y, nhưng dù sao thì uy lực của tử hỏa diễm cũng không phải là chuyện đùa, vì nó đã đốt cho y đến nỗi phải cắn răng chịu đựng cơn đau nhức thấu tận tâm phế.
Nhận Vụ nghe vậy thì vội gia tăng tốc độ, nhảy vụt tới và nói:
- Được, vậy ngươi hãy nhẫn nại một chút.
Mắt thấy Mộ Dung Thiên sắp phải thúc thủ chịu trói mà không làm gì được, nhưng bỗng nhiên hắn lại lộ ra nụ cười quỷ dị và nói:
- Các thuộc hạ thân mến của ta, các người cho rằng có thể hạ gục ta dễ dàng như thế sao?
Vừa nói, đôi tay của hắn liền trở ngược lại và bắt lấy hai tay của Tạp Tư Khăn.
Tạp Tư Khăn thấy vậy thì rất ngạc nhiên, coi bộ Mộ Dung Thiên muốn đấu sức với y đây, dùng sức đấu sức, như vậy không phải lại tự rước nhục hay sao?
Thậm chí y còn hoài nghi, vị thành thủ đại nhân này thường ngày khôn khéo như vậy, không ngờ hôm nay bị ép đến đường cùng rồi thì lại trở thành ngu ngốc hay sao.
Nhưng đáp án đã nhanh chóng xuất hiện.
- Chân không loa toàn suất, hắc!
Trong tiếng quát của Mộ Dung Thiên, Tạp Tư Khăn chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển, thế rồi thân thể khổng lồ của mình không tự chủ được mà rời khỏi mặt đất và quay tròn với tốc độ rất nhanh, đồng thời cũng bay vèo qua lưng của Mộ Dung Thiên và bay thẳng đến trước mặt Nhận Vụ.
Cả ba người Tạp Tư Khăn, Nhận Vụ và Liệp Báo thấy vậy thì đều há hốc mồm kinh ngạc cực độ. Phải biết rằng trước khi lực sĩ luyện lực thì phải luyện hạ bàn trước tiên, phải có hạ bàn trầm ổn như Thái Sơn làm cơ sở thì họ mới có thể phát sinh lực lượng mạnh nhất của mình. Với trình độ cự lực sĩ của Tạp Tư Khăn, chỉ cần vận công đứng vững thì hai chân sẽ tựa như mọc rễ và dán chặt vào mặt đất, không thể lay chuyển được.
Hơn nữa, họ cũng chưa từng thấy một ma võ sĩ nào khi đang rơi vào tình huống bị chế trụ nhưng lại có thể dùng sức mà bốc một lực sĩ lên khỏi mặt đất, đồng thời còn ném y lên không nữa. Đó đúng là một chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Chiêu này đã từng được Mộ Dung Thiên dùng qua, chủ yếu là lấy những đòn quật của Địa cầu làm cơ sở, phối hợp với một chút thủ pháp kỹ xảo, khiến cho đối thủ bị xoay tròn và té ngã, như vậy sẽ khó mà tránh được.
Nhưng hiện tại chiêu "Chân không loa toàn suất" này đã được cải tiến qua, nó không đơn thuần là lợi dụng vài thủ pháp đơn giản như vậy, cả việc sử dụng lực lượng cũng đã biến chất nốt.
Đây chính là một thức nội liễm Tiểu Bạo Phong Tuyệt Sát, dùng Băng Hỏa nhị linh cùng dốc vào mà sinh ra kình khí loa toàn (xoắn ốc), vì không trực tiếp phát ra ngoài nên không biến thành Long quyển phong. Bởi vì ai ai cũng biết Bạo Phong Tuyệt Sát là độc môn tuyệt kỹ của thánh cấp cường giả Bố Luân Đặc tại Lam Nguyệt đế quốc. Trừ ông ta ra, chỉ có một người học được, đó chính là "phản quốc tặc" La Địch. Chỉ cần sử dụng đến chiêu đó thì thân phận của Mộ Dung Thiên sẽ hoàn toàn bại lộ.
Vì vậy mà Mộ Dung Thiên đã tốn hết tâm tư để nghĩ ra phương pháp dùng nguyên lực của Long quyển phong, tức loa toàn kình khí, dồn vào bên trong đôi tay, vậy thì sẽ không có ai nhìn ra được. Hơn nữa, phần lớn loa toàn kình khí được dồn tại đôi tay sẽ khiến cho mình có được lực lượng kinh người ở trong nháy mắt, tuy vẫn không thể đạt được tới trình độ của cự lực sĩ, nhưng vẫn có được đặc tính xoáy ốc vốn là một loại lực lượng dễ dàng phá tan các lực lượng thăng bằng nhất. Nhờ đó mà hắn mới có thể dễ dàng ném bổng một người có công phu hạ bàn cực kỳ vững chắc như Tạp Tư Khăn.
Lúc này Nhận Vụ vội vàng nghiêng người tránh, để thân hình khổng lồ của Tạp Tư Khăn bay ngang qua người. Nếu như để y rơi trúng người nàng, nói không chừng thân thể mềm mại của nàng sẽ bị ngã lỏng chỏng mất.
Tạp Tư Khăn vẫn tiếp tục bay lên cao, vì bị ảnh hưởng bởi lực xoáy ốc với tốc độ cực nhanh, người ngoài cũng không thể nhìn rõ được thân hình của y, nó thật giống như một mũi khoan chắc nịch và mạnh mẽ, còn mục tiêu thì chính điểm đào sinh trên nóc nhà.
Dưới sự yểm hộ của thân thể to lớn của Tạp Tư Khăn, Mộ Dung Thiên bám sát theo lên nóc phòng. Hắn cười đắc ý, nói:
- Các thuộc hạ thân mến, gặp lại sau nhé!
Liệp Báo thấy thế thì kinh hãi vô cùng, gã vội vận lực xoay nhanh thanh đao răng cưa, cuồng phong cũng theo đó mà xuất hiện một lần nữa, nhưng lúc này lại không thể nào ngăn cản được mũi khoan xoáy ốc Tạp Tư Khăn. Khi một mặt phẳng đối diện với một điểm nhọn thì bên có hại sẽ là mặt phẳng mà thôi.
Liệp Báo rơi vào đường cùng nên chỉ có thể thu đao và rời khỏi nơi trấn thủ, bằng không thì gã và Tạp Tư Khăn tất sẽ cùng bị lưỡng bại câu thương.
- Bùng!
Trong tiếng vang lớn, bao nhiêu gạch ngói ở quanh điểm đào sinh đã bị Tạp Tư Khăn khoan thủng một lỗ lớn.
Mộ Dung Thiên dễ dàng theo đó mà thoát ra ngoài, chỉ để lại Nhận Vụ và Liệp Báo ở lại phía dưới trơ mắt nhìn theo. Bọn họ biết rõ, chỉ cần để Mộ Dung Thiên ra được khỏi phòng thì bên ngoài rộng đường chim bay, sẽ khó mà ngăn trở hắn được nữa.
Ba đại cao thủ đỉnh cao cùng liên thủ phục kích một người trong tình huống không phòng bị mà vẫn không thể giữ được hắn, vì vậy mà hai người họ không khỏi cảm thấy có chút vô lực.
Hoặc có thể nói rằng, vị thành thủ đại nhân này quả thật rất giảo hoạt, tài ứng biến mạnh đến nỗi khiến người ta phải kinh sợ. Đương nhiên, lực lượng cao thâm khó lường và kỹ năng kỳ diệu tuyệt luân chính là những điều kiện thành công nhất của hắn.
Không khí trong lành ùa lên mặt, tầm nhìn rộng rãi mở ra trước mắt khiến Mộ Dung Thiên cảm thấy thư sướng vô cùng. Cảm giác trở về với thiên nhiên thật là tuyệt.
Lúc này hắn đột nhiên phát hiện ra trên mặt đất có mấy chiếc bóng, thế là hắn vội ngẩng lên nhìn. Ở phía trên bầu trời của Lăng Ba tiểu trúc không xa có mấy con chim lớn màu ô liu đang bay lượn tại đó, sau khi quan sát kỹ với ánh mắt sắc bén, Mộ Dung Thiên liền nhận ra những kỵ sĩ đang cưỡi trên lưng chim có đeo những tấm huy chương hình cánh ở trên khôi giáp của họ.
Đội phi hành tinh anh Ngự Phong Kích Hồng của đế quốc đã đến sớm hơn kỳ hạn rồi!
Đây chính là tuyệt kỹ đỉnh cấp của giới thích khách "Thiểm linh tàn ảnh". Mộ Dung Thiên đã thấy qua một lần. Đó là thời gian hắn vừa mới đến An Cách La Hy học viện.
Lúc đó, hai nàng thiên chi kiều nữ của Lam Nguyệt đế quốc là Lăng Đế Tư và Khiết Tây Tạp tỷ thí với nhau ở trong cánh rừng gần đó, không ngờ họ lại gặp phải thích khách đang thi hành "Lạc Nguyệt kế hoạch" và bị vây khốn dưới chiêu Không gian phong tỏa. Khi họ gần sắp chống đỡ hết nổi, may mắn gặp phải Mộ Dung Thiên lúc đó cũng vừa xong một ngày khổ luyện đi ngang qua đó, hắn đã dùng Ma bạo phá làm nổ tung Không gian phong tỏa, và nhờ vậy mà họ mới có thể chạy thoát.
Đó là lần đầu tiên Mộ Dung Thiên so chiêu với đỉnh cấp cao thủ. Tuy sự việc chỉ xảy ra trong chớp mắt, nhưng nó cũng đã để lại ấn tượng rất sâu sắc với hắn.
Thích khách biết sử dụng Thiểm linh tàn ảnh nhất định phải là một cao thủ.
Có thể nói Mộ Dung Thiên chính là khắc tinh của thích khách. Ngày trước, khi hắn còn non nớt, vậy mà siêu ngưng tụ Băng thuẫn của hắn cũng đã có thể miễn cưỡng chống lại một kích của cao thủ thích khách kia rồi, còn Hoạt tính hộ thể đấu khí ở trong người hắn lại càng dễ dàng phá giải tính xâm nhập của Mộc linh nữa.
Nhưng hiện tại, vì phải bảo mật thân phận của mình, hắn không thể dùng tới Băng hệ đấu khí. Việc này quả có chút phiền phức đây.
Hỏa là một loại nguyên tố có lực công kích cực mạnh, nhưng sức phòng ngự thì kém thê thảm, hầu như không có một ai lại đi dùng Hỏa thuẫn để phòng ngự cả. Cho dù phương pháp vận dụng linh lực của Mộ Dung Thiên không có ai bì kịp, nhưng vì nguyên tố có giới hạn nhất định mà bản thân không thể vượt qua, nên hắn cũng không ngoại lệ được.
Do đó, hắn chỉ có thể chật vật tránh né, gạt trái đỡ phải. Mà căn phòng ngủ này lại không lớn lắm, chí ít đối với các võ giả thì nó lại quá nhỏ nên không thể thi triển quyền cước dễ dàng được. Thành thật mà nói, với không gian thế này thì thích khách chiếm được ưu thế khá lớn, bởi vì chức nghiệp này vốn phải ẩn núp ở những nơi có không gian hạn hẹp, vì vậy mà cũng sớm tạo thành thói quen cho họ.
So với một kẻ bị bó tay bó chân, không thể tự do xuất chiêu như Mộ Dung Thiên lúc này, thích khách rõ ràng linh hoạt hơn rất nhiều. Thân y lướt đi như cá, theo sát Mộ Dung Thiên như bóng với hình, không để cho hắn một cơ hội nào để thở cả.
Nhưng có một điều rất kỳ quái, tuy thích khách tấn công rất lăng lệ và xảo quyệt, nhưng y lại không hề tấn công vào những chỗ yếu hại trên người Mộ Dung Thiên, mà phảng phất chỉ như vô ý dồn hắn vào chỗ chết mà thôi.
Khi vừa bắt đầu giao đấu, Mộ Dung Thiên rất lo lắng, bởi vì hắn nghĩ tới sự thất tung của đám người Lộ Thiến, nhưng sau khi giao thủ một lúc thì hắn rốt cuộc cũng nhận ra được hiện tượng lạ lùng này.
Trong lòng khẽ động, khi thanh chủy thủ của thích khách vừa đâm đến vai thì Mộ Dung Thiên hơi nghiêng thân thể sang một bên, để thanh chủy thủ đó đâm vào vị trí trái tim của mình.
Đối với hành động "tìm chết" của Mộ Dung Thiên, thích khách rõ ràng rất kinh hãi, sau đó lập tức thu thế, do đó sự tấn công của y đang mượt mà uyển chuyển như đang trút thủy ngân bỗng ngưng trệ lại.
Cao thủ giao đấu, thắng bại chỉ trong nháy mắt.
Mộ Dung Thiên đương nhiên không bỏ qua một cơ hội tốt như vậy. Hắn liền phản thủ thành công, một bức tử sắc Hỏa tường bay ra và chụp về phía trước thích khách. Đối mặt với một cao thủ đỉnh cấp như vậy, chiêu đầu tiên của Mộ Dung Thiên đã sử dụng tới tử hỏa diễm rồi, không hề lưu thủ chút nào.
Tử hỏa diễm có lực sát thương cực mạnh, thích khách không còn cách nào hơn là thoái lùi ra sau, đồng thời cũng thấy hối hận vì để vuột mất cơ hội tốt. Tuy nhiên, y cũng không vì gặp khó khăn mà bối rối, y tựa như vô ý mà cũng như cố ý tìm cách chặn mất cửa phòng, dường như không muốn cho Mộ Dung Thiên cơ hội đào tẩu vậy.
Trong phòng này đã có thiết lập một tòa Cách âm kết giới, bởi vì sau ngày đầu tiên Mộ Dung Thiên đến Lăng Ba tiểu trúc, do hắn đã "làm việc đêm" quá hăng, bao nhiêu tiếng động đều truyền đến dãy phòng đối diện, khiến cho Tư Tháp Tây Á mất ngủ cả đêm, vì vậy mà ngay ngày hôm sau nàng đã cho gắn thêm một tầng kết giới cho căn phòng này. Vì vậy mà bây giờ dù Mộ Dung Thiên có kêu bể cổ họng thì người bên ngoài cũng sẽ không nghe được.
Tuy nhiên, có một điều kỳ quái, đó là thích khách phát hiện ra Mộ Dung Thiên không hề thừa cơ truy kích hay là có ý phá cửa bỏ chạy. Trái lại, tử hỏa diễm ở trên tay hắn cũng hoàn toàn tắt ngấm, không gian trong phòng ngủ lại tối đen như mực.
Khi thích khách còn đang thắc mắc chưa hiểu ý tứ của Mộ Dung Thiên, đang định giơ chủy thủ lên tấn công tiếp thì lại nghe Mộ Dung Thiên chậm rãi nói:
- Nhận Vụ, ngươi còn mạnh hơn so với trong tưởng tượng của ta nhiều lắm!
Thích khách nghe vậy thì khẽ chấn động, sau khi lặng lẽ một lát, cuối cùng cũng bỏ thanh chủy thủ xuống, rồi nói:
- Chỉ tiếc là thực lực của đại nhân thì lại càng uyên thâm khó dò hơn.
Vừa nói, thích khách vừa kéo chiếc khăn sa che mặt xuống, để lộ ra khuôn mặt ngọc có thể dùng mấy chữ "khuynh quốc khuynh thành" để hình dung, ngay tại trước mắt Mộ Dung Thiên.
Nàng thật là xinh đẹp, đúng là một tác phẩm đắc ý nhất của các nghệ thuật gia, hoàn toàn không thể tìm ra được một tỳ vết nào. Nhưng mà điều hấp dẫn người ta nhất chính là khí chất độc nhất vô nhị của nàng, đôi mắt sáng ngời của nữ thích khách phảng phất như có một lớp hơi nước, tất cả những thứ đó phối hợp với thân thể khinh linh phiêu dật nên đã khiến cho toàn thân của nàng như đang đứng trong sương mù dầy đặc, lúc ẩn lúc hiện, thật khó nắm bắt được. Trông nàng tựa như vầng trăng sáng trên cao, chỉ có thể thưởng thức nhưng không thể với tới được.
Nữ thích khách kia chính là nàng mỹ nữ thần bí do Long vương phái đến hộ vệ cho Mộ Dung Thiên hai mươi bốn tiếng một ngày.
Nhận Vụ, cái tên này tuy không thích hợp với dung mạo của nàng, nhưng nó lại rất thích hợp với thân thủ lợi hại chẳng kém một lưỡi dao bén và thân phận thần bí giống như một luồng sương mù dầy đặc của nàng vậy.
Từ đầu cho đến giờ, dù Mộ Dung Thiên đã dùng hết mọi biện pháp nhưng vẫn không thể nào điều tra ra được thân phận của nàng tuyệt thế mỹ nữ này. Hắn chỉ biết nàng cũng có lực lượng thâm sâu khó lường như mình vậy.
Hơn nữa, ngoài lực lượng thần bí của nàng ra, trước kia Mộ Dung Thiên chỉ biết Nhận Vụ là một thích khách tu luyện Thạch hệ rất đặc biệt. Giờ đây, nàng còn cho thấy tài nghệ Mộc hệ của mình cũng không thấp kém chút nào. Lực sát thương của thích khách chủ yếu là linh lực xâm nhập, cần phải thật tinh thuần, nên mới có rất ít người kiêm tu hai hệ khác nhau. Chính bởi vì vậy mà lúc mới vừa giao đấu, Mộ Dung Thiên khó có thể xác định được có phải là nàng hay không.
Nhận Vụ thở dài, nàng cất giọng uyển chuyển nhẹ nhàng, phảng phất như ngâm như ru, và cũng có một loại ý vị như làm say lòng người, nói:
- Thành thủ đại nhân, tại sao ngài lại biết ta không phải là Ba Ba Lạp? Ta nghĩ rằng mình ngụy trang rất hoàn mỹ kia mà.
Quả thật dáng lưng của nàng rất giống Lộ Thiến, từ kiểu tóc cho đến tư thế nửa nằm nửa cuộn tròn ở trên giường đều rất giống tiểu Tinh Linh, đúng là rất khó nhận ra, thậm chí cả mùi hương trên cơ thể cũng không khác mảy may.
Do sớm tối phải bảo hộ cho Mộ Dung Thiên, Nhận Vụ cũng sớm học được cách phục trang và động tác, ngôn từ của Lộ Thiến. Giống đến nỗi lúc ban đầu Mộ Dung Thiên cũng nhìn không ra.
Mộ Dung Thiên thản nhiên nói:
- Bởi vì ngươi đã xoay mặt vào tường mà ngủ.
Sau khi biết Lộ Thiến rơi vào tay Nhận Vụ, trong lòng Mộ Dung Thiên cũng thấy nhẹ nhõm đi nhiều. Cứ nhìn qua thần thái của hắn cũng thấy được điều đó.
Nhận Vụ khẽ nhíu mày, biểu lộ sự khó hiểu đối với lời giải thích của Mộ Dung Thiên.
Mộ Dung Thiên nhanh chóng giải thích nghi vấn của nàng:
- Làm như vậy tức là không muốn cho ta thấy rõ khuôn mặt của ngươi, nhưng ta biết, khi Ba Ba Lạp ngủ thì lúc nào cũng sẽ hướng mặt ra ngoài.
Nhận Vụ không nén nổi tò mò, liền hỏi:
- Tại sao?
Lúc nào ngủ cũng quay mặt ra ngoài, điều đó nhất định là rất khó chịu. Tập quán như vậy đúng là có chút kỳ quái.
- Đã có lần ta cũng hỏi Ba Ba Lạp như vậy, nàng ta bảo vì ta luôn ngủ ở bên ngoài, nên nếu nàng ngủ xoay mặt ra cửa thì khi tỉnh lại sẽ có thể nhìn thấy ta trước tiên.
Mộ Dung Thiên nói đến đây, giọng nói không khỏi toát ra sự ôn nhu. Một nữ hài nhu thuận như vậy, thử hỏi làm sao không khiến cho người ta thương yêu chứ?
Nhận Vụ thoáng trầm mặc. Nàng phát hiện ra mình đã phạm phải một sai lầm rất lớn. Nếu muốn giả trang làm người chí ái của kẻ khác thì dù cho có ngụy trang hoàn mỹ tới cỡ nào thì cũng vô dụng mà thôi.
Một lát sau nàng mới hỏi tiếp:
- Vậy thì tại sao ngài lại biết là ta?
Mộ Dung Thiên đáp:
- Rất đơn giản, bởi vì ta nghĩ không ra, dưới sự bảo hộ của ngươi mà lại có kẻ đột nhập vào phủ đệ của ta mà thần không hay quỷ không biết, trừ phi kẻ đó chính là ngươi.
Nhận Vụ thản nhiên nói:
- Đại nhân, ngài đã quá khen. Nhưng ta phải nhắc nhở ngài một câu, vừa rồi ngài không nên đưa tim hứng lấy mũi chủy thủ của ta, nếu như ngài đoán sai, vậy thì....
Mộ Dung Thiên cười nói:
- Không, tuyệt không thể đoán sai, bởi vì còn có một nguyên nhân khác còn quan trọng hơn. Đó là đôi mắt của ngươi, ta dám cam đoan, trên đời này không có người thứ hai có được đôi mắt hấp dẫn như ngươi vậy.
Nhận Vụ:
- ......
Kỳ thật, Mộ Dung Thiên nói vậy là đã phóng đại rồi, chứ thật ra, hắn không hề sợ bị chủy thủ của nàng đâm trúng, bởi vì Hoạt tính hộ thể đấu khí của hắn có thể tùy thời hóa giải sự xâm nhập của Mộc linh bất cứ lúc nào.
- Đại nhân, vô luận thế nào, xin mời hãy theo đội phi hành tinh anh của đế quốc mà trở lại. Đây là ý của Long vương, ta không thể vi phạm.
Mộ Dung Thiên sớm đã đoán ra như thế, nên câu trả lời của hắn vẫn không thay đổi, chỉ một chữ ngắn gọn đơn giản:
- Không!
- Nếu là như vậy, ta chỉ đành đắc tội!
Nhận Vụ nói xong liền vung tay lên, thanh chủy thủ một lần nữa lại xuất hiện trong tay.
Mộ Dung Thiên cười ha hả:
- Thứ cho ta không thể phụng bồi.
Vừa dứt tiếng, hắn liền nhảy vọt lên cao và tông thẳng vào mái nhà.
Toàn bộ căn phòng này được xây bằng vật liệu đặc biệt, với lực lượng hiện nay của Mộ Dung Thiên, muốn phá vỡ được nó cũng không khó, chỉ là phải tốn một chút công phu thôi. Nhưng Nhận Vụ hiển nhiên sẽ không cho hắn cơ hội đó.
Chỉ có đỉnh mái là nơi mà vật liệu khác với những chỗ khác, tương đối yếu một chút. Nơi đó được đặc biệt thiết trí như vậy, phòng khi chủ nhân ở đây gặp phải tình huống bị ám sát thì có thể dùng nó để làm nơi đào sinh. Hiện tại nó đã có tác dụng rồi.
Không phải Mộ Dung Thiên sợ Nhận Vụ, nhưng hắn không muốn dây dưa với nàng mỹ nữ thích khách này. Nhất định là nàng đã nhận được tử lệnh của Long vương, nên phải hoàn thành nhiệm vụ cho bằng được. Nếu Mộ Dung Thiên dùng toàn lực mà đối phó, vậy chỉ sợ sẽ phải hạ độc thủ mà vùi hoa, còn nếu như không dùng toàn lực, không ra tay đủ ngoan độc thì sẽ không thể thủ thắng được. Do đó mà hắn chỉ có thể phá nóc mà ra thôi.
Nhận Vụ cũng không ra tay ngăn cản. Ngay khi Mộ Dung Thiên tưởng rằng kế hoạch sắp thành công thì mắt hắn chợt hoa lên, ở trên trần nhà chợt có bóng người xuất hiện.
Đối phương hoàn toàn lẫn vào bóng đêm và dung hòa với trần nhà làm một, đến nỗi mắt sáng như Mộ Dung Thiên cũng không thể phát giác được.
Thích khách có năng lực ẩn nấp rất khéo léo, nhưng chỉ có thợ săn thì mới có thể biến hóa như tắc kè hoa mà dung nhập với hoàn cảnh xung quanh được. Vô luận là thị giác hay khí tức cũng đều trở thành một bộ phận của hoàn cảnh quanh đó luôn.
Gã thợ săn kia cũng không hề có ý gây thương tổn cho Mộ Dung Thiên. Nhiệm vụ của gã là ngăn chặn lỗ hổng này.
Thanh loan đao răng cưa to lớn trong tay gã xoay tít thật nhanh, giống như cánh quạt trực thăng xoay mãi không ngừng, sức gió cực mạnh ép cho thân hình đang lơ lửng trên không và không có chỗ mượn lực của Mộ Dung Thiên bị bức phải rơi trở lại xuống đất.
Mộ Dung Thiên biết người kia chính là Liệp Báo, cũng là một thành viên trong nhóm Tàng long thiết vệ. Năng lực của nhóm người này quả thật là siêu cường, một khi giao việc cho họ thi hành thì mọi chuyện sẽ được thuận lợi vô cùng, thế nhưng người mà họ đối phó lúc này lại chính là người đã từng là thượng cấp của họ.
Trong nhất thời, Mộ Dung Thiên cảm thấy rất đau đầu, bởi vì phía dưới còn có Nhận Vụ đang xông tới nữa.
Khi song phương còn cách nhau ba thước, gần đến lúc phải đánh giáp lá cà thì bỗng nhiên thân thể của Nhận Vụ chia ra làm ba.
Mộ Dung Thiên gần như không tin vào mắt mình, nhưng trước mắt hắn quả thật là đang có ba Nhận Vụ, cũng dung mạo đó, cũng vóc dáng đó, cũng cách ăn mặc đó, cũng thanh chủy thủ đó, nhưng điều khác biệt duy nhất là màu da của ba người lại khác nhau. Người thứ nhất thì màu nâu đậm, người thứ nhì thì màu xanh biếc, còn người thứ ba thì hoàn toàn không khác gì Nhận Vụ trước kia.
Phân thân thuật!
Tương tự như Hoạt tính hộ thể đấu khí, phân thân thuật cũng là một môn kỳ thuật, nhưng nó lại luôn theo sát thích khách. Nghe nói muốn luyện thành công môn kỳ thuật này thì cần phải đáp ứng được hai điều kiện. Một là người tu luyện phải có ít nhất là hai nguyên tố đấu khí trở lên, mà chúng phải hoàn toàn ngang ngửa nhau, không thể có một loại mạnh hơn được. Hai là bản thân người tu luyện phải có ý thức phú dư độ rất cao, không thua gì Nghĩ linh sứ vậy.
Ngoài việc có được hai điều kiện đó ra, thuật phân thân cũng giống như Hoạt tính hộ thể đấu khí ở chỗ nhân tố khách quan mà không một ai có thể giải thích rõ ràng được. Từ đó có thể thấy được, muốn luyện thành phân thân thuật khó khăn tới cỡ nào.
Không ngờ loại kỳ thuật có một không hai này lại xuất hiện ở trên người Nhận Vụ.
Cả ba Nhận Vụ đều không phải là hư ảnh. Mộ Dung Thiên có thể cảm ứng rõ được lực lượng của từng cá thể.
Nghe nói, tổng số lượng phân thân và chủ thể tương ứng với số lượng đấu khí mà người sử dụng có được. Hiện nay tính cả phân thân, không ngờ Nhận Vụ có tới ba cá thể, điều đó nói lên điều gì?
Ngoài Thổ hệ và Mộc hệ ra, hiển nhiên Nhận Vụ còn am hiểu một loại đấu khí khác cũng mạnh ngang với hai loại kia.
Thanh chủy thủ của Nhận Vụ ở bên trái có nước da màu nâu đậm thì đang toát ra Thạch linh, còn Nhận Vụ có nước da màu xanh biếc ở bên phải thì đúng là đang sử dụng Mộc linh. Và Nhận Vụ ở chính giữa mới khiến cho Mộ Dung Thiên giật mình, bởi vì lúc này đang có ba con thương long trườn ra từ cánh tay của nàng.
Chân long kình khí!
Sao lại có thể như thế? Long kình không phải là một loại nguyên tố đấu khí gì, mà nó chính là huyết kế đấu khí. Nếu không phải là người của Long tộc thì không thể có được, tựa như trường hợp đặc biệt của Mộ Dung Thiên khi trúng phải "Long thể phụ thân" của Long vương vậy, lúc đó hắn cũng chỉ miễn cưỡng sử dụng được Long khí mà thôi. Thế nhưng xem dáng thuần thục của Nhận Vụ, rõ ràng là không quờ quạng như hắn chút nào.
Đôi sừng rẽ nhánh là tiêu chí của Long tộc lại không có ở trên đầu của Nhận Vụ, vậy rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Kình khí lăng lệ bức người khiến Mộ Dung Thiên không còn thời gian để nghĩ tới vấn đề này nữa. Hắn có thể xem thường Mộc linh của Nhận Vụ có nước da màu nâu đậm, nhưng lại không thể xem thường Thạch hệ đấu khí, và nhất là chân long kình khí rất bá đạo, sở dĩ hắn biết được điều này là nhờ một thời gian dài ở gần Mâu Cơ mà nên.
Xem ra Nhận Vụ dù có phải đả thương hắn thì quyết cũng phải hoàn thành mệnh lệnh của Long vương đây.
Rốt cuộc Mộ Dung Thiên cũng cảm nhận được cái tư vị "song quyền nan địch tứ thủ". Huống chi lực lượng của ba Nhận Vụ không phải chỉ bằng một phần ba của Nhận Vụ trước kia, mà hầu như mỗi một cá thể đều mạnh ngang tầm lúc trước vậy. Phân thân thuật quả thật là quá kỳ diệu!
Mộ Dung Thiên không có ba đầu sáu tay để chống đỡ, nên hắn chỉ có thể rút lui. Phía trên có Liệp Báo canh giữ, bên dưới có Nhận Vụ theo sát không bỏ. Con đường rút lui duy nhất bây giờ chỉ là phía sau.
- Bùng!
Trên lưng đột nhiên đụng vào vật cứng, điều đó khiến Mộ Dung Thiên nhất thời hoảng hốt.
Sau mấy tháng sống tại Lăng Ba tiểu trúc, Mộ Dung Thiên sớm đã rất quen thuộc căn phòng ngủ này. Theo tình lý thì hắn chưa thể thoái lui đến sát bờ tường được.
Hầu như song song lúc đó, một đôi cánh tay cường tráng ôm chặt lấy hắn và siết chặt.
Lúc này Mộ Dung Thiên mới nhớ đến một người trong nhóm Tàng long thiết vệ, đó là Dã Man nhân lực sĩ Tạp Tư Khăn. Y đã đạt tới cảnh giới cự lực sĩ của chức nghiệp này. Mộ Dung Thiên đã từng nhìn thấy y nâng một gò đất nhỏ lên cao, điều đó cho thấy khí lực của y mạnh đến dường nào.
Thì ra Tạp Tư Khăn đã chui ra từ chiếc tủ quần áo ở phía sau. Thân là lực sĩ, y không thể ẩn náu khéo léo như một thích khách và lại càng không thể dung nhập vào hoàn cảnh xung quanh như một thợ săn, do đó y chỉ có thể ẩn thân ở trong tủ quần áo mà thôi.
Nhận Vụ bức Mộ Dung Thiên về phía đó là tạo cơ hội tốt cho Tạp Tư Khăn, dù sao thì muốn bắt một cường giả linh hoạt như Mộ Dung Thiên cũng không phải là chuyện dễ dàng chút nào.
Lúc này Mộ Dung Thiên vận khởi toàn thân linh lực để thoát khỏi vòng tay của Tạp Tư Khăn, nhưng đúng là không thể thoát được, bởi vì hắn không thể nào sánh được với thần lực của Tạp Tư Khăn cả.
Ba nàng Nhận Vụ thấy tình thế đó thì lập tức thu chiêu, ba chiếc bóng chỉ khẽ nhoáng lên một cái thì hai phân thân cùng kết hợp trở lại với chủ thể.
Tiếp theo đó, kình khí màu nâu đậm ở trên tay Nhận Vụ liền trở nên đậm hơn, nàng vừa chậm rãi đi về phía trước vừa nói:
- Xin lỗi đại nhân, phải khiến cho ngài chịu ủy khuất một chút, nhưng sẽ không lâu lắm đâu.
Mộ Dung Thiên thấy thế thì thầm hô không ổn, vì đó chính là một bí chiêu khác của Nhận Vụ mà hắn đã biết qua - Hóa thạch thuật. Tuy rằng không biết ngày xưa ở Hy Lạp, những kẻ nhìn vào mắt của nữ quỷ Medusa đã biến thành đá ra sao, nhưng tại đây, nếu hắn bị trúng chiêu của Nhận Vụ thì lực lượng của hắn sẽ tạm thời bị phong ấn, đến khi tỉnh lại thì e rằng đã về tới Long đảo rồi.
Bỗng nhiên một đóm tử hỏa diễm từ bàn tay Mộ Dung Thiên phóng mạnh ra và bắn ngay vào đôi cánh tay của Tạp Tư Khăn. Dã Man nhân có lực phòng ngự rất thấp đối với ma pháp, vì lúc nãy tình thế cấp bách nên Mộ Dung Thiên suýt nữa đã quên mất khuyết điểm này của y.
Nhận Vụ thấy thế thì khẽ cười, nói:
- Đại nhân, vô ích thôi, có chuyện này hẳn là ngài còn chưa biết, Tạp Tư Khăn vừa khéo lại có được Miễn dịch thể đấy.
Trên đại lục, có một số người có được một loại thể chất đặc biệt rất hiếm thấy. Bọn họ trời sinh đã có năng lực đặc biệt để chống đỡ nguyên tố, loại thể chất đó được gọi là "Miễn dịch thể", có thể nói là đại địch của ma pháp và nguyên tố đấu khí. Nhưng chẳng qua số người như thế lại cực hiếm và rất khó gặp.
Đôi cánh tay cứng như thép đang ôm chặt Mộ Dung Thiên vẫn không buông ra, điều đó đã chứng thực lời nói của Nhận Vụ là đúng.
- Nhận Vụ, mau lên chút đi!
Tạp Tư Khăn lên tiếng giục. Miễn dịch thể không phải là hoàn toàn tiêu trừ được lực lượng của nguyên tố, mà chỉ là tương đối thôi. Tuy Mộ Dung Thiên không thể tạo thành thương tổn quá lớn cho y, nhưng dù sao thì uy lực của tử hỏa diễm cũng không phải là chuyện đùa, vì nó đã đốt cho y đến nỗi phải cắn răng chịu đựng cơn đau nhức thấu tận tâm phế.
Nhận Vụ nghe vậy thì vội gia tăng tốc độ, nhảy vụt tới và nói:
- Được, vậy ngươi hãy nhẫn nại một chút.
Mắt thấy Mộ Dung Thiên sắp phải thúc thủ chịu trói mà không làm gì được, nhưng bỗng nhiên hắn lại lộ ra nụ cười quỷ dị và nói:
- Các thuộc hạ thân mến của ta, các người cho rằng có thể hạ gục ta dễ dàng như thế sao?
Vừa nói, đôi tay của hắn liền trở ngược lại và bắt lấy hai tay của Tạp Tư Khăn.
Tạp Tư Khăn thấy vậy thì rất ngạc nhiên, coi bộ Mộ Dung Thiên muốn đấu sức với y đây, dùng sức đấu sức, như vậy không phải lại tự rước nhục hay sao?
Thậm chí y còn hoài nghi, vị thành thủ đại nhân này thường ngày khôn khéo như vậy, không ngờ hôm nay bị ép đến đường cùng rồi thì lại trở thành ngu ngốc hay sao.
Nhưng đáp án đã nhanh chóng xuất hiện.
- Chân không loa toàn suất, hắc!
Trong tiếng quát của Mộ Dung Thiên, Tạp Tư Khăn chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển, thế rồi thân thể khổng lồ của mình không tự chủ được mà rời khỏi mặt đất và quay tròn với tốc độ rất nhanh, đồng thời cũng bay vèo qua lưng của Mộ Dung Thiên và bay thẳng đến trước mặt Nhận Vụ.
Cả ba người Tạp Tư Khăn, Nhận Vụ và Liệp Báo thấy vậy thì đều há hốc mồm kinh ngạc cực độ. Phải biết rằng trước khi lực sĩ luyện lực thì phải luyện hạ bàn trước tiên, phải có hạ bàn trầm ổn như Thái Sơn làm cơ sở thì họ mới có thể phát sinh lực lượng mạnh nhất của mình. Với trình độ cự lực sĩ của Tạp Tư Khăn, chỉ cần vận công đứng vững thì hai chân sẽ tựa như mọc rễ và dán chặt vào mặt đất, không thể lay chuyển được.
Hơn nữa, họ cũng chưa từng thấy một ma võ sĩ nào khi đang rơi vào tình huống bị chế trụ nhưng lại có thể dùng sức mà bốc một lực sĩ lên khỏi mặt đất, đồng thời còn ném y lên không nữa. Đó đúng là một chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Chiêu này đã từng được Mộ Dung Thiên dùng qua, chủ yếu là lấy những đòn quật của Địa cầu làm cơ sở, phối hợp với một chút thủ pháp kỹ xảo, khiến cho đối thủ bị xoay tròn và té ngã, như vậy sẽ khó mà tránh được.
Nhưng hiện tại chiêu "Chân không loa toàn suất" này đã được cải tiến qua, nó không đơn thuần là lợi dụng vài thủ pháp đơn giản như vậy, cả việc sử dụng lực lượng cũng đã biến chất nốt.
Đây chính là một thức nội liễm Tiểu Bạo Phong Tuyệt Sát, dùng Băng Hỏa nhị linh cùng dốc vào mà sinh ra kình khí loa toàn (xoắn ốc), vì không trực tiếp phát ra ngoài nên không biến thành Long quyển phong. Bởi vì ai ai cũng biết Bạo Phong Tuyệt Sát là độc môn tuyệt kỹ của thánh cấp cường giả Bố Luân Đặc tại Lam Nguyệt đế quốc. Trừ ông ta ra, chỉ có một người học được, đó chính là "phản quốc tặc" La Địch. Chỉ cần sử dụng đến chiêu đó thì thân phận của Mộ Dung Thiên sẽ hoàn toàn bại lộ.
Vì vậy mà Mộ Dung Thiên đã tốn hết tâm tư để nghĩ ra phương pháp dùng nguyên lực của Long quyển phong, tức loa toàn kình khí, dồn vào bên trong đôi tay, vậy thì sẽ không có ai nhìn ra được. Hơn nữa, phần lớn loa toàn kình khí được dồn tại đôi tay sẽ khiến cho mình có được lực lượng kinh người ở trong nháy mắt, tuy vẫn không thể đạt được tới trình độ của cự lực sĩ, nhưng vẫn có được đặc tính xoáy ốc vốn là một loại lực lượng dễ dàng phá tan các lực lượng thăng bằng nhất. Nhờ đó mà hắn mới có thể dễ dàng ném bổng một người có công phu hạ bàn cực kỳ vững chắc như Tạp Tư Khăn.
Lúc này Nhận Vụ vội vàng nghiêng người tránh, để thân hình khổng lồ của Tạp Tư Khăn bay ngang qua người. Nếu như để y rơi trúng người nàng, nói không chừng thân thể mềm mại của nàng sẽ bị ngã lỏng chỏng mất.
Tạp Tư Khăn vẫn tiếp tục bay lên cao, vì bị ảnh hưởng bởi lực xoáy ốc với tốc độ cực nhanh, người ngoài cũng không thể nhìn rõ được thân hình của y, nó thật giống như một mũi khoan chắc nịch và mạnh mẽ, còn mục tiêu thì chính điểm đào sinh trên nóc nhà.
Dưới sự yểm hộ của thân thể to lớn của Tạp Tư Khăn, Mộ Dung Thiên bám sát theo lên nóc phòng. Hắn cười đắc ý, nói:
- Các thuộc hạ thân mến, gặp lại sau nhé!
Liệp Báo thấy thế thì kinh hãi vô cùng, gã vội vận lực xoay nhanh thanh đao răng cưa, cuồng phong cũng theo đó mà xuất hiện một lần nữa, nhưng lúc này lại không thể nào ngăn cản được mũi khoan xoáy ốc Tạp Tư Khăn. Khi một mặt phẳng đối diện với một điểm nhọn thì bên có hại sẽ là mặt phẳng mà thôi.
Liệp Báo rơi vào đường cùng nên chỉ có thể thu đao và rời khỏi nơi trấn thủ, bằng không thì gã và Tạp Tư Khăn tất sẽ cùng bị lưỡng bại câu thương.
- Bùng!
Trong tiếng vang lớn, bao nhiêu gạch ngói ở quanh điểm đào sinh đã bị Tạp Tư Khăn khoan thủng một lỗ lớn.
Mộ Dung Thiên dễ dàng theo đó mà thoát ra ngoài, chỉ để lại Nhận Vụ và Liệp Báo ở lại phía dưới trơ mắt nhìn theo. Bọn họ biết rõ, chỉ cần để Mộ Dung Thiên ra được khỏi phòng thì bên ngoài rộng đường chim bay, sẽ khó mà ngăn trở hắn được nữa.
Ba đại cao thủ đỉnh cao cùng liên thủ phục kích một người trong tình huống không phòng bị mà vẫn không thể giữ được hắn, vì vậy mà hai người họ không khỏi cảm thấy có chút vô lực.
Hoặc có thể nói rằng, vị thành thủ đại nhân này quả thật rất giảo hoạt, tài ứng biến mạnh đến nỗi khiến người ta phải kinh sợ. Đương nhiên, lực lượng cao thâm khó lường và kỹ năng kỳ diệu tuyệt luân chính là những điều kiện thành công nhất của hắn.
Không khí trong lành ùa lên mặt, tầm nhìn rộng rãi mở ra trước mắt khiến Mộ Dung Thiên cảm thấy thư sướng vô cùng. Cảm giác trở về với thiên nhiên thật là tuyệt.
Lúc này hắn đột nhiên phát hiện ra trên mặt đất có mấy chiếc bóng, thế là hắn vội ngẩng lên nhìn. Ở phía trên bầu trời của Lăng Ba tiểu trúc không xa có mấy con chim lớn màu ô liu đang bay lượn tại đó, sau khi quan sát kỹ với ánh mắt sắc bén, Mộ Dung Thiên liền nhận ra những kỵ sĩ đang cưỡi trên lưng chim có đeo những tấm huy chương hình cánh ở trên khôi giáp của họ.
Đội phi hành tinh anh Ngự Phong Kích Hồng của đế quốc đã đến sớm hơn kỳ hạn rồi!
/431
|