- Gâu! Gâu! Gâu!
Tiếng sủa của loại sinh vật độc nhất vô nhị tuyệt đối không có con thứ hai ở trên Thần Phong đại lục vang lên.
Mộ Dung Thiên đá một cú lên người con Tật Phong đang sủa ầm ĩ ở bên cạnh, rồi nói:
- Sủa cái gì, cái đồ chết toi vô dụng này.
- Chíp chíp chíp!
Lam Lam đang đậu trên đầu Tật Phong cũng kêu lên mấy tiếng, hai con sủng vật cùng liên thủ để biểu hiện sự bất mãn của mình, chỉ vì một nguyên nhân rất đơn giản - đó là chúng đang đói bụng.
Đương nhiên, một cánh quân trong quân đội không thể nào không tìm được thức ăn cho hai con tiểu sủng vật, cho dù Tật Phong có ăn nhiều tới đâu cũng vậy. Nhưng chẳng qua khẩu vị của chúng đã bị tài nghệ nấu nướng của Mộ Dung Thiên làm cho chúng trở thành kén ăn hơn.
Mấy tháng trở lại đây, Mộ Dung Thiên thống lĩnh quân đoàn ẩn núp tại sơn lâm, nếm trải chiến lược từ trước tới nay chưa từng có ở trên đại lục, quân vụ bù đầu, bận đến nỗi mày tắt mặt tối, nào có thời gian nhàn rỗi để xuống bếp.
Vì khó có được thời gian rảnh rỗi như hôm nay, lại thêm sắp được hội quân với Đặc Lạp Đa nên tâm tình của tên sắc lang khá tốt. Hắn đã đáp ứng Tật Phong là sẽ nấu cho nó một bữa ngon lành, ai ngờ lại gặp phải việc ngoài ý muốn.
Hắn phải đi xem hai vị khách không mời mà đến kia, tuy rằng không thể giữ được thành, Mễ Kỳ Tư giờ đây đã bị ma thú phá nát tanh bành và cũng không còn giá trị chiến lược gì nữa, nhưng Mộ Dung Thiên vẫn thấy có điểm kỳ hoặc, hai vị khách kia xuất hiện quá đột ngột.
Nhưng Tật Phong cũng chẳng thèm quan tâm cái gì là quân tình, nó chỉ quan tâm tới bữa ăn ngon mà thôi. Ngay cả Lộ Thiến tuy đã được Mộ Dung Thiên truyền nghệ khá lâu, nàng cũng có thể được xem là một đầu bếp khá, nhưng mùi vị và độ tinh khiết vẫn còn kém sư phụ Mộ Dung Thiên một khoảng khá xa.
Lại thêm Tật Phong cũng biết rõ, lần sau sẽ khó được Mộ Dung Thiên đích thân nấu ăn, vì vậy mà nó không thể bỏ qua cơ hội này được.
Mộ Dung Thiên thở dài nói:
- Được rồi, được rồi, lão tử cũng đói bụng đây, nhưng công sự phải lo trước. Hay là thế này nhé, mặc kệ là trễ tới đâu, sau khi trở lại, tao sẽ nấu cho tụi bây một bữa cơm, có thể là bữa ăn khuya cũng được, làm món khiếu hóa hộc mà mày thích nhất được không?
- Gâu!
- Thật mà, ai gạt người là đồ tiểu cẩu!
- Gâu! Gâu!
Tật Phong lại sủa lên phản đối. Lẽ nào tiểu cẩu tệ lắm sao? Tại sao tiểu cẩu lại gạt người? Nhưng nó nhanh chóng di chuyển sức chú ý vào mục tiêu khác, đó là món khiếu hóa hộc nóng bỏng và thơm ngon ngào ngạt đang nằm ngay trước mắt, hết sức mê người, không, mê cẩu! Vừa nghĩ đến đó, nước dãi của nó đã chảy ròng ròng xuống đất rồi.
Đáng tiếc là nó đã không thấy được nụ cười đểu ở trên khóe miệng của Mộ Dung Thiên. Trên thực tế, tên sắc lang dự định rằng, nếu như trở về quá trễ, vậy sau khi ăn xong bữa cơm do Lộ Thiến nấu, hắn sẽ leo lên giường mà đánh một giấc. Kẻ mà hắn gạt là một con chó chứ không phải là một con người, nên không thể xem là nuốt lời được.
Một người hai thú vừa đùa giỡn vừa đi đến mục tiêu - khách doanh của quân đội.
Kỳ thật, khách doanh sớm đã không cần dùng tới từ lâu rồi, bởi vì không có ai lại sẽ đến thăm Mễ Kỳ Tư vốn được cho rằng đã bị công hạ từ lâu, không ngờ hôm nay nó lại được sử dụng tới.
Theo truyền tín binh báo lại, lúc phát hiện được hai người họ ở trên bãi cát thì cả hai đều bị hôn mê bất tĩnh, có lẽ họ đã được sóng xô giạt tới Mễ Kỳ Tư rồi.
Nếu bọn họ trôi dạt đến được đây trong lúc hôn mê thì đúng là một kỳ tích. Đầu tiên là Mễ Kỳ Tư chỉ như một mảnh đất nhỏ bé nằm giữa đại dương mênh mông, có thể trôi dạt đến đây thật không dễ chút nào. Kế đến là bất cứ lúc nào họ cũng có thể bị đám hải ma hung ác ăn tươi nuốt sống hết.
Khách doanh vốn là nơi được dùng để nghênh tiếp quý khách, nhưng nó còn một công dụng khác nữa, đó là giam lỏng. Phải biết rằng hai người này không hề có chức nghiệp huy chương của Tát La, vì vậy nên mọi việc đều phải cẩn thận.
Bên ngoài khách doanh đang có một nhóm binh sĩ với nhiều chức nghiệp khác nhau canh gác, và ở ngoài cùng thì lại có thêm một tầng cảnh giới kết giới nữa. Trong thời kỳ ma thú bạo động, ai nấy đều phải cực kỳ cảnh giác với gian tế, đặc biệt là đối với "Lạc Nguyệt kế hoạch" đang nhắm vào Lam Nguyệt, khiến cho những quốc gia khác đều phải đề phòng.
- Thành thủ đại nhân!
Các binh sĩ đang đứng gác ở trước doanh trướng thấy chủ soái quang lâm thì đều cúi người thi lễ.
Mộ Dung Thiên gật đầu nói:
- Ta đến để xem khách nhân.
Trong số người này có một người với dáng dấp như đội trưởng liền nói:
- Dạ, thành thủ đại nhân, bọn họ cũng vừa tỉnh lại thôi.
Nói xong, gã liền dẫn Mộ Dung Thiên đi vào trong doanh.
Bởi vì đây là khách doanh lâm thời nên sự bài trí tương đối đơn giản, diện tích chỉ bằng với một quân doanh dành cho một tiểu đơn vị binh sĩ mà thôi. Sau khi vòng qua một khúc quanh thì cũng đến được nội phòng ngay.
Ở trong phòng là hai nam tử, vì mới tỉnh lại nên họ còn rất suy yếu, thần tình uể oải, nhưng lúc này họ lại đang ăn như hổ đói, rõ ràng là bị đói đã lâu. Ngay cả Tật Phong mới nhìn qua cũng thấy cách ăn uống của mấy người này còn xấu hơn mình nữa, thật là hiếm thấy.
Nhìn thấy có người tiến vào, bọn họ liền dừng dao nĩa ở trong tay và xoay người lại.
Lúc này có thể nhận ra ở trên người họ được dán rất nhiều tấm phù có vẽ những hình thù quỳ quái, nhìn không giống với các loại bùa trừ tà của Địa cầu chút nào. Chúng là những tấm bùa được phù chú sư đặc chế, có thể ngăn chặn linh lực ở một mức độ nào đó.
Trước khi biết rõ đối phương là bạn hay thù, mọi sự phòng bị tuyệt không thể thiếu được.
Hai người này đều là những đại hán vạm vỡ, thân thể cao lớn, có thể so với Báo nhân. Họ rõ ràng là nhân tộc, bởi vì nhân tộc là đệ nhất đại tộc ở trên đại lục, dấu chân trải rộng khắp nơi, nên dựa vào chủng tộc thì rất khó để phán đoán bọn họ đến từ phương nào.
Mộ Dung Thiên bước đến trước mặt họ rồi hỏi:
- Nhị vị là ai, tại sao lại đến nơi này?
Ánh mắt của hai đại hán tràn đầy mê hoặc, nhìn chằm chặp vào Mộ Dung Thiên.
Gã đội trưởng ở phía sau ho khan một tiếng, rồi nói:
- Nhị vị, xin hãy trả lời câu hỏi của đại nhân chúng ta.
Tuy không rõ thân phận của đối phương, nhưng dù sao đi nữa thì cũng là do họ cứu về đây, vì thế mà hai vị khách không thể không hành lễ được.
Một đại hán vội tranh trả lời:
- À, là thế này. Chúng ta đều là binh sĩ của Đức La đế quốc, được phái đi chấp hành nhiệm vụ ở trên biển, chẳng may đụng phải quân đoàn ma thú tầm lớn. Sau khi bị chúng quần công thì toàn bộ thuyền đội đều bị hủy diệt, những người đồng hành đều bị gặp nạn. Chỉ có ta và Tạp Văn đây nhờ vào sự trợ giúp của hải sủng mà may mắn trốn được, nhưng sau đó lại bị lạc trên biển. Đến khi dùng hết toàn bộ vật tư thì cuối cùng cũng bị ngất đi, nhưng may mắn lại được chư vị cứu sống, thật cảm tạ chư vị! Thần may mắn ở trên, Tạp Văn, không ngờ chúng ta còn sống sót nhỉ.
Trên mặt đại hán đó hiện ra thần tình vui mừng sau khi thoát nạn, sau đó y lại hỏi:
- Phải rồi đại nhân, xin hỏi có thể cho chúng ta biết đây là nơi nào hay không?
Mộ Dung Thiên không đáp lời y mà hỏi lại:
- Chức nghiệp huy chương của các người đâu?
Đại hán vội đáp:
- Có lẽ đã bị rơi mất trong quá trình trôi dạt đến đây rồi thì phải.
- Thế à?
Mộ Dung Thiên hờ hững nói.
Trong lúc hỏi đáp, Mộ Dung Thiên vẫn nhìn chằm chặp vào hai người này, hễ họ có một vẻ mặt, động tác, hay khẩu khí không phù hợp nào xuất hiện thì sẽ không qua được ánh mắt lợi hại của tên sắc lang.
Cuối cùng Mộ Dung Thiên vẫn không phát hiện ra được điều gì khác lạ, đại hán kia biểu hiện rất tự nhiên, ứng đối phù hợp với cương vị một kẻ bị nạn nhưng may mắn được người khác cứu vớt. Tạm thời không biết lời đó là thật hay giả, nhưng chí ít thì y cũng không thể che giấu được, vì khi nói chuyện, y không lộ ra một chút do dự nào.
Đức La đế quốc là một trong những quốc gia nhỏ ở vùng duyên hải phía đông nam bộ của đại lục, là một thành viên của Đông Nam liên quân, và cũng là quốc gia gần Tát La nhất. Đương nhiên, cho dù là gần nhất, nhưng cũng cách xa tới mấy vạn dặm hải trình. Trôi dạt đến Mễ Kỳ Tư đúng là có phần khó tin, nhưng có điều nói đi thì cũng phải nói lại, người ở bất cứ đâu bên ngoài Mễ Kỳ Tư mà lưu lạc được đến nơi này cũng đều có thể xem là kỳ tích.
Thần tình của y, lời nói của y tựa như không có sơ hở gì, nhưng Mộ Dung Thiên lại có một cảm giác có gì đó không đúng, còn không đúng ở đâu thì hắn không thể chỉ ra được.
Thế rồi Mộ Dung Thiên chuyển ánh mắt sang người của đại hán chưa lên tiếng kia. Loại người ít nói như vậy thì sẽ ứng biến không được nhanh nhẹn lắm. Nếu muốn tìm ra sơ hở thì gã đúng là mục tiêu rất tốt.
Mộ Dung Thiên đảo ánh mắt khắp người gã một lượt, trước tiên là để gây ra cơn áp lực vô hình trên tinh thần, sau đó hỏi:
- Tình hình của Đức La đế quốc gần đây ra sao?
Nếu như hai người này không phải là con dân ở đó, vậy thì họ sẽ không thể ăn nói hồ đồ về vấn đề này được.
Gã đại hán kia nhìn Mộ Dung Thiên rồi môi khẽ mấp máy vài lần, nhưng cuối cùng vẫn không thốt ra một lời nào.
Gã đại hán ngồi cạnh liền lên tiếng:
- Xin lỗi đại nhân, Tạp Văn chỉ là một kẻ câm điếc! Nếu ngài có việc muốn hỏi, xin cứ hỏi ta là được!
Dường như để phối hợp với lời nói của y, gã đại hán câm điếc liền ú ớ thốt lên vài tiếng, dường như để chứng minh lời của đồng bạn vậy.
Mộ Dung Thiên khẽ nhướng mày, có lẽ phải dùng tới chút thủ đoạn rồi, để cho nàng Vu nữ có học thức uyên bác ra tay cho chắc ăn. Thế nhưng bỗng nhiên lúc này hắn chợt thấy hoa mắt, sau đó trong phòng đã thấy có thêm một người xuất hiện.
Không ai phát hiện ra nữ tử thần bí tựa như có một lớp sương mù che phủ đôi mắt đã xuất hiện ở đây bằng cách nào.
Gã đội trưởng thất kinh, nếu không được đặc biệt phê chuẩn thì sẽ không có ai được phép xông vào khách doanh như thế.
Lại thêm khách doanh hôm nay được canh gác sâm nghiêm, e rằng cả một con ruồi cũng khó bay lọt chứ đừng nói gì là một con người.
Trong tình huống chưa biết là bạn hay thù, gã định há miệng gọi người chạy vào bảo vệ an toàn cho thành thủ đại nhân.
Nhưng lúc này nàng thích khách đã lên tiếng:
- Đại nhân, hãy để ta xem thử thế nào.
Tiếng kinh hô của gã đội trưởng vừa lên đến cổ thì lại vội vàng nuốt vào, bởi vì xem ra nữ thích khách là người phe mình rồi, hơn nữa thành thủ đại nhân cũng không vì sự xuất hiện của nàng mà kinh ngạc. Hiển nhiên song phương vốn quen biết nhau.
Mộ Dung Thiên gật đầu nói:
- Tốt!
Đồng thời, trong lòng hắn cũng thấy cực kỳ kinh ngạc. Thông thường nếu không gặp phải tình huống phải bảo vệ mình, nàng rất ít khi xuất hiện.
Nhận Vụ chậm rãi bước đến trước mặt hai đại hán kia.
Không ai có thể đoán ra được hành động tiếp theo của Nhận Vụ là gì, lúc này song chưởng của nàng đột nhiên phất mạnh về phía hai đại hán, nhanh đến nỗi cả Mộ Dung Thiên cũng không kịp kêu người đến cứu nữa.
- A!
Ba người cùng lúc kêu lên, ngoài hai đại hán ra, người thứ ba chính là gã đội trưởng, bởi vì Nhận Vụ xuất thủ quá nhanh đi.
- Rắc, rắc!
Trước ánh mắt kinh hãi của mọi người, diện mục của hai đại hán kia liền lộ hẳn ra, không, nói chính xác hơn là toàn thân của họ đều biến đổi.
Thân thể của hai đại hán vạm vỡ trong phút chốc liền thu nhỏ lại rất nhanh.
Nhận Vụ thấy thế thì mỉm cười, nói:
- Xin lỗi nhị vị tiểu thư, phương pháp hóa trang Sa Nhan của nhị vị quá thô thiển đi.
Tiếng sủa của loại sinh vật độc nhất vô nhị tuyệt đối không có con thứ hai ở trên Thần Phong đại lục vang lên.
Mộ Dung Thiên đá một cú lên người con Tật Phong đang sủa ầm ĩ ở bên cạnh, rồi nói:
- Sủa cái gì, cái đồ chết toi vô dụng này.
- Chíp chíp chíp!
Lam Lam đang đậu trên đầu Tật Phong cũng kêu lên mấy tiếng, hai con sủng vật cùng liên thủ để biểu hiện sự bất mãn của mình, chỉ vì một nguyên nhân rất đơn giản - đó là chúng đang đói bụng.
Đương nhiên, một cánh quân trong quân đội không thể nào không tìm được thức ăn cho hai con tiểu sủng vật, cho dù Tật Phong có ăn nhiều tới đâu cũng vậy. Nhưng chẳng qua khẩu vị của chúng đã bị tài nghệ nấu nướng của Mộ Dung Thiên làm cho chúng trở thành kén ăn hơn.
Mấy tháng trở lại đây, Mộ Dung Thiên thống lĩnh quân đoàn ẩn núp tại sơn lâm, nếm trải chiến lược từ trước tới nay chưa từng có ở trên đại lục, quân vụ bù đầu, bận đến nỗi mày tắt mặt tối, nào có thời gian nhàn rỗi để xuống bếp.
Vì khó có được thời gian rảnh rỗi như hôm nay, lại thêm sắp được hội quân với Đặc Lạp Đa nên tâm tình của tên sắc lang khá tốt. Hắn đã đáp ứng Tật Phong là sẽ nấu cho nó một bữa ngon lành, ai ngờ lại gặp phải việc ngoài ý muốn.
Hắn phải đi xem hai vị khách không mời mà đến kia, tuy rằng không thể giữ được thành, Mễ Kỳ Tư giờ đây đã bị ma thú phá nát tanh bành và cũng không còn giá trị chiến lược gì nữa, nhưng Mộ Dung Thiên vẫn thấy có điểm kỳ hoặc, hai vị khách kia xuất hiện quá đột ngột.
Nhưng Tật Phong cũng chẳng thèm quan tâm cái gì là quân tình, nó chỉ quan tâm tới bữa ăn ngon mà thôi. Ngay cả Lộ Thiến tuy đã được Mộ Dung Thiên truyền nghệ khá lâu, nàng cũng có thể được xem là một đầu bếp khá, nhưng mùi vị và độ tinh khiết vẫn còn kém sư phụ Mộ Dung Thiên một khoảng khá xa.
Lại thêm Tật Phong cũng biết rõ, lần sau sẽ khó được Mộ Dung Thiên đích thân nấu ăn, vì vậy mà nó không thể bỏ qua cơ hội này được.
Mộ Dung Thiên thở dài nói:
- Được rồi, được rồi, lão tử cũng đói bụng đây, nhưng công sự phải lo trước. Hay là thế này nhé, mặc kệ là trễ tới đâu, sau khi trở lại, tao sẽ nấu cho tụi bây một bữa cơm, có thể là bữa ăn khuya cũng được, làm món khiếu hóa hộc mà mày thích nhất được không?
- Gâu!
- Thật mà, ai gạt người là đồ tiểu cẩu!
- Gâu! Gâu!
Tật Phong lại sủa lên phản đối. Lẽ nào tiểu cẩu tệ lắm sao? Tại sao tiểu cẩu lại gạt người? Nhưng nó nhanh chóng di chuyển sức chú ý vào mục tiêu khác, đó là món khiếu hóa hộc nóng bỏng và thơm ngon ngào ngạt đang nằm ngay trước mắt, hết sức mê người, không, mê cẩu! Vừa nghĩ đến đó, nước dãi của nó đã chảy ròng ròng xuống đất rồi.
Đáng tiếc là nó đã không thấy được nụ cười đểu ở trên khóe miệng của Mộ Dung Thiên. Trên thực tế, tên sắc lang dự định rằng, nếu như trở về quá trễ, vậy sau khi ăn xong bữa cơm do Lộ Thiến nấu, hắn sẽ leo lên giường mà đánh một giấc. Kẻ mà hắn gạt là một con chó chứ không phải là một con người, nên không thể xem là nuốt lời được.
Một người hai thú vừa đùa giỡn vừa đi đến mục tiêu - khách doanh của quân đội.
Kỳ thật, khách doanh sớm đã không cần dùng tới từ lâu rồi, bởi vì không có ai lại sẽ đến thăm Mễ Kỳ Tư vốn được cho rằng đã bị công hạ từ lâu, không ngờ hôm nay nó lại được sử dụng tới.
Theo truyền tín binh báo lại, lúc phát hiện được hai người họ ở trên bãi cát thì cả hai đều bị hôn mê bất tĩnh, có lẽ họ đã được sóng xô giạt tới Mễ Kỳ Tư rồi.
Nếu bọn họ trôi dạt đến được đây trong lúc hôn mê thì đúng là một kỳ tích. Đầu tiên là Mễ Kỳ Tư chỉ như một mảnh đất nhỏ bé nằm giữa đại dương mênh mông, có thể trôi dạt đến đây thật không dễ chút nào. Kế đến là bất cứ lúc nào họ cũng có thể bị đám hải ma hung ác ăn tươi nuốt sống hết.
Khách doanh vốn là nơi được dùng để nghênh tiếp quý khách, nhưng nó còn một công dụng khác nữa, đó là giam lỏng. Phải biết rằng hai người này không hề có chức nghiệp huy chương của Tát La, vì vậy nên mọi việc đều phải cẩn thận.
Bên ngoài khách doanh đang có một nhóm binh sĩ với nhiều chức nghiệp khác nhau canh gác, và ở ngoài cùng thì lại có thêm một tầng cảnh giới kết giới nữa. Trong thời kỳ ma thú bạo động, ai nấy đều phải cực kỳ cảnh giác với gian tế, đặc biệt là đối với "Lạc Nguyệt kế hoạch" đang nhắm vào Lam Nguyệt, khiến cho những quốc gia khác đều phải đề phòng.
- Thành thủ đại nhân!
Các binh sĩ đang đứng gác ở trước doanh trướng thấy chủ soái quang lâm thì đều cúi người thi lễ.
Mộ Dung Thiên gật đầu nói:
- Ta đến để xem khách nhân.
Trong số người này có một người với dáng dấp như đội trưởng liền nói:
- Dạ, thành thủ đại nhân, bọn họ cũng vừa tỉnh lại thôi.
Nói xong, gã liền dẫn Mộ Dung Thiên đi vào trong doanh.
Bởi vì đây là khách doanh lâm thời nên sự bài trí tương đối đơn giản, diện tích chỉ bằng với một quân doanh dành cho một tiểu đơn vị binh sĩ mà thôi. Sau khi vòng qua một khúc quanh thì cũng đến được nội phòng ngay.
Ở trong phòng là hai nam tử, vì mới tỉnh lại nên họ còn rất suy yếu, thần tình uể oải, nhưng lúc này họ lại đang ăn như hổ đói, rõ ràng là bị đói đã lâu. Ngay cả Tật Phong mới nhìn qua cũng thấy cách ăn uống của mấy người này còn xấu hơn mình nữa, thật là hiếm thấy.
Nhìn thấy có người tiến vào, bọn họ liền dừng dao nĩa ở trong tay và xoay người lại.
Lúc này có thể nhận ra ở trên người họ được dán rất nhiều tấm phù có vẽ những hình thù quỳ quái, nhìn không giống với các loại bùa trừ tà của Địa cầu chút nào. Chúng là những tấm bùa được phù chú sư đặc chế, có thể ngăn chặn linh lực ở một mức độ nào đó.
Trước khi biết rõ đối phương là bạn hay thù, mọi sự phòng bị tuyệt không thể thiếu được.
Hai người này đều là những đại hán vạm vỡ, thân thể cao lớn, có thể so với Báo nhân. Họ rõ ràng là nhân tộc, bởi vì nhân tộc là đệ nhất đại tộc ở trên đại lục, dấu chân trải rộng khắp nơi, nên dựa vào chủng tộc thì rất khó để phán đoán bọn họ đến từ phương nào.
Mộ Dung Thiên bước đến trước mặt họ rồi hỏi:
- Nhị vị là ai, tại sao lại đến nơi này?
Ánh mắt của hai đại hán tràn đầy mê hoặc, nhìn chằm chặp vào Mộ Dung Thiên.
Gã đội trưởng ở phía sau ho khan một tiếng, rồi nói:
- Nhị vị, xin hãy trả lời câu hỏi của đại nhân chúng ta.
Tuy không rõ thân phận của đối phương, nhưng dù sao đi nữa thì cũng là do họ cứu về đây, vì thế mà hai vị khách không thể không hành lễ được.
Một đại hán vội tranh trả lời:
- À, là thế này. Chúng ta đều là binh sĩ của Đức La đế quốc, được phái đi chấp hành nhiệm vụ ở trên biển, chẳng may đụng phải quân đoàn ma thú tầm lớn. Sau khi bị chúng quần công thì toàn bộ thuyền đội đều bị hủy diệt, những người đồng hành đều bị gặp nạn. Chỉ có ta và Tạp Văn đây nhờ vào sự trợ giúp của hải sủng mà may mắn trốn được, nhưng sau đó lại bị lạc trên biển. Đến khi dùng hết toàn bộ vật tư thì cuối cùng cũng bị ngất đi, nhưng may mắn lại được chư vị cứu sống, thật cảm tạ chư vị! Thần may mắn ở trên, Tạp Văn, không ngờ chúng ta còn sống sót nhỉ.
Trên mặt đại hán đó hiện ra thần tình vui mừng sau khi thoát nạn, sau đó y lại hỏi:
- Phải rồi đại nhân, xin hỏi có thể cho chúng ta biết đây là nơi nào hay không?
Mộ Dung Thiên không đáp lời y mà hỏi lại:
- Chức nghiệp huy chương của các người đâu?
Đại hán vội đáp:
- Có lẽ đã bị rơi mất trong quá trình trôi dạt đến đây rồi thì phải.
- Thế à?
Mộ Dung Thiên hờ hững nói.
Trong lúc hỏi đáp, Mộ Dung Thiên vẫn nhìn chằm chặp vào hai người này, hễ họ có một vẻ mặt, động tác, hay khẩu khí không phù hợp nào xuất hiện thì sẽ không qua được ánh mắt lợi hại của tên sắc lang.
Cuối cùng Mộ Dung Thiên vẫn không phát hiện ra được điều gì khác lạ, đại hán kia biểu hiện rất tự nhiên, ứng đối phù hợp với cương vị một kẻ bị nạn nhưng may mắn được người khác cứu vớt. Tạm thời không biết lời đó là thật hay giả, nhưng chí ít thì y cũng không thể che giấu được, vì khi nói chuyện, y không lộ ra một chút do dự nào.
Đức La đế quốc là một trong những quốc gia nhỏ ở vùng duyên hải phía đông nam bộ của đại lục, là một thành viên của Đông Nam liên quân, và cũng là quốc gia gần Tát La nhất. Đương nhiên, cho dù là gần nhất, nhưng cũng cách xa tới mấy vạn dặm hải trình. Trôi dạt đến Mễ Kỳ Tư đúng là có phần khó tin, nhưng có điều nói đi thì cũng phải nói lại, người ở bất cứ đâu bên ngoài Mễ Kỳ Tư mà lưu lạc được đến nơi này cũng đều có thể xem là kỳ tích.
Thần tình của y, lời nói của y tựa như không có sơ hở gì, nhưng Mộ Dung Thiên lại có một cảm giác có gì đó không đúng, còn không đúng ở đâu thì hắn không thể chỉ ra được.
Thế rồi Mộ Dung Thiên chuyển ánh mắt sang người của đại hán chưa lên tiếng kia. Loại người ít nói như vậy thì sẽ ứng biến không được nhanh nhẹn lắm. Nếu muốn tìm ra sơ hở thì gã đúng là mục tiêu rất tốt.
Mộ Dung Thiên đảo ánh mắt khắp người gã một lượt, trước tiên là để gây ra cơn áp lực vô hình trên tinh thần, sau đó hỏi:
- Tình hình của Đức La đế quốc gần đây ra sao?
Nếu như hai người này không phải là con dân ở đó, vậy thì họ sẽ không thể ăn nói hồ đồ về vấn đề này được.
Gã đại hán kia nhìn Mộ Dung Thiên rồi môi khẽ mấp máy vài lần, nhưng cuối cùng vẫn không thốt ra một lời nào.
Gã đại hán ngồi cạnh liền lên tiếng:
- Xin lỗi đại nhân, Tạp Văn chỉ là một kẻ câm điếc! Nếu ngài có việc muốn hỏi, xin cứ hỏi ta là được!
Dường như để phối hợp với lời nói của y, gã đại hán câm điếc liền ú ớ thốt lên vài tiếng, dường như để chứng minh lời của đồng bạn vậy.
Mộ Dung Thiên khẽ nhướng mày, có lẽ phải dùng tới chút thủ đoạn rồi, để cho nàng Vu nữ có học thức uyên bác ra tay cho chắc ăn. Thế nhưng bỗng nhiên lúc này hắn chợt thấy hoa mắt, sau đó trong phòng đã thấy có thêm một người xuất hiện.
Không ai phát hiện ra nữ tử thần bí tựa như có một lớp sương mù che phủ đôi mắt đã xuất hiện ở đây bằng cách nào.
Gã đội trưởng thất kinh, nếu không được đặc biệt phê chuẩn thì sẽ không có ai được phép xông vào khách doanh như thế.
Lại thêm khách doanh hôm nay được canh gác sâm nghiêm, e rằng cả một con ruồi cũng khó bay lọt chứ đừng nói gì là một con người.
Trong tình huống chưa biết là bạn hay thù, gã định há miệng gọi người chạy vào bảo vệ an toàn cho thành thủ đại nhân.
Nhưng lúc này nàng thích khách đã lên tiếng:
- Đại nhân, hãy để ta xem thử thế nào.
Tiếng kinh hô của gã đội trưởng vừa lên đến cổ thì lại vội vàng nuốt vào, bởi vì xem ra nữ thích khách là người phe mình rồi, hơn nữa thành thủ đại nhân cũng không vì sự xuất hiện của nàng mà kinh ngạc. Hiển nhiên song phương vốn quen biết nhau.
Mộ Dung Thiên gật đầu nói:
- Tốt!
Đồng thời, trong lòng hắn cũng thấy cực kỳ kinh ngạc. Thông thường nếu không gặp phải tình huống phải bảo vệ mình, nàng rất ít khi xuất hiện.
Nhận Vụ chậm rãi bước đến trước mặt hai đại hán kia.
Không ai có thể đoán ra được hành động tiếp theo của Nhận Vụ là gì, lúc này song chưởng của nàng đột nhiên phất mạnh về phía hai đại hán, nhanh đến nỗi cả Mộ Dung Thiên cũng không kịp kêu người đến cứu nữa.
- A!
Ba người cùng lúc kêu lên, ngoài hai đại hán ra, người thứ ba chính là gã đội trưởng, bởi vì Nhận Vụ xuất thủ quá nhanh đi.
- Rắc, rắc!
Trước ánh mắt kinh hãi của mọi người, diện mục của hai đại hán kia liền lộ hẳn ra, không, nói chính xác hơn là toàn thân của họ đều biến đổi.
Thân thể của hai đại hán vạm vỡ trong phút chốc liền thu nhỏ lại rất nhanh.
Nhận Vụ thấy thế thì mỉm cười, nói:
- Xin lỗi nhị vị tiểu thư, phương pháp hóa trang Sa Nhan của nhị vị quá thô thiển đi.
/431
|