- Uuuuuuuuuuuu!
Tật Phong phát ra một tiếng tru tức giận không tương xứng với thể tích của nó. Tiếp theo thì có rất nhiều hắc vụ xuất hiện trong không gian rồi ào ạt nhập vào cơ thể nó, tựa như tình cảnh mà lúc trước Cuồng Bạo dong binh đoàn đã nhìn thấy vậy.
Sau khi hấp thu hắc vụ, thân thể của Tật Phong nhanh chóng nở lớn ra, cao đến ba thước, móng vuốt nhỏ nhắn của nó cũng dài hẳn ra, những chiếc vuốt đó sắc bén như đao, đồng thời còn lấp lánh hàn quang nữa. Bộ lông mềm mại trắng muốt của nó cũng không biết từ lúc nào đã biến thành màu vàng kim, một loại màu sắc yêu dị, trong màu tử hắc lại có ẩn chứa kim quang hoa lệ.
Trong nháy mắt, con tiểu sủng thú khả ái kia lại biến thân thành một quái vật to lớn như một con hùng sư đáng sợ.
Đám võ sĩ đang xông tới ồ ạt, lúc này thấy vậy thì ai nấy cũng đều hít lấy một hơi lãnh khí. Hiện tại ai cũng đều thấy được, con sủng thú đó không dễ bóp chết như một con kiến hôi như họ nghĩ.
Phàm là sủng thú biết biến thân thì thông thường đều là những loại rất khó chơi.
Từ sau khi trở thành sủng vật của Mộ Dung Thiên, vì không muốn trở thành gánh nặng cho chủ nhân, Tật Phong vẫn thường ngấm ngầm tu luyện ở sau lưng mọi người, vì vậy mà không ai biết được nó trưởng thành tới mức nào.
Cho đến sau khi tiến hành biến dị đấu loại với thượng cổ yêu thú, nó đã hóa noãn lần thứ hai và tự phá vỏ mà ra, nó phát hiện mình đã đủ mạnh để trở thành một cánh tay đắc lực cho chủ nhân, thế nhưng nó vẫn chọn lựa ẩn giấu lực lượng, vì nó sợ Mộ Dung Thiên sẽ sai nó đi giết người.
Tật Phong không muốn làm trái mệnh lệnh của Mộ Dung Thiên, nhưng nó cũng lại càng không muốn giết người. Từ trước tới nay, nó chưa từng lấy đi một sinh mạng nào, cả việc gây thương tích nhỏ nhoi cũng chưa hề.
Nó vốn bị ảnh hưởng bởi văn hóa của Địa cầu, vì vậy mà trong ý thức của nó, nhân loại vĩnh viễn là bằng hữu của chó. Vì vậy, dù trước kia nó từng bị Cuồng Bạo dong binh đoàn đuổi giết ở Ốc Mã cao địa gần Cách Lâm trấn, ngay cả lúc gặp phải hoàn cảnh ngặt nghèo và nguy hiểm tới tính mạng, nhưng lúc đó nó cũng chỉ biến thân để tự bảo vệ mình, rồi hù cho Cuồng Bạo dong binh đoàn hoảng sợ mà bỏ đi, mặc dù rằng nó vốn có thể giết họ rất dễ dàng.
Nhưng ngày hôm nay nó đã nổi giận! Cực kỳ tức giận!
Hậu quả Tật Phong nổi giận quả thật rất nghiêm trọng.
Lúc này Tật Phong chợt há miệng thật lớn, rồi phun ra một quả cầu gió thật nhanh. Tiếng gào rít của quả cầu gió vang lên như xé màng nhĩ, đồng thời bắn nhanh về phía một gã kim giáp võ sĩ ở gần nhất.
Gã võ sĩ đó bị tiếng gào rít chấn nhiếp mà đứng đó như trời trồng, huống chi tốc độ của quả cầu gió cũng nhanh kinh người, căn bản là không thể tránh né được. Vì vậy mà gã chỉ có thể mở mắt trừng trừng mà nhìn vào quả cầu gió đang ập tới mình.
- Aaaaaaaaaaaaa!
Trong tiếng gào thê thảm, gã kim giáp võ sĩ bị quả cầu gió hút chặt lấy rồi chỉ trong nháy mắt, nó liền nghiền nát thân thể của gã võ sĩ, cả một mẩu vụn cũng không chừa lại.
Thế rồi quả cầu gió không vì vậy mà biến mất, trái lại, nó phát ra một tiếng nổ thật lớn, sau đó liền hóa thành hai quả cầu gió, rồi lại tiếp tục bay về phía hai kỵ sĩ khác, mà tốc độ vẫn nhanh như cũ.
Hai gã kỵ sĩ kia thấy thảm trạng của đồng bọn thì sợ đến ngây người, nhưng nhờ chúng biết thuật phòng ngự nên trong lúc bất tri bất giác liền đưa thuẫn lên che chắn trước người.
Rào rào! Rào rào!
Theo cơn đau nhức truyền đến, hai gã kỵ sĩ chợt phát hiện tấm thuẫn ở trong tay mình đã bị quả cầu gió nghiền nát.
- Aaaaaaaaaaaaaa!
- Aaaaaaaaaaaaaa!
Tình trạng của hai gã kỵ sĩ cũng giống hệt như gã kim giáp võ sĩ lúc nãy vậy, bọn chúng chỉ kịp kêu thảm một tiếng rồi liền bị quả cầu gió nghiền nát luôn.
Hai quả cầu gió tiếp tục nổ tung, rồi sau đó trở thành bốn quả, trong nháy mắt lại tiễn đưa bốn gã võ sĩ khác đến địa ngục.
Tiếp theo thì tám, mười sáu, rồi ba mươi hai quả, vv....Mỗi một quả cầu gió đều lấy đi một mạng nguời, không ai có thể chống đỡ được.
Nào tim, nào mật rơi đầy mặt đất. Lúc nãy các võ sĩ một mực tranh công tiến lên, nhưng giờ đây thì hoảng hốt bỏ chạy một mạch, chỉ lo tránh không kịp mà thôi.
Nhưng số lượng của bọn chúng quá nhiều, mà không gian thì lại hữu hạn, trong lúc chen chúc nhau, có rất nhiều người bị chết oan uổng.
Có vài tên vì không kịp tránh né nên vội chụp lấy đồng bọn để làm bia chắn. Con người thật ghê tởm như vậy đó, khi sinh mạng bị uy hiếp thì bộ mặt âm hiểm mới lộ ra ngoài. Hơn nữa, chúng không vì sự hèn hạ đó mà thoát chết, quả cầu gió vẫn tiếp tục xuyên thấu đồng bọn của chúng rồi tiếp tục lao tới chúng. Trước lúc chết, những tên tiểu nhân hèn hạ kia còn lãnh nhận ánh mắt oán hận của đồng bọn của mình nữa.
Trong tiếng gào rít liên hoàn như xé màng nhĩ của những quả cầu gió, pháp trường đã trở nên cực kỳ náo loạn. Đến cuối cùng, sau khi tàn sát bừa bãi xong, những quả cầu gió kia rồi cũng biến mất. Chỉ để lại ruột gan phèo phổi cùng với tay chân bị đứt nằm la liệt khắp nơi, và những người may mắn còn sống sót nhưng bị khiếp sợ đến nỗi tay chân run lẩy bẩy.
Máu chảy ở bên trong pháp trường vốn đã quá nhiều, vì vậy mà sinh mạng ở nơi đây chỉ là những chuyện vặt vãnh không đáng kể.
Trong mấy giây ngắn ngủi, ít nhất cũng đã có hơn ba trăm người chết uổng mạng, còn lại thì cũng là những người bị mất tay, mất chân hoặc trọng thương đang nằm rên rỉ thống khổ ở dưới đất.
Ngay cả các thánh cấp cường giả dù có toàn lực đánh ra một kích thì cũng không thể khiến cho cả mấy trăm người bị chết hàng loạt như vậy, thế mà con ma thú này chỉ nhẹ nhàng phát ra một kỹ năng thì đã khiến cho cả mấy trăm người đều ngừng hẳn hô hấp ngay.
Lực lượng đó thật là đáng sợ!
Tử vong! Cuồng bạo! Hủy diệt!
Dưới cổ áp lực nặng nề và bá đạo kia, ngoài ngạt thở ra thì người ta cũng chỉ còn cảm thấy rất ngạt thở mà thôi.
Sủng thú ở bên cạnh ác ma cũng là một ác ma không hơn không kém!
- S cấp ma thú!
Thanh ngôn tế ty Lợi Bỉ Cái Á, Gia Phỉ Nhĩ Đức, Tư Đồ Nhĩ Khắc và rất nhiều siêu cấp cường giả khác đang có mặt tại hiện trường đều không hẹn mà cùng hít lấy một hơi lãnh khí, ai nấy đều không tin vào hai mắt của mình!
S cấp ma thú rất cao ngạo, chúng tuyệt đối không thể trở thành sủng vật của nhân loại được, nhưng mà sự thật ở trước mắt lại rất hiển nhiên.
- Nhung mao ma thú!
Bích Dạ kêu khẽ, vừa mừng vừa lo.
Ngày trước, khi Cuồng Bạo dong binh đoàn chấp hành nhiệm vụ tại Cách Lâm trấn, họ đã từng đụng độ với nó, vì vậy mới dẫn đến việc toàn thể dân chúng tại đó phải di cư đi nơi khác. Nhưng trăm vạn lần nàng không thể ngờ tới, nó lại là con tiểu sủng vật dường như lúc nào cũng rất lười biết và chỉ biết ăn với ngủ ở bên cạnh Mộ Dung Thiên bấy lâu nay.
- S cấp ma thú?
Không biết một ai đó đã hô lên cái danh từ này, sau đó thì nó nhanh chóng được truyền đi tới tai mọi người. Ngay lập tức, trên mặt các võ sĩ có mặt tại trường đều chẳng còn tí máu nào.
Từ xưa tới nay, cái danh từ đó vẫn là một danh từ rất đáng sợ!
Hơn nữa, những lời truyền ngôn về chúng ở trong thời đại của thần và ma tuy có khác nhau, nhưng sự tồn tại của chúng là có thật, vì vậy nên mới càng đáng sợ hơn.
Hơn mười năm trước, trong một lần ma thú bạo động, một con S cấp ma thú bị khích nộ cực điểm, nó đã một mình xông vào một tòa thành cấp ba mà san bằng tất cả trong đó, không một người nào may mắn thoát chết.
Lâu nay nhân loại vẫn cho rằng mình chính là chúa tể của đại lục, nhưng trên thực tế, trong lòng họ biết rất rõ, S cấp ma thú mới là chúa tể chân chính của toàn bộ đại lục.
Nếu như có vài con S cấp ma thú liên hợp lại, vậy thì nội trong một ngày đêm mà muốn tiêu sạch triệt để nhân loại thì cũng không phải là việc khó gì, nhưng cũng may mấy con quái vật biến thái này chỉ có hứng thú với lực lượng, hơn nữa phần lớn không biết đã phi thăng đến tận không gian nào rồi, vì vậy nên chúng ít khi có thời gian để ý tới thế sự.
Vậy mà giờ đây trước mắt bao nhiêu người lại có một con S cấp ma thú xuất hiện, và lại còn là sủng vật của tên ác ma kia nữa.
Sợ hãi tựa như một cơn bệnh ôn dịch vậy, nó nhanh chóng lan tràn ra ngoài! Các võ sĩ tại pháp trường chợt phát hiện mình ngay cả việc nuốt nước miếng cũng thấy khó khăn nữa. Sau khi ý thức được chuyện gì đang xảy ra, bọn chúng đều nhao nhao lên như ong vỡ tổ vậy
Những tên võ sĩ này chỉ là những chiến chức giả bình thường, nên ý chí của chúng cũng tương đối bạc nhược. Tuy đã hấp thu được rất nhiều tư tưởng thuần phục đế quốc, nhưng khi giáp mặt với S cấp ma thú thì phòng tuyến tâm lý đã hoàn toàn đổ vỡ. Hiện nay trong đầu chúng chỉ muốn tìm đường bỏ chạy mà thôi, càng xa con quái vật kia thì càng tốt!
Tật Phong không thèm để ý đến đám võ sĩ kia nữa, mà nó quay đầu lại nhìn Khiết Tây Tạp, đồng thời lại há miệng ra lần nữa.
Nó rất hận nữ tử đã gây thương tổn cho chủ nhân mình.
Không biết là vì quá sợ hay vì quá xấu hổ, Khiết Tây Tạp không hề có ý chống trả lại, và cũng không bỏ chạy. Nàng chỉ lẳng lặng ngồi ở đó mà chờ chết thôi.
- Tật Phong, bỏ đi.
Thanh âm yếu ớt của Mộ Dung Thiên vang lên, nhưng Tật Phong thì lại nghe rất rõ ràng. Tuy không biết tại sao chủ nhân bảo nó buông tha cho Khiết Tây Tạp, nhưng xưa nay nó chưa làm trái lời của Mộ Dung Thiên bao giờ cả.
Tật Phong gầm gừ nhìn Khiết Tây Tạp một cái rồi bất đắc dĩ nuốt quả cầu gió vào bụng trở lại.
Thế rồi một trận gió nhu hòa thổi lên, Tật Phong đưa lưng ra cõng Mộ Dung Thiên và Lăng Đế Tư lên rồi phóng nhanh ra khỏi pháp trường.
Đám võ sĩ vừa rồi chỉ là những tên chiến chức giả thấp kém, Tật Phong với khứu giác nhạy cảm đã đánh hơi được còn rất nhiều lực lượng cường mạnh đang ẩn núp trong bóng tối, vì vậy mà nó phải sớm đưa chủ nhân rời khỏi địa phương nguy hiểm này đã.
Đám võ sĩ kia đã sợ đến táng đảm, nào dám nhảy ra ngăn cản nữa, chỉ đành để mặc cho Tật Phong tự do bỏ đi thôi.
Khiết Tây Tạp nhìn thân ảnh của Tật Phong khuất xa dần, nàng thở một hơi dài nhẹ nhõm. Tuy nhiệm vụ của nàng không được hoàn toàn mỹ mãn, nhưng nàng lại có cảm giác như vừa trút được gánh nặng vậy.
Cát Tư liên tục thở gấp, kế hoạch của lão quả thật là rất kín kẽ, chỉ tiếc là người tính không bằng trời tính, khi không lại có một con sủng thú đáng sợ như thế nhảy ra phá hỏng toàn bộ đại kế của lão.
Nhưng lão cũng chỉ có thể mở trừng mắt mà nhìn Tật Phong mang hai người Mộ Dung Thiên và Lăng Đế Tư rời khỏi mà thôi. Sức mạnh của S cấp ma thú quả thật quá ghê gớm, ngay cả lão là một tuyệt thế kiêu hùng mà cũng không tránh được sợ hãi.
Mà điều càng đáng sợ hơn chính là gã nam tử kia lại có thể hoàn toàn khống chế được con S cấp ma thú đó. Nếu hắn sai nó đi đối phó với mình thì.....
Cát Tư vừa nghĩ tới đây thì mồ hôi lạnh toát ra đầm đìa, bao nhiêu suy nghĩ nhạy bén cũng đều bị ngưng đọng hết, trong nhất thời cũng không biết làm sao để định đoạt nữa.
- Không, đó không phải là S cấp ma thú!
Người đầu tiên hồi phục tinh thần sau cơn chấn động là thánh ngôn tế ty Lợi Bỉ Cái Á, dù sao thì nhãn lực của lão cũng sắc bén hơn người thường, nên mới có suy đoán như vậy.
Cát Tư dường như gặp được cứu tinh, vội hỏi:
- Sao lại như thế?
- Sức phá hoại của S cấp ma thú phải mạnh hơn nhiều lắm, vả lại còn là vô cùng vô tận nữa, nhưng mà ta lại phát hiện kỹ năng do con ma......à không, con sinh vật lúc nãy phát ra lại có hiện tượng suy kiệt. Nói chính xác hơn, đây chỉ là một con sinh vật rất mạnh, nhưng cũng không thể bài trừ khả năng nó là một con S cấp sinh vật đã trưởng thành!
Lợi Bỉ Cái Á không biết làm sao để xưng hô Tật Phong cho thỏa đáng. Nếu gọi nó là ma thú, thì sao nó lại là sủng vật của nhân loại được, còn nếu gọi nó là sủng vật thì vừa rồi nó đã hấp thu yêu khí cực nhanh và khiến cho thân thể hóa lớn ra, vậy rõ ràng đó là năng lực của ma thú cao cấp kia mà.
- Huống chi, nếu nó quả thật là S cấp ma thú, vậy thì Cát Tư đại nhân, e rằng ngài.....
Lợi Bỉ Cái Á không nói hết câu, nhưng ngụ ý đã rất rõ ràng - nếu Tật Phong là S cấp ma thú thì lúc này Cát Tư đã là một người chết rồi.
Nếu S cấp ma thú muốn giết một người thì không có một ngoại lực nào có thể ngăn cản được!
Cát Tư nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, lúc nãy đầu óc của lão rối bời như tơ vò, nhưng giờ đây thì đã nhanh chóng khôi phục lại sự thâm trầm vốn có.
- Lập tức phát động lực lượng toàn thành, bằng bất cứ mọi giá, phải giết chết con súc sanh đó và cả La Địch nữa.
Một con sinh vật rất có thể là S cấp ma thú siêu tiến hóa mang đến sự uy hiếp rất lớn, thậm chí còn có cả gã La Địch kia nữa. Cát Tư tuyệt đối không thể để cho họ nhìn thấy ánh dương quang của ngày mai, nếu không thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Chính vì vậy mà hành động truy sát chuẩn S cấp ma thú lần đầu tiên trong lịch sử của Thần Phong đại lục liền được mở màn, ngay tại thành Phật Lạc Lý Tư, thủ đô của Lam Nguyệt.
Tật Phong phát ra một tiếng tru tức giận không tương xứng với thể tích của nó. Tiếp theo thì có rất nhiều hắc vụ xuất hiện trong không gian rồi ào ạt nhập vào cơ thể nó, tựa như tình cảnh mà lúc trước Cuồng Bạo dong binh đoàn đã nhìn thấy vậy.
Sau khi hấp thu hắc vụ, thân thể của Tật Phong nhanh chóng nở lớn ra, cao đến ba thước, móng vuốt nhỏ nhắn của nó cũng dài hẳn ra, những chiếc vuốt đó sắc bén như đao, đồng thời còn lấp lánh hàn quang nữa. Bộ lông mềm mại trắng muốt của nó cũng không biết từ lúc nào đã biến thành màu vàng kim, một loại màu sắc yêu dị, trong màu tử hắc lại có ẩn chứa kim quang hoa lệ.
Trong nháy mắt, con tiểu sủng thú khả ái kia lại biến thân thành một quái vật to lớn như một con hùng sư đáng sợ.
Đám võ sĩ đang xông tới ồ ạt, lúc này thấy vậy thì ai nấy cũng đều hít lấy một hơi lãnh khí. Hiện tại ai cũng đều thấy được, con sủng thú đó không dễ bóp chết như một con kiến hôi như họ nghĩ.
Phàm là sủng thú biết biến thân thì thông thường đều là những loại rất khó chơi.
Từ sau khi trở thành sủng vật của Mộ Dung Thiên, vì không muốn trở thành gánh nặng cho chủ nhân, Tật Phong vẫn thường ngấm ngầm tu luyện ở sau lưng mọi người, vì vậy mà không ai biết được nó trưởng thành tới mức nào.
Cho đến sau khi tiến hành biến dị đấu loại với thượng cổ yêu thú, nó đã hóa noãn lần thứ hai và tự phá vỏ mà ra, nó phát hiện mình đã đủ mạnh để trở thành một cánh tay đắc lực cho chủ nhân, thế nhưng nó vẫn chọn lựa ẩn giấu lực lượng, vì nó sợ Mộ Dung Thiên sẽ sai nó đi giết người.
Tật Phong không muốn làm trái mệnh lệnh của Mộ Dung Thiên, nhưng nó cũng lại càng không muốn giết người. Từ trước tới nay, nó chưa từng lấy đi một sinh mạng nào, cả việc gây thương tích nhỏ nhoi cũng chưa hề.
Nó vốn bị ảnh hưởng bởi văn hóa của Địa cầu, vì vậy mà trong ý thức của nó, nhân loại vĩnh viễn là bằng hữu của chó. Vì vậy, dù trước kia nó từng bị Cuồng Bạo dong binh đoàn đuổi giết ở Ốc Mã cao địa gần Cách Lâm trấn, ngay cả lúc gặp phải hoàn cảnh ngặt nghèo và nguy hiểm tới tính mạng, nhưng lúc đó nó cũng chỉ biến thân để tự bảo vệ mình, rồi hù cho Cuồng Bạo dong binh đoàn hoảng sợ mà bỏ đi, mặc dù rằng nó vốn có thể giết họ rất dễ dàng.
Nhưng ngày hôm nay nó đã nổi giận! Cực kỳ tức giận!
Hậu quả Tật Phong nổi giận quả thật rất nghiêm trọng.
Lúc này Tật Phong chợt há miệng thật lớn, rồi phun ra một quả cầu gió thật nhanh. Tiếng gào rít của quả cầu gió vang lên như xé màng nhĩ, đồng thời bắn nhanh về phía một gã kim giáp võ sĩ ở gần nhất.
Gã võ sĩ đó bị tiếng gào rít chấn nhiếp mà đứng đó như trời trồng, huống chi tốc độ của quả cầu gió cũng nhanh kinh người, căn bản là không thể tránh né được. Vì vậy mà gã chỉ có thể mở mắt trừng trừng mà nhìn vào quả cầu gió đang ập tới mình.
- Aaaaaaaaaaaaa!
Trong tiếng gào thê thảm, gã kim giáp võ sĩ bị quả cầu gió hút chặt lấy rồi chỉ trong nháy mắt, nó liền nghiền nát thân thể của gã võ sĩ, cả một mẩu vụn cũng không chừa lại.
Thế rồi quả cầu gió không vì vậy mà biến mất, trái lại, nó phát ra một tiếng nổ thật lớn, sau đó liền hóa thành hai quả cầu gió, rồi lại tiếp tục bay về phía hai kỵ sĩ khác, mà tốc độ vẫn nhanh như cũ.
Hai gã kỵ sĩ kia thấy thảm trạng của đồng bọn thì sợ đến ngây người, nhưng nhờ chúng biết thuật phòng ngự nên trong lúc bất tri bất giác liền đưa thuẫn lên che chắn trước người.
Rào rào! Rào rào!
Theo cơn đau nhức truyền đến, hai gã kỵ sĩ chợt phát hiện tấm thuẫn ở trong tay mình đã bị quả cầu gió nghiền nát.
- Aaaaaaaaaaaaaa!
- Aaaaaaaaaaaaaa!
Tình trạng của hai gã kỵ sĩ cũng giống hệt như gã kim giáp võ sĩ lúc nãy vậy, bọn chúng chỉ kịp kêu thảm một tiếng rồi liền bị quả cầu gió nghiền nát luôn.
Hai quả cầu gió tiếp tục nổ tung, rồi sau đó trở thành bốn quả, trong nháy mắt lại tiễn đưa bốn gã võ sĩ khác đến địa ngục.
Tiếp theo thì tám, mười sáu, rồi ba mươi hai quả, vv....Mỗi một quả cầu gió đều lấy đi một mạng nguời, không ai có thể chống đỡ được.
Nào tim, nào mật rơi đầy mặt đất. Lúc nãy các võ sĩ một mực tranh công tiến lên, nhưng giờ đây thì hoảng hốt bỏ chạy một mạch, chỉ lo tránh không kịp mà thôi.
Nhưng số lượng của bọn chúng quá nhiều, mà không gian thì lại hữu hạn, trong lúc chen chúc nhau, có rất nhiều người bị chết oan uổng.
Có vài tên vì không kịp tránh né nên vội chụp lấy đồng bọn để làm bia chắn. Con người thật ghê tởm như vậy đó, khi sinh mạng bị uy hiếp thì bộ mặt âm hiểm mới lộ ra ngoài. Hơn nữa, chúng không vì sự hèn hạ đó mà thoát chết, quả cầu gió vẫn tiếp tục xuyên thấu đồng bọn của chúng rồi tiếp tục lao tới chúng. Trước lúc chết, những tên tiểu nhân hèn hạ kia còn lãnh nhận ánh mắt oán hận của đồng bọn của mình nữa.
Trong tiếng gào rít liên hoàn như xé màng nhĩ của những quả cầu gió, pháp trường đã trở nên cực kỳ náo loạn. Đến cuối cùng, sau khi tàn sát bừa bãi xong, những quả cầu gió kia rồi cũng biến mất. Chỉ để lại ruột gan phèo phổi cùng với tay chân bị đứt nằm la liệt khắp nơi, và những người may mắn còn sống sót nhưng bị khiếp sợ đến nỗi tay chân run lẩy bẩy.
Máu chảy ở bên trong pháp trường vốn đã quá nhiều, vì vậy mà sinh mạng ở nơi đây chỉ là những chuyện vặt vãnh không đáng kể.
Trong mấy giây ngắn ngủi, ít nhất cũng đã có hơn ba trăm người chết uổng mạng, còn lại thì cũng là những người bị mất tay, mất chân hoặc trọng thương đang nằm rên rỉ thống khổ ở dưới đất.
Ngay cả các thánh cấp cường giả dù có toàn lực đánh ra một kích thì cũng không thể khiến cho cả mấy trăm người bị chết hàng loạt như vậy, thế mà con ma thú này chỉ nhẹ nhàng phát ra một kỹ năng thì đã khiến cho cả mấy trăm người đều ngừng hẳn hô hấp ngay.
Lực lượng đó thật là đáng sợ!
Tử vong! Cuồng bạo! Hủy diệt!
Dưới cổ áp lực nặng nề và bá đạo kia, ngoài ngạt thở ra thì người ta cũng chỉ còn cảm thấy rất ngạt thở mà thôi.
Sủng thú ở bên cạnh ác ma cũng là một ác ma không hơn không kém!
- S cấp ma thú!
Thanh ngôn tế ty Lợi Bỉ Cái Á, Gia Phỉ Nhĩ Đức, Tư Đồ Nhĩ Khắc và rất nhiều siêu cấp cường giả khác đang có mặt tại hiện trường đều không hẹn mà cùng hít lấy một hơi lãnh khí, ai nấy đều không tin vào hai mắt của mình!
S cấp ma thú rất cao ngạo, chúng tuyệt đối không thể trở thành sủng vật của nhân loại được, nhưng mà sự thật ở trước mắt lại rất hiển nhiên.
- Nhung mao ma thú!
Bích Dạ kêu khẽ, vừa mừng vừa lo.
Ngày trước, khi Cuồng Bạo dong binh đoàn chấp hành nhiệm vụ tại Cách Lâm trấn, họ đã từng đụng độ với nó, vì vậy mới dẫn đến việc toàn thể dân chúng tại đó phải di cư đi nơi khác. Nhưng trăm vạn lần nàng không thể ngờ tới, nó lại là con tiểu sủng vật dường như lúc nào cũng rất lười biết và chỉ biết ăn với ngủ ở bên cạnh Mộ Dung Thiên bấy lâu nay.
- S cấp ma thú?
Không biết một ai đó đã hô lên cái danh từ này, sau đó thì nó nhanh chóng được truyền đi tới tai mọi người. Ngay lập tức, trên mặt các võ sĩ có mặt tại trường đều chẳng còn tí máu nào.
Từ xưa tới nay, cái danh từ đó vẫn là một danh từ rất đáng sợ!
Hơn nữa, những lời truyền ngôn về chúng ở trong thời đại của thần và ma tuy có khác nhau, nhưng sự tồn tại của chúng là có thật, vì vậy nên mới càng đáng sợ hơn.
Hơn mười năm trước, trong một lần ma thú bạo động, một con S cấp ma thú bị khích nộ cực điểm, nó đã một mình xông vào một tòa thành cấp ba mà san bằng tất cả trong đó, không một người nào may mắn thoát chết.
Lâu nay nhân loại vẫn cho rằng mình chính là chúa tể của đại lục, nhưng trên thực tế, trong lòng họ biết rất rõ, S cấp ma thú mới là chúa tể chân chính của toàn bộ đại lục.
Nếu như có vài con S cấp ma thú liên hợp lại, vậy thì nội trong một ngày đêm mà muốn tiêu sạch triệt để nhân loại thì cũng không phải là việc khó gì, nhưng cũng may mấy con quái vật biến thái này chỉ có hứng thú với lực lượng, hơn nữa phần lớn không biết đã phi thăng đến tận không gian nào rồi, vì vậy nên chúng ít khi có thời gian để ý tới thế sự.
Vậy mà giờ đây trước mắt bao nhiêu người lại có một con S cấp ma thú xuất hiện, và lại còn là sủng vật của tên ác ma kia nữa.
Sợ hãi tựa như một cơn bệnh ôn dịch vậy, nó nhanh chóng lan tràn ra ngoài! Các võ sĩ tại pháp trường chợt phát hiện mình ngay cả việc nuốt nước miếng cũng thấy khó khăn nữa. Sau khi ý thức được chuyện gì đang xảy ra, bọn chúng đều nhao nhao lên như ong vỡ tổ vậy
Những tên võ sĩ này chỉ là những chiến chức giả bình thường, nên ý chí của chúng cũng tương đối bạc nhược. Tuy đã hấp thu được rất nhiều tư tưởng thuần phục đế quốc, nhưng khi giáp mặt với S cấp ma thú thì phòng tuyến tâm lý đã hoàn toàn đổ vỡ. Hiện nay trong đầu chúng chỉ muốn tìm đường bỏ chạy mà thôi, càng xa con quái vật kia thì càng tốt!
Tật Phong không thèm để ý đến đám võ sĩ kia nữa, mà nó quay đầu lại nhìn Khiết Tây Tạp, đồng thời lại há miệng ra lần nữa.
Nó rất hận nữ tử đã gây thương tổn cho chủ nhân mình.
Không biết là vì quá sợ hay vì quá xấu hổ, Khiết Tây Tạp không hề có ý chống trả lại, và cũng không bỏ chạy. Nàng chỉ lẳng lặng ngồi ở đó mà chờ chết thôi.
- Tật Phong, bỏ đi.
Thanh âm yếu ớt của Mộ Dung Thiên vang lên, nhưng Tật Phong thì lại nghe rất rõ ràng. Tuy không biết tại sao chủ nhân bảo nó buông tha cho Khiết Tây Tạp, nhưng xưa nay nó chưa làm trái lời của Mộ Dung Thiên bao giờ cả.
Tật Phong gầm gừ nhìn Khiết Tây Tạp một cái rồi bất đắc dĩ nuốt quả cầu gió vào bụng trở lại.
Thế rồi một trận gió nhu hòa thổi lên, Tật Phong đưa lưng ra cõng Mộ Dung Thiên và Lăng Đế Tư lên rồi phóng nhanh ra khỏi pháp trường.
Đám võ sĩ vừa rồi chỉ là những tên chiến chức giả thấp kém, Tật Phong với khứu giác nhạy cảm đã đánh hơi được còn rất nhiều lực lượng cường mạnh đang ẩn núp trong bóng tối, vì vậy mà nó phải sớm đưa chủ nhân rời khỏi địa phương nguy hiểm này đã.
Đám võ sĩ kia đã sợ đến táng đảm, nào dám nhảy ra ngăn cản nữa, chỉ đành để mặc cho Tật Phong tự do bỏ đi thôi.
Khiết Tây Tạp nhìn thân ảnh của Tật Phong khuất xa dần, nàng thở một hơi dài nhẹ nhõm. Tuy nhiệm vụ của nàng không được hoàn toàn mỹ mãn, nhưng nàng lại có cảm giác như vừa trút được gánh nặng vậy.
Cát Tư liên tục thở gấp, kế hoạch của lão quả thật là rất kín kẽ, chỉ tiếc là người tính không bằng trời tính, khi không lại có một con sủng thú đáng sợ như thế nhảy ra phá hỏng toàn bộ đại kế của lão.
Nhưng lão cũng chỉ có thể mở trừng mắt mà nhìn Tật Phong mang hai người Mộ Dung Thiên và Lăng Đế Tư rời khỏi mà thôi. Sức mạnh của S cấp ma thú quả thật quá ghê gớm, ngay cả lão là một tuyệt thế kiêu hùng mà cũng không tránh được sợ hãi.
Mà điều càng đáng sợ hơn chính là gã nam tử kia lại có thể hoàn toàn khống chế được con S cấp ma thú đó. Nếu hắn sai nó đi đối phó với mình thì.....
Cát Tư vừa nghĩ tới đây thì mồ hôi lạnh toát ra đầm đìa, bao nhiêu suy nghĩ nhạy bén cũng đều bị ngưng đọng hết, trong nhất thời cũng không biết làm sao để định đoạt nữa.
- Không, đó không phải là S cấp ma thú!
Người đầu tiên hồi phục tinh thần sau cơn chấn động là thánh ngôn tế ty Lợi Bỉ Cái Á, dù sao thì nhãn lực của lão cũng sắc bén hơn người thường, nên mới có suy đoán như vậy.
Cát Tư dường như gặp được cứu tinh, vội hỏi:
- Sao lại như thế?
- Sức phá hoại của S cấp ma thú phải mạnh hơn nhiều lắm, vả lại còn là vô cùng vô tận nữa, nhưng mà ta lại phát hiện kỹ năng do con ma......à không, con sinh vật lúc nãy phát ra lại có hiện tượng suy kiệt. Nói chính xác hơn, đây chỉ là một con sinh vật rất mạnh, nhưng cũng không thể bài trừ khả năng nó là một con S cấp sinh vật đã trưởng thành!
Lợi Bỉ Cái Á không biết làm sao để xưng hô Tật Phong cho thỏa đáng. Nếu gọi nó là ma thú, thì sao nó lại là sủng vật của nhân loại được, còn nếu gọi nó là sủng vật thì vừa rồi nó đã hấp thu yêu khí cực nhanh và khiến cho thân thể hóa lớn ra, vậy rõ ràng đó là năng lực của ma thú cao cấp kia mà.
- Huống chi, nếu nó quả thật là S cấp ma thú, vậy thì Cát Tư đại nhân, e rằng ngài.....
Lợi Bỉ Cái Á không nói hết câu, nhưng ngụ ý đã rất rõ ràng - nếu Tật Phong là S cấp ma thú thì lúc này Cát Tư đã là một người chết rồi.
Nếu S cấp ma thú muốn giết một người thì không có một ngoại lực nào có thể ngăn cản được!
Cát Tư nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, lúc nãy đầu óc của lão rối bời như tơ vò, nhưng giờ đây thì đã nhanh chóng khôi phục lại sự thâm trầm vốn có.
- Lập tức phát động lực lượng toàn thành, bằng bất cứ mọi giá, phải giết chết con súc sanh đó và cả La Địch nữa.
Một con sinh vật rất có thể là S cấp ma thú siêu tiến hóa mang đến sự uy hiếp rất lớn, thậm chí còn có cả gã La Địch kia nữa. Cát Tư tuyệt đối không thể để cho họ nhìn thấy ánh dương quang của ngày mai, nếu không thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Chính vì vậy mà hành động truy sát chuẩn S cấp ma thú lần đầu tiên trong lịch sử của Thần Phong đại lục liền được mở màn, ngay tại thành Phật Lạc Lý Tư, thủ đô của Lam Nguyệt.
/431
|