Ánh mắt của Mộ Dung Thiên đầy nét nghi hoặc, hắn hỏi:
- Các người xác nhận là đến đúng chỗ đó chứ?
Ở trên thú xa, người phụ trách việc chiêu đãi Mộ Dung Thiên là Đắc Phỉ, nhưng lúc này đã là thời khắc quan trọng, nên tất nhiên sẽ do quan viên tối cao ra mặt.
Lúc này một đại hán thô hào người của Dạ Xoa tộc, và cũng tức là sứ giả Bỉ Lợi, vội cười nói:
- Đúng vậy, Đan Ni Tư đại nhân, sau khi vào trong rồi thì ngài nhất định sẽ có được câu trả lời tốt nhất.
Gã dừng lại một chút rồi nhìn sang Lăng Đế Tư, rồi ngập ngừng nói:
- Lăng Đế Tư tiểu thư....
Mộ Dung Thiên hiểu ý của gã. Hắn đã để cho Lăng Đế Tư theo đến tận đây, điều đó cho thấy là hắn cực kỳ tin tưởng nàng, nhưng dù sao thì Lăng Đế Tư cũng là thành viên của một trong những đại gia tộc của Lam Nguyệt đế quốc, mà Cát Tư thì lại rất biết sử dụng âm mưu trong chính trị. Tuy Mộ Dung Thiên có thể hiểu được lòng của nàng, nhưng người Tây Bắc nhất định sẽ không như thế.
Dù sao thì chuyến đi này cũng là một đại sự rất có thể sẽ khiến cho toàn thể đại lục bị sóng to gió lớn, chứ hoàn toàn không phải chuyện đùa. Do đó mà người Tây Bắc cần phải bảo đảm an toàn, chỉ là họ không tiện nói thẳng ra mà thôi.
Đắc Phỉ đứng gần đó cũng là một người khôn khéo, nàng ta liền mỉm cười kéo tay mỹ nữ đạo tặc và nói:
- Lăng Đế Tư tiểu thư, ngươi mới đến đây nên còn lạ lẫm với Lan Địch Tư, hay là để ta đưa ngươi đi thăm thú các nơi để làm tròn bổn phận địa chủ nhé. Hì, các loại vật phẩm trang sức cùng với nước hoa và đồ dùng dành cho nữ nhân ở đây cũng rất nổi tiếng đấy.
Mộ Dung Thiên cũng vỗ vỗ lên vai Lăng Đế Tư:
- Ta vào trước một chuyến, sẽ trở lại nhanh lắm thôi. Lát nữa sẽ tìm nàng sau.
Hắn không lo lắng cho sự an toàn của Lăng Đế Tư, bởi vì nếu người Tây Bắc muốn hạ thủ với hắn và Lăng Đế Tư, vậy thì họ đã ra tay ngay từ lúc hai người mới đặt chân vào lãnh thổ của Mạch Gia đế quốc rồi. Bởi vì họ quả thật muốn thực hiện mối giao dịch mà đôi bên cùng có lợi này. Nếu đổi lại là hắn, nhất định hắn cũng sẽ không cự tuyệt. Vì vậy mà bọn họ sẽ không dám đắc tội với Lăng Đế Tư, do đó mà Mộ Dung Thiên cũng rất yên tâm.
Lăng Đế Tư cũng hiểu rõ hoàn cảnh hiện tại của mình, nên gật đầu đáp ứng:
- Được!
Từ sau khi cởi được khúc mắc ở trong lòng, hầu như nàng đã trở nên rất nhu thuận, Mộ Dung Thiên nói gì thì nghe nấy. Hơn nữa, lý lẽ tìm hòa bình trên bạo lực của Mộ Dung Thiên vẫn để lại ấn tượng rất sâu sắc trong lòng nàng. Nàng vốn là một trong những người rất thông minh của thế giới này, nên càng nghĩ thì lại càng thấm thía được triết lý thâm ảo vượt xa thường nhân của hắn.
Bởi vậy mà nàng cam chịu để cho Mộ Dung Thiên sắp xếp an bày mọi việc, đồng thời cũng không can thiệp vào chuyện của hắn. Đương nhiên nàng cũng không giúp đỡ hắn, chỉ cần không ngăn cản hắn đối phó với quê hương mình đã là sự giúp đỡ lớn nhất đối với hắn rồi.
Dù sao cũng phải có một phe bị thất bại thì cuộc nội chiến của nhân loại này mới kết thúc được, nhưng không ai lại hy vọng hòa bình được xây dựng trên thi thể của quốc dân của mình cùng với việc quê hương bị rơi vào tay quân địch.
Nhìn Đắc Phỉ và Ba Lỵ đưa Lăng Đế Tư đi xa dần, Bỉ Lợi muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ hỏi:
- Đan Ni Tư đại nhân, như vậy có thích hợp hay không?
Mộ Dung Thiên biết gã muốn nói tới việc mình mang theo mỹ nữ đạo tặc đến Tây Bắc, nên mỉm cười nói:
- Bỉ Lợi đại nhân, cứ yên tâm đi. Ta còn cẩn thận hơn ngài nhiều lắm.
Bỉ Lợi nghe vậy thì cũng không nói thêm gì nữa. Quả thật nếu như Mộ Dung Thiên là một người không cẩn thận, vậy thì hắn đã không thể trở thành vị thống soái vô địch ở trên chiến trường rồi. Bởi vì chỉ cần một sai lầm nhỏ trong lúc chỉ huy thôi, tất sẽ bị chiến bại ngay.
Hơn nữa, chỉ nội việc hắn cam tâm mạo hiểm để thâm nhập Lam Nguyệt mà cứu người, điều đó đủ cho thấy quan hệ giữa hai người rất sâu dầy.
Từ sau khi tòng quân, Mộ Dung Thiên đã trải qua rất nhiều lịch trình đầy hung hiểm và kích thích, giờ đây trở lại học viện một lần nữa, thật khiến cho hắn cảm khái hàng vạn lần.
Phòng học, ký túc xá, sư phụ, bạn học, thí luyện trường, thuyết giảng, huấn luyện, tranh luận, khảo thí, vv.....
Ngoài nhà của mình là nơi có thể tránh gió ra, học viện cũng là một nơi không có chính trị, âm mưu, chiến tranh, và sự đấu đá với nhau. Nó chỉ có sự thân ái giữa các bạn học và sự hiền lành của các giảng sư, mỗi một người đều hết sức nỗ lực vì mộng tưởng của mình. Lối sinh hoạt đó mới an tường làm sao!
Thành thật mà nói, Mộ Dung Thiên rất hoài niệm những chuỗi ngày vô ưu vô bố này, nhất là khi trọng trách ở trên vai hắn càng ngày càng nặng hơn.
Đương nhiên, quá khứ tốt đẹp đó đã qua rồi, và nó sẽ không bao giờ trở lại nữa. Từ sau lúc gặp được Lăng Đế Tư, số phận của hắn đã được quyết định là sẽ không bình thường, rất đặc sắc, nhưng cũng không thoải mái chút nào.
Hiện tại, thỉnh thoảng hắn mới có thể quay về lối sinh hoạt của ngày xưa mà thôi.
Học viện tất không thể thiếu một thứ luôn hấp dẫn ánh mắt của người ta, đó là mỹ nữ. Sự tồn tại của mỹ nữ là để làm tăng thêm niềm lạc thú vô hạn của các nam học viên. Thông thường, trên bệ cửa sổ của ký túc xá thường có các nam sinh đứng đợi ở đó để ngắm nhìn các mỹ nữ đi qua, rồi hoặc là huýt sáo hoặc là thốt lên vài lời trêu ghẹo.
Đương nhiên, mỹ nữ cũng còn một tác dụng khác rất khó đo lường xuể, đó là kích phát lòng ham muốn trở thành cường giả của các nam sinh, hầu gặt hái lòng ưu ái của các mỹ nữ.
Thế nhưng từ sau khi Mộ Dung Thiên tiến qua cổng lớn của học viện, rồi đến thẳng khu vực của ký túc xá, vậy mà hắn lại không gặp được một mỹ nữ nào. Nói chính xác hơn thì cả một bóng ma cũng không có, mà ở đây lại không thiếu những bà thím của Tứ Thủ tộc đang cần cù quét dọn những chiếc lá rụng trên sân.
Tất nhiên cũng không có những nam sinh đứng đợi ở những bệ cửa sổ để huýt sáo hoặc trêu ghẹo người ta, bởi vì chẳng có ai lại có hứng thú đi trêu ghẹo mấy bà thím lao công cả.
Mộ Dung Thiên cảm thấy rất kỳ quái. Hiện nay đang là giờ cơm trưa, hẳn phải là lúc mà các mỹ nữ đi lại nhiều nhất trong ngày mới đúng. Vừa rồi đi ngang qua khu vực giảng đường, hắn thấy rõ trên thông cáo có viết hôm nay vẫn đi học bình thường, chứ không phải ngày nghỉ kia mà.
Mà cho dù có là ngày nghỉ đi chăng nữa, vậy cũng không thể thiếu những học viên siêng năng và hay ở lại học viện để học hỏi thêm mới đúng, chứ đâu đến nỗi vắng tanh như thế này.
- Bọn họ đều đi nghe thuyết trình hết rồi?
- Thuyết trình?
Thuyết trình là một trong những thứ không thể thiếu của học viện, nó cũng giống như ở Địa cầu vậy, thông thường thì học viện sẽ mời những người có thành tựu kiệt xuất ở nhiều lãnh vực khác nhau đến đây thuyết trình. Ở trên Thần Phong đại lục, những người được mời hiển nhiên đều là cường giả rồi.
Chỉ là Mộ Dung Thiên cảm thấy hơi bực bội một chút. Rốt cuộc là vị cường giả nào đã đến đây và thu hút tất cả học viên của Tạp Lợi Tư Đặc học viện đổ xô đi nghe thuyết trình như thế chứ.
- Phải rồi, vị cường giả của buổi thuyết trình hôm nay chính là người mà Đan Ni Tư đại nhân muốn gặp đấy. Ông ta chính là Bái Yết la quốc sư.
Bỉ Lợi vừa nói tới đây thì trong ánh mắt của gã liền hiện lên nét tôn kính và sùng bái không thể che giấu được.
Mộ Dung Thiên nghe vậy thì cả kinh, mặc dù hắn đã sớm đoán được người sẽ tiếp xúc với hắn không phải bình thường, nhưng cũng không ngờ lại có thể gặp được một vị kiêu hùng khác của đại lục sớm tới như vậy.
Trên thực tế, Bái Yết La chỉ là quốc sư của Cuồng Sa thành chứ không phải Mạch Gia đế quốc, nhưng người của toàn bộ vùng Tây Bắc đều tôn xưng lão như vậy, bởi vì danh khí của lão ở tại Tây Bắc cũng không thua gì danh khí của Long vương Mạch Khắc Tắc Nhĩ tại các hải quốc cả.
Bái Yết La chẳng những được công nhận là Tây Bắc đệ nhất cao thủ, mà lại còn là Tây Bắc đệ nhất trí giả nữa, do đó mà lão mới có thể trở thành trụ cột tinh thần của Tây Bắc, có được uy vọng cao tột và được rất nhiều người sùng bái.
Bởi thế mà Tạp Lợi Tư Đặc học viện khó tránh được cảnh hiu quạnh như vậy, thì ra có Tây Bắc đệ nhất cao thủ và trí giả đến thuyết trình, có ai lại muốn bỏ qua cơ chứ?
Mộ Dung Thiên chưa từng gặp Bái Yết La, nhưng hắn đã từng tiếp xúc với hai môn sinh đắc ý nhất của lão.
Một trong hai người họ là người mà hắn rất quen thuộc, đó chính là hạt ngoại thành chủ của Mễ Kỳ Tư, Khắc Lý Tư Đế. Nàng ta đã kế thừa hết trí mưu của Bái Yết La, mà thủ đoạn giao tế cũng rất cao minh, quả thật là một nữ tử rất khó chơi.
Còn người thứ hai là Áo Lâm Na thì lại rất đơn thuần, nhưng về phương diện võ học thì lại có thiên phú cực cao. Tuổi nàng còn trẻ mà đã đứng vào hàng ngũ cao thủ đỉnh cấp của đại lục rồi.
Từ những đặc điểm của hai người họ cho thấy, Bái Yết La là một người biết dạy dỗ theo khả năng của từng đối tượng.
Quả thật, vị quốc sư của Cuồng Sa thành này là một người rất chú trọng vào giáo dục và khéo ăn nói. Lão là viện trưởng danh dự của rất nhiều học viện trứ danh của Tây Bắc, bình thường vẫn hay tổ chức mời các cường giả đến thuyết trình hoặc là tự mình đích thân đảm nhiệm. Trong khi nội chiến của nhân loại bùng nổ, có rất nhiều học viện trên đại lục phải cho các nhân tài tốt nghiệp sớm để tòng quân, hoặc là trì hoãn lại việc học, nhưng chỉ có Bái Yết La là vẫn kiến nghị các học viện của Tây Bắc để cho các học viên được tiếp tục việc học của họ.
Việc làm đó nhất định sẽ tạo thành hậu quả thiếu thốn nhân tài trong nhất thời, nhưng về lâu về dài thì sẽ rất có ích mà không hại chút nào. Nó sẽ tránh cho Tây Bắc rơi vào tình trạng không có nhân tài kế tục thế hệ trước. Phải biết rằng, cuộc chiến này rất có thể sẽ kéo dài nhiều năm, nếu có thể bảo đảm được nguồn cung cấp nhân tài thì mới có thể bảo vệ được căn cơ của quốc gia.
Thế nhưng, sau khi chiến tranh bùng nổ, Bái Yết La vẫn luôn bận rộn về chính sự nên chẳng còn mấy khi rảnh rỗi để đến học viện thuyết trình nữa.
Lúc này Bỉ Lợi lại nói tiếp:
- Quốc sư cũng vì chuyện hợp tác với Đan Ni Tư đại nhân mà lặn lội ngàn dặm đến Mạch Gia đế quốc này, còn chuyện thuyết trình hôm nay cũng chỉ thuận tiện mà thực hành thôi.
Mộ Dung Thiên cười nói:
- Nếu là như vậy thì ta rất lấy làm vinh hạnh nhỉ.
Bỉ Lợi vội đáp:
- Đan Ni Tư đại nhân quá khiêm tốn rồi.
Lời này không phải là nịnh hót, bởi vì với địa vị vô địch thống soái hiện nay của Mộ Dung Thiên, hắn hoàn toàn có đủ tư cách nói chuyện ở trước mặt Bái Yết La. Huống chi, ở trong mắt Bỉ Lợi, Mộ Dung Thiên là Tử thần đã giết hơn mười vạn người của Phật Lạc Lý Tư, bất luận thế nào thì hắn của lúc đó cũng không giống với bộ dạng của hắn tại lúc này chút nào cả.
Hiện nay buổi thuyết trình của Bái Yết La vẫn chưa kết thúc, tuy rằng đang có chuyện quan trọng trên người, nhưng dù sao cũng không thể gấp gáp trong nhất thời được; do đó mà Mộ Dung Thiên liền theo Bỉ Lợi đến khu vực dành cho quý khách ở trong học viện để chờ lão.
Có rất nhiều giảng sư hiếu học của học viện cũng không muốn bỏ lỡ buổi thuyết trình của Bái Yết La, vì vậy mà dọc đường đi, Mộ Dung Thiên không hề gặp được một ai và hắn cũng chẳng cảm thấy kỳ quái nữa. Nhưng sau khi vừa bước qua cổng lớn của khu vực khách quý, Mộ Dung Thiên liền bất ngờ gặp phải một đoàn người, và họ lại đều là mỹ nữ.
Nếu là trước kia, khi chạm trán với nhiều mỹ nữ ở học viện như vậy, Mộ Dung Thiên nhất định sẽ đến gần họ, nhưng còn bây giờ thì hắn lại không làm vậy.
Trước tiên, hắn không còn là một La Địch có thể tùy tiện trêu ghẹo mỹ nữ mà không để ý đến hậu quả nữa.
Kế đến, những nàng mỹ nữ này quả thật là cực kỳ yêu dị!
- Các người xác nhận là đến đúng chỗ đó chứ?
Ở trên thú xa, người phụ trách việc chiêu đãi Mộ Dung Thiên là Đắc Phỉ, nhưng lúc này đã là thời khắc quan trọng, nên tất nhiên sẽ do quan viên tối cao ra mặt.
Lúc này một đại hán thô hào người của Dạ Xoa tộc, và cũng tức là sứ giả Bỉ Lợi, vội cười nói:
- Đúng vậy, Đan Ni Tư đại nhân, sau khi vào trong rồi thì ngài nhất định sẽ có được câu trả lời tốt nhất.
Gã dừng lại một chút rồi nhìn sang Lăng Đế Tư, rồi ngập ngừng nói:
- Lăng Đế Tư tiểu thư....
Mộ Dung Thiên hiểu ý của gã. Hắn đã để cho Lăng Đế Tư theo đến tận đây, điều đó cho thấy là hắn cực kỳ tin tưởng nàng, nhưng dù sao thì Lăng Đế Tư cũng là thành viên của một trong những đại gia tộc của Lam Nguyệt đế quốc, mà Cát Tư thì lại rất biết sử dụng âm mưu trong chính trị. Tuy Mộ Dung Thiên có thể hiểu được lòng của nàng, nhưng người Tây Bắc nhất định sẽ không như thế.
Dù sao thì chuyến đi này cũng là một đại sự rất có thể sẽ khiến cho toàn thể đại lục bị sóng to gió lớn, chứ hoàn toàn không phải chuyện đùa. Do đó mà người Tây Bắc cần phải bảo đảm an toàn, chỉ là họ không tiện nói thẳng ra mà thôi.
Đắc Phỉ đứng gần đó cũng là một người khôn khéo, nàng ta liền mỉm cười kéo tay mỹ nữ đạo tặc và nói:
- Lăng Đế Tư tiểu thư, ngươi mới đến đây nên còn lạ lẫm với Lan Địch Tư, hay là để ta đưa ngươi đi thăm thú các nơi để làm tròn bổn phận địa chủ nhé. Hì, các loại vật phẩm trang sức cùng với nước hoa và đồ dùng dành cho nữ nhân ở đây cũng rất nổi tiếng đấy.
Mộ Dung Thiên cũng vỗ vỗ lên vai Lăng Đế Tư:
- Ta vào trước một chuyến, sẽ trở lại nhanh lắm thôi. Lát nữa sẽ tìm nàng sau.
Hắn không lo lắng cho sự an toàn của Lăng Đế Tư, bởi vì nếu người Tây Bắc muốn hạ thủ với hắn và Lăng Đế Tư, vậy thì họ đã ra tay ngay từ lúc hai người mới đặt chân vào lãnh thổ của Mạch Gia đế quốc rồi. Bởi vì họ quả thật muốn thực hiện mối giao dịch mà đôi bên cùng có lợi này. Nếu đổi lại là hắn, nhất định hắn cũng sẽ không cự tuyệt. Vì vậy mà bọn họ sẽ không dám đắc tội với Lăng Đế Tư, do đó mà Mộ Dung Thiên cũng rất yên tâm.
Lăng Đế Tư cũng hiểu rõ hoàn cảnh hiện tại của mình, nên gật đầu đáp ứng:
- Được!
Từ sau khi cởi được khúc mắc ở trong lòng, hầu như nàng đã trở nên rất nhu thuận, Mộ Dung Thiên nói gì thì nghe nấy. Hơn nữa, lý lẽ tìm hòa bình trên bạo lực của Mộ Dung Thiên vẫn để lại ấn tượng rất sâu sắc trong lòng nàng. Nàng vốn là một trong những người rất thông minh của thế giới này, nên càng nghĩ thì lại càng thấm thía được triết lý thâm ảo vượt xa thường nhân của hắn.
Bởi vậy mà nàng cam chịu để cho Mộ Dung Thiên sắp xếp an bày mọi việc, đồng thời cũng không can thiệp vào chuyện của hắn. Đương nhiên nàng cũng không giúp đỡ hắn, chỉ cần không ngăn cản hắn đối phó với quê hương mình đã là sự giúp đỡ lớn nhất đối với hắn rồi.
Dù sao cũng phải có một phe bị thất bại thì cuộc nội chiến của nhân loại này mới kết thúc được, nhưng không ai lại hy vọng hòa bình được xây dựng trên thi thể của quốc dân của mình cùng với việc quê hương bị rơi vào tay quân địch.
Nhìn Đắc Phỉ và Ba Lỵ đưa Lăng Đế Tư đi xa dần, Bỉ Lợi muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ hỏi:
- Đan Ni Tư đại nhân, như vậy có thích hợp hay không?
Mộ Dung Thiên biết gã muốn nói tới việc mình mang theo mỹ nữ đạo tặc đến Tây Bắc, nên mỉm cười nói:
- Bỉ Lợi đại nhân, cứ yên tâm đi. Ta còn cẩn thận hơn ngài nhiều lắm.
Bỉ Lợi nghe vậy thì cũng không nói thêm gì nữa. Quả thật nếu như Mộ Dung Thiên là một người không cẩn thận, vậy thì hắn đã không thể trở thành vị thống soái vô địch ở trên chiến trường rồi. Bởi vì chỉ cần một sai lầm nhỏ trong lúc chỉ huy thôi, tất sẽ bị chiến bại ngay.
Hơn nữa, chỉ nội việc hắn cam tâm mạo hiểm để thâm nhập Lam Nguyệt mà cứu người, điều đó đủ cho thấy quan hệ giữa hai người rất sâu dầy.
Từ sau khi tòng quân, Mộ Dung Thiên đã trải qua rất nhiều lịch trình đầy hung hiểm và kích thích, giờ đây trở lại học viện một lần nữa, thật khiến cho hắn cảm khái hàng vạn lần.
Phòng học, ký túc xá, sư phụ, bạn học, thí luyện trường, thuyết giảng, huấn luyện, tranh luận, khảo thí, vv.....
Ngoài nhà của mình là nơi có thể tránh gió ra, học viện cũng là một nơi không có chính trị, âm mưu, chiến tranh, và sự đấu đá với nhau. Nó chỉ có sự thân ái giữa các bạn học và sự hiền lành của các giảng sư, mỗi một người đều hết sức nỗ lực vì mộng tưởng của mình. Lối sinh hoạt đó mới an tường làm sao!
Thành thật mà nói, Mộ Dung Thiên rất hoài niệm những chuỗi ngày vô ưu vô bố này, nhất là khi trọng trách ở trên vai hắn càng ngày càng nặng hơn.
Đương nhiên, quá khứ tốt đẹp đó đã qua rồi, và nó sẽ không bao giờ trở lại nữa. Từ sau lúc gặp được Lăng Đế Tư, số phận của hắn đã được quyết định là sẽ không bình thường, rất đặc sắc, nhưng cũng không thoải mái chút nào.
Hiện tại, thỉnh thoảng hắn mới có thể quay về lối sinh hoạt của ngày xưa mà thôi.
Học viện tất không thể thiếu một thứ luôn hấp dẫn ánh mắt của người ta, đó là mỹ nữ. Sự tồn tại của mỹ nữ là để làm tăng thêm niềm lạc thú vô hạn của các nam học viên. Thông thường, trên bệ cửa sổ của ký túc xá thường có các nam sinh đứng đợi ở đó để ngắm nhìn các mỹ nữ đi qua, rồi hoặc là huýt sáo hoặc là thốt lên vài lời trêu ghẹo.
Đương nhiên, mỹ nữ cũng còn một tác dụng khác rất khó đo lường xuể, đó là kích phát lòng ham muốn trở thành cường giả của các nam sinh, hầu gặt hái lòng ưu ái của các mỹ nữ.
Thế nhưng từ sau khi Mộ Dung Thiên tiến qua cổng lớn của học viện, rồi đến thẳng khu vực của ký túc xá, vậy mà hắn lại không gặp được một mỹ nữ nào. Nói chính xác hơn thì cả một bóng ma cũng không có, mà ở đây lại không thiếu những bà thím của Tứ Thủ tộc đang cần cù quét dọn những chiếc lá rụng trên sân.
Tất nhiên cũng không có những nam sinh đứng đợi ở những bệ cửa sổ để huýt sáo hoặc trêu ghẹo người ta, bởi vì chẳng có ai lại có hứng thú đi trêu ghẹo mấy bà thím lao công cả.
Mộ Dung Thiên cảm thấy rất kỳ quái. Hiện nay đang là giờ cơm trưa, hẳn phải là lúc mà các mỹ nữ đi lại nhiều nhất trong ngày mới đúng. Vừa rồi đi ngang qua khu vực giảng đường, hắn thấy rõ trên thông cáo có viết hôm nay vẫn đi học bình thường, chứ không phải ngày nghỉ kia mà.
Mà cho dù có là ngày nghỉ đi chăng nữa, vậy cũng không thể thiếu những học viên siêng năng và hay ở lại học viện để học hỏi thêm mới đúng, chứ đâu đến nỗi vắng tanh như thế này.
- Bọn họ đều đi nghe thuyết trình hết rồi?
- Thuyết trình?
Thuyết trình là một trong những thứ không thể thiếu của học viện, nó cũng giống như ở Địa cầu vậy, thông thường thì học viện sẽ mời những người có thành tựu kiệt xuất ở nhiều lãnh vực khác nhau đến đây thuyết trình. Ở trên Thần Phong đại lục, những người được mời hiển nhiên đều là cường giả rồi.
Chỉ là Mộ Dung Thiên cảm thấy hơi bực bội một chút. Rốt cuộc là vị cường giả nào đã đến đây và thu hút tất cả học viên của Tạp Lợi Tư Đặc học viện đổ xô đi nghe thuyết trình như thế chứ.
- Phải rồi, vị cường giả của buổi thuyết trình hôm nay chính là người mà Đan Ni Tư đại nhân muốn gặp đấy. Ông ta chính là Bái Yết la quốc sư.
Bỉ Lợi vừa nói tới đây thì trong ánh mắt của gã liền hiện lên nét tôn kính và sùng bái không thể che giấu được.
Mộ Dung Thiên nghe vậy thì cả kinh, mặc dù hắn đã sớm đoán được người sẽ tiếp xúc với hắn không phải bình thường, nhưng cũng không ngờ lại có thể gặp được một vị kiêu hùng khác của đại lục sớm tới như vậy.
Trên thực tế, Bái Yết La chỉ là quốc sư của Cuồng Sa thành chứ không phải Mạch Gia đế quốc, nhưng người của toàn bộ vùng Tây Bắc đều tôn xưng lão như vậy, bởi vì danh khí của lão ở tại Tây Bắc cũng không thua gì danh khí của Long vương Mạch Khắc Tắc Nhĩ tại các hải quốc cả.
Bái Yết La chẳng những được công nhận là Tây Bắc đệ nhất cao thủ, mà lại còn là Tây Bắc đệ nhất trí giả nữa, do đó mà lão mới có thể trở thành trụ cột tinh thần của Tây Bắc, có được uy vọng cao tột và được rất nhiều người sùng bái.
Bởi thế mà Tạp Lợi Tư Đặc học viện khó tránh được cảnh hiu quạnh như vậy, thì ra có Tây Bắc đệ nhất cao thủ và trí giả đến thuyết trình, có ai lại muốn bỏ qua cơ chứ?
Mộ Dung Thiên chưa từng gặp Bái Yết La, nhưng hắn đã từng tiếp xúc với hai môn sinh đắc ý nhất của lão.
Một trong hai người họ là người mà hắn rất quen thuộc, đó chính là hạt ngoại thành chủ của Mễ Kỳ Tư, Khắc Lý Tư Đế. Nàng ta đã kế thừa hết trí mưu của Bái Yết La, mà thủ đoạn giao tế cũng rất cao minh, quả thật là một nữ tử rất khó chơi.
Còn người thứ hai là Áo Lâm Na thì lại rất đơn thuần, nhưng về phương diện võ học thì lại có thiên phú cực cao. Tuổi nàng còn trẻ mà đã đứng vào hàng ngũ cao thủ đỉnh cấp của đại lục rồi.
Từ những đặc điểm của hai người họ cho thấy, Bái Yết La là một người biết dạy dỗ theo khả năng của từng đối tượng.
Quả thật, vị quốc sư của Cuồng Sa thành này là một người rất chú trọng vào giáo dục và khéo ăn nói. Lão là viện trưởng danh dự của rất nhiều học viện trứ danh của Tây Bắc, bình thường vẫn hay tổ chức mời các cường giả đến thuyết trình hoặc là tự mình đích thân đảm nhiệm. Trong khi nội chiến của nhân loại bùng nổ, có rất nhiều học viện trên đại lục phải cho các nhân tài tốt nghiệp sớm để tòng quân, hoặc là trì hoãn lại việc học, nhưng chỉ có Bái Yết La là vẫn kiến nghị các học viện của Tây Bắc để cho các học viên được tiếp tục việc học của họ.
Việc làm đó nhất định sẽ tạo thành hậu quả thiếu thốn nhân tài trong nhất thời, nhưng về lâu về dài thì sẽ rất có ích mà không hại chút nào. Nó sẽ tránh cho Tây Bắc rơi vào tình trạng không có nhân tài kế tục thế hệ trước. Phải biết rằng, cuộc chiến này rất có thể sẽ kéo dài nhiều năm, nếu có thể bảo đảm được nguồn cung cấp nhân tài thì mới có thể bảo vệ được căn cơ của quốc gia.
Thế nhưng, sau khi chiến tranh bùng nổ, Bái Yết La vẫn luôn bận rộn về chính sự nên chẳng còn mấy khi rảnh rỗi để đến học viện thuyết trình nữa.
Lúc này Bỉ Lợi lại nói tiếp:
- Quốc sư cũng vì chuyện hợp tác với Đan Ni Tư đại nhân mà lặn lội ngàn dặm đến Mạch Gia đế quốc này, còn chuyện thuyết trình hôm nay cũng chỉ thuận tiện mà thực hành thôi.
Mộ Dung Thiên cười nói:
- Nếu là như vậy thì ta rất lấy làm vinh hạnh nhỉ.
Bỉ Lợi vội đáp:
- Đan Ni Tư đại nhân quá khiêm tốn rồi.
Lời này không phải là nịnh hót, bởi vì với địa vị vô địch thống soái hiện nay của Mộ Dung Thiên, hắn hoàn toàn có đủ tư cách nói chuyện ở trước mặt Bái Yết La. Huống chi, ở trong mắt Bỉ Lợi, Mộ Dung Thiên là Tử thần đã giết hơn mười vạn người của Phật Lạc Lý Tư, bất luận thế nào thì hắn của lúc đó cũng không giống với bộ dạng của hắn tại lúc này chút nào cả.
Hiện nay buổi thuyết trình của Bái Yết La vẫn chưa kết thúc, tuy rằng đang có chuyện quan trọng trên người, nhưng dù sao cũng không thể gấp gáp trong nhất thời được; do đó mà Mộ Dung Thiên liền theo Bỉ Lợi đến khu vực dành cho quý khách ở trong học viện để chờ lão.
Có rất nhiều giảng sư hiếu học của học viện cũng không muốn bỏ lỡ buổi thuyết trình của Bái Yết La, vì vậy mà dọc đường đi, Mộ Dung Thiên không hề gặp được một ai và hắn cũng chẳng cảm thấy kỳ quái nữa. Nhưng sau khi vừa bước qua cổng lớn của khu vực khách quý, Mộ Dung Thiên liền bất ngờ gặp phải một đoàn người, và họ lại đều là mỹ nữ.
Nếu là trước kia, khi chạm trán với nhiều mỹ nữ ở học viện như vậy, Mộ Dung Thiên nhất định sẽ đến gần họ, nhưng còn bây giờ thì hắn lại không làm vậy.
Trước tiên, hắn không còn là một La Địch có thể tùy tiện trêu ghẹo mỹ nữ mà không để ý đến hậu quả nữa.
Kế đến, những nàng mỹ nữ này quả thật là cực kỳ yêu dị!
/431
|