Mộ Dung Thiên giả đò vờ vịt:
- Ngươi là....?
Cách Lôi Lâm hưng phấn nói:
- Ta là Cách Lôi Lâm, cũng là một dược sư.
Mộ Dung Thiên "à" lên một tiếng, rồi nói:
- Nữ thiên tài dược sư của Thủy Đô, Cách Lôi Lâm tiểu thư, ngưỡng mộ đại danh đã lâu!
- Đâu có, người ta nói vậy chỉ khiến ta thấy xấu hổ thôi. Về phương diện tưởng tượng và sức sáng tạo trong việc điều chế thuốc, ta thật sự bội phục ngươi sát đất, vì ta còn kém ngươi nhiều lắm.
Cách Lôi Lâm vừa vân vê tà áo, vừa ngượng ngùng trả lời. Ở trước mặt thần tượng của mình, một dược sư si cuồng nông nổi cũng biến thành một tiểu nữ hài đầy vẻ e ấp.
Trong mắt của Cách Lôi Lâm, Mộ Dung Thiên không phải là kẻ phản quốc của Lam Nguyệt, hay là vô địch thống soái, hay là một Tử thần đầy khủng bố gì cả, mà hắn chỉ là một đồng nghiệp có cùng hứng thú cuồng nhiệt với mình mà thôi. Đối với nàng mà nói, thân phận thiên tài dược sư của Mộ Dung Thiên còn cực kỳ hấp dẫn hơn là ba thân phận kia của hắn nữa.
Lúc này Cách Lôi Lâm mới nhận ra y phục của mình không chỉnh tề, còn tóc mai thì có vài lọn rối tung, đồng thời nàng cũng hối hận vì lúc nãy đã không chỉnh trang lại y phục trước khi chạy ra đây, để đến nỗi bây giờ bị mất hết nghi thái ở trước mặt người mà mình sùng bái.
Mộ Dung Thiên cười ha hả, nói:
- Cách Lôi Lâm tiểu thư quá khiêm tốn rồi, Thiên Lý mục trường phát triển đến mức đại quy mô thế này, hiển nhiên là công lao của tiểu thư không nhỏ rồi.
Cách Lôi Lâm vui vẻ nói:
- Đúng ra là phải cảm tạ ngươi đấy, không phải ngươi có một bằng hữu tên là Khải...
Mộ Dung Thiên vội ho khan một tiếng rồi cắt ngang lời nàng:
- Cách Lôi Lâm tiểu thư, ta thấy hiện giờ không tiện để trò chuyện lắm, chi bằng chúng ta hẹn một lúc khác để giao lưu và trao đổi kinh nghiệm chế thuốc được không?
Cách Lôi Lâm cũng hơi giật mình, nàng không phải là một kẻ ngu ngốc, nên nhanh chóng hiểu được Mộ Dung Thiên không muốn người ta biết được hắn có một vị bằng hữu tên là "Khải Lý".
Nghe Mộ Dung Thiên nói vậy, Cách Lôi Lâm hưng phấn đến nỗi khó kiềm chế tâm tình của mình được, chỉ với một trang bút ký nho nhỏ của hắn mà nàng đã thu được không ít lợi lộc như vậy rồi.
Còn nếu như có thể mặt đối mặt mà trao đổi, vậy thì đúng là quá hạnh phúc rồi. Với trình độ dược sư của mình, nhất định là sẽ được tiến bộ thêm một bước lớn nữa chứ chẳng thôi.
- Tốt lắm, thật tốt lắm! Vậy ta xin đợi đại giá của tiên sinh quang lâm. Phòng thí nghiệm của ta, ngươi đến lúc nào cũng được.
Mộ Dung Thiên gật đầu đáp:
- Vậy được, ta sẽ cố gắng tranh thủ thời gian mà đến viếng thăm phòng thí nghiệm của tiểu thư.
- Cứ quyết định thế nhé, ta đi trước đây.
Nói xong, Cách Lôi Lâm vui vẻ bỏ đi, ai cũng có thể nhìn ra tâm tình của nàng đang rất vui.
Mộ Dung Thiên nhìn dáng sau lưng của nàng mà buồn cười. Xem ra làm một dược sư đơn thuần cũng rất khoái lạc nhỉ, bởi vì trong phòng thí nghiệm không hề có lục đục hay là tranh quyền đoạn thế gì cả.
Nếu lúc đầu hắn không chọn con đường trở thành chiến chức giả thì cuộc sống của hắn hiện nay chắc là không khác với Cách Lôi Lâm là bao.
Nhưng rồi Mộ Dung Thiên cũng nhanh chóng trở lại với hiện thực, công việc của hắn bề bộn như vậy, thật không thích hợp với loại người thích cảm khái và thường hay tức cảnh sinh tình được. Thế giới của hắn đã bị đầy nghẹt bởi lợi ích và quyền thế, vì sinh tồn mà phải làm những gì mình không muốn.
Đáng lẽ, Cách Lôi Lâm không nên chiếm một thời gian lâu như vậy để đàm luận với hắn về những chuyện liên quan đến thuốc, bởi vì ở phía sau nàng đều là những người thuộc giới quyền quý của Thủy Đô.
Tuy nhiên, không có ai lại cho rằng hành động của Cách Lôi Lâm là không đắc thể, bởi vì đối với nữ dược sư si cuồng này, vì nghiên cứu dược vật mà chuyện gì nàng cũng có thể làm ra được, vì vậy mà họ đã sớm quen với tính cách của nàng rồi.
Cũng giống như lời của Mộ Dung Thiên vậy, Thiên Lý mục trường và Thủy Đô có được ngày hôm nay hầu như đều nhờ vào công lao của Cách Lôi Lâm. Nếu như không có tinh thần nghiên cứu thuốc điên cuồng như nàng, vậy thì sự nghiệp nuôi dưỡng hải sủng của Thủy Đô đã không thể trở thành đầu sỏ có thể làm lũng đoạn các hải quốc rồi.
Sau lưng Cách Lôi Lâm là Duy Đa Lợi Á, nàng đang bế cô bé mang hai dòng máu Tinh Linh và Dạ Xoa trong lòng, có lẽ nhiều lắm cũng được một tuổi rồi.
Duy Đa Lợi Á không hề nhận ra Mộ Dung Thiên, dù sao cũng không ai có thể liên tưởng đến thống soái Rạng Đông của Tát La lại là gã ma võ sĩ cấp D nhỏ bé lúc trước.
Thấy Mộ Dung Thiên cứ nhìn chằm chằm vào ngực mình, Duy Đa Lợi Á hơi có chút tức giận.
Nghe đồn thiên tài thống soái Đan Ni Tư của Tát La tuy là một kẻ vô địch trên chiến trường, nhưng đồng thời hắn cũng là một kẻ phong lưu dâm loạn. Hiện tại xem ra quả thật lời đồn không ngoa. Hắn vừa cưới xong hai vị kiều thê, vậy mà bây giờ đã lại chú ý tới kẻ khác rồi.
- Ài, tiểu Khải Đế, ngươi càng ngày càng khả ái đó nha!
Mộ Dung Thiên vuốt vuốt đôi má mũm mĩm của cô bé.
Duy Đa Lợi Á chợt ngây người ra, lúc này nàng mới biết, thì ra Mộ Dung Thiên không phải có ý trêu đùa mình, mà là hắn đang nựng cô bé ở trong tay mình.
Nhưng nàng lại cảm thấy kỳ quái, nên lên tiếng hỏi:
- Đan Ni Tư đại nhân, nghe nói đây là lần đầu ngài đến Thủy Đô, vậy sao lại biết tới Khải Đế thế?
Cô bé này là cô nhi được Duy Đa Lợi Á thu dưỡng sau khi mẫu thân bị hải tặc giết chết ở trên thuyền. Mộ Dung Thiên vừa liếc mắt qua thì đã nhận ra cô bé đó rồi, nhưng tất nhiên hắn sẽ không nói tới việc đụng độ hải tặc, mà chỉ nói:
- Ta từng nghe nói, Duy Đa Lợi Á tiểu thư có thu dưỡng một tiểu Tinh Linh làm con nuôi. Nàng quả thật là một nữ nhân giàu lòng từ ái.
Duy Đa Lợi Á nghe vậy thì thoáng xấu hổ, bởi vì mẫu thân của Khải Đế đã gián tiếp bị nàng hại chết, tuy rằng nàng không hề có ý tạo ra thảm kịch đó.
Hai bờ má mũm mĩm của Khải Đế bị Mộ Dung Thiên vuốt ve khiến cho cô bé bị nhột mà bật cười khanh khách, đồng thời con vươn cánh tay nhỏ bé ra để nắm lấy tay của Mộ Dung Thiên nữa.
Duy Đa Lợi Á rất kinh ngạc, bởi vì khi gặp hải tặc tập kích, Khải Đế là một tiểu hài tử chưa biết chuyện, có lẽ cái chết của mẫu thân đã để lại nỗi ám ảnh quá sâu đậm trong lòng cô bé, cho nên Khải Đế đặc biệt sợ người lạ, đồng thời cũng hoàn toàn ỷ lại vào Duy Đa Lợi Á. Nếu như lâu qua không nhìn thấy nàng, nó sẽ khóc rất nhiều, vì vậy mà Duy Đa Lợi Á phải bế luôn cả Khải Đế đến đây là vậy.
Ngay cả tỳ nữ hay vú em ở trong phủ cũng không dám chạm đến nó, chứ đừng nói đến người lạ.
Vậy mà giờ đây tiểu Khải Đế lại tiếp nhận hành vi thân thiết của Mộ Dung Thiên, và biểu hiện cảm tình thật tốt đối với hắn, do đó nên Duy Đa Lợi Á mới cảm thấy khó hiểu là vậy.
Chẳng lẽ người này trời sinh đã có năng lực mê hoặc nữ nhân rồi? Ngay cả hai mỹ nữ như nước với lửa là Mâu Cơ và Tân Địch Á mà hắn cũng có thể thu vào tay, và giờ đây thì đến lượt tiểu Khải Đế cũng cam tâm tình nguyện thân cận với hắn nữa.
Duy Đa Lợi Á lắc lắc đầu để phủ định suy nghĩ sai lầm này, ít ra thì nàng không nhìn ra được mỵ lực của Mộ Dung Thiên, tuy rằng ở phía xa xa, đằng sau hàng rào ngăn cản của các binh sĩ, lúc này đang có rất nhiều thiếu nữ đang lớn tiếng kêu thét đến nỗi đinh tai nhức óc.
Sau đó là lần lượt những cuộc xã giao đầy khách sáo với các nhân vật quyền quý của Thủy Đô, tiếp theo thì mọi người cũng đến phạn điếm cao cấp để dùng cơm, và cuối cùng thì đến ngôi biệt thự dành cho quý khách do công hội đã an bày sẵn.
Sau cuộc lữ trình mệt nhọc, lúc này Mộ Dung Thiên cũng thấy có chút buồn ngủ, chỉ có điều khi hắn sắp chìm vào giấc ngủ thì đột nhiên thông tín khí cụ (máy báo tin) lại vang lên.
Giờ này đã trễ rồi, vậy mà ai còn đến tìm vậy nhỉ?
Mộ Dung Thiên mơ mơ màng màng bước ra cửa, khi vừa nghe thủ vệ báo lại thì bao nhiêu cơn buồn ngủ cũng tan biến mất:
- Đan Ni Tư đại nhân, Duy Đa Lợi Á tiểu thư đến thăm.
- Ngươi là....?
Cách Lôi Lâm hưng phấn nói:
- Ta là Cách Lôi Lâm, cũng là một dược sư.
Mộ Dung Thiên "à" lên một tiếng, rồi nói:
- Nữ thiên tài dược sư của Thủy Đô, Cách Lôi Lâm tiểu thư, ngưỡng mộ đại danh đã lâu!
- Đâu có, người ta nói vậy chỉ khiến ta thấy xấu hổ thôi. Về phương diện tưởng tượng và sức sáng tạo trong việc điều chế thuốc, ta thật sự bội phục ngươi sát đất, vì ta còn kém ngươi nhiều lắm.
Cách Lôi Lâm vừa vân vê tà áo, vừa ngượng ngùng trả lời. Ở trước mặt thần tượng của mình, một dược sư si cuồng nông nổi cũng biến thành một tiểu nữ hài đầy vẻ e ấp.
Trong mắt của Cách Lôi Lâm, Mộ Dung Thiên không phải là kẻ phản quốc của Lam Nguyệt, hay là vô địch thống soái, hay là một Tử thần đầy khủng bố gì cả, mà hắn chỉ là một đồng nghiệp có cùng hứng thú cuồng nhiệt với mình mà thôi. Đối với nàng mà nói, thân phận thiên tài dược sư của Mộ Dung Thiên còn cực kỳ hấp dẫn hơn là ba thân phận kia của hắn nữa.
Lúc này Cách Lôi Lâm mới nhận ra y phục của mình không chỉnh tề, còn tóc mai thì có vài lọn rối tung, đồng thời nàng cũng hối hận vì lúc nãy đã không chỉnh trang lại y phục trước khi chạy ra đây, để đến nỗi bây giờ bị mất hết nghi thái ở trước mặt người mà mình sùng bái.
Mộ Dung Thiên cười ha hả, nói:
- Cách Lôi Lâm tiểu thư quá khiêm tốn rồi, Thiên Lý mục trường phát triển đến mức đại quy mô thế này, hiển nhiên là công lao của tiểu thư không nhỏ rồi.
Cách Lôi Lâm vui vẻ nói:
- Đúng ra là phải cảm tạ ngươi đấy, không phải ngươi có một bằng hữu tên là Khải...
Mộ Dung Thiên vội ho khan một tiếng rồi cắt ngang lời nàng:
- Cách Lôi Lâm tiểu thư, ta thấy hiện giờ không tiện để trò chuyện lắm, chi bằng chúng ta hẹn một lúc khác để giao lưu và trao đổi kinh nghiệm chế thuốc được không?
Cách Lôi Lâm cũng hơi giật mình, nàng không phải là một kẻ ngu ngốc, nên nhanh chóng hiểu được Mộ Dung Thiên không muốn người ta biết được hắn có một vị bằng hữu tên là "Khải Lý".
Nghe Mộ Dung Thiên nói vậy, Cách Lôi Lâm hưng phấn đến nỗi khó kiềm chế tâm tình của mình được, chỉ với một trang bút ký nho nhỏ của hắn mà nàng đã thu được không ít lợi lộc như vậy rồi.
Còn nếu như có thể mặt đối mặt mà trao đổi, vậy thì đúng là quá hạnh phúc rồi. Với trình độ dược sư của mình, nhất định là sẽ được tiến bộ thêm một bước lớn nữa chứ chẳng thôi.
- Tốt lắm, thật tốt lắm! Vậy ta xin đợi đại giá của tiên sinh quang lâm. Phòng thí nghiệm của ta, ngươi đến lúc nào cũng được.
Mộ Dung Thiên gật đầu đáp:
- Vậy được, ta sẽ cố gắng tranh thủ thời gian mà đến viếng thăm phòng thí nghiệm của tiểu thư.
- Cứ quyết định thế nhé, ta đi trước đây.
Nói xong, Cách Lôi Lâm vui vẻ bỏ đi, ai cũng có thể nhìn ra tâm tình của nàng đang rất vui.
Mộ Dung Thiên nhìn dáng sau lưng của nàng mà buồn cười. Xem ra làm một dược sư đơn thuần cũng rất khoái lạc nhỉ, bởi vì trong phòng thí nghiệm không hề có lục đục hay là tranh quyền đoạn thế gì cả.
Nếu lúc đầu hắn không chọn con đường trở thành chiến chức giả thì cuộc sống của hắn hiện nay chắc là không khác với Cách Lôi Lâm là bao.
Nhưng rồi Mộ Dung Thiên cũng nhanh chóng trở lại với hiện thực, công việc của hắn bề bộn như vậy, thật không thích hợp với loại người thích cảm khái và thường hay tức cảnh sinh tình được. Thế giới của hắn đã bị đầy nghẹt bởi lợi ích và quyền thế, vì sinh tồn mà phải làm những gì mình không muốn.
Đáng lẽ, Cách Lôi Lâm không nên chiếm một thời gian lâu như vậy để đàm luận với hắn về những chuyện liên quan đến thuốc, bởi vì ở phía sau nàng đều là những người thuộc giới quyền quý của Thủy Đô.
Tuy nhiên, không có ai lại cho rằng hành động của Cách Lôi Lâm là không đắc thể, bởi vì đối với nữ dược sư si cuồng này, vì nghiên cứu dược vật mà chuyện gì nàng cũng có thể làm ra được, vì vậy mà họ đã sớm quen với tính cách của nàng rồi.
Cũng giống như lời của Mộ Dung Thiên vậy, Thiên Lý mục trường và Thủy Đô có được ngày hôm nay hầu như đều nhờ vào công lao của Cách Lôi Lâm. Nếu như không có tinh thần nghiên cứu thuốc điên cuồng như nàng, vậy thì sự nghiệp nuôi dưỡng hải sủng của Thủy Đô đã không thể trở thành đầu sỏ có thể làm lũng đoạn các hải quốc rồi.
Sau lưng Cách Lôi Lâm là Duy Đa Lợi Á, nàng đang bế cô bé mang hai dòng máu Tinh Linh và Dạ Xoa trong lòng, có lẽ nhiều lắm cũng được một tuổi rồi.
Duy Đa Lợi Á không hề nhận ra Mộ Dung Thiên, dù sao cũng không ai có thể liên tưởng đến thống soái Rạng Đông của Tát La lại là gã ma võ sĩ cấp D nhỏ bé lúc trước.
Thấy Mộ Dung Thiên cứ nhìn chằm chằm vào ngực mình, Duy Đa Lợi Á hơi có chút tức giận.
Nghe đồn thiên tài thống soái Đan Ni Tư của Tát La tuy là một kẻ vô địch trên chiến trường, nhưng đồng thời hắn cũng là một kẻ phong lưu dâm loạn. Hiện tại xem ra quả thật lời đồn không ngoa. Hắn vừa cưới xong hai vị kiều thê, vậy mà bây giờ đã lại chú ý tới kẻ khác rồi.
- Ài, tiểu Khải Đế, ngươi càng ngày càng khả ái đó nha!
Mộ Dung Thiên vuốt vuốt đôi má mũm mĩm của cô bé.
Duy Đa Lợi Á chợt ngây người ra, lúc này nàng mới biết, thì ra Mộ Dung Thiên không phải có ý trêu đùa mình, mà là hắn đang nựng cô bé ở trong tay mình.
Nhưng nàng lại cảm thấy kỳ quái, nên lên tiếng hỏi:
- Đan Ni Tư đại nhân, nghe nói đây là lần đầu ngài đến Thủy Đô, vậy sao lại biết tới Khải Đế thế?
Cô bé này là cô nhi được Duy Đa Lợi Á thu dưỡng sau khi mẫu thân bị hải tặc giết chết ở trên thuyền. Mộ Dung Thiên vừa liếc mắt qua thì đã nhận ra cô bé đó rồi, nhưng tất nhiên hắn sẽ không nói tới việc đụng độ hải tặc, mà chỉ nói:
- Ta từng nghe nói, Duy Đa Lợi Á tiểu thư có thu dưỡng một tiểu Tinh Linh làm con nuôi. Nàng quả thật là một nữ nhân giàu lòng từ ái.
Duy Đa Lợi Á nghe vậy thì thoáng xấu hổ, bởi vì mẫu thân của Khải Đế đã gián tiếp bị nàng hại chết, tuy rằng nàng không hề có ý tạo ra thảm kịch đó.
Hai bờ má mũm mĩm của Khải Đế bị Mộ Dung Thiên vuốt ve khiến cho cô bé bị nhột mà bật cười khanh khách, đồng thời con vươn cánh tay nhỏ bé ra để nắm lấy tay của Mộ Dung Thiên nữa.
Duy Đa Lợi Á rất kinh ngạc, bởi vì khi gặp hải tặc tập kích, Khải Đế là một tiểu hài tử chưa biết chuyện, có lẽ cái chết của mẫu thân đã để lại nỗi ám ảnh quá sâu đậm trong lòng cô bé, cho nên Khải Đế đặc biệt sợ người lạ, đồng thời cũng hoàn toàn ỷ lại vào Duy Đa Lợi Á. Nếu như lâu qua không nhìn thấy nàng, nó sẽ khóc rất nhiều, vì vậy mà Duy Đa Lợi Á phải bế luôn cả Khải Đế đến đây là vậy.
Ngay cả tỳ nữ hay vú em ở trong phủ cũng không dám chạm đến nó, chứ đừng nói đến người lạ.
Vậy mà giờ đây tiểu Khải Đế lại tiếp nhận hành vi thân thiết của Mộ Dung Thiên, và biểu hiện cảm tình thật tốt đối với hắn, do đó nên Duy Đa Lợi Á mới cảm thấy khó hiểu là vậy.
Chẳng lẽ người này trời sinh đã có năng lực mê hoặc nữ nhân rồi? Ngay cả hai mỹ nữ như nước với lửa là Mâu Cơ và Tân Địch Á mà hắn cũng có thể thu vào tay, và giờ đây thì đến lượt tiểu Khải Đế cũng cam tâm tình nguyện thân cận với hắn nữa.
Duy Đa Lợi Á lắc lắc đầu để phủ định suy nghĩ sai lầm này, ít ra thì nàng không nhìn ra được mỵ lực của Mộ Dung Thiên, tuy rằng ở phía xa xa, đằng sau hàng rào ngăn cản của các binh sĩ, lúc này đang có rất nhiều thiếu nữ đang lớn tiếng kêu thét đến nỗi đinh tai nhức óc.
Sau đó là lần lượt những cuộc xã giao đầy khách sáo với các nhân vật quyền quý của Thủy Đô, tiếp theo thì mọi người cũng đến phạn điếm cao cấp để dùng cơm, và cuối cùng thì đến ngôi biệt thự dành cho quý khách do công hội đã an bày sẵn.
Sau cuộc lữ trình mệt nhọc, lúc này Mộ Dung Thiên cũng thấy có chút buồn ngủ, chỉ có điều khi hắn sắp chìm vào giấc ngủ thì đột nhiên thông tín khí cụ (máy báo tin) lại vang lên.
Giờ này đã trễ rồi, vậy mà ai còn đến tìm vậy nhỉ?
Mộ Dung Thiên mơ mơ màng màng bước ra cửa, khi vừa nghe thủ vệ báo lại thì bao nhiêu cơn buồn ngủ cũng tan biến mất:
- Đan Ni Tư đại nhân, Duy Đa Lợi Á tiểu thư đến thăm.
/431
|