-“Chết tiệt nàng đang dung hợp dị hỏa rồi.”-Dao Tuyết cảm ứng được liền không kìm được ở miệng chửi một tiếng.
-“Nhân loại các ngươi dám xông vào xà nhân tộc, muốn chết.”-Một nhóm xà nhân mặc giáp nhẹ khí chất khác hẳn những xà nhân khác.
-“Cấm vệ quân các ngươi khi nào lại chuyển sang quản chuyện này, quên mục đích được thành lập rồi sao?”-Dao Tuyết hiện thân, lớp vảy bảy sắc của nàng khiến tất cả đều cúi người xuống, bất cứ xà nhân nào sở hữu thất sắc lân phiến đều là xà nhân vương tuyệt đối phục tùng, đây là đại luật của xà nhân tộc.
-“Nữ vương tha tội, bọn thuộc hạ có lỗi.”-Thủ lĩnh của cấm vệ quân cúi sâu người xuống.
-“Lui đi!”-Dao Tuyết phất tay một cái lạnh lùng nói-“Nếu nữ vương đời này có chuyện các ngươi dâng đầu lên.”
-“Bỏ đi, xà nhân lúc này có thù với nhân tộc.”-Vô Tà tùy ý nói giúp nữ thủ lĩnh đó một tiếng rồi tiếp tục nhanh chóng bay đi.
Mà không cần Dao Tuyết chỉ dẫn nữa một cung điện phía đông bị phá nát, một bóng xà nhân đang bị thiêu đốt trong một ngọn lửa thanh sắc tuy nhìn qua ngọn lửa không có mãnh liệt mà ôn hòa nhưng mặc cho nữ xà nhân bên trong là cường giả Đấu Hoàng hung danh vang xa vùng vẫy cố gắng cũng không thể dập tắt ngọn lửa mà liên tục bị thiêu đốt, da thịt nàng bị đốt cháy có phần lộ ra cả xương trắng.
-“Nư vương!”-Xà nhân xung quanh kêu lớn, nữ vương mạnh mẽ của họ đang bị thiêu đốt không cách nào thoát được.
-“Tất cả lui ra khỏi thành!”-Dao Tuyết nhanh chóng ra mệnh lệnh, vì ngọn lửa kia là dị hỏa, một khi nữ xà vương chết đi mất sự kiềm chế của nàng lập tức tòa thành sẽ thành cái mồi lửa của dị hỏa.
Xà nhân xung quanh lúc này có chỉ huy nên không hề bối rối mà lập tức tuân theo mệnh lệnh lui nhanh ra khỏi thành chỉ còn lại đội cấm vệ quân còn ở lại mà quan sát nữ vương của họ.
-“Đã quá trễ rồi.”-Dao Tuyết nhìn mà thở dài một tiếng nói, nếu thực lực Đấu Đế của nàng còn thì có thể dễ dàng cứu được nhưng nàng cũng chỉ là linh hồn thể cấp bậc Đấu Giả mà thôi.
-“Tà ca, anh có cách nào không?”-Dao Tuyết chợt nhớ đến bên cạnh nàng còn một người có khả năng làm được gì đó.
-“Có, nhưng nếu thất bại ta...”-Vô Tà lắc nhẹ đầu.
-“Vậy em không cần nữa.”-Dao Tuyết lập tức nói khi chưa nghe hết câu, rồi quay qua các xà nhân tộc-“Anh quan trọng hơn tất cả.”
-“Cầu xin hãy cứu nữ vương.”-Các xà nhân nghe rằng Vô Tà có thể cứu không còn nghĩ đến mối quan hệ căng thẳng của hai tộc nữa mà tất cả đều quỳ rạp xuống đất.
-“Các ngươi sớm rời đi đi. Nếu nữ vương hiện tại chết các ngươi cũng khó lòng thoát đi được.”-Dao Tuyết hướng về các xà nhân đang quỳ nói một câu rồi quay trở về Tuyết kiếm, nàng không đành lòng thấy xà nhân tộc bị cứ thể mà hủy diệt.
-“Tốt lắm, hành động của em rất làm ta hài lòng, Tuyết nhi.”-Vô Tà cười lớn-“Em đã lựa chọn ta, vậy ta cũng không nên để em thất vọng. Nếu em lựa chọn cầu xin cho xà nhân tộc ta chắc chắn cũng sẽ cứu nhưng em sẽ từ nay đừng theo ta làm gì.”
-“Các ngươi muốn cứu các ngươi nữ vương?”-Vô Tà quay mặt nhìn các xà nhân đang quỳ chỉ ra một xà nhân Đấu Linh cấp bậc-“Tốt thôi, tới đây ta cần hồi phục đấu khí.”
-“Ta tới.”-Một nữ cấm vệ quân lập tức tiến tới-“Chỉ cần nữ vương có thể sống bọn ta chết hết cũng không uổng.”
-“Thật đủ tình cảm nha.”-Vô Tà vươn tay đến chụp lên đầu nàng. Một lực hút điên cường hút đi đấu khí của nữ tử xà nhân, tuy vậy không hề có phản kháng mà thuận theo lực hút kia mà đưa đấu khí qua người Vô Tà.
-“Được rồi.”-Vô Tà rút tay khỏi đầu nữ tử xà nhân Đấu Linh, bị hút hầu hết đấu khí nữ tử vô lực ngã xuống đất, những cấm vệ quân khác vội tiến lên đỡ lấy nàng.
-“Tất cả lui ra khỏi thành đi, ta không nghĩ nữ vương của các ngươi thích vẻ ngoài lúc này của nàng bị thuộc hạ nhìn thấy đâu.”-Vô Tà phất tay một cái đạp mạnh xuống đất toàn thân như mũi tên bắn về phía nữ vương Medusa đang bị thiêu đốt trong thanh sắc dị hỏa, sinh mệnh của nàng đang ở đoạn cuối chỉ còn như ngọn nến le lói trong đêm mưa mà thôi.
-“Thất lễ!”-Vô Tà dang rộng tay ôm chọn thân hình đang cháy khét của nữ vương Medusa vào trong lòng, ngọn lửa có thêm một cái mồi lửa cũng không từ chối mà cháy lan sang phía Vô Tà.
Vô Tà bị thanh sắc dị hỏa đốt cháy mặt không đổi sắc, rồi trong ánh mắt bất ngờ của tất cả xà nhân và ba người Cơ Diễm, Dao Tuyết và Tiểu Y Tiên, hắn cúi xuống hôn lên đôi môi nữ vương Medusa lúc này chẳng mấy đẹp đẽ gì. Vô Danh công pháp ngay lúc đó liền điên cuồng vận chuyển thông qua đường miệng mà điên cuồng hút lấy sức mạnh của thanh sắc dị hỏa sang người hắn. Ngọn dị hỏa như thể có linh tính mà biết lần này đụng phải khúc xương khó gặm, lập tức liền chuyển sang mục tiêu chính là Vô Tà mà mạnh mẽ phản kháng lại.
-“Hừ, ngoan ngoãn bị ta hấp thụ đi.”-Vô Tà hừ lạnh một tiếng công pháp Vô Danh lại lần nữa điên cuồng vận chuyển hơn. Vô Tà lúc này như miếng bọt biển hấp thụ tất cả năng lượng của thanh sắc dị hỏa đi vào người mà chuyển thành một dạng năng lượng khác, hắn kết hợp việc chuyển hóa năng lượng này cùng với phương pháp luyện đan hỏa của Cơ Diễm mà chuyển ngọn lửa đang điên cuồng thành một dị hỏa ôn nhu dễ hấp thụ. Một phần hắn để lại cho mình, còn một phần hắn liền chuyển qua cho nữ vương Medusa để cung cấp năng lượng cho nàng để tiến giai. Việc kết nối này Vô Tà hiểu được cách nữ vương Medusa dùng dị hỏa để tinh luyện khí huyết và nhục thể mà tiến giai nên hắn thành toàn cho nàng luôn, không những thế ngọn dị hỏa sau khi bị Vô Tà luyện liền dễ dàng kiểm soát hơn nên nếu thành công tiến giai thành tựu của nàng chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều.
-“Tuyết nhi, nhanh đưa ta công pháp tốt nhất của xà nhân tộc!”-Vô Tà thấy nữ vương Medusa mất đi ý thức của mình, đấu khí chuyển qua bị đình trệ, liền vội vã dùng liên kết giữa hắn và Dao Tuyết mà truyền đi ý trí của mình. Dao Tuyết nhanh chóng bay lại gần Vô Tà, hắn có thể xa truyền âm lại nhưng nàng thì ngược lại không thể được chỉ có thể tới gần mà thôi.
Nhận được công pháp tối cao của xà nhân tộc, Vô Tà liều dùng đấu khí dẫn dắt giúp nữ vương Medusa vận chuyển công pháp, nếu không phải nhờ năng lượng của thanh sắc dị hỏa thì hắn cũng chẳng có nhiều đấu khí để hành động xa xỉ như thế.
...
...
Không biết trải qua bao lâu, việc liên tục cạn kiệt đấu khí trong khi bị thiêu đốt trong thanh sắc dị hỏa khiến thời gian trôi qua như kéo dài hàng tháng trời, cơ thể Vô Tà dần chịu không nổi nữa. Hắn đã đánh giá thấp sức mạnh của dị hỏa, cũng đánh giá thấp công pháp mạnh nhất của xà nhân tộc. Giờ đây thứ chèo chống chu kỳ hấp thu, chuyển hóa, tinh luyện, chuyển qua và vận chuyển giúp này hoàn toàn là ý chí của hắn. Vô Tà vận chuyển chu kỳ trên trong vô thức, đầu hắn trở nên trống rỗng, ánh mắt dại ra. Năng lượng dị hỏa yếu tỏa ra yếu dần hoàn toàn bị Vô Tà và nữ vương Medusa hấp thụ, giữa không trung lộ ra hai thân ảnh đang ôm chặt lấy nhau làn da cháy đen bong chóc rơi xuống đất. Chiếc đuôi rắn của nữ vương Medusa dần thu lại biến thành đôi chân trắng mịn, nõn nà như làn da tiểu hài đồng, đây là giấu hiệu nàng đã tiến hóa thành công mà chuyển thành nhân hình. Mất đi năng lượng dị hỏa chèo chống và quá trình tiến hóa cũng hoàn tất, Vô Tà ôm theo nữ vương Medusa rơi xuống dưới đất. Diễm kiếm và Tuyết kiếm vội vã theo điều khiển của hai người Cơ Diễm, Dao Tuyết phóng to lên mà bay nhanh tới nhẹ nhàng đón lấy hai thân ảnh đang rơi xuống mà bay vào trong cung điện.
Những xà nhân thấy nữ vương của mình đã không còn nguy hiểm liền vui mừng đến phát khóc muốn tiến lên đón nhưng dưới mệnh lệnh của Dao Tuyết thì trước khi thanh sắc hỏa diễm biến mất liền bị cấm vệ quân cưỡng chế rời đi ra xa.
Hai người Vô Tà và nữ vương Medusa được Cơ Diễm, Dao Tuyết hai người đưa vào trong một căn phòng sang trọng đã được chuẩn bị sẵn trước. Hai nàng giúp Vô Tà và nữ vương Medusa thay đồ, do là lần đầu tiên giúp người khác thay đồ nên hai người lúc đầu khá luống cuống nhất là Dao Tuyết xung phong giúp Vô Tà lại càng gấp gáp xấu hổ để rồi hai người nhìn qua nhau để bắt chước liền bật cười.
-“Muội nha, luống cuống như vậy sao sau này phục vụ Tà ca được cơ chứ.”-Cơ Diễm che miệng cười nói.
-“Tỷ hay quá, tỷ có ngon thì làm mẫu muội xem đi. Xem tiểu Medusa kìa, bị nàng mặc đồ thành thế kia.”-Dao Tuyết không phải dạng vừa liền phản damage lại, rồi cả hai đều bật cười, mãi mới có thể hoàn thành việc mặc đồ giúp hai người Vô Tà.
Sau khi hoàn thành, cả hai liền lặng lẽ rời phòng để hai đôi nam nữ đang yên tĩnh nằm trên giường. Nữ vương Medusa gối hẳn lên tay Vô Tà, tay cũng tùy ý gác lên người hắn, nét mặt có chút vui vẻ hiếm thấy kể từ khi nàng lên làm nữ vương và được biết đến với cái hung danh tàn ác giết người như giết gà.
-“Nữ vương không rồi chứ?”-Nữ thống lĩnh cấm vệ quân thấy Dao Tuyết và Cơ Diễm bước ra khỏi phòng liền tiến tới hỏi.
-“Hừ, ngươi không quan tâm đến người cứu nàng ta sao?”-Dao Tuyết hừ lạnh một tiếng.
-“Nữ vương tha tội, ta...ta không biết xưng hô thế nào nên...nên...”-Nữ thủ lĩnh cấm vệ quân vội vã quỳ xuống.
-“Ừ nhỉ.”-Dao Tuyết mới giật mình chợt nhớ ra điều đó-“Diễm tỷ nên thế nào giờ?”
-“Quân vương!”-Cơ Diễm ngay lập tức nói, rồi nói nhỏ cùng Dao Tuyết-“Dù sao muội cũng chẳng phải là người phụ nữ của hắn sao? Suốt mười vạn năm, nữ đế của xà nhân tộc cuối cùng cũng động tình rồi.”
-“Thì sao nào? Tỷ cũng không sớm thì muộn thôi.”-Dao Tuyết gật đầu không chối rồi quay qua nữ thống lĩnh-“Gọi là Quân Vương, ta là người phụ nữ của hắn.”
-“Dạ.”-Nữ thống lĩnh dạ một tiếng rồi lui ra ngoài.
-“Thật ra từ lúc hắn quỳ xuống đưa tay ra ta đã phải lòng hắn rồi. Ta không biết thời nay thế nào nhưng muội thấy có tên nam nhân nào coi trọng tính mạng phụ nữ hơn thực lực không? Có tên nam nhân nào quỳ xuống chỉ cầu một cái gật đầu không? Chưa kể đến thời điểm lúc đó, sinh tử chúng ta hoàn toàn phụ thuộc vào một ý niệm của hắn.”-Cơ Diễm chậm rãi nói, dù thành đế nhưng chuyện nam nữ nàng cũng chỉ như tờ giấy trắng mà thôi, dù là đế nhưng nàng cũng là phụ nữ mà thôi, dễ cảm động dễ yêu điên cuồng dù chỉ là hành động nhỏ nhặt. Nàng lúc sống đối mặt với nịnh nọt giả tạo, lúc này đối mặt với chân thành của một người khác giới điều này biến thế giới của nàng thành màu hồng, màu của thiếu nữ đang yêu.
Lời nói của nàng khiến Dao Tuyết rơi vào trầm tư suy nghĩ, rồi khẽ gật đầu. Dao Tuyết cũng thế nhưng nàng chưa vội yêu mà chính sự việc lần này biến thành một cái ngòi nổ của cảm xúc. Nhưng xác định tình cảm với Vô Tà nàng liền đỏ mặt chui lại vào Tuyết kiếm để Cơ Diễm một mình để che đi sự xấu hổ, nhưng không biết Cơ Diễm nàng cũng xấu hổ không kém sau khi mạnh miệng nói thú tội những lời nói kia.
-“Nhân loại các ngươi dám xông vào xà nhân tộc, muốn chết.”-Một nhóm xà nhân mặc giáp nhẹ khí chất khác hẳn những xà nhân khác.
-“Cấm vệ quân các ngươi khi nào lại chuyển sang quản chuyện này, quên mục đích được thành lập rồi sao?”-Dao Tuyết hiện thân, lớp vảy bảy sắc của nàng khiến tất cả đều cúi người xuống, bất cứ xà nhân nào sở hữu thất sắc lân phiến đều là xà nhân vương tuyệt đối phục tùng, đây là đại luật của xà nhân tộc.
-“Nữ vương tha tội, bọn thuộc hạ có lỗi.”-Thủ lĩnh của cấm vệ quân cúi sâu người xuống.
-“Lui đi!”-Dao Tuyết phất tay một cái lạnh lùng nói-“Nếu nữ vương đời này có chuyện các ngươi dâng đầu lên.”
-“Bỏ đi, xà nhân lúc này có thù với nhân tộc.”-Vô Tà tùy ý nói giúp nữ thủ lĩnh đó một tiếng rồi tiếp tục nhanh chóng bay đi.
Mà không cần Dao Tuyết chỉ dẫn nữa một cung điện phía đông bị phá nát, một bóng xà nhân đang bị thiêu đốt trong một ngọn lửa thanh sắc tuy nhìn qua ngọn lửa không có mãnh liệt mà ôn hòa nhưng mặc cho nữ xà nhân bên trong là cường giả Đấu Hoàng hung danh vang xa vùng vẫy cố gắng cũng không thể dập tắt ngọn lửa mà liên tục bị thiêu đốt, da thịt nàng bị đốt cháy có phần lộ ra cả xương trắng.
-“Nư vương!”-Xà nhân xung quanh kêu lớn, nữ vương mạnh mẽ của họ đang bị thiêu đốt không cách nào thoát được.
-“Tất cả lui ra khỏi thành!”-Dao Tuyết nhanh chóng ra mệnh lệnh, vì ngọn lửa kia là dị hỏa, một khi nữ xà vương chết đi mất sự kiềm chế của nàng lập tức tòa thành sẽ thành cái mồi lửa của dị hỏa.
Xà nhân xung quanh lúc này có chỉ huy nên không hề bối rối mà lập tức tuân theo mệnh lệnh lui nhanh ra khỏi thành chỉ còn lại đội cấm vệ quân còn ở lại mà quan sát nữ vương của họ.
-“Đã quá trễ rồi.”-Dao Tuyết nhìn mà thở dài một tiếng nói, nếu thực lực Đấu Đế của nàng còn thì có thể dễ dàng cứu được nhưng nàng cũng chỉ là linh hồn thể cấp bậc Đấu Giả mà thôi.
-“Tà ca, anh có cách nào không?”-Dao Tuyết chợt nhớ đến bên cạnh nàng còn một người có khả năng làm được gì đó.
-“Có, nhưng nếu thất bại ta...”-Vô Tà lắc nhẹ đầu.
-“Vậy em không cần nữa.”-Dao Tuyết lập tức nói khi chưa nghe hết câu, rồi quay qua các xà nhân tộc-“Anh quan trọng hơn tất cả.”
-“Cầu xin hãy cứu nữ vương.”-Các xà nhân nghe rằng Vô Tà có thể cứu không còn nghĩ đến mối quan hệ căng thẳng của hai tộc nữa mà tất cả đều quỳ rạp xuống đất.
-“Các ngươi sớm rời đi đi. Nếu nữ vương hiện tại chết các ngươi cũng khó lòng thoát đi được.”-Dao Tuyết hướng về các xà nhân đang quỳ nói một câu rồi quay trở về Tuyết kiếm, nàng không đành lòng thấy xà nhân tộc bị cứ thể mà hủy diệt.
-“Tốt lắm, hành động của em rất làm ta hài lòng, Tuyết nhi.”-Vô Tà cười lớn-“Em đã lựa chọn ta, vậy ta cũng không nên để em thất vọng. Nếu em lựa chọn cầu xin cho xà nhân tộc ta chắc chắn cũng sẽ cứu nhưng em sẽ từ nay đừng theo ta làm gì.”
-“Các ngươi muốn cứu các ngươi nữ vương?”-Vô Tà quay mặt nhìn các xà nhân đang quỳ chỉ ra một xà nhân Đấu Linh cấp bậc-“Tốt thôi, tới đây ta cần hồi phục đấu khí.”
-“Ta tới.”-Một nữ cấm vệ quân lập tức tiến tới-“Chỉ cần nữ vương có thể sống bọn ta chết hết cũng không uổng.”
-“Thật đủ tình cảm nha.”-Vô Tà vươn tay đến chụp lên đầu nàng. Một lực hút điên cường hút đi đấu khí của nữ tử xà nhân, tuy vậy không hề có phản kháng mà thuận theo lực hút kia mà đưa đấu khí qua người Vô Tà.
-“Được rồi.”-Vô Tà rút tay khỏi đầu nữ tử xà nhân Đấu Linh, bị hút hầu hết đấu khí nữ tử vô lực ngã xuống đất, những cấm vệ quân khác vội tiến lên đỡ lấy nàng.
-“Tất cả lui ra khỏi thành đi, ta không nghĩ nữ vương của các ngươi thích vẻ ngoài lúc này của nàng bị thuộc hạ nhìn thấy đâu.”-Vô Tà phất tay một cái đạp mạnh xuống đất toàn thân như mũi tên bắn về phía nữ vương Medusa đang bị thiêu đốt trong thanh sắc dị hỏa, sinh mệnh của nàng đang ở đoạn cuối chỉ còn như ngọn nến le lói trong đêm mưa mà thôi.
-“Thất lễ!”-Vô Tà dang rộng tay ôm chọn thân hình đang cháy khét của nữ vương Medusa vào trong lòng, ngọn lửa có thêm một cái mồi lửa cũng không từ chối mà cháy lan sang phía Vô Tà.
Vô Tà bị thanh sắc dị hỏa đốt cháy mặt không đổi sắc, rồi trong ánh mắt bất ngờ của tất cả xà nhân và ba người Cơ Diễm, Dao Tuyết và Tiểu Y Tiên, hắn cúi xuống hôn lên đôi môi nữ vương Medusa lúc này chẳng mấy đẹp đẽ gì. Vô Danh công pháp ngay lúc đó liền điên cuồng vận chuyển thông qua đường miệng mà điên cuồng hút lấy sức mạnh của thanh sắc dị hỏa sang người hắn. Ngọn dị hỏa như thể có linh tính mà biết lần này đụng phải khúc xương khó gặm, lập tức liền chuyển sang mục tiêu chính là Vô Tà mà mạnh mẽ phản kháng lại.
-“Hừ, ngoan ngoãn bị ta hấp thụ đi.”-Vô Tà hừ lạnh một tiếng công pháp Vô Danh lại lần nữa điên cuồng vận chuyển hơn. Vô Tà lúc này như miếng bọt biển hấp thụ tất cả năng lượng của thanh sắc dị hỏa đi vào người mà chuyển thành một dạng năng lượng khác, hắn kết hợp việc chuyển hóa năng lượng này cùng với phương pháp luyện đan hỏa của Cơ Diễm mà chuyển ngọn lửa đang điên cuồng thành một dị hỏa ôn nhu dễ hấp thụ. Một phần hắn để lại cho mình, còn một phần hắn liền chuyển qua cho nữ vương Medusa để cung cấp năng lượng cho nàng để tiến giai. Việc kết nối này Vô Tà hiểu được cách nữ vương Medusa dùng dị hỏa để tinh luyện khí huyết và nhục thể mà tiến giai nên hắn thành toàn cho nàng luôn, không những thế ngọn dị hỏa sau khi bị Vô Tà luyện liền dễ dàng kiểm soát hơn nên nếu thành công tiến giai thành tựu của nàng chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều.
-“Tuyết nhi, nhanh đưa ta công pháp tốt nhất của xà nhân tộc!”-Vô Tà thấy nữ vương Medusa mất đi ý thức của mình, đấu khí chuyển qua bị đình trệ, liền vội vã dùng liên kết giữa hắn và Dao Tuyết mà truyền đi ý trí của mình. Dao Tuyết nhanh chóng bay lại gần Vô Tà, hắn có thể xa truyền âm lại nhưng nàng thì ngược lại không thể được chỉ có thể tới gần mà thôi.
Nhận được công pháp tối cao của xà nhân tộc, Vô Tà liều dùng đấu khí dẫn dắt giúp nữ vương Medusa vận chuyển công pháp, nếu không phải nhờ năng lượng của thanh sắc dị hỏa thì hắn cũng chẳng có nhiều đấu khí để hành động xa xỉ như thế.
...
...
Không biết trải qua bao lâu, việc liên tục cạn kiệt đấu khí trong khi bị thiêu đốt trong thanh sắc dị hỏa khiến thời gian trôi qua như kéo dài hàng tháng trời, cơ thể Vô Tà dần chịu không nổi nữa. Hắn đã đánh giá thấp sức mạnh của dị hỏa, cũng đánh giá thấp công pháp mạnh nhất của xà nhân tộc. Giờ đây thứ chèo chống chu kỳ hấp thu, chuyển hóa, tinh luyện, chuyển qua và vận chuyển giúp này hoàn toàn là ý chí của hắn. Vô Tà vận chuyển chu kỳ trên trong vô thức, đầu hắn trở nên trống rỗng, ánh mắt dại ra. Năng lượng dị hỏa yếu tỏa ra yếu dần hoàn toàn bị Vô Tà và nữ vương Medusa hấp thụ, giữa không trung lộ ra hai thân ảnh đang ôm chặt lấy nhau làn da cháy đen bong chóc rơi xuống đất. Chiếc đuôi rắn của nữ vương Medusa dần thu lại biến thành đôi chân trắng mịn, nõn nà như làn da tiểu hài đồng, đây là giấu hiệu nàng đã tiến hóa thành công mà chuyển thành nhân hình. Mất đi năng lượng dị hỏa chèo chống và quá trình tiến hóa cũng hoàn tất, Vô Tà ôm theo nữ vương Medusa rơi xuống dưới đất. Diễm kiếm và Tuyết kiếm vội vã theo điều khiển của hai người Cơ Diễm, Dao Tuyết phóng to lên mà bay nhanh tới nhẹ nhàng đón lấy hai thân ảnh đang rơi xuống mà bay vào trong cung điện.
Những xà nhân thấy nữ vương của mình đã không còn nguy hiểm liền vui mừng đến phát khóc muốn tiến lên đón nhưng dưới mệnh lệnh của Dao Tuyết thì trước khi thanh sắc hỏa diễm biến mất liền bị cấm vệ quân cưỡng chế rời đi ra xa.
Hai người Vô Tà và nữ vương Medusa được Cơ Diễm, Dao Tuyết hai người đưa vào trong một căn phòng sang trọng đã được chuẩn bị sẵn trước. Hai nàng giúp Vô Tà và nữ vương Medusa thay đồ, do là lần đầu tiên giúp người khác thay đồ nên hai người lúc đầu khá luống cuống nhất là Dao Tuyết xung phong giúp Vô Tà lại càng gấp gáp xấu hổ để rồi hai người nhìn qua nhau để bắt chước liền bật cười.
-“Muội nha, luống cuống như vậy sao sau này phục vụ Tà ca được cơ chứ.”-Cơ Diễm che miệng cười nói.
-“Tỷ hay quá, tỷ có ngon thì làm mẫu muội xem đi. Xem tiểu Medusa kìa, bị nàng mặc đồ thành thế kia.”-Dao Tuyết không phải dạng vừa liền phản damage lại, rồi cả hai đều bật cười, mãi mới có thể hoàn thành việc mặc đồ giúp hai người Vô Tà.
Sau khi hoàn thành, cả hai liền lặng lẽ rời phòng để hai đôi nam nữ đang yên tĩnh nằm trên giường. Nữ vương Medusa gối hẳn lên tay Vô Tà, tay cũng tùy ý gác lên người hắn, nét mặt có chút vui vẻ hiếm thấy kể từ khi nàng lên làm nữ vương và được biết đến với cái hung danh tàn ác giết người như giết gà.
-“Nữ vương không rồi chứ?”-Nữ thống lĩnh cấm vệ quân thấy Dao Tuyết và Cơ Diễm bước ra khỏi phòng liền tiến tới hỏi.
-“Hừ, ngươi không quan tâm đến người cứu nàng ta sao?”-Dao Tuyết hừ lạnh một tiếng.
-“Nữ vương tha tội, ta...ta không biết xưng hô thế nào nên...nên...”-Nữ thủ lĩnh cấm vệ quân vội vã quỳ xuống.
-“Ừ nhỉ.”-Dao Tuyết mới giật mình chợt nhớ ra điều đó-“Diễm tỷ nên thế nào giờ?”
-“Quân vương!”-Cơ Diễm ngay lập tức nói, rồi nói nhỏ cùng Dao Tuyết-“Dù sao muội cũng chẳng phải là người phụ nữ của hắn sao? Suốt mười vạn năm, nữ đế của xà nhân tộc cuối cùng cũng động tình rồi.”
-“Thì sao nào? Tỷ cũng không sớm thì muộn thôi.”-Dao Tuyết gật đầu không chối rồi quay qua nữ thống lĩnh-“Gọi là Quân Vương, ta là người phụ nữ của hắn.”
-“Dạ.”-Nữ thống lĩnh dạ một tiếng rồi lui ra ngoài.
-“Thật ra từ lúc hắn quỳ xuống đưa tay ra ta đã phải lòng hắn rồi. Ta không biết thời nay thế nào nhưng muội thấy có tên nam nhân nào coi trọng tính mạng phụ nữ hơn thực lực không? Có tên nam nhân nào quỳ xuống chỉ cầu một cái gật đầu không? Chưa kể đến thời điểm lúc đó, sinh tử chúng ta hoàn toàn phụ thuộc vào một ý niệm của hắn.”-Cơ Diễm chậm rãi nói, dù thành đế nhưng chuyện nam nữ nàng cũng chỉ như tờ giấy trắng mà thôi, dù là đế nhưng nàng cũng là phụ nữ mà thôi, dễ cảm động dễ yêu điên cuồng dù chỉ là hành động nhỏ nhặt. Nàng lúc sống đối mặt với nịnh nọt giả tạo, lúc này đối mặt với chân thành của một người khác giới điều này biến thế giới của nàng thành màu hồng, màu của thiếu nữ đang yêu.
Lời nói của nàng khiến Dao Tuyết rơi vào trầm tư suy nghĩ, rồi khẽ gật đầu. Dao Tuyết cũng thế nhưng nàng chưa vội yêu mà chính sự việc lần này biến thành một cái ngòi nổ của cảm xúc. Nhưng xác định tình cảm với Vô Tà nàng liền đỏ mặt chui lại vào Tuyết kiếm để Cơ Diễm một mình để che đi sự xấu hổ, nhưng không biết Cơ Diễm nàng cũng xấu hổ không kém sau khi mạnh miệng nói thú tội những lời nói kia.
/92
|