-“Trước tiên muốn tán ai đó cần xét về hai cái yếu tố quan trọng là thiên thời và nhân hoà. Thiên thời cơ tốt để nói chuyện, mà thiên không tạo thời thì tự mình tạo thời thay thiên, nghiên cứu cách sinh hoạt của chàng mà giả như vô tình gặp chàng nơi ngã tư đường, nơi mua đồ quen thuộc của chàng, vân vân và vân vân, tất cả hãy tỏ ra đầu là vô tình gặp.”-Vô Tà bắt đầu chém gió.
-“Thế nhân hoà là gì?”-Ninh Mộng nghe đầy hợp lý, mà tiếp tục hỏi.
-“Đây này, cái này mới quan trọng đây. Thứ nhất là bản thân một chút quan tâm, một chút lo lắng và một chút thời gian nói chuyện về sở thích của chàng là đủ.”-Vô Tà liếc qua tứ nữ-“Thứ hai thì cả bốn người đều đã có vẻ ngoài đẹp sẵn rồi không quan tâm nữa. Còn điều cuối cùng...”
-“Là gì, nhanh nói đi.”-Thấy Vô Tà dừng lại, Tình Thiên vội lên tiếng hối thúc.
-“Là người cạnh hắn ta bằng hữu, huynh đệ. Thông qua họ mà nói tốt cho mình, từ xấu hoá tốt, khiến hắn ta nếu mà không nhanh đi tỏ tình kết đạo lữ liền vụt mất cơ hội. Để được như thế bản thân cần phải khiến hắn ta như giữ trong tay cũng lại như muốn vụt mất, hắn tiến ta lùi, hắn lùi ta tiến. Đến khi nào mà đang ở chung đột nhiên nhìn hắn thấy đôi mắt hắn liếc đi chỗ khác liền tu thành chánh quả. Một câu ẩn ý làm dấu hiệu.”-Vô Tà hơi dừng lại-“Nên nhớ tình cảm giống như cát vậy, nắm càng chặt càng giữ được ít.”
-“Ta hiểu rồi, lần này vào trong nội viện ta quyết không để tên đầu gỗ đó thoát khỏi bàn tay.”-Ninh Mộng nắm chặt tay nói.
-“Chúc học tỷ nhanh chóng thành công.”-Vô Tà chúc may mắn một câu, nãy giờ nói có mấy câu mà bên ngoài cũng chỉ còn vài người mà thôi, nhưng vẫn trên năm người nên hắn và tứ nữ tiếp tục nói chuyện để giết thời gian.
...
...
-“Phó viện trưởng, ngài tính nhầm rồi kìa.”-Một lão giả tiến lại gần Hổ Kiền chỉ năm người đang ngồi trong lồng vui vẻ nói chuyện mà nói.
-“Sao ta biết được, không ngờ đám đó lại có bảo bối như thế.”-Hổ Kiền thật sự cũng không biết phải làm sao, hắn đã lén muốn công phá chiếc lồng đó nhưng nếu mạnh tay quá liền bị phát hiện mà muốn không bị phát hiện liền không đủ lực để phá vỡ nên cũng đành chịu, ai bảo lão có nói là dùng bất cứ thủ đoạn nào cũng được cơ chứ.
Về phía Nhược Lâm, lòng nàng cũng đã nhảy loạn, nàng nhớ là đã hứa hôn hắn một cái nếu hắn được đệ nhất, nếu cứ theo tình hình này thì tới phút cuối những cô gái kia đảm bảo sẽ nhường hắn mà nếu không dường đánh cũng không lại được.
...
...
Trên sân rốt cục còn lại mười người lần lượt là nhóm của Vô Tà, tiểu tử Tiêu Viêm, cô nhóc Tiêu Huân Nhi và ba người bản xứ lớn lên ở học viện Bạch Sơn, một tình địch của Tiêu Viêm, tên này nhìn qua đậm chất của một tên sống lỗi kẻ tiểu nhân; tiếp đến cũng là một tình địch của Tiêu Viêm nhưng nàng là nữ, đúng thế không lầm đâu nàng là nữ nhân đã thế còn là mỹ nữ cháu của phó viện trưởng, Hổ Gia; Còn người cuối là Ngô Hạo, một thành viên chấp pháp đội, sát khí nồng nặc nhìn là đủ biết trải qua chém giết mà trưởng thành. Thực lực của tất cả cũng không đạt tới mức Vô Tà cần lo lắng quá nhiều.
-“Bốn người xuống đài đi!”-Vô Tà cười cười giải khai kết giới, lấy ta một trường thương hắc sắc từ giới chỉ, thanh trường thương lấy ra liền phả ra một khí tức cổ xưa khiến người khác chú ý.
-“Được, ngươi cẩn thận đó thực lực họ không yếu đâu.”-Tứ nữ nhắc nhở một câu rồi quay người rời khỏi sân đấu.
-“Tên tiểu tử nhà ngươi cuối cùng cũng ra khỏi cái mai rồi.”-Hổ Gia thấy kết giới giải khai liền hừ lạnh một tiếng, chiếc roi trong tay như giao long đánh về phía Vô Tà.
-“Ta nhỏ chỗ nào nhỉ?”-Vô Tà tùy ý đưa hai ngón tay kẹp lấy sợi roi đang quất tới-“Cả lão nhị của ta cũng rất lớn à nha.”
-“Hừ!”-Thấy roi bị kẹp lại, Hổ Gia hất mạnh tay một cái, một luồn kình khí theo chiếc roi đánh về phía Vô Tà.
-“Ây zà, nặng tay vậy tiểu mỹ nữ.”-Vô Tà cười cười đấu khi cũng bạo phóng đánh trả, tuy yếu hơn nhưng nhờ thuần thục điều khiển nên có thể coi là ngang tay, hắn trước giờ nhìn như cứng đối cứng nhưng tất cả đều vận dụng kỹ xảo để chống đỡ.
Buông chiếc roi ra, Vô Tà nắm trường thương mà lao về phía Hổ Gia, mũi thưong đâm nhanh tới.
-“Thật nhanh!”-Hổ Gia thoáng kinh ngạc nhưng không loạn, cổ tay kẽ động muốn điều khiến roi mà ngăn cản rồi chợt phát hiện lúc ném ngọn roi xuống Vô Tà đã dùng một thanh đinh mà gim xuống đất. Mặc dù nàng có thể dùng sức nhẹ nhàng kéo ra nhưng một khi như vậy nàng liền ăn một thương của Vô Tà. Vội buông tay khỏi chuôi roi, Hổ Gia nhảy về sau mấy bước.
-“Tiểu mỹ nữ phản ứng nhanh đấy, chỉ tiếc là ta đây còn nhanh hơn một bước thôi.”-Vô Tà liên tục tiến đến đâm ra vài thương ép lui Hổ Gia.
-“Dễ dàng thế sao? Nộ Phong chưởng!”-Hổ Gia tung ra một chưởng, đây là Huyền giai vũ kỹ dùng tay không duy nhất của nàng, nàng thường dùng roi nên cũng không quá thông thạo chỉ có thể tạm thời vận dụng mà thôi. Chưởng ảnh mang như một cơn lốc đánh về phía Vô Tà. Hắn không hề có chút coi thường mà xoay ngọn thương một vòng cản lại cú chưởng đang đánh tới.
-“Không đùa nữa.”-Vô Tà lui lại mấy bước, vung chân đá chiếc roi về phía Hổ Gia, mũi thương chỉ về phía Ngô Hạo-“Ngươi cũng lên luôn đi, ta muốn kết thúc về sớm đây.”
-“Ngông cuồng, một mình ta là đủ rồi.”-Hổ Gia thấy Vô Tà không coi nàng vào đâu liền giận dữ vung roi đánh tới.
-“Thật chứ?”-Vô Tà nhếch miệng cười, bắt đầu thi triển thực lực thật của hắn, không hề đùa giỡn nữa.
...
...
-“Thực lực tiểu tử đó thật mạnh, đã thế Đại Đấu Sư còn chưa đạt tới.”-Hổ Kiền nhìn trận đấu của cháu mình và Vô Tà liền nhận xét-“Vận dụng đấu khí liền quá thuần thục, không ít không nhiều tất cả đều vừa đủ. Tin tình báo của tên nhóc đó thế nào? Có tốt không? Nếu được liền tập chung bồi dưỡng.”
-“Hầu như không có thông tin gì cả ngoài truyện được Thanh Xà phủ chủ phủ dẫn đến gia nhập, tiểu tử từng nói qua hắn đến không phải mục đích chính là tu luyện mà để tận hưởng tuổi trẻ đã có sư phụ, có thể dự đoán là người từ trung châu đến.”-Ngay lập tức một người tiến lên giới thiệu qua Vô Tà với Hổ Kiền.
-“Phó viện trưởng có cần tìm hiểu tin tức của tiểu tử đó không?”
-“Liền không cần đi, trước mắt cứ theo dõi đi đã, đợi một thời gian liền nói sau, nếu đúng như lời hắn nói tới học viện chủ yếu là tận hưởng tuổi trẻ liền để xem hắn tận hưởng nó thế nào bên trong nội viện đây.”-Hồ Kiền đưa tay vuốt chòm râu chậm rãi nói.
-“Được, cứ theo phó viện trưởng đi!”
-“Ừm, thời gian gần đây hắn sinh hoạt thế nào?”-Hổ Kiền muốn thông qua sinh hoạt của Vô Tà mà đánh giá hắn.
-“Ngủ sớm, dậy muộn. Lười biếng tập luyện, lúc tập thì đầy yếu ớt vô lực. Chiếc quạt trên tay làm bằng chất liệu không rõ cực nặng và có khả năng áp chế vận chuyện đấu khí.”-Trung niên nhân báo cáo hết những gì mà Vô Tà được đồn đãi khắp nơi trong học viện.
-“Ngoài ra tuy học viên khác không biết đến nhưng Nhược Lâm đạo sư sau khi hắn tới mấy ngày liền ngày nào cũng lén lút tới khu nhà hắn mua, chưa tới một khắc liền quay về, ngày nào cũng thế. Nên có lời đồn hắn bị yếu sinh lý, hắn đã phản bác không biết thực hư thế nào. Ngoài ra chưa có ai tiếp xúc nhiều với hắn cả.”
-“Chút thông tin đó vẫn chưa thể quyết định được điều gì, để hắn vào trong nội viện tiếp tục để người trong đó quan sát tiếp.”-Hổ Kiền lắc đầu nói.
-“Được.”-Tất cả đều đồng ý với ý kiến này của Hổ Kiền mà gật đầu. Sau đó lại dời ánh mắt xuống quan sát trận đấu. Lúc này Ngô Hạo đã tham gia chiến đấu, hắn cùng với Hổ Gia chiến với Vô Tà. Dù thế Vô Tà vẫn chiếm ở thế thượng phong do phong cách đánh và thân pháp quỷ dị của hắn, lúc tấn công thì bộc phát mạnh mẽ, lúc thủ thì mềm mại như nước, di chuyển thì nhẹ nhàng như cơn gió cực kỳ khó đoán, trường thương trên tay như giao long mạnh mẽ lại như độc xà hiểm hóc nhanh nhẹn.
-“Trận đấu cũng nhanh kết thúc rồi đây.”-Hổ Kiền nhìn tình hình mà nói, hắn hy vọng trận đấu này sẽ mài bớt sự kiêu ngạo của cháu gái hắn đồng thời giúp nàng đổi tính, nàng không phải mới sinh liền thích nữ nhân nhưng là do không có nam nhân nào đồng trang lứa khiến nàng thật sự phục nên dần mới hình thành sở thích như lúc này.
Không bao lâu sau khi Hổ Kiền lên tiếng nhận xét, trận đấu liền kết thúc, mặc dù hai người Hổ Gia và Ngô Hạo đều thực lực ở Ngũ Tinh Đại Đấu Sư có phần mạnh mẽ hơn cả Dương Kha mà Vô Tac đối chiến lúc trước cũng bị hắn đánh bay khỏi sân đấu. Về bên phía Tiêu Viêm đối chiến Bạch Sơn cũng liền kết thúc, tên Bạch Sơn kia liền bị tiểu tử Tiêu Viêm đánh bay. Lúc này trên sân đấu liền còn ba người Vô Tà, Tiêu Viêm và Tiêu Huân Nhi.
-“Thế nhân hoà là gì?”-Ninh Mộng nghe đầy hợp lý, mà tiếp tục hỏi.
-“Đây này, cái này mới quan trọng đây. Thứ nhất là bản thân một chút quan tâm, một chút lo lắng và một chút thời gian nói chuyện về sở thích của chàng là đủ.”-Vô Tà liếc qua tứ nữ-“Thứ hai thì cả bốn người đều đã có vẻ ngoài đẹp sẵn rồi không quan tâm nữa. Còn điều cuối cùng...”
-“Là gì, nhanh nói đi.”-Thấy Vô Tà dừng lại, Tình Thiên vội lên tiếng hối thúc.
-“Là người cạnh hắn ta bằng hữu, huynh đệ. Thông qua họ mà nói tốt cho mình, từ xấu hoá tốt, khiến hắn ta nếu mà không nhanh đi tỏ tình kết đạo lữ liền vụt mất cơ hội. Để được như thế bản thân cần phải khiến hắn ta như giữ trong tay cũng lại như muốn vụt mất, hắn tiến ta lùi, hắn lùi ta tiến. Đến khi nào mà đang ở chung đột nhiên nhìn hắn thấy đôi mắt hắn liếc đi chỗ khác liền tu thành chánh quả. Một câu ẩn ý làm dấu hiệu.”-Vô Tà hơi dừng lại-“Nên nhớ tình cảm giống như cát vậy, nắm càng chặt càng giữ được ít.”
-“Ta hiểu rồi, lần này vào trong nội viện ta quyết không để tên đầu gỗ đó thoát khỏi bàn tay.”-Ninh Mộng nắm chặt tay nói.
-“Chúc học tỷ nhanh chóng thành công.”-Vô Tà chúc may mắn một câu, nãy giờ nói có mấy câu mà bên ngoài cũng chỉ còn vài người mà thôi, nhưng vẫn trên năm người nên hắn và tứ nữ tiếp tục nói chuyện để giết thời gian.
...
...
-“Phó viện trưởng, ngài tính nhầm rồi kìa.”-Một lão giả tiến lại gần Hổ Kiền chỉ năm người đang ngồi trong lồng vui vẻ nói chuyện mà nói.
-“Sao ta biết được, không ngờ đám đó lại có bảo bối như thế.”-Hổ Kiền thật sự cũng không biết phải làm sao, hắn đã lén muốn công phá chiếc lồng đó nhưng nếu mạnh tay quá liền bị phát hiện mà muốn không bị phát hiện liền không đủ lực để phá vỡ nên cũng đành chịu, ai bảo lão có nói là dùng bất cứ thủ đoạn nào cũng được cơ chứ.
Về phía Nhược Lâm, lòng nàng cũng đã nhảy loạn, nàng nhớ là đã hứa hôn hắn một cái nếu hắn được đệ nhất, nếu cứ theo tình hình này thì tới phút cuối những cô gái kia đảm bảo sẽ nhường hắn mà nếu không dường đánh cũng không lại được.
...
...
Trên sân rốt cục còn lại mười người lần lượt là nhóm của Vô Tà, tiểu tử Tiêu Viêm, cô nhóc Tiêu Huân Nhi và ba người bản xứ lớn lên ở học viện Bạch Sơn, một tình địch của Tiêu Viêm, tên này nhìn qua đậm chất của một tên sống lỗi kẻ tiểu nhân; tiếp đến cũng là một tình địch của Tiêu Viêm nhưng nàng là nữ, đúng thế không lầm đâu nàng là nữ nhân đã thế còn là mỹ nữ cháu của phó viện trưởng, Hổ Gia; Còn người cuối là Ngô Hạo, một thành viên chấp pháp đội, sát khí nồng nặc nhìn là đủ biết trải qua chém giết mà trưởng thành. Thực lực của tất cả cũng không đạt tới mức Vô Tà cần lo lắng quá nhiều.
-“Bốn người xuống đài đi!”-Vô Tà cười cười giải khai kết giới, lấy ta một trường thương hắc sắc từ giới chỉ, thanh trường thương lấy ra liền phả ra một khí tức cổ xưa khiến người khác chú ý.
-“Được, ngươi cẩn thận đó thực lực họ không yếu đâu.”-Tứ nữ nhắc nhở một câu rồi quay người rời khỏi sân đấu.
-“Tên tiểu tử nhà ngươi cuối cùng cũng ra khỏi cái mai rồi.”-Hổ Gia thấy kết giới giải khai liền hừ lạnh một tiếng, chiếc roi trong tay như giao long đánh về phía Vô Tà.
-“Ta nhỏ chỗ nào nhỉ?”-Vô Tà tùy ý đưa hai ngón tay kẹp lấy sợi roi đang quất tới-“Cả lão nhị của ta cũng rất lớn à nha.”
-“Hừ!”-Thấy roi bị kẹp lại, Hổ Gia hất mạnh tay một cái, một luồn kình khí theo chiếc roi đánh về phía Vô Tà.
-“Ây zà, nặng tay vậy tiểu mỹ nữ.”-Vô Tà cười cười đấu khi cũng bạo phóng đánh trả, tuy yếu hơn nhưng nhờ thuần thục điều khiển nên có thể coi là ngang tay, hắn trước giờ nhìn như cứng đối cứng nhưng tất cả đều vận dụng kỹ xảo để chống đỡ.
Buông chiếc roi ra, Vô Tà nắm trường thương mà lao về phía Hổ Gia, mũi thưong đâm nhanh tới.
-“Thật nhanh!”-Hổ Gia thoáng kinh ngạc nhưng không loạn, cổ tay kẽ động muốn điều khiến roi mà ngăn cản rồi chợt phát hiện lúc ném ngọn roi xuống Vô Tà đã dùng một thanh đinh mà gim xuống đất. Mặc dù nàng có thể dùng sức nhẹ nhàng kéo ra nhưng một khi như vậy nàng liền ăn một thương của Vô Tà. Vội buông tay khỏi chuôi roi, Hổ Gia nhảy về sau mấy bước.
-“Tiểu mỹ nữ phản ứng nhanh đấy, chỉ tiếc là ta đây còn nhanh hơn một bước thôi.”-Vô Tà liên tục tiến đến đâm ra vài thương ép lui Hổ Gia.
-“Dễ dàng thế sao? Nộ Phong chưởng!”-Hổ Gia tung ra một chưởng, đây là Huyền giai vũ kỹ dùng tay không duy nhất của nàng, nàng thường dùng roi nên cũng không quá thông thạo chỉ có thể tạm thời vận dụng mà thôi. Chưởng ảnh mang như một cơn lốc đánh về phía Vô Tà. Hắn không hề có chút coi thường mà xoay ngọn thương một vòng cản lại cú chưởng đang đánh tới.
-“Không đùa nữa.”-Vô Tà lui lại mấy bước, vung chân đá chiếc roi về phía Hổ Gia, mũi thương chỉ về phía Ngô Hạo-“Ngươi cũng lên luôn đi, ta muốn kết thúc về sớm đây.”
-“Ngông cuồng, một mình ta là đủ rồi.”-Hổ Gia thấy Vô Tà không coi nàng vào đâu liền giận dữ vung roi đánh tới.
-“Thật chứ?”-Vô Tà nhếch miệng cười, bắt đầu thi triển thực lực thật của hắn, không hề đùa giỡn nữa.
...
...
-“Thực lực tiểu tử đó thật mạnh, đã thế Đại Đấu Sư còn chưa đạt tới.”-Hổ Kiền nhìn trận đấu của cháu mình và Vô Tà liền nhận xét-“Vận dụng đấu khí liền quá thuần thục, không ít không nhiều tất cả đều vừa đủ. Tin tình báo của tên nhóc đó thế nào? Có tốt không? Nếu được liền tập chung bồi dưỡng.”
-“Hầu như không có thông tin gì cả ngoài truyện được Thanh Xà phủ chủ phủ dẫn đến gia nhập, tiểu tử từng nói qua hắn đến không phải mục đích chính là tu luyện mà để tận hưởng tuổi trẻ đã có sư phụ, có thể dự đoán là người từ trung châu đến.”-Ngay lập tức một người tiến lên giới thiệu qua Vô Tà với Hổ Kiền.
-“Phó viện trưởng có cần tìm hiểu tin tức của tiểu tử đó không?”
-“Liền không cần đi, trước mắt cứ theo dõi đi đã, đợi một thời gian liền nói sau, nếu đúng như lời hắn nói tới học viện chủ yếu là tận hưởng tuổi trẻ liền để xem hắn tận hưởng nó thế nào bên trong nội viện đây.”-Hồ Kiền đưa tay vuốt chòm râu chậm rãi nói.
-“Được, cứ theo phó viện trưởng đi!”
-“Ừm, thời gian gần đây hắn sinh hoạt thế nào?”-Hổ Kiền muốn thông qua sinh hoạt của Vô Tà mà đánh giá hắn.
-“Ngủ sớm, dậy muộn. Lười biếng tập luyện, lúc tập thì đầy yếu ớt vô lực. Chiếc quạt trên tay làm bằng chất liệu không rõ cực nặng và có khả năng áp chế vận chuyện đấu khí.”-Trung niên nhân báo cáo hết những gì mà Vô Tà được đồn đãi khắp nơi trong học viện.
-“Ngoài ra tuy học viên khác không biết đến nhưng Nhược Lâm đạo sư sau khi hắn tới mấy ngày liền ngày nào cũng lén lút tới khu nhà hắn mua, chưa tới một khắc liền quay về, ngày nào cũng thế. Nên có lời đồn hắn bị yếu sinh lý, hắn đã phản bác không biết thực hư thế nào. Ngoài ra chưa có ai tiếp xúc nhiều với hắn cả.”
-“Chút thông tin đó vẫn chưa thể quyết định được điều gì, để hắn vào trong nội viện tiếp tục để người trong đó quan sát tiếp.”-Hổ Kiền lắc đầu nói.
-“Được.”-Tất cả đều đồng ý với ý kiến này của Hổ Kiền mà gật đầu. Sau đó lại dời ánh mắt xuống quan sát trận đấu. Lúc này Ngô Hạo đã tham gia chiến đấu, hắn cùng với Hổ Gia chiến với Vô Tà. Dù thế Vô Tà vẫn chiếm ở thế thượng phong do phong cách đánh và thân pháp quỷ dị của hắn, lúc tấn công thì bộc phát mạnh mẽ, lúc thủ thì mềm mại như nước, di chuyển thì nhẹ nhàng như cơn gió cực kỳ khó đoán, trường thương trên tay như giao long mạnh mẽ lại như độc xà hiểm hóc nhanh nhẹn.
-“Trận đấu cũng nhanh kết thúc rồi đây.”-Hổ Kiền nhìn tình hình mà nói, hắn hy vọng trận đấu này sẽ mài bớt sự kiêu ngạo của cháu gái hắn đồng thời giúp nàng đổi tính, nàng không phải mới sinh liền thích nữ nhân nhưng là do không có nam nhân nào đồng trang lứa khiến nàng thật sự phục nên dần mới hình thành sở thích như lúc này.
Không bao lâu sau khi Hổ Kiền lên tiếng nhận xét, trận đấu liền kết thúc, mặc dù hai người Hổ Gia và Ngô Hạo đều thực lực ở Ngũ Tinh Đại Đấu Sư có phần mạnh mẽ hơn cả Dương Kha mà Vô Tac đối chiến lúc trước cũng bị hắn đánh bay khỏi sân đấu. Về bên phía Tiêu Viêm đối chiến Bạch Sơn cũng liền kết thúc, tên Bạch Sơn kia liền bị tiểu tử Tiêu Viêm đánh bay. Lúc này trên sân đấu liền còn ba người Vô Tà, Tiêu Viêm và Tiêu Huân Nhi.
/92
|