-“Tiểu tử Tiêu Tà, hai người có thể gọi Vô Tà cũng được, bản thân ta thích cái biệt hiệu Vô Tà hơn.”-Vô Tà cũng giới thiệu, hắn cảm thấy hai người này đáng tin cậy nên thành thật nói.
-“Ngươi nên gọi là Chí Tà chứ không phải Vô Tà.”-Cơ Diễm lượn lờ xung quanh Vô Tà đánh giá.
-“Tiểu tử ta ngây thơ trong sáng thế này không gọi Vô Tà sao được.”-Vô Tà cười nói, tay khẽ hất mái tóc một cái.
-“Oẹ…oẹ…”-Cơ Diễm nghe mà che lấy miệng ra vẻ buồn nôn.
-“Diễm tỷ có mang thai hay sao mà đang yên đang lành buồn nôn vậy?”-Vô Tà bày ra khuôn mặt cực kỳ ngây thơ của mình.
-“Được rồi. Tiểu tử ngươi nói truyện mà ta cũng nổi cả da gà đây này.”-Dao Tuyết đi phía trước quay lại cười cười, rồi chợt hỏi-“Ngươi biết đại lục hiện tại có bao nhiêu Đấu Đế không?”
-“Thứ lỗi ta không biết trên đại lục thế nào, nhưng ở đây cao nhất cũng chỉ Đấu Hoàng mà thôi, về đẳng cấp thì sau đó là tầng thứ ta chưa được biết qua.”-Vô Tà ngại ngùng gãi đầu nói.
-“Cũng phải, qua 10 vạn năm rồi, thì thịnh thành suy cũng không có gì đáng ngạc nhiên.”-Cơ Diễm gật đầu nói, dáng vẻ nàng cho thấy trước đây nơi này từng rất phồn thịnh.
-“Cho hỏi Đấu Đế là cấp bậc thế nào?”
-“Đấu Đế là đỉnh cao của đại lục đấu khí này. Không có cấp độ nào so ra được với Đấu Đế cả, vì đột phá siêu việt Đấu Đế sẽ bị thế giới này từ bỏ mà đẩy sang một thế giới khác mà cường giả lại càng mạnh hơn.”-Cơ Diễm bắt đầu giải thích-“Lúc đột phá sẽ phải trải qua chín đạo lôi kiếp mới có thể thành công, nhưng sinh thời ta chưa từng biết ai có thể vượt qua cả. Ngươi muốn đạt tới cấp bậc đó còn lâu lắm nên đừng nghĩ đến sớm làm gì, ảnh hưởng đạo tâm.”
-“Siêu việt Đấu Đế sao?”-Vô Tà thầm nói, có mục tiêu hắn sẽ dễ dàng lớn mạnh hơn như một câu nói ở kiếp trước hắn rất thích ‘Nếu nhìn thấy đích, tôi đã có thể chạm đến’ đúng thế chỉ cần Vô Tà hắn có một mục tiêu thì tinh thần hắn tốt hơn nhiều.
-“Đến rồi.”-Dao Tuyết lên tiếng nói, khiến Vô Tà thoát khỏi suy nghĩ của mình mà ngẩng đầu lên nhìn. Chính giữa phòng cắm hai thanh kiếm một cái thì đỏ như máu tươi, một cái thì lại trắng như tuyết, cả hai nhìn thì như đúc tạo từ pha lê trong suốt. Thanh huyết sắc kiếm khiến Vô Tà cảm thấy run lên, hơi thở bị bóp nghẹt lại; Còn thanh bạch sắc kiếm lại khiến tâm hồn trở nên thanh thản hơn.
-“Ma Kiếm! Linh Kiếm!”-Trong lòng Vô Tà nhảy dựng lên nhưng hắn vẫn tỏ ra bình thường. Cả hai thanh kiếm đều là của người tạo ra Vô Danh công pháp lúc sinh thời, nhưng trong trận chiến cuối cùng liền bị thất lạc mất đi nhưng lão ta không lo lắng vì tu luyện Bất Lão quyết mới có thể chính thức nhận chủ và sử dụng hai thanh kiếm này. Thanh màu đỏ như máu tươi kia là Ma Kiếm nhuộm trong máu tươi mà hình thành sắc đỏ. Thanh còn lại là Linh Kiếm trảm ma, phá tà chém nát linh hồn thanh tẩy mọi thứ.
-“Hè hè, ngạc nhiên chứ.”-Cơ Diễm thấy biểu hiện của Vô Tà không sai vào đâu được nên cười đầy vui vẻ, chỉ là nàng không biết Vô Tà vì điều gì mà đứng hình thôi.
-“Năm đó một kẻ dùng sát nhập Đế mạnh mẽ khôn lường. Đại lục lúc đó tập hợp năm vị Đấu Đế mà trảm quyết hắn nhưng bị hắn đánh tan không còn manh giáp, đại lục rơi vào cảnh giết chóc lầm than nhiều gia tộc vì thế mà suy sụp xoá tên khỏi dòng lịch sử.”-Dao Tuyết nói lại sự việc năm xưa mà nàng vẫn còn thấy sợ hãi.
-“Đế cấp vô địch thủ, chỉ có thể đột phá mới chém chết hắn, nhưng ba người kia liều chết đột phá dùng tài sản của cả gia tộc mà đánh cược một lần, chém chết hắn trước khi phi thăng... Nhưng cả ba đều thất bại, gia tộc cũng suy bại theo sau đó.”-Cơ Diễm thở dài tiếc nuối nói.
-“Nhưng còn một phương pháp nữa để có thể thắng, ba người kia dùng máu huyết cuối cùng để kích phát hai thanh kiếm kia. Chúng ta thì lấy thân làm thứ trả giá để điều khiển chúng chém giết tên kia...”-Cơ Diễm nhìn hai thanh kiếm mà đầy đau khổ.
-“Bọn ta cuối cùng cũng thắng nhưng như ngươi thấy đấy là thắng thảm. Bọn ta bị hai thanh kiếm này thu vào bên trong mà cho đến tận bây giờ, ừm mà cũng sắp kết thúc rồi.”
-“Rốt cục hai vị tiền bối dẫn ta tới đây chỉ là kể chuyện thôi sao?”-Vô Tà không kiên nhẫn nói, hai cô nàng này cứ thích kể khổ nghe mệt vl.
-“Ây za, tuổi trẻ mà không kiên nhẫn thì sao mà thành công được hả?”-Cơ Diễm lên tiếng răn dạy-“Sau này cứ hấp tấp là đổ bể hết ráo.”
-“Chuyện sau này để sau này tính, hai người có tính tập chung vào chuyên môn không?”-Vô Tà nhăn mặt nói rồi thì thầm-“Quả là phụ nữ thế giới nào cũng thể bất kể là thường dân hay cường giả.”
-“Ngươi nói gì thế?”-Cơ Diễm dỏng tai lên nghe.
-“Ấy, không có gì. Hai người nói vào trọng điểm đi cho nhanh gọn, không phải Tuyết tiền bối nói sắp hết thời gian rồi sao?”-Vô Tà vội lắc lắc đầu.
-“Ngươi đã nói vậy thì ta cũng không kéo dài làm gì. Tất cả chỉ muốn kéo ngươi một chút lòng cảm động mà thôi. Cầu xin ngươi hãy cứu lấy xà tộc của ta.”-Dao Tuyết quỳ thẳng xuống đất, nàng mặc dù là cường giả chí cao đại lục nhưng vẫn quỳ xuống trước mặt một con kiến tầng lớp cuối như Vô Tà.
-“Chuyện này ta không hứa trước nhưng ta muốn biết nguyên nhân.”-Vô Tà chậm rãi nói.
-“Cái đấy thì để ta.”-Một bóng mờ nhìn không ra nam nữ, giọng nói như một chiếc băng CD bị xước.
-“Ngươi là?”-Vô Tà cảm thấy khí tức quen thuộc từ bóng mờ đó, có phần thân thiết nữa.
-“Kiếm linh! Từng là kiếm linh của thanh Linh Kiếm, còn kiếm linh của thanh Ma Kiếm đã biến mất. Chủ nhân của bọn ta là sư phụ của ngươi.”-Bóng mờ nhanh chóng đưa ra một đáp án mà Vô Tà đoán được đã chín phần.
-“Trong trận chiến năm đó chủ nhân liền tử trận, bọn ta được hắn mạnh mẽ xé rách không gian mà đưa đi tới vị diện này chờ truyền nhân của hắn một ngày nào đó đến mà lần nữa nhận chủ hai thanh kiếm này.”
-“Nhận chủ hai thanh kiếm chứ không phải là hai ngươi?”-Vô Tà không hiểu hỏi.
-“Bọn ra sẽ sớm tan biến theo chủ nhân mà thôi, kiếm linh ngươi có thể tự đề bạt một linh hồn nào đó và cũng có thể xóa đi.”-Kiếm linh chậm rãi giải thích.
-“Là hai người họ?”-Vô Tà chỉ sang hai người Cơ Diễm và Dao Tuyết.
-“Không. Hai người họ mạnh mẽ dùng hai thanh kiếm này mà bị trúng nguyền rủa. Dùng linh hồn nuôi kiếm vạn năm, gia tộc suy bại phải dùng máu huyết cường giả để gia thân.”-Kiếm Linh nhìn lướt qua hai người kia giải thích, rồi nói thêm vào-“Linh hồn của họ quá yếu ớt nên đã sắp tan biến, ta khuyên nên dùng họ làm thứ nuôi kiếm thì tốt hơn. Còn gia tộc kia thì cứ để đó, sau khi cái linh hồn xà nhân này mất gia tộc sẽ diệt theo khi đó hai thanh kiếm sẽ lại hồi phục lại chút sức mạnh.”
-“Thật sao? Sức mạnh đủ chém cường giả như họ chứ?”-Vô Tà nhìn qua hai người kia với ánh mắt đầy tham lam.
-“Không thể.”-Kiếm Linh khẳng định nói-“Nhưng cường giả thua họ ba cái đại cảnh giới thì có thể.”
-“Vậy quên đi. Ta tu võ là tu hữu tình đạo, không tu vô tình đạo. Giết một gia tộc vì sức mạnh tuy nhất thời nhưng đạo tâm sẽ bị phá nát.”-Vô Tà nhún vai nói.
-“Tốt, ngươi rất giống chủ nhân. Ngươi cứ làm theo ý ngươi đi, ta cũng đi theo gặp lão bằng hữu và chủ nhân đây. Môn phái của ngươi có một luật duy nhất đừng làm trái lương tâm là được. Đừng lo lắng hai người kia phản bội chỉ một ý niệm cũng khiến linh hồn họ tan biến.”-Kiếm Linh cười vui vẻ như cuối cùng cũng được giải thoát mà tan biến vào trong hư vô.
-“Hai người muốn đưa ra cái giá nào để ta cứu gia tộc xà nhân.”-Vô Tà quay qua Dao Tuyết vẫn còn quỳ trên mặt đất, Cơ Diễm cũng theo nàng quỳ xuống.
-“Chỉ cần ngươi giải quyết sự tình gia tộc của nàng. Mọi thứ đều trong kiếm ta không có thứ gì ngoài khối cơ thể này.”-Cơ Diễm dứt khoát nói.
-“Ta cũng có thể ra lệnh hai ngươi làm thế.”-Vô Tà cười một tiếng nói.
-“.......”-Hai người Cơ Diễm và Dao Tuyết đều rơi vào trầm mặc nhìn nhau không nói được gì.
-“Đứng dậy!”-Vô Tà dùng linh hồn mà ra lệnh cho hai người, dưới mệnh lệnh tuyệt đối đó không thể ngừng lại mà đứng lên trước mặt hắn.
-“Hai người có nguyện ý cùng ta hành tẩu qua các vị diện.”-Vô Tà quỳ một gối xuống mà hướng hai người đưa tay tới Dao Tuyết và Cơ Diễm-“Gặp nhau là hữu duyên, ta không muốn hai người cứ thế mà biến mất. Con đường võ đạo ta đi là Vệ Nhân đạo, lấy võ hành hiệp, nếu để hai người biến mất mà không làm gì đó ta sẽ bị phản lại võ đạo con đường mà không thể tiến tới.”
Cả hai người kinh ngạc mở to miệng không nói nên lời.
-“Được em nguyện ý!”-Cơ Diễm gật nhẹ đầu đưa cánh tay tới, Dao Tuyết cũng gật đầu đưa tay tới cánh tay còn lại của hắn. Mỗi nàng đều chạm nhẹ vào một cánh tay của hắn. Hai nàng thật sự cảm động, ở thế giới cá lớn nuốt cá bé này hai người đã quá quen lục thân bất nhận chỉ để tăng thực lực, mà đây Vô Tà với hai nàng chỉ quen biết chưa được thời gian một nén nhang.
-“Đa tạ, ta nhất định sẽ đối tốt với hai nàng.”-Vô Tà nắm lấy hai cánh tay ngọc của hai vị mỹ nhân, bỗng hai người biến thành hai thanh kiếm nằm gọn trong tay hắn, Linh Kiếm và Ma Kiếm biến mất tại vị trí cũ.
-“Hai thanh kiếm này nên có cái tên, không còn Ma kiếm và Linh kiếm nữa mà sẽ là Diễm kiếm và Tuyết kiếm.”-Vô Tà đưa hai thanh kiếm nay kiếm linh là Cơ Diễm và Dao Tuyết nên hắn lấy tên hai nàng làm tên kiếm.
-“Ngươi nên gọi là Chí Tà chứ không phải Vô Tà.”-Cơ Diễm lượn lờ xung quanh Vô Tà đánh giá.
-“Tiểu tử ta ngây thơ trong sáng thế này không gọi Vô Tà sao được.”-Vô Tà cười nói, tay khẽ hất mái tóc một cái.
-“Oẹ…oẹ…”-Cơ Diễm nghe mà che lấy miệng ra vẻ buồn nôn.
-“Diễm tỷ có mang thai hay sao mà đang yên đang lành buồn nôn vậy?”-Vô Tà bày ra khuôn mặt cực kỳ ngây thơ của mình.
-“Được rồi. Tiểu tử ngươi nói truyện mà ta cũng nổi cả da gà đây này.”-Dao Tuyết đi phía trước quay lại cười cười, rồi chợt hỏi-“Ngươi biết đại lục hiện tại có bao nhiêu Đấu Đế không?”
-“Thứ lỗi ta không biết trên đại lục thế nào, nhưng ở đây cao nhất cũng chỉ Đấu Hoàng mà thôi, về đẳng cấp thì sau đó là tầng thứ ta chưa được biết qua.”-Vô Tà ngại ngùng gãi đầu nói.
-“Cũng phải, qua 10 vạn năm rồi, thì thịnh thành suy cũng không có gì đáng ngạc nhiên.”-Cơ Diễm gật đầu nói, dáng vẻ nàng cho thấy trước đây nơi này từng rất phồn thịnh.
-“Cho hỏi Đấu Đế là cấp bậc thế nào?”
-“Đấu Đế là đỉnh cao của đại lục đấu khí này. Không có cấp độ nào so ra được với Đấu Đế cả, vì đột phá siêu việt Đấu Đế sẽ bị thế giới này từ bỏ mà đẩy sang một thế giới khác mà cường giả lại càng mạnh hơn.”-Cơ Diễm bắt đầu giải thích-“Lúc đột phá sẽ phải trải qua chín đạo lôi kiếp mới có thể thành công, nhưng sinh thời ta chưa từng biết ai có thể vượt qua cả. Ngươi muốn đạt tới cấp bậc đó còn lâu lắm nên đừng nghĩ đến sớm làm gì, ảnh hưởng đạo tâm.”
-“Siêu việt Đấu Đế sao?”-Vô Tà thầm nói, có mục tiêu hắn sẽ dễ dàng lớn mạnh hơn như một câu nói ở kiếp trước hắn rất thích ‘Nếu nhìn thấy đích, tôi đã có thể chạm đến’ đúng thế chỉ cần Vô Tà hắn có một mục tiêu thì tinh thần hắn tốt hơn nhiều.
-“Đến rồi.”-Dao Tuyết lên tiếng nói, khiến Vô Tà thoát khỏi suy nghĩ của mình mà ngẩng đầu lên nhìn. Chính giữa phòng cắm hai thanh kiếm một cái thì đỏ như máu tươi, một cái thì lại trắng như tuyết, cả hai nhìn thì như đúc tạo từ pha lê trong suốt. Thanh huyết sắc kiếm khiến Vô Tà cảm thấy run lên, hơi thở bị bóp nghẹt lại; Còn thanh bạch sắc kiếm lại khiến tâm hồn trở nên thanh thản hơn.
-“Ma Kiếm! Linh Kiếm!”-Trong lòng Vô Tà nhảy dựng lên nhưng hắn vẫn tỏ ra bình thường. Cả hai thanh kiếm đều là của người tạo ra Vô Danh công pháp lúc sinh thời, nhưng trong trận chiến cuối cùng liền bị thất lạc mất đi nhưng lão ta không lo lắng vì tu luyện Bất Lão quyết mới có thể chính thức nhận chủ và sử dụng hai thanh kiếm này. Thanh màu đỏ như máu tươi kia là Ma Kiếm nhuộm trong máu tươi mà hình thành sắc đỏ. Thanh còn lại là Linh Kiếm trảm ma, phá tà chém nát linh hồn thanh tẩy mọi thứ.
-“Hè hè, ngạc nhiên chứ.”-Cơ Diễm thấy biểu hiện của Vô Tà không sai vào đâu được nên cười đầy vui vẻ, chỉ là nàng không biết Vô Tà vì điều gì mà đứng hình thôi.
-“Năm đó một kẻ dùng sát nhập Đế mạnh mẽ khôn lường. Đại lục lúc đó tập hợp năm vị Đấu Đế mà trảm quyết hắn nhưng bị hắn đánh tan không còn manh giáp, đại lục rơi vào cảnh giết chóc lầm than nhiều gia tộc vì thế mà suy sụp xoá tên khỏi dòng lịch sử.”-Dao Tuyết nói lại sự việc năm xưa mà nàng vẫn còn thấy sợ hãi.
-“Đế cấp vô địch thủ, chỉ có thể đột phá mới chém chết hắn, nhưng ba người kia liều chết đột phá dùng tài sản của cả gia tộc mà đánh cược một lần, chém chết hắn trước khi phi thăng... Nhưng cả ba đều thất bại, gia tộc cũng suy bại theo sau đó.”-Cơ Diễm thở dài tiếc nuối nói.
-“Nhưng còn một phương pháp nữa để có thể thắng, ba người kia dùng máu huyết cuối cùng để kích phát hai thanh kiếm kia. Chúng ta thì lấy thân làm thứ trả giá để điều khiển chúng chém giết tên kia...”-Cơ Diễm nhìn hai thanh kiếm mà đầy đau khổ.
-“Bọn ta cuối cùng cũng thắng nhưng như ngươi thấy đấy là thắng thảm. Bọn ta bị hai thanh kiếm này thu vào bên trong mà cho đến tận bây giờ, ừm mà cũng sắp kết thúc rồi.”
-“Rốt cục hai vị tiền bối dẫn ta tới đây chỉ là kể chuyện thôi sao?”-Vô Tà không kiên nhẫn nói, hai cô nàng này cứ thích kể khổ nghe mệt vl.
-“Ây za, tuổi trẻ mà không kiên nhẫn thì sao mà thành công được hả?”-Cơ Diễm lên tiếng răn dạy-“Sau này cứ hấp tấp là đổ bể hết ráo.”
-“Chuyện sau này để sau này tính, hai người có tính tập chung vào chuyên môn không?”-Vô Tà nhăn mặt nói rồi thì thầm-“Quả là phụ nữ thế giới nào cũng thể bất kể là thường dân hay cường giả.”
-“Ngươi nói gì thế?”-Cơ Diễm dỏng tai lên nghe.
-“Ấy, không có gì. Hai người nói vào trọng điểm đi cho nhanh gọn, không phải Tuyết tiền bối nói sắp hết thời gian rồi sao?”-Vô Tà vội lắc lắc đầu.
-“Ngươi đã nói vậy thì ta cũng không kéo dài làm gì. Tất cả chỉ muốn kéo ngươi một chút lòng cảm động mà thôi. Cầu xin ngươi hãy cứu lấy xà tộc của ta.”-Dao Tuyết quỳ thẳng xuống đất, nàng mặc dù là cường giả chí cao đại lục nhưng vẫn quỳ xuống trước mặt một con kiến tầng lớp cuối như Vô Tà.
-“Chuyện này ta không hứa trước nhưng ta muốn biết nguyên nhân.”-Vô Tà chậm rãi nói.
-“Cái đấy thì để ta.”-Một bóng mờ nhìn không ra nam nữ, giọng nói như một chiếc băng CD bị xước.
-“Ngươi là?”-Vô Tà cảm thấy khí tức quen thuộc từ bóng mờ đó, có phần thân thiết nữa.
-“Kiếm linh! Từng là kiếm linh của thanh Linh Kiếm, còn kiếm linh của thanh Ma Kiếm đã biến mất. Chủ nhân của bọn ta là sư phụ của ngươi.”-Bóng mờ nhanh chóng đưa ra một đáp án mà Vô Tà đoán được đã chín phần.
-“Trong trận chiến năm đó chủ nhân liền tử trận, bọn ta được hắn mạnh mẽ xé rách không gian mà đưa đi tới vị diện này chờ truyền nhân của hắn một ngày nào đó đến mà lần nữa nhận chủ hai thanh kiếm này.”
-“Nhận chủ hai thanh kiếm chứ không phải là hai ngươi?”-Vô Tà không hiểu hỏi.
-“Bọn ra sẽ sớm tan biến theo chủ nhân mà thôi, kiếm linh ngươi có thể tự đề bạt một linh hồn nào đó và cũng có thể xóa đi.”-Kiếm linh chậm rãi giải thích.
-“Là hai người họ?”-Vô Tà chỉ sang hai người Cơ Diễm và Dao Tuyết.
-“Không. Hai người họ mạnh mẽ dùng hai thanh kiếm này mà bị trúng nguyền rủa. Dùng linh hồn nuôi kiếm vạn năm, gia tộc suy bại phải dùng máu huyết cường giả để gia thân.”-Kiếm Linh nhìn lướt qua hai người kia giải thích, rồi nói thêm vào-“Linh hồn của họ quá yếu ớt nên đã sắp tan biến, ta khuyên nên dùng họ làm thứ nuôi kiếm thì tốt hơn. Còn gia tộc kia thì cứ để đó, sau khi cái linh hồn xà nhân này mất gia tộc sẽ diệt theo khi đó hai thanh kiếm sẽ lại hồi phục lại chút sức mạnh.”
-“Thật sao? Sức mạnh đủ chém cường giả như họ chứ?”-Vô Tà nhìn qua hai người kia với ánh mắt đầy tham lam.
-“Không thể.”-Kiếm Linh khẳng định nói-“Nhưng cường giả thua họ ba cái đại cảnh giới thì có thể.”
-“Vậy quên đi. Ta tu võ là tu hữu tình đạo, không tu vô tình đạo. Giết một gia tộc vì sức mạnh tuy nhất thời nhưng đạo tâm sẽ bị phá nát.”-Vô Tà nhún vai nói.
-“Tốt, ngươi rất giống chủ nhân. Ngươi cứ làm theo ý ngươi đi, ta cũng đi theo gặp lão bằng hữu và chủ nhân đây. Môn phái của ngươi có một luật duy nhất đừng làm trái lương tâm là được. Đừng lo lắng hai người kia phản bội chỉ một ý niệm cũng khiến linh hồn họ tan biến.”-Kiếm Linh cười vui vẻ như cuối cùng cũng được giải thoát mà tan biến vào trong hư vô.
-“Hai người muốn đưa ra cái giá nào để ta cứu gia tộc xà nhân.”-Vô Tà quay qua Dao Tuyết vẫn còn quỳ trên mặt đất, Cơ Diễm cũng theo nàng quỳ xuống.
-“Chỉ cần ngươi giải quyết sự tình gia tộc của nàng. Mọi thứ đều trong kiếm ta không có thứ gì ngoài khối cơ thể này.”-Cơ Diễm dứt khoát nói.
-“Ta cũng có thể ra lệnh hai ngươi làm thế.”-Vô Tà cười một tiếng nói.
-“.......”-Hai người Cơ Diễm và Dao Tuyết đều rơi vào trầm mặc nhìn nhau không nói được gì.
-“Đứng dậy!”-Vô Tà dùng linh hồn mà ra lệnh cho hai người, dưới mệnh lệnh tuyệt đối đó không thể ngừng lại mà đứng lên trước mặt hắn.
-“Hai người có nguyện ý cùng ta hành tẩu qua các vị diện.”-Vô Tà quỳ một gối xuống mà hướng hai người đưa tay tới Dao Tuyết và Cơ Diễm-“Gặp nhau là hữu duyên, ta không muốn hai người cứ thế mà biến mất. Con đường võ đạo ta đi là Vệ Nhân đạo, lấy võ hành hiệp, nếu để hai người biến mất mà không làm gì đó ta sẽ bị phản lại võ đạo con đường mà không thể tiến tới.”
Cả hai người kinh ngạc mở to miệng không nói nên lời.
-“Được em nguyện ý!”-Cơ Diễm gật nhẹ đầu đưa cánh tay tới, Dao Tuyết cũng gật đầu đưa tay tới cánh tay còn lại của hắn. Mỗi nàng đều chạm nhẹ vào một cánh tay của hắn. Hai nàng thật sự cảm động, ở thế giới cá lớn nuốt cá bé này hai người đã quá quen lục thân bất nhận chỉ để tăng thực lực, mà đây Vô Tà với hai nàng chỉ quen biết chưa được thời gian một nén nhang.
-“Đa tạ, ta nhất định sẽ đối tốt với hai nàng.”-Vô Tà nắm lấy hai cánh tay ngọc của hai vị mỹ nhân, bỗng hai người biến thành hai thanh kiếm nằm gọn trong tay hắn, Linh Kiếm và Ma Kiếm biến mất tại vị trí cũ.
-“Hai thanh kiếm này nên có cái tên, không còn Ma kiếm và Linh kiếm nữa mà sẽ là Diễm kiếm và Tuyết kiếm.”-Vô Tà đưa hai thanh kiếm nay kiếm linh là Cơ Diễm và Dao Tuyết nên hắn lấy tên hai nàng làm tên kiếm.
/92
|