Ba ngày sau Lâm Tắc xuất hiện bên ngoài Tát tạp trấn.
Trong ba ngày này hắn chạy không ngủ không nghỉ. Gặp phải địa phương có quan quân kiểm soát thì hắn đi đường vòng, không có quan quân kiểm soát thì hắn liền trộm lấy một con ngựa mà chạy. 500 dặm lộ trình, hắn chỉ mang theo người vài miếng lương khô, uống vài ngụm nước sông. Bởi vì là một nhân viên tình báo, hắn biết rõ thời gian chính là tính mạng.
Đường đi phía trước rất thuận lợi, nhưng buổi tối, khi đến gần Tát tạp trấn, hắn đầu hoa mắt váng, nhất thời sơ sẩy bị một đội kỵ binh tuần tra bắt gặp.
Hơn mười binh sĩ, khi hắn thể lực dư thừa còn có thể đối phó được, nhưng lúc này hắn chỉ có thể lấy lại tinh thần, ra sức đánh chết một người, thừa dịp đoạt ngựa chạy trốn. Địch nhân đuổi theo hắn, một trận loạn tiễn bắn ra, rồi sau đó phóng ngựa đuổi theo sát.
Chiến mã trúng tiễn, kêu lên một tràng đau đớn, đem Lâm Tắc đang ngồi chưa yên trên lưng ngựa hất rơi xuống mặt đất. Khi thể năng hoàn toàn tiêu hao, động tác cũng trở nên chậm chạp. Phút thất thần này khiến cho Lâm Tác chịu khổ lớn.
Hắn đang muốn đứng dậy, vó ngựa kỵ binh đuổi theo đã nặng nề đạp lên người. Trong tích tắc vó ngựa đạp trên người đó, Lâm Tắc thậm chí còn nghe rõ ràng thanh âm xương sườn mình bị gãy. Mặc dù chiến giáp trên người có lực phòng ngự cực mạnh, nhưng cũng không thừa nhận nổi cước ngựa, đau đớn thấu tâm can khiến cho Lâm Tắc nhìn thấy sao đầy trời, muốn hôn mê.
“Ta không thể chết được!”
Ý niệm muốn sống trong đầu hắn chợt lóe lên, Lâm Tắc khẽ cắn môi, dùng hết toàn lực từ trên mặt đất nhảy lên.
Kỵ binh môn tựa hồ cũng không chú ý tới đột nhiên lại có biến hóa này. Một kỵ binh phóng ngựa qua người Lâm Tắc, bị Lâm Tắc dùng một tay lôi xuống, xoay người nhảy lên lưng ngựa, phóng ngựa chạy như điên.
Mắt thấy khoảng cách với kỵ binh phía sau không cách nào giãn ra, Lâm Tắc rút chủy thủ, đâm vào mông chiến mã. Chiến mã bị đau, hí lên một tiếng, đem Lâm Tắc đang bị thương ở phía trên chạy thật nhanh. Cuối cùng cũng bỏ kỵ binh môn lại ở phía sau.
Chiến trường mặc dù đã bị quân phương thu dọn sạch sẽ, nhưng do trường kì học tập tình báo, ám sát, truy tung, Lâm Tắc vẫn tìm được một ít dấu vết. Theo những dấu vết này hắn từng bước một đi gần tới vị trí Hắc Ưng. Vết thương truyền đến sự đau đớn, thống khổ, lồng ngực cũng trở nên ướt sũng, người càng ngày càng mềm đi. Lâm Tắc biết đây là vết thương trí mạng, hắn có thể sẽ chết đi.
“Ngươi không thể chết được, đầu nhi đã nói qua, mạng của ngươi so với bất cứ tình báo nào đều trân quý! Ngươi phải sống đi gặp hắn!”
Sau khi ngã xấp xuống, Lâm Tắc cố gắng bò lên, tự động viên tình thần mình.
“Ngươi không thể chết được, nhiệm vụ của ngươi còn chưa có hoàn thành, Hắc Ưng đang chờ ngươi tới cứu!”
Không chịu nổi sự đau nhức của thân thể, cảm giác sắp ngất đi. Lâm Tắc thì thào nhớ kĩ, cố gắng duy trì sự tỉnh táo cho mình, sau đó tiếp tục đi tới.
Sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, cảm giác càng ngày càng chậm chạp, cất bước cũng càng ngày càng khó khăn, nhưng Lâm Tắc vẫn đi về phía trước.
Từng là một kẻ cô nhi, lúc này đây đã trở thành chiến sĩ kiên cường nhất thế gian. Vì bản thân mình chưa hoàn thành sứ mạng, hắn cự tuyệt lời triệu hoán của tử thần.
Khi Lâm Tắc được Hách Đạt đưa tới trước mặt Lưu Vân, lồng ngực chỉ còn thoi thóp phập phồng, khó khăn lắm mới nói ra hai chữ rồi bình yên nhắm hai mắt lại.
- Tình báo......
Lưu Vân lật hắn lại, mở chiến giáp của Lâm Tắc ra, sau đó lại cởi quần áo ở bên trong.
Trước ngực Lâm Tắc là một mảng máu bầm, hiển nhiên là bị nội thương rất nặng, trước ngực có lượng lớn huyết ứ đọng lại. Bị gãy một xương sườn, phía trước ngực còn lộ ra một khối da thịt, vết thương huyết nhục mơ hồ, có một tờ giấy dính vào đó.
Lưu Vân cố nén nước mắt, mở tờ giấy ra, tin tức tình báo một phần thấm máu tươi xuất hiện trong tay hắn.
Uy Kiệt Khắc mang theo đội viên Thủy Linh trung đội, cấp từng đạo trì dũ thuật lên người Lâm Tắc. Lam quang nhu hòa của trì dũ thuật cũng không thể thức tỉnh anh hùng đã ngủ say. Nhưng các đội viên dường như không muốn từ bỏ, vẫn phóng ra ma pháp.
Hách Đạt đưa tay dò xét trước mũi Lâm Tắc, hơi thở của Lâm Tắc đã không còn.
- Lâm Tắc, đứng lên cho ta! Ngươi, tiểu đội trưởng còn chưa có đồng ý, ngươi đã tự ý chết!
Hách Đạt khóc rống lên, hai tay cầm lấy bả vai Lâm Tắc, dùng sức lay, tựa hồ muốn làm cho thanh niên đang ngủ say này tỉnh lại. Lâm Tắc là do một tay Hách Đạt mang theo, hắn thật không ngờ, từ biệt ở đế đô, khi gặp lại người kia đã xa cách. Là chiến hữu, là huynh đệ, là tay chân, sự bi thương này là cho lệ rơi đầy mặt Hách Đạt.
- Để cho hắn nghỉ ngơi đi. Đó là vết thương trí mạng của Lâm Tắc. Nếu như không phải vì tin tức tình báo này mà cầm cự, cố gắng chịu đựng, hắn đã chết lâu rồi!
Lưu Vân quay lưng, lau nước mắt, xoay người nói với mọi người.
Là một quân nhân, hắn đã quen mắt với máu tanh và cái chết. Sau khi đến đại lục này hắn lại càng lạnh lẽo hơn. Nhưng binh lính dựa vào tín niệm chống lại tử thần, cuối cùng đã thắng lợi, lại khiến hắn chảy xuống một giọt lệ.
- Hãy nhìn tin tức tình báo nhiễm huyết này! Lão tử nhớ rất kỹ, là hắn, Lâm Tắc, anh hùng của Hắc Ưng, đã bỏ cả tính mạng để cứu chúng ta! Hắn không muốn chúng ta chết, chúng ta phải sống sót!
Lưu Vân sau khi xem hết tin tức tình báo, giơ cao tay lên, rống lên nói.
Mọi người đều rơi lệ.
Tử Văn Thành gục trước người Lâm Tắc, khóc rống lên, đập đầu xuống đất.
Một lúc sau, hắn đột nhiên đứng lên, hai mắt trợn tròn, rút trường đao bên hông ra, chỉ thẳng lên trời, ngửa mặt hô to:
- Hắc ưng vĩnh viễn bất tử! Ông trời bắt ta vong, ta sẽ dùng đao chém trời!
Hách Đạt cẩn thận cởi chiến giáp của Lâm Tắc ra, sau đo thu lại, đứng lên.
Thi thể Lâm Tắc cuối cùng cũng được hỏa thiêu.
- Nơi này không phải cố hương hắn, hắn không thể nào nghỉ ngơi ở đầy. Đốt đi, đem tro cốt rải ra trong gió. Hương hồn cuối cùng sẽ tìm được đường về nhà!
Lưu Vân nói.
Ngày thứ hai Hắc Ưng đình chỉ hành động quân sự tại Cát Đạp Nhĩ hành tỉnh, bắt đầu hành quân theo hướng tây, chạy tới biên giới của Tây Tư và A Tư Mạn đế quốc.
Tin tức tình báo Lâm Tắc đưa tới cho thấy tả lộ quân đệ nhị sư đoàn của A Tư Mạn đã rời khỏi chiến trường chính, đang tiến vào phía bắc Cát Đạp Nhĩ hành hỉnh, kỵ binh của nhất sư đã tiến vào Nạp Đạt thành, một chi “Lang quân” mới do A Tư Mạn thành lập đã tiến vào phía nam Cát Đạp Nhĩ hành tỉnh, trước mắt đi tới biên giới.
Lưu Vân sau khi phân tích tình báo, liền hiểu rõ ý đồ địch nhân. Lấy nhị sư, lực lượng kỵ binh độc lập, khiến cho Hắc Ưng trốn về phía tây, tiến vào phạm vi công kích của bộ đội biên giới cùng “Lang quân”, sau đó lấy nhị sư cùng đại quân kỵ binh độc lập tạo thành vòng vây, tiêu diệt toàn bộ Hắc Ưng.
- Tốt. Đã như vậy chúng ta phối hợp với bọn họ một lần đi, nhằm hướng tây đi tới!
Dưới tình huống này, Lưu Vân lại làm ra việc nhằm ngoài dự đoán của mọi người, ra lệnh cho Hắc Ưng tiến về phía tây.
“A Tư Mạn, xem ra tâm ý tương thông! Được rồi, ta trước tiên đi từng bước, cho các ngươi chờ ta! Lang quân, ta thật muốn xem các ngươi có thắng được Hắc Ưng không!”
Ngồi trên lưng ngựa, trên mặt Lưu Vân lộ ra nụ cười quỷ dị, tựa hồ nghĩ: “Lang cùng Ưng đối địch, tất sẽ rất hay!
Trong ba ngày này hắn chạy không ngủ không nghỉ. Gặp phải địa phương có quan quân kiểm soát thì hắn đi đường vòng, không có quan quân kiểm soát thì hắn liền trộm lấy một con ngựa mà chạy. 500 dặm lộ trình, hắn chỉ mang theo người vài miếng lương khô, uống vài ngụm nước sông. Bởi vì là một nhân viên tình báo, hắn biết rõ thời gian chính là tính mạng.
Đường đi phía trước rất thuận lợi, nhưng buổi tối, khi đến gần Tát tạp trấn, hắn đầu hoa mắt váng, nhất thời sơ sẩy bị một đội kỵ binh tuần tra bắt gặp.
Hơn mười binh sĩ, khi hắn thể lực dư thừa còn có thể đối phó được, nhưng lúc này hắn chỉ có thể lấy lại tinh thần, ra sức đánh chết một người, thừa dịp đoạt ngựa chạy trốn. Địch nhân đuổi theo hắn, một trận loạn tiễn bắn ra, rồi sau đó phóng ngựa đuổi theo sát.
Chiến mã trúng tiễn, kêu lên một tràng đau đớn, đem Lâm Tắc đang ngồi chưa yên trên lưng ngựa hất rơi xuống mặt đất. Khi thể năng hoàn toàn tiêu hao, động tác cũng trở nên chậm chạp. Phút thất thần này khiến cho Lâm Tác chịu khổ lớn.
Hắn đang muốn đứng dậy, vó ngựa kỵ binh đuổi theo đã nặng nề đạp lên người. Trong tích tắc vó ngựa đạp trên người đó, Lâm Tắc thậm chí còn nghe rõ ràng thanh âm xương sườn mình bị gãy. Mặc dù chiến giáp trên người có lực phòng ngự cực mạnh, nhưng cũng không thừa nhận nổi cước ngựa, đau đớn thấu tâm can khiến cho Lâm Tắc nhìn thấy sao đầy trời, muốn hôn mê.
“Ta không thể chết được!”
Ý niệm muốn sống trong đầu hắn chợt lóe lên, Lâm Tắc khẽ cắn môi, dùng hết toàn lực từ trên mặt đất nhảy lên.
Kỵ binh môn tựa hồ cũng không chú ý tới đột nhiên lại có biến hóa này. Một kỵ binh phóng ngựa qua người Lâm Tắc, bị Lâm Tắc dùng một tay lôi xuống, xoay người nhảy lên lưng ngựa, phóng ngựa chạy như điên.
Mắt thấy khoảng cách với kỵ binh phía sau không cách nào giãn ra, Lâm Tắc rút chủy thủ, đâm vào mông chiến mã. Chiến mã bị đau, hí lên một tiếng, đem Lâm Tắc đang bị thương ở phía trên chạy thật nhanh. Cuối cùng cũng bỏ kỵ binh môn lại ở phía sau.
Chiến trường mặc dù đã bị quân phương thu dọn sạch sẽ, nhưng do trường kì học tập tình báo, ám sát, truy tung, Lâm Tắc vẫn tìm được một ít dấu vết. Theo những dấu vết này hắn từng bước một đi gần tới vị trí Hắc Ưng. Vết thương truyền đến sự đau đớn, thống khổ, lồng ngực cũng trở nên ướt sũng, người càng ngày càng mềm đi. Lâm Tắc biết đây là vết thương trí mạng, hắn có thể sẽ chết đi.
“Ngươi không thể chết được, đầu nhi đã nói qua, mạng của ngươi so với bất cứ tình báo nào đều trân quý! Ngươi phải sống đi gặp hắn!”
Sau khi ngã xấp xuống, Lâm Tắc cố gắng bò lên, tự động viên tình thần mình.
“Ngươi không thể chết được, nhiệm vụ của ngươi còn chưa có hoàn thành, Hắc Ưng đang chờ ngươi tới cứu!”
Không chịu nổi sự đau nhức của thân thể, cảm giác sắp ngất đi. Lâm Tắc thì thào nhớ kĩ, cố gắng duy trì sự tỉnh táo cho mình, sau đó tiếp tục đi tới.
Sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, cảm giác càng ngày càng chậm chạp, cất bước cũng càng ngày càng khó khăn, nhưng Lâm Tắc vẫn đi về phía trước.
Từng là một kẻ cô nhi, lúc này đây đã trở thành chiến sĩ kiên cường nhất thế gian. Vì bản thân mình chưa hoàn thành sứ mạng, hắn cự tuyệt lời triệu hoán của tử thần.
Khi Lâm Tắc được Hách Đạt đưa tới trước mặt Lưu Vân, lồng ngực chỉ còn thoi thóp phập phồng, khó khăn lắm mới nói ra hai chữ rồi bình yên nhắm hai mắt lại.
- Tình báo......
Lưu Vân lật hắn lại, mở chiến giáp của Lâm Tắc ra, sau đó lại cởi quần áo ở bên trong.
Trước ngực Lâm Tắc là một mảng máu bầm, hiển nhiên là bị nội thương rất nặng, trước ngực có lượng lớn huyết ứ đọng lại. Bị gãy một xương sườn, phía trước ngực còn lộ ra một khối da thịt, vết thương huyết nhục mơ hồ, có một tờ giấy dính vào đó.
Lưu Vân cố nén nước mắt, mở tờ giấy ra, tin tức tình báo một phần thấm máu tươi xuất hiện trong tay hắn.
Uy Kiệt Khắc mang theo đội viên Thủy Linh trung đội, cấp từng đạo trì dũ thuật lên người Lâm Tắc. Lam quang nhu hòa của trì dũ thuật cũng không thể thức tỉnh anh hùng đã ngủ say. Nhưng các đội viên dường như không muốn từ bỏ, vẫn phóng ra ma pháp.
Hách Đạt đưa tay dò xét trước mũi Lâm Tắc, hơi thở của Lâm Tắc đã không còn.
- Lâm Tắc, đứng lên cho ta! Ngươi, tiểu đội trưởng còn chưa có đồng ý, ngươi đã tự ý chết!
Hách Đạt khóc rống lên, hai tay cầm lấy bả vai Lâm Tắc, dùng sức lay, tựa hồ muốn làm cho thanh niên đang ngủ say này tỉnh lại. Lâm Tắc là do một tay Hách Đạt mang theo, hắn thật không ngờ, từ biệt ở đế đô, khi gặp lại người kia đã xa cách. Là chiến hữu, là huynh đệ, là tay chân, sự bi thương này là cho lệ rơi đầy mặt Hách Đạt.
- Để cho hắn nghỉ ngơi đi. Đó là vết thương trí mạng của Lâm Tắc. Nếu như không phải vì tin tức tình báo này mà cầm cự, cố gắng chịu đựng, hắn đã chết lâu rồi!
Lưu Vân quay lưng, lau nước mắt, xoay người nói với mọi người.
Là một quân nhân, hắn đã quen mắt với máu tanh và cái chết. Sau khi đến đại lục này hắn lại càng lạnh lẽo hơn. Nhưng binh lính dựa vào tín niệm chống lại tử thần, cuối cùng đã thắng lợi, lại khiến hắn chảy xuống một giọt lệ.
- Hãy nhìn tin tức tình báo nhiễm huyết này! Lão tử nhớ rất kỹ, là hắn, Lâm Tắc, anh hùng của Hắc Ưng, đã bỏ cả tính mạng để cứu chúng ta! Hắn không muốn chúng ta chết, chúng ta phải sống sót!
Lưu Vân sau khi xem hết tin tức tình báo, giơ cao tay lên, rống lên nói.
Mọi người đều rơi lệ.
Tử Văn Thành gục trước người Lâm Tắc, khóc rống lên, đập đầu xuống đất.
Một lúc sau, hắn đột nhiên đứng lên, hai mắt trợn tròn, rút trường đao bên hông ra, chỉ thẳng lên trời, ngửa mặt hô to:
- Hắc ưng vĩnh viễn bất tử! Ông trời bắt ta vong, ta sẽ dùng đao chém trời!
Hách Đạt cẩn thận cởi chiến giáp của Lâm Tắc ra, sau đo thu lại, đứng lên.
Thi thể Lâm Tắc cuối cùng cũng được hỏa thiêu.
- Nơi này không phải cố hương hắn, hắn không thể nào nghỉ ngơi ở đầy. Đốt đi, đem tro cốt rải ra trong gió. Hương hồn cuối cùng sẽ tìm được đường về nhà!
Lưu Vân nói.
Ngày thứ hai Hắc Ưng đình chỉ hành động quân sự tại Cát Đạp Nhĩ hành tỉnh, bắt đầu hành quân theo hướng tây, chạy tới biên giới của Tây Tư và A Tư Mạn đế quốc.
Tin tức tình báo Lâm Tắc đưa tới cho thấy tả lộ quân đệ nhị sư đoàn của A Tư Mạn đã rời khỏi chiến trường chính, đang tiến vào phía bắc Cát Đạp Nhĩ hành hỉnh, kỵ binh của nhất sư đã tiến vào Nạp Đạt thành, một chi “Lang quân” mới do A Tư Mạn thành lập đã tiến vào phía nam Cát Đạp Nhĩ hành tỉnh, trước mắt đi tới biên giới.
Lưu Vân sau khi phân tích tình báo, liền hiểu rõ ý đồ địch nhân. Lấy nhị sư, lực lượng kỵ binh độc lập, khiến cho Hắc Ưng trốn về phía tây, tiến vào phạm vi công kích của bộ đội biên giới cùng “Lang quân”, sau đó lấy nhị sư cùng đại quân kỵ binh độc lập tạo thành vòng vây, tiêu diệt toàn bộ Hắc Ưng.
- Tốt. Đã như vậy chúng ta phối hợp với bọn họ một lần đi, nhằm hướng tây đi tới!
Dưới tình huống này, Lưu Vân lại làm ra việc nhằm ngoài dự đoán của mọi người, ra lệnh cho Hắc Ưng tiến về phía tây.
“A Tư Mạn, xem ra tâm ý tương thông! Được rồi, ta trước tiên đi từng bước, cho các ngươi chờ ta! Lang quân, ta thật muốn xem các ngươi có thắng được Hắc Ưng không!”
Ngồi trên lưng ngựa, trên mặt Lưu Vân lộ ra nụ cười quỷ dị, tựa hồ nghĩ: “Lang cùng Ưng đối địch, tất sẽ rất hay!
/372
|