- Đại thúc, lão đừng làm việc nặng nhọc quá! Lão mặc dù lớn tuổi, nhưng sẽ không chết sớm như vậy chứ?
Tiểu Tạp nhìn Lão Tạp đang bận rộn, cười hì hì nói.
- Ngươi cái gì cũng không làm, ta hận không thể đem ngươi bóp chết! Lão nhân gia ta khổ cực như vậy, ngươi còn nói lời châm chọc?
Lão Tạp từ trong bụi cỏ chui ra, dũ dũ đất trên người, nổi giận mắng.
- Vậy lão đào hầm làm gì? Tất cả chỗ đất này không phải bị lão đào ra sao? Sáng tạo ma pháp chắc, trời ơi, lão dùng thổ hệ ma pháp để đào đất, có phải muốn đâm đầu vào đó mà chết không?
Tiểu Tạp cười nói.
- Tiểu tử ngươi có biết động não không? Có phải chúng ta chuẩn bị tìm địch nhân gây phiền toái không? Ngươi bị đánh có đuổi theo ngươi không? Một ma đạo sư, hơn nữa ngươi còn là một pháp sư gà mờ, ngươi cùng ta định đánh giáp lá cà à? Hắc hắc, lão nhân gia ta lo chu toàn mọi chuyện. Chuyện ta đang làm chính là để cho bọn họ phát hiện trên đường đuổi theo chúng ta, một con đường với nhiều cạm bẫy.
- Có cần phức tạp như vậy không? Không phải còn vài bình Nguyệt quang nước suối sao?
Tiểu Tạp khinh thường nói.
- Ngươi biết cái gì, nguyệt quang nước suối kia một ngày chỉ có thể bổ sung một lần. Hơn nữa lão nhân gia ta cũng không muốn uống.
Lão Tạp cười nói.
- Ta uống thấy mùi vị cũng được. Chỉ là sẽ ít đi thôi.
Tiểu Tạp nói.
- Hắc hắc, đương nhiên đúng rồi. Tốt lắm, ta còn muốn làm cho hai người chúng ta một nơi ẩn thân. Tiểu tử ngươi nếu là một ma đạo sư, ta cần gì phải vất vả như thế này chứ!
- Không có biện pháp. Bi ai lớn nhất của Ma khống sư chính là khi không có ma pháp công kích thì cũng chỉ chơi đùa với hỏa điểu.
Tiểu Tạp thở dài nói. Xuất ra một con hỏa điểu, sau đó bắt đầu khống chế hỏa điểu bay lượn trên không trung.
- Đại thúc, ngươi vì sao lại làm như cháy vậy?
- Bởi vì ta phát hiện không thể hạ thấp giá trị của mình. Bọn ranh con A Tư Mạn dám gọi những người bên cạnh Lưu Vân là những kẻ nhát chết. Lão tử nhất định cho bọn hắn hối hận! còn có công chúa kia nữa, thấy chết mà không cứu, Lão Tạp cảm thấy vô cùng tức giận, muốn thay hắn trút giận.
- Như vậy xem ra ta chỉ là kẻ lon ton chạy theo sao? Lão Tạp ra uy, đến bao giờ mới đến phiên tiểu Tạp đây!
- Ngươi chậm rãi chờ đi. Tiểu tử ngươi cứ giữ những pháp bảo của ngươi đi!
Lão Tạp nói xong lại bắt đầu bận rộn.
Sau trận đánh ở Thiên Phong trấn, danh tiếng “Thiết quân” càng ngày càng vang, nhân số cũng từ tư gia tăng. Dân chúng đế quốc toàn lực ủng hộ về vật chất cùng tinh thần đối với đơn vị quân đội này của Hỏa Vân đế quốc. Long Vân cùng Nã Luân Đa dự theo phân phó của Thủy Linh Nhi, thường xuyên vào vận động trong khu địch chiếm đóng, tìm cơ hội phát động công kích đối với những đơn vị binh lính nhỏ lẻ của A Tư Mạn đế quốc. Khắc Lai Mạn nhiều lần dẫn binh truy kích nhưng “Thiết quân” đều sớm nhận được tin tình báo do dân chúng đưa tới. Do đó trước khi truy binh tới đã sơm chạy thoát. Mắt thấy thế cục phía tây nam hành tỉnh La Mạn dần chở nên tồi tệ hơn, Hán Tư tướng quân rốt cuộc không nhịn được, triệu hồi sư trưởng Khắc Lai Mạn của nhị sư lại mắng cho một trận té tát, đình chỉ hành động máu tanh đối với khu chiếm đóng.
Đệ ngũ và đệ lục quân đoàn của Hỏa Vân đế quốc thường xuyên điều động, Hán Tư ngửi thấy mùi nguy hiểm, lập tức ra lệnh co cụm phòng thủ, tập trung binh lực tới vùng Phổ Lí Tắc Lợi. Lúc này hắn cũng nhận được lệnh của Bố Lố Khắc, muốn hắn toàn lực phòng ngự, tạm thời kéo dài thời gian. Cùng lúc đó Trung lộ, Hữu lộ quân của A Tư Mạn đế quốc cũng tuân theo lệnh của Bố Lỗ Khắc, chậm rãi hướng tới Tây Đốn thành.
Dưới tình huống này, Long Vân cùng Nã Luân Đa suất lĩnh bộ hạ, ung dung trở về núi Đại hành sơn, cùng Thủy Linh Nhi dẫn tân binh hội họp cùng một chỗ. Lúc này bọn họ cũng nhận được tin tức Lưu Vân nhảy sông tự vẫn. Đại hành sơn vốn tràn ngập sinh cơ, cùng sức sống, trong vòng một đêm dường như tâm mọi người đều kết một tầng băng dầy.
Kì thật từ sau khi phá vòng vây ở Tắc phổ trấn, trong lòng mỗi quan binh đều rất lo lắng cho đoàn trưởng cùng với những người bên cạnh hắn. Mỗi người đều rõ ràng, dựa vào mấy trăm người, muốn đột phá sự phong tỏa của địch nhân trở về Hỏa Vân đế quốc chỉ có hy vọng rất nhỏ. Nhưng mỗi người đều chôn sâu ý nghĩ này dưới tận đáy lòng, dựa vào cuộc sống bận rộn để xua tan loại sợ hãi này. Nhưng tin tức đột nhiên truyền đến đã phá vỡ sự kiên cường bên ngoài của họ.
Các đội viên Hắc Ưng vẫn đi theo Lưu Vân sau khi biết tin này đã khóc như mưa. Quan binh Tam đoàn mặc dù mới đi theo Lưu Vân trong thời gian không dài, nhưng sau một trấn đánh ở Tắc phổ trấn, Lưu Vân vì yểm hộ cho bọn họ phá vòng vây đã chủ động thu hút hành động của quân địch, điều này đã thu được sự kính trọng cùng yêu quý trong lòng của mọi người.
Lúc hoàng hôn, trên đỉnh núi Đại hành sơn vang lên một tiếng gọi bi thương.
- Lão đại! Ngươi nhớ trở về! Mỗi ngày chúng ta đều trông ngóng ngươi!
- Lão đại, ngươi hãy mang Hắc Ưng trở về! Chúng ta không muốn làm cô nhi!
- Lão đại, ngươi như thế nào có thể bỏ lại chúng ta.
- Lão đại, ngươi như thế nào lại muốn gạt ta? Sớm biết vậy ta cũng muốn chết cùng ngươi!
Một đám lão đội viên Hắc Ưng phụng mệnh theo Thủy Linh Nhi cùng Long Vân phá vây gục đầu tại đỉnh núi, hai mắt đẫm lệ nhìn về phương nam, khóc rống lên. Có người còn đấm vào ngực mình, phát tiết nỗi bất mãn với ông trời. Có người đấm vào đầu mình, hận không thể cùng Lưu Vân đi tìm chết. Có người đập đầu xuống đất, máu tươi chảy ròng ròng. Những cô nhi này rốt cuộc một lần nữa cảm nhận sự thống khổ khắc cốt ghi xương khi mất đi thân nhân.
- Đoàn trưởng! Ngươi vừa mới đến Tam đoàn đã đánh ngã lão tử, ta còn chưa có báo thù!
Nhìn những đội viên Hắc ưng đang bi thương, Long Vân cũng không nhịn được mà rơi nước mắt, đứng ở trên đỉnh núi cao giọng mắng.
- Rất nhiều quan binh Tam đoàn cũng chầm chậm đi lên đỉnh núi.
- Đoàn trưởng, người phải còn sống trở về!
Và lúc hoàng hôn, những tiếng gọi bi thiết vang lên quanh quẩn trong núi.
Thủy Linh Nhi dưới sự giúp đỡ của Quý Phong, leo từng bước lên đỉnh núi.
Sắc mặt nàng trắng bệch, vừa lên đến đỉnh núi liền nhẹ nhàng đẩy Quý Phong ra, đi về phía các đội viên.
Không được khóc! Đoàn trưởng của các ngươi sẽ không chết!
Một thanh âm vang lên, kêu gọi, thức tỉnh một đám nam nhân đang mất hồn.
Thủy Linh Nhi cắn răng nhìn mọi người trước mắt, nói tiếp :
-Tất cả trở về cho ta, nên làm gì thì làm! Là nam nhi, hãy làm những chuyện đang chờ các ngươi, đợi đoàn trưởng các ngươi trở về! Ta nói lặp lại lần nữa, hắn sẽ không chết, hắn sẽ trở về!
Nghe xong Thủy Linh Nhi nói, nhìn sự trấn định, bình tĩnh của cô gái trước mắt, trong lòng các đội viên Hắc Ưng cùng quan binh Tam đoàn lại cảm thấy được hy vọng, nhất thời bình tĩnh lại.
-Tất cả còn ngây ngốc cái gì? Thủy cô nương so với các ngươi còn quan tâm tới đoàn trưởng hơn, nàng nói đoàn trưởng không có việc gì, đoàn trưởng khẳng định sẽ trở về!
Long Vân vội vàng lau khô nước mắt, hướng về phía các quan binh trên đỉnh núi, cao giọng quát.
-Tất cả theo ta xuống núi, phải làm cái gì thì đi làm cái đó!
Dưới sự dẫn đầu của Long Vân, binh lính đều rời đi. Trên đỉnh núi chỉ còn lại hai người Quý Phong cùng Thủy Linh Nhi.
-Quý Phong đại ca, ngươi nói cho ta biết, hắn có thể trở về hay không.
Quý Phong nhìn thân thể yếu ớt đang nhẹ nhàng run rẩy dưới gió của Thủy Linh Nhi, gió cũng thổi rơi nước mắt của nàng.
-Có thể!
Quý Phong lớn giọng nói. Sát thủ lạnh lùng lúc này cũng cảm giác trong lòng có một bầu nhiệt huyết nóng lên, phá lệ nói vài câu.
-Hắn là kiếm thánh, tuyệt đối không thể bị chết đuối!
-Cám ơn ngươi!
Thủy Linh Nhi nhẹ nhàng nói ra ba chữ rồi ngã xuống đỉnh núi.
Ngày thứ hai, trong núi khôi phục lại sự bình tĩnh. Chỉ là trong sự bình tĩnh yên lặng này có chút trầm mặc cùng bi thương.
Long Vân cùng Nã Luân Đa mang theo Hắc Ưng cùng quan binh Tam đoàn bắt đầu liều mạng huấn luyện.
Khi đoàn người Hoa Phi Lệ về tới trong núi Đại hành sơn. Đám người Hoa Phi Lệ rất lạc quan rằng đám người Lưu Vân còn sống, rốt cuộc cũng làm cho áp lực trong núi có chút dịu xuống. Đám quan binh bắt đầu bận rộn dựng chỗ ở mới cho các bằng hữu tinh linh tộc.
-Nha đầu kia biểu hiện thật kiên cường.
Khi Thủy Linh Nhi bình tĩnh xuất hiện ở trước mặt mọi người, Hoa Phi Lệ dựa vào trực giác nữ nhân phát hiện thấy Thủy Linh Nhi có chút quái dị.
-Linh nhi muội muội, muội không sao chứ?
Hoa Phi Lệ đi tới phía trước, cầm lấy tay Thủy Linh Nhi, chỉ cảm thấy lạnh lẽo, vì vậy lo lắng hỏi.
-Tỷ tỷ, ta không có việc gì. Chỉ là đã làm khổ tỷ.
Thủy Linh Nhi miễn cưỡng cười nói.
-Trong lòng đừng lo lắng, đau buồn. Muội phải tin tưởng hắn sẽ trở về.
Thủy Linh Nhi bình tĩnh nói.
-Muội rất tin tưởng. Hắn không có ở đây, muội sẽ làm tốt hết mọi chuyện chờ hắn trở về.
Thủy Linh Nhi bình tĩnh nói.
Mấy ngày sau Na Á công chúa tới trong núi Đại hành sơn. Bởi vì Tả lộ quân co cụm lại phòng thủ cho nên bọn họ nhanh chóng tìm được lính canh gác của Tam đoàn, đi theo lính canh gác tiến vào sâu trong núi, nơi Tam đoàn đóng quân.
Nhận được báo cáo của lính canh gác, Long Vân cùng Nã Luân Đa mang theo mấy người tới lộ khẩu, mặc dù lần trước dưới sự giận dữ Long Vân đã cự tuyệt liên lạc với quân đội đế quốc, rất không khách khí đuổi người do công chúa phái tới, nhưng làm một gã quân nhân đế quốc, lúc này là lễ tiết cơ bản cần phải có.
-Phó đoàn trưởng Long Vân của Tam đoàn tham kiến công chúa điện hạ.
Lúc giữa trưa, đoàn người Na Á xuất hiện tại cửa cốc khẩu, Long Vân dẫn theo vài tên quan quân nghênh đón, hướng công chúa hành lễ.
-Phó đoàn trưởng miễn lễ. Các ngươi đã khổ cực nhiều, ta đại biểu quân đội đế quốc cảm tạ các ngươi vẫn kiên trì cùng quân A Tư Mạn chiến đấu trong lòng địch. Hôm nay ta đến đây muốn thăm các ngươi một chút, hiện tại đơn vị bộ đội này là do ngươi phụ trách?
Na Á cười hỏi.
-Đoàn trưởng không có ở đây, ta xem như là người phụ trách.
Long Vân không chút do dự cười đáp, đồng thời nghiên người nhường đường.
-Xin mời công chúa.
Đi vào sơn cốc, Na Á hứng thú đánh giá hoàn cảnh chung quanh, Hết thẩy đều rất gian khổ, cũng rất nguyên thủy. Hoàn toàn không có bóng dáng một chi bộ đội chính quy. Rất nhiều binh lính mặc quần áo dân chúng bình thường, đang bận rộn làm ruộng. Thấy như vậy công chúa không khỏi nhíu mày, trong mắt Nạp Lan lộ ra vẻ khinh thường. Chỉ có Mạc Qua thấy như vậy, con mắt chợt sáng lên : “Thật lợi hại, có thể đánh có thể chạy, ẩn nấp như vậy, chi bộ đội này đến nơi nào cũng có thể dễ dàng sống sót.”
Bộ chỉ huy Tam đoàn tạm thời được thiết lập bên trong một gian nhà thấp lè tè. Mấy người sau khi vào nhà ngồi xuống, binh lính liền dâng trà nước lên.
-Đây là chén trà thô ở trong núi, mùi vị không ngon nhưng dùng để giải khát được. Đại hành sơn điều kiện gian khổ, công chúa thứ lỗi.
-Dưới điều kiện này các ngươi còn có thể kiên trì trụ vững, thật sự rất giỏi.
Công chúa đưa chén trà lên nhấp một ngụm, tản thưởng nhìn Long Vân.
-Công chúa điện hạ, chúng ta cũng không có biện pháp. Sau khi phá vòng vây, cũng từng nghĩ tới việc đi về phía bắc nhưng đường không thông cho nên đành phải vào núi, nghĩ biện pháp chống lại địch nhân.
-Long phó đoàn trưởng, ngươi không đem bộ đội tập hợp lại cho công chúa xem?
Nạp Lan dường như không muốn tán dóc như vậy, vì vậy mở miệng nói.
-Bộ đội đều đang huấn luyện ở trong đỉnh núi, mất thời gian cũng không tập hợp được. Công chúa có thể chờ được chứ?
-Mới vừa rồi binh lính làm việc ở trên núi, bắt cá ở bờ sông, đó không phải là bộ đội của ngươi sao? Đương nhiên là không tập hợp được rồi.
Nạp Lan cười nói.
Long Vân nghe vậy sắc mặt trầm xuống :
-Vị này chính là? Bộ đội của ta muốn sống, đương nhiên binh lính phải lao động. Trong núi Đại hành, tất cả chỉ có thể tự cung tự cấp.
-Vị này chính là quân đoàn trưởng đệ lục quân đoàn, Nạp Lan tướng quân (Chẳng hiểu thằng tác giả có nhầm không, chương trước thì nói La Đức là quân đoàn trưởng mới của đệ lục quân đoàn). Binh lính hiện tại chưa tập hợp, ta sẽ chờ một lát. Tuy nhiên nếu Long phó đoàn trưởng thấy điều kiện cuộc sống của nơi này gian khổ như thế, ngươi có nghĩ tới việc chọn địa phương khác?
-Ý của công chúa điện hạ là gì?
Long Vân nghe vậy bình tĩnh hỏi.
-Mặc dù các ngươi phát triển trong lòng địch là không sai nhưng cứ như vậy sẽ dần mất đinh dáng vẻ của một chi quân đội chính quy.
Công chúa chậm rãi nói.
-Ý của công chúa là để các ngươi một lần nữa trở lại hàng ngũ quân chính quy của đế quốc. Vị này chính là sư trưởng nhị sư của đệ ngũ quân đoàn, đã cùng bộ đội chặn đánh địch ở Y Nặc trấn, cùng hơn 20 vạn địch nhân kịch chiến, cuối cùng đa số quan binh nhị sư bỏ mình. Nếu các ngươi nguyện ý có thể gia nhập đơn vị bộ đội anh hùng này.
Nạp Lan tựa hồ có chút bất mãn thái độ của Long Vân, một phó đoàn trưởng nho nhỏ lại dám lời qua tiếng lại trước mặt công chúa, làm cho trong lòng hắn dâng lên lửa giận, nói rõ ý đồ đến đây.
Nghe xong Nạp Lan nói, Long Vân trầm mặc không nói gì. Trên sắc mặt mấy vị quan quân đi theo Long Vân cũng có chút thay đổi.
-Đương nhiên Tam đoàn sau khi hợp nhất với nhị sự, khi chiến tranh kết thúc, nếu các ngươi có công lao, ta sẽ nói rõ với Viêm Thiên nguyên soái.
-Xin lỗi công chúa điện hạ, thứ lỗi cho ta khó có thể vâng lời!
Long Vân vẫn trầm mặc đột nhiên nói như chém đinh chặt sắt.
-Tại sao?
Na Á lạnh lùng hỏi, nàng quả thật rất tức giận. Nàng cảm giác được nàng đối với Tam đoàn đã rất khách khí. Thậm chí còn tự mình đến đây để hợp nhất đơn vị bộ đội đã bị đánh cho tàn phế này, nhưng lại gặp cục diện như vậy.
-Không tại sao, bởi vì Tam đoàn không muốn rời nơi này, chúng ta đang đợi người.
Nã Luân Đa tiếp lời.
-Các ngươi không phải vẫn đang là quân nhân đế quốc sao? Bíết các ngươi đang làm gì không? Hiện tại hành vi của các ngươi là kháng lại mệnh lệnh!
Nạp Lan phẫn nộ đứng lên chỉ vào mặt Long Vân mắng.
-Xin mời thu tay của ngươi về, là một cao cấp tướng lãnh, ngươi cũng nên có phong độ. Nếu như ngươi đã nói như vậy, ta đây nói cho ngươi hay.
Long Vân không chút sợ hãi đứng ở trước mặt Nạp Lan nói rõ từng câu từng chữ:
-Lão tử kháng mệnh thì sao nào!
Tiểu Tạp nhìn Lão Tạp đang bận rộn, cười hì hì nói.
- Ngươi cái gì cũng không làm, ta hận không thể đem ngươi bóp chết! Lão nhân gia ta khổ cực như vậy, ngươi còn nói lời châm chọc?
Lão Tạp từ trong bụi cỏ chui ra, dũ dũ đất trên người, nổi giận mắng.
- Vậy lão đào hầm làm gì? Tất cả chỗ đất này không phải bị lão đào ra sao? Sáng tạo ma pháp chắc, trời ơi, lão dùng thổ hệ ma pháp để đào đất, có phải muốn đâm đầu vào đó mà chết không?
Tiểu Tạp cười nói.
- Tiểu tử ngươi có biết động não không? Có phải chúng ta chuẩn bị tìm địch nhân gây phiền toái không? Ngươi bị đánh có đuổi theo ngươi không? Một ma đạo sư, hơn nữa ngươi còn là một pháp sư gà mờ, ngươi cùng ta định đánh giáp lá cà à? Hắc hắc, lão nhân gia ta lo chu toàn mọi chuyện. Chuyện ta đang làm chính là để cho bọn họ phát hiện trên đường đuổi theo chúng ta, một con đường với nhiều cạm bẫy.
- Có cần phức tạp như vậy không? Không phải còn vài bình Nguyệt quang nước suối sao?
Tiểu Tạp khinh thường nói.
- Ngươi biết cái gì, nguyệt quang nước suối kia một ngày chỉ có thể bổ sung một lần. Hơn nữa lão nhân gia ta cũng không muốn uống.
Lão Tạp cười nói.
- Ta uống thấy mùi vị cũng được. Chỉ là sẽ ít đi thôi.
Tiểu Tạp nói.
- Hắc hắc, đương nhiên đúng rồi. Tốt lắm, ta còn muốn làm cho hai người chúng ta một nơi ẩn thân. Tiểu tử ngươi nếu là một ma đạo sư, ta cần gì phải vất vả như thế này chứ!
- Không có biện pháp. Bi ai lớn nhất của Ma khống sư chính là khi không có ma pháp công kích thì cũng chỉ chơi đùa với hỏa điểu.
Tiểu Tạp thở dài nói. Xuất ra một con hỏa điểu, sau đó bắt đầu khống chế hỏa điểu bay lượn trên không trung.
- Đại thúc, ngươi vì sao lại làm như cháy vậy?
- Bởi vì ta phát hiện không thể hạ thấp giá trị của mình. Bọn ranh con A Tư Mạn dám gọi những người bên cạnh Lưu Vân là những kẻ nhát chết. Lão tử nhất định cho bọn hắn hối hận! còn có công chúa kia nữa, thấy chết mà không cứu, Lão Tạp cảm thấy vô cùng tức giận, muốn thay hắn trút giận.
- Như vậy xem ra ta chỉ là kẻ lon ton chạy theo sao? Lão Tạp ra uy, đến bao giờ mới đến phiên tiểu Tạp đây!
- Ngươi chậm rãi chờ đi. Tiểu tử ngươi cứ giữ những pháp bảo của ngươi đi!
Lão Tạp nói xong lại bắt đầu bận rộn.
Sau trận đánh ở Thiên Phong trấn, danh tiếng “Thiết quân” càng ngày càng vang, nhân số cũng từ tư gia tăng. Dân chúng đế quốc toàn lực ủng hộ về vật chất cùng tinh thần đối với đơn vị quân đội này của Hỏa Vân đế quốc. Long Vân cùng Nã Luân Đa dự theo phân phó của Thủy Linh Nhi, thường xuyên vào vận động trong khu địch chiếm đóng, tìm cơ hội phát động công kích đối với những đơn vị binh lính nhỏ lẻ của A Tư Mạn đế quốc. Khắc Lai Mạn nhiều lần dẫn binh truy kích nhưng “Thiết quân” đều sớm nhận được tin tình báo do dân chúng đưa tới. Do đó trước khi truy binh tới đã sơm chạy thoát. Mắt thấy thế cục phía tây nam hành tỉnh La Mạn dần chở nên tồi tệ hơn, Hán Tư tướng quân rốt cuộc không nhịn được, triệu hồi sư trưởng Khắc Lai Mạn của nhị sư lại mắng cho một trận té tát, đình chỉ hành động máu tanh đối với khu chiếm đóng.
Đệ ngũ và đệ lục quân đoàn của Hỏa Vân đế quốc thường xuyên điều động, Hán Tư ngửi thấy mùi nguy hiểm, lập tức ra lệnh co cụm phòng thủ, tập trung binh lực tới vùng Phổ Lí Tắc Lợi. Lúc này hắn cũng nhận được lệnh của Bố Lố Khắc, muốn hắn toàn lực phòng ngự, tạm thời kéo dài thời gian. Cùng lúc đó Trung lộ, Hữu lộ quân của A Tư Mạn đế quốc cũng tuân theo lệnh của Bố Lỗ Khắc, chậm rãi hướng tới Tây Đốn thành.
Dưới tình huống này, Long Vân cùng Nã Luân Đa suất lĩnh bộ hạ, ung dung trở về núi Đại hành sơn, cùng Thủy Linh Nhi dẫn tân binh hội họp cùng một chỗ. Lúc này bọn họ cũng nhận được tin tức Lưu Vân nhảy sông tự vẫn. Đại hành sơn vốn tràn ngập sinh cơ, cùng sức sống, trong vòng một đêm dường như tâm mọi người đều kết một tầng băng dầy.
Kì thật từ sau khi phá vòng vây ở Tắc phổ trấn, trong lòng mỗi quan binh đều rất lo lắng cho đoàn trưởng cùng với những người bên cạnh hắn. Mỗi người đều rõ ràng, dựa vào mấy trăm người, muốn đột phá sự phong tỏa của địch nhân trở về Hỏa Vân đế quốc chỉ có hy vọng rất nhỏ. Nhưng mỗi người đều chôn sâu ý nghĩ này dưới tận đáy lòng, dựa vào cuộc sống bận rộn để xua tan loại sợ hãi này. Nhưng tin tức đột nhiên truyền đến đã phá vỡ sự kiên cường bên ngoài của họ.
Các đội viên Hắc Ưng vẫn đi theo Lưu Vân sau khi biết tin này đã khóc như mưa. Quan binh Tam đoàn mặc dù mới đi theo Lưu Vân trong thời gian không dài, nhưng sau một trấn đánh ở Tắc phổ trấn, Lưu Vân vì yểm hộ cho bọn họ phá vòng vây đã chủ động thu hút hành động của quân địch, điều này đã thu được sự kính trọng cùng yêu quý trong lòng của mọi người.
Lúc hoàng hôn, trên đỉnh núi Đại hành sơn vang lên một tiếng gọi bi thương.
- Lão đại! Ngươi nhớ trở về! Mỗi ngày chúng ta đều trông ngóng ngươi!
- Lão đại, ngươi hãy mang Hắc Ưng trở về! Chúng ta không muốn làm cô nhi!
- Lão đại, ngươi như thế nào có thể bỏ lại chúng ta.
- Lão đại, ngươi như thế nào lại muốn gạt ta? Sớm biết vậy ta cũng muốn chết cùng ngươi!
Một đám lão đội viên Hắc Ưng phụng mệnh theo Thủy Linh Nhi cùng Long Vân phá vây gục đầu tại đỉnh núi, hai mắt đẫm lệ nhìn về phương nam, khóc rống lên. Có người còn đấm vào ngực mình, phát tiết nỗi bất mãn với ông trời. Có người đấm vào đầu mình, hận không thể cùng Lưu Vân đi tìm chết. Có người đập đầu xuống đất, máu tươi chảy ròng ròng. Những cô nhi này rốt cuộc một lần nữa cảm nhận sự thống khổ khắc cốt ghi xương khi mất đi thân nhân.
- Đoàn trưởng! Ngươi vừa mới đến Tam đoàn đã đánh ngã lão tử, ta còn chưa có báo thù!
Nhìn những đội viên Hắc ưng đang bi thương, Long Vân cũng không nhịn được mà rơi nước mắt, đứng ở trên đỉnh núi cao giọng mắng.
- Rất nhiều quan binh Tam đoàn cũng chầm chậm đi lên đỉnh núi.
- Đoàn trưởng, người phải còn sống trở về!
Và lúc hoàng hôn, những tiếng gọi bi thiết vang lên quanh quẩn trong núi.
Thủy Linh Nhi dưới sự giúp đỡ của Quý Phong, leo từng bước lên đỉnh núi.
Sắc mặt nàng trắng bệch, vừa lên đến đỉnh núi liền nhẹ nhàng đẩy Quý Phong ra, đi về phía các đội viên.
Không được khóc! Đoàn trưởng của các ngươi sẽ không chết!
Một thanh âm vang lên, kêu gọi, thức tỉnh một đám nam nhân đang mất hồn.
Thủy Linh Nhi cắn răng nhìn mọi người trước mắt, nói tiếp :
-Tất cả trở về cho ta, nên làm gì thì làm! Là nam nhi, hãy làm những chuyện đang chờ các ngươi, đợi đoàn trưởng các ngươi trở về! Ta nói lặp lại lần nữa, hắn sẽ không chết, hắn sẽ trở về!
Nghe xong Thủy Linh Nhi nói, nhìn sự trấn định, bình tĩnh của cô gái trước mắt, trong lòng các đội viên Hắc Ưng cùng quan binh Tam đoàn lại cảm thấy được hy vọng, nhất thời bình tĩnh lại.
-Tất cả còn ngây ngốc cái gì? Thủy cô nương so với các ngươi còn quan tâm tới đoàn trưởng hơn, nàng nói đoàn trưởng không có việc gì, đoàn trưởng khẳng định sẽ trở về!
Long Vân vội vàng lau khô nước mắt, hướng về phía các quan binh trên đỉnh núi, cao giọng quát.
-Tất cả theo ta xuống núi, phải làm cái gì thì đi làm cái đó!
Dưới sự dẫn đầu của Long Vân, binh lính đều rời đi. Trên đỉnh núi chỉ còn lại hai người Quý Phong cùng Thủy Linh Nhi.
-Quý Phong đại ca, ngươi nói cho ta biết, hắn có thể trở về hay không.
Quý Phong nhìn thân thể yếu ớt đang nhẹ nhàng run rẩy dưới gió của Thủy Linh Nhi, gió cũng thổi rơi nước mắt của nàng.
-Có thể!
Quý Phong lớn giọng nói. Sát thủ lạnh lùng lúc này cũng cảm giác trong lòng có một bầu nhiệt huyết nóng lên, phá lệ nói vài câu.
-Hắn là kiếm thánh, tuyệt đối không thể bị chết đuối!
-Cám ơn ngươi!
Thủy Linh Nhi nhẹ nhàng nói ra ba chữ rồi ngã xuống đỉnh núi.
Ngày thứ hai, trong núi khôi phục lại sự bình tĩnh. Chỉ là trong sự bình tĩnh yên lặng này có chút trầm mặc cùng bi thương.
Long Vân cùng Nã Luân Đa mang theo Hắc Ưng cùng quan binh Tam đoàn bắt đầu liều mạng huấn luyện.
Khi đoàn người Hoa Phi Lệ về tới trong núi Đại hành sơn. Đám người Hoa Phi Lệ rất lạc quan rằng đám người Lưu Vân còn sống, rốt cuộc cũng làm cho áp lực trong núi có chút dịu xuống. Đám quan binh bắt đầu bận rộn dựng chỗ ở mới cho các bằng hữu tinh linh tộc.
-Nha đầu kia biểu hiện thật kiên cường.
Khi Thủy Linh Nhi bình tĩnh xuất hiện ở trước mặt mọi người, Hoa Phi Lệ dựa vào trực giác nữ nhân phát hiện thấy Thủy Linh Nhi có chút quái dị.
-Linh nhi muội muội, muội không sao chứ?
Hoa Phi Lệ đi tới phía trước, cầm lấy tay Thủy Linh Nhi, chỉ cảm thấy lạnh lẽo, vì vậy lo lắng hỏi.
-Tỷ tỷ, ta không có việc gì. Chỉ là đã làm khổ tỷ.
Thủy Linh Nhi miễn cưỡng cười nói.
-Trong lòng đừng lo lắng, đau buồn. Muội phải tin tưởng hắn sẽ trở về.
Thủy Linh Nhi bình tĩnh nói.
-Muội rất tin tưởng. Hắn không có ở đây, muội sẽ làm tốt hết mọi chuyện chờ hắn trở về.
Thủy Linh Nhi bình tĩnh nói.
Mấy ngày sau Na Á công chúa tới trong núi Đại hành sơn. Bởi vì Tả lộ quân co cụm lại phòng thủ cho nên bọn họ nhanh chóng tìm được lính canh gác của Tam đoàn, đi theo lính canh gác tiến vào sâu trong núi, nơi Tam đoàn đóng quân.
Nhận được báo cáo của lính canh gác, Long Vân cùng Nã Luân Đa mang theo mấy người tới lộ khẩu, mặc dù lần trước dưới sự giận dữ Long Vân đã cự tuyệt liên lạc với quân đội đế quốc, rất không khách khí đuổi người do công chúa phái tới, nhưng làm một gã quân nhân đế quốc, lúc này là lễ tiết cơ bản cần phải có.
-Phó đoàn trưởng Long Vân của Tam đoàn tham kiến công chúa điện hạ.
Lúc giữa trưa, đoàn người Na Á xuất hiện tại cửa cốc khẩu, Long Vân dẫn theo vài tên quan quân nghênh đón, hướng công chúa hành lễ.
-Phó đoàn trưởng miễn lễ. Các ngươi đã khổ cực nhiều, ta đại biểu quân đội đế quốc cảm tạ các ngươi vẫn kiên trì cùng quân A Tư Mạn chiến đấu trong lòng địch. Hôm nay ta đến đây muốn thăm các ngươi một chút, hiện tại đơn vị bộ đội này là do ngươi phụ trách?
Na Á cười hỏi.
-Đoàn trưởng không có ở đây, ta xem như là người phụ trách.
Long Vân không chút do dự cười đáp, đồng thời nghiên người nhường đường.
-Xin mời công chúa.
Đi vào sơn cốc, Na Á hứng thú đánh giá hoàn cảnh chung quanh, Hết thẩy đều rất gian khổ, cũng rất nguyên thủy. Hoàn toàn không có bóng dáng một chi bộ đội chính quy. Rất nhiều binh lính mặc quần áo dân chúng bình thường, đang bận rộn làm ruộng. Thấy như vậy công chúa không khỏi nhíu mày, trong mắt Nạp Lan lộ ra vẻ khinh thường. Chỉ có Mạc Qua thấy như vậy, con mắt chợt sáng lên : “Thật lợi hại, có thể đánh có thể chạy, ẩn nấp như vậy, chi bộ đội này đến nơi nào cũng có thể dễ dàng sống sót.”
Bộ chỉ huy Tam đoàn tạm thời được thiết lập bên trong một gian nhà thấp lè tè. Mấy người sau khi vào nhà ngồi xuống, binh lính liền dâng trà nước lên.
-Đây là chén trà thô ở trong núi, mùi vị không ngon nhưng dùng để giải khát được. Đại hành sơn điều kiện gian khổ, công chúa thứ lỗi.
-Dưới điều kiện này các ngươi còn có thể kiên trì trụ vững, thật sự rất giỏi.
Công chúa đưa chén trà lên nhấp một ngụm, tản thưởng nhìn Long Vân.
-Công chúa điện hạ, chúng ta cũng không có biện pháp. Sau khi phá vòng vây, cũng từng nghĩ tới việc đi về phía bắc nhưng đường không thông cho nên đành phải vào núi, nghĩ biện pháp chống lại địch nhân.
-Long phó đoàn trưởng, ngươi không đem bộ đội tập hợp lại cho công chúa xem?
Nạp Lan dường như không muốn tán dóc như vậy, vì vậy mở miệng nói.
-Bộ đội đều đang huấn luyện ở trong đỉnh núi, mất thời gian cũng không tập hợp được. Công chúa có thể chờ được chứ?
-Mới vừa rồi binh lính làm việc ở trên núi, bắt cá ở bờ sông, đó không phải là bộ đội của ngươi sao? Đương nhiên là không tập hợp được rồi.
Nạp Lan cười nói.
Long Vân nghe vậy sắc mặt trầm xuống :
-Vị này chính là? Bộ đội của ta muốn sống, đương nhiên binh lính phải lao động. Trong núi Đại hành, tất cả chỉ có thể tự cung tự cấp.
-Vị này chính là quân đoàn trưởng đệ lục quân đoàn, Nạp Lan tướng quân (Chẳng hiểu thằng tác giả có nhầm không, chương trước thì nói La Đức là quân đoàn trưởng mới của đệ lục quân đoàn). Binh lính hiện tại chưa tập hợp, ta sẽ chờ một lát. Tuy nhiên nếu Long phó đoàn trưởng thấy điều kiện cuộc sống của nơi này gian khổ như thế, ngươi có nghĩ tới việc chọn địa phương khác?
-Ý của công chúa điện hạ là gì?
Long Vân nghe vậy bình tĩnh hỏi.
-Mặc dù các ngươi phát triển trong lòng địch là không sai nhưng cứ như vậy sẽ dần mất đinh dáng vẻ của một chi quân đội chính quy.
Công chúa chậm rãi nói.
-Ý của công chúa là để các ngươi một lần nữa trở lại hàng ngũ quân chính quy của đế quốc. Vị này chính là sư trưởng nhị sư của đệ ngũ quân đoàn, đã cùng bộ đội chặn đánh địch ở Y Nặc trấn, cùng hơn 20 vạn địch nhân kịch chiến, cuối cùng đa số quan binh nhị sư bỏ mình. Nếu các ngươi nguyện ý có thể gia nhập đơn vị bộ đội anh hùng này.
Nạp Lan tựa hồ có chút bất mãn thái độ của Long Vân, một phó đoàn trưởng nho nhỏ lại dám lời qua tiếng lại trước mặt công chúa, làm cho trong lòng hắn dâng lên lửa giận, nói rõ ý đồ đến đây.
Nghe xong Nạp Lan nói, Long Vân trầm mặc không nói gì. Trên sắc mặt mấy vị quan quân đi theo Long Vân cũng có chút thay đổi.
-Đương nhiên Tam đoàn sau khi hợp nhất với nhị sự, khi chiến tranh kết thúc, nếu các ngươi có công lao, ta sẽ nói rõ với Viêm Thiên nguyên soái.
-Xin lỗi công chúa điện hạ, thứ lỗi cho ta khó có thể vâng lời!
Long Vân vẫn trầm mặc đột nhiên nói như chém đinh chặt sắt.
-Tại sao?
Na Á lạnh lùng hỏi, nàng quả thật rất tức giận. Nàng cảm giác được nàng đối với Tam đoàn đã rất khách khí. Thậm chí còn tự mình đến đây để hợp nhất đơn vị bộ đội đã bị đánh cho tàn phế này, nhưng lại gặp cục diện như vậy.
-Không tại sao, bởi vì Tam đoàn không muốn rời nơi này, chúng ta đang đợi người.
Nã Luân Đa tiếp lời.
-Các ngươi không phải vẫn đang là quân nhân đế quốc sao? Bíết các ngươi đang làm gì không? Hiện tại hành vi của các ngươi là kháng lại mệnh lệnh!
Nạp Lan phẫn nộ đứng lên chỉ vào mặt Long Vân mắng.
-Xin mời thu tay của ngươi về, là một cao cấp tướng lãnh, ngươi cũng nên có phong độ. Nếu như ngươi đã nói như vậy, ta đây nói cho ngươi hay.
Long Vân không chút sợ hãi đứng ở trước mặt Nạp Lan nói rõ từng câu từng chữ:
-Lão tử kháng mệnh thì sao nào!
/372
|