Lúc Na Á rời đi, trời đã tối sầm.
Nàng đã hỏi Long Vân về tình huống trận đánh ở Tắc phổ trấn, đồng thời tỏ vẻ tôn trọng quyết định của quan binh tam đoàn. Sau đó cùng Nạp Lan rời đi. Mạc Qua lúc rời đi đột nhiên đưa ra ý kiến muốn ở lại tam đoàn tham quan, Na Á cũng không có suy nghĩ nhiều, liền gật đầu đồng ý.
Nàng thậm chí còn không biết bản thân mình lúc rời núi đã đi như thế nào. Trong đầu của nàng hồi tưởng lại những gì vừa diễn ra trong cốc. Nàng rốt cuộc phát hiện bản thân mình từng cao cao tại thượng, coi trời bằng vung, khi đối mặt với một binh lính bình thường lại cảm thấy xấu hổ không ngẩng đầu lên được. Ấn tượng xấu lúc ban đầu về Lưu Vân dã khiến nàng mất đi khả năng xem xét, phân biệt trắng đen của bản thân.
Sau khi biết được tin tức Lưu Vân mất tích, nàng đầu tiên nghĩ tới trước đây vị hôn phu chuyên ăn chơi trác táng, dốt nát vô học đã bị mình đuổi khỏi đế đô. Bởi vì chiến sự bận rộn, nàng không muốn phái người đi hỏi thăm tin tức về hắn. Lại càng không nguyện ý phái người đi cứu viện. Bởi vì một điểm hy vọng cuối cùng của nàng đối với Lưu Vân đều bị biểu hiện của Lưu Vân trong chiến thanh dập tắt chút hy vọng này. Sau khi nghe được tin A Tư Mạn đế quốc tung ra, nàng càng thêm tin tưởng Lưu Vân là kẻ vứt đi, cũng lười biếng quan tâm xem tin tức đó là thật hay giả. Trong mắt nàng hắn chẳng qua là một người đã chết mà thôi.
Nhưng tất cả mọi chuyện lại nằm ngoài dự liệu của nàng. Tại tam đoàn, cái người đã chết trong mắt nàng lại đột nhiên có một mị lực, nhân cách không người bì kịp. Mà mọi người đều kiên trì tin tưởng hắn còn sống trở về. Hơn nữa trung thành chờ hắn. Nguyên nhân như thế khiến Na Á khó chấp nhận những gì nàng vừa mới biết.
Dưới bầu trời đêm, công chúa từng kiêu ngạo, kéo theo thân hình uể oải mệt mỏi cùng tâm trí đau đớn, mờ mịt giục ngựa đi trước.
- Công chúa, trong lòng người khó chịu?
Nạp Lan phóng ngựa đi tới bên cạnh công chúa nhẹ giọng hỏi.
- Không phải là khó chịu mà là đau đớn ở trong lòng. Nạp Lan, ngươi không phát hiện thấy ta là một người thất bại sao? Trong ánh mắt của mọi người ta ta thậm chí còn không bằng một binh lính bình thường.
Na Á thở dài nói.
- Chuyện này thật ra cũng không thể trách người. Mấu chốt là Hưu Tư cùng Lưu Vân có thù oán, đem quân tình trọng yếu giấu đi.
Nạp Lan khuyên.
- Mặc dù ta bây giờ còn không có đi điều tra nhưng ta cảm thấy binh lính kia nói thật. Hưu Tư à, chuyện đại sự đế quốc trước mắt ngươi lại vẫn nhớ ân oán cá nhân!
- Ngươi có lẽ còn nhớ rõ Lưu Vân từng nói qua với ta, hãy mở mắt ra mà nhìn cho kĩ. Vì thế ta đã từng đi du lịch đại lục hơn 1 năm, hiểu rõ rất nhiều chuyện tình ở nhân gian. Ta tưởng rằng mình làm như vậy là thật sự có thể hiểu được mọi chuyện trong thiên hạ, nhưng lại không nghĩ tới lúc này lại nhìn lầm hắn.
Na Á nhìn bầu trời đêm, thì thầm nói.
- Công chúa, dưới sự vây khốn của trọng binh A Tư Mạn, hắn có lẽ không thể trở về.
- Bất kể hắn có trở về hay không, ta nghĩ, là một quân nhân, thành công của hắn vượt xa chúng ta. Hơn nữa quan binh tam đoàn cho ta cảm thấy niềm tin mãnh liệt của họ, làm cho ta hiểu được hắn nhất định còn sống trở về. Nạp Lan, hy vọng ngươi có một ngày cũng có thể trở thành một tướng lĩnh như hắn, làm cho binh lính yêu quí.
- Công chúa, người xem!
Một hộ vệ đột nhiên chỉ vào bầu trời ở phía xa, kinh ngạc kêu lên.
Không xa trên bầu trời hiện lên những đám mây màu đen, nhanh chóng tập trung lại một hướng. Trong bóng đêm, mỗi đám mây đen không ngừng quay cuồng giống như một con yêu ma, lộ ra khuôn mặt dữ tợn. Khí tức ma pháp cường đại tràn ngập trong thiên địa làm cho người khác cảm thấy áp lực, hít thở khó khăn.
- Công chúa, hình như là ma đạo sư chuẩn bị ma pháp khổng lồ. Chúng ta mau rời khỏi đây!
Nạp Lan nhìn bầu trời phía xa một lát, vội vàng nói.
- Phương hướng kia không phải là Ô Lạp trấn của La Mạn hành tỉnh sao? Ma đạo sư rất ít thấy! Chẳng lẽ là ma đạo sư đi theo Tả lộ quân?
Na Á nghi hoặc nói.
- Chúng ta nhanh chóng đi thôi. Người là chỉ huy chiến tuyến phía nam, không thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn được!
- Không có việc gì. Hẳn là không phải nhằm vào chúng ta. Chúng ta đứng ở phía xa nhìn một chút đi.
Rất nhanh, ở giữa đám mây đen xuất hiện một đạo điện quan. Sau khi tia chớp này xuất hiện, cũng không trực tiếp từ không trung đánh xuống mà dường như bị người thao túng, chậm rãi lượn quanh rồi tụ tập lại cùng một chỗ. Theo số lượng tia chớp gia tăng, điện võng thật lớn dần dần hình thành.
- Nạp Lan, đây là ma pháp gì, ngươi đã gặp qua chưa?
Na Á nhìn lưới điện võng khổng lồ trên bầu trời, kinh ngạc hỏi.
- Căn cứ sự hiểu biết của ta đối với ma pháp, dấu hiệu lúc ban đầu của ma pháp này giống như ma đạo sự phóng thích ra ‘tinh vân tia chớp’. Nhưng nếu là ma pháp kia, tia chớp vừa xuất hiện sẽ đánh xuống mặt đất chứ không có cái dạng này.
Nạp Lan lắc đầu nói.
- Đúng vậy. Tuy nhiên ta dám khẳng định uy lực của ma pháp này nhất định vượt xa uy lực của ‘tinh vân tia chớp’. Thử nghĩ một chút, dưới sự bao trùm của lưới điện võng này, có bao nhiêu người có thể may mắn chạy thoát đây?
- Xem ra kì nhân dị sĩ ở đại lục thật không ít. Một chiêu thức ấy cũng đủ để xưng là thiên tài ma pháp.
Chuyện xảy ra ngày hôm nay dường như cũng tạo thành đả kích lớn đối với Nạp Lan. Trên mặt hắn không còn vẻ ngạo mạn của một quân đoàn trưởng trẻ tuổi, thay thế vào đó là vẻ mặt ngưng trọng.
Bên ngoài Ô Lạp trấn, người đưng gọi là kì nhân dị sĩ đang hướng về phía Lão Tạp hô to gọi nhỏ.
- Đại thúc, động tác của ngươi nhanh lên có được không? Cho du ta uống nửa bình Nguyệt Quang nước suối nhưng cứ như thế này cũng không chống giữ được!
- Cái lưới này thật tốt, tiểu Tạp! Hắc hắc, tinh vân tia chớp của ta phóng thích hết rồi, ngươi đem toàn bộ tia chớp này đến đây đi! Giúp những kẻ A Tư Mạn đã đuổi tới.
Quân thủ thành Phổ Lí Tắc Lợi sau khi co cụm lại phòng thủ, ở Ô Lạp trấn có lưu lại mấy trăm binh sĩ. Những người này cũng được Lão Tạp coi như trạm thứ nhất để trút giận. Trong quân doanh ở bên ngoài trấn, binh linh đang ngủ say thì bị một coan hỏa điểu bay vào phòng trêu trọc. Tất cả vội vàng lao ra liền pháp hiện tiểu Tạp, một đám liền xông tới. Ở trên chiến trường, nếu có thể giết chết hoặc bắt sống một ma pháp sư, công lao là rất lớn, cho nên càng ngày càng nhiều người đuổi theo tiểu Tạp.
Nhưng sau khi đuổi theo một đoạn đường, bọn họ liền phát hiện dị thường trên bầu trời, vội vàng quay đầu chạy về.
Lưới điện khổng lồ trên không trung rơi xuống đầu binh lính. Những binh lính chạy thoát trở về lại bị những điện võng như có mắt đuổi theo oanh kích. Khi điện võng rơi xuống, những binh lính A Tư Mạn đang chạy trốn run rẩy kịch liệt, kêu lên những tiếng thảm thiết.
Điện quang phóng xuống truyền tới những tiếng nổ, sau đó tất cả yên tĩnh lại. Mấy trăm binh lính A Tư Mạn biến mất, trên mặt đất chỉ còn lại những đống khói cùng than đen xì.
- Quá tàn nhẫn, Lão Tạp, đều là lão làm! Lão làm cho trái tim thiện lương của ta đau đớn.
Tiểu Tạp chỉ nghĩ đây là một trò chơi, không nghĩ tới trên mặt đất lại có nhiều người chết như vậy.
- Bớt xàm ngôn đi. Kêu gọi đầu hàng sau đó chúng ta đi.
Lão Tạp cười âm trầm nói.
- Tất cả những binh lính A Tư Mạn còn sống nghe đây. Chúng ta là những người bên cạnh Lưu Vân tử tước của Hỏa Vân đế quốc! Bắt đầu từ bây giờ chúng ta đại biểu cho Lưu Vân tử tước thiết đãi những vị khách nhân từ xa tới thịnh yến ma pháp!
- Nạp Lan, ngươi cảm thấy ma pháp này còn có thể là do ma đạo sư phóng thích sao?
Na Á nói.
- Công chúa, hiện tại ta chỉ hy vọng ma pháp sư này không phải là địch nhân của chúng ta là được.
Nạp Lan cười khổ nói.
Mấy ngày sau, nơi đóng quân của Tả lộ quân A Tư Mạn đế quốc ở bên ngoài Phổ Lí Tắc Lợi thành liên tục bị ma pháp cường đại công kích. Những binh lính may mắn còn sống đều rời khỏi doanh trại truy kích, trên đường lại lọt vào trong hầm, chờ đến khi bò ra khỏi đó thì đã không thấy bóng dáng địch nhân đâu. Mà bọn họ cũng không ngoại lệ, đều nghe đuợc nhưng lời nói vô cùng kiêu ngạo của tiểu Tạp.
Khi Na Á trở lại Lí Tư thành, đả kích lớn hơn nữa rất nhanh giáng xuống đầu nàng.
Đế quốc lịch tháng 9 năm 753, sau khi A Tư Mạn đế quốc tuyên bố tin tức Lưu Vân nhảy sông tự vẫn, quan phương Hỏa Vân đế quốc công bố một tin tức kinh người :
« Ngày 16 tháng 6, thân vương phản loạn, quân đội A Tư Mạn hai mặt giáp công con đường giao thông trọng yếu nói liền với La Mạn hành tỉnh ở Tắc phổ trấn. Đoàn trưởng Lưu Vân của Tam đoàn thuộc Tam sư của đệ ngũ quân đoàn Hỏa Vân đế quốc dẫn bộ đội phá vây, tiến vào bên trong lãnh thổ A Tư Mạn. Ngày 10 tháng 7, Lưu Vân tử tước dẫn theo mấy trăm binh lính Hỏa Vân, anh dũng nghìn dặm tập kích các trọng trấn quân sự quan trọng của A Lạp Khắc hành tỉnh thuộc A Tư Mạn đế quốc, diêu diệt gần 1000 địch nhân, thiêu hủy vô số hậu cần vật tư của quân địch. Ngày 13 tháng 7 bộ đội của Lưu Vân phát động công kích các trấn thuộc Cáp Đạt Nhĩ hành tỉnh, tạo thành phá hoại nghiêm trọng. Ngày 17 tháng 7 dẫn bộ đội lên núi tập kích đội vận lương ở Cáp Đạt Nhĩ hành tỉnh, tiêu diệt mấy trăm người. Ngày 19 tháng 7 huyết tẩy binh trạm Y Tát Tạp, tiêu diệt hơn 500 người. Ngày 28 tháng 7 triển khai kịch chiến với ‘Lang quân’ bộ đội của A Tư Mạn, tiêu diệt gần 1000 địch nhân. Sau đó dưới sự bao vây của hơn hai vạn binh lính A Tư Mạn, Lưu Vân tử tước dẫn binh lính nhảy xuống sông, hiện tại chưa rõ ở nơi nào. Trong hơn một tháng, Lưu Vân tử tước dẫn bộ đội di chuyển chiến đấu liên tục hơn bốn nghìn dặm. Thể hiện sự anh dũng kiên cường của quân nhân đế quốc. Bởi vậy Kiều Trì hoàng đế hạ lệnh phong Lưu Vân là bá tước đế quốc, là công thần số một. Đồng thời phong cho Tam đoàn của Lưu Vân danh hiệu vinh dự ‘Hỏa Vân thiết quân’.
Cùng với tin tức này đế quốc còn công bố một loạt phong thưởng cho bộ hạ của Lưu Vân.
Tiếp theo đó một hồi oanh oanh liệt liệt vận động tạo thần diễn ra trong đế quốc.
Na Á sau khi nhận được tin tức này, đầu óc nhất thời trở nên trống rỗng.
Chú thích: Mấy ngày chiến đấu của Lưu Vân trong báo cáo của quan phương Hỏa Vân đế quốc không giống với thời gian mấy chương trước. Có thể là tác giả nhầm hoặc là thông tin của quan phương Hỏa Vân đế quốc không chính xác. Mọi người không thắc mắc nhé!
Nàng đã hỏi Long Vân về tình huống trận đánh ở Tắc phổ trấn, đồng thời tỏ vẻ tôn trọng quyết định của quan binh tam đoàn. Sau đó cùng Nạp Lan rời đi. Mạc Qua lúc rời đi đột nhiên đưa ra ý kiến muốn ở lại tam đoàn tham quan, Na Á cũng không có suy nghĩ nhiều, liền gật đầu đồng ý.
Nàng thậm chí còn không biết bản thân mình lúc rời núi đã đi như thế nào. Trong đầu của nàng hồi tưởng lại những gì vừa diễn ra trong cốc. Nàng rốt cuộc phát hiện bản thân mình từng cao cao tại thượng, coi trời bằng vung, khi đối mặt với một binh lính bình thường lại cảm thấy xấu hổ không ngẩng đầu lên được. Ấn tượng xấu lúc ban đầu về Lưu Vân dã khiến nàng mất đi khả năng xem xét, phân biệt trắng đen của bản thân.
Sau khi biết được tin tức Lưu Vân mất tích, nàng đầu tiên nghĩ tới trước đây vị hôn phu chuyên ăn chơi trác táng, dốt nát vô học đã bị mình đuổi khỏi đế đô. Bởi vì chiến sự bận rộn, nàng không muốn phái người đi hỏi thăm tin tức về hắn. Lại càng không nguyện ý phái người đi cứu viện. Bởi vì một điểm hy vọng cuối cùng của nàng đối với Lưu Vân đều bị biểu hiện của Lưu Vân trong chiến thanh dập tắt chút hy vọng này. Sau khi nghe được tin A Tư Mạn đế quốc tung ra, nàng càng thêm tin tưởng Lưu Vân là kẻ vứt đi, cũng lười biếng quan tâm xem tin tức đó là thật hay giả. Trong mắt nàng hắn chẳng qua là một người đã chết mà thôi.
Nhưng tất cả mọi chuyện lại nằm ngoài dự liệu của nàng. Tại tam đoàn, cái người đã chết trong mắt nàng lại đột nhiên có một mị lực, nhân cách không người bì kịp. Mà mọi người đều kiên trì tin tưởng hắn còn sống trở về. Hơn nữa trung thành chờ hắn. Nguyên nhân như thế khiến Na Á khó chấp nhận những gì nàng vừa mới biết.
Dưới bầu trời đêm, công chúa từng kiêu ngạo, kéo theo thân hình uể oải mệt mỏi cùng tâm trí đau đớn, mờ mịt giục ngựa đi trước.
- Công chúa, trong lòng người khó chịu?
Nạp Lan phóng ngựa đi tới bên cạnh công chúa nhẹ giọng hỏi.
- Không phải là khó chịu mà là đau đớn ở trong lòng. Nạp Lan, ngươi không phát hiện thấy ta là một người thất bại sao? Trong ánh mắt của mọi người ta ta thậm chí còn không bằng một binh lính bình thường.
Na Á thở dài nói.
- Chuyện này thật ra cũng không thể trách người. Mấu chốt là Hưu Tư cùng Lưu Vân có thù oán, đem quân tình trọng yếu giấu đi.
Nạp Lan khuyên.
- Mặc dù ta bây giờ còn không có đi điều tra nhưng ta cảm thấy binh lính kia nói thật. Hưu Tư à, chuyện đại sự đế quốc trước mắt ngươi lại vẫn nhớ ân oán cá nhân!
- Ngươi có lẽ còn nhớ rõ Lưu Vân từng nói qua với ta, hãy mở mắt ra mà nhìn cho kĩ. Vì thế ta đã từng đi du lịch đại lục hơn 1 năm, hiểu rõ rất nhiều chuyện tình ở nhân gian. Ta tưởng rằng mình làm như vậy là thật sự có thể hiểu được mọi chuyện trong thiên hạ, nhưng lại không nghĩ tới lúc này lại nhìn lầm hắn.
Na Á nhìn bầu trời đêm, thì thầm nói.
- Công chúa, dưới sự vây khốn của trọng binh A Tư Mạn, hắn có lẽ không thể trở về.
- Bất kể hắn có trở về hay không, ta nghĩ, là một quân nhân, thành công của hắn vượt xa chúng ta. Hơn nữa quan binh tam đoàn cho ta cảm thấy niềm tin mãnh liệt của họ, làm cho ta hiểu được hắn nhất định còn sống trở về. Nạp Lan, hy vọng ngươi có một ngày cũng có thể trở thành một tướng lĩnh như hắn, làm cho binh lính yêu quí.
- Công chúa, người xem!
Một hộ vệ đột nhiên chỉ vào bầu trời ở phía xa, kinh ngạc kêu lên.
Không xa trên bầu trời hiện lên những đám mây màu đen, nhanh chóng tập trung lại một hướng. Trong bóng đêm, mỗi đám mây đen không ngừng quay cuồng giống như một con yêu ma, lộ ra khuôn mặt dữ tợn. Khí tức ma pháp cường đại tràn ngập trong thiên địa làm cho người khác cảm thấy áp lực, hít thở khó khăn.
- Công chúa, hình như là ma đạo sư chuẩn bị ma pháp khổng lồ. Chúng ta mau rời khỏi đây!
Nạp Lan nhìn bầu trời phía xa một lát, vội vàng nói.
- Phương hướng kia không phải là Ô Lạp trấn của La Mạn hành tỉnh sao? Ma đạo sư rất ít thấy! Chẳng lẽ là ma đạo sư đi theo Tả lộ quân?
Na Á nghi hoặc nói.
- Chúng ta nhanh chóng đi thôi. Người là chỉ huy chiến tuyến phía nam, không thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn được!
- Không có việc gì. Hẳn là không phải nhằm vào chúng ta. Chúng ta đứng ở phía xa nhìn một chút đi.
Rất nhanh, ở giữa đám mây đen xuất hiện một đạo điện quan. Sau khi tia chớp này xuất hiện, cũng không trực tiếp từ không trung đánh xuống mà dường như bị người thao túng, chậm rãi lượn quanh rồi tụ tập lại cùng một chỗ. Theo số lượng tia chớp gia tăng, điện võng thật lớn dần dần hình thành.
- Nạp Lan, đây là ma pháp gì, ngươi đã gặp qua chưa?
Na Á nhìn lưới điện võng khổng lồ trên bầu trời, kinh ngạc hỏi.
- Căn cứ sự hiểu biết của ta đối với ma pháp, dấu hiệu lúc ban đầu của ma pháp này giống như ma đạo sự phóng thích ra ‘tinh vân tia chớp’. Nhưng nếu là ma pháp kia, tia chớp vừa xuất hiện sẽ đánh xuống mặt đất chứ không có cái dạng này.
Nạp Lan lắc đầu nói.
- Đúng vậy. Tuy nhiên ta dám khẳng định uy lực của ma pháp này nhất định vượt xa uy lực của ‘tinh vân tia chớp’. Thử nghĩ một chút, dưới sự bao trùm của lưới điện võng này, có bao nhiêu người có thể may mắn chạy thoát đây?
- Xem ra kì nhân dị sĩ ở đại lục thật không ít. Một chiêu thức ấy cũng đủ để xưng là thiên tài ma pháp.
Chuyện xảy ra ngày hôm nay dường như cũng tạo thành đả kích lớn đối với Nạp Lan. Trên mặt hắn không còn vẻ ngạo mạn của một quân đoàn trưởng trẻ tuổi, thay thế vào đó là vẻ mặt ngưng trọng.
Bên ngoài Ô Lạp trấn, người đưng gọi là kì nhân dị sĩ đang hướng về phía Lão Tạp hô to gọi nhỏ.
- Đại thúc, động tác của ngươi nhanh lên có được không? Cho du ta uống nửa bình Nguyệt Quang nước suối nhưng cứ như thế này cũng không chống giữ được!
- Cái lưới này thật tốt, tiểu Tạp! Hắc hắc, tinh vân tia chớp của ta phóng thích hết rồi, ngươi đem toàn bộ tia chớp này đến đây đi! Giúp những kẻ A Tư Mạn đã đuổi tới.
Quân thủ thành Phổ Lí Tắc Lợi sau khi co cụm lại phòng thủ, ở Ô Lạp trấn có lưu lại mấy trăm binh sĩ. Những người này cũng được Lão Tạp coi như trạm thứ nhất để trút giận. Trong quân doanh ở bên ngoài trấn, binh linh đang ngủ say thì bị một coan hỏa điểu bay vào phòng trêu trọc. Tất cả vội vàng lao ra liền pháp hiện tiểu Tạp, một đám liền xông tới. Ở trên chiến trường, nếu có thể giết chết hoặc bắt sống một ma pháp sư, công lao là rất lớn, cho nên càng ngày càng nhiều người đuổi theo tiểu Tạp.
Nhưng sau khi đuổi theo một đoạn đường, bọn họ liền phát hiện dị thường trên bầu trời, vội vàng quay đầu chạy về.
Lưới điện khổng lồ trên không trung rơi xuống đầu binh lính. Những binh lính chạy thoát trở về lại bị những điện võng như có mắt đuổi theo oanh kích. Khi điện võng rơi xuống, những binh lính A Tư Mạn đang chạy trốn run rẩy kịch liệt, kêu lên những tiếng thảm thiết.
Điện quang phóng xuống truyền tới những tiếng nổ, sau đó tất cả yên tĩnh lại. Mấy trăm binh lính A Tư Mạn biến mất, trên mặt đất chỉ còn lại những đống khói cùng than đen xì.
- Quá tàn nhẫn, Lão Tạp, đều là lão làm! Lão làm cho trái tim thiện lương của ta đau đớn.
Tiểu Tạp chỉ nghĩ đây là một trò chơi, không nghĩ tới trên mặt đất lại có nhiều người chết như vậy.
- Bớt xàm ngôn đi. Kêu gọi đầu hàng sau đó chúng ta đi.
Lão Tạp cười âm trầm nói.
- Tất cả những binh lính A Tư Mạn còn sống nghe đây. Chúng ta là những người bên cạnh Lưu Vân tử tước của Hỏa Vân đế quốc! Bắt đầu từ bây giờ chúng ta đại biểu cho Lưu Vân tử tước thiết đãi những vị khách nhân từ xa tới thịnh yến ma pháp!
- Nạp Lan, ngươi cảm thấy ma pháp này còn có thể là do ma đạo sư phóng thích sao?
Na Á nói.
- Công chúa, hiện tại ta chỉ hy vọng ma pháp sư này không phải là địch nhân của chúng ta là được.
Nạp Lan cười khổ nói.
Mấy ngày sau, nơi đóng quân của Tả lộ quân A Tư Mạn đế quốc ở bên ngoài Phổ Lí Tắc Lợi thành liên tục bị ma pháp cường đại công kích. Những binh lính may mắn còn sống đều rời khỏi doanh trại truy kích, trên đường lại lọt vào trong hầm, chờ đến khi bò ra khỏi đó thì đã không thấy bóng dáng địch nhân đâu. Mà bọn họ cũng không ngoại lệ, đều nghe đuợc nhưng lời nói vô cùng kiêu ngạo của tiểu Tạp.
Khi Na Á trở lại Lí Tư thành, đả kích lớn hơn nữa rất nhanh giáng xuống đầu nàng.
Đế quốc lịch tháng 9 năm 753, sau khi A Tư Mạn đế quốc tuyên bố tin tức Lưu Vân nhảy sông tự vẫn, quan phương Hỏa Vân đế quốc công bố một tin tức kinh người :
« Ngày 16 tháng 6, thân vương phản loạn, quân đội A Tư Mạn hai mặt giáp công con đường giao thông trọng yếu nói liền với La Mạn hành tỉnh ở Tắc phổ trấn. Đoàn trưởng Lưu Vân của Tam đoàn thuộc Tam sư của đệ ngũ quân đoàn Hỏa Vân đế quốc dẫn bộ đội phá vây, tiến vào bên trong lãnh thổ A Tư Mạn. Ngày 10 tháng 7, Lưu Vân tử tước dẫn theo mấy trăm binh lính Hỏa Vân, anh dũng nghìn dặm tập kích các trọng trấn quân sự quan trọng của A Lạp Khắc hành tỉnh thuộc A Tư Mạn đế quốc, diêu diệt gần 1000 địch nhân, thiêu hủy vô số hậu cần vật tư của quân địch. Ngày 13 tháng 7 bộ đội của Lưu Vân phát động công kích các trấn thuộc Cáp Đạt Nhĩ hành tỉnh, tạo thành phá hoại nghiêm trọng. Ngày 17 tháng 7 dẫn bộ đội lên núi tập kích đội vận lương ở Cáp Đạt Nhĩ hành tỉnh, tiêu diệt mấy trăm người. Ngày 19 tháng 7 huyết tẩy binh trạm Y Tát Tạp, tiêu diệt hơn 500 người. Ngày 28 tháng 7 triển khai kịch chiến với ‘Lang quân’ bộ đội của A Tư Mạn, tiêu diệt gần 1000 địch nhân. Sau đó dưới sự bao vây của hơn hai vạn binh lính A Tư Mạn, Lưu Vân tử tước dẫn binh lính nhảy xuống sông, hiện tại chưa rõ ở nơi nào. Trong hơn một tháng, Lưu Vân tử tước dẫn bộ đội di chuyển chiến đấu liên tục hơn bốn nghìn dặm. Thể hiện sự anh dũng kiên cường của quân nhân đế quốc. Bởi vậy Kiều Trì hoàng đế hạ lệnh phong Lưu Vân là bá tước đế quốc, là công thần số một. Đồng thời phong cho Tam đoàn của Lưu Vân danh hiệu vinh dự ‘Hỏa Vân thiết quân’.
Cùng với tin tức này đế quốc còn công bố một loạt phong thưởng cho bộ hạ của Lưu Vân.
Tiếp theo đó một hồi oanh oanh liệt liệt vận động tạo thần diễn ra trong đế quốc.
Na Á sau khi nhận được tin tức này, đầu óc nhất thời trở nên trống rỗng.
Chú thích: Mấy ngày chiến đấu của Lưu Vân trong báo cáo của quan phương Hỏa Vân đế quốc không giống với thời gian mấy chương trước. Có thể là tác giả nhầm hoặc là thông tin của quan phương Hỏa Vân đế quốc không chính xác. Mọi người không thắc mắc nhé!
/372
|