- Lão đại, vùng phụ cận không có quân đội A Tư Mạn.
Hách Đạt đi tới bên cạnh Lưu Vân, báo cáo kết quả điều tra với hắn.
Sau khi hạ trại nghỉ ngơi thì Lưu Vân liền phái Hách Đạt dẫn người đi tới phía trước trinh sát, hắn không muốn vừa mới trở lại La Mạn hành tỉnh đã lại cùng đại quân A Tư Mạn chiến đấu.
- Không thể nào, chẳng lẽ một chi quân đội A Tư Mạn cũng không có? Đã rõ tình hình chiến đấu hiện tại chưa?
Hách Đạt mang về tin tức này làm cho Lưu Vân cảm thấy ngoài suy đoán.
Cơ bản đã biết rõ thân vương phản loạn, suất lĩnh sáu mươi vạn quân đội chiếm lĩnh ba hành tỉnh của đế quốc, cùng đệ nhất quân đoàn giằng co. Trăm vạn đại quân A Tư Mạn chia làm tả, hữu, trung ba lộ, hướng về đế quốc phát động công kích. Trước mắt công chúa chỉ huy chiến tuyến phía nam, lệnh cho đệ lục quân đoàn đóng ở Lí Tư thành, thủ phủ của La Mạn hành tỉnh. Đệ ngũ quân đoàn đóng ở Duy Ai thành, trấn thủ phía đông nam Lí Tư thành. Tả lộ quân A Tư Mạn chiếm lĩnh Phổ Lí Tắc Lợi thành, trước mắt đang co cụm phòng thủ. Hữu lộ, trung lộ đại quân sau khi chiếm lĩnh Ba Đặc thành đã hình thành thế hợp vây đối với Tây Đốn thành, thủ phủ của Mạt Lạp Tư hành tỉnh.
- Nói như vậy đại quân A Tư Mạn chưa có an toàn chiếm lĩnh hai hành tỉnh?
Lưu Vân cau mày tự hỏi, trong lòng dâng lên một tia nghi hoặc: “Trăm vạn đại quân này cuối cùng đang làm cái gì mà vẫn chưa đánh chiếm hết hai hành tỉnh?”
- Đúng vậy, ngoài ra còn có một tin tức khác. Đó là trong núi Đại hành sơn có một chi quân đội được xưng là Thiết quân đang ra sức chống cự quân địch. Những đơn vị bộ đội nhỏ lẻ của A Tư Mạn ở khu vực chiếm đóng, trên cơ bản đều bị họn họ tiêu diệt hết. Dưới áp lực của đệ ngũ, đệ lục quân đoàn của đế quốc, Tả lộ quân của A Tư Mạn đã rút toàn bộ quân vào trong Phổ Lí Tắc Lợi thành.
Hách Đạt tiếp tục nói.
- Thiết quân?
Sau khi Lưu Vân nghe xong liền kêu Hách Đạt kể lại rõ chi tiết tình huống của chi quân đội này, nghe xong trên mặt của hắn lộ vẻ tươi cười.
- Ha ha, xem ra Tam đoàn của chúng ta đã lên núi. Đại Hành Sơn, tên này rất hay, ta thích! Long Vân, cảm giác chiến đấu tại Đại Hành Sơn nhất định rất thoải mái!
Các huynh đệ, chuẩn bị xuất phát. Hắc Ưng cũng nên trở về nhà rồi!
Lưu Vân đi tới giữa các Hắc Ưng đội viên, vung tay hô to.
- An Đông Ni, người của ngươi cũng chuẩn bị xuất phát đi! Hướng Đại Hành Sơn tiến quân!
Hắc Ưng đội viên thu thập xong liền xoay người lên ngựa. An Đông Ni cũng sớm suất lĩnh ba nghìn kỵ binh, đã hóa thành một đám bụi thật lớn, vọt qua bên cạnh Hắc Ưng tiến về phía tây.
- Kỵ thuật giỏi hả, đi ra cùng ta đơn đả độc đấu xem!
Tử Văn Thành hít đầy bụi vào mồm, tức giận cao giọng mắng.
- Người ta nếu so với ngươi tất nhiên là so sánh kỵ thuật!
Thiết Liệt cười nói.
- Có thể đem thuật cưỡi ngựa luyện được như thế, thật là những người đàn ông mạnh mẽ! Rốt cuộc ta cũng phát hiện ra có kẻ so với Hắc Ưng chúng ta lại càng lợi hại hơn!
A Húc thở dài nói. May mắn chỉ là kỵ thuật mà thôi!
Nhìn kỵ binh của An Đông Ni, rất nhiều Hắc Ưng đội viên đều toát ra ánh mắt hâm mộ.
Mấy ngày nay bọn họ đã hoàn toàn bị kỵ thuật của những kỵ binh này khuất phục. Những người này khi ở trên ngựa lập tức người ngựa hợp nhất, có cảm giác coi trời bằng vung. Hắc Ưng đội viên chưa bao giờ đạt tới trình độ này. Hơn nữa lấy chi kỵ binh này làm chủ lực trong chiến đấu trên đại lục, bọn họ quả thực có tư cách kiêu ngạo.
- Chuyên nghiệp, thật sự là chuyên nghiệp!
Nhìn những kỵ binh này của An Đông Ni, Lưu Vân không khỏi thở dài nói:
- An Đông Ni này, con mẹ nó, thật là có phong cách!
- Lão đại, đi thôi. Đừng cảm khái nữa, hắn hiện tại không phải đến giúp ngươi hay sao?
Ngải Phất Sâm cười nói.
“Ta sợ tiểu tử này thấy thế lực của ta quá nhỏ, sớm muộn gì cũng chạy sang chỗ khác!”
Lưu Vân thầm nghĩ.
Lão tử cần nghĩ biện pháp, nếu hắn đã ở trên cây táo của ta, ta phải làm cho hắn theo ta đến cùng. Nhân tài như vậy, không thể làm cho hắn thực tâm đi theo ta, ta cũng không cần lăn lộn nữa.
Hắc Ưng rất nhanh đuổi theo kỵ binh của An Đông Ni.
Tiếng vó ngựa cấp bách, thiết kỵ đang đến.
Kẻ làm cho vô số người trông mong, vô số trái tim lo lắng, bi thương, Lưu Vân cùng Hắc Ưng cuối cùng đã trở về.
- Đại thúc, ta quyết định từ nay về sau gọi lão là kẻ đồ tể!
Đang vội vã chạy tới Đại hành sơn, tiểu Tạp cùng Lão Tạp tranh luận kịch liệt
- Vì sao gọi ta là kẻ đồ tể? Đồ tể là người làm nghề giết heo! Người A Tư Mạn là heo hay sao?
Lão Tạp tiện tay đánh tiểu Tạp một cái rồi tức giận hỏi.
- Nhưng mà lúc lão ra tay giết chết một số lượng lớn binh lính như vậy làm cho trái tim người ta băng giá!
- Hắc hắc, tiểu Tạp à, nếu không có ngươi hỗ trợ thì hiệu quả cũng không tốt như vậy đâu! Nghìn vạn lần đừng có kêu loạn, bởi vì sự tình lão nhân gia ta làm đều có một phần công lao của ngươi đó.
Lão Tạp cười hắc hắc nói.
-Nghe thúc nói như vậy, ta cũng trở thành anh hùng của đế quốc sao? Đừng quên, đế quốc công chúa cũng bắt lão phải tự kiếm cơm ăn đấy! Ha ha.“
- Đừng nhắc tới nàng, nhắc tới nàng làm cho ta thêm tức giận. Hoàn hảo là lão nhân gia ta không có ngu ngốc nói vài lời công đạo cho Lão đại của ngươi với nàng. Lão Tạp ta cũng không có giúp gì hắn cả. Lại nói Lão đại của ngươi, hắn cũng sống dai quá? Làm cho mấy hành tỉnh huyên náo, gà chó không yên. Việc quấy rối này cũng không đơn giản, chúng ta thật sự không theo kịp hắn.
- Chúng ta mau chạy tới Đại hành sơn đi. Mấy ngày nay, Linh nhi tỷ tỷ không biết đau khổ tới mức nào, Lão đại thật biết hại người!
Tiểu Tạp làm ra vẻ ông cụ non, thở dài nói.
Trong núi Đại Hành, Thủy Linh Nhi đang đứng trên núi, ngây người nhìn về phương xa.
Mấy ngày này, cô gái yếu đuối này đã gầy đi rất nhiều. Việc chiến đấu của Tam đoàn phần lớn do Long Vân cùng Nã Luân Đa chỉ huy. Bởi vì bọn họ cũng không nhẫn tâm làm cho cô gái đang phải chịu sự đau khổ lớn lao này vất vả thêm. Long Vân thậm chí còn lo lắng nàng không thể chống đỡ cho đến khi Lưu Vân trở về.
Nhưng mỗi lần Thủy Linh Nhi xuất hiện trước mặt quan binh Tam đoàn đều có vẻ rất bình tĩnh. Trên mặt lúc nào cũng mang theo nụ cười để cổ vũ mọi người, nói cho bọn họ biết đoàn trưởng rất nhanh sẽ quay trở về. Người đáng nhẽ phải cần sự an ủi lại biểu hiện rất kiên cường. Nàng vô hình trung trở thành trụ cột tinh thần của quan binh Tam đoàn.
- Linh nhi, muội lại nghĩ tới hắn sao?
Hoa Phi Lệ cũng đi lên đỉnh núi. Mỗi buổi hoàng hôn, Thủy Linh Nhi đều có thói quen đứng trên đỉnh núi nhìn về phương xa, bất tri bất giác nàng đã bị nhiễm thói quen này của Thủy Linh Nhi. Sau khi Lưu Vân mất tích, hai cô gái đều có tâm sự, bởi vì tâm tình giống nhau mà trở nên thân thiết hơn.
- Tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ không nghĩ đến hắn sao?
Thủy Linh Nhi nhẹ giọng hỏi. Trong giọng nói không có chút ghen tuông nào, chỉ có nỗi buồn man mác.
- Ta… …Ta chỉ muốn mắng tên hỗn đản này, tự mình chạy lung tung, nhưng lại làm cho mọi người lo lắng vì hắn.
Hoa Phi Lệ sửng sốt, sau đó tức giận nói.
- Tỷ tỷ, mấy ngày nay, thật sự cám ơn tỷ đã hỗ trợ. Bằng không muội không biết làm sao có thể thay hắn tiếp tục duy trì. Muội vốn là một cô gái bình thường, từng trải qua cuộc sống bình yên. Nhưng tất cả đều bị thay đổi bởi hắn. Muội từng hận hắn nhưng sau đó lại bị hắn làm cho cảm động. Cho đến tận khi nỗi hận trong lòng đã biến mất, muội mới phát hiện không thể rời xa hắn.
Thủy Linh Nhi nhẹ nhàng nói.
- Đúng vậy, tỷ thừa nhận hắn là một nam nhân rất hấp dẫn. Nhưng làm một thương nhân, việc tỷ đang làm chằng phải là đang tiến hành đầu tư sao! Hắn càng trở nên mạnh hơn, tương lai sẽ có trợ giúp rất lớn đối với tỷ.
Hoa Phi Lệ vội giải thích.
- Nhưng tỷ cũng không cẩn thận đem cả tình cảm đầu tư vào.
Thủy Linh Nhi khẽ cười nói.
- Linh nhi, muội đừng hiểu lầm…
- Tỷ tỷ, tỷ đừng giải thích...
Thủy Linh Nhi cắt lời nàng.
-Muội luôn tin tưởng hắn còn sống trở về. Một khi hắn trở về, hắn sẽ càng trở nên mạnh mẽ hơn, càng phát triển hơn. Hỏa Vân đế quốc đã vinh danh hắn. Trước mặt hắn là một con đường rộng rãi sáng sủa, bên cạnh hắn cần có những trợ thủ giỏi. Mấy ngày này muội cắn răng chống đỡ, cho nên cảm thấy rất mệt mỏi. Dù sao những việc này muội chưa có kinh nghiệm bao giờ. Muội hy vọng nếu hắn trở về, tỷ đừng đi. Hãy ở lại giúp hắn. Nếu như lực lượng của hắn đủ mạnh, hắn làm sao có chuyện xảy ra như thế này?
Hoa Phi Lệ lẳng lặng nhìn Thủy Linh Nhi, nàng biết cô gái đã nói ra những lời trong lòng. Nếu như thái độ của Thủy Linh Nhi đối với nàng quyết liệt hơn một chút, có lẽ Hoa Phi Lệ không chút do dự làm chuyện mình muốn. Nhưng đối mặt với một cô gái thiện lương, hồn nhiên, ngây thơ như thế, Hoa Phi Lệ lại cảm thấy có chút bất an.
- Linh Nhi, muội đáng giá để cho hắn yêu.
- Tỷ tỷ, đáng giá là một chuyện, sự thật là một chuyện. Dù sao, chúng ta cùng huynh ấy đều sống trên một đại lục với chiến loạn. Chiến tranh không chấm dứt, ai có thể đoán trước chuyện trong tương lai? Huynh ấy là một nam nhân, có thể vì thủ hạ của mình mà liều mạng. Muội chỉ hy vọng huynh ấy không cần phải mạo hiểm như vậy.
Nói xong những lời này, hai người đều trầm mặc.
Gió núi thổi nhẹ, thổi bay đi những nỗi buồn, những u ám trong lòng người.
Trong lúc này hai nữ nhân lại cảm thấy đồng cảm. Bởi vì nam nhân kia còn chưa rõ sống chết, khiến cho các nàng cùng cảm thấy đau khổ.
Đế quốc lịch ngày 15 tháng 9 năm 753, Na Á công chúa, quan chỉ huy chiến tuyến phía nam quyết định áp dụng “Đoạn tí hành động” (hành động chặt tay) trong tháng 10, phát động công kích toàn diện đối với Tả lộ quân của A Tư Mạn đế quốc. Lúc kế hoạch tác chiến được phát động, Tây Đốn thành, thủ phủ của Mạt Lạp Tư hành tỉnh cũng nhận được lệnh của Na Á: Tây Đốn thành áp dụng chế độ quân quản, tất cả thanh niên nam nữ bên trong thành tổ chức trợ giúp quân thủ thành tử thủ thành trì.
Đồng thời, Na Á cũng thông cáo những chiến tích của Lưu Vân đối với bộ đội nam tuyến. Đồng thời ra lệnh:
Quân nhân đế quốc hãy noi gương Lưu Vân bá tước cùng thuộc hạ, anh dũng giết địch, lấy máu tươi của người A Tư Mạn báo thù cho vị anh hùng của đế quốc!
Chịu các đả kích liên tiếp, nhưng bản thân là người chỉ huy của chiến tuyến phía nam, Na Á một lần nữa đứng lên.
- Lưu Vân, xin lỗi. Na Á dùng một trận chiến này báo thù cho ngươi.
Một hồi huyết chiến sắp bắt đầu, thắng bại vẫn còn là một ẩn số.
Nhưng vận mệnh của hai vạn quân thủ thành cùng hơn mười vạn bình dân của Tây Đốn thành đã được quyết định: Đế quốc quyết định hy sinh bọn họ để giành thắng lợi trong “Đoạn tí hành động”!
Hách Đạt đi tới bên cạnh Lưu Vân, báo cáo kết quả điều tra với hắn.
Sau khi hạ trại nghỉ ngơi thì Lưu Vân liền phái Hách Đạt dẫn người đi tới phía trước trinh sát, hắn không muốn vừa mới trở lại La Mạn hành tỉnh đã lại cùng đại quân A Tư Mạn chiến đấu.
- Không thể nào, chẳng lẽ một chi quân đội A Tư Mạn cũng không có? Đã rõ tình hình chiến đấu hiện tại chưa?
Hách Đạt mang về tin tức này làm cho Lưu Vân cảm thấy ngoài suy đoán.
Cơ bản đã biết rõ thân vương phản loạn, suất lĩnh sáu mươi vạn quân đội chiếm lĩnh ba hành tỉnh của đế quốc, cùng đệ nhất quân đoàn giằng co. Trăm vạn đại quân A Tư Mạn chia làm tả, hữu, trung ba lộ, hướng về đế quốc phát động công kích. Trước mắt công chúa chỉ huy chiến tuyến phía nam, lệnh cho đệ lục quân đoàn đóng ở Lí Tư thành, thủ phủ của La Mạn hành tỉnh. Đệ ngũ quân đoàn đóng ở Duy Ai thành, trấn thủ phía đông nam Lí Tư thành. Tả lộ quân A Tư Mạn chiếm lĩnh Phổ Lí Tắc Lợi thành, trước mắt đang co cụm phòng thủ. Hữu lộ, trung lộ đại quân sau khi chiếm lĩnh Ba Đặc thành đã hình thành thế hợp vây đối với Tây Đốn thành, thủ phủ của Mạt Lạp Tư hành tỉnh.
- Nói như vậy đại quân A Tư Mạn chưa có an toàn chiếm lĩnh hai hành tỉnh?
Lưu Vân cau mày tự hỏi, trong lòng dâng lên một tia nghi hoặc: “Trăm vạn đại quân này cuối cùng đang làm cái gì mà vẫn chưa đánh chiếm hết hai hành tỉnh?”
- Đúng vậy, ngoài ra còn có một tin tức khác. Đó là trong núi Đại hành sơn có một chi quân đội được xưng là Thiết quân đang ra sức chống cự quân địch. Những đơn vị bộ đội nhỏ lẻ của A Tư Mạn ở khu vực chiếm đóng, trên cơ bản đều bị họn họ tiêu diệt hết. Dưới áp lực của đệ ngũ, đệ lục quân đoàn của đế quốc, Tả lộ quân của A Tư Mạn đã rút toàn bộ quân vào trong Phổ Lí Tắc Lợi thành.
Hách Đạt tiếp tục nói.
- Thiết quân?
Sau khi Lưu Vân nghe xong liền kêu Hách Đạt kể lại rõ chi tiết tình huống của chi quân đội này, nghe xong trên mặt của hắn lộ vẻ tươi cười.
- Ha ha, xem ra Tam đoàn của chúng ta đã lên núi. Đại Hành Sơn, tên này rất hay, ta thích! Long Vân, cảm giác chiến đấu tại Đại Hành Sơn nhất định rất thoải mái!
Các huynh đệ, chuẩn bị xuất phát. Hắc Ưng cũng nên trở về nhà rồi!
Lưu Vân đi tới giữa các Hắc Ưng đội viên, vung tay hô to.
- An Đông Ni, người của ngươi cũng chuẩn bị xuất phát đi! Hướng Đại Hành Sơn tiến quân!
Hắc Ưng đội viên thu thập xong liền xoay người lên ngựa. An Đông Ni cũng sớm suất lĩnh ba nghìn kỵ binh, đã hóa thành một đám bụi thật lớn, vọt qua bên cạnh Hắc Ưng tiến về phía tây.
- Kỵ thuật giỏi hả, đi ra cùng ta đơn đả độc đấu xem!
Tử Văn Thành hít đầy bụi vào mồm, tức giận cao giọng mắng.
- Người ta nếu so với ngươi tất nhiên là so sánh kỵ thuật!
Thiết Liệt cười nói.
- Có thể đem thuật cưỡi ngựa luyện được như thế, thật là những người đàn ông mạnh mẽ! Rốt cuộc ta cũng phát hiện ra có kẻ so với Hắc Ưng chúng ta lại càng lợi hại hơn!
A Húc thở dài nói. May mắn chỉ là kỵ thuật mà thôi!
Nhìn kỵ binh của An Đông Ni, rất nhiều Hắc Ưng đội viên đều toát ra ánh mắt hâm mộ.
Mấy ngày nay bọn họ đã hoàn toàn bị kỵ thuật của những kỵ binh này khuất phục. Những người này khi ở trên ngựa lập tức người ngựa hợp nhất, có cảm giác coi trời bằng vung. Hắc Ưng đội viên chưa bao giờ đạt tới trình độ này. Hơn nữa lấy chi kỵ binh này làm chủ lực trong chiến đấu trên đại lục, bọn họ quả thực có tư cách kiêu ngạo.
- Chuyên nghiệp, thật sự là chuyên nghiệp!
Nhìn những kỵ binh này của An Đông Ni, Lưu Vân không khỏi thở dài nói:
- An Đông Ni này, con mẹ nó, thật là có phong cách!
- Lão đại, đi thôi. Đừng cảm khái nữa, hắn hiện tại không phải đến giúp ngươi hay sao?
Ngải Phất Sâm cười nói.
“Ta sợ tiểu tử này thấy thế lực của ta quá nhỏ, sớm muộn gì cũng chạy sang chỗ khác!”
Lưu Vân thầm nghĩ.
Lão tử cần nghĩ biện pháp, nếu hắn đã ở trên cây táo của ta, ta phải làm cho hắn theo ta đến cùng. Nhân tài như vậy, không thể làm cho hắn thực tâm đi theo ta, ta cũng không cần lăn lộn nữa.
Hắc Ưng rất nhanh đuổi theo kỵ binh của An Đông Ni.
Tiếng vó ngựa cấp bách, thiết kỵ đang đến.
Kẻ làm cho vô số người trông mong, vô số trái tim lo lắng, bi thương, Lưu Vân cùng Hắc Ưng cuối cùng đã trở về.
- Đại thúc, ta quyết định từ nay về sau gọi lão là kẻ đồ tể!
Đang vội vã chạy tới Đại hành sơn, tiểu Tạp cùng Lão Tạp tranh luận kịch liệt
- Vì sao gọi ta là kẻ đồ tể? Đồ tể là người làm nghề giết heo! Người A Tư Mạn là heo hay sao?
Lão Tạp tiện tay đánh tiểu Tạp một cái rồi tức giận hỏi.
- Nhưng mà lúc lão ra tay giết chết một số lượng lớn binh lính như vậy làm cho trái tim người ta băng giá!
- Hắc hắc, tiểu Tạp à, nếu không có ngươi hỗ trợ thì hiệu quả cũng không tốt như vậy đâu! Nghìn vạn lần đừng có kêu loạn, bởi vì sự tình lão nhân gia ta làm đều có một phần công lao của ngươi đó.
Lão Tạp cười hắc hắc nói.
-Nghe thúc nói như vậy, ta cũng trở thành anh hùng của đế quốc sao? Đừng quên, đế quốc công chúa cũng bắt lão phải tự kiếm cơm ăn đấy! Ha ha.“
- Đừng nhắc tới nàng, nhắc tới nàng làm cho ta thêm tức giận. Hoàn hảo là lão nhân gia ta không có ngu ngốc nói vài lời công đạo cho Lão đại của ngươi với nàng. Lão Tạp ta cũng không có giúp gì hắn cả. Lại nói Lão đại của ngươi, hắn cũng sống dai quá? Làm cho mấy hành tỉnh huyên náo, gà chó không yên. Việc quấy rối này cũng không đơn giản, chúng ta thật sự không theo kịp hắn.
- Chúng ta mau chạy tới Đại hành sơn đi. Mấy ngày nay, Linh nhi tỷ tỷ không biết đau khổ tới mức nào, Lão đại thật biết hại người!
Tiểu Tạp làm ra vẻ ông cụ non, thở dài nói.
Trong núi Đại Hành, Thủy Linh Nhi đang đứng trên núi, ngây người nhìn về phương xa.
Mấy ngày này, cô gái yếu đuối này đã gầy đi rất nhiều. Việc chiến đấu của Tam đoàn phần lớn do Long Vân cùng Nã Luân Đa chỉ huy. Bởi vì bọn họ cũng không nhẫn tâm làm cho cô gái đang phải chịu sự đau khổ lớn lao này vất vả thêm. Long Vân thậm chí còn lo lắng nàng không thể chống đỡ cho đến khi Lưu Vân trở về.
Nhưng mỗi lần Thủy Linh Nhi xuất hiện trước mặt quan binh Tam đoàn đều có vẻ rất bình tĩnh. Trên mặt lúc nào cũng mang theo nụ cười để cổ vũ mọi người, nói cho bọn họ biết đoàn trưởng rất nhanh sẽ quay trở về. Người đáng nhẽ phải cần sự an ủi lại biểu hiện rất kiên cường. Nàng vô hình trung trở thành trụ cột tinh thần của quan binh Tam đoàn.
- Linh nhi, muội lại nghĩ tới hắn sao?
Hoa Phi Lệ cũng đi lên đỉnh núi. Mỗi buổi hoàng hôn, Thủy Linh Nhi đều có thói quen đứng trên đỉnh núi nhìn về phương xa, bất tri bất giác nàng đã bị nhiễm thói quen này của Thủy Linh Nhi. Sau khi Lưu Vân mất tích, hai cô gái đều có tâm sự, bởi vì tâm tình giống nhau mà trở nên thân thiết hơn.
- Tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ không nghĩ đến hắn sao?
Thủy Linh Nhi nhẹ giọng hỏi. Trong giọng nói không có chút ghen tuông nào, chỉ có nỗi buồn man mác.
- Ta… …Ta chỉ muốn mắng tên hỗn đản này, tự mình chạy lung tung, nhưng lại làm cho mọi người lo lắng vì hắn.
Hoa Phi Lệ sửng sốt, sau đó tức giận nói.
- Tỷ tỷ, mấy ngày nay, thật sự cám ơn tỷ đã hỗ trợ. Bằng không muội không biết làm sao có thể thay hắn tiếp tục duy trì. Muội vốn là một cô gái bình thường, từng trải qua cuộc sống bình yên. Nhưng tất cả đều bị thay đổi bởi hắn. Muội từng hận hắn nhưng sau đó lại bị hắn làm cho cảm động. Cho đến tận khi nỗi hận trong lòng đã biến mất, muội mới phát hiện không thể rời xa hắn.
Thủy Linh Nhi nhẹ nhàng nói.
- Đúng vậy, tỷ thừa nhận hắn là một nam nhân rất hấp dẫn. Nhưng làm một thương nhân, việc tỷ đang làm chằng phải là đang tiến hành đầu tư sao! Hắn càng trở nên mạnh hơn, tương lai sẽ có trợ giúp rất lớn đối với tỷ.
Hoa Phi Lệ vội giải thích.
- Nhưng tỷ cũng không cẩn thận đem cả tình cảm đầu tư vào.
Thủy Linh Nhi khẽ cười nói.
- Linh nhi, muội đừng hiểu lầm…
- Tỷ tỷ, tỷ đừng giải thích...
Thủy Linh Nhi cắt lời nàng.
-Muội luôn tin tưởng hắn còn sống trở về. Một khi hắn trở về, hắn sẽ càng trở nên mạnh mẽ hơn, càng phát triển hơn. Hỏa Vân đế quốc đã vinh danh hắn. Trước mặt hắn là một con đường rộng rãi sáng sủa, bên cạnh hắn cần có những trợ thủ giỏi. Mấy ngày này muội cắn răng chống đỡ, cho nên cảm thấy rất mệt mỏi. Dù sao những việc này muội chưa có kinh nghiệm bao giờ. Muội hy vọng nếu hắn trở về, tỷ đừng đi. Hãy ở lại giúp hắn. Nếu như lực lượng của hắn đủ mạnh, hắn làm sao có chuyện xảy ra như thế này?
Hoa Phi Lệ lẳng lặng nhìn Thủy Linh Nhi, nàng biết cô gái đã nói ra những lời trong lòng. Nếu như thái độ của Thủy Linh Nhi đối với nàng quyết liệt hơn một chút, có lẽ Hoa Phi Lệ không chút do dự làm chuyện mình muốn. Nhưng đối mặt với một cô gái thiện lương, hồn nhiên, ngây thơ như thế, Hoa Phi Lệ lại cảm thấy có chút bất an.
- Linh Nhi, muội đáng giá để cho hắn yêu.
- Tỷ tỷ, đáng giá là một chuyện, sự thật là một chuyện. Dù sao, chúng ta cùng huynh ấy đều sống trên một đại lục với chiến loạn. Chiến tranh không chấm dứt, ai có thể đoán trước chuyện trong tương lai? Huynh ấy là một nam nhân, có thể vì thủ hạ của mình mà liều mạng. Muội chỉ hy vọng huynh ấy không cần phải mạo hiểm như vậy.
Nói xong những lời này, hai người đều trầm mặc.
Gió núi thổi nhẹ, thổi bay đi những nỗi buồn, những u ám trong lòng người.
Trong lúc này hai nữ nhân lại cảm thấy đồng cảm. Bởi vì nam nhân kia còn chưa rõ sống chết, khiến cho các nàng cùng cảm thấy đau khổ.
Đế quốc lịch ngày 15 tháng 9 năm 753, Na Á công chúa, quan chỉ huy chiến tuyến phía nam quyết định áp dụng “Đoạn tí hành động” (hành động chặt tay) trong tháng 10, phát động công kích toàn diện đối với Tả lộ quân của A Tư Mạn đế quốc. Lúc kế hoạch tác chiến được phát động, Tây Đốn thành, thủ phủ của Mạt Lạp Tư hành tỉnh cũng nhận được lệnh của Na Á: Tây Đốn thành áp dụng chế độ quân quản, tất cả thanh niên nam nữ bên trong thành tổ chức trợ giúp quân thủ thành tử thủ thành trì.
Đồng thời, Na Á cũng thông cáo những chiến tích của Lưu Vân đối với bộ đội nam tuyến. Đồng thời ra lệnh:
Quân nhân đế quốc hãy noi gương Lưu Vân bá tước cùng thuộc hạ, anh dũng giết địch, lấy máu tươi của người A Tư Mạn báo thù cho vị anh hùng của đế quốc!
Chịu các đả kích liên tiếp, nhưng bản thân là người chỉ huy của chiến tuyến phía nam, Na Á một lần nữa đứng lên.
- Lưu Vân, xin lỗi. Na Á dùng một trận chiến này báo thù cho ngươi.
Một hồi huyết chiến sắp bắt đầu, thắng bại vẫn còn là một ẩn số.
Nhưng vận mệnh của hai vạn quân thủ thành cùng hơn mười vạn bình dân của Tây Đốn thành đã được quyết định: Đế quốc quyết định hy sinh bọn họ để giành thắng lợi trong “Đoạn tí hành động”!
/372
|