Dị Giới Quân Đội

Chương 124: Con đường của cường giả

/372


- Lão đại!

Trong khi Lưu Vân đương thất thần thì Hắc Ưng đội viên vẫn đang đau khổ chờ Lưu Vân trở về kêu lên một tiếng rồi xông tới. Mặc dù có chút không đành lòng nhưng Thủy Linh Nhi vẫn rời khỏi lòng Lưu Vân, đứng ở bên cạnh hắn, dành thời gian còn lại cho những thủ hạ của hắn.

Thủy Linh Nhi vừa rời đi, mấy đại hán liền nhào lên, ôm chặt lấy Lưu Vân.

- Lão đại, ngươi cuối cùng đã trở về!

Nhìn các đội viên nước mắt lưng tròng, Lưu Vân cảm giác trong lòng khó kìm được xúc động, hai tay vỗ vỗ lưng đội viên, lớn tiếng nói:

- Những thằng ranh con này, khóc cái gì đây chứ. Đừng khóc, lại khóc nữa, ta cảm giác mình giống như một vị anh hùng vậy!

Nhưng mấy người đội viên lại càng khóc nhiều hơn.

Nhìn các đội viên này ngày xưa bị hắn huấn luyện, tìm trăm phương ngàn kế hành hạ, giờ phút này lại vui mừng phát khóc vì hắn trở về, Lưu Vân không khỏi cười khổ.

Không lâu trước đây mình cũng như bọn họ, lúc lão binh xuất ngũ, không phải chính mình cũng ôm lấy tiểu đội trưởng khóc rống lên sao? Mà tiểu đội trưởng khi Lưu Vân còn là một tân binh, một đêm đã bắt các tân binh tập hợp khẩn cấp, chạy 35 km. Làm cho mọi người lúc đi ngủ không dám cởi quần áo để ngủ, hai tay vẫn cầm lấy chăn mền. Lúc nào cũng trong trạng thái chờ tiếng kẻng kinh tâm động phách vang lên.Trong khoảng thời gian đó tất cả các tân binh đều có một cảm giác xúc động mãnh liệt: Chạy vào nhà bếp, cầm lấy thanh thái đao cũng có thể giết chết chín con sói trong một đêm.

Nhưng khi lão binh xuất ngũ thì bọn họ lại là người nhận được nhiều nước mắt của các tân binh nhất. Khi hắn mang hành lí đi trong tiếng nhạc chào chiến hữu liền hướng những người đang tiễn rống lên một tiếng, làm cho tất cả các tân binh đang tiễn hắn nước mắt giàn giụa.

- Mẹ kiếp, không còn cơ hội xử lý các ngươi! Mạnh mẽ lên, sau này giữ mình cho tốt!

Người chưa từng trải qua cuộc sống quân nhân, vĩnh viễn sẽ không hiểu được tất cả những giọt nước mắt này chỉ vì hắn đã từng tàn nhẫn với bọn họ.

“Mẹ ơi, đây mới là cảm giác quân đội!” Lưu Vân nhất thời bị loại cảm giác quen thuộc này làm cho say mê. Khi đã trải qua khảo nghiệm sinh tử, trải qua ngọn lửa chiến tranh tẩy lễ, các ngươi cuối cùng hiểu được, vì sao ta lại tàn nhẫn với các ngươi như vậy”

- A, đoàn trưởng, lão tử nghĩ ngươi đã quên, ta còn đang đợi ngươi trở về đánh nhau đây!

Long Vân rống lớn, xông lên cho một quyền Lưu Vân nặng nề.

- Hắc hắc, có cái bao cát hình người thật to chờ ta, ta sao không trở về chứ!

Lưu Vân cười gian nói.

- Lão tử thật bi thảm. Bị người A Tư Mạn đuổi chạy trối chết, nếu không chạy nhanh thì đã bị chặt đứt chân! Ngươi đã trở về, Tam đoàn giao cho ngươi, ta muốn nghỉ ngơi!

Long Vân cười lớn, ngăn mấy tiểu ưng đang gạt lệ, tiến tới ôm Lưu Vân một cái.

- Được, ngươi muốn đi ra ngoài tán gái, ta cũng đồng ý.

Cách đó không xa, Nã Luân Đa đã bị nhóm Hắc Ưng đi theo Lưu Vân trở về chà đạp đến nỗi biến dạng. Thương cảm cho vị quan chỉ huy Hắc Ưng bị các đội viên nhào tới đè trên mặt đất. Hắn bị một đám đè lên sau đó lại bị một đám người ném bay trên không trung, cuối cùng trên quần áo đều là bùn đất, nước mắt cùng nước mũi. Khi hắn giãy dụa rống lên vài tiếng:

- Các huynh đệ, tỉnh táo lại. Sau đó đám đội viên Hắc Ưng rất nghe lời đồng thời thu tay lại, làm cho hắn trực tiếp rớt xuống mặt đất, làm mọi người cười vang một trận.

Nam nhân đúng là đầy cảm tình, nhiệt liệt mà đơn giản. Một quyền, một cước, bị té, đều là biểu hiện của các chiến hữu có tình nghĩa. Mặc dù vẻ mặt Nã Luân Đa có chút thống khổ, nhưng tựa hồ cũng có chút hưởng thụ loại cảm giác bị chà đạp này. Sau khi từ trên mặt đất đứng lên liền cùng đám Hắc Ưng tụ thành một đoàn.

Nhưng quan binh Tam đoàn sau giây phút hưng phấn ngắn ngủi lập tức lâm vào sự đau thương. Bởi vì bọn họ phát hiện các huynh đệ đi theo đoàn trưởng phá vòng vây, khi trở về chỉ có hơn trăm người, rất nhiều người không tìm thấy bạn thân sớm chiều cùng luyện tập, cũng không còn nghe được tiếng nói quen thuộc nữa.

- Đại ca, ngươi ở nơi nào? một gã đội viên trẻ tuổi trong đại đội hai đang tìm kiếm trong hơn một trăm người mà không nhìn thấy ca ca của mình, không khỏi lớn tiếng khóc rống lên.

Ngải Phất Sâm đi tới bên người Lưu Vân, nói nhỏ vài câu. Lưu Vân liền đi tới, đem binh lính đang ngồi xổm trên mặt đất ôm đầu khóc rống, nhẹ nhàng kéo lên.

- Ca ca của ngươi vì yểm trợ cho mọi người, trong khi phá vòng vây đã anh dũng hy sinh.

- Đại ca......

Binh lính nghe vậy, khóc càng thương tâm hơn.

Lưu Vân ôm bả vai binh lính, nhẹ giọng nói:

- Ta không phải một đoàn trưởng tốt, không có chiếu cố tốt cho bọn họ.

Rồi sau đó, Lưu Vân xoay người nhìn mọi người bên cạnh, lớn tiếng nói:

- Từ sau trận đánh ở Tắc Phổ trấn cho tới hôm nay, tướng sĩ Tam đoàn chết trận hơn một ngàn người. Ta đã từng nói với mọi người, chiến trường là cái đích cuối cùng của quân nhân, mỗi một binh lính chết đi đều trở thành một phần vinh dự của Tam đoàn, cũng là kiêu ngạo của quân đội đế quốc. Hơn nữa, chúng ta làm cho người A Tư Mạn bị thương vong gấp mấy lần, biểu hiện lực chiến đấu cường đại của Tam đoàn! Chiến tranh còn không có chấm dứt, chiến đấu còn có thể tiếp tục, tính mạng trên chiến trường là không quan trọng, để còn sống, chúng ta phải trở nên mạnh mẽ hơn!

- Lúc này ta xin hứa, tất cả tướng sĩ hy sinh đều có vinh dự dành cho họ, tất cả tướng sĩ hy sinh cũng không bị chúng ta lãng quên!

Thoáng ngừng lại một chút, Lưu Vân nói tiếp. Làm người cầm binh, hắn biết rõ loại hào khí bi thương này một khi tràn ngập ra, đối với tâm lý binh lính tạo thành ảnh hưởng nghiêm trọng. Cho nên phải lập tức tiến hành một phen động viên, trợ giúp mọi người thoát khỏi sự đau thương.

- Tên cường đạo này thật sự đã trở về! Mấy vạn người đuổi giết mà cũng không chết, khó trách thành thần! Mấy câu nói thu mua lòng người này so với ta còn lợi hại hơn nhiều! Mộng hợp nhất của ta, hơn phân nửa là bị ngâm nước nóng rồi!”

Mạc Qua đứng xa xa nhìn hết thảy, bất đắc dĩ thở dài nói. Nhưng hắn không thể không thừa nhận, đoàn trưởng Tam đoàn, kẻ mà mọi người ngày đêm hy vọng này, vô luận từ chiến công, khí chất, phong độ đều làm cho hắn cảm phục.

Sau khi tiến vào trong cốc Lưu Vân giới thiệu An Đông Ni với đám người Long Vân. An Đông Ni dẫn ba nghìn kỵ binh đóng quân bên ngoài sơn cốc. Đám người Long Vân đối với việc An Đông Ni đến đều rất hoan nghênh. Khi biết được bọn họ là chuyên gia kỵ binh lại càng mừng rỡ.

Nhưng Lưu Vân thật không ngờ mới vừa về đã gặp phải sự ngạc nhiên vui mừng khiến hắn sợ hãi. Trước hết là việc Hắc Ưng đã được xây dựng lại, đã bước vào huấn luyện ban đầu. Tam đoàn cũng chiêu mộ được gân 1000 tân binh. Thủy Linh Nhi lại nói cho hắn biết Hoa Phi Lệ đã vì hắn mà chế tạo vũ khí cùng chiến giáp mới cho Hắc Ưng. Đồng thời cũng mang về một nhóm chú tạo sư ải nhân. Càng làm cho Lưu Vân ngạc nhiên chính là, Tinh Linh trưởng lão Thủy Y Nhiên tự mình suất lĩnh hơn một trăm tinh linh đi tới Đại Hành Sơn viện trợ hắn.

“Trời ạ. Tay đấm siêu cấp. Sức lao động miễn phí nhiều như vậy không phải là chuyện tốt. Âm mưu, tuyệt đối là âm mưu.”

Sau lần gặp gỡ đầu tiên tại Tinh Linh sâm lâm, Lưu Vân trở nên rất dị ứng đối với Tinh Linh bộ tộc. Hiện tại nghe được Tinh Linh trưởng lão tự mình tới, càng có cảm giác đại sự không ổn. Vì vậy vội vàng cuống quít chạy đi gặp Thủy Y Nhiên.

Ở sơn cốc dưới chân núi phía, trong rừng cây rậm rạp có một vài căn nhà gỗ mới dựng lên. Các Tinh Linh sau khi đi tới sơn cốc thì cự tuyệt sự trợ giúp của các binh lính, tự mình động thủ làm chỗ ở trong rừng cây. Thủy Y Nhiên biết Lưu Vân đã trở về, nhưng không vội vã gặp hắn. Lúc này nàng đang ở trong phòng, yên lặng tự hỏi, làm sao mới có thể trợ giúp hắn trở nên mạnh mẽ hơn.

- Trưởng lão, Lưu Vân tử tước cầu kiến.

Ngoài cửa truyền đến thanh âm của một nữ tinh linh.

- Mời hắn vào đi.

- Lưu Vân ra mắt Thủy trưởng lão.

Nhìn Thủy Y Nhiên, Lưu Vân thật sự không rõ, một nữ nhân mấy trăm tuổi, tại sao còn có thể giữ được vẻ đẹp như vậy.

- Ngươi rốt cuộc đã trở về. Du lịch một vòng trong lãnh thổ của địch nhân, cảm giác như thế nào?

Thủy Y Nhiên thản nhiên cười nói.

- Cái này...... cũng được. Bọn họ rất nhiệt tình, cũng hiếu khách, trước khi đi còn có mấy vạn người đưa tiễn ta nữa chứ!

Lưu Vân xấu hổ cười nói.

- Tinh Linh tiễn thủ đi theo ngươi thì như thế nào?

- Không có thương vong, ta đều xem bọn họ như bảo bối, vẫn rất để tâm che chở kỹ càng. Thật tâm mà nói, dọc đường đi Lưu Vân rất quan tâm đối với các Tinh Linh xạ thủ, sợ có điều gì không may xảy ra đối với bọn họ. Bởi vì khi Hỏa Vũ phái họ tới giúp hắn, cũng không muốn có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

- Rất tốt. Nhưng ngươi còn nhớ rõ sứ mạng của ngươi hay không?

Thủy Y Nhiên chuyển đề tài làm cho toàn thân Lưu Vân nhất thời như nhũn ra.

Tới, tới rồi. Ta biết là không có chuyện gì tốt mà.

- Đương nhiên nhớ kỹ. Bất quá, lực lượng của ta hiện tại quả thật rất yếu ớt. Ngươi xem, ta vừa mới bị người A Tư Mạn đuồi giết suốt mấy nghìn dặm, cửu tử nhất sinh mới về được.

Lưu Vân cuống quít nói.

- Ngươi không nên gấp gáp. Ta đến đây cũng không phải muốn bức ngươi, mà là giúp ngươi. Hiện tại ngươi chỉ là một gốc cây nhỏ yếu, muốn trở thành đại thụ chống trời, trước mắt ngươi còn chưa đủ sức. Tam đoàn của ngươi sau trận đánh này đã chết hơn phân nửa, một lần nữa tổ kiến lại cần bao nhiêu thời gian? Để mạnh mẽ hơn, ngươi còn phải đi bao nhiêu con đường nữa? Tương lai còn chết bao nhiêu người nữa? Có lẽ thời gian chúng ta cho ngươi không đủ rồi.

- Nhưng ta chỉ là một người bình thường, làm sao có thể một bước lên trời?

Lưu Vân thở dài nói.

- Con đường của ngươi, vĩnh viễn do chính ngươi đi. Ta chỉ có thể cho ngươi chút đề nghị, đồng thời cho ngươi sự trợ giúp của Tinh Linh tộc trong khả năng có thể. Lúc này đi theo ta đến đây có một trăm Tinh Linh tiễn thủ, hai ma đạo sư, ngươi phải tính toán lại một chút lực lượng của ngươi, bắt được thời điểm mấu chốt, đánh vài trận hoa lệ, nhanh chóng quật khởi tại đại lục. Trân chiến trong tương lai, loài người vẫn phải đứng ở phía trước. Ngươi phải trở nên cường đại hơn mới có thể hoàn thành sứ mạng của ngươi.

Thủy Y Nhiên vừa nói, thần sắc trở nên có chút ảm đạm.

- Lưu Vân, xin ngươi không nên nghĩ là chúng ta lợi dụng ngươi Đây là một trường đại nạn mà tất cả các chủng tộc đều không thể tránh khỏi. Kì thật ta vẫn không có hy vọng quá lớn đối với ngươi, nhưng nhìn Hắc Ưng luyện tập ma pháp, trong lòng ta lại lóe lên một ít hy vọng, có lẽ ngươi là một thiên tài, có khả năng mang đến một ít vui mừng lẫn sợ hãi ngoài ý muốn.

Nghe Thủy Y Nhiên nói xong, tâm tình Lưu Vân trở nên nặng nề hơn. Về cái sứ mạng kia, hắn vẫn không muốn suy nghĩ, thậm chí xem nó thành việc tinh linh tộc ngụy trang để lợi dụng hắn. Nhưng hiện tại hắn ý thức được đại lục này thật sự có thể gặp uy hiếp thật lớn.

- Ta tin tưởng lời của ngươi, hiện tại ta cũng không cần hỏi nhiều, tới lúc các ngươi hẳn sẽ nói cho ta biết. Ta chỉ muốn hỏi, các ngươi có phải muốn ta trở nên rất cường đại?

Lưu Vân trịnh trọng hỏi.

- Cường đại đến mức mà ngươi dậm chân một cái, cả đại lục đều run rẩy.

Mang theo một thân mồ hôi lạnh rời khỏi căn phòng của Thủy Y Nhiên. Nhìn trong sơn cốc, ánh nắng vẫn chan hòa như trước, nhìn cảnh đẹp xung quanh, Lưu Vân như từ trong mộng tinh lại, ý thức được một vấn đề:

“Tại sao khi Hỏa Vũ trưởng lão nói cho ta biết việc đó thì ta chỉ cho là một sự vui đùa. Mà từ siêu cấp mỹ nữ Thủy Y Nhiên này thì ta lại tin chứ?”

“Mẹ kiếp, mỹ nữ thật hấp dẫn chết người! Hình như ta lại bị người lừa dối một phen.... Nhưng nàng nói cũng đúng, ta phải tập trung lực lượng đánh vài trận hoa lệ mới có thể chính thức đứng vững.

Nghĩ lại lúc ở Tắc Phổ trấn, mình chỉ có thể trơ mắt nhìn thuộc hạ đi chịu chết, thật sự là chuyện bất đắc dĩ cùng thống khổ. Lưu Vân hiểu được nếu không muốn lặp lại chuyện đó thì bản thân mình chỉ có thể đi lên con đường trở thành một cường giả mà thôi.

“Hai ma đạo sư cùng một trăm Tinh Linh xạ thủ, tiền vốn cũng thật lớn. Ta chỉ là một kẻ nghèo đói, các ngươi mang nhiều người đến hỗ trợ ta đi! Ta không quản các ngươi muốn làm gì, chờ lão tử cường đại lên ai có thể chỉ đạo hành động của ta?”

Nghĩ tới đây, Lưu Vân cười một cách tà ác.

Ba nghìn kỵ binh của An Đông Ni, Tam đoàn có ba nghìn người, Hắc Ưng có hơn sáu trăm, Tinh Linh xạ thủ hơn trăm, ma đạo sư hai người, cộng thêm Lão Tạp là ba người, cao cấp ma pháp sư bốn người, kiếm sư ba người, một đám ải nhân, số người như vậy vẫn là quá ít, phải nghĩ cách để tăng thêm người.

Lưu Vân vừa đi vừa điểm lại lực lượng của mình. Khi hắn phát hiện thủ hạ của mình vẫn còn ít thì nghĩ ngay tới một người đang có chủ ý đối với bọn hắn.

Hắc hắc, đối mặt với sự hấp dẫn vô sỉ của ta, ngươi có động tâm hay không, Mạc Qua tướng quân?


/372

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status