- Lão bản, có còn hoa không?
Sáng sớm, một thanh niên bộ dạng nho nhã yếu đuối đầu đầy mồ hôi chạy vọt vào trong một cửa hàng bán hoa của thành nam đế đô. Hắn mới mở miệng, liền phát hiện tình hình trong cửa hàng này hoàn toàn giống với các cửa hàng bán hoa khác. Toàn bộ trong cửa hàng hoa, không còn một đóa hoa tươi, mà trên mặt đất cũng lộn xộn đầy những dấu chân người cùng hoa lá cành rơi rụng xuống, toàn bộ dường như với bị người ta tranh cướp nhau lấy vậy.
- Mua hoa? Hôm nay ta không có, ta phỏng chừng tất cả các cửa hàng bán hoa trong thành này cũng như vậy, đều sớm bị người ta tranh mua hết rồi. Nếu buôn bán như thế này mỗi ngày thì tốt quá!
Lão bản cửa hàng hoa cười nói.
- Đúng vậy, lão nói lời này hoàn toàn chính xác, ta đã chạy mấy cửa hàng bán hoa trong vùng mà không tìm được bó hoa nào. Đã có chuyện gì, vì sao hoa tươi hôm nay bán tốt như vậy?
Thanh niên trên trán toàn mồ hôi, vừa gật đầu nói. Hôm nay là sinh nhật bạn gái hắn cố ý muốn tới sớm chuẩn bị mua một bó hoa tươi thật đẹp mang tới, nhưng các cửa hàng bán hoa ở thành nam không một nhà nào có bán.
Lăo bản ngẩng đầu dùng ánh mắt kinh ngạc đánh giá hắn nửa ngày, mới nói:
- Hôm nay là ngày đế quốc anh hùng Lưu Vân bá tước trở về đế đô, ngươi không biết sao? Ngươi đi mua hoa tặng nữ nhân hả? nghe nói tất cả các cô gái của thành đều chạy tới thành nam nghênh đón đội quân thép cùng Lưu Vân bá tước, hôm nay sợ ngươi không có đất diễn rồi.
- Nga, cả ngày đọc sách, việc này ta cũng quên mất.
Thanh niên ngại ngùng cười cười, xoay người ra khỏi cửa hàng bán hoa.
- Ài nếu có thể trẻ hơn mười tuổi, ta cũng xin làm quân lính trong đội quân thép, thật là oai phong à! Giờ đã không còn sớm rồi, bọn họ sắp tới rồi, ta cũng phải nhanh nhanh đóng cửa để đi tới xem chút!
Thanh niên đi rồi, lão bản lẩm bẩm.
Thanh niên chạy tới nhà thiếu nữ, quả nhiên chỉ thấy một khoảng không, hắn nhớ tới lời lão bản đã nói, liền chạy tới đường cái thành nam. Chính là vừa mới tới nơi hắn liền trợn tròn mắt.
- Trời ơi, chỗ này người đông nghịt thế này ta tìm nàng ở đây bây giờ? Nha đầu kia thật là trêu đùa người mà!
Một ngày nay, muôn người đế đô đều đổ xô ra đường, mọi người đều tiến tới đường cái phía nam thành, đợi anh hùng đế quốc dẫn theo “ đội quân thép” trở về. Đường cái hai bên thành nam sớm đã bị chật như nêm cối. Trung tâm đường cái, để lại một thông đạo. Đám lính kỷ bộ nhất cương, duy trì trật tự hiện trường. Trong đám người, đáng chú ý nhất là những cô gái trẻ tuổi cầm theo rỏ hoa tươi, cách ăn mặc xinh đẹp động lòng người. Mọi người vây xem cố ý vô tình lui tới trước mặt các nàng, có lẽ bọn họ xem ra đây là lễ vật nghênh đón anh hùng tốt nhất. Tất cả thiếu nữ trong mắt đều lộ ra tình cảm sùng bái.
“ Ngày mai sinh nhật muội, nếu huynh có thể mua được một bó hoa hơn nữa tự tay mang tới tay muội, muội sẽ đáp ứng ước hội với huynh.”
Nhớ tới lời nói của cô gái, thanh niên không khỏi cười khổ.
Nhưng là, hắn cũng không buông tha như vậy, tay niết cằm, hơi hơi tự hỏi vài phút bắt đầu phần diễn của hắn.
- Lưu Vân biểu ca, đệ đã chờ được huynh trở lại rồi!
Một thanh âm thanh niên hưng phấn kích động đột nhiên truyền vào trong tai mọi người.
- Oa, hắn có quen biết anh hùng đế quốc của chúng ta?
- Không thể nào, hắn gọi Lưu Vân là biểu ca!
Hai cô gái đi trước, một đám dân chúng nhiệt tâm theo sau nhất thời vây quanh thanh niên lại.
- Đại Phù Ny. Đế quốc anh hùng của chúng ta có thể tới, cậu ở nơi đây nhìn loạn gì thế?
Ở gần cửa thành, một cô gái nhìn bạn gái mình lo lắng đánh giá chung quanh, không khỏi tò mò hỏi han.
- Mình tìm một tên ngốc.
Đại Phù Ny nghe vậy thu hồi ánh mắt nhưng trong lòng lại bắt đầu lo lắng.
“ Ta bảo hắn làm chuyện này có phải có điểm khó khăn quá hay không? Tên ngốc này cả ngày chỉ biết đọc sách, muốn cho hắn vận động một chút, nhưng nhìn tình huống hiện tại mà xem, khó khăn thật lớn à.”
- Đại Phù Ny! Ai kêu là Đại Phù Ny! Ca ca nàng đang tìm nàng, chờ nàng cùng đi gặp anh hùng đế quốc nè!
Xa xa truyền tới vài thanh âm hô lớn.
- Đại Phù Ny, cậu quen anh hùng đế quốc?
Người bạn bên cạnh Đại Phù Ny kinh ngạc nhìn nàng vẻ mặt hâm mộ.
- Có người phá rối, mình đi xem sao.
Đại Phù Ny đỏ mặt hướng tới xa xa đáp:
- Ta là Đại Phù Ny, ca ca ta ở nơi nào?
Rất nhanh mọi người liền cố gắng sắp xếp ra một cái thông đạo, Đại Phù Ny rất nhanh đi tới bên người thanh niên.
- Ai, muội muội đáng thương, hôm nay muội muốn biểu ca mang tới một bó hoa nhưng không có mua được.
Thanh niên đáng thương kia kể ra, một cô gái nhất thời mắt đỏ lên, cầm bó hoa tươi trong tay đưa tới trước người hắn.
- Á Lịch Sơn Đại, huynh làm cái quỷ gì thế?
Đại Phù Ny bị người vây quanh thanh niên nhìn, đỏ mặt hỏi.
- Nga, muội muội tới đây, ta mang nàng đi gặp biểu ca của ta!
Thanh niên từ trong đám người nhảy ra, lôi kéo Đại Phù Ny xoay người rời khỏi.
- Biểu đệ của Lưu Vân bá tước này cũng không đơn giản à! Phương bắc đang phản loạn, không ngờ hắn mang theo muội muội của mình chạy tới!
Một trung niên nhân thấy thanh niên đi rồi, nói.
- Sinh nhật vui vẻ, Đại Phù Ny!
Thanh niên ôn nhu nói, đồng thời hai tay đưa bó hoa tươi tới trước mặt cô gái.
- Biểu hiện không tồi nha, kẻ lừa đảo! tính huynh hoàn thành nhiệm vụ.
Đại Phù Ny cười mắng.
- Loại này là lừa gạt không có thương tổn gì, chính là lợi dụng lòng hiếu kỳ của mọi người thôi.
Á Lịch Sơn Đại cười nói.
- Huynh nha, ý đồ thật xấu đó, vì đưa hoa cho muội không ngờ lợi dụng cả anh hùng đế quốc! chẳng qua, nếu huynh có thể làm một tham mưu quân trong quân đội thép, muội sẽ đáp ứng lời cầu hôn của huynh!
Đắm chìm trong hạnh phúc, cô gái thuận miệng nói.
- Thật chứ?
Á Lịch Sơn Đại hai mắt sáng lên, vội vàng hỏi.
- Ừ! Chẳng qua cũng đừng làm thủ hạ của công chúa nhé, cả ngày làm lính liên lạc!
Nhớ tới giai đoạn tham mưu của Á Lịch Sơn Đại dưới trướng công chúa, Đại Phù Ny vội vàng bổ sung nói.
- Đương nhiên, huynh không phải cho công chúa đuổi viện chuyên tâm trở về cạnh muội sao? Cứ định một lời như vậy đi.
Á Lịch Sơn Đại tự tin cười nói.
Đại phù Ny tuyệt đối không ngờ, nàng vô tình nói một câu, liền đưa vận mệnh Á Lịch Sơn Đại buộc chặt cùng một chỗ với Lưu Vân.
Đế quốc anh hùng Lưu Vân tử tước dẫn theo “ đội quân thép” từ chiến trường nam tuyến trở về đế đô, hoàng tử đế quốc đích thân dẫn theo triều thần tới ngoài cửa nam Vân thành nghênh đón.
- Đại ca, huynh có phát hiện ra huynh làm anh hùng so với ta làm hoàng tử còn thích hơn không?
Thế Viêm cùng Lưu Vân đi ở trên đường cái, nghe tiếng hoan hô rung trời, không khỏi nhìn Lưu Vân cười nói.
- Đúng vậy, hiện giờ toàn thân ta đều tràn ngập thoải mái à, các ngươi đơn giản đưa tới tới chín tầng mây, ngày khác lại ném ta xuống, nhớ tới đỡ ta đấy.
Lưu Vân cười khổ nói.
Hắn sớm có thói quen hạ lệnh với trăm ngàn nam nhân rồi. Nhưng là bị nhiều mỹ nữ xem xét như động vật thế này, bất luận là kiếp trước hay kiếp này đều là rất giật mình à.
Vừa tiến vào hắn liền cảm giác cả người không được tự nhiên, những tiếng kêu của những cô gái xinh đẹp này hắn đều nghe không rõ.
“ Ta kháo, Lão đại thật ác nhiều mỹ nữ như vậy mà không cho chúng ta nhìn.” Lúc bên tai vang lên những tiếng oanh thanh yến ngữ, Tử Văn Thành vẫn duy trì bộ mặt lạnh lùng, cố gắng cùng khóe mắt nhìn những mỹ nữ trên ngã tư đường. Trong lòng âm thầm nói.
Trước khi vào thành, Lưu Vân đã mệnh lệnh cho quan binh lưu manh của tam đoàn:
- Tất cả nghe rõ cho ta, sau khi vào thành tập thể trang nghiêm! Khi tiến lên, tinh thần phải tỉnh táo, vẻ mặt lạnh lùng, hai mắt nhìn thẳng không được nói chuyện! có mỹ nữ tới hoan nghênh các ngươi, đáy lòng khẳng định rất ngứa ngáy đi? Ngươi hiện giờ phải càng nghiêm trang, chốc nữa càng dễ dàng thoải mái hơn!
Đi hết đoạn đường cái thành na. Trong quan binh của tam đoàn, có rất nhiều người giống như Tử Văn Thành, vô luận tập trung nhìn về phía trước như thế nào, luôn luôn khóe mắt nhìn ra hai bên. Loại tình huống này phát sinh ở tam đoàn duy trì rất nhiều ngày, cũng làm cho Lưu Vân lấy cớ chỉnh đốn lại hết thảy. Nhưng là không thể không thừa nhận, tam đoàn lạnh, nghiêm trang rất thành công. Những cô gái xinh đẹp bị đám quan binh này coi thường, tự nhiên nhìn thấy tinh thần của quân đội này khác với các đội quân khác. Đối với “ đội quân thép” si mê càng trở nên điên cuồng.
Nữ nhân có khi là như thế này. Nàng có thể ăn mặc tỉ mỉ để hấp dẫn chú ý của ngươi. Một khi ngươi mắc câu, còn muốn ăn tới hai, thật khó như lên trời. Nếu ngươi coi thường nàng, nàng ngược lại không ngừng lại mà bỏ hai, cuối cùng thậm chí đem mình trở thành hai.
Sau đó, quan binh tam đoàn đưa mệnh lệnh của Lưu Vân suy diễn thành “ Chỉ nam tán gái”, Lưu Vân cũng không chủ động quyến rũ mỹ nữ lại tự nhiên hoàn toàn xứng đáng trở thành cao thủ.
- Đại ca, ta còn có chuyện muốn nói với huynh, chẳng qua chuyện này có thể sẽ mang tới cho huynh chút ít phiền toái.
Xuyên qua đường cái thành nam, người vây xem đã ít đi chút ít, Thế Viêm mới lên tiếng nói với Lưu Vân. Vừa rồi tiếng động thật quá lớn không tiện nói chút nào.
- Vào thành, trước là cho ta rung động, hiện giờ lại cho ta khiếp sợ sao?
Lưu Vân bị làm cho mù mịt không rõ ràng, thuận miệng hỏi.
- Có lẽ là một tin tức tốt, các đại thành trước khi huynh trở về đã nghị luận khen thưởng huynh như thế nào. Cuối cùng, mọi người nhất trí đồng ý với phụ hoàng tứ hôn cho huynh cùng Linh nhi tỷ tỷ, đợi phản loạn được bình định xong, sẽ cử hành hôn lễ. Ta muốn đợi huynh trở về mới thương lượng, nhưng đề nghị này không biết bị ai đưa tới cho phụ hoàng, phụ hoàng cao hứng liền đồng ý luôn.
- Tứ hôn? Nga, ta còn một chút chuẩn bị cũng không có, trơ mắt nhìn tình huống phức tạp như vậy, làm sao có thời giờ lo lắng đây
Lưu Vân bị tin tức ngoài ý muốn này biến thành ngẩn người.
- Ý tứ của phụ hoàng là, chờ huynh trở về tuyên bố quyết định này. Kỳ thật tuyên bố hay không tuyên bố, đều không có quan hệ gì, hiện tại quan viên đế đô đến dân chúng đều biết cả rồi. Huynh tính toán thế nào bây giờ?
Thế Viêm biết bên người Lưu Vân còn có Hoa Phi Lệ, có chút lo lắng cho hắn.
- Cha đệ hình như còn lo lắng sốt ruột hơn cả cha ta nữa. Có thể làm sao bây giờ, lão nhân gia phải ban thưởng, ta đành phải tiếp theo thôi.
Lưu Vân cười khổ, thầm nghĩ: “ May mà không phải ban thưởng cái chết…”
- Ha ha, xem ra đệ lo lắng vô ích rồi, huynh khẳng định có thể làm cho nhị nữ hòa thuận ở chung. Chiêu này của huynh, ta thật sự muốn học à!
- Ta sao lại quên việc này nhỉ! Tứ hôn này, thật đúng là cơ hội ban thưởng tốt!
Thế Viêm nói một câu làm cho Lưu Vân đột nhiên nhớ tới Hoa Phi Lệ, nhất thời toàn thân vô lực. Một lần trước đã bị tức chạy đi, lần này sẽ phát sinh chuyện gì đây? Lưu Vân trong lòng rất rõ tình ý của Hoa Phi Lệ đối với hắn, đối với một gái một mực duy trì yên lặng này, nội tâm hắn thật có nhiều áy náy, đồng thời từ đáy lòng cũng thích cô gái dám yêu dám hận này. Công khai tứ hôn như vậy, đối với Hoa Phi Lệ mà nói, tới tột cùng sẽ tạo cho Hoa Phi Lệ kích thích như thế nào, hắn thực sự không rõ ràng lắm.
- Việc này, đệ phải nghĩ biện pháp giúp ta kéo nàng! Còn có chủ ý này ai đưa ra? Con mẹ nó ta phải đề đao chém nó mới được!
Lưu Vân căm giận nói.
- Nếu không, cùng ban thưởng cả hai đi?
Thế Viêm thấy bộ dạng chật vật của Lưu Vân, trêu ghẹo nói.
- Hừ, đệ khuyên lão gia tử lão gia nhà đệ ban thưởng ta làm tên côn đồ sao, quên đi!
- Đệ có đề nghị, huynh có thể sử dụng, có lẽ sẽ có hiệu quả!
Thế Viêm đột nhiên hứng trí bừng bừng nói.
- Nga? Nói mau cho ta nghe coi!
Lưu Vân giống như bắt được hình nhân cứu mạng, vội vàng hỏi.
- Nghe qua một câu này không: phải nhanh chóng cởi bỏ y phục trước ngực nàng ra!
Nói những lời này, vẻ mặt của Thế Viêm không hề là vẻ mặt của hoàng tử nữa rồi, chính là của một tên quý tộc phong lưu của xã hội thượng lưu đế đô.
- Hoàng tử điện hạ tôn kính, tương lai con của người không mộc thì cũng là một tiểu kê kê!
Nghe xong chủ ý của hoàng tử, Lưu Vân không kìm lòng được lấy câu mắng của kiếp trước mắng người.
Đề nghị tứ hôn là của thừa tướng Tạp Tư Lạc đưa ra, cũng là lực lượng liên hợp đối kháng với gia tộc Khải đức ở đế đô, hành động đầu tiên là nhằm vào Lưu Vân. Danh vọng của Lưu Vân ở trong đế quốc đã đạt thời điểm tối cao, mà hoàng đế cũng có ý cho hắn thành lập một quân đoàn độc lập, cái này đã làm cho quân quyền của hắn đạt tới đỉnh điểm. Bọn họ tuyệt đối không muốn nhìn thấy lực lượng phú quý địch quốc, toàn tâm toàn ý giúp hắn.
Cho nên, lần hành động này, nhìn như là vì yêu quý Lưu Vân mà làm, thực tế là hướng tới Hoa Phi Lệ bên người hắn. Hoa Phi Lệ trợ giúp rất nhiều đối với Lưu Vân, rất nhiều người chú ý tới, nàng cũng có tình ý với Lưu Vân, cũng có người chú ý tới. Bọn họ lo lắng nàng là người kế thừa của La mạn gia tộc, nàng mà trở thành nữ nhân của Lưu Vân. Một khi hoàng đế đã tứ hôn sau này, đóa hoa buôn bán kỳ tài của đế quốc, từng được xưng tụng là cô gái kiêu ngạo, cũng không có lý do gì mà ở lại bên người Lưu Vân.
Lúc tâm tình của Lưu Vân khó chịu, quan binh của tam đoàn lại cảm thấy tương đối tốt. Từng là cô nhi, ngày xưa là lưu manh, các tân binh mới nhập ngũ, nằm mơ cũng không ngờ, có một ngày được dân chúng đế đô tôn sùng là anh hùng. Tiếng hoan hô rung trời, làm cho quan binh say mê, dường như hết thảy những trả giá đều là đáng giá. Quân nhân, hành tẩu trên ranh giới giữa sống về chết, ở trên chiến trường hy sinh đổ máu, nội tâm bọn họ muốn cái gì? Một phần lý giải, một phần duy trì, một phần vinh dự như vậy là đủ rồi!
Giờ khắc này, trong lòng quan binh là lòng kiêu ngạo cùng tự hào của quân nhân, trong nhiệt tình của dân chúng, được phóng đại tới vô hạn, cuối cùng hóa thành một loại trách nhiệm cùng lòng trung thành đối với quốc gia, đối với dân chúng.
- Đối quân thép! Đội quân thép! Các huynh đệ tam đoàn đã hi sinh, các ngươi có thể nghe thấy tiếng hoan hô không? Đế quốc cùng dân chúng, sẽ không quên các ngươi! Tam đoàn, vẻ vang cho một cái tên!
Rất nhiều người nhớ kĩ ở trong ḷng, bọn họ tin tưởng, những anh linh binh sĩ chưa đi xa, nhất định đang tới nghe, cũng có thể mỉm cười yên ngủ vĩnh viễn nơi thiên đường.
Sáng sớm, một thanh niên bộ dạng nho nhã yếu đuối đầu đầy mồ hôi chạy vọt vào trong một cửa hàng bán hoa của thành nam đế đô. Hắn mới mở miệng, liền phát hiện tình hình trong cửa hàng này hoàn toàn giống với các cửa hàng bán hoa khác. Toàn bộ trong cửa hàng hoa, không còn một đóa hoa tươi, mà trên mặt đất cũng lộn xộn đầy những dấu chân người cùng hoa lá cành rơi rụng xuống, toàn bộ dường như với bị người ta tranh cướp nhau lấy vậy.
- Mua hoa? Hôm nay ta không có, ta phỏng chừng tất cả các cửa hàng bán hoa trong thành này cũng như vậy, đều sớm bị người ta tranh mua hết rồi. Nếu buôn bán như thế này mỗi ngày thì tốt quá!
Lão bản cửa hàng hoa cười nói.
- Đúng vậy, lão nói lời này hoàn toàn chính xác, ta đã chạy mấy cửa hàng bán hoa trong vùng mà không tìm được bó hoa nào. Đã có chuyện gì, vì sao hoa tươi hôm nay bán tốt như vậy?
Thanh niên trên trán toàn mồ hôi, vừa gật đầu nói. Hôm nay là sinh nhật bạn gái hắn cố ý muốn tới sớm chuẩn bị mua một bó hoa tươi thật đẹp mang tới, nhưng các cửa hàng bán hoa ở thành nam không một nhà nào có bán.
Lăo bản ngẩng đầu dùng ánh mắt kinh ngạc đánh giá hắn nửa ngày, mới nói:
- Hôm nay là ngày đế quốc anh hùng Lưu Vân bá tước trở về đế đô, ngươi không biết sao? Ngươi đi mua hoa tặng nữ nhân hả? nghe nói tất cả các cô gái của thành đều chạy tới thành nam nghênh đón đội quân thép cùng Lưu Vân bá tước, hôm nay sợ ngươi không có đất diễn rồi.
- Nga, cả ngày đọc sách, việc này ta cũng quên mất.
Thanh niên ngại ngùng cười cười, xoay người ra khỏi cửa hàng bán hoa.
- Ài nếu có thể trẻ hơn mười tuổi, ta cũng xin làm quân lính trong đội quân thép, thật là oai phong à! Giờ đã không còn sớm rồi, bọn họ sắp tới rồi, ta cũng phải nhanh nhanh đóng cửa để đi tới xem chút!
Thanh niên đi rồi, lão bản lẩm bẩm.
Thanh niên chạy tới nhà thiếu nữ, quả nhiên chỉ thấy một khoảng không, hắn nhớ tới lời lão bản đã nói, liền chạy tới đường cái thành nam. Chính là vừa mới tới nơi hắn liền trợn tròn mắt.
- Trời ơi, chỗ này người đông nghịt thế này ta tìm nàng ở đây bây giờ? Nha đầu kia thật là trêu đùa người mà!
Một ngày nay, muôn người đế đô đều đổ xô ra đường, mọi người đều tiến tới đường cái phía nam thành, đợi anh hùng đế quốc dẫn theo “ đội quân thép” trở về. Đường cái hai bên thành nam sớm đã bị chật như nêm cối. Trung tâm đường cái, để lại một thông đạo. Đám lính kỷ bộ nhất cương, duy trì trật tự hiện trường. Trong đám người, đáng chú ý nhất là những cô gái trẻ tuổi cầm theo rỏ hoa tươi, cách ăn mặc xinh đẹp động lòng người. Mọi người vây xem cố ý vô tình lui tới trước mặt các nàng, có lẽ bọn họ xem ra đây là lễ vật nghênh đón anh hùng tốt nhất. Tất cả thiếu nữ trong mắt đều lộ ra tình cảm sùng bái.
“ Ngày mai sinh nhật muội, nếu huynh có thể mua được một bó hoa hơn nữa tự tay mang tới tay muội, muội sẽ đáp ứng ước hội với huynh.”
Nhớ tới lời nói của cô gái, thanh niên không khỏi cười khổ.
Nhưng là, hắn cũng không buông tha như vậy, tay niết cằm, hơi hơi tự hỏi vài phút bắt đầu phần diễn của hắn.
- Lưu Vân biểu ca, đệ đã chờ được huynh trở lại rồi!
Một thanh âm thanh niên hưng phấn kích động đột nhiên truyền vào trong tai mọi người.
- Oa, hắn có quen biết anh hùng đế quốc của chúng ta?
- Không thể nào, hắn gọi Lưu Vân là biểu ca!
Hai cô gái đi trước, một đám dân chúng nhiệt tâm theo sau nhất thời vây quanh thanh niên lại.
- Đại Phù Ny. Đế quốc anh hùng của chúng ta có thể tới, cậu ở nơi đây nhìn loạn gì thế?
Ở gần cửa thành, một cô gái nhìn bạn gái mình lo lắng đánh giá chung quanh, không khỏi tò mò hỏi han.
- Mình tìm một tên ngốc.
Đại Phù Ny nghe vậy thu hồi ánh mắt nhưng trong lòng lại bắt đầu lo lắng.
“ Ta bảo hắn làm chuyện này có phải có điểm khó khăn quá hay không? Tên ngốc này cả ngày chỉ biết đọc sách, muốn cho hắn vận động một chút, nhưng nhìn tình huống hiện tại mà xem, khó khăn thật lớn à.”
- Đại Phù Ny! Ai kêu là Đại Phù Ny! Ca ca nàng đang tìm nàng, chờ nàng cùng đi gặp anh hùng đế quốc nè!
Xa xa truyền tới vài thanh âm hô lớn.
- Đại Phù Ny, cậu quen anh hùng đế quốc?
Người bạn bên cạnh Đại Phù Ny kinh ngạc nhìn nàng vẻ mặt hâm mộ.
- Có người phá rối, mình đi xem sao.
Đại Phù Ny đỏ mặt hướng tới xa xa đáp:
- Ta là Đại Phù Ny, ca ca ta ở nơi nào?
Rất nhanh mọi người liền cố gắng sắp xếp ra một cái thông đạo, Đại Phù Ny rất nhanh đi tới bên người thanh niên.
- Ai, muội muội đáng thương, hôm nay muội muốn biểu ca mang tới một bó hoa nhưng không có mua được.
Thanh niên đáng thương kia kể ra, một cô gái nhất thời mắt đỏ lên, cầm bó hoa tươi trong tay đưa tới trước người hắn.
- Á Lịch Sơn Đại, huynh làm cái quỷ gì thế?
Đại Phù Ny bị người vây quanh thanh niên nhìn, đỏ mặt hỏi.
- Nga, muội muội tới đây, ta mang nàng đi gặp biểu ca của ta!
Thanh niên từ trong đám người nhảy ra, lôi kéo Đại Phù Ny xoay người rời khỏi.
- Biểu đệ của Lưu Vân bá tước này cũng không đơn giản à! Phương bắc đang phản loạn, không ngờ hắn mang theo muội muội của mình chạy tới!
Một trung niên nhân thấy thanh niên đi rồi, nói.
- Sinh nhật vui vẻ, Đại Phù Ny!
Thanh niên ôn nhu nói, đồng thời hai tay đưa bó hoa tươi tới trước mặt cô gái.
- Biểu hiện không tồi nha, kẻ lừa đảo! tính huynh hoàn thành nhiệm vụ.
Đại Phù Ny cười mắng.
- Loại này là lừa gạt không có thương tổn gì, chính là lợi dụng lòng hiếu kỳ của mọi người thôi.
Á Lịch Sơn Đại cười nói.
- Huynh nha, ý đồ thật xấu đó, vì đưa hoa cho muội không ngờ lợi dụng cả anh hùng đế quốc! chẳng qua, nếu huynh có thể làm một tham mưu quân trong quân đội thép, muội sẽ đáp ứng lời cầu hôn của huynh!
Đắm chìm trong hạnh phúc, cô gái thuận miệng nói.
- Thật chứ?
Á Lịch Sơn Đại hai mắt sáng lên, vội vàng hỏi.
- Ừ! Chẳng qua cũng đừng làm thủ hạ của công chúa nhé, cả ngày làm lính liên lạc!
Nhớ tới giai đoạn tham mưu của Á Lịch Sơn Đại dưới trướng công chúa, Đại Phù Ny vội vàng bổ sung nói.
- Đương nhiên, huynh không phải cho công chúa đuổi viện chuyên tâm trở về cạnh muội sao? Cứ định một lời như vậy đi.
Á Lịch Sơn Đại tự tin cười nói.
Đại phù Ny tuyệt đối không ngờ, nàng vô tình nói một câu, liền đưa vận mệnh Á Lịch Sơn Đại buộc chặt cùng một chỗ với Lưu Vân.
Đế quốc anh hùng Lưu Vân tử tước dẫn theo “ đội quân thép” từ chiến trường nam tuyến trở về đế đô, hoàng tử đế quốc đích thân dẫn theo triều thần tới ngoài cửa nam Vân thành nghênh đón.
- Đại ca, huynh có phát hiện ra huynh làm anh hùng so với ta làm hoàng tử còn thích hơn không?
Thế Viêm cùng Lưu Vân đi ở trên đường cái, nghe tiếng hoan hô rung trời, không khỏi nhìn Lưu Vân cười nói.
- Đúng vậy, hiện giờ toàn thân ta đều tràn ngập thoải mái à, các ngươi đơn giản đưa tới tới chín tầng mây, ngày khác lại ném ta xuống, nhớ tới đỡ ta đấy.
Lưu Vân cười khổ nói.
Hắn sớm có thói quen hạ lệnh với trăm ngàn nam nhân rồi. Nhưng là bị nhiều mỹ nữ xem xét như động vật thế này, bất luận là kiếp trước hay kiếp này đều là rất giật mình à.
Vừa tiến vào hắn liền cảm giác cả người không được tự nhiên, những tiếng kêu của những cô gái xinh đẹp này hắn đều nghe không rõ.
“ Ta kháo, Lão đại thật ác nhiều mỹ nữ như vậy mà không cho chúng ta nhìn.” Lúc bên tai vang lên những tiếng oanh thanh yến ngữ, Tử Văn Thành vẫn duy trì bộ mặt lạnh lùng, cố gắng cùng khóe mắt nhìn những mỹ nữ trên ngã tư đường. Trong lòng âm thầm nói.
Trước khi vào thành, Lưu Vân đã mệnh lệnh cho quan binh lưu manh của tam đoàn:
- Tất cả nghe rõ cho ta, sau khi vào thành tập thể trang nghiêm! Khi tiến lên, tinh thần phải tỉnh táo, vẻ mặt lạnh lùng, hai mắt nhìn thẳng không được nói chuyện! có mỹ nữ tới hoan nghênh các ngươi, đáy lòng khẳng định rất ngứa ngáy đi? Ngươi hiện giờ phải càng nghiêm trang, chốc nữa càng dễ dàng thoải mái hơn!
Đi hết đoạn đường cái thành na. Trong quan binh của tam đoàn, có rất nhiều người giống như Tử Văn Thành, vô luận tập trung nhìn về phía trước như thế nào, luôn luôn khóe mắt nhìn ra hai bên. Loại tình huống này phát sinh ở tam đoàn duy trì rất nhiều ngày, cũng làm cho Lưu Vân lấy cớ chỉnh đốn lại hết thảy. Nhưng là không thể không thừa nhận, tam đoàn lạnh, nghiêm trang rất thành công. Những cô gái xinh đẹp bị đám quan binh này coi thường, tự nhiên nhìn thấy tinh thần của quân đội này khác với các đội quân khác. Đối với “ đội quân thép” si mê càng trở nên điên cuồng.
Nữ nhân có khi là như thế này. Nàng có thể ăn mặc tỉ mỉ để hấp dẫn chú ý của ngươi. Một khi ngươi mắc câu, còn muốn ăn tới hai, thật khó như lên trời. Nếu ngươi coi thường nàng, nàng ngược lại không ngừng lại mà bỏ hai, cuối cùng thậm chí đem mình trở thành hai.
Sau đó, quan binh tam đoàn đưa mệnh lệnh của Lưu Vân suy diễn thành “ Chỉ nam tán gái”, Lưu Vân cũng không chủ động quyến rũ mỹ nữ lại tự nhiên hoàn toàn xứng đáng trở thành cao thủ.
- Đại ca, ta còn có chuyện muốn nói với huynh, chẳng qua chuyện này có thể sẽ mang tới cho huynh chút ít phiền toái.
Xuyên qua đường cái thành nam, người vây xem đã ít đi chút ít, Thế Viêm mới lên tiếng nói với Lưu Vân. Vừa rồi tiếng động thật quá lớn không tiện nói chút nào.
- Vào thành, trước là cho ta rung động, hiện giờ lại cho ta khiếp sợ sao?
Lưu Vân bị làm cho mù mịt không rõ ràng, thuận miệng hỏi.
- Có lẽ là một tin tức tốt, các đại thành trước khi huynh trở về đã nghị luận khen thưởng huynh như thế nào. Cuối cùng, mọi người nhất trí đồng ý với phụ hoàng tứ hôn cho huynh cùng Linh nhi tỷ tỷ, đợi phản loạn được bình định xong, sẽ cử hành hôn lễ. Ta muốn đợi huynh trở về mới thương lượng, nhưng đề nghị này không biết bị ai đưa tới cho phụ hoàng, phụ hoàng cao hứng liền đồng ý luôn.
- Tứ hôn? Nga, ta còn một chút chuẩn bị cũng không có, trơ mắt nhìn tình huống phức tạp như vậy, làm sao có thời giờ lo lắng đây
Lưu Vân bị tin tức ngoài ý muốn này biến thành ngẩn người.
- Ý tứ của phụ hoàng là, chờ huynh trở về tuyên bố quyết định này. Kỳ thật tuyên bố hay không tuyên bố, đều không có quan hệ gì, hiện tại quan viên đế đô đến dân chúng đều biết cả rồi. Huynh tính toán thế nào bây giờ?
Thế Viêm biết bên người Lưu Vân còn có Hoa Phi Lệ, có chút lo lắng cho hắn.
- Cha đệ hình như còn lo lắng sốt ruột hơn cả cha ta nữa. Có thể làm sao bây giờ, lão nhân gia phải ban thưởng, ta đành phải tiếp theo thôi.
Lưu Vân cười khổ, thầm nghĩ: “ May mà không phải ban thưởng cái chết…”
- Ha ha, xem ra đệ lo lắng vô ích rồi, huynh khẳng định có thể làm cho nhị nữ hòa thuận ở chung. Chiêu này của huynh, ta thật sự muốn học à!
- Ta sao lại quên việc này nhỉ! Tứ hôn này, thật đúng là cơ hội ban thưởng tốt!
Thế Viêm nói một câu làm cho Lưu Vân đột nhiên nhớ tới Hoa Phi Lệ, nhất thời toàn thân vô lực. Một lần trước đã bị tức chạy đi, lần này sẽ phát sinh chuyện gì đây? Lưu Vân trong lòng rất rõ tình ý của Hoa Phi Lệ đối với hắn, đối với một gái một mực duy trì yên lặng này, nội tâm hắn thật có nhiều áy náy, đồng thời từ đáy lòng cũng thích cô gái dám yêu dám hận này. Công khai tứ hôn như vậy, đối với Hoa Phi Lệ mà nói, tới tột cùng sẽ tạo cho Hoa Phi Lệ kích thích như thế nào, hắn thực sự không rõ ràng lắm.
- Việc này, đệ phải nghĩ biện pháp giúp ta kéo nàng! Còn có chủ ý này ai đưa ra? Con mẹ nó ta phải đề đao chém nó mới được!
Lưu Vân căm giận nói.
- Nếu không, cùng ban thưởng cả hai đi?
Thế Viêm thấy bộ dạng chật vật của Lưu Vân, trêu ghẹo nói.
- Hừ, đệ khuyên lão gia tử lão gia nhà đệ ban thưởng ta làm tên côn đồ sao, quên đi!
- Đệ có đề nghị, huynh có thể sử dụng, có lẽ sẽ có hiệu quả!
Thế Viêm đột nhiên hứng trí bừng bừng nói.
- Nga? Nói mau cho ta nghe coi!
Lưu Vân giống như bắt được hình nhân cứu mạng, vội vàng hỏi.
- Nghe qua một câu này không: phải nhanh chóng cởi bỏ y phục trước ngực nàng ra!
Nói những lời này, vẻ mặt của Thế Viêm không hề là vẻ mặt của hoàng tử nữa rồi, chính là của một tên quý tộc phong lưu của xã hội thượng lưu đế đô.
- Hoàng tử điện hạ tôn kính, tương lai con của người không mộc thì cũng là một tiểu kê kê!
Nghe xong chủ ý của hoàng tử, Lưu Vân không kìm lòng được lấy câu mắng của kiếp trước mắng người.
Đề nghị tứ hôn là của thừa tướng Tạp Tư Lạc đưa ra, cũng là lực lượng liên hợp đối kháng với gia tộc Khải đức ở đế đô, hành động đầu tiên là nhằm vào Lưu Vân. Danh vọng của Lưu Vân ở trong đế quốc đã đạt thời điểm tối cao, mà hoàng đế cũng có ý cho hắn thành lập một quân đoàn độc lập, cái này đã làm cho quân quyền của hắn đạt tới đỉnh điểm. Bọn họ tuyệt đối không muốn nhìn thấy lực lượng phú quý địch quốc, toàn tâm toàn ý giúp hắn.
Cho nên, lần hành động này, nhìn như là vì yêu quý Lưu Vân mà làm, thực tế là hướng tới Hoa Phi Lệ bên người hắn. Hoa Phi Lệ trợ giúp rất nhiều đối với Lưu Vân, rất nhiều người chú ý tới, nàng cũng có tình ý với Lưu Vân, cũng có người chú ý tới. Bọn họ lo lắng nàng là người kế thừa của La mạn gia tộc, nàng mà trở thành nữ nhân của Lưu Vân. Một khi hoàng đế đã tứ hôn sau này, đóa hoa buôn bán kỳ tài của đế quốc, từng được xưng tụng là cô gái kiêu ngạo, cũng không có lý do gì mà ở lại bên người Lưu Vân.
Lúc tâm tình của Lưu Vân khó chịu, quan binh của tam đoàn lại cảm thấy tương đối tốt. Từng là cô nhi, ngày xưa là lưu manh, các tân binh mới nhập ngũ, nằm mơ cũng không ngờ, có một ngày được dân chúng đế đô tôn sùng là anh hùng. Tiếng hoan hô rung trời, làm cho quan binh say mê, dường như hết thảy những trả giá đều là đáng giá. Quân nhân, hành tẩu trên ranh giới giữa sống về chết, ở trên chiến trường hy sinh đổ máu, nội tâm bọn họ muốn cái gì? Một phần lý giải, một phần duy trì, một phần vinh dự như vậy là đủ rồi!
Giờ khắc này, trong lòng quan binh là lòng kiêu ngạo cùng tự hào của quân nhân, trong nhiệt tình của dân chúng, được phóng đại tới vô hạn, cuối cùng hóa thành một loại trách nhiệm cùng lòng trung thành đối với quốc gia, đối với dân chúng.
- Đối quân thép! Đội quân thép! Các huynh đệ tam đoàn đã hi sinh, các ngươi có thể nghe thấy tiếng hoan hô không? Đế quốc cùng dân chúng, sẽ không quên các ngươi! Tam đoàn, vẻ vang cho một cái tên!
Rất nhiều người nhớ kĩ ở trong ḷng, bọn họ tin tưởng, những anh linh binh sĩ chưa đi xa, nhất định đang tới nghe, cũng có thể mỉm cười yên ngủ vĩnh viễn nơi thiên đường.
/372
|