Dị Giới Quân Đội

Chương 157: Nhân gian Quỷ Vực

/372


Trời dần tối, Ước Sắt Phu cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, bởi vì cự long đã thôi không làm phiền bộ đội của hắn. Hắn cũng phái người thu lại hết truyền đơn và tiêu hủy. Nhưng hắn không biết rằng phiền toái của hắn vẫn chưa chấm dứt. Cự long rời đi bởi vì có nhiệm vụ mới.

- Làm xong chuyện này, hiện tại bổn long cảm thấy rất cảm động, ta tới để cứu vớt những kẻ lạc đường này!

Trong bóng đêm, Ma Tước lại chậm rãi bay đến doanh trại của phản quân.

- Ban ngày rải truyền đơn khiến cho Ước Sắt Phu luống cuống tay chân, không biết hắn như thế nào đối mặt với chuyện này? Nếu như ta là hắn, ta cho dù phải đối mặt với một đầu cựu long cũng không muốn đối mặt với loại truyền đơn đáng sợ này.

Kinh Lôi thở dài nói.

- Đối mặt với ta đáng sợ sao? Cẩn thận lời nói không ta lại tống ngươi tới đại doanh phản quân bây giờ!

Ma Tước lạnh lùng nói.

- Nhìn mọi người bên trong có vẻ khác lạ! Có thể là do ban ngày xem những thứ rác rưởi nọ!

Hoa Hồng mở miệng nói.

- Hắc hắc, ngươi không biết nam nhân loài người rất thích những thứ rác rưởi này sao. Trong phòng Kinh Lôi hình như cũng có giấu thứ này. Đúng không?

Ma Tước đổ xăng vào…

Trên không trung dường như truyền đến tiếng kêu thảm thiết của một nam nhân bị nữ nhân chà đạp.

Trong bóng đêm, đại doanh phản quân có vẻ rất yên tĩnh. Ngoại trừ lính canh gác cùng cảnh vệ bên ngoài, tất cả binh lính đều đang chìm trong mộng đẹp. Một gã binh lính phản quân đột nhiên phát hiện trong trời đêm rơi xuống một vài trang giấy. Hắn ngạc nhiên, sau đó hiếu kì đi tới nhặt tờ giấy lên, lén lút xem dưới ánh đèn. Sự khiếp sợ từ những trang giấy rơi xuống ban ngày còn chưa biến mất, lúc này nhìn tờ giấy trong tay, hắn dao động mãnh liệt. Sau khi hắn xem hết truyền đơn, lại tìm được một tờ ở gần đó. Sau khi xem hết, ánh mắt hắn trở nên kích động.

Tờ truyền đơn đầu tiên binh lính này xem là do hoàng tử Thế Viêm tự tay viết một bức thư ngỏ cho quan binh phản quân. Trong bức thư, Thế Viêm nói rõ việc phản loạn của Ước Sắt Phu tạo thành nguy hại rất lớn đối với đế quốc. Đối với những quan binh đang ở trong phản quân, hoàng tử đại biểu cho đế quốc hứa hẹn với bọn họ -- chỉ trừng phạt thủ lĩnh phản quân mà không truy cứu những quan binh tùy tùng. Cũng tỏ vẻ chờ mong, hy vọng bọn họ sớm chấm dứt sự lầm đường lạc lối để quay trở lại đế quốc. Cuối thư hoàng tử cũng dùng những từ ngữ nghiêm khắc đối với những kẻ chấp mê không tỉnh, một mực khăng khăng đi theo Ước Sắt Phu. Đối với những phần tử này đế quốc sẽ không lưu tình, tiêu diệt hoàn toàn. Đồng thời người nhà cùng thân nhân bọn chúng đang ở đế quốc cũng khó trốn khỏi sự thanh tẩy máu tanh.

Bức thư tay của hoàng tử bao gồm tình thân cùng ân uy và sự nghiêm khắc. Chỉ rõ cho quan binh phản quân một con đường, cũng chỉ ra hậu quả nghiêm trọng của việc phản loạn.

Còn một ít truyền đơn khác nói về việc quân nhân đế quốc chống lại sự xâm lược của A Tư Mạn đế quốc cùng phản quân và sự xuất hiện của nhân vật anh hùng. Trong truyền đơn này, “Quân thần” Lưu Vân bá tước cùng “Thiết quân” được thần hóa trở thành biểu tượng bất bại của đế quốc. “800 dũng sĩ ở Tắc Phổ trấn”, “1000 danh hảo binh ở dưới Bá Lợi thành”, “100 người tập kích Tây Đốn thành”, “quân dân liên thủ kháng địch ở Phổ Lí Tắc Lợi thành”, những sự tích bi tráng hào hùng, những trận đánh kinh điển lần đầu tiên xuất hiện. Lòng yêu nước mãnh liệt cùng chủ nghĩa anh hùng khiến cho người đọc chấn động. Một bộ phận truyền đơn khác là thư của gia đình, bạn bè quan binh phản quân khuyên nhủ đám quan binh này sớm đầu hàng đế quốc, cũng nói lên sự nhớ nhung lo lắng đối với bọn họ.

Binh lính canh gác sau khi cẩn thận xem xét chung quanh, xác định không có người nào chú ý, nhanh chóng đem tờ truyền đơn nhét vào trong áo. Chuyện tương tự như vậy xảy ra ở rất nhiều nơi trong đại doanh phản quân. Nếu như nói đợt truyền đơn đầu tiên thành công làm cho quan binh phản quân tò mò quan tâm thì đợt truyền đơn này lại làm xúc động nội tâm những người lính trước đây của đế quốc. Khiến cho bọn họ nhớ tới đế quốc, nhớ tới thân nhân, nhớ tới vinh dự của người quân nhân đế quốc, cũng bắt đầu suy nghĩ lại về hành vi của mình.

Sau khi Ước Sắt Phu nhìn thấy truyền đơn này, không khỏi tức giận, phẫn nộ.

- Lập tức đem mấy thứ này tiêu hủy cho ta! Tiến hành một lần lục soát nữa tại quân doanh, không được để ai giữ lại!

Truyền đơn này mang theo sắc thái chính trị rõ ràng, động chạm tới việc Ước Sắt Phu vô cớ xuất binh, có ảnh hưởng thật lớn đối với quan binh đế quốc đời trước, một khi truyền tại quân doanh sẽ tạo thành đả kích mang tính hủy diệt đối với tinh thần binh lính.

Từ ngày khởi sự tới nay, phản quân Ước Sắt Phu lúc nào cũng như lâm đại địch. Từ trên không trung rơi xuống những tờ truyền đơn, đối với Ước Sắt Phu mà nói thì đây chính là một mũi lãnh tiễn âm độc, khó lòng phòng bị.

Khi pháp sư mặc áo bào tro nhìn thấy tình huống kiểu này, hiểu được lần này Ước Sắt Phu đã hoàn toàn rơi vào sự tính kế của địch nhân.

“Xem ra việc phá hoại Hỏa Vân đế quốc chỉ có thể thực hiện từng bước. Ta phải giật giây vị thân vương muốn làm hoàng đế sớm công thành, chờ sau khi hắn thất bại ta sẽ rời khỏi nơi này chạy tới Tây Tư. Bề trên đã để cho ta đi chủ trì đại cục của Tây Tư, không biết Huyết Sát có tiến triển gì mới không?”

Tây Tư vương quốc. Ở một sơn đạo cách thủ đô Á Đặc Lan hơn 300 dặm có mấy trăm dân chúng dưới sự dẫn dắt của vài gã binh lính đế quốc đi tới một sơn cốc.

- Đại thúc, người nói xem trong núi này có công sự gì muốn tu sửa mà đại lão xa mang chúng ta tới đây?

Một thanh niên đi ở trong đám người, nhỏ giọng hỏi một người đàn ông trung niên.

- Ngươi hỏi việc này làm gì? Chúng ta có tiền là được. Những kẻ làm quan đều nói đó là bí mật quân sự, hỏi nhiều là tự tìm phiền toái cho bản thân mình đó. Người trẻ tuổi, cố gắng kiếm tiền thật tốt, không cần lo lắng nhiều làm gì.

Người đàn ông trung niên nhỏ giọng nói.

- Nhưng mà ta cảm giác thấy rất lạ, càng đi vào trong ngọn núi này, trong lòng càng cảm thấy sợ hãi.

- Tuổi còn trẻ, lá gan cũng bé. Quan viên vương quốc chiêu mộ chúng ta, dẫn đường cho chúng ta là quân đội vương quốc, ngươi còn sợ cái gì? Tới nơi rồi chăm chỉ làm việc, đừng có nghĩ lung tung.

Trung niên nhân cười nói.

- Xem ra cũng chỉ có thể như vậy! Chỉ mong không có chuyện gì xảy ra!

Thanh niên nói xong cảnh giác nhìn chung quanh.

- Tên thanh niên này là một đội viên của trung đội “Dạ Phong” ở Tây Tư vương quốc. Khi Thủy Hàn ra lệnh cho các đội viên “Dạ phong” điều tra việc quân đội Tây Tư mất tích ở nơi nào, hắn liền phụng mệnh dò hỏi hướng đi của quân đội. Lúc này quan viên Á Đặc Lan thành chiêu mộ dân công tu sửa công sự, hắn liền thừa cơ hội trà trộn vào. Sau khi binh lính dẫn bọn họ tiến vào sơn đạo này, là một người làm nghề tình báo lâu năm, trong lòng hắn liền cảm thấy bất an, tựa hồ có nguy hiểm đang tới gần hắn.

“Chẳng lẽ ta quá khẩn trương?”

Thanh niên cố gắng làm mình bình tĩnh lại. “Mặc kệ thế nào, nếu đã tới, phải đi vào nhìn một cái”.

Mấy trăm dân công ngồi xuống, cùng đợi nhiệm vụ.

- Mọi người đã tới đông đủ, hiện tại có thể bắt đầu chưa?

Hi Lặc đứng ở trên núi, nhìn mấy trăm thí nghiệm phẩm, trầm giọng hỏi.

- Được rồi. Có thể tiến hành theo kế hoạch!

Huyết Sát gật đầu với gã sĩ quan đứng ở bên cạnh hắn.

- Lại chết mấy trăm dân chúng!

Hi Lặc nhìn dân chúng trong sơn cốc, thở dài nói.

- Hi Lặc đại nhân, tương lai ngươi sẽ có dân chúng của toàn đại lục. Ngươi còn lo lắng cái gì? Vì nghiệp lớn của ngươi, cần phải biết hy sinh. Đây là nhóm thí nghiệm phẩm đầu tiên, tương lai có thể phải cần nhiều người hơn nữa, chẳng lẽ ngươi lại mềm lòng?

Huyết Sát cười nói.

- Ta chỉ lo lắng tương lai nếu phải dùng loại biện pháp này, mọi người chết hết rồi, ta làm hoàng đế còn có tác dụng gì?

Hi Lặc cười nói.

- Khi sự sợ hãi bao phủ đại lục, quân tiên phong của chúng ta kéo tới, lúc mọi người đều thần phục sẽ không cần dùng thủ đoạn này nữa. Nếu mọi người đều biến thành như vậy, sự chinh phục của chúng ta sẽ không còn ý nghĩa nữa. Nếu tất cả mọi người đều như vậy thì còn có cái gì vui vẻ để mà hưởng thụ chứ? Chỉ có người sống mới có thể làm cho chúng ta cảm nhận được sự khoái cảm do quyền lực mang đến!

Huyết Sát nhìn Hi Lặc, trên mặt thoáng hiện lên nụ cười tàn nhẫn.

- Ha ha, mọi người có ý nghĩ giống nhau, cùng là người đồng đạo. Đối với chuyện máu tanh này ta vẫn không thích, hay là giao chuyện tốt này cho ngươi làm đi.

“Ta mà bắt đầu sẽ có trò hay để xem!”

Huyết Sát gật đầu với gã sĩ quan ở gần đó.

Tên sĩ quan vung tay lên, chung quanh sơn cốc xuất hiện rất nhiều binh lính, trong tay cầm ống trúc, nhằm vào trong sơn cốc. Tên sĩ quan vừa hạ tay xuống, binh lính dùng sức ấn, từ trong ống trúc trên tay vụt ra một chất lỏng màu hồng, bao phủ mọi người trong sơn cốc.

- A, không phải là máu chứ?

Từ trên trời giáng xuống mưa máu thấm vào người đàn ông trung niên bên cạnh thanh niên. Rất nhanh, đa số mọi người trong sơn cốc đều bị dính máu tươi. Biến hóa bất ngờ này làm cho tất cả mọi người sợ hãi, ngẩng đầu, khẩn trương nhìn xung quanh.

- Quan phương đâu, đi ra đây! Chuyện này là sao?

- Người chiêu mộ dân công đang ở đâu?

Trong sơn cốc yên tĩnh vang lên một tiếng rống to đầy lo lắng, nhưng không có người trả lời. Một số người vội vàng chạy ra ngoài, muốn chạy trốn khỏi sơn cốc tràn ngập mùi máu tươi này. Nhưng đi không được bao xa bước chân của nhiều người chậm lại.

- Lão đại ca, mau đi thôi! Tình huống nơi này không hay!

Thanh niên đang cùng người đàn ông trung niên chạy ra ngoài sơn cốc, đột nhiên phát hiện người đàn ông trung niên dừng lại, bèn xoay người gọi hắn.

Khi quay người lại hắn liền ngây người ra. Ánh mắt người đàn ông trung niên chở nên mờ mịt, khô khan, đôi mắt cũng dần dần đỏ lên. Máu tươi trên người dường như có chứa chất ăn mòn rất mạnh, những chỗ dính máu trên người hắn đều bắt đầu bị hòa tan, toàn thân huyết nhục mơ hồ. Nhưng người đàn ông trung niên dường như không cảm thấy một chút đau đớn nào. Ở phía sau hắn càng ngày càng có nhiều người giống hắn. Không một người nào bị máu tươi nhiễm tránh khỏi vận mệnh này.

Thanh niên không quản hắn nữa, quay đầu chạy vội ra ngoài sơn cốc.

“Ta nhất định phải đem tình huống quỷ dị nơi này báo ra ngoài. Xem ra quân đội Tây Tư thật sự có bí mật lớn”

Nhưng mới chạy tới cửa sơn cốc, thanh niên liền ngã xuống dưới một trận mưa tên dày đặc.

- Chạy thoát làm sao được, không chạy ngươi còn có thể sống thêm mấy giờ.

Huyết Sát nhìn tình hình trong sơn cốc, thở dài nói.

- Những người này bị làm sao vậy?

Hi Lặc nhìn một đám huyết y nhân đang đứng ngây ngốc trong sơn cốc, quay ra hỏi Huyết Sát.

- Đây là giai đoạn cải tiến thứ nhất sau khi huyết độc thâm nhập vào thân thể bọn họ, có thể phải mất nửa ngày. Lúc này có có thể cứu bọn họ, nhưng sau nửa ngày sẽ hoàn toàn bị độc huyết khống chế, trở thành kẻ khát máu tươi, chỉ biết giết chóc. Vấn đề nan giải trước mắt của chúng ta là những kẻ này đã mất hết ý thức, giết người không phân biệt địch ta, rất khó khống chế.

- Uy lực của những người này như thế nào?

- Uy lực của những người này không lớn. Chỗ đáng sợ của bọn họ ở chỗ máu tươi toàn thân bọn họ đều là độc huyết, hễ dính lên người ai, kẻ đó sẽ trở nên giống như bọn họ. Nói cách khác bọn họ là căn nguyên lây bệnh, có thể chế tạo nhiều công cụ giết người giá rẻ.

- Những kẻ này không có phương pháp khống chế, ngươi tạo ra bọn họ làm gì?

- Mới vừa rồi ta đã nói nếu không trải qua nhiều lần thí nghiệm sẽ không đạt được. Hôm nay mời ngươi tới để cùng xem hiệu quả cụ thể như thế nào.

- Vậy sao?

Lúc bầu trời tối đen, những người này đã hoàn toàn biến thành những xác sống. Đến lúc đó chúng ta phái Huyết Ma đưa bọn họ chạy tới thôn nhỏ ngoài núi kia, có thể thấy được hiệu quả của nó. Ta đã phái người phong tỏa liên lạc của thôn nhỏ kia với bên ngoài. Người dân trong thôn cũng không ít, vừa lúc để cho bọn hắn biểu diễn uy lực! Sau khi thí nghiệm xong, ta sẽ để Huyết Ma dọn dẹp sạch sẽ toàn bộ thí nghiệm phẩm này! Ta nghĩ, nếu như trong tương lai chúng ta có thể thành công làm cho những người này giữ lại một tia thần trí và khống chế được bọn họ, đó là lúc chúng ta có thể bắt đầu áp dụng kế hoạch.

- Loại độc chất này có giải dược không?

Hi Lặc có vẻ đăm chiêu rồi hỏi.

- Đương nhiên là có. Hơn nữa ta sẽ giao cho ngươi một ít giải dược, để ngươi giữ.

Huyết Sát tựa hồ biết Hi Lặc lo lắng cái gì, vội vàng nói.

- Được. Nhưng đừng quên cho ta xem hiệu quả của giải dược. Ta không hoài nghi ngươi, chỉ là kết cục như vậy thật đáng sợ!

Hi Lặc nhìn những người trong sơn cốc, không khỏi kinh hãi không thôi.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, trong sơn cốc loang lổ các vết máu, lúc nào cũng có thể thấy được. Một đám người quần áo rách nát, toàn máu là máu, lúc ẩn lúc hiện ở trong sơn cốc, trong miệng phát ra tiếng thở dốc, “hồng hộc” nặng nề. Trên người thỉnh thoảng lại rơi xuống một miếng thịt. Bọn họ không còn có thần thái cùng vẻ mặt của con người. Có kẻ chỉ còn trơ đầu lâu, có kẻ chân tay đã rơi rụng, có kẻ trước ngực lộ ra đầu khớp xương, chỉ có hồng quan thỉnh thoảng còn lóe lên trong mắt cùng động tác dường như chứng minh bọn họ còn sống.

Nếu có người thấy được tình hình trong cốc nhất định cho rằng mình đã đi tới Quỷ Vực.

Bóng đêm cuối cùng cũng bao phủ sơn cốc, Huyết Ma bắt đầu đuổi những xác sống này đi tới thôn nhỏ ở ngoài núi. Cánh cửa Quỷ Vực đã được mở ra.


/372

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status