- Vị bá tước tuổi còn trẻ này có khí phách thật lớn! Đương nhiên lại vứt một cái hành tỉnh to như vậy cho ta, cuối cùng là có chuyện gì xảy ra?
Đứng ở bên ngoài Lí Tư thành nhìn đoàn người Lưu Vân dần dần đi xa, Lạc Lôi Tư không khỏi thở dài lắc đầu nói.
- Phụ thân, Lưu Vân đại ca không phải là người chúng ta có thể đoán trước được. Người đừng suy nghĩ nghiều.
Sắc Vi đứng ở bên cạnh phụ thân, thấp giọng nói. Ánh mắt của nàng dõi theo thân ảnh ở phía xa xa, nhưng khi nhìn thấy ở bên cạnh hắn là một cô gái mặc hồng y, ánh mắt nàng liền ảm đạm.
- Cho tới bây giờ ta mới phát hiện thật ra có nhiều chuyện hẳn là hắn cùng với hoàng tử đã sớm an bài ổn thỏa. Tất cả những gì xảy ra ở triều đình chẳng qua chỉ là diễn trò cho người khác xem thôi. Đáng tiếc là các quý tộc đế đô vẫn còn đang dương dương tự đắc vì việc hắn phải rời đi!
Lạc Lôi Tư nói.
- Phụ thân, Lưu Vân đại ca dường như không thích thú gì cái chức tổng đốc này, huynh ấy có hứng thú với quân đội hơn.
Khi thân ảnh Kinh Lôi biến mất ở phía xa xa, Sắc Vi cuối cùng cũng rời ánh mắt đi.
- Đúng vậy. Lúc này Hắc Ưng quân đoàn đi tới La Mạn hành tỉnh, có lẽ chính là lúc Hắc Ưng bắt đầu bay lên trời! Rời khỏi nhà giam đế đô, nó có thể bay cao bay xa hơn! Nếu hắn đã cứu chúng ta, hơn nữa lại còn tín nhiệm ta như vậy. Ta cũng phải toàn tâm giúp hắn xử lý chuyện La Mạn hành tỉnh! Chỉ là ngươi cùng Kinh Lôi….Ôi!
- Phụ thân, hãy để quá khứ trôi qua. Lúc đầu là lỗi tại nữ nhi, có thể rời đi và quên con mới là lựa chọn tốt nhất!
Trong giọng nói của Sắc Vi mang theo sự thản nhiên cùng thê lương. Chuyện tình yêu cũ đã qua, cho dù trong lòng có muôn vàn lưu luyến nhưng mấy ai có thể mong chờ người yêu quay lại đây? Chỉ có thời gian vô tình mới có thể chậm rãi xóa đi nỗi đau trong lòng.
Khi rời khỏi đế đô, Lưu Vân được hoàng tử Thế Viêm đồng ý cho mang Lạc Lôi Tư cùng đi theo. Lúc quyết định nhận La Mạn hành tỉnh, hắn cảm thấy rất là lo lắng. Đối với hắn mà nói, hắn có thể làm tốt việc chỉ huy thiên quân vạn mã nhưng quản lý dân chúng bình thường thì hắn thấy rất khó khăn. Nếu như muốn đánh chiếm La Mạn hành tỉnh, hắn còn cảm thấy dễ dàng. Nhưng đối mặt với muôn vàn công việc để xây dựng lại hành tỉnh này, hắn cảm thấy mình không thể đảm đương nổi. Chính vì vậy từ lúc bắt đầu cứu Lạc Lôi Tư, hắn đã có chủ ý đối với lão.
Vừa đến Lí Tư thành, Lưu Vân hoàn thành bàn giao với tiền nhậm tổng đốc, sau đó bổ nhiệm Lạc Lôi Tư làm nội chính quan của La Mạn hành tỉnh, toàn quyền xử lý các vụ việc ở La Mạn hành tỉnh. Còn hắn thì mang theo Hắc Ưng quân đoàn rời khỏi Lí Tư thành, vội vã đi tới Phổ Lí Tắc Lợi thành.
- Lão đại, tại sao chúng ta phải tới Phổ Lí Tắc Lợi thành?
Á Lịch Sơn Đại nghĩ mãi mà không hiểu tại sao Lưu Vân không ở lại trong Lí Tư thành mà lại chạy đến Phổ Lí Tắc Lợi thành xa xôi.
- Bởi vì nơi đó có nhiều mỹ nữ! Hehe, nữ nhân của ngươi cũng ở nơi đó, hình như ngươi không muốn tán gái? Nếu như ngươi không muốn đi, ta có thể để ngươi ở lại Lí Tư thành!
Lưu Vân cười nói. Hiện tại tâm tình của hắn tương đối tốt, bởi vì hắn đã thành công đem mọi sự vụ của La Mạn hành tỉnh đổ lên đầu Lạc Lôi Tư.
- Ta chỉ nghĩ là Hỏa Phượng quân đoàn đã ở Phổ Lí Tắc Lợi thành, hiện tại Hắc Ưng cũng đến đó, khẳng định sẽ rất náo nhiệt!
Á Lịch Sơn Đại cười khổ nói.
- Nhưng mà Lão đại này, ngươi tin tưởng nữ nhân cũng có thể tham gia chiến đấu? Ta thấy có vẻ sẽ ảnh hưởng đến chúng ta! Đến lúc đó thủ hạ của ngươi lại chạy đi tán gái, rất khó quản lý quân đội.
- Đồng chí tham mưu trưởng, ngươi nghìn vạn lần đừng xem thường những nữ nhân này. Nữ nhân đối với sự thống khổ, tai nạn, chiến tranh, so với nam nhân còn có sự nhẫn nại cùng chấp nhận đáng sợ hơn. Na Á công chúa rất có tài trong lĩnh vực quân sự, bộ đội do một tay nàng huấn luyện cũng không thể khinh thường được.
- Vậy tại sao trong chiến tranh đại lục rất ít xuất hiện hình bóng của nữ nhân?
Á Lịch Sơn Đại cười, hỏi một cách khó hiểu.
- Bởi vì trên đại lục có nhiều người lấy lão bà lắm.
Lưu Vân cười nói.
- Mà các nam nhân cho dù có chết trên chiến trường cũng không muốn lão bà của mình đối mặt với nguy hiểm.
- Còn có cái kiểu giải thích này?
Á Lịch Sơn Đại không còn gì để nói.
- Nếu như ngươi không tin lời ta, sau này có thể sắp xếp để cho Hắc Ưng cùng Phượng Hoàng tiến hành đấu đối kháng với nhau. Nếu như ngươi khinh địch, sẽ bị thua rất khó coi.
- Ý của Lão đại là muốn lợi dụng Hỏa Phượng để rèn luyện bộ đội của mình?
Á Lịch Sơn Đại có vẻ đăm chiêu hỏi.
- Không phải lợi dụng mà là cùng hợp tác phát triển. Cuộc sống của binh lính là chiến đấu liên miên cùng xung đột, không biết ai là địch nhân. Binh lính lại không có kinh nghiệm chiến đấu, không biết ứng phó như thế nào đối với chiến trường đột nhiên biến hóa, bọn họ sẽ nhanh chóng thất bại trong chiến tranh. Cho nên cho dù là đang thời kì hòa bình chúng ta vẫn phải tạo kẻ thù cho họ, bố trí đủ lại tình huống có thể xuất hiện trên chiến trường, diễn tập đối kháng thực chiến, tìm mục tiêu, nhận thức đúng phương hướng, để cho quân đội có được đấu chí cùng cảm giác chiến tranh thực sự.
- Đúng vậy. Trong chiến tranh đại lục rất nhiều quân đội đều trải qua sự tẩy lễ tàn khốc của chiến tranh cuối cùng trở thành một chi tinh binh.
- Cần gì phải đợi tới chiến tranh tẩy lễ chứ? Bình thường chảy nhiều mồ hôi, lúc chiến tranh sẽ ít đổ máu. Đạo lý hiển nhiên như vậy mà hết lần này tới lần khác mọi người đều không hiểu!
Lưu Vân thuận miệng nói.
- Bình thường đổ nhiều mồ hôi, chiến tranh sẽ ít đổ máu!
Á Lịch Sơn Đại trầm mặc, trong miệng nhẩm đi nhẩm lại câu nói cuối cùng của Lưu Vân.
Trong danh sách hành quân của Hắc Ưng có một đơn vị đặc biệt – Giáo đạo đoàn. Không ai biết đơn vị thuộc về tham mưu bộ này dùng để làm gì. Nhưng tất cả mọi người đều biết trong giáo đạo đoàn tập trung những huấn luyện viên đáng sợ nhất cùng một đám đệ tử đáng thương. Mà các huấn luyện viên này lại không có một người nào thiện lương cả.
Trong truyền thuyết của các chiến binh huyền thoại, kẻ có khuynh hướng bạo lực trầm trọng là Long kỵ sĩ --- Kinh Lôi.
Nhìn thấy mỹ nữ, hai mắt phóng ra dâm quang, hành vi tục tĩu, siêu cấp đả thủ --- Ma Tước.
Có được thực lực kiếm sư, giống như nham thạch, lãnh mạc vũ sĩ --- Ốc Khắc.
Toàn thân đều trang bị những thứ hại người, có thể sử dụng hơn mười loại phương pháp làm cho người ta sống không bằng chết, nhân vật đáng sợ --- Thủy Hàn.
Nói chuyện không vượt quá ba từ, chỉ liếc mắt một cái cũng khiến cho mọi người lạnh lẽo toàn thân, lãnh diện sát thủ --- Quý Phong.
Tà ác thiếu niên chuyên công kích hạ thể của các nam nhân ---- Danh hiệu ‘Điểu pháp sư’ Tiểu Tạp.
Còn có một số được chọn lựa ra từ những lão đội viên của Hắc Ưng, hơn mười trụ cốt tinh thông nhiều sở trường đặc biệt.
- Nghỉ ngơi cũng phải có bộ dáng đàng hoàng. Tất cả ngồi lên cho ta! Một đám phế vật, mới đi một chút đường đã chịu không nổi sao?
Khi nghỉ ngơi, Tử Văn Thành xoay người xuống ngựa, đi tới phía trước các đội viên đang nằm, lớn tiếng mắng. Hắn hoàn toàn quên suốt dọc đường đi hắn toàn cưỡi ngựa. Hơn nữa vài trăm dặm đường cũng làm cho cái mông hắn có chút đau nhức.
“Đã 328 dặm rồi! Thần ơi, hãy tha thứ cho hắn. Tên ngu ngốc này đã không tính toán lộ trình!”
Ốc Tư Lạc Phu giãy dụa, thở hổn hển ngồi dậy, trong lòng mắng thầm.
- Đại ca, ta cảm giác tình hình có vẻ không ổn. Bọn họ hình như so với chúng ta còn bạo lực hơn!
Một gã thủ hạ của Hanh Lợi bò đến bên cạnh hắn thấp giọng nói.
- Lão tử không cần ngươi nhắc!
Hanh Lợi tức giận mắng. Tại Giáo đạo đoàn, sau khi một lần nữa bị Kinh Lôi đánh ngã trên mặt đất, dáng vẻ càn quấy cùng sự kiêu ngạo trên người Hanh Lợi đã hoàn toàn biến mất.
- Ngu ngốc cũng nhìn ra được những kẻ này thích dùng nắm đấm nói chuyện còn hơn chúng ta! Nói cho các huynh đệ, tất cả phải kiên trì, đừng để bọn họ coi thường!
Cuối cùng Hanh Lợi nói. Hắn phát hiện thấy những người này đang cố ý hành hạ các đệ tử để, chà đạp lên sự tôn nghiêm cùng tự tin của bọn họ.
- Quan lớn, ta có thể hỏi chúng ta ở chỗ này cuối cùng là muốn làm gì?
Một gã đệ tử cố lấy dũng khí hỏi Tử Văn Thành.
- Ta nhắc lại, hãy gọi ta là huấn luyện viên! Còn nữa, không nên hỏi, nếu còn hỏi nhiều sẽ chỉ đem đến cho ngươi phiền toái!
Tử Văn Thành nghiêm mặt, lạnh lùng nói.
50 đệ tử đế đô Ma Vũ học viện gia nhập Hắc Ưng quân đoàn, mỗi một ngày đều trải qua cuộc sống bi thảm, đau khổ nhẫn nhịn.
Vốn tưởng rằng sẽ nhanh chóng trở thành một gã sĩ quan của Hắc Ưng, nhưng không nghĩ tới sau khi tiến vào Hắc Ưng quân đoàn, sự đãi ngộ còn thua cả một gã binh lính bình thường. Mỗi ngày đều phải chạy bộ theo, đi đến khi kiệt sức thì các giáo quan sẽ lại nghĩ ra đủ loại biện pháp kích thích tiềm năng của bọn họ. Khi bọn hắn vì bảo vệ huynh đệ mà bị hỏa điểu thiêu đốt, không thể không bỏ chạy như điên, phía sau lại còn nghe tà ác pháp sư không ngừng hô:
- Mẹ kiếp, hóa ra vẫn còn sức chạy trốn.
Trong lòng mỗi người đều sinh ra cảm giác khóc không ra nước mắt.
Sau khi tiến vào Phổ Lí Tắc Lợi thành, cũng không có an bài mọi người vào trong quân doanh, các giáo quan mang theo những đệ tửu này tới hạ trại phía nam thành. Điều kiện cuộc sống rất gian khổ, nhưng cũng may là các giáo quan không hành hạ mọi người nữa. Các đệ tử mừng rỡ như điên, bọn họ thậm chí còn khờ dại ảo tưởng rằng hành trình cực khổ cuối cùng cũng chấm dứt. Nhưng đâu nhi lại xuất, vô tình đánh nát giấc mộng của bọn họ.
- Nơi này chính là doanh khu của các ngươi. Bắt đầu tư hôm nay các ngươi hãy dùng hai tay của mình để xây dựng một tòa quân doanh! Ở trong quân doanh, các ngươi sẽ bắt đầu là một quan binh Hắc Ưng, bắt đầu một cuộc sống gian khổ. Khi các ngươi ngẩng cao đầu ưỡn ngực rời khỏi chỗ này, lúc đó mới có thể có tư cách gọi là một quan binh Hắc Ưng!
Lưu Vân mang theo một nhóm thành viên mới đi tới phía nam thành, giơ ngón tay chỉ về phía một mảnh đất hoang rồi nói với bọn họ.
Nhìn cỏ dại mọc thành bụi, loạn thạch khắp nơi, lúc này trong lòng mọi người đều cảm thấy lạnh lẽo.
Lão bà:ở đây là chỉ người vợ.
Đứng ở bên ngoài Lí Tư thành nhìn đoàn người Lưu Vân dần dần đi xa, Lạc Lôi Tư không khỏi thở dài lắc đầu nói.
- Phụ thân, Lưu Vân đại ca không phải là người chúng ta có thể đoán trước được. Người đừng suy nghĩ nghiều.
Sắc Vi đứng ở bên cạnh phụ thân, thấp giọng nói. Ánh mắt của nàng dõi theo thân ảnh ở phía xa xa, nhưng khi nhìn thấy ở bên cạnh hắn là một cô gái mặc hồng y, ánh mắt nàng liền ảm đạm.
- Cho tới bây giờ ta mới phát hiện thật ra có nhiều chuyện hẳn là hắn cùng với hoàng tử đã sớm an bài ổn thỏa. Tất cả những gì xảy ra ở triều đình chẳng qua chỉ là diễn trò cho người khác xem thôi. Đáng tiếc là các quý tộc đế đô vẫn còn đang dương dương tự đắc vì việc hắn phải rời đi!
Lạc Lôi Tư nói.
- Phụ thân, Lưu Vân đại ca dường như không thích thú gì cái chức tổng đốc này, huynh ấy có hứng thú với quân đội hơn.
Khi thân ảnh Kinh Lôi biến mất ở phía xa xa, Sắc Vi cuối cùng cũng rời ánh mắt đi.
- Đúng vậy. Lúc này Hắc Ưng quân đoàn đi tới La Mạn hành tỉnh, có lẽ chính là lúc Hắc Ưng bắt đầu bay lên trời! Rời khỏi nhà giam đế đô, nó có thể bay cao bay xa hơn! Nếu hắn đã cứu chúng ta, hơn nữa lại còn tín nhiệm ta như vậy. Ta cũng phải toàn tâm giúp hắn xử lý chuyện La Mạn hành tỉnh! Chỉ là ngươi cùng Kinh Lôi….Ôi!
- Phụ thân, hãy để quá khứ trôi qua. Lúc đầu là lỗi tại nữ nhi, có thể rời đi và quên con mới là lựa chọn tốt nhất!
Trong giọng nói của Sắc Vi mang theo sự thản nhiên cùng thê lương. Chuyện tình yêu cũ đã qua, cho dù trong lòng có muôn vàn lưu luyến nhưng mấy ai có thể mong chờ người yêu quay lại đây? Chỉ có thời gian vô tình mới có thể chậm rãi xóa đi nỗi đau trong lòng.
Khi rời khỏi đế đô, Lưu Vân được hoàng tử Thế Viêm đồng ý cho mang Lạc Lôi Tư cùng đi theo. Lúc quyết định nhận La Mạn hành tỉnh, hắn cảm thấy rất là lo lắng. Đối với hắn mà nói, hắn có thể làm tốt việc chỉ huy thiên quân vạn mã nhưng quản lý dân chúng bình thường thì hắn thấy rất khó khăn. Nếu như muốn đánh chiếm La Mạn hành tỉnh, hắn còn cảm thấy dễ dàng. Nhưng đối mặt với muôn vàn công việc để xây dựng lại hành tỉnh này, hắn cảm thấy mình không thể đảm đương nổi. Chính vì vậy từ lúc bắt đầu cứu Lạc Lôi Tư, hắn đã có chủ ý đối với lão.
Vừa đến Lí Tư thành, Lưu Vân hoàn thành bàn giao với tiền nhậm tổng đốc, sau đó bổ nhiệm Lạc Lôi Tư làm nội chính quan của La Mạn hành tỉnh, toàn quyền xử lý các vụ việc ở La Mạn hành tỉnh. Còn hắn thì mang theo Hắc Ưng quân đoàn rời khỏi Lí Tư thành, vội vã đi tới Phổ Lí Tắc Lợi thành.
- Lão đại, tại sao chúng ta phải tới Phổ Lí Tắc Lợi thành?
Á Lịch Sơn Đại nghĩ mãi mà không hiểu tại sao Lưu Vân không ở lại trong Lí Tư thành mà lại chạy đến Phổ Lí Tắc Lợi thành xa xôi.
- Bởi vì nơi đó có nhiều mỹ nữ! Hehe, nữ nhân của ngươi cũng ở nơi đó, hình như ngươi không muốn tán gái? Nếu như ngươi không muốn đi, ta có thể để ngươi ở lại Lí Tư thành!
Lưu Vân cười nói. Hiện tại tâm tình của hắn tương đối tốt, bởi vì hắn đã thành công đem mọi sự vụ của La Mạn hành tỉnh đổ lên đầu Lạc Lôi Tư.
- Ta chỉ nghĩ là Hỏa Phượng quân đoàn đã ở Phổ Lí Tắc Lợi thành, hiện tại Hắc Ưng cũng đến đó, khẳng định sẽ rất náo nhiệt!
Á Lịch Sơn Đại cười khổ nói.
- Nhưng mà Lão đại này, ngươi tin tưởng nữ nhân cũng có thể tham gia chiến đấu? Ta thấy có vẻ sẽ ảnh hưởng đến chúng ta! Đến lúc đó thủ hạ của ngươi lại chạy đi tán gái, rất khó quản lý quân đội.
- Đồng chí tham mưu trưởng, ngươi nghìn vạn lần đừng xem thường những nữ nhân này. Nữ nhân đối với sự thống khổ, tai nạn, chiến tranh, so với nam nhân còn có sự nhẫn nại cùng chấp nhận đáng sợ hơn. Na Á công chúa rất có tài trong lĩnh vực quân sự, bộ đội do một tay nàng huấn luyện cũng không thể khinh thường được.
- Vậy tại sao trong chiến tranh đại lục rất ít xuất hiện hình bóng của nữ nhân?
Á Lịch Sơn Đại cười, hỏi một cách khó hiểu.
- Bởi vì trên đại lục có nhiều người lấy lão bà lắm.
Lưu Vân cười nói.
- Mà các nam nhân cho dù có chết trên chiến trường cũng không muốn lão bà của mình đối mặt với nguy hiểm.
- Còn có cái kiểu giải thích này?
Á Lịch Sơn Đại không còn gì để nói.
- Nếu như ngươi không tin lời ta, sau này có thể sắp xếp để cho Hắc Ưng cùng Phượng Hoàng tiến hành đấu đối kháng với nhau. Nếu như ngươi khinh địch, sẽ bị thua rất khó coi.
- Ý của Lão đại là muốn lợi dụng Hỏa Phượng để rèn luyện bộ đội của mình?
Á Lịch Sơn Đại có vẻ đăm chiêu hỏi.
- Không phải lợi dụng mà là cùng hợp tác phát triển. Cuộc sống của binh lính là chiến đấu liên miên cùng xung đột, không biết ai là địch nhân. Binh lính lại không có kinh nghiệm chiến đấu, không biết ứng phó như thế nào đối với chiến trường đột nhiên biến hóa, bọn họ sẽ nhanh chóng thất bại trong chiến tranh. Cho nên cho dù là đang thời kì hòa bình chúng ta vẫn phải tạo kẻ thù cho họ, bố trí đủ lại tình huống có thể xuất hiện trên chiến trường, diễn tập đối kháng thực chiến, tìm mục tiêu, nhận thức đúng phương hướng, để cho quân đội có được đấu chí cùng cảm giác chiến tranh thực sự.
- Đúng vậy. Trong chiến tranh đại lục rất nhiều quân đội đều trải qua sự tẩy lễ tàn khốc của chiến tranh cuối cùng trở thành một chi tinh binh.
- Cần gì phải đợi tới chiến tranh tẩy lễ chứ? Bình thường chảy nhiều mồ hôi, lúc chiến tranh sẽ ít đổ máu. Đạo lý hiển nhiên như vậy mà hết lần này tới lần khác mọi người đều không hiểu!
Lưu Vân thuận miệng nói.
- Bình thường đổ nhiều mồ hôi, chiến tranh sẽ ít đổ máu!
Á Lịch Sơn Đại trầm mặc, trong miệng nhẩm đi nhẩm lại câu nói cuối cùng của Lưu Vân.
Trong danh sách hành quân của Hắc Ưng có một đơn vị đặc biệt – Giáo đạo đoàn. Không ai biết đơn vị thuộc về tham mưu bộ này dùng để làm gì. Nhưng tất cả mọi người đều biết trong giáo đạo đoàn tập trung những huấn luyện viên đáng sợ nhất cùng một đám đệ tử đáng thương. Mà các huấn luyện viên này lại không có một người nào thiện lương cả.
Trong truyền thuyết của các chiến binh huyền thoại, kẻ có khuynh hướng bạo lực trầm trọng là Long kỵ sĩ --- Kinh Lôi.
Nhìn thấy mỹ nữ, hai mắt phóng ra dâm quang, hành vi tục tĩu, siêu cấp đả thủ --- Ma Tước.
Có được thực lực kiếm sư, giống như nham thạch, lãnh mạc vũ sĩ --- Ốc Khắc.
Toàn thân đều trang bị những thứ hại người, có thể sử dụng hơn mười loại phương pháp làm cho người ta sống không bằng chết, nhân vật đáng sợ --- Thủy Hàn.
Nói chuyện không vượt quá ba từ, chỉ liếc mắt một cái cũng khiến cho mọi người lạnh lẽo toàn thân, lãnh diện sát thủ --- Quý Phong.
Tà ác thiếu niên chuyên công kích hạ thể của các nam nhân ---- Danh hiệu ‘Điểu pháp sư’ Tiểu Tạp.
Còn có một số được chọn lựa ra từ những lão đội viên của Hắc Ưng, hơn mười trụ cốt tinh thông nhiều sở trường đặc biệt.
- Nghỉ ngơi cũng phải có bộ dáng đàng hoàng. Tất cả ngồi lên cho ta! Một đám phế vật, mới đi một chút đường đã chịu không nổi sao?
Khi nghỉ ngơi, Tử Văn Thành xoay người xuống ngựa, đi tới phía trước các đội viên đang nằm, lớn tiếng mắng. Hắn hoàn toàn quên suốt dọc đường đi hắn toàn cưỡi ngựa. Hơn nữa vài trăm dặm đường cũng làm cho cái mông hắn có chút đau nhức.
“Đã 328 dặm rồi! Thần ơi, hãy tha thứ cho hắn. Tên ngu ngốc này đã không tính toán lộ trình!”
Ốc Tư Lạc Phu giãy dụa, thở hổn hển ngồi dậy, trong lòng mắng thầm.
- Đại ca, ta cảm giác tình hình có vẻ không ổn. Bọn họ hình như so với chúng ta còn bạo lực hơn!
Một gã thủ hạ của Hanh Lợi bò đến bên cạnh hắn thấp giọng nói.
- Lão tử không cần ngươi nhắc!
Hanh Lợi tức giận mắng. Tại Giáo đạo đoàn, sau khi một lần nữa bị Kinh Lôi đánh ngã trên mặt đất, dáng vẻ càn quấy cùng sự kiêu ngạo trên người Hanh Lợi đã hoàn toàn biến mất.
- Ngu ngốc cũng nhìn ra được những kẻ này thích dùng nắm đấm nói chuyện còn hơn chúng ta! Nói cho các huynh đệ, tất cả phải kiên trì, đừng để bọn họ coi thường!
Cuối cùng Hanh Lợi nói. Hắn phát hiện thấy những người này đang cố ý hành hạ các đệ tử để, chà đạp lên sự tôn nghiêm cùng tự tin của bọn họ.
- Quan lớn, ta có thể hỏi chúng ta ở chỗ này cuối cùng là muốn làm gì?
Một gã đệ tử cố lấy dũng khí hỏi Tử Văn Thành.
- Ta nhắc lại, hãy gọi ta là huấn luyện viên! Còn nữa, không nên hỏi, nếu còn hỏi nhiều sẽ chỉ đem đến cho ngươi phiền toái!
Tử Văn Thành nghiêm mặt, lạnh lùng nói.
50 đệ tử đế đô Ma Vũ học viện gia nhập Hắc Ưng quân đoàn, mỗi một ngày đều trải qua cuộc sống bi thảm, đau khổ nhẫn nhịn.
Vốn tưởng rằng sẽ nhanh chóng trở thành một gã sĩ quan của Hắc Ưng, nhưng không nghĩ tới sau khi tiến vào Hắc Ưng quân đoàn, sự đãi ngộ còn thua cả một gã binh lính bình thường. Mỗi ngày đều phải chạy bộ theo, đi đến khi kiệt sức thì các giáo quan sẽ lại nghĩ ra đủ loại biện pháp kích thích tiềm năng của bọn họ. Khi bọn hắn vì bảo vệ huynh đệ mà bị hỏa điểu thiêu đốt, không thể không bỏ chạy như điên, phía sau lại còn nghe tà ác pháp sư không ngừng hô:
- Mẹ kiếp, hóa ra vẫn còn sức chạy trốn.
Trong lòng mỗi người đều sinh ra cảm giác khóc không ra nước mắt.
Sau khi tiến vào Phổ Lí Tắc Lợi thành, cũng không có an bài mọi người vào trong quân doanh, các giáo quan mang theo những đệ tửu này tới hạ trại phía nam thành. Điều kiện cuộc sống rất gian khổ, nhưng cũng may là các giáo quan không hành hạ mọi người nữa. Các đệ tử mừng rỡ như điên, bọn họ thậm chí còn khờ dại ảo tưởng rằng hành trình cực khổ cuối cùng cũng chấm dứt. Nhưng đâu nhi lại xuất, vô tình đánh nát giấc mộng của bọn họ.
- Nơi này chính là doanh khu của các ngươi. Bắt đầu tư hôm nay các ngươi hãy dùng hai tay của mình để xây dựng một tòa quân doanh! Ở trong quân doanh, các ngươi sẽ bắt đầu là một quan binh Hắc Ưng, bắt đầu một cuộc sống gian khổ. Khi các ngươi ngẩng cao đầu ưỡn ngực rời khỏi chỗ này, lúc đó mới có thể có tư cách gọi là một quan binh Hắc Ưng!
Lưu Vân mang theo một nhóm thành viên mới đi tới phía nam thành, giơ ngón tay chỉ về phía một mảnh đất hoang rồi nói với bọn họ.
Nhìn cỏ dại mọc thành bụi, loạn thạch khắp nơi, lúc này trong lòng mọi người đều cảm thấy lạnh lẽo.
Lão bà:ở đây là chỉ người vợ.
/372
|