Khi tỉnh lại, Lưu Vân cảm giác được toàn thân thoải mái, tinh thần sáng khoái, trăm mạch lưu thông, lực lượng tràn đầy toàn thân. Nhìn mỹ nhân trong lòng, Lưu Vân thấy vô cùng hạnh phúc, cảm thấy ấm áp trong lòng. Cũng giống với đại đa số các nam nhân khác, trong lòng Lưu Vân cũng từng có một giấc mộng đẹp: Lúc sáng sớm tỉnh dậy, mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của nữ nhân mà mình yêu mến.
Sau khi cuộc sống đã trải qua sự thay đổi thật lớn, Lưu Vân từng tưởng rằng bản thân mình không cách nào thực hiện giấc mộng này, không nghĩ rằng cuối cùng mình vẫn thực hiện được nó. Cuộc sống của hắn từng bị lệch khỏi quỹ đạo một cách trầm trọng. Đầu tiên hắn có Thủy Linh Nhi dịu hiền, sau đó lại có Phi Lệ tâm linh tương thông.
“Mẹ kiếp, cho dù có đọa lạc thì đã sao! Chìm đắm trong hạnh phúc như vậy, lão tử tình nguyện trầm luân cả đời!”
Sau khi cấm kị một vợ một chồng bị phá vỡ, hắn rốt cuộc hiểu được tại sao trong lòng nhiều nam nhân lại có giấc mộng đa thê như vậy. Cho nên kiếp trước mới có nhiều ‘vợ bé’ tồn tại như vậy.
“Mỗi một người phụ nữ đều có sự xinh đẹp, hấp dẫn khác nhau. Nếu như ta đem hai người phụ nữ của ta đặt ở trên một chiếc giường, không biết sẽ kích thích như thế nào!”
Lưu Vân nhìn Hoa Phi Lệ đang ngủ một cách hạnh phúc, má lúm đồng tiền xinh xinh, nhớ tới bộ dáng xấu hổ của nàng lúc đêm qua khi nằm ở dưới người hắn, trong lòng không khỏi bốc lên dục vọng.
Hắn cũng không thể phủ nhận rằng trên thế gian có rất nhiều nam nhân chung tình, nhưng đồng thời hắn cũng thừa nhận khi đối mặt với các mỹ nữ có sự hấp dẫn khác nhau, hơn nữa lại đã hưởng thụ qua cảm giác này, những nam nhân chung tình rất ít. Ít nhất hiện tại hắn sẽ không giống hắn kiếp trước.
Giống đực bị kích thích sẽ làm cho từng nam nhân sinh ra dục vọng muốn chinh phục, mà dục vọng thường thường biểu lộ hành vi của nam nhân. Nam nhân chính thức thành công, trên chiến trường luôn muốn nghĩ ra trăm phương nghìn kế đem nam nhân khác dẫm nát dưới chân mình, lúc ở trên giường thì đưa ra đủ loại trò bịp bợm gian trá để đoạt lấy trái tim nàng, đưa nàng lên mây.
- Bại hoại, mới sáng sớm mà lại nghĩ điều gì xấu xa thế?
Hoa Phi Lệ bị bàn tay to của Lưu Vân đang không ngừng sờ mó vuốt ve trên ngực làm cho tỉnh lại, vùng vằng nhéo vào bên hông Lưu Vân một cái. Có một nhà triết học tên là Lý Bố Y từng nói qua một câu như thế này: Sự thân mật của nữ nhân cùng nam nhân được quyết định bởi sự cấu véo nặng nhẹ của nữ nhân cùng số lần cấu véo nam nhân. Khi một người phụ nữ rơi vào bẫy tình, điều đó có nghĩa là bạn phải thường xuyên ăn nàng ta. Điều này thể hiện rất rõ ràng trên người Hoa Phi Lệ.
- Nhẹ thôi! Phi nhi, nhìn nàng véo phu quân như vậy, xem ra thể lực vẫn còn tốt lắm. Hay là chúng ta luyện tập thể dục một lần nữa đi!
Hoa Phi Lệ cắt đứt sự tư lự của Lưu Vân, người sau cũng dụng thêm lực vào hai tay, xoa bóp mạnh mẽ hai trái đào của nàng.
- Phu quân tha cho thiếp đi. Hôm nay Phi nhi còn nhiều việc muốn làm.
Hoa Phi Lệ dần dần có thói quen sử dụng một số từ ngữ kì quái của Lưu Vân. Khi nàng hiểu được ý nghĩa của từ phu quân thì rất thích thú gọi hắn như vậy trong lúc yêu đương. Mà tiếng kêu của nàng mười phần mị hoặc, thường thường rất kích thích Lưu Vân.
- Nếu chàng dám hại thiếp không xuống được giường, thiếp sẽ quấn lấy chàng không cho phép chàng xuống giường ba ngày.
Hoa Phi Lệ nói xong nhẹ nhàng cắn vào ngực Lưu Vân một cái.
- Lão tử thật là có phúc! Xem ra sau khi đón Linh nhi trở về, ta khẳng định thực hiện được giấc mộng trăm năm!
Nghe xong Hoa Phi Lệ nói, Lưu Vân không khỏi đắc ý nghĩ đến nữ nhân thông minh như Hoa Phi Lệ lúc ở trên giường chỉ biết quấn quýt si mê nam nhân, mà vĩnh viễn không muốn rời xa.
- Phi nhi, chuyện học viện hiện giờ thế nào?
- Đã chuẩn bị tốt. Trước mắt phòng học tương đối đơn giản. Thiếp chuẩn bị sau khi mời các giáo sư tới sẽ bắt đầu thu nhận đệ tử, đồng thời chậm rãi hoàn thiện việc kiến thiết học viện.
- Được. Hiện tại tình huống trong thành như thế nào?
Mấy ngày này vẫn gấp rút huấn luyện giáo đạo đoàn cùng tự luyện tập, Lưu Vân rất ít khi vào trong thành.
- So với lúc chúng ta mới vào thành thì thay đổi rất lớn. Hắc Ưng quân đoàn cùng Hỏa Phượng quân đoàn đã trợ giúp dân chúng tu sửa không ít phòng ốc, cơ bản đã giải quyết vấn đề chỗ ở. Hiện tại đang tu sửa một ít công trình, thiết bị trong thành. Chàng thật là biết chọn người. Ngải Phật Sâm đại ca rất có năng lực chủ trì đại cục, đã an bày tất cả một cách gọn gàng ngăn nắp. Khó có thể tìm được người lười biếng như chàng!
Hoa Phi Lệ cười duyên nói.
- Nàng như thế nào lại có thể nói phu quân của mình như vậy chứ hả Phi nhi? Nàng xem như có vẻ ta chỉ việc hạ bút ký nhưng thật ra nàng không biết bình thường ta luôn tiến hành quan sát cẩn thận. Ta đã sớm phát hiện Ngải Phật Sâm đại ca rất giỏi việc giải quyết các chuyện lộn xộn. Hơn nữa xuất thân của hắn cho thấy hắn có năng lực thống trị thành thị. Ta đây mới gọi là giỏi!
- Vậy tại sao Ngải Phật Sâm đại ca suốt ngày nhíu mày nhăn mặt, lại còn kéo Mạc Qua cùng Hán Mặc theo làm cho bọn họ kêu khổ cả ngày chứ?
- Cái này… …hắn mới tiếp nhận việc này, có thể hơi quá sức một chút. Phi nhi, ta muốn mang giáo đạo đoàn tiến vào Đại hành sơn huấn luyện một thời gian, thuận tiện xem tình hình phát triển ở nơi đó của Long Vân đại ca cùng Tạp đại thúc. Có thể cũng mất hơn 10 ngày.
- Ừ. Chàng yên tâm đi đi, đừng làm bản thân mệt mỏi là được. Thiếp cũng không vội vàng gì.
- Lúc ta thật sự nhớ nàng ta sẽ tìm sắc long đưa ta về thành, ha ha!
Lưu Vân vừa cười vừa nói, hai tay lại sờ loạn lên người Hoa Phi Lệ, làm cho nàng nhất thời hiểu được tâm tư của hắn.
- Chàng so với hắn còn sắc lang hơn! Nếu như làm Ma Tước đại ca biết chàng trở về vì…. …. Hắn sẽ không tha cho chàng đâu!
Hoa Phi Lệ phát ra một tiếng rên rỉ, nhất thời làm cho dục hỏa trong lòng Lưu Vân bừng bừng, liền vận động ‘kim thương’ tiến nhập vào thân thể mỹ nhân, hai thân thể cùng quấn lấy nhau, trải qua một buổi sáng đầy xuân mị.
Sau khi dùng bữa sáng xong và rời khỏi giường, Thủy Hàn đưa tới cho Lưu Vân một phong thư tới từ đế đô, đồng thời báo cáo với hắn tin tức rút quân khỏi Ba Đặc thành của A Tư Mạn.
- Thật lạ. A Tư Mạn lại chủ động rút quân?
Lưu Vân vừa nói vừa mở bức thư tín đến từ đế đô ra. Phong thư này do đích thân hoàng tử Thế Viêm viết.
- Lưu Vân đại ca, A Tư Mạn đế quốc tuyên bố rút quân khỏi Ba Đặc thành, cũng hy vọng tiến hành đàm phán hòa bình với đế quốc chúng ta, chấm dứt tình trạng đối địch. Vừa lúc sắp tới ngươi phải đi A Tư Mạn cứu Linh nhi tẩu tẩu, thuận tiện giúp ta giải quyết chuyện nghị hòa đi! Ban đầu ta có chút lo lắng đối với việc ngươi đi tới A Tư Mạn, nhưng hiện tại sứ mạng đàm phán là hàng đầu cho nên chắc sẽ hữu kinh vô hiểm(1). A Tư Mạn đột nhiên rút quân, ắt hẳn quốc nội đã xảy ra chuyện gì đó, các đại thần nhất trí cho rằng phải nắm được cơ hội này để bắt người A Tư Mạn bồi thường chiến tranh, nhưng lại không có ai dám đi hoàn thành cái sứ mạng này. Cho nên các quý tộc đồng ý cử ngươi đi tới A Tư Mạn. Nếu như đàm phán thất bại bọn họ sẽ có cơ hội thu thập ngươi. Ha ha! Đừng nghĩ là ta đem ngươi ra nướng, ta thật sự suy nghĩ cho an toàn của ngươi. Mặt khác việc quân hàm quân chế mới do ngươi đề nghị đã được ta cho áp dụng trong quân đội. Lần này ngươi đi sứ đàm phán cực khổ, ta sẽ đền bù cho ngươi. Ta quyết định phong cho ngươi quân hàm trung tướng, mấy vị sư trưởng thủ hạ của ngươi đều được phong quân hàm thiếu tướng, quân vụ bộ sẽ nhanh chóng đem lệnh sắc phong tới. Các biên chế quan quân khác trong Hắc Ưng quân đoàn do ngươi tự định đoạt, sau đó báo lại cho quân vụ bộ là d dược. Ta tin như vậy cũng đủ làm ngươi bớt giận một chút chứ? Mặt khác ta đã hạ lệnh cho đế đô Ma Vũ học viện tiến hành chiêu sinh trên cả nước, ngươi có muốn phái vài người tiến vào đó học tập hay không? Không biết việc ngươi chuẩn bị xây dựng học viện chỉ huy quân sự được tiến hành tới đâu rồi? Dù sao ta đã thông báo chiêu sinh trong cả nước. Trung tuần tháng 4 tới một trăm đệ tử đầu tiên cùng 500 đệ tử do đệ ngũ quân đoàn đế quốc tuyể sẽ tới Phổ Lí Tắc Lợi thành. Ta sẽ sớm thông báo cho ngươi biết.
- Mẹ ơi, tiểu tử thúi này chê ta chưa đủ phiền toái hay sao!
Lưu Vân đề bút viết xoạt xoạt một loạt chữ xuống rồi đưa cho Thủy Hàn mang lại đế đô.
- Ngươi bảo đại tẩu chú ý hướng đi gần đây của mấy đế quốc, nhất là Tây Tư cùng A Tư Mạn có tin tức gì lập tức báo cho ta biết.
Khi Thế Viêm chứng kiến hồi âm của Lưu Vân, mặt nhất thời tái nhợt :
- Ta sẽ đề nghị lưỡng quốc hòa thân. Cho ngươi đem lão bà trở về!
Giữa trưa, Lưu Vân đem Ngải Phật Sâm, Nã Luân Đa tới thành chủ phủ bàn giao một số việc trước khi hắn rời đi.
- Ngải Phật Sâm đại ca, ta đi rồi, ngươi phụ trách suy nghĩ phương án thụ phong quân hàm cho các quan quân của Hắc Ưng quân đoàn, sau đó báo lại cho quân vụ bộ đế đô biết. Nhất, Nhị, Tam Sư cùng Kỵ binh sư thụ phong quân hàm như thế nào ngươi có thể triệu tập sư trưởng các sư để tiến hành thương nghị. Hắc Ưng đặc chiến đại đội toàn bộ chia thành hai cấp sĩ quan. Việc kiến thiết thành thị phải đẩy mạnh hơn nữa. Trong Phổ Lí Tắc Lợi thành vừa mới có dấu hiệu hồi phục, lúc này tuyệt đối không thể buông lỏng.
- Tiểu cầm. Sau khi ta rời khỏi, ngươi lập tức dẫn Hắc Ưng bắt tay tiến vào tiến hành xây dựng học viện quân sự (quân giáo). Tên của nó sẽ là Đế đô học viện quân sự chỉ huy, phương án cụ thể đợi ta giao cho ngươi. Khóa học quân sự truyền thống phải mời mấy vị tướng quân đã xuất ngũ làm giáo viên, ma pháp sư cùng giáo viên văn hóa. Ngươi có thể tìm tiểu thư Hoa Phi Lệ thương lượng, để nàng nghĩ biện pháp hỗ trợ. Chờ lúc ta quay lại sẽ bàn tiếp.
Mất một ngày bàn giao mọi chuyện cho mọi người xong, ngày thứ hai Lưu Vân liền cùng Á Lịch Sơn Đại mang theo giáo đạo đoàn tới tới Đại hành sơn.
Lúc Lưu Vân đang bắt tay vào việc xây dựng học viện quân sự có ý nghĩa đầu tiên trên đại lục, Minh Lạc cũng đang cùng thú hoàng xem xét một chia quân đội thú nhân hoàn toàn mới.
- Minh Lạc, ta sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ ngươi đã vì thú nhân đế quốc mà làm tất cả! Chỉ cần ngươi đưa ra yêu cầu, ta sẽ thỏa mãn ngươi!
Nhìn thú nhân binh lính mặc chiến giáp chói lọi trên người, huy động vũ khí sắc bén trong tay, thần sắc thú hoàng kích động không thôi.
- Bệ hạ, Minh Lạc thầm mong muốn nhìn thấy một đế quốc cường đại, cũng vì đế quốc này mà cống hiến một phần tâm lực của mình!
Minh Lạc mỉm cười nói.
- Chiến giáp cùng vũ khí vẫn là nỗi lo lắng trong lòng chúng ta!
Trên mặt thú hoàng hiện ra sự vui mừng.
- Hạn chết lớn nhất từ xưa tới nay của quốc gia loài người đối với thú nhân chính là chiến giáp, vũ khí cùng lương thực! Nhiều năm qua đã có không ít binh lính thú nhân ngã xuống dưới vũ khí sắc bén của loài người, rất nhiều thú nhân đã bị chết đói! Tất cả đều sẽ trở thành lịch sử, làm sao ta có thể không kích động được?
- Bệ hạ, nhóm chiến giáp cùng vũ khí đầu tiên chỉ là thứ phẩm nhưng cũng có thể vượt qua các quốc gia khác. Ta nghĩ cùng với kỹ thuật của chú tạo sư được đề cao, vũ khí cùng chiến giáp của thú nhân sẽ là thứ hoàn mỹ nhất trên đại lục!
Minh Lạc cười nói.
- Đế quốc loài người đúng là không đáng tin. May là thú nhân có sự trợ giúp của ngươi, tựa dựa vào bản thân chúng ta cũng có thể trở nên cường đại. Ta đã xem kế hoạch mới mà ngươi đưa cho ta. Ta đã nhìn thấy hy vọng phục hưng thực sự của thú nhân!
- Bệ hạ, tin tức việc áp dụng tân chính nhất định phải công khai đối với các quốc gia trên đại lục. Như vậy chúng ta sẽ có vị trí có lợi.
Minh Lạc gật đầu.
- Tại sao phải làm như vậy chứ? Chúng ta âm thầm tiến hành không phải có hiệu quả tốt hơn sao?
Thú hoàng khó hiểu hỏi.
- Được. Vậy thì theo ý ngươi mà làm.
- Sau khi đơn vị quân đội này được trang bị, trước tiên sẽ điều tới biên giới giữa nước ta cùng Tây Tư đi. Trải qua gần 1 tháng thời gian, quan quân đơn vị bộ đội này đã nắm giữ được phương pháp huấn luyện, đi tới biên giới Tây Tư huấn luyện có thể hình thành uy hiếp nhất định đối với Tây Tư. Tây Tư vương quốc đã xảy ra chiến loạn, nhưng chúng ta lại muốn một thời gian hòa bình, cũng không thể làm dấy lên ngọn lửa chiến tranh.
- Tại sao ngươi lại muốn để những binh lính yếu nhất ở giữa chứ? Truyền thống của quân đội thú nhân từ trước tới nay đề để người yếu xông lên phía trước, trải qua kinh nghiệm của ngọn lửa chiến tranh cùng sự tẩy lễ của máu tươi để cho bọn họ phát triển thành chiến sĩ thực thụ.
Thú hoàng nhìn những binh lính đang tiến hành huấn luyện ở phía xa xa, đột nhiên nhớ tới đề nghị của Minh Lạc bèn hỏi.
- Bệ hạ, ta từng nghiên cứu qua một ít trận chiến của thú nhân và đã phát hiện một vấn đề. Quân đội thú nhân cường đại nhưng thường dễ dàng bị loài người đánh tan. Bệ hạ đã từng say nghĩ nguyên nhân vì sao chưa?
Thú hoàng lắc đầu. Hắn cũng không hiểu được tại sao binh lính thú nhân mặc dù có lực chiến đấu đơn độc rất mạnh nhưng tập trung cùng một chỗ lại thường bị loài người đánh bại một cách dễ dàng.
- Bệ hạ, bởi vì một người sinh tồn trong thế giới tràn ngập đấu tranh sinh tồn, các loại động vật ỷ lại vào tốc độ, lợi trảo sắc bén cùng các loại lực lượng khác. Đây là bởi vì trước mặt tự nhiên chúng có cảm giác bất lực yếu ớt. Loài người cũng như vậy. Cho dù là một chi quân đội đông đảo, đối mặt với chiến tranh, trong lòng mỗi người đều sinh ra loại bản năng sợ hãi này. Phương thức chiến đấu trong chiến tranh đại lục là đánh giáp lá cà, tử vong tùy thời đều có thể đến với hai bên. Ta đem binh lính dũng mãnh có nhiều kinh nghiệm, thiện chiến ra chiến tuyến, để những binh lính khác ở giữa bởi vì những binh lính yếu đuối này dễ dàng bị khủng hoảng nhất. Để họ ở bên trong những binh lính dũng cảm thiện chiến sẽ tạo cho bọn họ cảm giác an toàn. Lực chiến đấu của binh lính chúng ta cường đại hơn bất cứ binh lính của quốc gia nào trên đại lục nhưng bởi vì đa số thú nhân đều dễ kích động, một khi tâm lý sợ hãi này lan tràn trong quân đội sẽ dễ dàng tạo thành cục diện bại vong. Ta làm như vậy chính là muốn đảm bảo ở trong chiến đấu ổn định tâm tính binh lính. Chỉ cần quân tâm ổn định, quân đội thú nhân sẽ không dễ dàng bị thua. Đương nhiên đó chỉ là một điểm huấn huyện, những thứ khác ta sẽ nói sau để bệ hạ tham khảo.
- Minh Lạc à, chỉ dựa vào điểm này đã chỉ trúng chỗ yếu hại! Phân tích của ngươi đối với chiến tranh thậ sự là sâu sắc!
Thú hoàng thở dài nói.
Sau khi trở lại phủ, Minh Lạc đi vào phòng ngủ, lúc này cũng đã quá trưa. Sau khi nghỉ ngơi hắn đưa một tờ giấy cho một gã thủ hạ.
- Đây là những thứ ta muốn, để cho bọn họ chuẩn bị cho tốt rồi đưa tới.
Minh Lạc lấy tờ giấy trên bàn cho gã thủ hạ.
- Vâng!
Gã thủ hạ tiếp nhận tờ giấy rồi xoay người rời đi.
“Bệ hạ, khi thú nhân đế quốc chính thức cường đại lên cũng là lúc trong lòng ngươi muốn cả đại lục! Đến khi lửa giận loài người chèn ép thú nhân được bộc phát hết ra, không biết quốc gia nào có thể ngăn cản! Bệ hạ, chỉ cần ngươi nguyện ý ta nhất định sẽ trợ giúp ngươi thực hiện tâm nguyện!”
Minh Lạc nghĩ tới đây, trên mặt lộ ra nụ cười khoái trá.
(1) Hữu kinh vô hiểm: gặp nguy hiểm nhưng đều thoát khỏi không sao.
(2) Lưỡng quốc hòa thân: Sử dụng việc cầu thân để đàm phán.
Sau khi cuộc sống đã trải qua sự thay đổi thật lớn, Lưu Vân từng tưởng rằng bản thân mình không cách nào thực hiện giấc mộng này, không nghĩ rằng cuối cùng mình vẫn thực hiện được nó. Cuộc sống của hắn từng bị lệch khỏi quỹ đạo một cách trầm trọng. Đầu tiên hắn có Thủy Linh Nhi dịu hiền, sau đó lại có Phi Lệ tâm linh tương thông.
“Mẹ kiếp, cho dù có đọa lạc thì đã sao! Chìm đắm trong hạnh phúc như vậy, lão tử tình nguyện trầm luân cả đời!”
Sau khi cấm kị một vợ một chồng bị phá vỡ, hắn rốt cuộc hiểu được tại sao trong lòng nhiều nam nhân lại có giấc mộng đa thê như vậy. Cho nên kiếp trước mới có nhiều ‘vợ bé’ tồn tại như vậy.
“Mỗi một người phụ nữ đều có sự xinh đẹp, hấp dẫn khác nhau. Nếu như ta đem hai người phụ nữ của ta đặt ở trên một chiếc giường, không biết sẽ kích thích như thế nào!”
Lưu Vân nhìn Hoa Phi Lệ đang ngủ một cách hạnh phúc, má lúm đồng tiền xinh xinh, nhớ tới bộ dáng xấu hổ của nàng lúc đêm qua khi nằm ở dưới người hắn, trong lòng không khỏi bốc lên dục vọng.
Hắn cũng không thể phủ nhận rằng trên thế gian có rất nhiều nam nhân chung tình, nhưng đồng thời hắn cũng thừa nhận khi đối mặt với các mỹ nữ có sự hấp dẫn khác nhau, hơn nữa lại đã hưởng thụ qua cảm giác này, những nam nhân chung tình rất ít. Ít nhất hiện tại hắn sẽ không giống hắn kiếp trước.
Giống đực bị kích thích sẽ làm cho từng nam nhân sinh ra dục vọng muốn chinh phục, mà dục vọng thường thường biểu lộ hành vi của nam nhân. Nam nhân chính thức thành công, trên chiến trường luôn muốn nghĩ ra trăm phương nghìn kế đem nam nhân khác dẫm nát dưới chân mình, lúc ở trên giường thì đưa ra đủ loại trò bịp bợm gian trá để đoạt lấy trái tim nàng, đưa nàng lên mây.
- Bại hoại, mới sáng sớm mà lại nghĩ điều gì xấu xa thế?
Hoa Phi Lệ bị bàn tay to của Lưu Vân đang không ngừng sờ mó vuốt ve trên ngực làm cho tỉnh lại, vùng vằng nhéo vào bên hông Lưu Vân một cái. Có một nhà triết học tên là Lý Bố Y từng nói qua một câu như thế này: Sự thân mật của nữ nhân cùng nam nhân được quyết định bởi sự cấu véo nặng nhẹ của nữ nhân cùng số lần cấu véo nam nhân. Khi một người phụ nữ rơi vào bẫy tình, điều đó có nghĩa là bạn phải thường xuyên ăn nàng ta. Điều này thể hiện rất rõ ràng trên người Hoa Phi Lệ.
- Nhẹ thôi! Phi nhi, nhìn nàng véo phu quân như vậy, xem ra thể lực vẫn còn tốt lắm. Hay là chúng ta luyện tập thể dục một lần nữa đi!
Hoa Phi Lệ cắt đứt sự tư lự của Lưu Vân, người sau cũng dụng thêm lực vào hai tay, xoa bóp mạnh mẽ hai trái đào của nàng.
- Phu quân tha cho thiếp đi. Hôm nay Phi nhi còn nhiều việc muốn làm.
Hoa Phi Lệ dần dần có thói quen sử dụng một số từ ngữ kì quái của Lưu Vân. Khi nàng hiểu được ý nghĩa của từ phu quân thì rất thích thú gọi hắn như vậy trong lúc yêu đương. Mà tiếng kêu của nàng mười phần mị hoặc, thường thường rất kích thích Lưu Vân.
- Nếu chàng dám hại thiếp không xuống được giường, thiếp sẽ quấn lấy chàng không cho phép chàng xuống giường ba ngày.
Hoa Phi Lệ nói xong nhẹ nhàng cắn vào ngực Lưu Vân một cái.
- Lão tử thật là có phúc! Xem ra sau khi đón Linh nhi trở về, ta khẳng định thực hiện được giấc mộng trăm năm!
Nghe xong Hoa Phi Lệ nói, Lưu Vân không khỏi đắc ý nghĩ đến nữ nhân thông minh như Hoa Phi Lệ lúc ở trên giường chỉ biết quấn quýt si mê nam nhân, mà vĩnh viễn không muốn rời xa.
- Phi nhi, chuyện học viện hiện giờ thế nào?
- Đã chuẩn bị tốt. Trước mắt phòng học tương đối đơn giản. Thiếp chuẩn bị sau khi mời các giáo sư tới sẽ bắt đầu thu nhận đệ tử, đồng thời chậm rãi hoàn thiện việc kiến thiết học viện.
- Được. Hiện tại tình huống trong thành như thế nào?
Mấy ngày này vẫn gấp rút huấn luyện giáo đạo đoàn cùng tự luyện tập, Lưu Vân rất ít khi vào trong thành.
- So với lúc chúng ta mới vào thành thì thay đổi rất lớn. Hắc Ưng quân đoàn cùng Hỏa Phượng quân đoàn đã trợ giúp dân chúng tu sửa không ít phòng ốc, cơ bản đã giải quyết vấn đề chỗ ở. Hiện tại đang tu sửa một ít công trình, thiết bị trong thành. Chàng thật là biết chọn người. Ngải Phật Sâm đại ca rất có năng lực chủ trì đại cục, đã an bày tất cả một cách gọn gàng ngăn nắp. Khó có thể tìm được người lười biếng như chàng!
Hoa Phi Lệ cười duyên nói.
- Nàng như thế nào lại có thể nói phu quân của mình như vậy chứ hả Phi nhi? Nàng xem như có vẻ ta chỉ việc hạ bút ký nhưng thật ra nàng không biết bình thường ta luôn tiến hành quan sát cẩn thận. Ta đã sớm phát hiện Ngải Phật Sâm đại ca rất giỏi việc giải quyết các chuyện lộn xộn. Hơn nữa xuất thân của hắn cho thấy hắn có năng lực thống trị thành thị. Ta đây mới gọi là giỏi!
- Vậy tại sao Ngải Phật Sâm đại ca suốt ngày nhíu mày nhăn mặt, lại còn kéo Mạc Qua cùng Hán Mặc theo làm cho bọn họ kêu khổ cả ngày chứ?
- Cái này… …hắn mới tiếp nhận việc này, có thể hơi quá sức một chút. Phi nhi, ta muốn mang giáo đạo đoàn tiến vào Đại hành sơn huấn luyện một thời gian, thuận tiện xem tình hình phát triển ở nơi đó của Long Vân đại ca cùng Tạp đại thúc. Có thể cũng mất hơn 10 ngày.
- Ừ. Chàng yên tâm đi đi, đừng làm bản thân mệt mỏi là được. Thiếp cũng không vội vàng gì.
- Lúc ta thật sự nhớ nàng ta sẽ tìm sắc long đưa ta về thành, ha ha!
Lưu Vân vừa cười vừa nói, hai tay lại sờ loạn lên người Hoa Phi Lệ, làm cho nàng nhất thời hiểu được tâm tư của hắn.
- Chàng so với hắn còn sắc lang hơn! Nếu như làm Ma Tước đại ca biết chàng trở về vì…. …. Hắn sẽ không tha cho chàng đâu!
Hoa Phi Lệ phát ra một tiếng rên rỉ, nhất thời làm cho dục hỏa trong lòng Lưu Vân bừng bừng, liền vận động ‘kim thương’ tiến nhập vào thân thể mỹ nhân, hai thân thể cùng quấn lấy nhau, trải qua một buổi sáng đầy xuân mị.
Sau khi dùng bữa sáng xong và rời khỏi giường, Thủy Hàn đưa tới cho Lưu Vân một phong thư tới từ đế đô, đồng thời báo cáo với hắn tin tức rút quân khỏi Ba Đặc thành của A Tư Mạn.
- Thật lạ. A Tư Mạn lại chủ động rút quân?
Lưu Vân vừa nói vừa mở bức thư tín đến từ đế đô ra. Phong thư này do đích thân hoàng tử Thế Viêm viết.
- Lưu Vân đại ca, A Tư Mạn đế quốc tuyên bố rút quân khỏi Ba Đặc thành, cũng hy vọng tiến hành đàm phán hòa bình với đế quốc chúng ta, chấm dứt tình trạng đối địch. Vừa lúc sắp tới ngươi phải đi A Tư Mạn cứu Linh nhi tẩu tẩu, thuận tiện giúp ta giải quyết chuyện nghị hòa đi! Ban đầu ta có chút lo lắng đối với việc ngươi đi tới A Tư Mạn, nhưng hiện tại sứ mạng đàm phán là hàng đầu cho nên chắc sẽ hữu kinh vô hiểm(1). A Tư Mạn đột nhiên rút quân, ắt hẳn quốc nội đã xảy ra chuyện gì đó, các đại thần nhất trí cho rằng phải nắm được cơ hội này để bắt người A Tư Mạn bồi thường chiến tranh, nhưng lại không có ai dám đi hoàn thành cái sứ mạng này. Cho nên các quý tộc đồng ý cử ngươi đi tới A Tư Mạn. Nếu như đàm phán thất bại bọn họ sẽ có cơ hội thu thập ngươi. Ha ha! Đừng nghĩ là ta đem ngươi ra nướng, ta thật sự suy nghĩ cho an toàn của ngươi. Mặt khác việc quân hàm quân chế mới do ngươi đề nghị đã được ta cho áp dụng trong quân đội. Lần này ngươi đi sứ đàm phán cực khổ, ta sẽ đền bù cho ngươi. Ta quyết định phong cho ngươi quân hàm trung tướng, mấy vị sư trưởng thủ hạ của ngươi đều được phong quân hàm thiếu tướng, quân vụ bộ sẽ nhanh chóng đem lệnh sắc phong tới. Các biên chế quan quân khác trong Hắc Ưng quân đoàn do ngươi tự định đoạt, sau đó báo lại cho quân vụ bộ là d dược. Ta tin như vậy cũng đủ làm ngươi bớt giận một chút chứ? Mặt khác ta đã hạ lệnh cho đế đô Ma Vũ học viện tiến hành chiêu sinh trên cả nước, ngươi có muốn phái vài người tiến vào đó học tập hay không? Không biết việc ngươi chuẩn bị xây dựng học viện chỉ huy quân sự được tiến hành tới đâu rồi? Dù sao ta đã thông báo chiêu sinh trong cả nước. Trung tuần tháng 4 tới một trăm đệ tử đầu tiên cùng 500 đệ tử do đệ ngũ quân đoàn đế quốc tuyể sẽ tới Phổ Lí Tắc Lợi thành. Ta sẽ sớm thông báo cho ngươi biết.
- Mẹ ơi, tiểu tử thúi này chê ta chưa đủ phiền toái hay sao!
Lưu Vân đề bút viết xoạt xoạt một loạt chữ xuống rồi đưa cho Thủy Hàn mang lại đế đô.
- Ngươi bảo đại tẩu chú ý hướng đi gần đây của mấy đế quốc, nhất là Tây Tư cùng A Tư Mạn có tin tức gì lập tức báo cho ta biết.
Khi Thế Viêm chứng kiến hồi âm của Lưu Vân, mặt nhất thời tái nhợt :
- Ta sẽ đề nghị lưỡng quốc hòa thân. Cho ngươi đem lão bà trở về!
Giữa trưa, Lưu Vân đem Ngải Phật Sâm, Nã Luân Đa tới thành chủ phủ bàn giao một số việc trước khi hắn rời đi.
- Ngải Phật Sâm đại ca, ta đi rồi, ngươi phụ trách suy nghĩ phương án thụ phong quân hàm cho các quan quân của Hắc Ưng quân đoàn, sau đó báo lại cho quân vụ bộ đế đô biết. Nhất, Nhị, Tam Sư cùng Kỵ binh sư thụ phong quân hàm như thế nào ngươi có thể triệu tập sư trưởng các sư để tiến hành thương nghị. Hắc Ưng đặc chiến đại đội toàn bộ chia thành hai cấp sĩ quan. Việc kiến thiết thành thị phải đẩy mạnh hơn nữa. Trong Phổ Lí Tắc Lợi thành vừa mới có dấu hiệu hồi phục, lúc này tuyệt đối không thể buông lỏng.
- Tiểu cầm. Sau khi ta rời khỏi, ngươi lập tức dẫn Hắc Ưng bắt tay tiến vào tiến hành xây dựng học viện quân sự (quân giáo). Tên của nó sẽ là Đế đô học viện quân sự chỉ huy, phương án cụ thể đợi ta giao cho ngươi. Khóa học quân sự truyền thống phải mời mấy vị tướng quân đã xuất ngũ làm giáo viên, ma pháp sư cùng giáo viên văn hóa. Ngươi có thể tìm tiểu thư Hoa Phi Lệ thương lượng, để nàng nghĩ biện pháp hỗ trợ. Chờ lúc ta quay lại sẽ bàn tiếp.
Mất một ngày bàn giao mọi chuyện cho mọi người xong, ngày thứ hai Lưu Vân liền cùng Á Lịch Sơn Đại mang theo giáo đạo đoàn tới tới Đại hành sơn.
Lúc Lưu Vân đang bắt tay vào việc xây dựng học viện quân sự có ý nghĩa đầu tiên trên đại lục, Minh Lạc cũng đang cùng thú hoàng xem xét một chia quân đội thú nhân hoàn toàn mới.
- Minh Lạc, ta sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ ngươi đã vì thú nhân đế quốc mà làm tất cả! Chỉ cần ngươi đưa ra yêu cầu, ta sẽ thỏa mãn ngươi!
Nhìn thú nhân binh lính mặc chiến giáp chói lọi trên người, huy động vũ khí sắc bén trong tay, thần sắc thú hoàng kích động không thôi.
- Bệ hạ, Minh Lạc thầm mong muốn nhìn thấy một đế quốc cường đại, cũng vì đế quốc này mà cống hiến một phần tâm lực của mình!
Minh Lạc mỉm cười nói.
- Chiến giáp cùng vũ khí vẫn là nỗi lo lắng trong lòng chúng ta!
Trên mặt thú hoàng hiện ra sự vui mừng.
- Hạn chết lớn nhất từ xưa tới nay của quốc gia loài người đối với thú nhân chính là chiến giáp, vũ khí cùng lương thực! Nhiều năm qua đã có không ít binh lính thú nhân ngã xuống dưới vũ khí sắc bén của loài người, rất nhiều thú nhân đã bị chết đói! Tất cả đều sẽ trở thành lịch sử, làm sao ta có thể không kích động được?
- Bệ hạ, nhóm chiến giáp cùng vũ khí đầu tiên chỉ là thứ phẩm nhưng cũng có thể vượt qua các quốc gia khác. Ta nghĩ cùng với kỹ thuật của chú tạo sư được đề cao, vũ khí cùng chiến giáp của thú nhân sẽ là thứ hoàn mỹ nhất trên đại lục!
Minh Lạc cười nói.
- Đế quốc loài người đúng là không đáng tin. May là thú nhân có sự trợ giúp của ngươi, tựa dựa vào bản thân chúng ta cũng có thể trở nên cường đại. Ta đã xem kế hoạch mới mà ngươi đưa cho ta. Ta đã nhìn thấy hy vọng phục hưng thực sự của thú nhân!
- Bệ hạ, tin tức việc áp dụng tân chính nhất định phải công khai đối với các quốc gia trên đại lục. Như vậy chúng ta sẽ có vị trí có lợi.
Minh Lạc gật đầu.
- Tại sao phải làm như vậy chứ? Chúng ta âm thầm tiến hành không phải có hiệu quả tốt hơn sao?
Thú hoàng khó hiểu hỏi.
- Được. Vậy thì theo ý ngươi mà làm.
- Sau khi đơn vị quân đội này được trang bị, trước tiên sẽ điều tới biên giới giữa nước ta cùng Tây Tư đi. Trải qua gần 1 tháng thời gian, quan quân đơn vị bộ đội này đã nắm giữ được phương pháp huấn luyện, đi tới biên giới Tây Tư huấn luyện có thể hình thành uy hiếp nhất định đối với Tây Tư. Tây Tư vương quốc đã xảy ra chiến loạn, nhưng chúng ta lại muốn một thời gian hòa bình, cũng không thể làm dấy lên ngọn lửa chiến tranh.
- Tại sao ngươi lại muốn để những binh lính yếu nhất ở giữa chứ? Truyền thống của quân đội thú nhân từ trước tới nay đề để người yếu xông lên phía trước, trải qua kinh nghiệm của ngọn lửa chiến tranh cùng sự tẩy lễ của máu tươi để cho bọn họ phát triển thành chiến sĩ thực thụ.
Thú hoàng nhìn những binh lính đang tiến hành huấn luyện ở phía xa xa, đột nhiên nhớ tới đề nghị của Minh Lạc bèn hỏi.
- Bệ hạ, ta từng nghiên cứu qua một ít trận chiến của thú nhân và đã phát hiện một vấn đề. Quân đội thú nhân cường đại nhưng thường dễ dàng bị loài người đánh tan. Bệ hạ đã từng say nghĩ nguyên nhân vì sao chưa?
Thú hoàng lắc đầu. Hắn cũng không hiểu được tại sao binh lính thú nhân mặc dù có lực chiến đấu đơn độc rất mạnh nhưng tập trung cùng một chỗ lại thường bị loài người đánh bại một cách dễ dàng.
- Bệ hạ, bởi vì một người sinh tồn trong thế giới tràn ngập đấu tranh sinh tồn, các loại động vật ỷ lại vào tốc độ, lợi trảo sắc bén cùng các loại lực lượng khác. Đây là bởi vì trước mặt tự nhiên chúng có cảm giác bất lực yếu ớt. Loài người cũng như vậy. Cho dù là một chi quân đội đông đảo, đối mặt với chiến tranh, trong lòng mỗi người đều sinh ra loại bản năng sợ hãi này. Phương thức chiến đấu trong chiến tranh đại lục là đánh giáp lá cà, tử vong tùy thời đều có thể đến với hai bên. Ta đem binh lính dũng mãnh có nhiều kinh nghiệm, thiện chiến ra chiến tuyến, để những binh lính khác ở giữa bởi vì những binh lính yếu đuối này dễ dàng bị khủng hoảng nhất. Để họ ở bên trong những binh lính dũng cảm thiện chiến sẽ tạo cho bọn họ cảm giác an toàn. Lực chiến đấu của binh lính chúng ta cường đại hơn bất cứ binh lính của quốc gia nào trên đại lục nhưng bởi vì đa số thú nhân đều dễ kích động, một khi tâm lý sợ hãi này lan tràn trong quân đội sẽ dễ dàng tạo thành cục diện bại vong. Ta làm như vậy chính là muốn đảm bảo ở trong chiến đấu ổn định tâm tính binh lính. Chỉ cần quân tâm ổn định, quân đội thú nhân sẽ không dễ dàng bị thua. Đương nhiên đó chỉ là một điểm huấn huyện, những thứ khác ta sẽ nói sau để bệ hạ tham khảo.
- Minh Lạc à, chỉ dựa vào điểm này đã chỉ trúng chỗ yếu hại! Phân tích của ngươi đối với chiến tranh thậ sự là sâu sắc!
Thú hoàng thở dài nói.
Sau khi trở lại phủ, Minh Lạc đi vào phòng ngủ, lúc này cũng đã quá trưa. Sau khi nghỉ ngơi hắn đưa một tờ giấy cho một gã thủ hạ.
- Đây là những thứ ta muốn, để cho bọn họ chuẩn bị cho tốt rồi đưa tới.
Minh Lạc lấy tờ giấy trên bàn cho gã thủ hạ.
- Vâng!
Gã thủ hạ tiếp nhận tờ giấy rồi xoay người rời đi.
“Bệ hạ, khi thú nhân đế quốc chính thức cường đại lên cũng là lúc trong lòng ngươi muốn cả đại lục! Đến khi lửa giận loài người chèn ép thú nhân được bộc phát hết ra, không biết quốc gia nào có thể ngăn cản! Bệ hạ, chỉ cần ngươi nguyện ý ta nhất định sẽ trợ giúp ngươi thực hiện tâm nguyện!”
Minh Lạc nghĩ tới đây, trên mặt lộ ra nụ cười khoái trá.
(1) Hữu kinh vô hiểm: gặp nguy hiểm nhưng đều thoát khỏi không sao.
(2) Lưỡng quốc hòa thân: Sử dụng việc cầu thân để đàm phán.
/372
|