Một trận gió từ trong núi thổi ra, mang theo khí tức của những người đang rơi vào tình cảnh tiến thối lưỡng nan. Bóng người nhất thời trở nên hưng phấn, đứng lên, hướng chân núi đi tới. Càng đi tới gần, các binh lính đã có thể nhìn thấy rõ ràng ánh hồng quang trong mắt ác ma, cũng có thể nghe thấy được tiếng gầm gừ làm người khác sợ hãi đến nỗi lông mao dựng thẳng đứng lên.
Phải nói rằng Khang Đức tướng quân quả thật có một đội quân được huấn luyện nghiêm ngặt, dưới tình hủng kinh khủng cực độ như vậy mà các lão binh vẫn duy trì tỉnh táo, kỉ luật quân đội trong mắt bọn họ thậm chí còn quan trọng hơn tính mạng. Nhưng một bộ phận tân binh hiển nhiên không chịu đựng được áp lực cực lớn do hành thi mang lại. Vốn cứ nghĩ tới được núi An Đệ Tư là có thể thoát khỏi những quái vật này, thoát khỏi cơn ác mộng, nhưng lại không nghĩ rằng chút hy vọng vừa mới lóe lên trong lòng lại bị dập tắt không chút thương tiếc.
Trong bóng đêm, mấy ngàn hành thi đang giương nanh múa vuốt, bình nguyên dưới chân núi An Đệ Tư đã trở thành địa ngục cuồng hoan của ác ma.
“Keng” một tiếng, thanh đao trong tay một binh lính rơi xuống mặt đất.
- Van cầu các ngươi, giết ta đi! Ta không muốn biến thành quái vật!
Thân thể hắn mềm nhũn, quỳ xuống, khóc nức nở, đập đầu xuống mặt đất.
Không người nào nhạo bang hắn. Từ lúc bắt đầu bước vào quân doanh, bọn họ đã được học chỉ đổ máu chứ không đổ lệ. Làm một người quân nhân hắn đã vì đế quốc của mình mà chiến đấu nhưng hắn cũng chỉ là một người bình thường, chỉ mong muốn khi chết đi sẽ không trở thành quái vật hoặc là ác ma không có linh hồn.
- Tiểu tử, đứng lên đi. Là một quân nhân, cho dù muốn chết cũng phải cầm đao trong tay ngươi đâm vào địch!
Nặc Đốn đi tới bên cạnh hắn, cúi người nhặt đao nhét vào tay hắn.
- Đừng sợ, lau khô nước mắt đi theo bên cạnh ta! Cho dù có chết xuống địa ngục hay là biến thành ma quỷ chúng ta cũng phải là một số việc! Chúng ta phải làm thịt bọn rác rưởi này đã!
Nặc Đốn vỗ vào bả vai binh lính trẻ tuổi này, cười to nói.
- Được. Ta đi theo ngươi! Nếu như ta bị quái vật làm bị thương, xin hãy một đao chặt bỏ đầu ta!
Thanh niên lau khô nước mắt, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, đứng ở bên cạnh Nặc Đốn.
Con người ở trong tuyệt cảnh thường lựa chọn khuất phục vận mệnh tàn khốc, buông tha sự chống cự vô ích, hy vọng lấy cái chết để được giải thoát. Đối với quân nhân mà nói, chết trận một cách oanh liệt trên chiến trường cũng là một loại hạnh phúc. Song đối với Khang Đức tướng quân cùng hơn 1 vạn quan binh thủ hạ dưới tay hắn mà nói thì loại quyền này đã hoàn toàn bị tước đoạt.
Một màn phát sinh giữa Nặc Đốn cùng binh lính trẻ tuổi này nhanh chóng lan truyền cho mọi người. Sự sợ hãi, tuyệt vọng, bi thương được thay thế bởi sự phẫn nộ. Chiến ý một lần nữa trở về trên người đám quan binh.
“Nếu như ta bị quái vật làm bị thương, xin hãy chặt đầu của ta.” Trở thành câu dặn dò của quan binh đối với chiến hữu bên cạnh.
- Tây Tư thật sự xong rồi, chúng ta cũng hết đời rồi! Ác ma đã mở ra cửa địa ngục, đại lục này cũng xong rồi!
Khang Đức tướng quân nhìn hành thi đang tới gần, thì thào nói. Vị tướng quân này chưa từng nghĩ đến người của mình sẽ lấy phương thức như vậy để chấm dứt tính mạng.
- Phụ thân hạ mệnh lệnh đi. Binh lính của chúng ta đều đã chuẩn bị tốt cho trận đánh cuối cùng này rồi!
Một sĩ quan bên cạnh Khang Đức quay đầu nhìn về phía sau một chút rồi nhẹ giọng nói với lão.
- Được. Đế quốc không còn, tướng quân cùng binh lính bỏ mạng. Đi theo bên cạnh ta, hài tử, lão ba cũng không muốn ngươi cùng chết!
Trong mắt Khang Đức lệ quang chớp động, là một phụ thân, lão muống dùng tính mạng của mình mở ra một con đường sống cho con trai mình.
- Con hiểu được, phụ thân!
Thanh niên nặng nề gật đầu.
Khang Đức chậm rãi giơ trường kiếm trong tay lên, chuẩn bị ra lệnh cuối cùng.
- Tình huống nguy cấp, ta muốn động thủ! Kinh Lôi ngươi đi tìm tướng lĩnh của quân đội phản kháng, chỉ huy bộ đội đánh giết thẳng ra ngoài, thẳng tới biên giới A Tư Mạn.
Thủy Y Nhiên nhìn Kinh Lôi nói. Nàng cùng Kinh Lôi, Ma Tước đã ẩn thân ở chỗ này một lúc.
- Được!
Kinh Lôi nói xong xoay người chui vào sâu trong rừng cây, đi tới chỗ Khang Đức đang ẩn nấp.
- Ta thì sao?
Ma Tước vội vàng hỏi.
- Ngươi thì đi ở bên cạnh ta, ta muốn ngươi bảo vệ ta khi ta phóng thích ma pháp.
Thủy Y Nhiên cười nói, giọng nói rất ôn nhu.
Ma Tước chỉ cảm thấy trong đầu oanh một tiếng, bầu trời đầy sao, tiên hoa thơm ngát, thiên sứ thánh khiết, bộ ngực đầy đặn mềm mại đang ở trước mặt làm hắn hoảng hốt, nhất thời cảm thấy mê muội.
- Ngươi thật sự muốn ta bảo vệ ngươi sao? Ta sẽ bảo vệ ngươi!
Nước miếng hắn chảy dài xuống, đi tới gần Thủy Y Nhiên, không nghĩ lại nặng nề ngã ở trên mặt đất. Vừa ngẩng đầu nhìn lên thì Thủy Y Nhiên đã đi xa.
- Chờ ta đã! Ta sẽ đến bảo vệ ngươi!
Lảo đảo đứng lên, sắc long hô to rồi vọt tới. Mặc dù phía trước có mấy ngàn hành thi nhưng dưới tác dụng của hormone nam tính, hắn cảm giác được chỉ cần một ngón tay cũng có thể đem toàn bộ loài bò sát này bóp chết.
- Mẫu thân tự nhiên vĩ đại, khi tà ác bao phủ, xin người hãy ban cho ta lực lượng thánh khiết để quét đi tất cả những thứ không sạch sẽ! Thủy nguyên tố tinh khiết…
Đột nhiên trong lúc yên tĩnh này lại vang lên một trang ma pháp chú ngữ êm tai, hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Chữ “Sát” vừa lên tới yết hầu Khang Đức bị tràng chú ngữ này làm cho dừng lại.
Nương theo thanh âm êm tai, một nam một nữ từ trong rừng cây cách chỗ Khang Đức không xa đi ra. Nử tử đứng ở trên sơn đạo, tiếp tục ngâm xướng, nam nhân uy mãnh kia đứng ở trước người nàng.
- Bọn họ là ai?
Khang Đức kinh ngạc nhìn những vị khách không mời trước mặt, không hiểu ra sao.
- Hẳn là đến giúp chúng ta. Không nghĩ tới lại có người trợ giúp chúng ta. Phụ thân, ma pháp chú ngữ này dường như con chưa từng nghe qua! Trên đại lục, uy lực ma pháp càng lớn thì thời gian ngâm xướng càng dài. Xem ra chúng ta được cứu rồi!
Thanh niên nhìn nữ ma pháp sư đang ngâm xướng chú ngữ ở phía xa xa, vui mừng lẫn sợ hãi nói.
- Ngươi nói rất đúng, hài tử! Nếu như ta đoán không sai thì nàng hẳn là thánh ma đạo sư! Khó có thể tin được!
Khang Đức nhìn bóng lưng Thủy Y Nhiên. Lão đã bắt được một chỗ để cứu mạng, lập tức ra lệnh.
- Lập tức phái một đội nhân mã đến bảo vệ nàng!
Phải nói rằng Khang Đức tướng quân quả thật có một đội quân được huấn luyện nghiêm ngặt, dưới tình hủng kinh khủng cực độ như vậy mà các lão binh vẫn duy trì tỉnh táo, kỉ luật quân đội trong mắt bọn họ thậm chí còn quan trọng hơn tính mạng. Nhưng một bộ phận tân binh hiển nhiên không chịu đựng được áp lực cực lớn do hành thi mang lại. Vốn cứ nghĩ tới được núi An Đệ Tư là có thể thoát khỏi những quái vật này, thoát khỏi cơn ác mộng, nhưng lại không nghĩ rằng chút hy vọng vừa mới lóe lên trong lòng lại bị dập tắt không chút thương tiếc.
Trong bóng đêm, mấy ngàn hành thi đang giương nanh múa vuốt, bình nguyên dưới chân núi An Đệ Tư đã trở thành địa ngục cuồng hoan của ác ma.
“Keng” một tiếng, thanh đao trong tay một binh lính rơi xuống mặt đất.
- Van cầu các ngươi, giết ta đi! Ta không muốn biến thành quái vật!
Thân thể hắn mềm nhũn, quỳ xuống, khóc nức nở, đập đầu xuống mặt đất.
Không người nào nhạo bang hắn. Từ lúc bắt đầu bước vào quân doanh, bọn họ đã được học chỉ đổ máu chứ không đổ lệ. Làm một người quân nhân hắn đã vì đế quốc của mình mà chiến đấu nhưng hắn cũng chỉ là một người bình thường, chỉ mong muốn khi chết đi sẽ không trở thành quái vật hoặc là ác ma không có linh hồn.
- Tiểu tử, đứng lên đi. Là một quân nhân, cho dù muốn chết cũng phải cầm đao trong tay ngươi đâm vào địch!
Nặc Đốn đi tới bên cạnh hắn, cúi người nhặt đao nhét vào tay hắn.
- Đừng sợ, lau khô nước mắt đi theo bên cạnh ta! Cho dù có chết xuống địa ngục hay là biến thành ma quỷ chúng ta cũng phải là một số việc! Chúng ta phải làm thịt bọn rác rưởi này đã!
Nặc Đốn vỗ vào bả vai binh lính trẻ tuổi này, cười to nói.
- Được. Ta đi theo ngươi! Nếu như ta bị quái vật làm bị thương, xin hãy một đao chặt bỏ đầu ta!
Thanh niên lau khô nước mắt, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, đứng ở bên cạnh Nặc Đốn.
Con người ở trong tuyệt cảnh thường lựa chọn khuất phục vận mệnh tàn khốc, buông tha sự chống cự vô ích, hy vọng lấy cái chết để được giải thoát. Đối với quân nhân mà nói, chết trận một cách oanh liệt trên chiến trường cũng là một loại hạnh phúc. Song đối với Khang Đức tướng quân cùng hơn 1 vạn quan binh thủ hạ dưới tay hắn mà nói thì loại quyền này đã hoàn toàn bị tước đoạt.
Một màn phát sinh giữa Nặc Đốn cùng binh lính trẻ tuổi này nhanh chóng lan truyền cho mọi người. Sự sợ hãi, tuyệt vọng, bi thương được thay thế bởi sự phẫn nộ. Chiến ý một lần nữa trở về trên người đám quan binh.
“Nếu như ta bị quái vật làm bị thương, xin hãy chặt đầu của ta.” Trở thành câu dặn dò của quan binh đối với chiến hữu bên cạnh.
- Tây Tư thật sự xong rồi, chúng ta cũng hết đời rồi! Ác ma đã mở ra cửa địa ngục, đại lục này cũng xong rồi!
Khang Đức tướng quân nhìn hành thi đang tới gần, thì thào nói. Vị tướng quân này chưa từng nghĩ đến người của mình sẽ lấy phương thức như vậy để chấm dứt tính mạng.
- Phụ thân hạ mệnh lệnh đi. Binh lính của chúng ta đều đã chuẩn bị tốt cho trận đánh cuối cùng này rồi!
Một sĩ quan bên cạnh Khang Đức quay đầu nhìn về phía sau một chút rồi nhẹ giọng nói với lão.
- Được. Đế quốc không còn, tướng quân cùng binh lính bỏ mạng. Đi theo bên cạnh ta, hài tử, lão ba cũng không muốn ngươi cùng chết!
Trong mắt Khang Đức lệ quang chớp động, là một phụ thân, lão muống dùng tính mạng của mình mở ra một con đường sống cho con trai mình.
- Con hiểu được, phụ thân!
Thanh niên nặng nề gật đầu.
Khang Đức chậm rãi giơ trường kiếm trong tay lên, chuẩn bị ra lệnh cuối cùng.
- Tình huống nguy cấp, ta muốn động thủ! Kinh Lôi ngươi đi tìm tướng lĩnh của quân đội phản kháng, chỉ huy bộ đội đánh giết thẳng ra ngoài, thẳng tới biên giới A Tư Mạn.
Thủy Y Nhiên nhìn Kinh Lôi nói. Nàng cùng Kinh Lôi, Ma Tước đã ẩn thân ở chỗ này một lúc.
- Được!
Kinh Lôi nói xong xoay người chui vào sâu trong rừng cây, đi tới chỗ Khang Đức đang ẩn nấp.
- Ta thì sao?
Ma Tước vội vàng hỏi.
- Ngươi thì đi ở bên cạnh ta, ta muốn ngươi bảo vệ ta khi ta phóng thích ma pháp.
Thủy Y Nhiên cười nói, giọng nói rất ôn nhu.
Ma Tước chỉ cảm thấy trong đầu oanh một tiếng, bầu trời đầy sao, tiên hoa thơm ngát, thiên sứ thánh khiết, bộ ngực đầy đặn mềm mại đang ở trước mặt làm hắn hoảng hốt, nhất thời cảm thấy mê muội.
- Ngươi thật sự muốn ta bảo vệ ngươi sao? Ta sẽ bảo vệ ngươi!
Nước miếng hắn chảy dài xuống, đi tới gần Thủy Y Nhiên, không nghĩ lại nặng nề ngã ở trên mặt đất. Vừa ngẩng đầu nhìn lên thì Thủy Y Nhiên đã đi xa.
- Chờ ta đã! Ta sẽ đến bảo vệ ngươi!
Lảo đảo đứng lên, sắc long hô to rồi vọt tới. Mặc dù phía trước có mấy ngàn hành thi nhưng dưới tác dụng của hormone nam tính, hắn cảm giác được chỉ cần một ngón tay cũng có thể đem toàn bộ loài bò sát này bóp chết.
- Mẫu thân tự nhiên vĩ đại, khi tà ác bao phủ, xin người hãy ban cho ta lực lượng thánh khiết để quét đi tất cả những thứ không sạch sẽ! Thủy nguyên tố tinh khiết…
Đột nhiên trong lúc yên tĩnh này lại vang lên một trang ma pháp chú ngữ êm tai, hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Chữ “Sát” vừa lên tới yết hầu Khang Đức bị tràng chú ngữ này làm cho dừng lại.
Nương theo thanh âm êm tai, một nam một nữ từ trong rừng cây cách chỗ Khang Đức không xa đi ra. Nử tử đứng ở trên sơn đạo, tiếp tục ngâm xướng, nam nhân uy mãnh kia đứng ở trước người nàng.
- Bọn họ là ai?
Khang Đức kinh ngạc nhìn những vị khách không mời trước mặt, không hiểu ra sao.
- Hẳn là đến giúp chúng ta. Không nghĩ tới lại có người trợ giúp chúng ta. Phụ thân, ma pháp chú ngữ này dường như con chưa từng nghe qua! Trên đại lục, uy lực ma pháp càng lớn thì thời gian ngâm xướng càng dài. Xem ra chúng ta được cứu rồi!
Thanh niên nhìn nữ ma pháp sư đang ngâm xướng chú ngữ ở phía xa xa, vui mừng lẫn sợ hãi nói.
- Ngươi nói rất đúng, hài tử! Nếu như ta đoán không sai thì nàng hẳn là thánh ma đạo sư! Khó có thể tin được!
Khang Đức nhìn bóng lưng Thủy Y Nhiên. Lão đã bắt được một chỗ để cứu mạng, lập tức ra lệnh.
- Lập tức phái một đội nhân mã đến bảo vệ nàng!
/372
|