- Tiểu Vân, đại thúc đi phó ước! Ta tạm thời ra ngoài gặp nàng.
Thủy Hàn đưa cho Lưu Vân tờ giấy, cũng nói cho hắn biết Lão Tạp sau khi nhận được thư của Bố Lố Khắc đưa tới thì một mình ra ngoài lúc quá trưa.
- Đại thúc, chúc người gặp vận may!
Lưu Vân thở dài nói.
Đối với chủ ý do bản thân hắn đề xuất, thật ra trong lòng Lưu Vân cũng không có một chút chắc chắn nào. Hắn biết phương pháp này nếu như dùng với nữ nhân ở kiếp trước thì chắc chắn sẽ bị mắng là ngu ngốc. Còn đối với nữ nhân dị thế thì hắn cũng không biết có hữu dụng hay không. Thật sự chỉ có trời biết. Chỉ là hắn thấy hơn mười năm qua mà Phỉ Lệ Ti vẫn còn độc thân như cũ, liền xác định tình cảm của bà với Lão Tạp vẫn còn rất sâu đậm. Hắn tin tưởng chỉ cần Lão Tạp có thể bình an trở về, nói không trung còn có thể có vui mừng cùng ngạc nhiên ngoài ý muốn. Cho nên cực lực cổ động Lão Tạp thử dùng. Nhưng hắn không có nghĩ tới sau khi Lão Tạp rời đi, một thời gian rất lâu không có xuất hiện. Bởi vì bớt đi sự trợ giúp của một ma đạo sư cường đại cho nên đối thu đang âm thầm ẩn nấp cũng bắt đầu hành động nhắm vào hắn.
- Tỷ tỷ không sao chứ?
Thủy Hàn nhẹ giọng hỏi.
Tới bữa cơm trưa nhưng Thủy Linh Nhi vẫn không ra khỏi phòng, bởi vì y phục của nàng đã bị Lưu Vân xé thành mảnh nhỏ, người cũng bị hành hạ tới bủn rủn cả người.
- Ừ, tất cả đều tốt, chỉ là thân thể có chút khó chịu.
Lưu Vân xấu hổ cười nói.
- Lão đại, ngươi sắp phải cùng Bố Lỗ Khắc khai chiến, hãy coi chừng thân thể một chút!
Thủy Hàn thấy hắn không có để ý tới cuộc chiến với Bố Lỗ Khắc, nhịn không được bèn nói.
- Được rồi. Để ta mang thức ăn cho tỷ tỷ ngươi.
Mặc dù da mặt Lưu Vân rất dầy nhưng thằng em vợ ám chỉ, yêu cầu hắn phải “tiết chế” làm cho Lưu Vân chỉ có thể bưng thức ăn chạy trối chết.
Thủy Linh Nhi trở lại bên cạnh Lưu Vân được ba ngày. Cuối cùng cuộc chiến giữa Bố Lỗ Khắc cùng Lưu Vân cũng đến.
Sáng sớm, đấu trường đế đô Ma Vũ đã chật kín người, tất cả đều khẩn trương chờ đợi hai vị diễn viên lên võ đài trình diễn. Các quý tộc Hải Lam thành cơ hồ đều xuất hiện. Rất nhiều thiếu phụ cùng các thiếu nữ quý tộc đều mặc những trang phục vô cùng kiều diễm, dường như không phải đến xem cuộc chiến mà đến ra mắt. Đối với bọn họ mà nói thứ nhất là được nhìn thấy phong thái nhân vật truyền kỳ của Hỏa Vân, tiếp theo là được nhìn thấy cảnh tượng phong quang của Bố Lỗ Khắc, đường đường chính chính đánh bại hắn, rửa sạch sự sỉ nhục người này từng gây ra cho A Tư Mạn.
Lưu Vân kiêu ngạo di chuyển chiến đấu mấy nghìn dặm bên trong lãnh thổ A Tư Mạn, sau đó thành công thoát. Lúc ở Tây Đốn thành lại dùng thủ đoạn hèn hạ đánh trọng thương Bố Lỗ Khắc tướng quân đã làm cho rất nhiều người A Tư Mạn căm phẫn. Dân chúng đại đế quốc luôn cảm thấy ưu việt hơn cho nên không thể chấp nhận sự thất bại cùng tôn nghiêm bị đả kích.
- Mẹ kiếp, đây là ưu thế chủ nhà! Trận này không thể đánh lâu!
Lưu Vân mang theo đám người Thủy Linh Nhi, Thủy Hàn từ bên cạnh đấu trường lẳng lặng tiến vào trong sân. Nhìn biển người trước mắt, lại nghe những tiếng hoan hô đinh tai nhức óc, Lưu Vân không khỏi thở dài nói.
- Chàng nghìn vạn lần phải cẩn thận một chút, đừng để bọn họ ảnh hưởng.
Thủy Linh Nhi nhẹ nhàng nhéo tay Lưu Vân, ôn nhu nói.
- Cái gì ta cũng không nghe được. Trong lỗ tai ta bây giờ vẫn còn tiếng rên rỉ mất hồn của bảo bối nàng!
Lưu Vân vì để cho nàng không phải lo lắng, khẽ nói vào bên tai Thủy Linh Nhi.
- Nếu như nàng đáp ứng ta đêm nay chiều ta thật tốt ta nhất định có thể thắng!
Thủy Linh Nhi nhất thời đỏ bừng mặt, không khỏi dùng sức nhéo nam nhân sắp ra đánh nhau rồi mà còn không đứng đắn nghiêm chỉnh.
- Không chịu? Ta nhất định sẽ thua.
Lưu Vân vẻ mặt đau khổ nói.
Thủy Linh Nhi rốt cuộc gật đầu, làm cho kẻ nào đó hài lòng, lộ ra nụ cười dâm đãng.
- Mời mọi người đứng dậy hoan nghênh hoàng hậu bệ hạ vào bàn.
Khi Lưu Vân tới chỗ ngồi của mình, một gã quan viên ở giữa sân phất tay ngăn người xem không huyên náo, lớn tiếng nói.
Lâm Mị dưới sự hộ tống của một đám thị nữ, trang phục đẹp đẽ xuất hiện ở cửa vào đấu trường, dưới sự vỗ tay nhiệt liệt của người xem, chậm rãi đi đến bàn chủ tọa. Nữ nhân này từ khi bắt đầu không chế đế quốc A Tư Mạn đã áp dụng một loạt cải cách trong đế quốc, trọng dụng rất nhiều quan viên xuất thân bình dân khiến cho đời sống của dân chúng đế quốc ngày càng được cải thiện. Quốc lực mặc dù chưa từng được đề cao nhưng đã xứng đáng trở thành “Nữ hoàng” trong lòng mọi người. Mặc dù nàng không có leo lên đế vị nhưng người A Tư Mạn đã sớm có thói quen trong cuộc sống chỉ có hoàng hậu mà không có hoàng đế.
“Xem ra nàng thật sự rất được lòng người! Nếu như không có điều ngoài ý muốn, có lẽ nàng thực sự có năng lực thống nhất đại lục, hoàn thành đại nghiệp vĩ đại chưa từng có ai làm được.”
Lưu Vân nhìn những người xem bởi vì Lâm Mị xuất hiện mà trở nên điên cuồng, trong lòng thầm than. Nghĩ tới một người phụ nữ như vậy coi trọng mình, trong lòng hắn không khỏi có chút đắc ý.
“Bạch y nữ tử thần bí rốt cuộc có lai lịch gì? Tại sao nàng có thể tín nhiệm ngươi như thế?
Khi ánh mắt Lưu Vân rơi xuống người bạch y liền bị hấp dẫn.
Nếu như nói Lâm Mị giống như đóa hoa mẫu đơn tỏa ra diễm quang chói mắt thì nàng là một đóa u lan tràn đầy hương thơm. Mặc dù khuôn mặt nàng bị bao phủ bởi một tầng sa mỏng nhưng trong lòng mỗi người đều sinh ra một loại cảm giác vi diệu: Phía sau cái khăn che mặt đó nhất định là một dung nhan tuyệt thế. Do vậy một tầng sa mỏng che mặt chỉ làm tăng thêm mị lực vô hạn của nàng, làm cho người ta có vô vàn ý nghĩ, làm cho vẻ đẹp của nàng được phóng đại lên.
- Ca ca, hai vị tỷ tỷ rất đẹp? Có muốn tới gần một chút để xem không?
Thanh âm ngọt ngào vang lên cắt đứt sự suy nghĩ của Lưu Vân. Mặc dù lời nói của Thủy Linh Nhi không có nửa phần ghen tuông nhưng cũng làm cho Lưu Vân cảm thấy xấu hổ không thôi.
- Linh nhi, bạch y nữ tử kia chính là nhân vật lợi hại, ngày đó làm cho phu quân của nàng phải nhảy xuống sông Trường Giang. Cho nên ta mới mở to hai mắt để nhìn nàng ta!
Sau khi thành công chuyển hướng đề tài, Lưu Vân bắt đầu nhắm hai mắt dưỡng thần, bình tĩnh chờ trận đại chiến.
Lưu Vân cùng Bố Lỗ Khắc vừa vào trong đấu trường, sự đối lập bắt đầu xuất hiện. Khi quan viên cao giọng giới thiệu Lưu Vân bá tước đến từ Hỏa Vân đế quốc, trong khán đài chỉ vang lên tiếng vỗ tay thưa thốt, rất nhiều người nhìn về phía Lưu Vân chỉ chỉ trỏ trỏ giống như đang xem quái vật. Lưu Vân sau khi khách sáo một phen với những người đang xem, bắt đầu hoài nghi về những tiếng vỗ tay này có thể là khán giả phẫn nộ đánh vào ghế ngồi phát ra tiếng va. Nhưng khi giới thiệu đến Bố Lỗ Khắc, những tiếng hoan hô vỗ tay bắt đầu rào rào làm cho Lưu Vân thật sự sinh ra cảm giác ghen ghét.
- Tốt xấu gì lão tử còn chưa có ngã xuống, trọng tài còn chưa có đếm tới mười chứ?
Nhìn mọi người kích động hướng Bố Lỗ Khắc hỏi thăm, Lưu Vân mắng thầm.
Khi đấu trường một lần nữa yên tĩnh lại. Quan viên trong sân bảo hai người đến trước chủ đài, dường như hoàng hậu Lâm Mị còn có lời muốn nói.
Lưu Vân xoay người đi tới bên cạnh Thủy Linh Nhi, ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của nàng, hôn thật nồng nhiệt lên đôi môi của nàng. Cử động đột nhiên của hắn hấp dẫn ánh mắt mọi người, càng làm cho một đám các cô gái đang xem thất kinh hét rầm lên. Không đợi mọi người lấy lại tinh thần, Lưu Vân tiêu sái ngẩng câo đầu đi tới phía chủ đài.
- Lưu Vân bá tước, Bố Lỗ Khắc tướng quân. Hôm nay ta cho phép các ngươi đại biểu Khải Đức gia tộc của Hỏa Vân cùng Y Đặc gia tộ của A Tư Mạn tiến hành một trận đánh công bình ở chỗ này. Xin hai vị nhớ kỹ trận chiến hôm nay không phải vì cừu hận mà là vì vinh dự cùng sự hữu nghị! Các ngươi là hai ngôi sao sáng mới nổi của hai gia tộc huy hoàng và hiển hách trên đại lục. Lúc này cánh cửa hòa bình của hai đế quốc sẽ do các ngươi dùng tài cán của mình mở ra. Vinh quang thuộc về các ngươi, những võ sĩ dũng cảm!
Trong khi Bố Lỗ Khắc đang cung kính nghe hoàng hậu phát biểu, đôi mắt của Lưu Vân lại dò xét qua lại trên những đường cong lung linh trên thân thể hoàng hậu.
“Người đàn bà này có thể đã thật lâu không có cùng quốc vương xxxx? Chẳng lẽ nàng thật sự là một nữ nhân thích hành hạ người khác? Ai da, nếu vậy thì thật là đáng tiếc cho dáng vóc này!
“Người này thật sự là một đại sắc lang. Lúc này còn có loại tâm tình này!
Bạch Y vẫn nhìn chăm chú Lưu Vân, thấy bộ dáng này của hắn, không khỏi lắc đầu khẽ thở dài.
Tiếp theo quan viên trong sân bắt đầu tuyên bố tỉ thí bắt đầu, sáu đó lùi ra bên cạnh sân.
Giữ sân là tám thước đất trống, Lưu Vân cùng Bố Lỗ Khắc phân biệt đứng ở hai đầu sân, nhìn nhau.
Bố Lỗ Khắc khom người hướng Lưu Vân hành lễ võ sĩ. Hắn thản nhiên nhận lễ, sau đó mỉm cười đưa tay ra hiệu bình thân.
“Mẹ kiếp, hắn muốn bái ta, ta bảo hắn không cần làm như vậy chẳng lẽ là sai sao?”
Nghe thấy trong đấu trường truyền đến tiếng mắng chửi, Lưu Vân căm tức quay đầu liếc mắt nhìn người xem, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, rời khỏi giữa sân đấu đi về phía quan viên mới tuyên bố trận đấu bắt đầu.
- Trọng tài, ta kháng nghị! Trận đấu còn chưa có bắt đầu, những người này sẽ không làm phiền ta chứ? Chính ngươi cũng nghe thấy lỗ tai của ta đã bị phá hủy, như thế nào có thể phán đoán phương hướng công kích của đối phương? Suy nghĩ của ta bị quấy nhiễu, trận đấu này còn công bình sao?
Quan viên đưa tay lau nước miếng phun trên mặt, bất đắc dĩ đứng lên ngăn mọi người đang xem. Lưu Vân sau khi thấy mọi nơi an tĩnh mới thản nhiên quay trở lại sân thi thấu.
“Tên này ngay cả lễ tiết võ sĩ cũng không biết. Lại còn giở trò!
Hiên nhiên Bố Lỗ Khắc rất căm tức, thiếu chút nữa vứt bỏ phong độ quý tộc mắng chửi Lưu Vân.
Bố Lỗ Khắc gật đầu, rút trường kiếm bên hông ra.
Lúc này hắn cũng không biết mặc dù vũ kỹ không bằng hắn nhưng Lưu Vân bá tước không theo lẽ thường này rất nhanh chóng biến một trận thắng vẻ vang đầy mong chờ của hắn thành một trận hành hạ vô cùng thống khổ.
Thủy Hàn đưa cho Lưu Vân tờ giấy, cũng nói cho hắn biết Lão Tạp sau khi nhận được thư của Bố Lố Khắc đưa tới thì một mình ra ngoài lúc quá trưa.
- Đại thúc, chúc người gặp vận may!
Lưu Vân thở dài nói.
Đối với chủ ý do bản thân hắn đề xuất, thật ra trong lòng Lưu Vân cũng không có một chút chắc chắn nào. Hắn biết phương pháp này nếu như dùng với nữ nhân ở kiếp trước thì chắc chắn sẽ bị mắng là ngu ngốc. Còn đối với nữ nhân dị thế thì hắn cũng không biết có hữu dụng hay không. Thật sự chỉ có trời biết. Chỉ là hắn thấy hơn mười năm qua mà Phỉ Lệ Ti vẫn còn độc thân như cũ, liền xác định tình cảm của bà với Lão Tạp vẫn còn rất sâu đậm. Hắn tin tưởng chỉ cần Lão Tạp có thể bình an trở về, nói không trung còn có thể có vui mừng cùng ngạc nhiên ngoài ý muốn. Cho nên cực lực cổ động Lão Tạp thử dùng. Nhưng hắn không có nghĩ tới sau khi Lão Tạp rời đi, một thời gian rất lâu không có xuất hiện. Bởi vì bớt đi sự trợ giúp của một ma đạo sư cường đại cho nên đối thu đang âm thầm ẩn nấp cũng bắt đầu hành động nhắm vào hắn.
- Tỷ tỷ không sao chứ?
Thủy Hàn nhẹ giọng hỏi.
Tới bữa cơm trưa nhưng Thủy Linh Nhi vẫn không ra khỏi phòng, bởi vì y phục của nàng đã bị Lưu Vân xé thành mảnh nhỏ, người cũng bị hành hạ tới bủn rủn cả người.
- Ừ, tất cả đều tốt, chỉ là thân thể có chút khó chịu.
Lưu Vân xấu hổ cười nói.
- Lão đại, ngươi sắp phải cùng Bố Lỗ Khắc khai chiến, hãy coi chừng thân thể một chút!
Thủy Hàn thấy hắn không có để ý tới cuộc chiến với Bố Lỗ Khắc, nhịn không được bèn nói.
- Được rồi. Để ta mang thức ăn cho tỷ tỷ ngươi.
Mặc dù da mặt Lưu Vân rất dầy nhưng thằng em vợ ám chỉ, yêu cầu hắn phải “tiết chế” làm cho Lưu Vân chỉ có thể bưng thức ăn chạy trối chết.
Thủy Linh Nhi trở lại bên cạnh Lưu Vân được ba ngày. Cuối cùng cuộc chiến giữa Bố Lỗ Khắc cùng Lưu Vân cũng đến.
Sáng sớm, đấu trường đế đô Ma Vũ đã chật kín người, tất cả đều khẩn trương chờ đợi hai vị diễn viên lên võ đài trình diễn. Các quý tộc Hải Lam thành cơ hồ đều xuất hiện. Rất nhiều thiếu phụ cùng các thiếu nữ quý tộc đều mặc những trang phục vô cùng kiều diễm, dường như không phải đến xem cuộc chiến mà đến ra mắt. Đối với bọn họ mà nói thứ nhất là được nhìn thấy phong thái nhân vật truyền kỳ của Hỏa Vân, tiếp theo là được nhìn thấy cảnh tượng phong quang của Bố Lỗ Khắc, đường đường chính chính đánh bại hắn, rửa sạch sự sỉ nhục người này từng gây ra cho A Tư Mạn.
Lưu Vân kiêu ngạo di chuyển chiến đấu mấy nghìn dặm bên trong lãnh thổ A Tư Mạn, sau đó thành công thoát. Lúc ở Tây Đốn thành lại dùng thủ đoạn hèn hạ đánh trọng thương Bố Lỗ Khắc tướng quân đã làm cho rất nhiều người A Tư Mạn căm phẫn. Dân chúng đại đế quốc luôn cảm thấy ưu việt hơn cho nên không thể chấp nhận sự thất bại cùng tôn nghiêm bị đả kích.
- Mẹ kiếp, đây là ưu thế chủ nhà! Trận này không thể đánh lâu!
Lưu Vân mang theo đám người Thủy Linh Nhi, Thủy Hàn từ bên cạnh đấu trường lẳng lặng tiến vào trong sân. Nhìn biển người trước mắt, lại nghe những tiếng hoan hô đinh tai nhức óc, Lưu Vân không khỏi thở dài nói.
- Chàng nghìn vạn lần phải cẩn thận một chút, đừng để bọn họ ảnh hưởng.
Thủy Linh Nhi nhẹ nhàng nhéo tay Lưu Vân, ôn nhu nói.
- Cái gì ta cũng không nghe được. Trong lỗ tai ta bây giờ vẫn còn tiếng rên rỉ mất hồn của bảo bối nàng!
Lưu Vân vì để cho nàng không phải lo lắng, khẽ nói vào bên tai Thủy Linh Nhi.
- Nếu như nàng đáp ứng ta đêm nay chiều ta thật tốt ta nhất định có thể thắng!
Thủy Linh Nhi nhất thời đỏ bừng mặt, không khỏi dùng sức nhéo nam nhân sắp ra đánh nhau rồi mà còn không đứng đắn nghiêm chỉnh.
- Không chịu? Ta nhất định sẽ thua.
Lưu Vân vẻ mặt đau khổ nói.
Thủy Linh Nhi rốt cuộc gật đầu, làm cho kẻ nào đó hài lòng, lộ ra nụ cười dâm đãng.
- Mời mọi người đứng dậy hoan nghênh hoàng hậu bệ hạ vào bàn.
Khi Lưu Vân tới chỗ ngồi của mình, một gã quan viên ở giữa sân phất tay ngăn người xem không huyên náo, lớn tiếng nói.
Lâm Mị dưới sự hộ tống của một đám thị nữ, trang phục đẹp đẽ xuất hiện ở cửa vào đấu trường, dưới sự vỗ tay nhiệt liệt của người xem, chậm rãi đi đến bàn chủ tọa. Nữ nhân này từ khi bắt đầu không chế đế quốc A Tư Mạn đã áp dụng một loạt cải cách trong đế quốc, trọng dụng rất nhiều quan viên xuất thân bình dân khiến cho đời sống của dân chúng đế quốc ngày càng được cải thiện. Quốc lực mặc dù chưa từng được đề cao nhưng đã xứng đáng trở thành “Nữ hoàng” trong lòng mọi người. Mặc dù nàng không có leo lên đế vị nhưng người A Tư Mạn đã sớm có thói quen trong cuộc sống chỉ có hoàng hậu mà không có hoàng đế.
“Xem ra nàng thật sự rất được lòng người! Nếu như không có điều ngoài ý muốn, có lẽ nàng thực sự có năng lực thống nhất đại lục, hoàn thành đại nghiệp vĩ đại chưa từng có ai làm được.”
Lưu Vân nhìn những người xem bởi vì Lâm Mị xuất hiện mà trở nên điên cuồng, trong lòng thầm than. Nghĩ tới một người phụ nữ như vậy coi trọng mình, trong lòng hắn không khỏi có chút đắc ý.
“Bạch y nữ tử thần bí rốt cuộc có lai lịch gì? Tại sao nàng có thể tín nhiệm ngươi như thế?
Khi ánh mắt Lưu Vân rơi xuống người bạch y liền bị hấp dẫn.
Nếu như nói Lâm Mị giống như đóa hoa mẫu đơn tỏa ra diễm quang chói mắt thì nàng là một đóa u lan tràn đầy hương thơm. Mặc dù khuôn mặt nàng bị bao phủ bởi một tầng sa mỏng nhưng trong lòng mỗi người đều sinh ra một loại cảm giác vi diệu: Phía sau cái khăn che mặt đó nhất định là một dung nhan tuyệt thế. Do vậy một tầng sa mỏng che mặt chỉ làm tăng thêm mị lực vô hạn của nàng, làm cho người ta có vô vàn ý nghĩ, làm cho vẻ đẹp của nàng được phóng đại lên.
- Ca ca, hai vị tỷ tỷ rất đẹp? Có muốn tới gần một chút để xem không?
Thanh âm ngọt ngào vang lên cắt đứt sự suy nghĩ của Lưu Vân. Mặc dù lời nói của Thủy Linh Nhi không có nửa phần ghen tuông nhưng cũng làm cho Lưu Vân cảm thấy xấu hổ không thôi.
- Linh nhi, bạch y nữ tử kia chính là nhân vật lợi hại, ngày đó làm cho phu quân của nàng phải nhảy xuống sông Trường Giang. Cho nên ta mới mở to hai mắt để nhìn nàng ta!
Sau khi thành công chuyển hướng đề tài, Lưu Vân bắt đầu nhắm hai mắt dưỡng thần, bình tĩnh chờ trận đại chiến.
Lưu Vân cùng Bố Lỗ Khắc vừa vào trong đấu trường, sự đối lập bắt đầu xuất hiện. Khi quan viên cao giọng giới thiệu Lưu Vân bá tước đến từ Hỏa Vân đế quốc, trong khán đài chỉ vang lên tiếng vỗ tay thưa thốt, rất nhiều người nhìn về phía Lưu Vân chỉ chỉ trỏ trỏ giống như đang xem quái vật. Lưu Vân sau khi khách sáo một phen với những người đang xem, bắt đầu hoài nghi về những tiếng vỗ tay này có thể là khán giả phẫn nộ đánh vào ghế ngồi phát ra tiếng va. Nhưng khi giới thiệu đến Bố Lỗ Khắc, những tiếng hoan hô vỗ tay bắt đầu rào rào làm cho Lưu Vân thật sự sinh ra cảm giác ghen ghét.
- Tốt xấu gì lão tử còn chưa có ngã xuống, trọng tài còn chưa có đếm tới mười chứ?
Nhìn mọi người kích động hướng Bố Lỗ Khắc hỏi thăm, Lưu Vân mắng thầm.
Khi đấu trường một lần nữa yên tĩnh lại. Quan viên trong sân bảo hai người đến trước chủ đài, dường như hoàng hậu Lâm Mị còn có lời muốn nói.
Lưu Vân xoay người đi tới bên cạnh Thủy Linh Nhi, ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của nàng, hôn thật nồng nhiệt lên đôi môi của nàng. Cử động đột nhiên của hắn hấp dẫn ánh mắt mọi người, càng làm cho một đám các cô gái đang xem thất kinh hét rầm lên. Không đợi mọi người lấy lại tinh thần, Lưu Vân tiêu sái ngẩng câo đầu đi tới phía chủ đài.
- Lưu Vân bá tước, Bố Lỗ Khắc tướng quân. Hôm nay ta cho phép các ngươi đại biểu Khải Đức gia tộc của Hỏa Vân cùng Y Đặc gia tộ của A Tư Mạn tiến hành một trận đánh công bình ở chỗ này. Xin hai vị nhớ kỹ trận chiến hôm nay không phải vì cừu hận mà là vì vinh dự cùng sự hữu nghị! Các ngươi là hai ngôi sao sáng mới nổi của hai gia tộc huy hoàng và hiển hách trên đại lục. Lúc này cánh cửa hòa bình của hai đế quốc sẽ do các ngươi dùng tài cán của mình mở ra. Vinh quang thuộc về các ngươi, những võ sĩ dũng cảm!
Trong khi Bố Lỗ Khắc đang cung kính nghe hoàng hậu phát biểu, đôi mắt của Lưu Vân lại dò xét qua lại trên những đường cong lung linh trên thân thể hoàng hậu.
“Người đàn bà này có thể đã thật lâu không có cùng quốc vương xxxx? Chẳng lẽ nàng thật sự là một nữ nhân thích hành hạ người khác? Ai da, nếu vậy thì thật là đáng tiếc cho dáng vóc này!
“Người này thật sự là một đại sắc lang. Lúc này còn có loại tâm tình này!
Bạch Y vẫn nhìn chăm chú Lưu Vân, thấy bộ dáng này của hắn, không khỏi lắc đầu khẽ thở dài.
Tiếp theo quan viên trong sân bắt đầu tuyên bố tỉ thí bắt đầu, sáu đó lùi ra bên cạnh sân.
Giữ sân là tám thước đất trống, Lưu Vân cùng Bố Lỗ Khắc phân biệt đứng ở hai đầu sân, nhìn nhau.
Bố Lỗ Khắc khom người hướng Lưu Vân hành lễ võ sĩ. Hắn thản nhiên nhận lễ, sau đó mỉm cười đưa tay ra hiệu bình thân.
“Mẹ kiếp, hắn muốn bái ta, ta bảo hắn không cần làm như vậy chẳng lẽ là sai sao?”
Nghe thấy trong đấu trường truyền đến tiếng mắng chửi, Lưu Vân căm tức quay đầu liếc mắt nhìn người xem, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, rời khỏi giữa sân đấu đi về phía quan viên mới tuyên bố trận đấu bắt đầu.
- Trọng tài, ta kháng nghị! Trận đấu còn chưa có bắt đầu, những người này sẽ không làm phiền ta chứ? Chính ngươi cũng nghe thấy lỗ tai của ta đã bị phá hủy, như thế nào có thể phán đoán phương hướng công kích của đối phương? Suy nghĩ của ta bị quấy nhiễu, trận đấu này còn công bình sao?
Quan viên đưa tay lau nước miếng phun trên mặt, bất đắc dĩ đứng lên ngăn mọi người đang xem. Lưu Vân sau khi thấy mọi nơi an tĩnh mới thản nhiên quay trở lại sân thi thấu.
“Tên này ngay cả lễ tiết võ sĩ cũng không biết. Lại còn giở trò!
Hiên nhiên Bố Lỗ Khắc rất căm tức, thiếu chút nữa vứt bỏ phong độ quý tộc mắng chửi Lưu Vân.
Bố Lỗ Khắc gật đầu, rút trường kiếm bên hông ra.
Lúc này hắn cũng không biết mặc dù vũ kỹ không bằng hắn nhưng Lưu Vân bá tước không theo lẽ thường này rất nhanh chóng biến một trận thắng vẻ vang đầy mong chờ của hắn thành một trận hành hạ vô cùng thống khổ.
/372
|