Dị Giới Quân Đội

Chương 222: Nam nhân của hoàng hậu [trung]

/372


Khi Lâm Thi Đình quay về tới nhà thì thấy trong phòng có ánh sáng. Sau khi Lâm Thi Nhã trở thành thủ lĩnh Mị Ảnh, tỷ đệ các nàng liền có được ngôi nhà này tại Hải Lam thành. Tỷ đệ ba người từng sống vui vẻ, ấm ám quây quần bên nhau. Nhưng sau khi Lâm Thi Nhã gặp chuyện không may, chỉ còn lại một mình nàng ở đây.

“Chẳng lẽ là Hiểu Phong đã trở về?”

Nhìn ngọn đèn trong phòng, trong long Lâm Thi Đình dâng lên sự vui mừng lẫn sợ hãi, vội vàng đẩy cửa phòng ra.

Thanh âm mở cửa kinh động một thanh niên đang ngồi chăm chú đọc sách ở trước bàn. Hắn nhìn qua chỉ mới 17, 18 tuổi, nhưng vẻ mặt u buồn cùng sự trưởng thành vượt xa tuổi của hắn.

- Nhị tỷ, tỷ đã trở về.

Thanh niên khép quyển sách trong tay lại, quay đầu nhìn Lâm Thi Đình, trên mặt lộ ra nụ cười ấm áp.

- Đệ đã chuẩn bị cơm tối cho tỷ, khẳng định tỷ còn chưa ăn gì, đúng không?

- Lâm Phong, lúc này đệ quay về Hải Lam thành làm gì?

Lâm Thi Đình cảm thấy sống mũi cay cay, nhưng nàng vẫn nghiêm mặt đi tới bên cạnh thanh niên, giận dữ hỏi.

Con người là một loại động vật kì lạ, tâm tình con người luôn thay đổi tùy thuộc vào hoàn cảnh. Mới đây thôi Lâm Thi Đình vẫn là một Mị Ảnh làm cho vô số người run sợ, dù là vô số tính mạng mất đi trong tay nàng nàng cũng không có một chút mềm lòng. Nhưng lúc này, đứng ở bên cạnh đệ đệ, với một bữa cơm tối lại làm nàng cảm động muốn rơi lệ, trở thành một nữ nhân đầy tình cảm.

- Nhớ tỷ nên đệ mới trở lại, không nghĩ tới nhị tỷ lại không chào đón đệ.

Thanh niên vừa nói vừa đứng dậy đi vào bên trong phòng, bưng ra hai món ăn đặt ở trên bàn, sau đó kéo Lâm Thi Đình ngồi xuống.

- Nhị tỷ, đừng có giữ khuôn mặt lạnh lùng như vậy có được không? Đại tỷ đã từng nói nhị tỷ mặc dù nóng giận cũng vẫn xinh đẹp mê người nhưng ta là đệ đệ của tỷ, có lực miễn dịch. Tỷ ăn đi!

- Hiểu Phong, sau khi đại tỷ rời đi, mặc dù hoàng hậu không có trách tội chúng ta nhưng Hải Lam thành không phải là nơi đệ có thể ở lại. Cho nên ngay ngày mai đệ phải rời đi!

Lâm Thi Đình lo lắng nói.

- Nhị tỷ, tỷ một thân một mình ở Hải Lam thành cũng làm ta lo lắng. Hiện tại đại tỷ khó khăn lắm mới thoát khỏi bàn tay hoàng hậu, có được cuộc sống như ý muốn của tỷ ấy. Nhưng mà nhị tỷ lại đi làm nô lệ cho nàng. Ta biết các tỷ đều vì ta, cho nên dù hoàng hậu thật sự muốn giết ta cũng phải coi chừng các ngươi.

Lâm Phong nói một cách rất kiên quyết.

“Đệ đệ, đệ có thể nói ra những lời này, ta cùng đại tỷ chịu khổ hơn nữa cũng đáng. Ta cùng đại tỷ cũng không có bất cứ hy vọng gì đối với tương lai của mình. Tất cả giấc mộng của chúng ta đều gửi gắm trên người đệ, hy vọng có một ngày đệ có thể trở thành nam tử hán đỉnh thiên lập địa. Cho nên không muốn đệ bị bất cứ thương tổn gì. Đại tỷ từng nói với ta, nếu như nàng có điều gì ngoài ý muốn, ta phải chiếu cố đệ thật tốt. Nhưng mà nếu như ta có điều gì ngoài ý muốn, ai sẽ tới chiếu cố cho đệ đây?”

Lâm Thi Đình nhìn đệ đệ, trong lòng yên lặng suy nghĩ, thần sắc lo lắng càng ngày rõ.

- Tỷ cũng đừng lo lắng. Trước khi đệ trở về đã cẩn thận phân tích tình thế trước mắt. Tâm tư của hoàng hậu sợ rằng sẽ không để ý tới những tiểu nhân vật như chúng ta.

Lâm Phong thấy Lâm Thi Đình không nói lời nào bèn nói tiếp.

- Thật sao? Vậy đệ nói cho ta nghe một chút xem.

Lâm Thi Đình bị lời nói của hắn khơi mào, hứng thú hỏi.

Nàng cũng không biết đệ đệ mình bây giờ tiến triển như thế nào. Mấy năm qua nàng cùng đại tỷ bán mạng trong cuộc sống hắc ám, cố gắng vì Lâm Phong mà cung cấp những điều kiện tốt nhất, hết lòng bồi dưỡng hắn. Lâm Phong là kẻ có thiên phú hơn người nên cũng rất hiểu chuyện. Hắn biết mình có được tất cả đều là do tỷ tỷ dùng tính mạng đổi lấy. Cho nên bất luận học cái gì cũng khắc khổ chăm chỉ. Mặc dù không tới hai mươi tuổi nhưng vũ kỹ cùng học vấn vượt xa rất nhiều thanh niên quý tộc ở Hải Lam thành.

- Chiến loạn ở Tây Tư rất lạ kỳ, rất khác so với phản loạn bình thường. Ngọn lửa chiến tranh có thể lan tới A Tư Mạn hay không, hiện tại ai cũng không rõ. Đây là một việc khiến hoàng hậu phải lo lắng. Việc thứ hai chính là mặc dù chiến tranh với Hỏa Vân đế quốc đã kết thúc nhưng chuyện nghị hòa còn chưa có thảo luận xong. Hắc Ưng quân đoàn trưởng, Lưu Vân bá tước, người đến Hải Lam thành phụ trách việc nghị hòa cũng không phải là người lương thiện gì. Hắn từng làm cho A Tư Mạn đế quốc ăn đủ đau khổ, sợ rằng chuyện này cũng làm cho hoàng hậu rất đau đầu. Việc thứ ba, đệ từng nghe A Tư Mạn đế quốc từng ra lệnh cho Thú nhân đế quốc, nhưng hiện tại Thú nhân đế quốc cũng trở nên thần bí. Có lẽ có thể có đại sự phát sinh, hoàng hậu sợ rằng cũng phải lo lắng về điểm này.

Lâm Phong phân tích tình hình cho Lâm Thi Đình, ánh mắt của hắn dần dần trở nên nghiêm túc. Những điều này là do hắn thu thập các tin tức ngày thường rồi sửa sang lại một chút, sau đó phân tích và đưa ra kết luận. Lâm Thi Đình nghe Lâm Phong nói, khuôn mặt rốt cuộc cũng hiện lên nét cười. Nàng thậm chí còn cảm giác có một ngày đệ đệ mình sẽ trở lên nổi bật.

- Tỷ nói lúc này hoàng hậu còn thời gian quản chuyện của chúng ta sao? Lưu Vân bá tước kia thật là một nhân vật đầy sắc thái truyền kỳ. Lần này đệ quay về Hải Lam thành, thật ra là muốn nhìn xem hắn rốt cuộc là loại người gì mà lại có thể mang đến nhiều biến hóa cho đại lục như vậy!

Cuối cùng Lâm Phong thở dài nói, dáng vẻ lộ ra sự sùng bái.

- Đệ nói hắn sao?

Lâm Thi Đình nghe xong câu nói sau cùng của hắn, trên mặt không khỏi đỏ lên, thấp giọng nói:

- Đừng có làm ra vẻ sùng bái một tên ác ma!

- Hắn chính là một tên lưu manh vô lại!

- Lưu manh vô lại?

Lâm Phong ngạc nhiên nhìn nàng.

- Nhị tỷ, tại sao tỷ lại nói hắn như vậy chứ? Mặc dù hắn là kẻ địch của A Tư Mạn nhưng hắn xứng đáng là anh hùng!

Lâm Thi Đình cúi đầu không nói lời nào, chỉ không khỏi nhớ tới tình hình mấy ngày nay tiếp xúc với Lưu Vân.

Lâm Phong phát hiện ra sự khác lạ của Lâm Thi Đình:

- Chẳng lẽ tỷ đã gặp mặt hắn?

- Ta đâu chỉ có gặp mặt hắn, hiện tại hắn đã lọt vào trong tay Lâm Mị hoàng hậu, sinh tử khó biết.

Lâm Thi Đình thở dài nói.

-----------------------------

- Người tuổi trẻ, chuyện của ta đã kể xong. Những người từng nghe qua chuyện xưa của ta, cuối cùng đều bị nàng đưa lên đoạn đầu đài. Ngươi cũng có thể nhanh chóng bước lên đó. Thật sự là hâm mộ các ngươi, có thể chết một cách nhanh chóng, thống khoái. Còn ta thì phải ở lại chỗ này chịu hành hạ!

Trong thủy lao, một thanh âm già nua, khàn khàn, âm dương quái khí vang lên.

“Mẹ kiếp lão bất tử nhà ngươi! Đáng đời ngươi bị người đàn bà kia hành hạ như vậy!”

Nhìn lão nhân đáng thương gầy như que củi cách mình không xa, Lưu Vân không có chút thương tình, ngược lại còn thầm mắng trong lòng.

- Trong lòng ngươi nhất định đang mắng ta. Ha ha! Cứ mắng chửi đi, bởi vì ta thật sự rất cảm tạ ngươi đã tới nơi này làm bạn với ta. Đã thật lâu rồi nơi này chưa có người nào tới, ngươi biết ta rất cô độc không? Chỉ mỗi khi nàng muốn giết một ai đó nhưng lại khó quyết định dứt khoát nên mới đưa người ta giam vào trong thủy lao này, cùng ta chia sẻ những bí mật lớn nhất của đế quốc A Tư Mạn. Đương nhiên bí mật này không thể truyền ra ngoài, mà có thể giữ được bí mật một cách tuyệt đối thì chỉ có người chết! Chết rồi ngươi cũng đừng quên nữ nhân ác độc này đã hại ngươi. Nhất định phải trở về báo thù đó!

Thanh âm già nua khàn khàn tiếp tục vừa cười vừa nói.

- Đừng có kêu gào. Ngươi là lão già vô tác dụng! Làm nam nhân của nàng nhưng lại bị đối xử đến tình trạng này, ngươi làm cho mặt mũi nam nhân bị mất hết! Ngươi chỉ biết chiếm lấy thân thể nữ nhân nhưng lại không biết đầu óc lại không có não giống như lợn! Lão tử nói cho ngươi biết, ta không chỉ bắt nàng ở trên giường van xin ta tha cho mà lúc xuống giường cũng bắt nàng phải nghe lệnh ta!

Lưu Vân tức giận quát.

- Nam nhân trong mắt nàng đều là một loại người như nhau. Nàng chưa có tình cảm chân thật với người nào, ngươi khó có khả năng thành công!

- Khó có khả năng? Trên đời này còn chưa có chuyện gì ta không làm được. Nhìn ngươi mỗi ngày ăn những thứ mà ngay cả chó cũng không thèm ăn, thật là đáng thương. Đợi ngày nào đó ta đối phó xong nàng, sẽ cho ngươi ăn một bữa tử tế, được không? Chờ tới lúc đó có người cho ngươi ăn thịt cá thì ngươi sẽ biết! Hiện tại câm miệng lại cho ta!

Lưu Vân nói xong, không hề để ý tới lão nữa, tĩnh tâm tu luyện khí công, tiến nhập vào cảnh giới vong ngã.

Lưu Vân bị giam tại thủy lao đã hai ngày. Hai ngày này Lâm Thi Đình cũng không có đến hành hạ hắn nữa. Nhưng lão nhân cùng bị nhốt ở thủy lao với hắn lại làm cho hắn cảm thấy nguy hiểm thật lớn đang chuẩn bị giáng xuống đầu hắn. Nếu như có thể lựa chọn, hắn thậm chí tình nguyện mỗi một ngày đều chịu hành hạ trong hình thất còn hơn ngồi ở trong thủy lao âm u. Bởi vì ở chỗ này hắn gặp một người cũng bị nhốt trong thủy lão, một lão nhân sắp chết ---- kẻ đã dần dần bị dân chúng A Tư Mạn quên lãng, hoàng đế Khải Tát Cửu Thế.

Khi mới bị giam vào thủy lao, Lưu Vân cũng không có để ý trong thủy lao còn có người khác. Sau khi Lâm Thi Đình rời đi, hắn liền tĩnh tâm tự hỏi phương pháp thoát thân. Mặc dù mỗi một lần đối mặt với Lâm Thi Đình hắn luôn thể hiện sự kiên cường cứng rắn nhưng trong lòng hắn đang lo lắng như lửa đốt. BỞi vì Huyết thần giáo có để đã phát động, hắn không còn thời gian nữa. Mấy ngày này chịu tra tấn nhưng hắn đều vận dụng khí công chữa khỏi thương thế vào lúc buổi chiều, đồng thời hắn cũng phát hiện thân thể của mình bị một ít ma pháp cấm chế, cũng không cảm ứng được sự tồn tại của nguyên tố lục hệ ma pháp. Lâm Thi Đình đối với tốc độ hồi phục của thân thể hắn cũng cảm thấy kinh ngạc, khó hiểu. Còn hắn thì đang đau đầu vì lục hệ ma pháp mất linh. Bởi vì vũ kỹ của hắn cũng không mạnh tới mức có thể giúp hắn thoát khỏi tình trạng giam cầm. Ngay lúc hắn đang khổ sở nghĩ cách thoát thân thì một lão nhân lên tiếng ho khan làm hắn chú ý.

Dưới sự hiếu kì, hắn bèn cùng lão nhân hàn huyên trong thủy lao, nhưng buổi trò chuyện này lại làm lộ ra một bí mật kinh thiên động địa. Hóa ra Lâm Mị hoàng hậu sau khi lấy được quyền khống chế A Tư Mạn đã tuyên bố với bên ngoài là hoàng đế bệnh nặng, nhưng thực tế là đã bắt lão sắc quỷ ép nàng vào cung, cướp đi tuổi thanh xuân đẹp đẽ của nàng giam vào trong thủy lao, làm cho lão sống không bằng chết.

Sau khi đã gặp Lâm Mị thì Lưu Vân có thể giải thích được tại sao nàng lại làm như vậy. Một người phụ nữ trải qua sự chấn động tâm lý, tâm lý cùng sinh lý sẽ xuất hiện một số biểu hiện cực đoan, điểm này biểu hiện rất rõ trên người Lâm Mị.

“Lâm Mị, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn giết ta?”

Lưu Vân phát hiện nếu như lão hoàng đế A Tư Mạn xui xẻo kia nói đúng thì Lâm Mị hoàng hậu không chỉ đưa nàng vào tuyệt lộ mà cũng đưa hắn vào tuyệt lộ.

- Có người muốn gặp ngươi, hiện tại ta mang ngươi đi.

Khi Lâm Thi Đình xuất hiện ở thủy lao, Lưu Vân cho rằng đã tới lúc hắn và Lâm Mị lật bài.

Hắn hoàn toàn không nghĩ tới lần gặp gỡ ngoài ý muốn này lại cho hắn một cơ hội sống sót.


/372

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status