Dị Giới Quân Đội

Chương 240: Kiến thức học viện quân sự

/372


- Những lời này thật khí phách!

Đứng ở trước cửa học viện chỉ huy quân sự đế quốc, ánh mắt Lan Đặc bị mấy chữ to trên cửa hấp dẫn.

- Trong những chữ này toát ra sự tự tin cường đại cùng với khí phách hào hùng, dũng cảm. Mặc dù có chút kiêu ngạo nhưng phù hợp với bản tính của người trẻ tuổi, không biết bao nhiêu ngươi bởi vậy mà nhiệt huyết sôi trào!

- Đây mới chính là phong thái của quân nhân, ta rất thích. Xem ra học viện này có thể mang tới cho chúng ta sự ngạc nhiên. Chỉ mong nó bồi dưỡng ra những đệ tử có thể làm cho những lời nói này biến thành sự thật. Nếu như vậy, tương lai Hỏa Vân đế quốc sẽ là đế quốc cường đại nhất đại lục.

Viêm Thiên cảm khái nói. Những chữ to trên cánh cửa làm cho một lão binh như lão cũng không nhịn được mà cảm thấy cảm xúc mênh mông dào dạt.

- Công tước đại nhân, kiếm thánh tiền bối, xin theo ta đi vào! Ta mang hai người đi nhìn chung quanh một chút.

Á Lịch Sơn Đại mỉm cười, đưa ra yêu cầu với hai người.

Đi vào trong học viện, Á Lịch Sơn Đại giới thiệu rõ về tình hình của học viện với hai người, cũng giới thiệu phương hướng phát triển của học viện trong tương lai và các bố trí chuyên nghiệp để phục vụ giảng dạy.

- Lúc ở đế đô ta đã nghe nói về hình thức ma quỷ huấn luyện cùng chế độ đào thải vô cùng tàn khốc. Học viện chỉ huy quân sự đế quốc hiện tại là thánh địa trong lòng những người thanh niên! Ngay cả những đệ tử bị loại ra ngoài cũng trở thành những người được thổi phồng. Nhưng mà ngươi không cảm thấy làm cho một số lớn đệ tử bị loại phải rời đi như vậy không phải có chút đáng tiếc sao?

Viêm Thiên nghe xong Á Lịch Sơn Đại nói, mìm cười hỏi.

- Công tước đại nhân, trên chiến trường nếu có bất cứ một thất bại nào đều có thể làm cho binh lính thương vong thảm trọng. Những người dưới áp lực cạnh tranh tàn khốc mà có thể sinh tồn, tiềm năng của họ sẽ không ngừng được kích thích. Những người như vậy mới là các sĩ quan mà chúng ta muốn.

Á Lịch Sơn Đại cung kính trả lời.

- Loại phương pháp này cũng tương tự quá trình tu luyện của vũ giả, đều là ở trong nguy cơ cùng sự khiêu chiến để theo đuổi sự đột phá.

Lan Đặc kiếm thánh nghe vậy gật đầu.

- Đúng vậy. Mỗi khi chứng kiến một nhóm đệ tử buồn bã rơi nước mắt đi ra khỏi cửa học viện, trong lòng ta cũng cảm thấy vô cùng khó chịu. Nhưng ta chỉ có thể xin lỗi nói cho bọn họ biết: Quân đội không thích hợp với ngươi. Trong thiên hạ còn rất nhiều con đường khác, ngươi có thể tự tìm lấy một con đường riêng cho bản thân mình. Để tránh cho bọn họ mất mạng trên chiến trường, ta tình nguyện để cho bọn họ bị loại khỏi học viện.

Á Lịch Sơn Đại nói tiếp.

- Tham mưu chuyên nghiệp, tình báo chuyên nghiệp, kỵ binh chuyên nghiệp, bộ binh chuyên nghiệp, bộ đội đặc chủng chuyên nghiệp, những thứ này thật mới mẻ! Phương thức phân chia binh chủng cùng bồi dưỡng quan binh như vậy có thể hạn chế tương lai phát triển của bọn họ không?

Viêm Thiên lại hỏi.

- Ta đã từng thảo luận qua với lão đại về vấn đề này. Hắn nói cho ta biết, chuyên nghiệp hóa quân nhân chỉ cần có thể phát triển chuyên nghiệp ở giai đoạn sơ kì lúc ban đầu là được. Giai đoạn trung kì và hậu kì có thể gia tăng đào tạo trung cấp quan quân, để cho bọn họ một lần nữa đi vào học viện học tập nghệ thuật chỉ huy trong chiến tranh. Hơn nữa căn cứ vào ý tưởng của lão đại, tương lai quân đội sẽ đem nhiều binh chủng cùng hợp đồng tác chiến, muốn như vậy cần phải có các sĩ quan chuyên nghiệp.

- Ta bị tiểu tử này làm cho như lọt vào sương mù. Tuy nhiên nghe cũng có vẻ không sai.

Lan Đặc nhìn Viêm Thiên cười nói.

- Thật sao? Sau khi ta nghe xong cũng không có cảm giác như lọt vào sương mù, chỉ là cảm thấy mình cần tiến vào học viện để được đào tạo chuyên sâu thêm.

Viêm Thiên nói xong cười ha hả.

- Công tước đại nhân nói đùa.

Á Lịch Sơn Đại bị Viêm Thiên làm cho nóng mặt, vội vàng nói:

- Đệ tử học viện nghe nói các ngài muốn tới nên rất trông mong. Các ngài đến nơi này là vinh dự lớn lao cho học viện!

Sau khi tiến vào phòng tiếp khách, Á Lịch Sơn Đại báo cho hai người biết Lưu Vân sẽ nhanh chóng tới học viện, cũng tự sẽ mình dẫn hai lão đi thăm trung tâm nghiên cứu hỏa lực viễn trình trọng yếu nhất của học viện.

- Viêm Thiên lão đệ, tư tưởng của đứa con trai này của ngươi thật là lạ!

Trên đường đi vào học viện chỉ huy quân sự của đế quốc, được nhìn thấy, được nghe thấy làm cho Lan Đặc kiếm thánh cảm khái không thôi.

- Ta vẫn cảm thấy mình chưa hiểu rõ về đứa con trai này. Mỗi việc hắn làm đều làm cho ta cảm thấy kinh ngạc. Học viện như vậy có lẽ cũng là độc nhất vô nhị trên đại lục này.

Nghe xong Lan Đặc nói, trên khuôn mặt Viêm Thiên hiện lên nụ cười sung sướng. Hôm nay Lưu Vân đã trở thành sự kiêu ngạo lớn nhất trong lòng lão.

- Cuộc sống đau khổ, khó khăn có thể làm cho người tuổi trẻ thay đổi. Ngẫm lại lúc đầu, ai có thể ngờ tới tiểu tử Lưu Vân sẽ có thành tựu như ngày hôm nay chứ? Sợ rằng lão đệ ngươi cũng không có nghĩ tới? Ta còn nhớ nha đầu Na Á kia suốt ngày quấn quít lấy ta, để ta nghĩ biện pháp giúp nàng thoái hôn!

Nhớ tới chuyện cũ, Lan Đặc không khỏi thấy buồn cười. Lão thật không ngờ ái đồ tài hoa ngút trời của mình cũng có lúc nhìn nhầm.

- Sự biến hóa, thay đổi của hắn hình như bắt đầu từ lúc thối hôn. Đứa nhỏ Na Á này cũng rất được. Tuy nhiên hai người bọn họ phát sinh nhiều hiểu lầm khiến cho càng ngày càng xa nhau.

Viêm Thiên thở dài nói.

- Tiểu tử gọi là Á Lịch Sơn Đại này cũng không đơn giản. Nói đến chuyện học viện của mình thì rõ ràng rành mạch đâu ra đấy, hai mắt lóe hào quang. Nhìn người thanh niên còn trẻ nhưng có chí tiến thủ này, ta cảm thấy quyết định rút lui của ngươi là đúng. Tương lai của đại lục hẳn là thuộc về bọn họ.

- Đúng vậy. Trải qua hệ thống huấn luyện đào tạo của học viện, những thanh niên này sẽ nhanh chóng trở thành lực lượng trung kiên của quân đội. Hiện tại ta chỉ hy vọng thành công bước qua cửa ải khó khăn trước mắt, nếu không tất cả sẽ không còn tồn tại.

Huyết thần giáo là một bóng ma ám ảnh trong lòng làm cho Viêm Thiên lo lắng như lửa đốt.

- Chuyện gì cũng có biện pháp giải quyết của nó, ngươi cũng đừng quá lo lắng! Chúng ta càng lớn tuổi càng nghĩ nhiều. Nhưng thật ra ta rất có tin tưởng với mắt nhìn của mình.

- Lão chế giễu ta sao?

Viêm Thiên mặt trắng không còn chút máu liếc mắt nhìn Lan Đặc một cái.

- Không phải ngươi cũng suốt ngày lo lắng cho đứa bé Na Á sao?

- Hắc hắc, tất cả mọi người đều giống nhau.

Lan Đặc vừa nói vừa tiến đến nhỏ giọng nói vào tai Viêm Thiên.

- Đứa nhỏ Na Á này một lòng theo tiểu tử Lưu Vân nhà ngươi tới Phổ Lí Tắc Lợi thành. Ngươi cảm thấy hai người bọn họ có thể ….

Lan Đặc cười, hai tay nắm thành quyền, hai ngón cái chạm vào nhau, con mắt híp lại thành một đường nhỏ.

- Việc này rất khó nói. Ta tuyệt đối không phải đối nó có nhiều nữ nhân nhưng phải được tiểu tử này cùng đồ đệ bảo bối của ngươi đồng ý mới được. Ha ha!

Viêm Thiên nhìn bộ dáng lão ngoan đồng của Lan Đặc, không khỏi vuốt râu phá lên cười.

- Đứa nhỏ Na Á này rất kiên cường, mạnh mẽ. Thật ra trong lòng nó suy nghĩ cái gì, người làm sư phụ như ta chẳng lẽ còn không rõ hay sao? Mỗi một lần tới gặp ta nó đều nói về tiểu tử Lưu Vân đó. Hơn nữa mỗi một lần, thái độ đều có sự biến hóa, cuối cùng dứt khoát chạy theo hắn tới nơi này. Ngay cả ta cũng phải tới đây.

Lan Đặc nói.

- Bọn nhỏ có con đường riêng của mình. Ta cảm giác việc này cũng không cần mấy lão già chúng ta phải quan tâm? Chẳng lẽ đem hai người bọn chúng trói lại rồi đem vào động phòng?

Viêm Thiên nhìn trên mặt đất rồi nói. Năm đó công chúa thối hôn, mặc dù là bởi vì Lưu Vân không có tiền đồ nhưng quả thực làm cho lão buồn bực một thời gian dài. Nhưng tình hình hôm nay lại làm cho lão cảm thấy thống khoái.

- Được rồi, mặc kệ chuyện đó đi. Mới vừa rồi tiểu tử đó nói cái gì mà trung tâm nghiên cứu hỏa lực, thần thần bí bí, ngươi biết là cái gì không?

Lan Đặc hỏi.

Viêm Thiên nói:

- Là trung tâm nghiên cứu hỏa lực viễn trình. Cái tên này ta cũng lần đầu tiên nghe được, cũng giống như ngươi thôi! Chờ chút tiểu Vân tới không phải là sẽ biết sao?

Trong lúc hai người đang tán dóc thì Lưu Vân lại gặp phải phiền toái.

- Công chúa triệu kiến? Xem ra cô gái nhỏ này có ý kiến đối với sự an bài của ta!

Sau khi Lưu Vân nhận được tin công chúa muốn gặp hắn, trong lòng đã biết là có chuyện gì xảy ra. Bởi vì hắn tự viết cho Thế Viêm một bức thư, đề nghị để công chúa dẫn Hỏa Phượng quân đoàn rút lui khỏi La Mạn hành tỉnh, quay lại đế đô. Hắn đã làm ra rất nhiều sự chuẩn bị cho cuộc chiến với Huyết thần giáo nhưng trong lòng vẫn lo lắng cho nên cũng không dám để nữ nhi bảo bối của hoàng để ở lại địa phương nguy hiểm này. Tuy nói công chúa đã tham gia không ít cuộc chiến, trong lúc A Tư Mạn xâm lược đã từng đảm nhiệm chức chỉ huy chiến tuyến phía nam nhưng Lưu Vân vẫn cảm giác để cho một công chúa mang theo một đám nữ hài tử xinh đẹp ra chiến trường đánh nhau với đám quái vật máu me đầm đìa thì rất khó coi. Về phương diện khác hắn cũng lo lắng công chúa cao ngạo này sẽ mang đến phiền toái cho hắn. Mặc dù biểu hiện gần đây của Na Á cho thấy nàng rất biết điều, thậm chí đã làm ra một số chuyện vì hắn nhưng những thứ này còn chưa đủ để Lưu Vân hoàn toàn yên tâm đối với nàng.

- Nghe nói ngươi chuẩn bị hẹn hò với công chúa?

Lưu Vân vừa ra khỏi cửa đã gặp Lâm Thi Đình. Một câu nói của Lâm Thi Đình làm cho đầu Lưu Vân to như cái đấu. Bởi vì việc này tới miệng Lâm Thi Đình tuyệt đối sẽ bị chế tạo thành “một vụ tai tiếng tình dục” của hắn.

- Đình Đình, ngươi đừng có nói càn! Ta chuẩn bị đến học viện chỉ huy quân sự. Hôm nay cha ta cùng Lan Đặc kiếm thánh muốn đến học viện.

Lưu Vân không có cách nào quản lý tiểu ma nữ này cho nên không thể làm gì khác hơn là nhẹ giọng nói. Hắn thậm chí không biết nha đầu này dùng biện pháp gì đã khiến cho mọi người đều nghĩ nàng là một cô gái thuần khiết, lại còn để nàng sống ở trong phủ, hơn nữa còn che chở nàng.

- A, thật vậy sao? Phụ thân của ngươi cùng sư phụ của công chúa tới đây, và ngươi muốn đi gặp bọn họ. Chỉ là đi thăm chứ không phải cầu thân. Ta tuyệt đối tin tưởng ngươi.

Lâm Thi Đình cười hì hì nói, vẫn cố ý đem thanh âm hai từ “tương thân” kéo dài.

- Ngươi muốn như thế nào? Nói ra điều kiện đi!

Lưu Vân không hề giải thích nữa, trực tiếp hỏi.

- Đem ta theo. Ta muốn xem công chúa là cái dạng gì!

- Không quấy rầy chứ?

- Không!

- Thành giao!

Lưu Vân đưa tay vỗ nhẹ vào tay Lâm Thi Đình, mang theo cô gái xinh đẹp này rời đi.


/372

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status