Ánh sáng bình minh vừa lên, thổi vang hiệu lệnh của chiến tranh. Hàn Thành từ trong giấc ngủ say tỉnh dậy, nghênh đón một buổi sáng mang sắc màu của máu.
Sau vài đợt tấn công, Thú Nhân vẫn không cách nào đứng vững trên tường thành. Thỉnh thoảng sau khi đột phá được một đoạn tường thành, liền có một vị nữ tướng trẻ, toàn thân ánh sáng bạc lấp lánh,vũ động trường kiếm, dẫn theo một đội binh sĩ lên tường thành tiễn binh sĩ Thú Nhân vào địa ngục.
Hai chủng tộc, đem Hàn Thành loang lổ khắp nơi biến thành một cái máy xay thịt, vô tình lấy đi từng cái rồi từng cái tính mệnh. Chỉ có máu tươi mới có thể kích phát thú tính nguyên thủy của con người…Thù hận, hay có thể là một thứ gì đó khác, nhưng tuyệt không có trực tiếp máu tanh như vậy.
Các binh sĩ chém giết đỏ mắt, cũng không phân biệt nổi đâu là nhân loại, đâu là Thú Nhân nữa, chỉ như là một dã thú từ trong máu tươi lao ra vậy, cắn xé lẫn nhau.
Sống và chết, vào lúc này đã không còn ý nghĩa, một đao vừa chém xuống đầu của người khác, thì một cây thương bỗng đâm xuyên qua ngực của mình.
Liệt Hổ khoan thai nhìn vào tình cảnh trước mắt, trong tâm rất là hài lòng. Chiến tranh, là phải chết người, vài đợt tấn công này của binh sĩ Thú Nhân, bất quá chỉ là pháo hôi mà thôi. Sát chiêu của hắn, còn lưu lại ở phía sau. Khi phòng ngự vật tư của Hàn Thành dùng hết, cũng chính là lúc Hàn Thành thất thủ.
Hai thời thần chém giết, ngoại trừ lưu lại một số lượng lớn thi thể ra, cục diện đối chiến không hề có ảnh hưởng quá lớn. Nhưng trong lòng La Lâm ẩn ẩn cảm giác có gì đó không ổn. Na Á vừa khéo lúc này đến bên cạnh hắn. Na Á và La Lâm giống nhau, đều trên tường thành mấy ngày không ngủ, đôi mắt cũng trở nên đỏ kè, khuôn mặt tiều tụy, chống đỡ bọn họ, chỉ là một niềm tin bất khuất và sự trung thành với quốc gia.
- Công chúa, bọn chúng hình như cố ý làm tiêu hao vật tư thủ thành của ta.
La Lâm nhìn Thú Nhân không ngừng xông lên, gấp gáp nói.
- Uh, ta cũng thấy vậy. Nhưng biết rõ ý đồ của chúng, chúng ta cũng phải dùng, nếu không sao mà thủ thành được?
Na Á cười thảm.
- Nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng ta nhiều nhất còn có thể thủ được thời gian nửa ngày.
Nếu như chiến bị vật tư đầy đủ, sao phải đến nỗi như vậy. Trong lòng La Lâm dâng lên cảm giác tội lỗi sâu sắc.
Sự thiếu hụt chiến bị vật tư của Hàn Thành, là viên quan quân nhu thủ hạ của La Lâm làm ra. Số vật tư này, đa số thay đổi danh mục bán đi. Đối với điều này, La Lâm luôn mắt nhắm mắt mở. Trong tình hình đã lâu không có chiến sự,hắn không muốn vì điều này mà đi đắc tội người ta. Hắn hy vọng có một ngày được rời khỏi Hàn Thành, chỉ là không ngờ, chiến tranh lại đột nhiên mà tới.
- Bọn chúng tiêu hao chúng ta, chắc chắn là để làm chuẩn bị cho cuộc tấn công phía sau. La Lâm tướng quân, ta với thân phận công chúa ra lệnh cho ngươi, nếu đến lúc thành bị phá, ngươi dẫn người đột vây, và ven lộ nhiễu loạn đại quân Thú Nhân, phải vì đế quốc quân đội tranh thủ thời gian chuẩn bị.
Na Á sau một hồi ngẫm nghĩ, nói với La Lâm.
- Không! Công chúa, ta lưu lại, người dẫn người đột vây!
La Lâm mắt hổ đẫm lệ, bi thương nói.
- Sức phòng ngự Hàn Thành bạc nhược, vi tướng khó thoát trách nhiệm, tự chiến tử đương trường để chuộc tội!
- Tướng quân, bây giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm, đây là mệnh lệnh của ta.
Na Á lạnh lùng nói, lại xoay người chạy lên tường thành.
Nhìn công chúa toàn thân tắm máu, La Lâm cắn răng, cũng hướng tường thành đánh tới.
- Dựng tiễn lâu(*) lên, đẩy ra phía trước.
Trãi qua lần tấn công hôm qua, Liệt Hổ biết cung tên của Hàn Thành thủ quân đã hết, hôm nay trong cuộc tấn công, lại hao phí rất nhiều đá của quân thủ thành. Mấy xe bắn đá trên đầu thành, tựa hồ đã trở thành vật làm cảnh, thỉnh thoảng bắn ra vài khối đá, không cách nào tạo thành uy hiếp gì.
- Đã đến lúc rồi.
Liệt Hổ nhếch mép cười, nhìn những tòa tiễn lâu được dựng lên, từ từ hứơng Hàn Thành đẩy tới.
Hơn mười tòa tiễn lâu ép sát tường thành, đầy trời mưa tên, hướng thủ quân trên tường thành rãi xuống. Tức thời liền có không ít người trúng tên từ trên đầu tường rơi xuống. Trên tường thành, vang lên tiếng kêu thảm khắp nơi.
-Bảo vệ công chúa!
La Lâm vừa chỉ huy các chiến sĩ lui ra sau, vừa rống lên.
Na Á vừa chém một tên Thú Nhân binh sĩ dưới kiếm, liền nghe được phía sau truyền lại tiếng “Vút Vút”phá không của cung tiễn. Theo sau,một tiếng kêu đau đớn, một thân thể mềm nhũn ngã lên lưng của nàng.
Na Á vội quay đầu đỡ lấy người ở phía sau, một khuôn mặt hãy còn trẻ hiện ra trước mắt nàng. Đây là một tân binh mười bảy mười tám tuổi của đế quốc, lúc cung tiễn bắn tới, dũng cảm chặn ở phía sau nàng. Thân thể đã bị tên bắn xuyên, đầu mũi tên nhuộm máu từ sau lưng bắn tới, lại từ trổ ra trước ngực.
-Công chúa nàng rất đẹp!
Binh sĩ giãy dụa nói ra một câu cuối cùng, liền ngã trên mặt đất.
Mấy chục binh sĩ liền xông tới, gắt gao vây lấy Na Á.
- Quay về vị trí của các ngươi, ta không cần các ngươi bảo hộ!
Na Á quát lớn.
Không ai để ý đến mệnh lệnh của nàng. Sau một đợt mưa tên bắn qua, lại có thêm mấy binh sĩ ngã xuống sau lưng nàng. Cung tiễn thủ của Thú Nhân, hình như cũng phát hiện ra chỗ này không bình thường, bắt đầu tập trung hướng chỗ Na Á mà bắn tới.
Na Á phi thân lên, nghênh đón tên bay chi chít, toàn thân đấu khí mãnh liệt phát ra, tận lực huy vũ, hình thành một màn ánh sáng, bảo hộ những binh sĩ phía sau.
- Công chúa, không cần!
Các binh sĩ trẻ phẫn nộ rống lên.
- Công chúa thì không thể bảo hộ binh sĩ của mình hay sao?
Đối mặt cái chết, tâm tình Na Á trở nên đặc biệt bình tĩnh, cao giọng nói.
- Chúng tôi bảo hộ người, không chỉ vì người là công chúa của chúng tôi, mà vì người là một cô gái mĩ lệ!Vì tổ quốc giữ lại một phần xinh đẹp đi, công chúa, điều này sẽ khích lệ vô số binh sĩ vì vậy mà chiến!Bảo trọng, công chúa!
Một binh sĩ xúc động nói.
- Tổ quốc, xin đừng quên ta!
Một tiếng hét vang, hắn xông ra khỏi vòng bảo hộ của kiếm quang, hấp dẫn Thú Nhân gấp gáp bắn qua tới một đợt tên, trong tức khắc liền trúng vô số tên, ngã trong vũng máu.
- Tổ quốc, xin đừng quên ta!
Cất bước theo hắn, từng gã sĩ binh trẻ, hô lớn xông ra khỏi kiếm quang, lấy thân làm bia, hấp dẫn cung tiễn của ðịch nhân, thản nhiên ði về hýớng cái chết.
- Không được!
Nhìn các binh sĩ từng người từng người ngã xuống, Na Á lòng đau như cắt, bi thương khóc rống lên.
La Lâm rất nhanh tổ chức một tốp tiễn thủ bảo vệ bên cạnh Na Á, và đem hai xe bắn đá dời qua luôn. Sau đó, hắn lệnh cho tất cả binh sĩ trên tường thành, lui về trong tiễn lâu, đợi sau khi địch nhân xông lên tường thành, lại chiến giáp lá cà. Ưu thế phòng thủ tường thành, trong phút chốc bị tiễn lâu của Thú Nhân làm cho tan tác sạch sành sanh.
Nhìn vào tường thành loang lổ, nhìn vào binh sĩ nằm đầy mặt đất, lại nghĩ đến khuôn mặt trẻ tuổi can tâm vì bảo vệ mình mà chết, trong lòng Na Á dâng lên một nỗi bi thương và chợt hiểu ra.
Cái chết tuy đáng sợ, nhưng lại có một chỗ tốt, đó là nó có thể rút ngắn khoảng cách giữa người và người. Mọi người luôn thường vì “Sống” mà “Xa lánh”,”Chết” mà “Gần gũi”. Nàng “Đã từng” là một vị công chúa cao cao tại thượng. Lúc này đây, nàng ở trong mắt của họ, chỉ là một cô gái cần được người bảo hộ. Na Á bỗng cảm thấy, nàng rất thích loại cảm giác này.
- Các binh sĩ, các người sẽ sống mãi!Không được đi xa, đợi công chúa của các người!
Na Á cảm giác, sinh mệnh của binh sĩ trên chiến trường, như một đóa hoa tươi.
Mỏng manh.
Nhưng vĩnh viễn sống trong trời xuân.
Ngắn ngủi.
Nhưng mãi mãi ngát hương,mê người.
Cái chết.
Bất quá là khiến nó héo úa trong thời khắc đẹp nhất.
Mĩ lệ từ đây lưu lại mãi trong tim mọi người.
Bởi vì chỉ có cái chết mới tiếp cận vĩnh hằng.
- La Lâm tướng quân, hãy nhớ chấp hành mệnh của ta. Chuyện không thể chậm trễ, ta muốn ngươi để cho càng nhiều binh sĩ sống sót.
Na Á bỗng nhiên có cảm giác như được giải thoát, nhàn nhạt nói với La Lâm.
-Uh.
La Lâm bình tĩnh gật đầu.
Hắn đã quyết, lúc thành bị phá, liền đánh ngất công chúa, đưa nàng bình an rời khỏi Hàn Thành.
“Trước đây, ta là một nam nhân yếu đuối. Hôm nay, liền dùng máu tươi đến rửa sạch một thân sĩ nhục này đi!”
Đây là suy nghĩ của hắn, cũng là suy nghĩ trong lòng của mỗi một binh sĩ.
Tử chiến sa trường, là vinh quang của nam nhân.
“Hoa của Hỏa Vân” mãi mãi nở rộ, là tâm nguyện của mỗi một nam nhân nam nhân đế quốc.
Lúc này, một binh sĩ hối hả chạy lên tường thành, hổn hển bẩm báo:
- Tướng quân, có một vị dong binh đoàn trưởng xin gặp!
======================
(*)Tiễn lâu:Bên thủ thành thì giống như một lô cốt,quân thủ thành ở trong đó có thể quan sát địch và bắn tên.Bên công thành thì dựng lên một tiễn lâu có bánh xe di động tới gần thành,hai bên bắn nhau
Sau vài đợt tấn công, Thú Nhân vẫn không cách nào đứng vững trên tường thành. Thỉnh thoảng sau khi đột phá được một đoạn tường thành, liền có một vị nữ tướng trẻ, toàn thân ánh sáng bạc lấp lánh,vũ động trường kiếm, dẫn theo một đội binh sĩ lên tường thành tiễn binh sĩ Thú Nhân vào địa ngục.
Hai chủng tộc, đem Hàn Thành loang lổ khắp nơi biến thành một cái máy xay thịt, vô tình lấy đi từng cái rồi từng cái tính mệnh. Chỉ có máu tươi mới có thể kích phát thú tính nguyên thủy của con người…Thù hận, hay có thể là một thứ gì đó khác, nhưng tuyệt không có trực tiếp máu tanh như vậy.
Các binh sĩ chém giết đỏ mắt, cũng không phân biệt nổi đâu là nhân loại, đâu là Thú Nhân nữa, chỉ như là một dã thú từ trong máu tươi lao ra vậy, cắn xé lẫn nhau.
Sống và chết, vào lúc này đã không còn ý nghĩa, một đao vừa chém xuống đầu của người khác, thì một cây thương bỗng đâm xuyên qua ngực của mình.
Liệt Hổ khoan thai nhìn vào tình cảnh trước mắt, trong tâm rất là hài lòng. Chiến tranh, là phải chết người, vài đợt tấn công này của binh sĩ Thú Nhân, bất quá chỉ là pháo hôi mà thôi. Sát chiêu của hắn, còn lưu lại ở phía sau. Khi phòng ngự vật tư của Hàn Thành dùng hết, cũng chính là lúc Hàn Thành thất thủ.
Hai thời thần chém giết, ngoại trừ lưu lại một số lượng lớn thi thể ra, cục diện đối chiến không hề có ảnh hưởng quá lớn. Nhưng trong lòng La Lâm ẩn ẩn cảm giác có gì đó không ổn. Na Á vừa khéo lúc này đến bên cạnh hắn. Na Á và La Lâm giống nhau, đều trên tường thành mấy ngày không ngủ, đôi mắt cũng trở nên đỏ kè, khuôn mặt tiều tụy, chống đỡ bọn họ, chỉ là một niềm tin bất khuất và sự trung thành với quốc gia.
- Công chúa, bọn chúng hình như cố ý làm tiêu hao vật tư thủ thành của ta.
La Lâm nhìn Thú Nhân không ngừng xông lên, gấp gáp nói.
- Uh, ta cũng thấy vậy. Nhưng biết rõ ý đồ của chúng, chúng ta cũng phải dùng, nếu không sao mà thủ thành được?
Na Á cười thảm.
- Nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng ta nhiều nhất còn có thể thủ được thời gian nửa ngày.
Nếu như chiến bị vật tư đầy đủ, sao phải đến nỗi như vậy. Trong lòng La Lâm dâng lên cảm giác tội lỗi sâu sắc.
Sự thiếu hụt chiến bị vật tư của Hàn Thành, là viên quan quân nhu thủ hạ của La Lâm làm ra. Số vật tư này, đa số thay đổi danh mục bán đi. Đối với điều này, La Lâm luôn mắt nhắm mắt mở. Trong tình hình đã lâu không có chiến sự,hắn không muốn vì điều này mà đi đắc tội người ta. Hắn hy vọng có một ngày được rời khỏi Hàn Thành, chỉ là không ngờ, chiến tranh lại đột nhiên mà tới.
- Bọn chúng tiêu hao chúng ta, chắc chắn là để làm chuẩn bị cho cuộc tấn công phía sau. La Lâm tướng quân, ta với thân phận công chúa ra lệnh cho ngươi, nếu đến lúc thành bị phá, ngươi dẫn người đột vây, và ven lộ nhiễu loạn đại quân Thú Nhân, phải vì đế quốc quân đội tranh thủ thời gian chuẩn bị.
Na Á sau một hồi ngẫm nghĩ, nói với La Lâm.
- Không! Công chúa, ta lưu lại, người dẫn người đột vây!
La Lâm mắt hổ đẫm lệ, bi thương nói.
- Sức phòng ngự Hàn Thành bạc nhược, vi tướng khó thoát trách nhiệm, tự chiến tử đương trường để chuộc tội!
- Tướng quân, bây giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm, đây là mệnh lệnh của ta.
Na Á lạnh lùng nói, lại xoay người chạy lên tường thành.
Nhìn công chúa toàn thân tắm máu, La Lâm cắn răng, cũng hướng tường thành đánh tới.
- Dựng tiễn lâu(*) lên, đẩy ra phía trước.
Trãi qua lần tấn công hôm qua, Liệt Hổ biết cung tên của Hàn Thành thủ quân đã hết, hôm nay trong cuộc tấn công, lại hao phí rất nhiều đá của quân thủ thành. Mấy xe bắn đá trên đầu thành, tựa hồ đã trở thành vật làm cảnh, thỉnh thoảng bắn ra vài khối đá, không cách nào tạo thành uy hiếp gì.
- Đã đến lúc rồi.
Liệt Hổ nhếch mép cười, nhìn những tòa tiễn lâu được dựng lên, từ từ hứơng Hàn Thành đẩy tới.
Hơn mười tòa tiễn lâu ép sát tường thành, đầy trời mưa tên, hướng thủ quân trên tường thành rãi xuống. Tức thời liền có không ít người trúng tên từ trên đầu tường rơi xuống. Trên tường thành, vang lên tiếng kêu thảm khắp nơi.
-Bảo vệ công chúa!
La Lâm vừa chỉ huy các chiến sĩ lui ra sau, vừa rống lên.
Na Á vừa chém một tên Thú Nhân binh sĩ dưới kiếm, liền nghe được phía sau truyền lại tiếng “Vút Vút”phá không của cung tiễn. Theo sau,một tiếng kêu đau đớn, một thân thể mềm nhũn ngã lên lưng của nàng.
Na Á vội quay đầu đỡ lấy người ở phía sau, một khuôn mặt hãy còn trẻ hiện ra trước mắt nàng. Đây là một tân binh mười bảy mười tám tuổi của đế quốc, lúc cung tiễn bắn tới, dũng cảm chặn ở phía sau nàng. Thân thể đã bị tên bắn xuyên, đầu mũi tên nhuộm máu từ sau lưng bắn tới, lại từ trổ ra trước ngực.
-Công chúa nàng rất đẹp!
Binh sĩ giãy dụa nói ra một câu cuối cùng, liền ngã trên mặt đất.
Mấy chục binh sĩ liền xông tới, gắt gao vây lấy Na Á.
- Quay về vị trí của các ngươi, ta không cần các ngươi bảo hộ!
Na Á quát lớn.
Không ai để ý đến mệnh lệnh của nàng. Sau một đợt mưa tên bắn qua, lại có thêm mấy binh sĩ ngã xuống sau lưng nàng. Cung tiễn thủ của Thú Nhân, hình như cũng phát hiện ra chỗ này không bình thường, bắt đầu tập trung hướng chỗ Na Á mà bắn tới.
Na Á phi thân lên, nghênh đón tên bay chi chít, toàn thân đấu khí mãnh liệt phát ra, tận lực huy vũ, hình thành một màn ánh sáng, bảo hộ những binh sĩ phía sau.
- Công chúa, không cần!
Các binh sĩ trẻ phẫn nộ rống lên.
- Công chúa thì không thể bảo hộ binh sĩ của mình hay sao?
Đối mặt cái chết, tâm tình Na Á trở nên đặc biệt bình tĩnh, cao giọng nói.
- Chúng tôi bảo hộ người, không chỉ vì người là công chúa của chúng tôi, mà vì người là một cô gái mĩ lệ!Vì tổ quốc giữ lại một phần xinh đẹp đi, công chúa, điều này sẽ khích lệ vô số binh sĩ vì vậy mà chiến!Bảo trọng, công chúa!
Một binh sĩ xúc động nói.
- Tổ quốc, xin đừng quên ta!
Một tiếng hét vang, hắn xông ra khỏi vòng bảo hộ của kiếm quang, hấp dẫn Thú Nhân gấp gáp bắn qua tới một đợt tên, trong tức khắc liền trúng vô số tên, ngã trong vũng máu.
- Tổ quốc, xin đừng quên ta!
Cất bước theo hắn, từng gã sĩ binh trẻ, hô lớn xông ra khỏi kiếm quang, lấy thân làm bia, hấp dẫn cung tiễn của ðịch nhân, thản nhiên ði về hýớng cái chết.
- Không được!
Nhìn các binh sĩ từng người từng người ngã xuống, Na Á lòng đau như cắt, bi thương khóc rống lên.
La Lâm rất nhanh tổ chức một tốp tiễn thủ bảo vệ bên cạnh Na Á, và đem hai xe bắn đá dời qua luôn. Sau đó, hắn lệnh cho tất cả binh sĩ trên tường thành, lui về trong tiễn lâu, đợi sau khi địch nhân xông lên tường thành, lại chiến giáp lá cà. Ưu thế phòng thủ tường thành, trong phút chốc bị tiễn lâu của Thú Nhân làm cho tan tác sạch sành sanh.
Nhìn vào tường thành loang lổ, nhìn vào binh sĩ nằm đầy mặt đất, lại nghĩ đến khuôn mặt trẻ tuổi can tâm vì bảo vệ mình mà chết, trong lòng Na Á dâng lên một nỗi bi thương và chợt hiểu ra.
Cái chết tuy đáng sợ, nhưng lại có một chỗ tốt, đó là nó có thể rút ngắn khoảng cách giữa người và người. Mọi người luôn thường vì “Sống” mà “Xa lánh”,”Chết” mà “Gần gũi”. Nàng “Đã từng” là một vị công chúa cao cao tại thượng. Lúc này đây, nàng ở trong mắt của họ, chỉ là một cô gái cần được người bảo hộ. Na Á bỗng cảm thấy, nàng rất thích loại cảm giác này.
- Các binh sĩ, các người sẽ sống mãi!Không được đi xa, đợi công chúa của các người!
Na Á cảm giác, sinh mệnh của binh sĩ trên chiến trường, như một đóa hoa tươi.
Mỏng manh.
Nhưng vĩnh viễn sống trong trời xuân.
Ngắn ngủi.
Nhưng mãi mãi ngát hương,mê người.
Cái chết.
Bất quá là khiến nó héo úa trong thời khắc đẹp nhất.
Mĩ lệ từ đây lưu lại mãi trong tim mọi người.
Bởi vì chỉ có cái chết mới tiếp cận vĩnh hằng.
- La Lâm tướng quân, hãy nhớ chấp hành mệnh của ta. Chuyện không thể chậm trễ, ta muốn ngươi để cho càng nhiều binh sĩ sống sót.
Na Á bỗng nhiên có cảm giác như được giải thoát, nhàn nhạt nói với La Lâm.
-Uh.
La Lâm bình tĩnh gật đầu.
Hắn đã quyết, lúc thành bị phá, liền đánh ngất công chúa, đưa nàng bình an rời khỏi Hàn Thành.
“Trước đây, ta là một nam nhân yếu đuối. Hôm nay, liền dùng máu tươi đến rửa sạch một thân sĩ nhục này đi!”
Đây là suy nghĩ của hắn, cũng là suy nghĩ trong lòng của mỗi một binh sĩ.
Tử chiến sa trường, là vinh quang của nam nhân.
“Hoa của Hỏa Vân” mãi mãi nở rộ, là tâm nguyện của mỗi một nam nhân nam nhân đế quốc.
Lúc này, một binh sĩ hối hả chạy lên tường thành, hổn hển bẩm báo:
- Tướng quân, có một vị dong binh đoàn trưởng xin gặp!
======================
(*)Tiễn lâu:Bên thủ thành thì giống như một lô cốt,quân thủ thành ở trong đó có thể quan sát địch và bắn tên.Bên công thành thì dựng lên một tiễn lâu có bánh xe di động tới gần thành,hai bên bắn nhau
/372
|