Nhìn khuôn mặt tái nhợt của nàng, nghe lời nói sầu thảm của nàng, Lưu Vân trong lòng cảm thấy chua xót.
- Phi Lệ, ta…
- Đừng nói nữa, quá khứ thì cứ để nó trôi đi.
Hoa Phi Lệ nói xong, thất thần bưng chén rượu, uống sạch một hơi.
Thủy Linh Nhi dường như cũng chú ý tới dị thường của hai người, ánh mắt hỏi Lưu Vân. Lưu Vân bất đắc dĩ lắc đầu.
- Tạ hạ nghĩ, đạo dùng binh, ở chỗ tướng lãnh dũng mãnh, binh lính sĩ khí cao, chỉ huy cao siêu, hậu cần là tốt nhất. Nếu cho ta một chi quân đội….
- Ta cho rằng, trước mắt quân lực đế quốc không phải không mạnh, không phải huấn luyện không đủ mà là không thể tập trung lực lượng, bởi vì ba mặt đều có địch….
- Ta lãnh binh ở trong quân, thường thường nói cho binh lính phải trung với hoàng thất, như vậy đám binh lính đó mới có dũng khí đứng lên chịu chết…
….
Trong đại sảnh khôi phục lại thảo luận nhiệt liệt, mọi người nóng lòng biểu hiện tài năng quân sự của mình ở trước mặt thái tử, đều nhao nhao mà nói. Có người nói đạo lý trống rỗng, có người nói có khó khăn trở ngại, có người lại muốn vuốt mông ngự, nghe thấy thế Thế Viêm chỉ buồn ngủ.
- Nạp Lan công tử, ngươi đã ở trong quân một thời gian, sao không nói về nhìn nhận của mình đi?
Na Á mỉm cười nhìn Nạp Lan, nói.
Được công chúa cổ vũ, Nạp Lan không chối từ, bắt đầu lên tiếng nói của chính mình.
- Ta ở quân đoàn một của đế quốc đi theo công chúa một thời gian, ta căn cứ vào những gì mình chứng kiến, nghe thấy, mà đưa ra nhận định của bản thân.
Nạp Lan mở miệng, liền kéo gần quan hệ của mình với công chúa.
- Một chi quân đội, phải phát huy lực chiến đấu lớn nhất, quyết định bởi ba nhân tốt. Thứ nhất là năng lực chủ tướng, năng lực này bao gồm cả vũ kỹ tướng lãnh, mưu lược, trình độ chỉ huy; thứ hai làm tham mưu chỉ dùng để chỉ huy, đây là bổ sung hữu ích nhất cho năng lực của chủ tướng; thứ ba là trình độ huấn luyện của binh lính, trang bị tình huống chiến tranh có thể hoặc không thể xảy ra. Tình hình trước mắt mà xem, trong quân đội có đế quốc có cao có thấp, tham mưu không thể phát huy hoàn toàn tác dụng của mình, rất nhiều chủ tướng trở thành quan truyền lệnh. Mà trình độ huấn luyện binh lính lại có chênh lệch rất lớn. Trải qua mấy năm hòa bình, lão binh trong quân lại ít. Cho nên, ta nghĩ tới, tiến hành một ít thí nghiệm, tìm kiếm một con đường mới.
Lời nói của Nạp Lan quả thật đã đánh trúng nhược điểm của quân đội đế quốc. Thế Viên cùng công chúa không ngừng gật đầu, ý bảo hắn tiếp tục nói tiếp.
- Ta nghĩ rới, có thể chọn ra một ít quân đội trong quân của đế quốc, tiến hành cách tân thích hợp, do đó tạo lên một chi tinh binh tinh nhuệ, tính lũy kinh nghiệm. Nếu phương pháp này hoàn thành được, có thể từng bước mở rộng trong quân đội của đế quốc.
- Chỉ là, thời gian có thể kịp sao?
Thế Viêm hỏi.
Nạp Lan tin tưởng cười nói:
- Điện hạ không cần lo lắng, phương pháp của ta, mấy tháng có thể có hiệu quả.
- Lưu Vân công tử, người cảm thấy thế nào?
Thế Viêm nhìn Lưu Vân cao giọng hỏi.
- Tốt lắm, tốt lắm.
Lưu Vân đờ đẫn gật đầu.
“ Ca hỏi hắn làm gì? Hắn vì một nữ nhân mà bộ dạng thất hồn lạc phách, vẫn chỉ là một nam nhân không có tiền đồ à!” Na Á hoang mang nhìn ca ca mình, trong lòng nói.
- Nếu như vậy ta hướng phụ hoàng đề nghị, chọn một nhóm trong quân tiến hành thí nghiệm. Nạp Lan, Hưu Tư, Uy Lợi, Lưu Vân bốn vị mang một nhóm, đều tựu tìm một phương án tiến hành huấn luyện sao hả?
Thế Viêm cuối cùng nói.
- Thần đồng ý với ý kiến của điện hạ, nhiều bộ phương án, có thể đạt được một chút kinh nghiệm.
Nạp Lan trong lòng có chút buồn bực, hắn vốn tưởng rằng mình sẽ có cơ hội là người được chọn, lại không nghĩ phải làm đồng thời việc này với người khác. Nhưng hắn vẫn đang rất có phong độ lập tức tán thành ý kiến của hoàng tử, trong lòng tràn đầy tin tưởng với mình.
- Ta đồng ý với ý kiến của ca ca, nhưng Lưu Vân công tử không có kinh nghiệm cầm quân, tất không cần phải tham gia?
Na Á liếc mắt nhìn Lưu Vân cười nói.
Lưu Vân trong lòng vốn đã đầy bụng hỏa, nghe vậy đang muốn phát tác, đột nhiên nghe được một thanh âm trong trẻo vang lên.
- Thần nghĩ, lời nói của công chúa có chú không hợp lý rồi. Không có thử qua, người làm sao biết Lưu Vân không làm được? ta tin tưởng, hắn là một quân nhân ưu tú nhất trên đại lục này!
Hoa Phi Lệ đứng lên giữa bữa tiệc ngẩng đầu đón ánh mắt của công chúa, bình tĩnh nói.
- Nàng thật sự cho là như vậy?
Lưu Vân đứng dậy, nhìn nữ tử xinh đẹp trước mặt, nhẹ giọng hỏi.
- Ta vẫn tin tưởng người, tương lai cũng thế.
Hoa Phi Lệ cười, nước mắt cũng đã đọng lại trên mặt.
- Ta cũng tin tưởng chàng.
Thủy Linh Nhỉ ở bên cạnh Lưu Vân, vẻ mặt phức tạp nhìn Hoa Phi Lệ.
- Được, như nàng mong muốn.
Lưu Vân gật đầu với Hoa Phi Lệ, xoay đầu nói với Thế Viêm:
- Điện hạ, thần nhận lời đề nghị của người.
- Tốt, việc này, định như vậy đi.
Thế Viêm cao hứng nói.
“ Vất vả nửa ngày, ngươi rốt cuộc cũng vô rồi. Tuy nhiên muội muội rốt cuộc nói cái gì, tình huống của hắn và Hoa Phi Lệ vừa nãy có chút không ổn à!” Thế Viêm thầm nghĩ.
- Ca ca, ta cũng muốn tham gia.
Biểu hiện của Hoa Phi Lệ, làm Na Á quả thực không thoải mái, vì thế cả giận.
- Hoan nghênh công chúa cũng tham gia. Thần còn có một đề nghị rất tốt nữa.
Lưu Vân đột nhiên nói.
- A? nói nghe một chút coi.
Thế Viêm tò mò hỏi han.
- Thần đề nghị, ba tháng sau, quân đội thí nghiệm sẽ tiến hành một lần diễn tập thực chiến.
Nghe xong lời Lưu Vân nói, trong phòng ồ lên. Nhiều người cho rằng hắn không biết tự lượng sức mình.
- Đề nghị tốt, nhưng là đừng để tới lúc đó bị đánh ngã.
Hưu Tư cười nói.
“ Như vậy cũng tốt, ai tài năng hơn, ai chiếm ưu thế.”
Nạp Lan gật đầu thầm nghĩ vì thế cũng gật đầu.
- Đồng ý!~ Vị tướng trẻ tuổi Uy Lợi được Thế Viêm điểm mặt, đứng lên nói đơn giản hai từ, liền ngồi xuống không nói lời nào.
- Lưu Vân công tử tràn đầy tin tưởng à!
Na Á ánh mắt phức tạp nhìn Lưu Vân
“ Tốt lắm, ta cũng đồng ý đề nghị của ngươi!”
- Ha, ha!~ Lưu Vân cười nói.
Sau đó, Hoa Phi Lệ lấy lý do thân thể không khỏe mà cáo từ, rời đi trước, Mà Lưu Vân ăn cũng cảm thấy vô vị. Thủy Linh Nhi dường như cảm thấy tâm tình hắn không ốt, cũng không nói thêm nữa, cúi đầu suy nghĩ sâu xa.
- Công tử có thể dừng bước nói chuyện một chút không?
Lúc rời đi, Uy Lợi đột nhiên đi tới bên cạnh Lưu Vân thấp giọng.
- Ngươi là!~ Lưu Vân ngẩng đầu nhìn hắn. Một thanh niên diện mạo bình thường, làm cho người ta có cảm giác cũng không quá nổi bật.
- Uy Lợi cũng là người được lựa chọn lần này.
Uy Lợi trả lời.
- Có chuyện gì sao?
Lưu Vân cũng không vì diện mạo bình thường mà khinh hắn. Là người do hoàng tử lựa chọn, sẽ không hề kếm. Có khi hắn còn rõ ràng, người nhìn qua bình thường lại dễ dàng đột nhiên đâm cho người khác một kích.
- Chuyện trên tiệc rượu, ta đã thấy. Cần trợ giúp, cứ nói cho ta.
Uy Lợi nói rất đơn giản.
- Vì sao giúp ta?
Lời nói của Uy Lợi có chút bất ngờ với Lưu Vân.
- Thuận mắt! ~ Uy Lợi nói xong liền xoay người rời đi, lưu lại Lưu Vân đang ngớ người không hiểu vì sao.
Ba ngày sai, Kiều Trì cửu thế triệu kiến Lưu Vân, Nạp Lan, Hưu Tư, Uy Lợi bốn người. Kiều Trì lệnh ra, năm người có thể chọn một quân đoàn để nhậm chức. Công chúa chọn lọc tự nhiên là quân đoàn một của sư đoàn một, để lại một quân đoàn còn lại cho Nạp Lan. Uy Lợi chọn lực quân đoàn một của sư đoàn hai. Hưu Tư lựa chọn quân đoàn hai của sư đoàn một.
- Ta muốn quân đoàn năm của sư đoàn ba.
Nghe thấy lời của Lưu Vân, bốn người khác đồng thời ngẩn ra, sau đó Hưu Tư nở nụ cười khoa trương.
- Ngươi, cũng thích hợp tới quân đoàn ấy!
- Nếu đã muốn rõ ràng! ~ Uy Lợi nói.
“ Khó tin!” Nạp Lan thầm nghĩ.
“ Sao lại thế này? Cha ta không phải nói đoàn này rất mạnh sao? Trời ạ chẳng lẽ lần này hố to!” Lưu Vân trong lòng có dự cảm xấu.
- Lưu Vân công tử, chiến tranh không phải như trò đùa!
Na Á khinh miệt cười nói.
Nhìn vẻ mặt của nàng, Lưu Vân trong lòng tức giận vô cớ.
- Cám ơn công chúa nhắc nhở! Tuy nhiên, chỉ có thối lui trước thủy triều, chúng ta mới biết ai biết bơi, đúng không?
- Phi Lệ, ta…
- Đừng nói nữa, quá khứ thì cứ để nó trôi đi.
Hoa Phi Lệ nói xong, thất thần bưng chén rượu, uống sạch một hơi.
Thủy Linh Nhi dường như cũng chú ý tới dị thường của hai người, ánh mắt hỏi Lưu Vân. Lưu Vân bất đắc dĩ lắc đầu.
- Tạ hạ nghĩ, đạo dùng binh, ở chỗ tướng lãnh dũng mãnh, binh lính sĩ khí cao, chỉ huy cao siêu, hậu cần là tốt nhất. Nếu cho ta một chi quân đội….
- Ta cho rằng, trước mắt quân lực đế quốc không phải không mạnh, không phải huấn luyện không đủ mà là không thể tập trung lực lượng, bởi vì ba mặt đều có địch….
- Ta lãnh binh ở trong quân, thường thường nói cho binh lính phải trung với hoàng thất, như vậy đám binh lính đó mới có dũng khí đứng lên chịu chết…
….
Trong đại sảnh khôi phục lại thảo luận nhiệt liệt, mọi người nóng lòng biểu hiện tài năng quân sự của mình ở trước mặt thái tử, đều nhao nhao mà nói. Có người nói đạo lý trống rỗng, có người nói có khó khăn trở ngại, có người lại muốn vuốt mông ngự, nghe thấy thế Thế Viêm chỉ buồn ngủ.
- Nạp Lan công tử, ngươi đã ở trong quân một thời gian, sao không nói về nhìn nhận của mình đi?
Na Á mỉm cười nhìn Nạp Lan, nói.
Được công chúa cổ vũ, Nạp Lan không chối từ, bắt đầu lên tiếng nói của chính mình.
- Ta ở quân đoàn một của đế quốc đi theo công chúa một thời gian, ta căn cứ vào những gì mình chứng kiến, nghe thấy, mà đưa ra nhận định của bản thân.
Nạp Lan mở miệng, liền kéo gần quan hệ của mình với công chúa.
- Một chi quân đội, phải phát huy lực chiến đấu lớn nhất, quyết định bởi ba nhân tốt. Thứ nhất là năng lực chủ tướng, năng lực này bao gồm cả vũ kỹ tướng lãnh, mưu lược, trình độ chỉ huy; thứ hai làm tham mưu chỉ dùng để chỉ huy, đây là bổ sung hữu ích nhất cho năng lực của chủ tướng; thứ ba là trình độ huấn luyện của binh lính, trang bị tình huống chiến tranh có thể hoặc không thể xảy ra. Tình hình trước mắt mà xem, trong quân đội có đế quốc có cao có thấp, tham mưu không thể phát huy hoàn toàn tác dụng của mình, rất nhiều chủ tướng trở thành quan truyền lệnh. Mà trình độ huấn luyện binh lính lại có chênh lệch rất lớn. Trải qua mấy năm hòa bình, lão binh trong quân lại ít. Cho nên, ta nghĩ tới, tiến hành một ít thí nghiệm, tìm kiếm một con đường mới.
Lời nói của Nạp Lan quả thật đã đánh trúng nhược điểm của quân đội đế quốc. Thế Viên cùng công chúa không ngừng gật đầu, ý bảo hắn tiếp tục nói tiếp.
- Ta nghĩ rới, có thể chọn ra một ít quân đội trong quân của đế quốc, tiến hành cách tân thích hợp, do đó tạo lên một chi tinh binh tinh nhuệ, tính lũy kinh nghiệm. Nếu phương pháp này hoàn thành được, có thể từng bước mở rộng trong quân đội của đế quốc.
- Chỉ là, thời gian có thể kịp sao?
Thế Viêm hỏi.
Nạp Lan tin tưởng cười nói:
- Điện hạ không cần lo lắng, phương pháp của ta, mấy tháng có thể có hiệu quả.
- Lưu Vân công tử, người cảm thấy thế nào?
Thế Viêm nhìn Lưu Vân cao giọng hỏi.
- Tốt lắm, tốt lắm.
Lưu Vân đờ đẫn gật đầu.
“ Ca hỏi hắn làm gì? Hắn vì một nữ nhân mà bộ dạng thất hồn lạc phách, vẫn chỉ là một nam nhân không có tiền đồ à!” Na Á hoang mang nhìn ca ca mình, trong lòng nói.
- Nếu như vậy ta hướng phụ hoàng đề nghị, chọn một nhóm trong quân tiến hành thí nghiệm. Nạp Lan, Hưu Tư, Uy Lợi, Lưu Vân bốn vị mang một nhóm, đều tựu tìm một phương án tiến hành huấn luyện sao hả?
Thế Viêm cuối cùng nói.
- Thần đồng ý với ý kiến của điện hạ, nhiều bộ phương án, có thể đạt được một chút kinh nghiệm.
Nạp Lan trong lòng có chút buồn bực, hắn vốn tưởng rằng mình sẽ có cơ hội là người được chọn, lại không nghĩ phải làm đồng thời việc này với người khác. Nhưng hắn vẫn đang rất có phong độ lập tức tán thành ý kiến của hoàng tử, trong lòng tràn đầy tin tưởng với mình.
- Ta đồng ý với ý kiến của ca ca, nhưng Lưu Vân công tử không có kinh nghiệm cầm quân, tất không cần phải tham gia?
Na Á liếc mắt nhìn Lưu Vân cười nói.
Lưu Vân trong lòng vốn đã đầy bụng hỏa, nghe vậy đang muốn phát tác, đột nhiên nghe được một thanh âm trong trẻo vang lên.
- Thần nghĩ, lời nói của công chúa có chú không hợp lý rồi. Không có thử qua, người làm sao biết Lưu Vân không làm được? ta tin tưởng, hắn là một quân nhân ưu tú nhất trên đại lục này!
Hoa Phi Lệ đứng lên giữa bữa tiệc ngẩng đầu đón ánh mắt của công chúa, bình tĩnh nói.
- Nàng thật sự cho là như vậy?
Lưu Vân đứng dậy, nhìn nữ tử xinh đẹp trước mặt, nhẹ giọng hỏi.
- Ta vẫn tin tưởng người, tương lai cũng thế.
Hoa Phi Lệ cười, nước mắt cũng đã đọng lại trên mặt.
- Ta cũng tin tưởng chàng.
Thủy Linh Nhỉ ở bên cạnh Lưu Vân, vẻ mặt phức tạp nhìn Hoa Phi Lệ.
- Được, như nàng mong muốn.
Lưu Vân gật đầu với Hoa Phi Lệ, xoay đầu nói với Thế Viêm:
- Điện hạ, thần nhận lời đề nghị của người.
- Tốt, việc này, định như vậy đi.
Thế Viêm cao hứng nói.
“ Vất vả nửa ngày, ngươi rốt cuộc cũng vô rồi. Tuy nhiên muội muội rốt cuộc nói cái gì, tình huống của hắn và Hoa Phi Lệ vừa nãy có chút không ổn à!” Thế Viêm thầm nghĩ.
- Ca ca, ta cũng muốn tham gia.
Biểu hiện của Hoa Phi Lệ, làm Na Á quả thực không thoải mái, vì thế cả giận.
- Hoan nghênh công chúa cũng tham gia. Thần còn có một đề nghị rất tốt nữa.
Lưu Vân đột nhiên nói.
- A? nói nghe một chút coi.
Thế Viêm tò mò hỏi han.
- Thần đề nghị, ba tháng sau, quân đội thí nghiệm sẽ tiến hành một lần diễn tập thực chiến.
Nghe xong lời Lưu Vân nói, trong phòng ồ lên. Nhiều người cho rằng hắn không biết tự lượng sức mình.
- Đề nghị tốt, nhưng là đừng để tới lúc đó bị đánh ngã.
Hưu Tư cười nói.
“ Như vậy cũng tốt, ai tài năng hơn, ai chiếm ưu thế.”
Nạp Lan gật đầu thầm nghĩ vì thế cũng gật đầu.
- Đồng ý!~ Vị tướng trẻ tuổi Uy Lợi được Thế Viêm điểm mặt, đứng lên nói đơn giản hai từ, liền ngồi xuống không nói lời nào.
- Lưu Vân công tử tràn đầy tin tưởng à!
Na Á ánh mắt phức tạp nhìn Lưu Vân
“ Tốt lắm, ta cũng đồng ý đề nghị của ngươi!”
- Ha, ha!~ Lưu Vân cười nói.
Sau đó, Hoa Phi Lệ lấy lý do thân thể không khỏe mà cáo từ, rời đi trước, Mà Lưu Vân ăn cũng cảm thấy vô vị. Thủy Linh Nhi dường như cảm thấy tâm tình hắn không ốt, cũng không nói thêm nữa, cúi đầu suy nghĩ sâu xa.
- Công tử có thể dừng bước nói chuyện một chút không?
Lúc rời đi, Uy Lợi đột nhiên đi tới bên cạnh Lưu Vân thấp giọng.
- Ngươi là!~ Lưu Vân ngẩng đầu nhìn hắn. Một thanh niên diện mạo bình thường, làm cho người ta có cảm giác cũng không quá nổi bật.
- Uy Lợi cũng là người được lựa chọn lần này.
Uy Lợi trả lời.
- Có chuyện gì sao?
Lưu Vân cũng không vì diện mạo bình thường mà khinh hắn. Là người do hoàng tử lựa chọn, sẽ không hề kếm. Có khi hắn còn rõ ràng, người nhìn qua bình thường lại dễ dàng đột nhiên đâm cho người khác một kích.
- Chuyện trên tiệc rượu, ta đã thấy. Cần trợ giúp, cứ nói cho ta.
Uy Lợi nói rất đơn giản.
- Vì sao giúp ta?
Lời nói của Uy Lợi có chút bất ngờ với Lưu Vân.
- Thuận mắt! ~ Uy Lợi nói xong liền xoay người rời đi, lưu lại Lưu Vân đang ngớ người không hiểu vì sao.
Ba ngày sai, Kiều Trì cửu thế triệu kiến Lưu Vân, Nạp Lan, Hưu Tư, Uy Lợi bốn người. Kiều Trì lệnh ra, năm người có thể chọn một quân đoàn để nhậm chức. Công chúa chọn lọc tự nhiên là quân đoàn một của sư đoàn một, để lại một quân đoàn còn lại cho Nạp Lan. Uy Lợi chọn lực quân đoàn một của sư đoàn hai. Hưu Tư lựa chọn quân đoàn hai của sư đoàn một.
- Ta muốn quân đoàn năm của sư đoàn ba.
Nghe thấy lời của Lưu Vân, bốn người khác đồng thời ngẩn ra, sau đó Hưu Tư nở nụ cười khoa trương.
- Ngươi, cũng thích hợp tới quân đoàn ấy!
- Nếu đã muốn rõ ràng! ~ Uy Lợi nói.
“ Khó tin!” Nạp Lan thầm nghĩ.
“ Sao lại thế này? Cha ta không phải nói đoàn này rất mạnh sao? Trời ạ chẳng lẽ lần này hố to!” Lưu Vân trong lòng có dự cảm xấu.
- Lưu Vân công tử, chiến tranh không phải như trò đùa!
Na Á khinh miệt cười nói.
Nhìn vẻ mặt của nàng, Lưu Vân trong lòng tức giận vô cớ.
- Cám ơn công chúa nhắc nhở! Tuy nhiên, chỉ có thối lui trước thủy triều, chúng ta mới biết ai biết bơi, đúng không?
/372
|