Lưu Vân đi rồi, ngày hôm sau Hoàng Hậu liền phái người tới, đưa A Lôi mấy ngày nay lệ rơi đầy mặt tiến vào trong hoàng cung. Khải Đức phủ to lớn như vậy, lập tức lạnh lẽo.
Mộc Phong nhìn kiệu đưa A Lôi rời đi, trong lòng dường như một tảng đá lớn vốn đè nặng đã rơi xuống.
“ Nếu cứ như vậy, ta thực sợ tiểu muội chống đỡ không được. Nhị đệ à, đệ hại khổ đại ca, cũng hại khổ tam muội!” Mộc Phong cười khổ nói.
Hắn không nghĩ ra hôn lễ của mình lại xuất hiện biến cố như vậy. Người yên từng nhu tình ý mất, đảo mắt một cái đã trở thành Mị Ảnh thủ lĩnh vệ đội Ảnh Tử của A Tư Mạn đế quốc. Mà Mị Ảnh dường như cũng yêu hắn, nội tâm nàng dường như chịu đựng thống khổ quá lớn, không ngờ lựa chọn ám sát tại hôn lễ và có ý muốn cùng chết.
Hết thảy phát sinh trong hôn lẽ tựa như một giấc mộng, hắn vẫn ngủ thật sự sâu, mà bên ngoài giấc mơ người người đấu trí cùng dũng khí. May mà, người thắng lại là nhị đệ của hắn, mới khiến cho bi kịch không phát triển. Hơn nữa làm hắn cảm khái hơn chính là nhị đệ hắn không ngờ lợi dụng cơ hội này bày ra một thế cục lớn hơn nữa.
“ Nhị đệ, chỉ mong tương lai, đệ vẫn có thể nắm giữ được mọi thứ trong tay!”
Thủy Hàn đi vào trong phòng Mộc Phong, đưa cho hắn tin tức dặn dò của Lưu Vân.
“ Mộc Phong đại ca, Lâm Thi Nhã đã tìm được một chỗ yên tĩnh tạm thời ẩn thân rồi. Đầu nhi muốn huynh tạm thời không đi tìm nàng, trước tiên phải ổn định lại quân đoàn một đã, sau đó những chuyện phiền toái tương lai rất định sẽ có biện pháp giải quyết.”
Mộc Phong gật đầu, Thủy Hoàn xoay người rời đi.
“ Thi Nhã, ta tạm thời không thể tìm nàng. Nàng cũng cần phải an tĩnh ít ngày.”
Sau chuyện Viêm Thiên gặp nạn, Mộc Phong vô cùng hối hận mình vì yêu lầm người mà hại phụ thân. Sau khi Lâm Thi Nhã rồi đi, hắn thậm chí nghĩ tới, an táng phụ thân xong, sẽ đi tận chân trời góc biển tìm nàng báo thù cho phụ thân.
Nhưng, nghe xong lời Lưu Vân nói, hắn mới biết được, thì ra hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay nhị đệ, toàn bộ quá trình sắm vai một người đáng thương và bi tình của Lâm Thi Nhã.
“ Thi Nhã, có một ngày nàng biết chân tướng sự việc nàng sẽ làm thế nào?”
Nhóm người Lưu Vân vừa tới Giang Yên trấn thì đã là hoàng hôn rồi. Hạ lệnh cho Hắc Ưng hạ trại nghỉ ngơi ở ngoài trấn, Lưu Vân cùng Lão Tạp, Nã Luân Đa mấy người mang theo vài đội viên đi vào Giang Yên Trấn.
Trong bóng đêm, Giang Yên trấn đúng là rất mê người.
Rộng lớn, đường phố sạch sẽ, làm cho người ta cảm thấy dễ chịu, cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái; tiểu lâu san sát; trước các cửa hàng là muôn hình muôn vẻ, các loại ma pháp đăng đủ màu sắc hòa lẫn vào nhau, tạo ra nhiều màu ánh sáng huyền ảo, làm người ta trầm mê. Trên đường, người đi lại quần áo ngăn nắp, không phú thì quý. Ngẫu nhiên đứng tại đầu đường là một ít nữ nhân quần áo hở hang, mang theo một mùi thơm trong gió, lưu lại một phiến thanh âm như chim oanh giọng nói như chim yến, tựa như hồ điệp xuyên hoa, làm bóng đêm tăng thêm vài phần hương bị mê người.
Nhưng vài tên đội viên Hắc Ưng cũng không bị cảnh sắc trước mắt mê hoặc, mà là cảnh giác quan sát người cùng hoàn cảnh chung quanh.
- Bọn nhóc này, đêm nay tới ngắm cảnh, khẩn trương cái gì?
Lưu Vân cười mắng, nhưng trong lòng lại tương đối vừa lòng với biểu hiện của nhóm này.
- Nơi này nổi tiếng là hậu hoa viên của đế đô, là nơi quý tộc tiêu tiền. Ngọn núi ngoài trấn kia là một trong tam đại danh sơn của đế quốc Nga Sơn.
Nã Luân Đa đưa tay chỉ vào ngọn núi cao có thể thể mơ hồ thấy trong đêm, giới thiệu cho mọi người nói.
- Thật sự là địa phương rất tốt, nghĩ tới đoàn ba thật sự là rất thoải mái à.
- Các vị, các vị mới tới Giang Yên trấn hả?
Một thanh niên mặc quần áo binh linh chủ động tới đón tiếp mấy người Lưu Vân.
- Ừ! Vị quân gia này có việc gì thế?
Địa phương như vậy, trong đêm như vậy, không ngờ gặp được binh lính của đế quốc làm Lưu Vân cảm giác có chút quỷ dị, vì thế tiếp tục nói.
- Nga, là như vậy, ta thấy các vị mới tới, không quen thuộc nơi đây, nghĩ muốn giới thiệu cho các vị nhưng giải trí đặc sắc ở trong Giang yên trấn này.
“ Ta ngất, ma cô?” Lưu Vân trong lòng mắng.
- Không biết có những tiết mục gì?
- Ta xem các vị lão gia có vẻ tốt lắm. Ta có thể mang các vị đi tới sòng bạc lớn nhất để phát tài. Hoặc cũng có thể đưa các vị đi tìm tuyệt sắc mỹ nữ ăn khuya hắc hắc.
- Vậy cảm ơn ngươi, phí phục vụ của ngươi là bao nhiêu?
- Không thu, không thu.
Binh lính cười đáp, trong lòng lại nổi lên tính toán nhỏ nhặt: “ Nếu đây là vài người có tiền, tiền boa sẽ càng nhiều hơn!”
- Quân gia, như thế sao được?
Lưu Vân hỏi.
- Ta tính thế này, gọi là phí bảo hộ đi.
Binh lính thuận miệng nói, sau đó sửa lại.
- Cuộc sống bức bách, cuộc sống bức bách, các vị lão gia đừng cười.
- Ta bảo, người dẫn chúng ta đi chơi, có đảm bảo an toàn không? Mới tới nơi này, sợ quá không dám đi lung tung.
Lưu Vân lo lắng nói.
- Yên tâm, trong thôn trấn này có đoàn ba của chúng ta đóng, đại gia cứ an tâm mà chơi đùa. Có việc cứ tùy tiện tìm một người tham gia quân ngũ nói, ai cũng sẽ cấp cho chút mặt mũi.
Lưu Vân quay đầu lại, cười khổ với mấy người bên cạnh, lại xoay người hướng tới binh lính nói:
- Như thế làm phiền quân gia quá.
- Hi Ba, lập tức dẫn người tìm hiểu tình huống của đoàn ba cho rõ ràng, sau đó bảo Hắc Ưng đợi mệnh.
Lưu Vân thấp giọng phân phó cho Hi Ba, người đằng sau gật đầu rời đi.
- Đại, đại, đại… mẹ nó lại là tiểu!
- Sáu điểm, sáu điểm, ha ha, lão tử ăn quả này thật là lớn!
- Đồng Hoa, ván này ta ăn thông!
- Ta muốn chơi show-hand, nơi này có không?
Lưu Vân hỏi.
- Gia, bất kì phương pháp đánh cược nào trên đại lục đều có thể tìm thấy ở nơi này. Ngươi yên tâm đi, còn có, nếu lúc chơi muốn hai tay hai cô gái ngươi cũng có thể nói cho ta biết.
Đi vào sòng bạc, Lưu Vân nhìn thấy ngoại trừ lượng lớn dân cờ bạc ra thì bên trong có không ít quan quân cùng binh lính. Những người này, có người đang chơi bạc, cũng có người đang là công tác bảo an, đi lại tuần tra trong sòng bạc. Không cần phải nói, khẳng định là người của đoàn ba. Lưu Vân nói nhỏ vài câu với Ốc Khắc, Ốc Khắc cũng xoay người bỏ đi.
Sau khi Ốc khắc trở về, Lưu Vân trước bàn chơi show-hand. Ốc khắc gật đầu với hắn, Lưu Vân sờ sờ trên người, liền sau đó cái bàn lớn lộn ngược lại, dựng thân lên.
- Mẹ nó, sòng bạc các ngươi có kẻ trộm! lão tử khi vào đây mang theo mười vạn kim phiếu giờ không thấy đâu! Gọi lão bản lăn ra đây cho ta!
Người chung quanh đều ngẩng đầu nhìn hắn. Một người có vẻ là quản sự của sòng bạc vội vàng chạy tới nói với Lưu Vân.
- Đại gia có việc gì chậm rãi nói, đừng quá tức giận! không cần giận quá!
- Ta mất tiền ở sòng bạc nhà ngươi, các ngươi quản hay không quản? không quản thì nói một câu, ta đập tan cái sòng bạc này!
- Quản quản, đại gia người đánh mất bao nhiêu tiền?
- Hai mươi vạn kim phiếu, ta mới phát hiện mười vạn ngân phiếu khác trên người cũng không thấy nữa.
Lưu Vân nghĩ nghĩ cười nói.
- Đại gia, người hay nói giỡn.
Quản sự tái mặt nói.
- ***, ta giống như đang nói giỡn với ngươi sao?
Lưu Vân nói xong một tát làm cho mặt của quản sự lưu lại năm vệt ngón tay.
- Ngươi cố ý kiếm chuyện?
Quản sự tái mặt, lau máu trên khóe miệng hung hăng nói:
- Ngươi không biết đây là địa phương gì sao?
Mấy bàn lập tức tập trung binh lính, vây mấy người Lưu Vân lại. Một người bộ dạng quan quân đi ra.
- Huynh đệ, nơi này là địa bàn của đoàn ba, ta tới hòa giải sự tình.
- ***! Binh phỉ như nhau, lão từ còn hoài nghi các người là người ăn cắp tiền. Ngoại trừ các ngươi cởi quần áo ra cho chúng ta soát người.
Lưu Vân cười, hướng Ốc Khắc gật đầu.
- Ngươi muốn làm gì?
Quan quân khinh miệt nhìn Lưu Vân hỏi.
- Ta đến đập bãi.
Lưu Vân nói xong, một đám hắc giáp chiến sĩ xông vào.
Ba phút thời gian tuy rằng ngắn, nhưng đối với người quan quân này mà nói, lại dường như là dài bằng cả một đời người. Hắn thấy trong sòng bạc khói trắng nổi lên bốn phía, phi châm bay loạn, tiếng xương cốt gãy liên tiếp vang lên, tiếng kêu thảm thiết liên miên không dứt. Sáu đó là mười tên binh lính đều bị đánh cho chết khiếp, bị hắc giáp chiến sĩ lôi đến trước mặt hắn. Nhưng hắn bị hai người giữ, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.
Cuối cùng, hắn bị lấy hết quần áo trên người, hất ra ngoài đường phố. Lúc này, tiểu tạp lại thả một hỏa điểu ra đúng lúc, hướng tới chiếc quần cộc duy nhất của hắn bay tới.
- Chạy về nói cho thủ lãnh của đoàn bam ta đêm nay ở trên trấn chờ hắn. Có bản lĩnh mang người tới tìm ta.
Quan quân đứng lên, chạy đi như điên, chỉ lưu lại đám khói bụi đằng sau.
- Hắn sao lại chạy nhanh thế?
Ốc Khắc mới từ sòng bạc chạy ra, thấy thế khó hiểu hỏi.
- Nếu tiểu JJ của ngươi bị cháy ngươi còn chạy nhanh hơn so với hắn.
Lão Tạp nói.
Giang Yên trấn vốn yên bình, đã bị chuyện ở sòng bạc làm cho xáo động. Lưu Vân nhìn quan quân đi xa, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh lùng, tất cả mọi người đều biết, chờ đợi đoàn ba là một vận mệnh đáng sợ.
các bạn sau mỗi bài xin hãy ấn thanks 1 cái cho tui nhé
cám ơn trước
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương
Mộc Phong nhìn kiệu đưa A Lôi rời đi, trong lòng dường như một tảng đá lớn vốn đè nặng đã rơi xuống.
“ Nếu cứ như vậy, ta thực sợ tiểu muội chống đỡ không được. Nhị đệ à, đệ hại khổ đại ca, cũng hại khổ tam muội!” Mộc Phong cười khổ nói.
Hắn không nghĩ ra hôn lễ của mình lại xuất hiện biến cố như vậy. Người yên từng nhu tình ý mất, đảo mắt một cái đã trở thành Mị Ảnh thủ lĩnh vệ đội Ảnh Tử của A Tư Mạn đế quốc. Mà Mị Ảnh dường như cũng yêu hắn, nội tâm nàng dường như chịu đựng thống khổ quá lớn, không ngờ lựa chọn ám sát tại hôn lễ và có ý muốn cùng chết.
Hết thảy phát sinh trong hôn lẽ tựa như một giấc mộng, hắn vẫn ngủ thật sự sâu, mà bên ngoài giấc mơ người người đấu trí cùng dũng khí. May mà, người thắng lại là nhị đệ của hắn, mới khiến cho bi kịch không phát triển. Hơn nữa làm hắn cảm khái hơn chính là nhị đệ hắn không ngờ lợi dụng cơ hội này bày ra một thế cục lớn hơn nữa.
“ Nhị đệ, chỉ mong tương lai, đệ vẫn có thể nắm giữ được mọi thứ trong tay!”
Thủy Hàn đi vào trong phòng Mộc Phong, đưa cho hắn tin tức dặn dò của Lưu Vân.
“ Mộc Phong đại ca, Lâm Thi Nhã đã tìm được một chỗ yên tĩnh tạm thời ẩn thân rồi. Đầu nhi muốn huynh tạm thời không đi tìm nàng, trước tiên phải ổn định lại quân đoàn một đã, sau đó những chuyện phiền toái tương lai rất định sẽ có biện pháp giải quyết.”
Mộc Phong gật đầu, Thủy Hoàn xoay người rời đi.
“ Thi Nhã, ta tạm thời không thể tìm nàng. Nàng cũng cần phải an tĩnh ít ngày.”
Sau chuyện Viêm Thiên gặp nạn, Mộc Phong vô cùng hối hận mình vì yêu lầm người mà hại phụ thân. Sau khi Lâm Thi Nhã rồi đi, hắn thậm chí nghĩ tới, an táng phụ thân xong, sẽ đi tận chân trời góc biển tìm nàng báo thù cho phụ thân.
Nhưng, nghe xong lời Lưu Vân nói, hắn mới biết được, thì ra hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay nhị đệ, toàn bộ quá trình sắm vai một người đáng thương và bi tình của Lâm Thi Nhã.
“ Thi Nhã, có một ngày nàng biết chân tướng sự việc nàng sẽ làm thế nào?”
Nhóm người Lưu Vân vừa tới Giang Yên trấn thì đã là hoàng hôn rồi. Hạ lệnh cho Hắc Ưng hạ trại nghỉ ngơi ở ngoài trấn, Lưu Vân cùng Lão Tạp, Nã Luân Đa mấy người mang theo vài đội viên đi vào Giang Yên Trấn.
Trong bóng đêm, Giang Yên trấn đúng là rất mê người.
Rộng lớn, đường phố sạch sẽ, làm cho người ta cảm thấy dễ chịu, cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái; tiểu lâu san sát; trước các cửa hàng là muôn hình muôn vẻ, các loại ma pháp đăng đủ màu sắc hòa lẫn vào nhau, tạo ra nhiều màu ánh sáng huyền ảo, làm người ta trầm mê. Trên đường, người đi lại quần áo ngăn nắp, không phú thì quý. Ngẫu nhiên đứng tại đầu đường là một ít nữ nhân quần áo hở hang, mang theo một mùi thơm trong gió, lưu lại một phiến thanh âm như chim oanh giọng nói như chim yến, tựa như hồ điệp xuyên hoa, làm bóng đêm tăng thêm vài phần hương bị mê người.
Nhưng vài tên đội viên Hắc Ưng cũng không bị cảnh sắc trước mắt mê hoặc, mà là cảnh giác quan sát người cùng hoàn cảnh chung quanh.
- Bọn nhóc này, đêm nay tới ngắm cảnh, khẩn trương cái gì?
Lưu Vân cười mắng, nhưng trong lòng lại tương đối vừa lòng với biểu hiện của nhóm này.
- Nơi này nổi tiếng là hậu hoa viên của đế đô, là nơi quý tộc tiêu tiền. Ngọn núi ngoài trấn kia là một trong tam đại danh sơn của đế quốc Nga Sơn.
Nã Luân Đa đưa tay chỉ vào ngọn núi cao có thể thể mơ hồ thấy trong đêm, giới thiệu cho mọi người nói.
- Thật sự là địa phương rất tốt, nghĩ tới đoàn ba thật sự là rất thoải mái à.
- Các vị, các vị mới tới Giang Yên trấn hả?
Một thanh niên mặc quần áo binh linh chủ động tới đón tiếp mấy người Lưu Vân.
- Ừ! Vị quân gia này có việc gì thế?
Địa phương như vậy, trong đêm như vậy, không ngờ gặp được binh lính của đế quốc làm Lưu Vân cảm giác có chút quỷ dị, vì thế tiếp tục nói.
- Nga, là như vậy, ta thấy các vị mới tới, không quen thuộc nơi đây, nghĩ muốn giới thiệu cho các vị nhưng giải trí đặc sắc ở trong Giang yên trấn này.
“ Ta ngất, ma cô?” Lưu Vân trong lòng mắng.
- Không biết có những tiết mục gì?
- Ta xem các vị lão gia có vẻ tốt lắm. Ta có thể mang các vị đi tới sòng bạc lớn nhất để phát tài. Hoặc cũng có thể đưa các vị đi tìm tuyệt sắc mỹ nữ ăn khuya hắc hắc.
- Vậy cảm ơn ngươi, phí phục vụ của ngươi là bao nhiêu?
- Không thu, không thu.
Binh lính cười đáp, trong lòng lại nổi lên tính toán nhỏ nhặt: “ Nếu đây là vài người có tiền, tiền boa sẽ càng nhiều hơn!”
- Quân gia, như thế sao được?
Lưu Vân hỏi.
- Ta tính thế này, gọi là phí bảo hộ đi.
Binh lính thuận miệng nói, sau đó sửa lại.
- Cuộc sống bức bách, cuộc sống bức bách, các vị lão gia đừng cười.
- Ta bảo, người dẫn chúng ta đi chơi, có đảm bảo an toàn không? Mới tới nơi này, sợ quá không dám đi lung tung.
Lưu Vân lo lắng nói.
- Yên tâm, trong thôn trấn này có đoàn ba của chúng ta đóng, đại gia cứ an tâm mà chơi đùa. Có việc cứ tùy tiện tìm một người tham gia quân ngũ nói, ai cũng sẽ cấp cho chút mặt mũi.
Lưu Vân quay đầu lại, cười khổ với mấy người bên cạnh, lại xoay người hướng tới binh lính nói:
- Như thế làm phiền quân gia quá.
- Hi Ba, lập tức dẫn người tìm hiểu tình huống của đoàn ba cho rõ ràng, sau đó bảo Hắc Ưng đợi mệnh.
Lưu Vân thấp giọng phân phó cho Hi Ba, người đằng sau gật đầu rời đi.
- Đại, đại, đại… mẹ nó lại là tiểu!
- Sáu điểm, sáu điểm, ha ha, lão tử ăn quả này thật là lớn!
- Đồng Hoa, ván này ta ăn thông!
- Ta muốn chơi show-hand, nơi này có không?
Lưu Vân hỏi.
- Gia, bất kì phương pháp đánh cược nào trên đại lục đều có thể tìm thấy ở nơi này. Ngươi yên tâm đi, còn có, nếu lúc chơi muốn hai tay hai cô gái ngươi cũng có thể nói cho ta biết.
Đi vào sòng bạc, Lưu Vân nhìn thấy ngoại trừ lượng lớn dân cờ bạc ra thì bên trong có không ít quan quân cùng binh lính. Những người này, có người đang chơi bạc, cũng có người đang là công tác bảo an, đi lại tuần tra trong sòng bạc. Không cần phải nói, khẳng định là người của đoàn ba. Lưu Vân nói nhỏ vài câu với Ốc Khắc, Ốc Khắc cũng xoay người bỏ đi.
Sau khi Ốc khắc trở về, Lưu Vân trước bàn chơi show-hand. Ốc khắc gật đầu với hắn, Lưu Vân sờ sờ trên người, liền sau đó cái bàn lớn lộn ngược lại, dựng thân lên.
- Mẹ nó, sòng bạc các ngươi có kẻ trộm! lão tử khi vào đây mang theo mười vạn kim phiếu giờ không thấy đâu! Gọi lão bản lăn ra đây cho ta!
Người chung quanh đều ngẩng đầu nhìn hắn. Một người có vẻ là quản sự của sòng bạc vội vàng chạy tới nói với Lưu Vân.
- Đại gia có việc gì chậm rãi nói, đừng quá tức giận! không cần giận quá!
- Ta mất tiền ở sòng bạc nhà ngươi, các ngươi quản hay không quản? không quản thì nói một câu, ta đập tan cái sòng bạc này!
- Quản quản, đại gia người đánh mất bao nhiêu tiền?
- Hai mươi vạn kim phiếu, ta mới phát hiện mười vạn ngân phiếu khác trên người cũng không thấy nữa.
Lưu Vân nghĩ nghĩ cười nói.
- Đại gia, người hay nói giỡn.
Quản sự tái mặt nói.
- ***, ta giống như đang nói giỡn với ngươi sao?
Lưu Vân nói xong một tát làm cho mặt của quản sự lưu lại năm vệt ngón tay.
- Ngươi cố ý kiếm chuyện?
Quản sự tái mặt, lau máu trên khóe miệng hung hăng nói:
- Ngươi không biết đây là địa phương gì sao?
Mấy bàn lập tức tập trung binh lính, vây mấy người Lưu Vân lại. Một người bộ dạng quan quân đi ra.
- Huynh đệ, nơi này là địa bàn của đoàn ba, ta tới hòa giải sự tình.
- ***! Binh phỉ như nhau, lão từ còn hoài nghi các người là người ăn cắp tiền. Ngoại trừ các ngươi cởi quần áo ra cho chúng ta soát người.
Lưu Vân cười, hướng Ốc Khắc gật đầu.
- Ngươi muốn làm gì?
Quan quân khinh miệt nhìn Lưu Vân hỏi.
- Ta đến đập bãi.
Lưu Vân nói xong, một đám hắc giáp chiến sĩ xông vào.
Ba phút thời gian tuy rằng ngắn, nhưng đối với người quan quân này mà nói, lại dường như là dài bằng cả một đời người. Hắn thấy trong sòng bạc khói trắng nổi lên bốn phía, phi châm bay loạn, tiếng xương cốt gãy liên tiếp vang lên, tiếng kêu thảm thiết liên miên không dứt. Sáu đó là mười tên binh lính đều bị đánh cho chết khiếp, bị hắc giáp chiến sĩ lôi đến trước mặt hắn. Nhưng hắn bị hai người giữ, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.
Cuối cùng, hắn bị lấy hết quần áo trên người, hất ra ngoài đường phố. Lúc này, tiểu tạp lại thả một hỏa điểu ra đúng lúc, hướng tới chiếc quần cộc duy nhất của hắn bay tới.
- Chạy về nói cho thủ lãnh của đoàn bam ta đêm nay ở trên trấn chờ hắn. Có bản lĩnh mang người tới tìm ta.
Quan quân đứng lên, chạy đi như điên, chỉ lưu lại đám khói bụi đằng sau.
- Hắn sao lại chạy nhanh thế?
Ốc Khắc mới từ sòng bạc chạy ra, thấy thế khó hiểu hỏi.
- Nếu tiểu JJ của ngươi bị cháy ngươi còn chạy nhanh hơn so với hắn.
Lão Tạp nói.
Giang Yên trấn vốn yên bình, đã bị chuyện ở sòng bạc làm cho xáo động. Lưu Vân nhìn quan quân đi xa, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh lùng, tất cả mọi người đều biết, chờ đợi đoàn ba là một vận mệnh đáng sợ.
các bạn sau mỗi bài xin hãy ấn thanks 1 cái cho tui nhé
cám ơn trước
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương
/372
|