Tại Lam Nguyệt đại lục, địa vị của ma pháp sư rất cao. Nguyên nhân chủ yếu là số lượng ma pháp sư rất thưa thớt. Muốn tu luyện ma pháp, trước tiên là phải sở hữu ma pháp thể chất, tiếp theo phải có tinh thần lực cường đại, Ma pháp thể chất là do trời sinh, không cách nào tiến hành bồi dưỡng được.
Bởi vì cao cấp ma pháp uy lực rất lớn, thậm chí có năng lực ảnh hướng tới kết cục cuộc chiến, cho nên mỗi nước đều muốn mượn sức ma pháp sư. Hoàng thất muốn, quân đội muốn, quý tộc muốn, mà ma pháp sư bởi vì nguyên nhân tu luyện như vậy cho nên thường thích tự do, giá trị của ma pháp sư giống như nước càng dâng thì thuyền càng lên cao.
Mỗi một quân đoàn của Hỏa Vân đế quốc, bình thường chỉ có hai gã ma đạo sư, tám gã ma pháp sư, cấp bậc cao thấp căn cứ vào chiến tranh mà sắp xếp, phân bố. Thực lực cường đại chính là đế quốc cung đình pháp sư đoàn, bất quá cũng chỉ có năm tên ma đạo sư. Mà thánh ma đạo sư tại đại lục có địa vị cao cả, sẽ không dễ dàng tham giự chiến tranh thế tục. Trên đại lục, chỉ cần có hơi hướng động tĩnh quân sự thì mọi người đều biết. Một chi quân đội không có ma pháp sư, gặp phải ma pháp sư thường thường chỉ có chờ chết. Bởi vì hạ cấp võ sĩ khó có khả năng tạo thành uy hiếp đối với ma pháp sư.
Lưu Vân gặp phải lão Tạp, có thể coi như nhặt được bảo vật. Nhưng mà đối với “Bảo vật” lớn tuổi này, Lưu Vân chưa từng nghĩ đến đem lão trở thành đội viên chiến đấu.
“Dù nghèo cũng không thể không có ma pháp sư! Người nghèo có cách của người nghèo!”
Sau khi nắm giữ sơ cấp ma pháp sư, Lưu Vân rốt cuộc quyết định bắt đầu nghiên cứu ma pháp của mình.
Bởi vì nhân tài ma pháp rất thiếu, cũng rất khó bồi dưỡng, Lưu Vân đưa mắt nhìn xuống sơ cấp ma pháp. Ý tưởng của hắn là: Quang hệ sơ cấp, tăng cường phòng ngự trên chiến trường; lôi hệ sơ cấp, áp dụng chuẩn xác đả kích cùng chém đầu; thổ hệ sơ cấp hoàn thành chiến trường cùng vây hãm; Thủy hệ sơ cấp, áp dụng cứu hộ chiến trường; Phong hệ sơ cấp, phụ trợ tình báo cùng ám sát. Về phần sử dụng hỏa hệ ma pháp, Lưu Vân vẫn chưa nghĩ ra, không thể làm gì khác hơn là tạm thời phóng xuất.
“Ta chỉ có thể tự mình nghiên cứu!” Lưu Vân vừa nghĩ vừa đi vào phòng lão Tạp.
“Tiểu Vân, lại tới luyện sơ cấp ma pháp của ngươi?” Vừa thấy Lưu Vân, lão Tạp cười xấu xa nói.
“Đại thúc, hôm nay ta có việc muốn cùng ngươi thương lượng, ngươi tha cho ta đi.”
“Ta muốn bắt đầu thí nghiệm ma pháp của ta.”
Trải qua ba tháng huấn luyện gian khổ, tinh thần lực của hộ vệ đội viên cũng đã đủ cường đại, toàn bộ thông qua kiểm tra của lão Tạp.
“Uh, trên lý thuyết có thể làm được hay không phải thử xem mới biết.”
Đối với ý tưởng ma pháp của Lưu Vân, lão Tạp cảm thấy rất khiếp sợ, bởi vì hoàn toàn mở ra một cách mới cho việc sử dụng ma pháp.
“Vậy phải khổ cực lão nhân gia người.” Lưu Vân có chuyện cầu người, nói chuyện cũng cung kính hẳn.
“Tiểu tử ngươi đừng có khách sáo, không phải ta đang giúp ngươi mở ra cánh cửa mới của ma pháp sao? Ngươi đem ma tinh thạch chuẩn bị cho tốt, lập tức có thể bắt đầu.”
Lưu Vân không nói gì, chỉ cười hắc hắc, nhìn chằm chằm lão Tạp, làm cho lão Tạp cảm thấy rất không thoải mái, không khỏi cúi đầu nhìn lại trên người mình.
“Không có gì không thích hợp a, tiểu tử này nhìn cái gì vậy?”
“Đại thúc a, người biết Tiểu Vân ta nghèo, một cái sơ cấp ma tinh thạch cũng phải hơn 5 kim tệ, với lại ta còn phải mất chi phí tiêu dùng, không đủ sức a.”
Khi Lưu Vân biết được giá cả ma tinh thạch, rốt cuộc cảm nhận được một câu nói: Luyện binh chính là thiếu tiền.
Trên Lam Nguyệt đại lục có không ít ma thú, sau khi thành niên trong cơ thể hình thành ma tinh thạch, ẩn chức ma lực cao thấp, đại khái phân chia làm ba loại: sơ cấp, trung cấp, cao cấp. Đồng cấp nhưng ma lực khác nhau, giá cả cũng khác nhau. 5 kim tệ một cái, dù sao trên người ma pháp sư có thể mang nhiều ma tinh thạch, có thể thi triển nhiều ma pháp, đối với chiến đấu có trợ giúp rất lớn.
“Không có tiền, không chuẩn bị ngươi lại muốn làm thí nghiệm?” Lão Tạp tức giận nói. Mặc dù ý tưởng của Lưu Vân có vài phần thiên tài, những rõ ràng không phù hợp với người nghèo.
“Đúng vậy, ta không có tiền, nhưng ta biết có người còn có không ít ma tinh thạch. Hơn nữa mỗi hệ đều có ma tinh thạch. Có ngày hắn uống nhiều quá, chính mình nói ra điều đó.
“Lưu Vân cười khan, sắc mặt ra vẻ gian thương.
“Uống rượu thật là tai hại, uống rượu thật là tai hại a.” Lão Tạp không khỏi dậm chân đấm ngực, rốt cuộc hiểu được vì sao Lưu Vân lại chăm chú nhìn lão: Đó là phát hiện dê béo a.
Dưới sự dẫn đầu của lão Tạp, hai mươi hộ vệ đội viên bắt đầu hành trình ma pháp chưa từng có của bọn họ.
Lão Tạp đem chia bọn họ thành năm tổ, mỗi tổ bốn người, lấy Hi Ba, Tử Văn Thành, Thiết Liệt, A Húc cùng một gã đội viên có thủy hệ thể chất là Uy Kiệt Khắc, phân biệt luyện tập quang hệ sơ cấp ma pháp “Thủ hộ chi quang”, lôi hệ sơ cấp ma pháp “Thiểm điện thuật”, thổ hệ sơ cấp ma pháp “Địa hình biến huyễn”, phong hệ sơ cấp ma pháp “Phiêu phù thuật”, thủy hệ sơ cấp ma pháp “Trì dũ thuật”.
Ba ngày đầu tiên lão Tạp chỉ dạy ma pháp chú ngữ. Lão nói. Nếu như không thể thuộc lòng thì sau này khi huấn luyện “chịu đòn” chấm dứt, lão sẽ không dùng trì dũ thuật trị giúp nữa.
Vì vậy buổi tối khi Lưu Vân đi vào phòng đội viên, chỉ nghe bọn hắn hợp xướng.
“Thần thánh đích quang a, nghe theo triệu hoán của ta, gột rửa thế giới hắc ám -- thủ hộ ánh sáng!”
“Đại địa chi mẫu a, nghe kêu gọi của ta, biểu hiện lực lượng vĩ đại của ngài -- địa hình biến ảo!”
“Ôn nhu đích thủy a, thương xót người hầu của ngươi, mang đi tất cả thống khổ -- trì dũ thuật!”
“Lôi đình chi thần a, mở ánh mắt của ngươi, hủy diệt thế gian đích tội ác – thiểm điện thuật!”
“Tự do đích phong a, triển khai đôi cánh của ngươi, mang ta bay lượn trên bầu trời -- phiêu phù thuật!”
Lưu vân cảm giác được, đây là giàn đại hợp xướng êm tai nhất hắn được nghe.
Khi ma pháp thí nghiệm chính thức bắt đầu, nhưng lần đầu tiên lại xuất hiện tình huống khiến cho Lưu Vân trợn mắt há hốc mồm.
“Ngươi ở trên không trung, đầu hướng xuống đất làm gì? Hai người các ngươi đinh hôn không khí a!”
“Mẹ kiếp, các ngươi gọi khối đá tảng ở hoa viên của ta làm gì! Giả sơn cũng bị đổ, các ngươi chết chắc rồi!”
“Cho các ngươi làm dẹp không phải cái bàn của ta. A a a, nâng cái ghế lên cho ta.”
“Ta nói cho các đồng chí a. Đó là thủ hộ ánh sáng, không phải động tác phân giải,từng bước từng buốc như vậy thì thủ hộ được cho ai?”
“Trì dũ thuật như thế nào lại luyện tập như thế? Đi vào trong phòng bếp lấy vài bả đao ra đâm lẫn nhau vài cái, sau đó có thể bắt đầu luyện tập!”
Ma pháp vĩ đại nhất trong lịch sử ma pháp Thương Nguyệt đại lục lần đầu tiên có kết quả như thế này đây: trên bầu trời xuất hiện một người trồng cây chuối ôm một người bay nhanh, trên mặt đất phát sinh ra động đất nhỏ, thương cho bàn tọa, hoa viên chịu khổ, giả sơn bị đổ, hoa cỏ bị nhổ, còn có mấy người ngu ngốc bị đao đâm chảy máu.
Mặc dù có chút buồn bực nhưng Lưu Vân vẫn cảm giác tương đối may mắn: “Hoàn hảo không có hỏa hệ, nếu không chắc sẽ tự hỏa thiêu Khải Đức Bảo.”
Lão Tạp cũng không có ý kiến gì, theo như lời của lão mà nói, một cánh rừng lớn tất sẽ có nhiều chim. Điều làm cho hắn cảm thấy tự hào chính là hắn đã đồng thời hoàn thành khóa dạy ma pháp cho 5 nhóm học viên. Hành động vĩ đại này lần đầu tiên xuất hiện tại Lam Nguyệt đại lục.
Đối với điều này Lưu Vân cũng có cùng nhận thức. Đồng thời hắn tặng lão Tạp mấy cái nhất: đệ nhất thiên tài ma pháp sư lại không có thu thành ma đạo sư, đệ nhất nhân suýt chút nữa bị để tử té từ trên cao xuống đè chết, đệ nhất nhân suýt chút nữa bị hòn đá của học viên đập chúng.
Nhìn sắc mặt lão Tạp trở nên xanh mét, Lưu Vân cười đắc ý.
Lần này thí nghiệm có kết quả làm cho Lưu Vân quyết định tạm dừng thí nghiệm, đợi các đội viên hoàn toàn ăn ý mới tiếp tục huấn luyện tiếp.
Bởi vì ma pháp có tính phá hoại lớn, lão Tạp quyết định dời địa điểm huấn luyện tới mục trường cách Khải Đức Bảo hơn năm mươi dặm. Mục trường là tư sản của Khải Đức Bảo, gia tộc ở kinh thành cũng cần ngựa, phần lớn đều do mục trường nay cung cấp.
Một ngày buổi sáng vào tháng 8, đoàn người thu thập hành trang đơn giản, xuất phát. Nghĩ tới nơi này có thể mấy tháng sẽ không trở về, cho nên vừa ra khỏi cửa, Lưu Vân đem ngựa giao cho A Húc, đi tới tiệm bánh bao.
Thủy Linh Nhi biết Lưu Vân tới, đột nhiên nàng cảm giác rất khẩn trương, thậm chí ngay cả dũng khí ngẩng đầu cũng không có. Hận ý dâng lên trong lòng nàng, nhưng chỉ làm cho đầu nàng càng cúi thấp hơn.
“Ta muốn xuất môn, có thể mấy tháng sẽ không được ăn bánh bao của nàng.” Kì thật Lưu Vân không yên lòng với cô gái yếu đuối này, nhưng hắn không cách nào nói ra.
“Có thể có một người để hận, kì thật cũng là một chuyện tốt, không có yêu, không có hận thì cuộc sống trở nên vô vị.” Nhớ tới kinh nghiệm của bản thân, Lưu Vân nhẹ nhàng thở dài nói.
Thủy Linh Nhi vẫn không nói gì, chỉ cảm thấy trong lòng càng lúc càng phức tạp. Chẳng lẽ người này đã không còn yêu, không còn hận? Tại sao lúc trước ngươi là người đáng hận như vậy, nhưng hiện tại lại làm cho người ta vừa hận, vừa cảm thấy mờ mịt?
“Tiểu cường, ngươi chiếu cố tốt cho Linh nhi tỷ tỷ, có chuyện gì thì nói cho gia nhân Khải Đức gia tộc.” Lưu Vân đi tới bên tiểu cường, vỗ nhẹ vào bờ vai của hắn. Đối với hài tử chính trực dũng cảm này, tiểu cường đánh không chết, hắn rất thích thú.
“Vâng. Đại ca, ngươi yên tâm.” Đối với tiểu hài tử 14, 15 tuổi mà nói, chuyển biến là dễ dàng nhất. Khi hắn phát hiện người này bảo vệ Linh nhi tỷ tỷ, lập tức hắn gắn cho người này mác người tốt.
“Cho ta vài cái bánh bao, bọc lại, chúng ta mang đi ăn trên đường. Mấy tháng nữa sẽ không được ăn.” Lưu Vân đưa tới một kim tệ.
“Đại ca, ngươi muốn đi đâu a?” Tiểu cường nhận lấy kim tệ, tò mò hỏi thăm.
Thủy Linh Nhi cầm lấy vài cái bánh bao, cẩn thận gói kỹ, một bên để ý nghe Lưu Vân cùng tiểu cường nói chuyện với nhau.
“Đại ca đi mục trường có một số việc, ngươi phải nhớ kỹ lời ta nói.” Lưu Vân sờ đầu tiểu cường nói.
“Biết rồi, để ta đem bánh bao cho ngươi.” Tiểu cường chạy vào, nhưng lại phát hiện bánh bao đã được gói kỹ.
“Bảo trọng, Thủy cô nương.” Lưu Vân mang theo bánh bao, bước ra khỏi điếm.
Thủy Linh Nhi cố nén nhưng nước mắt vẫn rơi xuống.
Bởi vì cao cấp ma pháp uy lực rất lớn, thậm chí có năng lực ảnh hướng tới kết cục cuộc chiến, cho nên mỗi nước đều muốn mượn sức ma pháp sư. Hoàng thất muốn, quân đội muốn, quý tộc muốn, mà ma pháp sư bởi vì nguyên nhân tu luyện như vậy cho nên thường thích tự do, giá trị của ma pháp sư giống như nước càng dâng thì thuyền càng lên cao.
Mỗi một quân đoàn của Hỏa Vân đế quốc, bình thường chỉ có hai gã ma đạo sư, tám gã ma pháp sư, cấp bậc cao thấp căn cứ vào chiến tranh mà sắp xếp, phân bố. Thực lực cường đại chính là đế quốc cung đình pháp sư đoàn, bất quá cũng chỉ có năm tên ma đạo sư. Mà thánh ma đạo sư tại đại lục có địa vị cao cả, sẽ không dễ dàng tham giự chiến tranh thế tục. Trên đại lục, chỉ cần có hơi hướng động tĩnh quân sự thì mọi người đều biết. Một chi quân đội không có ma pháp sư, gặp phải ma pháp sư thường thường chỉ có chờ chết. Bởi vì hạ cấp võ sĩ khó có khả năng tạo thành uy hiếp đối với ma pháp sư.
Lưu Vân gặp phải lão Tạp, có thể coi như nhặt được bảo vật. Nhưng mà đối với “Bảo vật” lớn tuổi này, Lưu Vân chưa từng nghĩ đến đem lão trở thành đội viên chiến đấu.
“Dù nghèo cũng không thể không có ma pháp sư! Người nghèo có cách của người nghèo!”
Sau khi nắm giữ sơ cấp ma pháp sư, Lưu Vân rốt cuộc quyết định bắt đầu nghiên cứu ma pháp của mình.
Bởi vì nhân tài ma pháp rất thiếu, cũng rất khó bồi dưỡng, Lưu Vân đưa mắt nhìn xuống sơ cấp ma pháp. Ý tưởng của hắn là: Quang hệ sơ cấp, tăng cường phòng ngự trên chiến trường; lôi hệ sơ cấp, áp dụng chuẩn xác đả kích cùng chém đầu; thổ hệ sơ cấp hoàn thành chiến trường cùng vây hãm; Thủy hệ sơ cấp, áp dụng cứu hộ chiến trường; Phong hệ sơ cấp, phụ trợ tình báo cùng ám sát. Về phần sử dụng hỏa hệ ma pháp, Lưu Vân vẫn chưa nghĩ ra, không thể làm gì khác hơn là tạm thời phóng xuất.
“Ta chỉ có thể tự mình nghiên cứu!” Lưu Vân vừa nghĩ vừa đi vào phòng lão Tạp.
“Tiểu Vân, lại tới luyện sơ cấp ma pháp của ngươi?” Vừa thấy Lưu Vân, lão Tạp cười xấu xa nói.
“Đại thúc, hôm nay ta có việc muốn cùng ngươi thương lượng, ngươi tha cho ta đi.”
“Ta muốn bắt đầu thí nghiệm ma pháp của ta.”
Trải qua ba tháng huấn luyện gian khổ, tinh thần lực của hộ vệ đội viên cũng đã đủ cường đại, toàn bộ thông qua kiểm tra của lão Tạp.
“Uh, trên lý thuyết có thể làm được hay không phải thử xem mới biết.”
Đối với ý tưởng ma pháp của Lưu Vân, lão Tạp cảm thấy rất khiếp sợ, bởi vì hoàn toàn mở ra một cách mới cho việc sử dụng ma pháp.
“Vậy phải khổ cực lão nhân gia người.” Lưu Vân có chuyện cầu người, nói chuyện cũng cung kính hẳn.
“Tiểu tử ngươi đừng có khách sáo, không phải ta đang giúp ngươi mở ra cánh cửa mới của ma pháp sao? Ngươi đem ma tinh thạch chuẩn bị cho tốt, lập tức có thể bắt đầu.”
Lưu Vân không nói gì, chỉ cười hắc hắc, nhìn chằm chằm lão Tạp, làm cho lão Tạp cảm thấy rất không thoải mái, không khỏi cúi đầu nhìn lại trên người mình.
“Không có gì không thích hợp a, tiểu tử này nhìn cái gì vậy?”
“Đại thúc a, người biết Tiểu Vân ta nghèo, một cái sơ cấp ma tinh thạch cũng phải hơn 5 kim tệ, với lại ta còn phải mất chi phí tiêu dùng, không đủ sức a.”
Khi Lưu Vân biết được giá cả ma tinh thạch, rốt cuộc cảm nhận được một câu nói: Luyện binh chính là thiếu tiền.
Trên Lam Nguyệt đại lục có không ít ma thú, sau khi thành niên trong cơ thể hình thành ma tinh thạch, ẩn chức ma lực cao thấp, đại khái phân chia làm ba loại: sơ cấp, trung cấp, cao cấp. Đồng cấp nhưng ma lực khác nhau, giá cả cũng khác nhau. 5 kim tệ một cái, dù sao trên người ma pháp sư có thể mang nhiều ma tinh thạch, có thể thi triển nhiều ma pháp, đối với chiến đấu có trợ giúp rất lớn.
“Không có tiền, không chuẩn bị ngươi lại muốn làm thí nghiệm?” Lão Tạp tức giận nói. Mặc dù ý tưởng của Lưu Vân có vài phần thiên tài, những rõ ràng không phù hợp với người nghèo.
“Đúng vậy, ta không có tiền, nhưng ta biết có người còn có không ít ma tinh thạch. Hơn nữa mỗi hệ đều có ma tinh thạch. Có ngày hắn uống nhiều quá, chính mình nói ra điều đó.
“Lưu Vân cười khan, sắc mặt ra vẻ gian thương.
“Uống rượu thật là tai hại, uống rượu thật là tai hại a.” Lão Tạp không khỏi dậm chân đấm ngực, rốt cuộc hiểu được vì sao Lưu Vân lại chăm chú nhìn lão: Đó là phát hiện dê béo a.
Dưới sự dẫn đầu của lão Tạp, hai mươi hộ vệ đội viên bắt đầu hành trình ma pháp chưa từng có của bọn họ.
Lão Tạp đem chia bọn họ thành năm tổ, mỗi tổ bốn người, lấy Hi Ba, Tử Văn Thành, Thiết Liệt, A Húc cùng một gã đội viên có thủy hệ thể chất là Uy Kiệt Khắc, phân biệt luyện tập quang hệ sơ cấp ma pháp “Thủ hộ chi quang”, lôi hệ sơ cấp ma pháp “Thiểm điện thuật”, thổ hệ sơ cấp ma pháp “Địa hình biến huyễn”, phong hệ sơ cấp ma pháp “Phiêu phù thuật”, thủy hệ sơ cấp ma pháp “Trì dũ thuật”.
Ba ngày đầu tiên lão Tạp chỉ dạy ma pháp chú ngữ. Lão nói. Nếu như không thể thuộc lòng thì sau này khi huấn luyện “chịu đòn” chấm dứt, lão sẽ không dùng trì dũ thuật trị giúp nữa.
Vì vậy buổi tối khi Lưu Vân đi vào phòng đội viên, chỉ nghe bọn hắn hợp xướng.
“Thần thánh đích quang a, nghe theo triệu hoán của ta, gột rửa thế giới hắc ám -- thủ hộ ánh sáng!”
“Đại địa chi mẫu a, nghe kêu gọi của ta, biểu hiện lực lượng vĩ đại của ngài -- địa hình biến ảo!”
“Ôn nhu đích thủy a, thương xót người hầu của ngươi, mang đi tất cả thống khổ -- trì dũ thuật!”
“Lôi đình chi thần a, mở ánh mắt của ngươi, hủy diệt thế gian đích tội ác – thiểm điện thuật!”
“Tự do đích phong a, triển khai đôi cánh của ngươi, mang ta bay lượn trên bầu trời -- phiêu phù thuật!”
Lưu vân cảm giác được, đây là giàn đại hợp xướng êm tai nhất hắn được nghe.
Khi ma pháp thí nghiệm chính thức bắt đầu, nhưng lần đầu tiên lại xuất hiện tình huống khiến cho Lưu Vân trợn mắt há hốc mồm.
“Ngươi ở trên không trung, đầu hướng xuống đất làm gì? Hai người các ngươi đinh hôn không khí a!”
“Mẹ kiếp, các ngươi gọi khối đá tảng ở hoa viên của ta làm gì! Giả sơn cũng bị đổ, các ngươi chết chắc rồi!”
“Cho các ngươi làm dẹp không phải cái bàn của ta. A a a, nâng cái ghế lên cho ta.”
“Ta nói cho các đồng chí a. Đó là thủ hộ ánh sáng, không phải động tác phân giải,từng bước từng buốc như vậy thì thủ hộ được cho ai?”
“Trì dũ thuật như thế nào lại luyện tập như thế? Đi vào trong phòng bếp lấy vài bả đao ra đâm lẫn nhau vài cái, sau đó có thể bắt đầu luyện tập!”
Ma pháp vĩ đại nhất trong lịch sử ma pháp Thương Nguyệt đại lục lần đầu tiên có kết quả như thế này đây: trên bầu trời xuất hiện một người trồng cây chuối ôm một người bay nhanh, trên mặt đất phát sinh ra động đất nhỏ, thương cho bàn tọa, hoa viên chịu khổ, giả sơn bị đổ, hoa cỏ bị nhổ, còn có mấy người ngu ngốc bị đao đâm chảy máu.
Mặc dù có chút buồn bực nhưng Lưu Vân vẫn cảm giác tương đối may mắn: “Hoàn hảo không có hỏa hệ, nếu không chắc sẽ tự hỏa thiêu Khải Đức Bảo.”
Lão Tạp cũng không có ý kiến gì, theo như lời của lão mà nói, một cánh rừng lớn tất sẽ có nhiều chim. Điều làm cho hắn cảm thấy tự hào chính là hắn đã đồng thời hoàn thành khóa dạy ma pháp cho 5 nhóm học viên. Hành động vĩ đại này lần đầu tiên xuất hiện tại Lam Nguyệt đại lục.
Đối với điều này Lưu Vân cũng có cùng nhận thức. Đồng thời hắn tặng lão Tạp mấy cái nhất: đệ nhất thiên tài ma pháp sư lại không có thu thành ma đạo sư, đệ nhất nhân suýt chút nữa bị để tử té từ trên cao xuống đè chết, đệ nhất nhân suýt chút nữa bị hòn đá của học viên đập chúng.
Nhìn sắc mặt lão Tạp trở nên xanh mét, Lưu Vân cười đắc ý.
Lần này thí nghiệm có kết quả làm cho Lưu Vân quyết định tạm dừng thí nghiệm, đợi các đội viên hoàn toàn ăn ý mới tiếp tục huấn luyện tiếp.
Bởi vì ma pháp có tính phá hoại lớn, lão Tạp quyết định dời địa điểm huấn luyện tới mục trường cách Khải Đức Bảo hơn năm mươi dặm. Mục trường là tư sản của Khải Đức Bảo, gia tộc ở kinh thành cũng cần ngựa, phần lớn đều do mục trường nay cung cấp.
Một ngày buổi sáng vào tháng 8, đoàn người thu thập hành trang đơn giản, xuất phát. Nghĩ tới nơi này có thể mấy tháng sẽ không trở về, cho nên vừa ra khỏi cửa, Lưu Vân đem ngựa giao cho A Húc, đi tới tiệm bánh bao.
Thủy Linh Nhi biết Lưu Vân tới, đột nhiên nàng cảm giác rất khẩn trương, thậm chí ngay cả dũng khí ngẩng đầu cũng không có. Hận ý dâng lên trong lòng nàng, nhưng chỉ làm cho đầu nàng càng cúi thấp hơn.
“Ta muốn xuất môn, có thể mấy tháng sẽ không được ăn bánh bao của nàng.” Kì thật Lưu Vân không yên lòng với cô gái yếu đuối này, nhưng hắn không cách nào nói ra.
“Có thể có một người để hận, kì thật cũng là một chuyện tốt, không có yêu, không có hận thì cuộc sống trở nên vô vị.” Nhớ tới kinh nghiệm của bản thân, Lưu Vân nhẹ nhàng thở dài nói.
Thủy Linh Nhi vẫn không nói gì, chỉ cảm thấy trong lòng càng lúc càng phức tạp. Chẳng lẽ người này đã không còn yêu, không còn hận? Tại sao lúc trước ngươi là người đáng hận như vậy, nhưng hiện tại lại làm cho người ta vừa hận, vừa cảm thấy mờ mịt?
“Tiểu cường, ngươi chiếu cố tốt cho Linh nhi tỷ tỷ, có chuyện gì thì nói cho gia nhân Khải Đức gia tộc.” Lưu Vân đi tới bên tiểu cường, vỗ nhẹ vào bờ vai của hắn. Đối với hài tử chính trực dũng cảm này, tiểu cường đánh không chết, hắn rất thích thú.
“Vâng. Đại ca, ngươi yên tâm.” Đối với tiểu hài tử 14, 15 tuổi mà nói, chuyển biến là dễ dàng nhất. Khi hắn phát hiện người này bảo vệ Linh nhi tỷ tỷ, lập tức hắn gắn cho người này mác người tốt.
“Cho ta vài cái bánh bao, bọc lại, chúng ta mang đi ăn trên đường. Mấy tháng nữa sẽ không được ăn.” Lưu Vân đưa tới một kim tệ.
“Đại ca, ngươi muốn đi đâu a?” Tiểu cường nhận lấy kim tệ, tò mò hỏi thăm.
Thủy Linh Nhi cầm lấy vài cái bánh bao, cẩn thận gói kỹ, một bên để ý nghe Lưu Vân cùng tiểu cường nói chuyện với nhau.
“Đại ca đi mục trường có một số việc, ngươi phải nhớ kỹ lời ta nói.” Lưu Vân sờ đầu tiểu cường nói.
“Biết rồi, để ta đem bánh bao cho ngươi.” Tiểu cường chạy vào, nhưng lại phát hiện bánh bao đã được gói kỹ.
“Bảo trọng, Thủy cô nương.” Lưu Vân mang theo bánh bao, bước ra khỏi điếm.
Thủy Linh Nhi cố nén nhưng nước mắt vẫn rơi xuống.
/372
|