Trong đám sương mù vô số đường sáng từ kiếm lóe ra, trận chiến giữa Bố Lãng và Phất La Đa sắp đến hồi phân thắng bại rồi!
“A!” trong tiếng kêu thảng thốt, một con Cự long xanh da trời xông ra từ trong đám sương mù, hai cánh đập vội vàng, gương mặt hốt hoảng, Phất La Đa chạy thẳng đến chỗ Sở Thiên “Phất Lạp Địch Nặc, mau tránh ra!”
“Lĩnh Vực --- Không Gian Na Di!” ngay lúc Phất La Đa chạy ra từ sương mù, Bố Lãng hét một tiếng, cả kiếm và người tạo nên một luồng ánh sáng đuổi theo đằng sau.
Sở Thiên chết sững, bế Tiểu Bạch nhảy lên tránh thân hình to lớn của Phất La Đa nhưng không tránh được luồng kiếm quang đằng sau Phất La Đa…
Kiếm quang không hề làm thương Sở Thiên mà đi xuyên qua người. Sau đó tại nơi luồng kiếm quang biến mất sinh ra một khoảng Hư Không.
“Phất Lạp Địch Nặc, bám vào ta!” Phất La Đa thấy Sở Thiên bị rơi vào hư không vội giơ ra một cái móng rồng, nhưng tay phải Sở Thiên đang ôm Tiểu Bạch nên chỉ có thể dùng tay trái để bám.
“Vứt con chó đi!” Phất La Đa kêu lên, sức hút cực mạnh của Hư Không không phải chỉ dùng một tay là có thể bám trụ!
“Khốn kiếp! Ta không vứt…” chưa nói xong Sở Thiên bị tuột tay, tan biến vào hư không.
Phất La Đa trở lại với hình người, sững sờ nhìn Bố Lãng, “Cái đó… Lĩnh Vực của ngươi có… có làm cho Phất Lạp Địch Nặc…”
“Ta cũng không biết!” Bố Lãng cười khổ, “Quy tắc Lĩnh Vực của ta là chuyển di đối thủ đến bất cứ nơi nào đó trên đại lục, cụ thể là nơi nào thì ta không biết…
Lúc này, ở trên đại thảo nguyên cách đó hàng vạn dặm, trong một cái lều rách nát, nhà tiên tri của Thú tộc La Ân xoa nhẹ lên quả cầu pha lê trước mặt, rồi cẩn thận cho nó vào một cái hộp cũ kĩ.
“Sư phụ, sao thầy lại cất ‘Con mắt hiền triết’ đi?” ở bên cạnh, một Miêu nữ Thú tộc xinh xắn nhíu mày nhìn sư phụ đang khóa chiếc hộp lại.
“Từ giờ trở đi, ta không thể đoán trước được lịch sử đại lục nữa rồi.” La Ân ngẩng đầu, qua khe hở trên đỉnh lều, nhìn vầng trăng Hồng Nguyệt và những chòm sao mà lắc đầu thở dài.
Đối với việc đi xuyên thời gian và không gian Sở Thiên đã có chút kinh nghiệm, nhưng lần này hắn vẫn không kìm được mà chửi rủa, “Khốn kiếp, lần trước còn để lại cho lão tử bộ quần áo, lần này thì cái gì cũng không còn!” lúc này này đây Sở Thiên đang trần như nhộng!
Không những quần áo Sở Thiên đã bị tan nát trong hư không mà ngay cả cái nhẫn không gian cũng chịu số phận thê thảm. Tuy nó đến được đây cùng với Sở Thiên nhưng cũng bị vỡ thành mấy mảnh. Các thứ bên trong vung vãi khắp nơi.
“Ô ô!” mặt Tiểu Bạch hơi đỏ, hai mắt rưng rưng như muốn khóc. Vì chiếc vòng cổ của nó cũng vỡ rồi. bao nhiêu rượu ngon bên trong cũng không có kết cục tốt đẹp gì.
“Tiểu Bạch, tìm xem còn có gì dùng được không!” Sở Thiên chỉ vào đống đồ dưới đất. Thế là một người một chó bắt đầu bận rộn trong đống rác.
Ma Pháp quyển trục mất rồi; thủy tinh tạp vẫn còn nhưng tan nát hết rồi; bộ quần áo dự phòng cũng biến thành vải vụn; mấy cây pháp trượng gẫy thành hai đoạn; đá liên lạc không biết đi đâu mất rồi… tìm tới tìm lui, Sở Thiên khổ não phát hiện, chỉ có ba thứ vẫn còn nguyên vạn, một là quyển bút ký của nữ thần, hai là bộ dụng cụ phẫu thuật, và thứ ba chính là lưỡi đao Phán Quyết!
Sau khi thi thể Kim giáp trùng trở thành chiến lợi phẩm, Sở Thiên ngạc nhiên phát hiện ra rằng, sau khi làm cho La Phu phát điên lưỡi đao Phán Quyết hình như đã trở nên tĩnh tại hơn, không còn mang thứ ma lực làm con người mê muội nữa. Hình dáng của nó cũng có thay đổi, không còn cái bảo vệ tay với hình đầu lâu và cánh rồng nữa, cái lưỡi răng cưa cũng trở nên trơn nhẵn, viên đá ma pháp gắn trên chuôi đao cũng không còn, giờ nhìn lưỡi đao Phán Quyết chẳng khác gì những thanh đao bình thường.
“Ô ô!” Tiểu Bạch bắt đầu kháng nghị, trừng mắt nhìn Sở Thiên, rồi đỏ mặt quay đi, có điều một chân lại chỉ vào Sở Thiên đang không có gì trên người!
“Ha ha..!” Sở Thiên cười. Lần đầu tiên xuyên không gian, Sở Thiên cô đơn một mình lạc lõng, lần này có Tiểu Bạch rồi. Dùng lưỡi đao Phán Quyết chặt vài cây mây mềm, Sở Thiên tự làm cho mình một bộ quần áo.
Giắt thanh đao vào sau lưng, Sở Thiên một tay bế Tiểu Bạch, tay kia cầm quyển nhật ký và đồ phẫu thuật, rồi tìm đại một hướng bắt đầu lần lặn lội thứ hai trong đời.
Lần nay rất may mắn là trời vừa tối Sở Thiên và Tiểu Bạch đã ra khỏi rừng và thấy có khói bếp. “Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng!” Sở Thiên chỉ vào ngôi làng nhỏ trong núi trước mặt, hứng khởi reo lên: “Tiểu Bạch, có người kìa!”
Ọc ọc~~ bụng Tiểu Bạch kêu lên mấy tiếng, chép chép miệng, Tiểu Bạch nhăn nhó nhìn Sở Thiên, “Ô ô!!” có nghĩa là, đói rồi, nhưng giờ chúng ta một xu cũng không có…
Sở Thiên xoa xoa bụng phát hiện mình cũng đói rồi, muốn ăn cơm nhưng lại không có tiền, phải làm sao đây? Xin cơm? Đùa à?! Hữu thừa tướng của Khải Tát sao có thể làm chuyện đấy cơ chứ?! Thế rồi, Sở Thiên nở một nụ cười gian tà.
Nhìn Sở Thiên như vậy, Tiểu Bạch cũng cười gian tà liếm liếm môi.
Vầng Hồng Nguyệt dần lên cao, trời tối rồi, một người một chó lén lén lút lút lẻn vào thôn trang. Thôn này không lớn, cũng chỉ có vài chục hộ, hơn nữa giờ mọi người đã ngủ hết rồi.
Chọn một nhà có vẻ khá giả, Sở Thiên tiến sát đến dưới chân tường. Dùng đầu để nâng Tiểu Bạch lên, nói nhỏ: “Xem bên trong có gì ăn được không.” Vậy là có một cái đầu nhỏ bé xuất hiện phía trên bức tường.
Tiểu Bạch mặt mày lấm lét nhìn xung quanh, nước dãi chảy ròng ròng. “Ô ô~~”
“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng!” để Tiểu Bạch nằm trên tường, Sở Thiên nhún mình nhảy lên trên rồi reo lên: “Ôi con lợn béo quá!”
Tiểu Bạch gật đầu đồng tình, chỉ vào Sở Thiên, “Ô ô!”
“Rồi, ta xuống!” Sở Thiên quan sát xung quanh, chắc chắn người trong nhà này đã ngủ say rồi mới nhảy xuống.
Rón rén tiến tới bên cạnh cái chuồng lợn, Sở Thiên rút đao ra, dùng chuôi đao đánh ngất một con béo nhất rồi bế nó lên quay trở lại góc tường, “Tiểu Bạch, đợi một tí, ta lấy thêm cái này.”
Khi Sở Thiên đang trộm heo phát hiện dưới cửa sổ có phơi một bộ quần áo. Thế là quay lại, nhưng rõ ràng trình độ trộm quần áo của Sở đại thiếu gia không bằng với trộm lợn, vì không cẩn thận, giá phơi quần áo đã bị đổ.
“Chạy mau!’ Sở Thiên kêu khẽ về phía Tiểu Bạch, rồi nhặt một bộ quần áo, vác con lợn trên vai chạy đi.
“Bắt trộm!” thôn trang trong một đêm yên tĩnh bị tiếng hô hoán đánh thức. Có thể thấy người trong thôn này rất đoàn kết, “Trộm đâu?” “Ai khỏe đi bắt hắn đi!” “Các ngươi ra đầu thôn chặn hắn!”
Vác một con lợn, tay bế Tiểu Bạch, tay cầm bộ quần áo, lưng còn có một thanh đao, tất cả gây rất nhiều trở ngại khiến cho tốc độ của Sở Thiên chậm hơn rất nhiều. Nhưng cũng may vào thời điểm quan trọng, cơ thể được máu của Long hoàng cải tạo đã phát huy tác dụng!
“Mẹ nó, thằng khốn đấy chạy nhanh thật!” người trong thôn chán nản nhìn bóng dáng Sở Thiên sắp biến mất khỏi tầm mắt.
“Ca ngợi nữ thần Thiên Nhiên, hãy cho tôi có tốc độ của gió!” theo sau tiếng nói ấy là một bóng dáng uyển chuyển vượt qua đám người, như một cơn gió lao về phía Sở Thiên.
Tăng tốc là ma pháp Phong hệ đơn giản nhất, ma thú cấp một cũng học được, nhưng nó đủ để đuổi kịp Sở Thiên, “Tên trộm kia, đứng lại!”
“Hắc hắc.” Sở Thiên lúng túng cười, nhìn thiếu nữ dung mạo thanh tú trước mặt, thả con lợn xuống, “Đừng động thủ…”
Chưa nói xong đã lại là một ma pháp đơn giản nhất Phong hệ --- Phong Nhẫn, đánh bay Sở Thiên đi. Tuy ma pháp cấp thấp không thể làm tổn thương đến Sở Thiên nhưng nó đủ để đánh Sở Thiên bay đến trước mặt những trang hảo hán trong thôn kia.
Sau một trận đánh tối tăm mặt mũi, Sở Thiên bị trói dẫn đến trước mặt một ông già.
“Ông, cháu bắt được hắn rồi!” cô bé lúc nãy đánh bay Sở Thiên đi đến trước mặt cầm lấy tay ông già nũng nịu: “Có phải cháu giỏi hơn đại ca cháu không?”
“Khà khà, bảo bối Chu Lệ Á của ông đương nhiên lợi hại hơn tên đại ca ngốc nghếch rồi.” Ông già khen đứa cháu gái, rồi quay đầu ra nhìn trừng trừng vào Sở Thiên, “Nói, ngươi là ai? Tại sao đến nhà ta trộm đồ?”
Sở Thiên không biết nói gì nữa, đường đường là Công tước Phất Lạp Địch Nặc lại bị bắt vì trộm một con lợn, thật là mất mặt hết sức!
“Hứ, nói mau!” Chu Lệ Á đến gần đá cho Sở Thiên một cái, “Đừng có giả câm!”
“Chu Lệ Á, đừng đánh hắn nữa.” Ông già hình như nhìn ra điều gì đó. “Cháu nhìn hắn xem, cũng đáng thương, không chừng lại là người rừng không ai quản lý ấy chứ!”
“À!” Chu Lệ Á nhìn kỹ Sở Thiên, “Ông à, hắn đáng thương thật!” Sở Thiên bây giờ thì quả thật quá đáng thương, trên người chỉ toàn vỏ cây, mặt bám đầy bụi đất còn dính đầy các thứ gì, nhìn không khác mấy tên ăn mày đầu đường xó chợ.
“Ô ô!” Tiểu Bạch từ nãy vẫn được Sở Thiên ôm trong lòng bỗng nhiên thò đầu ra, nhìn Chu Lệ Á với ánh mắt đáng thương, vỗ vỗ vào lớp áo vỏ cây trên người Sở Thiên, khóc nấc lên mấy tiếng, “Ô ô…”
“Đáng yêu quá!” Chu Lệ Á vừa nhìn thấy Tiểu Bạch hai mắt đã sáng lên, muốn bế nhưng nó lại bám chặt lấy Sở Thiên không buông.
“Hắn là chủ của ngươi hả?” Chu Lệ Á hỏi.
“Ô ô!” Tiểu Bạch gật đầu rồi nằm trên người Sở Thiên ra chiều quyết cùng sống chết với chủ nhân.
“Ông ơi…” Chu Lệ Á rụt rè nhìn ông già, rồi chỉ chỉ vào Sở Thiên nhìn có vẻ cực kỳ đáng thương, nhưng thực ra thì là phiền muộn cực độ.
“Ài~ Thôi, đưa hắn về nhà vậy!”
Trong nhà Chu Lệ Á, Sở Thiên và Tiểu Bạch nhìn các món ăn bàn rồi quay ra nhìn nhau.
Một bát canh đen xì xì, một nồi gạo tẻ, còn cả một nồi thịt lợn nóng hổi, thêm vài đĩa rau xanh. Đó chính là những gì ông già đem ra để chiêu đãi Sở Thiên.
Chu Lệ Á liếm môi, “Này, sao ngươi không ăn đi?” nói rồi nó nuốt nước bọt một cái, “Ngươi không ăn là ta ăn đấy!”
“Chu Lệ Á! Khách còn chưa ăn!” Ông của Chu Lệ Á, lão đầu tử La Đức Man cau mày gõ vào đầu Chu Lệ Á một cái, rồi hỏi Sở Thiên: “Ngươi tên gì?”
“Phất Lạp Địch Nặc!” Sở Thiên nhếch mép trả lời, đồng thời nghĩ bụng: Hai người Phất La Đa và Bố Lãng cứ chờ đấy! Đợi lão tử trở về sẽ “tiếp đãi” hai người tử tế!
“Hi hi, ngươi cũng tên Phất Lạp Địch Nặc à?!” Chu Lệ Á khẽ cười, lão đầu tử cũng cười.
Sở Thiên ngây ra, cái gì mà “cũng”? Chẳng nhẽ tên lão tử rất thịnh hành sao? “Đúng thế, ta tên Phất Lạp Địch Nặc, sao, còn có người khác tên vậy à?”
“Ha ha~” La Đức Man lắc đầu cười, ra vẻ dạy bảo hậu bối, “Bọn trẻ bây giờ, vì hâm mộ những nhân vật có tiếng tăm mà đổi hết cả tên của mình.” Nói rồi chỉ vào Sở Thiên, “Tính cả ngươi nữa ta đã gặp ba người tên Phất Lạp Địch Nặc rồi đấy.”
“Không phải ông ơi, là bốn!” Chu Lệ Á phản bác: “Tế Tự ở thị trấn Ba Đặc hai ngày trước cũng đổi tên thành Phất Lạp Địch Nặc rồi. Hứ, hắn mà cũng xứng sao?!”
La Đức Man lại thở dài, dạy bảo Sở Thiên, “Ài~ thanh niên ấy mà, người ta là Tế Tự vĩ đại trên đại lục Phất Lạp Địch Nặc, dù có sùng bái thì cũng không thể đổi tên của mình như thế được. Ngươi phải nhớ, cái tên Phất Lạp Địch Nặc không phải người bình thường như chúng ta có thể gọi đâu!”
La Đức Man nói xong, Chu Lệ Á tiếp lời: “Này, không cần biết ngươi tên gì, nhưng không thể gọi cái tên Phất Lạp Địch Nặc!”
“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng! Tại sao chứ?” Sở Thiên cười khổ.
“Chả vì sao cả.” Chu Lệ Á đỏ mặt, “Không cho phép ngươi gọi tên thần tượng của ta!”
“Ta tên gì để sau nói đi!” Sở Thiên thỏa hiệp, nhưng cười thầm, hì hì, có người sùng bái ta, mà lại xinh đẹp thế này nữa chứ… “Đúng rồi, đây có phải lãnh thổ của Khải Tát không? Cách Bàng Bối Thành bao xa?”
“Khải Tát ở phía Đông!” La Đức Man cười khà khà, “Nơi này là La Nhĩ Công, ở phía Tây đại lục!”
Bị dội một gáo nước lạnh, Sở Thiên cười khổ bắt đầu ăn cơm…. Tuy những thứ này đến người hầu trong phủ Công tước Phất Lạp Địch Nặc cũng ăn không trôi, nhưng Sở Thiên vẫn phải cố nuốt, ăn cơm rồi mới có sức để vượt qua cả cái đại lục này mà về nhà…
Sở Thiên và Tiểu Bạch nhăn nhó ăn cơm, còn tiểu nha đầu Chu Lệ Á bắt đầu lải nhải với ông nó: “Ông à, ông nói xem Phất Lạp Địch Nặc điện hạ trông như thế nào? Bao nhiêu tuổi rồi?”
La Đức Man tranh thủ cơ hội dạy bảo cháu gái “Khà khà, Chu Lệ Á, cháu phải chăm chỉ luyện tập ma pháp. Không chừng khi luyện thành pháp sư cấp cao sẽ được gặp Phất Lạp Địch Nặc điện hạ đấy…”
Sáng sớm, trong vườn nhà Chu Lệ Á, Sở Thiên và Tiểu Bạch đang ngồi nhìn nhau, đau khổ nghiên cứu làm thế nào để về nhà!
“Ài~~~ “ Sở Thiên thở dài, “Tiểu Bạch à, ông chủ ta không có tiền làm sao đây?”
“Ô ô!” Tiểu Bạch lắc đầu tỏ ý hiểu nhưng không làm được gì. Năm nay ấy à, không có tiền đừng có nói đến việc đi xuyên qua cả đại lục này, ngay cả đi du lịch ở một vùng quê cũng không nổi.
“Ô ô!” Tiểu Bạch đột nhiên chỉ vào hai tay của Sở Thiên, rồi hất đầu một cái nhìn ra bên ngoài, những người nông dân đang bắt đầu một ngày làm việc.
“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!” Sở Thiên trợn mắt, nhấc Tiểu Bạch lên, nhìn trừng trừng Tiểu Bạch: “Ngươi nói gì? Kêu ta đi làm thuê kiếm tiền sao?”
“Ô ô~~” Tiểu Bạch gật đầu cười cười.
“Đừng có đùa!” Sở Thiên tức giận, “Ông chủ ta đây đường đường là Hữu thừa tướng, Tế Tự thượng cổ, mi bảo ta đi làm thuê…”
“Ngươi là ai?!” Sở Thiên còn chưa nói xong thì bị ngắt lời, một thanh niên mặc một bộ quần áo vải thô, tay cầm một thanh kiếm to tiến vào, dùng kiếm chỉ vào Sở Thiên, “Sao ngươi lại ở nhà ta?”
“Ha ha… ta tên Phất Lạp Địch Nặc, là tiểu thư Chu Lệ Á mời ta tới.” Sở Thiên tươi cười nói.
“Hừ, lại một tên mạo danh Tế Tự!”
“Anh, sao anh lại tới?” Chu Lệ Á từ trong nhà chạy ra, giới thiệu cho Sở Thiên: “Này, đây là anh ta, Lạc Khắc.” rồi tự hào bổ sung thêm: “Anh ta là Hắc Thiết kiếm sỹ cấp ba đấy!”
Chức nghiệp giả cấp ba? Sở Thiên trợn mắt, hình như vệ sỹ thấp nhất nhà ta là Hắc Thiết kiếm sỹ thì phải?
“Ha ha…” Lạc Khắc cười hài lòng, “Chu Lệ Á muội đã là pháp sư kiến tập cấp hai, sắp đuổi kịp ta rồi!”
“Gâu!” Tiểu Bạch lấy chân che đầu lại không muốn nghe nữa. Trước mặt một chú chó uống rượu cũng cần ma thú cấp bảy phục vụ thì pháp sư kiến tập chẳng có gì đáng tán dương cả.
Đến khi hai huynh muội khen qua khen lại đã mệt, Lạc Khắc chỉ vào Sở Thiên hỏi: “Chu Lệ Á, hắn ở đây làm gì?”
Thế là Chu Lệ Á kể lại một lượt sự tích Sở Thiên nửa đêm trộm lợn, rồi nhìn Sở Thiên kinh ngạc: “Ý, ngươi thay quần áo vào nhìn cũng được đấy!”
Sáng nay, Sở Thiên mượn ông già một bộ quần áo vải thô thay cho bộ vỏ cây kia. Tắm rửa sạch sẽ xong, buộc lại tóc ra đằng sau, giờ nhìn Sở đại thiếu gia cũng có chút con người rồi.
“Chu Lệ Á, chúng ta vào trong đi!” sắc mặt Lạc Khắc bỗng căng thẳng, vội vàng kéo muội muội vào nhà, rồi quay đầu lại nói nhỏ với Sở Thiên: “Ta không cho phép ngươi có ý gì với em gái ta! Nếu không ta chém!” vừa nói vừa giơ thanh kiếm lên.
Sở Thiên đành quay trở lại cùng thảo luận với Tiểu Bạch về vấn đề tiền bạc. Một lúc sau thì Lạc Khắc và Chu Lệ Á đi ra.
Lạc Khắc nói: “Ê, ta định lập ra một Dong binh đoàn, ngươi muốn tham gia không?”
“A!” trong tiếng kêu thảng thốt, một con Cự long xanh da trời xông ra từ trong đám sương mù, hai cánh đập vội vàng, gương mặt hốt hoảng, Phất La Đa chạy thẳng đến chỗ Sở Thiên “Phất Lạp Địch Nặc, mau tránh ra!”
“Lĩnh Vực --- Không Gian Na Di!” ngay lúc Phất La Đa chạy ra từ sương mù, Bố Lãng hét một tiếng, cả kiếm và người tạo nên một luồng ánh sáng đuổi theo đằng sau.
Sở Thiên chết sững, bế Tiểu Bạch nhảy lên tránh thân hình to lớn của Phất La Đa nhưng không tránh được luồng kiếm quang đằng sau Phất La Đa…
Kiếm quang không hề làm thương Sở Thiên mà đi xuyên qua người. Sau đó tại nơi luồng kiếm quang biến mất sinh ra một khoảng Hư Không.
“Phất Lạp Địch Nặc, bám vào ta!” Phất La Đa thấy Sở Thiên bị rơi vào hư không vội giơ ra một cái móng rồng, nhưng tay phải Sở Thiên đang ôm Tiểu Bạch nên chỉ có thể dùng tay trái để bám.
“Vứt con chó đi!” Phất La Đa kêu lên, sức hút cực mạnh của Hư Không không phải chỉ dùng một tay là có thể bám trụ!
“Khốn kiếp! Ta không vứt…” chưa nói xong Sở Thiên bị tuột tay, tan biến vào hư không.
Phất La Đa trở lại với hình người, sững sờ nhìn Bố Lãng, “Cái đó… Lĩnh Vực của ngươi có… có làm cho Phất Lạp Địch Nặc…”
“Ta cũng không biết!” Bố Lãng cười khổ, “Quy tắc Lĩnh Vực của ta là chuyển di đối thủ đến bất cứ nơi nào đó trên đại lục, cụ thể là nơi nào thì ta không biết…
Lúc này, ở trên đại thảo nguyên cách đó hàng vạn dặm, trong một cái lều rách nát, nhà tiên tri của Thú tộc La Ân xoa nhẹ lên quả cầu pha lê trước mặt, rồi cẩn thận cho nó vào một cái hộp cũ kĩ.
“Sư phụ, sao thầy lại cất ‘Con mắt hiền triết’ đi?” ở bên cạnh, một Miêu nữ Thú tộc xinh xắn nhíu mày nhìn sư phụ đang khóa chiếc hộp lại.
“Từ giờ trở đi, ta không thể đoán trước được lịch sử đại lục nữa rồi.” La Ân ngẩng đầu, qua khe hở trên đỉnh lều, nhìn vầng trăng Hồng Nguyệt và những chòm sao mà lắc đầu thở dài.
Đối với việc đi xuyên thời gian và không gian Sở Thiên đã có chút kinh nghiệm, nhưng lần này hắn vẫn không kìm được mà chửi rủa, “Khốn kiếp, lần trước còn để lại cho lão tử bộ quần áo, lần này thì cái gì cũng không còn!” lúc này này đây Sở Thiên đang trần như nhộng!
Không những quần áo Sở Thiên đã bị tan nát trong hư không mà ngay cả cái nhẫn không gian cũng chịu số phận thê thảm. Tuy nó đến được đây cùng với Sở Thiên nhưng cũng bị vỡ thành mấy mảnh. Các thứ bên trong vung vãi khắp nơi.
“Ô ô!” mặt Tiểu Bạch hơi đỏ, hai mắt rưng rưng như muốn khóc. Vì chiếc vòng cổ của nó cũng vỡ rồi. bao nhiêu rượu ngon bên trong cũng không có kết cục tốt đẹp gì.
“Tiểu Bạch, tìm xem còn có gì dùng được không!” Sở Thiên chỉ vào đống đồ dưới đất. Thế là một người một chó bắt đầu bận rộn trong đống rác.
Ma Pháp quyển trục mất rồi; thủy tinh tạp vẫn còn nhưng tan nát hết rồi; bộ quần áo dự phòng cũng biến thành vải vụn; mấy cây pháp trượng gẫy thành hai đoạn; đá liên lạc không biết đi đâu mất rồi… tìm tới tìm lui, Sở Thiên khổ não phát hiện, chỉ có ba thứ vẫn còn nguyên vạn, một là quyển bút ký của nữ thần, hai là bộ dụng cụ phẫu thuật, và thứ ba chính là lưỡi đao Phán Quyết!
Sau khi thi thể Kim giáp trùng trở thành chiến lợi phẩm, Sở Thiên ngạc nhiên phát hiện ra rằng, sau khi làm cho La Phu phát điên lưỡi đao Phán Quyết hình như đã trở nên tĩnh tại hơn, không còn mang thứ ma lực làm con người mê muội nữa. Hình dáng của nó cũng có thay đổi, không còn cái bảo vệ tay với hình đầu lâu và cánh rồng nữa, cái lưỡi răng cưa cũng trở nên trơn nhẵn, viên đá ma pháp gắn trên chuôi đao cũng không còn, giờ nhìn lưỡi đao Phán Quyết chẳng khác gì những thanh đao bình thường.
“Ô ô!” Tiểu Bạch bắt đầu kháng nghị, trừng mắt nhìn Sở Thiên, rồi đỏ mặt quay đi, có điều một chân lại chỉ vào Sở Thiên đang không có gì trên người!
“Ha ha..!” Sở Thiên cười. Lần đầu tiên xuyên không gian, Sở Thiên cô đơn một mình lạc lõng, lần này có Tiểu Bạch rồi. Dùng lưỡi đao Phán Quyết chặt vài cây mây mềm, Sở Thiên tự làm cho mình một bộ quần áo.
Giắt thanh đao vào sau lưng, Sở Thiên một tay bế Tiểu Bạch, tay kia cầm quyển nhật ký và đồ phẫu thuật, rồi tìm đại một hướng bắt đầu lần lặn lội thứ hai trong đời.
Lần nay rất may mắn là trời vừa tối Sở Thiên và Tiểu Bạch đã ra khỏi rừng và thấy có khói bếp. “Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng!” Sở Thiên chỉ vào ngôi làng nhỏ trong núi trước mặt, hứng khởi reo lên: “Tiểu Bạch, có người kìa!”
Ọc ọc~~ bụng Tiểu Bạch kêu lên mấy tiếng, chép chép miệng, Tiểu Bạch nhăn nhó nhìn Sở Thiên, “Ô ô!!” có nghĩa là, đói rồi, nhưng giờ chúng ta một xu cũng không có…
Sở Thiên xoa xoa bụng phát hiện mình cũng đói rồi, muốn ăn cơm nhưng lại không có tiền, phải làm sao đây? Xin cơm? Đùa à?! Hữu thừa tướng của Khải Tát sao có thể làm chuyện đấy cơ chứ?! Thế rồi, Sở Thiên nở một nụ cười gian tà.
Nhìn Sở Thiên như vậy, Tiểu Bạch cũng cười gian tà liếm liếm môi.
Vầng Hồng Nguyệt dần lên cao, trời tối rồi, một người một chó lén lén lút lút lẻn vào thôn trang. Thôn này không lớn, cũng chỉ có vài chục hộ, hơn nữa giờ mọi người đã ngủ hết rồi.
Chọn một nhà có vẻ khá giả, Sở Thiên tiến sát đến dưới chân tường. Dùng đầu để nâng Tiểu Bạch lên, nói nhỏ: “Xem bên trong có gì ăn được không.” Vậy là có một cái đầu nhỏ bé xuất hiện phía trên bức tường.
Tiểu Bạch mặt mày lấm lét nhìn xung quanh, nước dãi chảy ròng ròng. “Ô ô~~”
“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng!” để Tiểu Bạch nằm trên tường, Sở Thiên nhún mình nhảy lên trên rồi reo lên: “Ôi con lợn béo quá!”
Tiểu Bạch gật đầu đồng tình, chỉ vào Sở Thiên, “Ô ô!”
“Rồi, ta xuống!” Sở Thiên quan sát xung quanh, chắc chắn người trong nhà này đã ngủ say rồi mới nhảy xuống.
Rón rén tiến tới bên cạnh cái chuồng lợn, Sở Thiên rút đao ra, dùng chuôi đao đánh ngất một con béo nhất rồi bế nó lên quay trở lại góc tường, “Tiểu Bạch, đợi một tí, ta lấy thêm cái này.”
Khi Sở Thiên đang trộm heo phát hiện dưới cửa sổ có phơi một bộ quần áo. Thế là quay lại, nhưng rõ ràng trình độ trộm quần áo của Sở đại thiếu gia không bằng với trộm lợn, vì không cẩn thận, giá phơi quần áo đã bị đổ.
“Chạy mau!’ Sở Thiên kêu khẽ về phía Tiểu Bạch, rồi nhặt một bộ quần áo, vác con lợn trên vai chạy đi.
“Bắt trộm!” thôn trang trong một đêm yên tĩnh bị tiếng hô hoán đánh thức. Có thể thấy người trong thôn này rất đoàn kết, “Trộm đâu?” “Ai khỏe đi bắt hắn đi!” “Các ngươi ra đầu thôn chặn hắn!”
Vác một con lợn, tay bế Tiểu Bạch, tay cầm bộ quần áo, lưng còn có một thanh đao, tất cả gây rất nhiều trở ngại khiến cho tốc độ của Sở Thiên chậm hơn rất nhiều. Nhưng cũng may vào thời điểm quan trọng, cơ thể được máu của Long hoàng cải tạo đã phát huy tác dụng!
“Mẹ nó, thằng khốn đấy chạy nhanh thật!” người trong thôn chán nản nhìn bóng dáng Sở Thiên sắp biến mất khỏi tầm mắt.
“Ca ngợi nữ thần Thiên Nhiên, hãy cho tôi có tốc độ của gió!” theo sau tiếng nói ấy là một bóng dáng uyển chuyển vượt qua đám người, như một cơn gió lao về phía Sở Thiên.
Tăng tốc là ma pháp Phong hệ đơn giản nhất, ma thú cấp một cũng học được, nhưng nó đủ để đuổi kịp Sở Thiên, “Tên trộm kia, đứng lại!”
“Hắc hắc.” Sở Thiên lúng túng cười, nhìn thiếu nữ dung mạo thanh tú trước mặt, thả con lợn xuống, “Đừng động thủ…”
Chưa nói xong đã lại là một ma pháp đơn giản nhất Phong hệ --- Phong Nhẫn, đánh bay Sở Thiên đi. Tuy ma pháp cấp thấp không thể làm tổn thương đến Sở Thiên nhưng nó đủ để đánh Sở Thiên bay đến trước mặt những trang hảo hán trong thôn kia.
Sau một trận đánh tối tăm mặt mũi, Sở Thiên bị trói dẫn đến trước mặt một ông già.
“Ông, cháu bắt được hắn rồi!” cô bé lúc nãy đánh bay Sở Thiên đi đến trước mặt cầm lấy tay ông già nũng nịu: “Có phải cháu giỏi hơn đại ca cháu không?”
“Khà khà, bảo bối Chu Lệ Á của ông đương nhiên lợi hại hơn tên đại ca ngốc nghếch rồi.” Ông già khen đứa cháu gái, rồi quay đầu ra nhìn trừng trừng vào Sở Thiên, “Nói, ngươi là ai? Tại sao đến nhà ta trộm đồ?”
Sở Thiên không biết nói gì nữa, đường đường là Công tước Phất Lạp Địch Nặc lại bị bắt vì trộm một con lợn, thật là mất mặt hết sức!
“Hứ, nói mau!” Chu Lệ Á đến gần đá cho Sở Thiên một cái, “Đừng có giả câm!”
“Chu Lệ Á, đừng đánh hắn nữa.” Ông già hình như nhìn ra điều gì đó. “Cháu nhìn hắn xem, cũng đáng thương, không chừng lại là người rừng không ai quản lý ấy chứ!”
“À!” Chu Lệ Á nhìn kỹ Sở Thiên, “Ông à, hắn đáng thương thật!” Sở Thiên bây giờ thì quả thật quá đáng thương, trên người chỉ toàn vỏ cây, mặt bám đầy bụi đất còn dính đầy các thứ gì, nhìn không khác mấy tên ăn mày đầu đường xó chợ.
“Ô ô!” Tiểu Bạch từ nãy vẫn được Sở Thiên ôm trong lòng bỗng nhiên thò đầu ra, nhìn Chu Lệ Á với ánh mắt đáng thương, vỗ vỗ vào lớp áo vỏ cây trên người Sở Thiên, khóc nấc lên mấy tiếng, “Ô ô…”
“Đáng yêu quá!” Chu Lệ Á vừa nhìn thấy Tiểu Bạch hai mắt đã sáng lên, muốn bế nhưng nó lại bám chặt lấy Sở Thiên không buông.
“Hắn là chủ của ngươi hả?” Chu Lệ Á hỏi.
“Ô ô!” Tiểu Bạch gật đầu rồi nằm trên người Sở Thiên ra chiều quyết cùng sống chết với chủ nhân.
“Ông ơi…” Chu Lệ Á rụt rè nhìn ông già, rồi chỉ chỉ vào Sở Thiên nhìn có vẻ cực kỳ đáng thương, nhưng thực ra thì là phiền muộn cực độ.
“Ài~ Thôi, đưa hắn về nhà vậy!”
Trong nhà Chu Lệ Á, Sở Thiên và Tiểu Bạch nhìn các món ăn bàn rồi quay ra nhìn nhau.
Một bát canh đen xì xì, một nồi gạo tẻ, còn cả một nồi thịt lợn nóng hổi, thêm vài đĩa rau xanh. Đó chính là những gì ông già đem ra để chiêu đãi Sở Thiên.
Chu Lệ Á liếm môi, “Này, sao ngươi không ăn đi?” nói rồi nó nuốt nước bọt một cái, “Ngươi không ăn là ta ăn đấy!”
“Chu Lệ Á! Khách còn chưa ăn!” Ông của Chu Lệ Á, lão đầu tử La Đức Man cau mày gõ vào đầu Chu Lệ Á một cái, rồi hỏi Sở Thiên: “Ngươi tên gì?”
“Phất Lạp Địch Nặc!” Sở Thiên nhếch mép trả lời, đồng thời nghĩ bụng: Hai người Phất La Đa và Bố Lãng cứ chờ đấy! Đợi lão tử trở về sẽ “tiếp đãi” hai người tử tế!
“Hi hi, ngươi cũng tên Phất Lạp Địch Nặc à?!” Chu Lệ Á khẽ cười, lão đầu tử cũng cười.
Sở Thiên ngây ra, cái gì mà “cũng”? Chẳng nhẽ tên lão tử rất thịnh hành sao? “Đúng thế, ta tên Phất Lạp Địch Nặc, sao, còn có người khác tên vậy à?”
“Ha ha~” La Đức Man lắc đầu cười, ra vẻ dạy bảo hậu bối, “Bọn trẻ bây giờ, vì hâm mộ những nhân vật có tiếng tăm mà đổi hết cả tên của mình.” Nói rồi chỉ vào Sở Thiên, “Tính cả ngươi nữa ta đã gặp ba người tên Phất Lạp Địch Nặc rồi đấy.”
“Không phải ông ơi, là bốn!” Chu Lệ Á phản bác: “Tế Tự ở thị trấn Ba Đặc hai ngày trước cũng đổi tên thành Phất Lạp Địch Nặc rồi. Hứ, hắn mà cũng xứng sao?!”
La Đức Man lại thở dài, dạy bảo Sở Thiên, “Ài~ thanh niên ấy mà, người ta là Tế Tự vĩ đại trên đại lục Phất Lạp Địch Nặc, dù có sùng bái thì cũng không thể đổi tên của mình như thế được. Ngươi phải nhớ, cái tên Phất Lạp Địch Nặc không phải người bình thường như chúng ta có thể gọi đâu!”
La Đức Man nói xong, Chu Lệ Á tiếp lời: “Này, không cần biết ngươi tên gì, nhưng không thể gọi cái tên Phất Lạp Địch Nặc!”
“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng! Tại sao chứ?” Sở Thiên cười khổ.
“Chả vì sao cả.” Chu Lệ Á đỏ mặt, “Không cho phép ngươi gọi tên thần tượng của ta!”
“Ta tên gì để sau nói đi!” Sở Thiên thỏa hiệp, nhưng cười thầm, hì hì, có người sùng bái ta, mà lại xinh đẹp thế này nữa chứ… “Đúng rồi, đây có phải lãnh thổ của Khải Tát không? Cách Bàng Bối Thành bao xa?”
“Khải Tát ở phía Đông!” La Đức Man cười khà khà, “Nơi này là La Nhĩ Công, ở phía Tây đại lục!”
Bị dội một gáo nước lạnh, Sở Thiên cười khổ bắt đầu ăn cơm…. Tuy những thứ này đến người hầu trong phủ Công tước Phất Lạp Địch Nặc cũng ăn không trôi, nhưng Sở Thiên vẫn phải cố nuốt, ăn cơm rồi mới có sức để vượt qua cả cái đại lục này mà về nhà…
Sở Thiên và Tiểu Bạch nhăn nhó ăn cơm, còn tiểu nha đầu Chu Lệ Á bắt đầu lải nhải với ông nó: “Ông à, ông nói xem Phất Lạp Địch Nặc điện hạ trông như thế nào? Bao nhiêu tuổi rồi?”
La Đức Man tranh thủ cơ hội dạy bảo cháu gái “Khà khà, Chu Lệ Á, cháu phải chăm chỉ luyện tập ma pháp. Không chừng khi luyện thành pháp sư cấp cao sẽ được gặp Phất Lạp Địch Nặc điện hạ đấy…”
Sáng sớm, trong vườn nhà Chu Lệ Á, Sở Thiên và Tiểu Bạch đang ngồi nhìn nhau, đau khổ nghiên cứu làm thế nào để về nhà!
“Ài~~~ “ Sở Thiên thở dài, “Tiểu Bạch à, ông chủ ta không có tiền làm sao đây?”
“Ô ô!” Tiểu Bạch lắc đầu tỏ ý hiểu nhưng không làm được gì. Năm nay ấy à, không có tiền đừng có nói đến việc đi xuyên qua cả đại lục này, ngay cả đi du lịch ở một vùng quê cũng không nổi.
“Ô ô!” Tiểu Bạch đột nhiên chỉ vào hai tay của Sở Thiên, rồi hất đầu một cái nhìn ra bên ngoài, những người nông dân đang bắt đầu một ngày làm việc.
“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!” Sở Thiên trợn mắt, nhấc Tiểu Bạch lên, nhìn trừng trừng Tiểu Bạch: “Ngươi nói gì? Kêu ta đi làm thuê kiếm tiền sao?”
“Ô ô~~” Tiểu Bạch gật đầu cười cười.
“Đừng có đùa!” Sở Thiên tức giận, “Ông chủ ta đây đường đường là Hữu thừa tướng, Tế Tự thượng cổ, mi bảo ta đi làm thuê…”
“Ngươi là ai?!” Sở Thiên còn chưa nói xong thì bị ngắt lời, một thanh niên mặc một bộ quần áo vải thô, tay cầm một thanh kiếm to tiến vào, dùng kiếm chỉ vào Sở Thiên, “Sao ngươi lại ở nhà ta?”
“Ha ha… ta tên Phất Lạp Địch Nặc, là tiểu thư Chu Lệ Á mời ta tới.” Sở Thiên tươi cười nói.
“Hừ, lại một tên mạo danh Tế Tự!”
“Anh, sao anh lại tới?” Chu Lệ Á từ trong nhà chạy ra, giới thiệu cho Sở Thiên: “Này, đây là anh ta, Lạc Khắc.” rồi tự hào bổ sung thêm: “Anh ta là Hắc Thiết kiếm sỹ cấp ba đấy!”
Chức nghiệp giả cấp ba? Sở Thiên trợn mắt, hình như vệ sỹ thấp nhất nhà ta là Hắc Thiết kiếm sỹ thì phải?
“Ha ha…” Lạc Khắc cười hài lòng, “Chu Lệ Á muội đã là pháp sư kiến tập cấp hai, sắp đuổi kịp ta rồi!”
“Gâu!” Tiểu Bạch lấy chân che đầu lại không muốn nghe nữa. Trước mặt một chú chó uống rượu cũng cần ma thú cấp bảy phục vụ thì pháp sư kiến tập chẳng có gì đáng tán dương cả.
Đến khi hai huynh muội khen qua khen lại đã mệt, Lạc Khắc chỉ vào Sở Thiên hỏi: “Chu Lệ Á, hắn ở đây làm gì?”
Thế là Chu Lệ Á kể lại một lượt sự tích Sở Thiên nửa đêm trộm lợn, rồi nhìn Sở Thiên kinh ngạc: “Ý, ngươi thay quần áo vào nhìn cũng được đấy!”
Sáng nay, Sở Thiên mượn ông già một bộ quần áo vải thô thay cho bộ vỏ cây kia. Tắm rửa sạch sẽ xong, buộc lại tóc ra đằng sau, giờ nhìn Sở đại thiếu gia cũng có chút con người rồi.
“Chu Lệ Á, chúng ta vào trong đi!” sắc mặt Lạc Khắc bỗng căng thẳng, vội vàng kéo muội muội vào nhà, rồi quay đầu lại nói nhỏ với Sở Thiên: “Ta không cho phép ngươi có ý gì với em gái ta! Nếu không ta chém!” vừa nói vừa giơ thanh kiếm lên.
Sở Thiên đành quay trở lại cùng thảo luận với Tiểu Bạch về vấn đề tiền bạc. Một lúc sau thì Lạc Khắc và Chu Lệ Á đi ra.
Lạc Khắc nói: “Ê, ta định lập ra một Dong binh đoàn, ngươi muốn tham gia không?”
/597
|