Cưỡi trên lưng mấy con Cự Lang, Sở Thiên cùng mấy người chỉ ba ngày là đến được quốc đô Lan Đốn Thành của La Nhĩ Công quốc.
Suốt trên đường đi Lạc Khắc tỏ ra vô cùng hưng phấn vì con sói hắn cưỡi hơn hắn một cấp, là ma thú cấp bốn. Điều này khiến tên kiếm sĩ cấp ba nhỏ bé này cảm thấy vô cùng đắc ý.
“Em rể, ông chúng ta thật là có mắt nhìn người, gả Chu Lệ Á cho ngươi từ trước.” Lạc Khắc lải nhải bên tai Sở Thiên: “Khi ấy ai nghĩ được tên đạo tặc trộm lợn ngươi lại có thể trở thành đoàn trưởng của Đệ nhất binh đoàn Công quốc.
Đệ nhất của cái nước bé tí này thì được cái gì? Sở Thiên trong lòng chẳng thèm quan tâm, ai bảo Sở đại thiếu gia đã nắm trong tay binh đoàn Thổ Long cơ chứ?
“Sao, một binh đoàn mà khiến ngươi vui đến mức tìm không thấy thảo nguyên Huyền Hà nữa à?” Sở Thiên cười, “Nếu ngươi thích thì ta tặng nó cho ngươi đấy!”
“Ha ha… đừng đùa nữa!” Lạc Khắc căn bản không tin lời Sở Thiên, “Thế này đi, binh đoàn của ta không làm nữa, làm thuê cho ngươi được rồi. Ngươi cho ta làm một đội trưởng nhỏ cũng được.” Lạc Khắc bắt đầu tưởng tượng ra những ngày tháng tươi đẹp sau này, “Hì hì, nếu được thế, một tháng ta sẽ kiếm được năm kim tệ. Mấy năm là có thể xây cho ông một ngôi nhà to để dưỡng lão rồi. Còn cả của hồi môn cho Chu Lệ Á cũng có rồi…”
Nhìn Lạc Khắc dễ hài lòng như vậy Sở Thiên thở dài, hai anh em nhà này vẫn chưa biết ông của họ là Đức Khố Lạp, ma thú cấp mười uy chấn cả đại lục. Còn con dơi già ấy thì sợ là đã chết trong trận quyết đầu rồi…
Nghĩ đến con dơi già ấy, Sở Thiên lại rầu lòng. Khi mới vượt không gian đến nơi này, Sở Thiên chỉ một lòng nghĩ đến việc về nhà, không hề nghĩ tại sao Đức Khố Lạp lại gả Chu Lệ Á cho mình. Đến khi mọi việc ổn định, hắn mới nhận ra lý do Đức Khố Lạp gả cháu gái cho mình tuy hợp tình hợp lý nhưng lại quá nhiều sơ hở.
Chẳng lẽ trong đám hậu duệ của bằng hữu của Đức Khố Lạp lại không có ai xứng với Chu Lệ Á? Chẳng lẽ chỉ là việc tìm một cháu rể có thực lực mà đáng để hắn dùng chút sức mạnh cuối cùng, hoặc có thể nói là dùng tính mạng mình để cứu Sở Thiên? Còn nữa, Đức Khố Lạp nói Sở Thiên không còn là con người nữa thế là có ý gì?
Sở Thiên trở nên trầm tư. Lạc Khắc vỗ vỗ “Này, ngươi có đồng ý không? Ta làm một đội trưởng nhỏ thôi là được rồi.”
“Hả” Sở Thiên lắc lắc đầu, ném hết chuyện về Đức Khố Lạp ra khỏi đầu, “Lúc nãy ta cũng nói thật đấy, binh đoàn Bạo Phong tặng cho ngươi!”
“Ngươi…” Thấy Sở Thiên nghiêm túc, không giống như đang đùa, Lạc Khắc chết sững.
“Không được, ta không cần!” Một lúc sau, Lạc Khắc cũng nghiêm túc, “Trước khi ông đi ta đã hứa với ông sẽ dựa vào thực lực của chính mình để kiếm tiền!”
Người thật thà! Ấn tượng của Sở Thiên với Lạc Khắc lập tức nâng lên một tầng. Người mà có thể không động lòng trước hàng trăm vạn kim tệ thì đại lục này không nhiều đâu.
“Ta cũng không phải cho không ngươi đâu!” Sở Thiên hạ quyết tâm cho cái binh đoàn này đi, ừm, hoặc có thể nói là tìm người làm miễn phí. “Ta là đạo tặc, căn bản là không biết làm đoàn trưởng, ngươi quản lý thay ta, nhưng binh đoàn vẫn là của ta.”
Sở Thiên không hề hứng thú với việc tốn công tốn sức điều hành một cái binh đoàn. Nhớ hồi ấy, dù là chức Hữu thừa tướng và Thủ tịch cung đình Tế Tự của đế quốc Sở Thiên cũng không thèm động tay làm gì hết. Dùng lời của trái đất thì Sở đại thiếu gia chỉ cần quyền sở hữu và quyền hưởng lợi, quyền kinh doanh giao cho thủ hạ đi làm, mình thì nằm nhà đếm tiền.
“Vậy à?!” Lạc Khắc động lòng rồi, “Thế cũng được, ta quản lý giúp ngươi!”
Ba người vừa cưỡi Cự Lang vừa nói chuyện đến khi tới Lan Đốn Thành.
Lan Đốn Thành tuy là quốc đô của một nước nhưng nếu so sánh với Bàng Bối Thành thì còn kém xa. So với các công trình cao đến mười mấy mét ở Bàng Bối Thành thì Lan Đốn Thành chỉ như một đứa trẻ, khắp nơi chỉ là những căn nhà một tầng thấp tè tè. Chỉ có ở trung tâm thành phố, công trình kiến trúc của hoàng cung còn có thể coi là hoa lệ một chút.
Dưới sự chỉ dẫn của A Luân, mấy người Sở Thiên đi qua mấy con đường đến được tổng bộ của binh đoàn Bạo Phong. Dọc đường, cư dân trong thành không hề tỏ ra kinh ngạc khi thấy mấy người cưỡi Cự Lang đi trên đường lớn.
“Đây là tổng bộ của binh đoàn?” Quan sát cái sân đổ nát trước mắt, Sở Thiên cau mày hỏi A Luân.
“Đoàn trưởng, chính là ở đây.” Biết Sở Thiên không hài lòng, A Luân giải thích: “Có lẽ là sau khi Đái Duy Tư xảy ra chuyện không có ai dọn dẹp nên hơi bừa bộn một chút.”
“An Địch, đây cũng rất tốt rồi!” Chu Lệ Á chỉ ra xung quanh: “Đây là căn nhà tốt nhất ở đây rồi.”
“Em rể, ngươi vẫn không hài lòng à?” Lạc Khắc lại cằn nhằn, “Đây là tổng bộ của đệ nhất binh đoàn Công quốc, căn nhà này ở quốc đô cũng được coi là tốt rồi!”
“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Chúng ta vào thôi!” Sở Thiên đành chịu, nhưng thầm nghĩ, đợi sau khi lão tử về nhà sẽ mua luôn cả cái Lan Đốn Thành này rồi phá hết xây lại.
Ở giữa sân là một cái lầu hai tầng, chính là nơi ở và làm việc trước đây của Đái Duy Tư . Nhưng bây giờ xem ra hiu quạnh quá.
“Hài~” A Luân thở dài: “Dong binh đoàn chúng ra đều bán mạng vì tiền, Đái Duy Tư có chuyện, người trong đoàn cũng phân tán đi không ít!”
Sở Thiên cũng phát hiện người không còn nhiều nữa, trong cái sân rộng mà chỉ còn có mấy chục người làm. Thỉnh thoảng có mấy người nhìn bọn Sở Thiên đi vào trong, đôi mắt mới có chút sức sống.
“Lạc Khắc, A Luân sau này các ngươi là phó đoàn trưởng của binh đoàn.” Sở Thiên dặn dò hai người “Giờ hai người đi kiểm tra xem trong đoàn còn lại bao nhiêu người.” Nói xong Sở Thiên bế Tiểu Bạch đi vào cùng Chu Lệ Á.
Tốc độ của Lạc Khắc và A Luân rất nhanh, Sở Thiên ngồi trong sảnh lớn chưa được bao lâu họ đã quay về, đồng thời dẫn theo một ông già.
“Đoàn trưởng, đây là Đặc Lý, quản gia của tổng bộ, để ông ấy nói với đoàn trưởng!” A Luân giới thiệu.
“Xin chào đoàn trưởng!” Ông già cúi mình kính cẩn chào Sở Thiên, rồi nói: “Binh đoàn vốn có ba nghìn hai trăm người, nhưng sau khi đoàn trưởng Đái Duy Tư xảy ra chuyện, các cao thủ đã bị Gia Đặc giết, các đoàn viên bình thường cũng đi không ít, giờ chỉ còn lại hai nghìn người.
“Hai nghìn người này đâu rồi?” Sở Thiên hỏi.
“Có năm trăm người ở trong Lan Đốn Thành, lúc nào cũng có thể gọi đến, người khác thì ở khắp các nơi trong Công quốc để duy trì việc buôn bán ở địa phương.
Nói rồi lão quản gia lấy ra một quyển sách trình lên Sở Thiên “Đây là sổ nợ của binh đoàn. Hiện nay trong tổng bộ có hơn bảy vạn kim tệ, trước đây mỗi năm dong binh đoàn kiếm được khoảng mười vạn nhưng giờ thì không chắc nữa.”
Cũng được, kết quả này Sở Thiên có thể chấp nhận được.
Nói đến cách trở về nhà, Sở Thiên đã tính toán rất lâu, muốn đi qua cả đại lục thì chỉ tiền không thì không đủ, giờ khắp nơi đều có người truy sát hắn, làm sao biết trên đường sẽ có chuyện gì xảy ra? Vì thế Sở Thiên định góp đủ tiền sẽ mua một quả khí cầu Tế Bách Lâm bay về nhà, như thế vừa nhanh vừa an toàn.
“Đoàn trưởng, vẫn còn một chuyện…” Đặc Lý bỗng ngập ngừng, “Từ sau khi đoàn trưởng Đái Duy Tư gặp chuyện, binh đoàn của Gia Đặc liên tục gây rắc rối cho chúng ta. Đã có không ít anh em bị bọn chúng đả thương rồi.”
“Cái gì?” Mắt Sở Thiên nheo lại. Dám đánh thủ hạ của lão tử ta sao? Khốn kiếp, tên Gia Đặc này muốn chết hả?
“Bọn Gia Đặc có bao nhiêu người? Có bao nhiêu cao thủ?” Sở Thiên như muốn đánh nhau đến nơi.
“Đoàn trưởng, đừng kích động!” A Luân khuyên giải: “Binh đoàn của Gia Đặc tuy chỉ có hơn hai nghìn người nhưng cao thủ nhiều hơn chúng ta nhiều.” A Luân có chút khó xử, “Giờ chỉ còn ta là chức nghiệp giả trung cấp…”
“Không sao, ta mượn Khải Văn…”
Sở Thiên còn chưa nói xong đột nhiên từ bên ngoài phát ra tiếng ồn ào, “Không hay rồi!” một người chạy xông vào “Quân đội Công quốc bao vây chúng ta rồi!”
“Tránh ra!” Mấy binh sĩ đẩy đám người làm đang chắn đường, rồi một tên tướng béo quay bước vào.
“Đặc Lý, mau ra đây cho ta!” Tên béo ngạo mạn nói.
Đặc Lý nhìn Sở Thiên rồi đứng im tại chỗ.
“Ái chà, lão già này dám không nghe lời hả?” Tên béo rung rinh đám thịt mỡ trên người, bộ áo giáp cũng lắc lư theo “Theo như quy tắc, binh đoàn các ngươi không còn đoàn trưởng nữa vì thế tất cả tài sản thuộc về Công quốc! Mau cút ra khỏi đây, nơi này đã thuộc về bệ hạ!” Rõ ràng là cướp một cách trắng trợn, nhưng lần này bị cướp lại là Sở Thiên.
“Ai nói binh đoàn không có đoàn trưởng? Sở Thiên cười gian: “Ta chính là tân đoàn trưởng của binh đoàn Bạo Phong!” vừa nói Sở Thiên vừa vẫy vẫy tờ khế ước.
Tên béo ngẩn ra một lúc rồi nói: “Tiểu tử, ai cho ngươi tiếp quản binh đoàn Bạo Phong? Không được sự đồng ý của bệ hạ ngươi không được coi là đoàn trưởng!”
”Đoàn trưởng An Địch là…”A Luân muốn giải thích nhưng bị Sở Thiên cản lại.
Sở Thiên đứng dậy khỏi ghế, tiến tới trước mặt tên béo: “Ta làm đoàn trưởng còn phải cần sự đồng ý của người khác sao?”
“Tên tiểu tử ngươi huênh hoang gớm nhỉ? Tên béo tức đến thịt mỡ rung lên bần bật, vẫy tay với thủ hạ, “Bắt hắn lại!”
“Ai dám động thủ?” Lạc Khắc rút kiếm chắn trước mặt Sở Thiên.
“Lạc Khắc, ta không sao!” Sở Thiên ra hiệu cho Lạc Khắc tránh ra, rồi nói với tên béo: “Cũng đúng lúc ta có việc cần đi gặp quốc vương của các ngươi nói chuyện một chút, đi thôi, làm phiền các ngươi dẫn đường!”
“Ngươi muốn gặp bệ hạ?” tên béo khó hiểu, hắn đã lăn lộn trên quan trường mười mấy năm nay, cũng có chút khả năng nhìn người, tuy Sở Thiên ăn mặc bình thường nhưng khí chất và thần thái của hắn thì không phải nhân tài bình thường có thể có được.
“Đúng thế, ta muốn gặp quốc vương của các ngươi.”
“Xin hỏi ngài là?” tên béo đã thay đổi hẳn thái độ.
“Ngươi không có tư cách để biết!” Sở Thiên ra dáng của bề trên, đối phó với loại người này, càng tỏ ra thần bí thì hắn càng sợ.
“Mọi người ở đây đợi ta.” Sở Thiên kéo tên béo đi ra, vừa đi vừa dặn dò bọn Lạc Khác “Ta đi bàn chuyện làm ăn với quốc vương, sẽ về sớm thôi…”
Suốt trên đường đi Lạc Khắc tỏ ra vô cùng hưng phấn vì con sói hắn cưỡi hơn hắn một cấp, là ma thú cấp bốn. Điều này khiến tên kiếm sĩ cấp ba nhỏ bé này cảm thấy vô cùng đắc ý.
“Em rể, ông chúng ta thật là có mắt nhìn người, gả Chu Lệ Á cho ngươi từ trước.” Lạc Khắc lải nhải bên tai Sở Thiên: “Khi ấy ai nghĩ được tên đạo tặc trộm lợn ngươi lại có thể trở thành đoàn trưởng của Đệ nhất binh đoàn Công quốc.
Đệ nhất của cái nước bé tí này thì được cái gì? Sở Thiên trong lòng chẳng thèm quan tâm, ai bảo Sở đại thiếu gia đã nắm trong tay binh đoàn Thổ Long cơ chứ?
“Sao, một binh đoàn mà khiến ngươi vui đến mức tìm không thấy thảo nguyên Huyền Hà nữa à?” Sở Thiên cười, “Nếu ngươi thích thì ta tặng nó cho ngươi đấy!”
“Ha ha… đừng đùa nữa!” Lạc Khắc căn bản không tin lời Sở Thiên, “Thế này đi, binh đoàn của ta không làm nữa, làm thuê cho ngươi được rồi. Ngươi cho ta làm một đội trưởng nhỏ cũng được.” Lạc Khắc bắt đầu tưởng tượng ra những ngày tháng tươi đẹp sau này, “Hì hì, nếu được thế, một tháng ta sẽ kiếm được năm kim tệ. Mấy năm là có thể xây cho ông một ngôi nhà to để dưỡng lão rồi. Còn cả của hồi môn cho Chu Lệ Á cũng có rồi…”
Nhìn Lạc Khắc dễ hài lòng như vậy Sở Thiên thở dài, hai anh em nhà này vẫn chưa biết ông của họ là Đức Khố Lạp, ma thú cấp mười uy chấn cả đại lục. Còn con dơi già ấy thì sợ là đã chết trong trận quyết đầu rồi…
Nghĩ đến con dơi già ấy, Sở Thiên lại rầu lòng. Khi mới vượt không gian đến nơi này, Sở Thiên chỉ một lòng nghĩ đến việc về nhà, không hề nghĩ tại sao Đức Khố Lạp lại gả Chu Lệ Á cho mình. Đến khi mọi việc ổn định, hắn mới nhận ra lý do Đức Khố Lạp gả cháu gái cho mình tuy hợp tình hợp lý nhưng lại quá nhiều sơ hở.
Chẳng lẽ trong đám hậu duệ của bằng hữu của Đức Khố Lạp lại không có ai xứng với Chu Lệ Á? Chẳng lẽ chỉ là việc tìm một cháu rể có thực lực mà đáng để hắn dùng chút sức mạnh cuối cùng, hoặc có thể nói là dùng tính mạng mình để cứu Sở Thiên? Còn nữa, Đức Khố Lạp nói Sở Thiên không còn là con người nữa thế là có ý gì?
Sở Thiên trở nên trầm tư. Lạc Khắc vỗ vỗ “Này, ngươi có đồng ý không? Ta làm một đội trưởng nhỏ thôi là được rồi.”
“Hả” Sở Thiên lắc lắc đầu, ném hết chuyện về Đức Khố Lạp ra khỏi đầu, “Lúc nãy ta cũng nói thật đấy, binh đoàn Bạo Phong tặng cho ngươi!”
“Ngươi…” Thấy Sở Thiên nghiêm túc, không giống như đang đùa, Lạc Khắc chết sững.
“Không được, ta không cần!” Một lúc sau, Lạc Khắc cũng nghiêm túc, “Trước khi ông đi ta đã hứa với ông sẽ dựa vào thực lực của chính mình để kiếm tiền!”
Người thật thà! Ấn tượng của Sở Thiên với Lạc Khắc lập tức nâng lên một tầng. Người mà có thể không động lòng trước hàng trăm vạn kim tệ thì đại lục này không nhiều đâu.
“Ta cũng không phải cho không ngươi đâu!” Sở Thiên hạ quyết tâm cho cái binh đoàn này đi, ừm, hoặc có thể nói là tìm người làm miễn phí. “Ta là đạo tặc, căn bản là không biết làm đoàn trưởng, ngươi quản lý thay ta, nhưng binh đoàn vẫn là của ta.”
Sở Thiên không hề hứng thú với việc tốn công tốn sức điều hành một cái binh đoàn. Nhớ hồi ấy, dù là chức Hữu thừa tướng và Thủ tịch cung đình Tế Tự của đế quốc Sở Thiên cũng không thèm động tay làm gì hết. Dùng lời của trái đất thì Sở đại thiếu gia chỉ cần quyền sở hữu và quyền hưởng lợi, quyền kinh doanh giao cho thủ hạ đi làm, mình thì nằm nhà đếm tiền.
“Vậy à?!” Lạc Khắc động lòng rồi, “Thế cũng được, ta quản lý giúp ngươi!”
Ba người vừa cưỡi Cự Lang vừa nói chuyện đến khi tới Lan Đốn Thành.
Lan Đốn Thành tuy là quốc đô của một nước nhưng nếu so sánh với Bàng Bối Thành thì còn kém xa. So với các công trình cao đến mười mấy mét ở Bàng Bối Thành thì Lan Đốn Thành chỉ như một đứa trẻ, khắp nơi chỉ là những căn nhà một tầng thấp tè tè. Chỉ có ở trung tâm thành phố, công trình kiến trúc của hoàng cung còn có thể coi là hoa lệ một chút.
Dưới sự chỉ dẫn của A Luân, mấy người Sở Thiên đi qua mấy con đường đến được tổng bộ của binh đoàn Bạo Phong. Dọc đường, cư dân trong thành không hề tỏ ra kinh ngạc khi thấy mấy người cưỡi Cự Lang đi trên đường lớn.
“Đây là tổng bộ của binh đoàn?” Quan sát cái sân đổ nát trước mắt, Sở Thiên cau mày hỏi A Luân.
“Đoàn trưởng, chính là ở đây.” Biết Sở Thiên không hài lòng, A Luân giải thích: “Có lẽ là sau khi Đái Duy Tư xảy ra chuyện không có ai dọn dẹp nên hơi bừa bộn một chút.”
“An Địch, đây cũng rất tốt rồi!” Chu Lệ Á chỉ ra xung quanh: “Đây là căn nhà tốt nhất ở đây rồi.”
“Em rể, ngươi vẫn không hài lòng à?” Lạc Khắc lại cằn nhằn, “Đây là tổng bộ của đệ nhất binh đoàn Công quốc, căn nhà này ở quốc đô cũng được coi là tốt rồi!”
“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Chúng ta vào thôi!” Sở Thiên đành chịu, nhưng thầm nghĩ, đợi sau khi lão tử về nhà sẽ mua luôn cả cái Lan Đốn Thành này rồi phá hết xây lại.
Ở giữa sân là một cái lầu hai tầng, chính là nơi ở và làm việc trước đây của Đái Duy Tư . Nhưng bây giờ xem ra hiu quạnh quá.
“Hài~” A Luân thở dài: “Dong binh đoàn chúng ra đều bán mạng vì tiền, Đái Duy Tư có chuyện, người trong đoàn cũng phân tán đi không ít!”
Sở Thiên cũng phát hiện người không còn nhiều nữa, trong cái sân rộng mà chỉ còn có mấy chục người làm. Thỉnh thoảng có mấy người nhìn bọn Sở Thiên đi vào trong, đôi mắt mới có chút sức sống.
“Lạc Khắc, A Luân sau này các ngươi là phó đoàn trưởng của binh đoàn.” Sở Thiên dặn dò hai người “Giờ hai người đi kiểm tra xem trong đoàn còn lại bao nhiêu người.” Nói xong Sở Thiên bế Tiểu Bạch đi vào cùng Chu Lệ Á.
Tốc độ của Lạc Khắc và A Luân rất nhanh, Sở Thiên ngồi trong sảnh lớn chưa được bao lâu họ đã quay về, đồng thời dẫn theo một ông già.
“Đoàn trưởng, đây là Đặc Lý, quản gia của tổng bộ, để ông ấy nói với đoàn trưởng!” A Luân giới thiệu.
“Xin chào đoàn trưởng!” Ông già cúi mình kính cẩn chào Sở Thiên, rồi nói: “Binh đoàn vốn có ba nghìn hai trăm người, nhưng sau khi đoàn trưởng Đái Duy Tư xảy ra chuyện, các cao thủ đã bị Gia Đặc giết, các đoàn viên bình thường cũng đi không ít, giờ chỉ còn lại hai nghìn người.
“Hai nghìn người này đâu rồi?” Sở Thiên hỏi.
“Có năm trăm người ở trong Lan Đốn Thành, lúc nào cũng có thể gọi đến, người khác thì ở khắp các nơi trong Công quốc để duy trì việc buôn bán ở địa phương.
Nói rồi lão quản gia lấy ra một quyển sách trình lên Sở Thiên “Đây là sổ nợ của binh đoàn. Hiện nay trong tổng bộ có hơn bảy vạn kim tệ, trước đây mỗi năm dong binh đoàn kiếm được khoảng mười vạn nhưng giờ thì không chắc nữa.”
Cũng được, kết quả này Sở Thiên có thể chấp nhận được.
Nói đến cách trở về nhà, Sở Thiên đã tính toán rất lâu, muốn đi qua cả đại lục thì chỉ tiền không thì không đủ, giờ khắp nơi đều có người truy sát hắn, làm sao biết trên đường sẽ có chuyện gì xảy ra? Vì thế Sở Thiên định góp đủ tiền sẽ mua một quả khí cầu Tế Bách Lâm bay về nhà, như thế vừa nhanh vừa an toàn.
“Đoàn trưởng, vẫn còn một chuyện…” Đặc Lý bỗng ngập ngừng, “Từ sau khi đoàn trưởng Đái Duy Tư gặp chuyện, binh đoàn của Gia Đặc liên tục gây rắc rối cho chúng ta. Đã có không ít anh em bị bọn chúng đả thương rồi.”
“Cái gì?” Mắt Sở Thiên nheo lại. Dám đánh thủ hạ của lão tử ta sao? Khốn kiếp, tên Gia Đặc này muốn chết hả?
“Bọn Gia Đặc có bao nhiêu người? Có bao nhiêu cao thủ?” Sở Thiên như muốn đánh nhau đến nơi.
“Đoàn trưởng, đừng kích động!” A Luân khuyên giải: “Binh đoàn của Gia Đặc tuy chỉ có hơn hai nghìn người nhưng cao thủ nhiều hơn chúng ta nhiều.” A Luân có chút khó xử, “Giờ chỉ còn ta là chức nghiệp giả trung cấp…”
“Không sao, ta mượn Khải Văn…”
Sở Thiên còn chưa nói xong đột nhiên từ bên ngoài phát ra tiếng ồn ào, “Không hay rồi!” một người chạy xông vào “Quân đội Công quốc bao vây chúng ta rồi!”
“Tránh ra!” Mấy binh sĩ đẩy đám người làm đang chắn đường, rồi một tên tướng béo quay bước vào.
“Đặc Lý, mau ra đây cho ta!” Tên béo ngạo mạn nói.
Đặc Lý nhìn Sở Thiên rồi đứng im tại chỗ.
“Ái chà, lão già này dám không nghe lời hả?” Tên béo rung rinh đám thịt mỡ trên người, bộ áo giáp cũng lắc lư theo “Theo như quy tắc, binh đoàn các ngươi không còn đoàn trưởng nữa vì thế tất cả tài sản thuộc về Công quốc! Mau cút ra khỏi đây, nơi này đã thuộc về bệ hạ!” Rõ ràng là cướp một cách trắng trợn, nhưng lần này bị cướp lại là Sở Thiên.
“Ai nói binh đoàn không có đoàn trưởng? Sở Thiên cười gian: “Ta chính là tân đoàn trưởng của binh đoàn Bạo Phong!” vừa nói Sở Thiên vừa vẫy vẫy tờ khế ước.
Tên béo ngẩn ra một lúc rồi nói: “Tiểu tử, ai cho ngươi tiếp quản binh đoàn Bạo Phong? Không được sự đồng ý của bệ hạ ngươi không được coi là đoàn trưởng!”
”Đoàn trưởng An Địch là…”A Luân muốn giải thích nhưng bị Sở Thiên cản lại.
Sở Thiên đứng dậy khỏi ghế, tiến tới trước mặt tên béo: “Ta làm đoàn trưởng còn phải cần sự đồng ý của người khác sao?”
“Tên tiểu tử ngươi huênh hoang gớm nhỉ? Tên béo tức đến thịt mỡ rung lên bần bật, vẫy tay với thủ hạ, “Bắt hắn lại!”
“Ai dám động thủ?” Lạc Khắc rút kiếm chắn trước mặt Sở Thiên.
“Lạc Khắc, ta không sao!” Sở Thiên ra hiệu cho Lạc Khắc tránh ra, rồi nói với tên béo: “Cũng đúng lúc ta có việc cần đi gặp quốc vương của các ngươi nói chuyện một chút, đi thôi, làm phiền các ngươi dẫn đường!”
“Ngươi muốn gặp bệ hạ?” tên béo khó hiểu, hắn đã lăn lộn trên quan trường mười mấy năm nay, cũng có chút khả năng nhìn người, tuy Sở Thiên ăn mặc bình thường nhưng khí chất và thần thái của hắn thì không phải nhân tài bình thường có thể có được.
“Đúng thế, ta muốn gặp quốc vương của các ngươi.”
“Xin hỏi ngài là?” tên béo đã thay đổi hẳn thái độ.
“Ngươi không có tư cách để biết!” Sở Thiên ra dáng của bề trên, đối phó với loại người này, càng tỏ ra thần bí thì hắn càng sợ.
“Mọi người ở đây đợi ta.” Sở Thiên kéo tên béo đi ra, vừa đi vừa dặn dò bọn Lạc Khác “Ta đi bàn chuyện làm ăn với quốc vương, sẽ về sớm thôi…”
/597
|