Về nhà đơn giản xử lý chút chuyện vụn vặt, sau đó Sở Thiên đã bị Lô Địch Tam Thế ra lệnh đi sứ Huyền Hà đại thảo nguyên.
Lần này nhiệm vụ Sở Thiên chỉ có một, trị lành dịch heo ôn của trư tộc, sau đó để Thú Tộc vĩnh viễn không vi phạm điều ước Khải Tát!
Do là công sự, nên Sở Thiên tự nhiên không đưa lão bà ra ngoài, mà hết lần này tới lần khác ma thú cưng của hắn lúc này phần lớn vẫn còn ở vương quốc Tư Khoa Đặc, trong nhà lưu lại A Mạt Kỳ cùng NMD, một người chết người kia chưa tỉnh ngủ. Về phần Kim Cương, hắn còn lưu lại giữ nhà, thuận tiện giúp Tề Bách Lâm thí nghiệm ma pháp đại pháo kiểu mới. Cho nên lực lượng hộ vệ bên cạnh Sở Thiên thoáng cái hết rồi.
Vì an toàn của mình, Sở đại thiếu gia bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là dẫn theo Ba Bác Tát, Lỗ Tây Nạp vừa mới tỉnh, còn có Sa Khắc và Mặc Phỉ Đặc.
Pháp lực Ba Bác Tát mặc dù còn cần thời gian hơn một tháng mới khôi phục, nhưng phóng thích bệnh độc thì vẫn có khả năng, còn Sa Khắc cùng Mặc Phỉ Đặc, lại là lúc Sở Thiên đã ảo tưởng hai người bọn họ có thể gặp nguy hiểm “nho nhỏ” tạo ra tình huống hù chết ma thú cao cấp gì đó.
Lần này đi sứ đại thảo nguyên cát hung chưa biết, cho nên Sở Thiên đem Tiểu Bạch lưu tại trong nhà.
Mặc dù đối phương là Thú Tộc dã man thô tục, nhưng Lô Địch Tam Thế tuyên xưng là vì thực lực cùng lễ nghi phát triển Khải Tát, hãy để Sở Thiên dẫn ngàn người đội danh dự, đi Hồng Thổ Hạp cốc tìm lối đi. Mà không phải dùng khí cầu Tề Bách Lâm bay qua Trần Nê Chiểu trạch.
Nhưng thật ra Sở Thiên vẫn có thể đoán được ý đồ của Lô Địch Tam Thế lựa chọn con đường Hồng Thổ Hạp cốc này bởi vì đi đường chậm nhất, đoán chừng thời điểm Sở Thiên đi tới lãnh địa Thú Tộc, những heo mập kia mắc bệnh heo ôn, đã chết không ít, loại làm phép biến tướng làm khiến cho sức mạnh Thú Tộc suy yếu phần nào, đối với Khải Tát có trăm lợi mà không một hại. Trải qua lộ trình gần một tháng, Sở Thiên đi tới cửa vào Hồng Thổ Hạp cốc, gặp được Hỏa Long quân đoàn trưởng Tạp Nạp Tư trú đóng ở nơi này.
Hàn huyên mấy ngày, sau đó Tạp Nạp Tư phái một liên đội thiết kỵ Khải Tát hộ tống Sở Thiên tiến vào Hồng Thổ Hạp cốc.
Cưỡi Lỗ Tây Nạp, người mặc bào Tế Tự màu trắng. Giờ phút này Sở Thiên lộ ra giáng vẻ thần côn, nhẹ ngửi ngửi mùi máu tươi tán ra trên mặt đất đỏ, Sở Thiên nói với Ba Bác Tát phía sau: "Bệnh độc của ngươi cũng mang đủ chứ?"
Ba Bác Tát giơ hai tay lên sờ không gian giới chỉ, nói: "Theo như lời dặn dò của ông chủ, các loại bệnh độc cũng theo một nhóm, nếu như cho ta cơ hội, ta có thể làm cho Huyền Hà đại thảo nguyên không còn người sống!"
Nói xong, Ba Bác Tát vừa nghi ngờ hỏi: "Ông chủ, ngài là đi cứu người, sao lại muốn ta mang nhiều bệnh độc như vậy?"
Sở Thiên khẽ mỉm cười. nhỏ giọng nói: "Nhiều sao? Ta còn sợ không đủ đấy!"
Ba Bác Tát càng không hiểu, nhưng không đợi hắn hỏi, trong hạp cốc đã truyền ra tiếng vạn mã bôn đằng (tiếng ngựa dồn dập).
Rầm! Rầm! Dưới sự lãnh đạo của thú Khoa Đa khổng lồ, gần hơn vạn người thú từ trong hạp cốc xuất hiện.
"Ha ha, hoan nghênh Phất Lạp Địch Nặc điện hạ đến Huyền Hà đại thảo nguyên!" Trên lưng Khoa Đặc thú truyền đến một trận tiếng cười sảng khoái.
Lão Hồ Ly? Sở Thiên bĩu môi một cái, thì ra là một lão Hồ Tộc hồng bạch mao ngồi trên lưng Khoa Đặc thú.
"Hữu tướng Khải Tát đế quốc, thượng cổ Thánh Tế Tự Phất Lạp Địch Nặc Công Tước phụng mệnh đi sứ Thú Tộc." Sở Thiên cũng theo lễ tiết quan trường. "Xin hỏi lão tiên sinh là vị đại nhân nào?"
Điện hạ quá khách khí rồi!" Lão Hồ Ly từ trên lưng Khoa Đặc thú trèo xuống, đi về phía Sở Thiên, "Thú Tộc chúng ta không giỏi những thứ lễ tiết này. Điện hạ gọi ta là Phúc Da được rồi!"
Sở Thiên cười, đã sớm nghe nói Thú Tộc trời sinh tính hào sảng không giỏi nghiên cứu lễ tiết, thật không ngờ Hồ Tộc chú trọng phong phạm nhất trong thú tộc cũng tùy ý như vậy.
"Phất Lạp Địch Nặc, ngươi vẫn chưa chết sao?" Một người thú tráng kiện vọt tới trước mặt Sở Thiên, trợn mắt nhìn hắn!
Ba Tư Đằng! Không ngờ lại là Ba Tư Đằng ngày đó bị Sở Thiên lừa lấy Hãn Mã và Boeing!
"Ha ha, Ba Tư Đằng tù trưởng không chết. Ta làm sao sẽ chết được?" Sở Thiên nhìn chằm chằm Ngưu Đầu Nhân trước mặt, miệng cũng không chậm đối đáp. Mẹ kiếp! Lão Tử không tin ai mới bác sỹ thú y về nhà mà lại dám đắc tội!
"Ba Tư Đằng, cút ngay!" Lão hồ ly Phúc Da nổi giận, hung hăng trợn mắt nhìn Ba Tư Đằng."Phất Lạp Địch Nặc điện hạ là khách của thú vương!"
Xem ra địa vị Phúc Da ở Thú Tộc rất cao, khi hắn trách cứ, Ba Tư Đằng không dám khiêu khích Sở Thiên nữa, nhưng hắn rất nhanh phát hiện ra Ba Bác Tát phía sau Sở Thiên, "Hừ! Một vong linh pháp sư không có pháp lực, làm sao cũng có tư cách xuất hiện trên đất của con dân chiến thần!"
Vết sẹo trên mặt Ba Bác Tát co quắp mấy cái. Sau đó đột nhiên cười, "Ba Tư Đằng tù trưởng, xin chú ý, ngươi đang ở đây xúc phạm hữu hảo của quý tốc quốc gia Khải Tát đấy!"
Ba Bác Tát sở dĩ trung thành với Sở Thiên, cũng không đơn giản vì Sở Thiên có thể lừa gạt dụ dỗ. Sửa sang lại lễ phục quý giá mà sợ rằng trên người thú vương cũng không thể ăn mặc không đẹp bằng, Ba Bác Tát rất có phong độ quý tộc cười nói với Phúc Da: "Xin Phúc Da ước thúc thủ hạ của ngươi, mặc dù ta trước kia là vong linh pháp sư, nhưng bây giờ, ta đã là Bá tước Khải Tát đế quốc. Vinh dự học ở học viện ma pháp Hoàng Gia, Phó viện trưởng, cố vấn ma pháp của Phấp Lạp Địch Nặc điện hạ!"
Ba Tư Đằng trợn tròn mắt. Một đôi ngưu nhãn trừng thật to, tắc họng nói không nên lời. Dường như trên đại lục không có vong linh pháp sư nào có thể đạt đến địa vị này Ba Bác Tát.
Phúc Da vội vàng đi ra giảng hòa, cười nói: "Ai chà, hóa ra là Ba Bác Tát đại nhân, hoan nghênh ngài tới Huyền Hà đại thảo nguyên."
Ba Bác Tát hài lòng gật đầu, sau đó cùng theo Sở Thiên, dưới sự hướng dẫn của Phúc Da đi lên con đường Thú Tộc phía trước. Phúc Da là Hồ Tộc thông minh nhất trong thú nhân, hắn dọc theo đường đi nhanh mồm nhanh miệng, không ngừng giới thiệu phong cảnh Huyền Hà đại thảo nguyên, nhưng không để lộ chút bí mật Thú tộc.
Trải qua thời gian mấy ngày, đại thảo nguyên mênh mông vô bờ xuất hiện ở trước mặt Sở Thiên, gió êm dịu, màu xanh hoa cỏ Ưng Phi, cảnh sắc này nhất thời làm cho Sở đại thiếu gia có cảm giác muốn định cư nơi đây.
Tinh thần thoải mái ghé qua mấy ngày trên đại thảo nguyên, rốt cục Sở Thiên cũng đi tới vương đô Thú Tộc, Hải Gia Nhĩ Thành. Hải Gia Nhĩ Thành mặc dù không có đại khí hùng hậu như Bàng Bối thành, cũng không có tiếng phồn hoa như Mã Lệ Liên thành. Nhưng có một loại cảm giác tráng kiện dũng cảm của Thú tộc, khắp nơi đất đai tươi tốt càng làm cho người ta thích thú.
Mới vừa vào thành, thú vương Tra Lý, một con sư tử dũng mãnh tuổi độ trung niên sốt ruột vội tiếp kiến Sở Thiên.
Vương Cung Tra Lý cũng không xa hoa, bên trong trang trí lộ ra một số da thú các loại, để Sở Thiên ngồi trên thảm da Trương Hổ, Tra Lý nói: "Phất Lạp Địch Nặc điện hạ, Thú tộc chúng ta không thích nói nhảm, ngươi trị khỏi quái bệnh của trư tộc. Ta sẽ đồng ý vĩnh viễn không xâm phạm Khải Tát!"
"ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Bệ hạ yên tâm, ta nhất định hết sức trị lành cho thú nhân mắc bệnh!" Nói xong, Sở Thiên đưa lên một phong thư của Lô Địch Tam Thế, "Quốc vương Lô Địch Tam Thế của chúng ta vẫn muốn hỏi một vấn đề." "Vấn đề gì?" Để ý chỉnh sửa lại đám lông trên cổ sư tử của mình, nói: "Loài người các ngươi rất thích nói nhảm!"
"Đây cũng không phải là nói nhảm!" Sở Thiên cười nói: "Theo ta được biết, lương thực hàng năm của Thú tộc cũng không đủ ăn, cho nên mỗi khi đến mùa đông, các ngươi liền phái đại quân qua Hồng Thổ Hạp Cốc cướp bóc nước ta, nếu như bệ hạ đồng ý vĩnh viễn không xâm phạm Khải Tát, vậy… thức ăn để Thú Tộc cầm cự qua mùa đông phải làm sao?"
Vừa nói, Sở Thiên lấy ra một tờ bản đồ ma pháp, chỉ bản đồ nói: "Phía bắc Huyền Hà đại thảo nguyên là vùng địa cực băng tuyết, phía nam là Trần Nê Chiểu Trạch, bệ hạ muốn lương thực, chỉ có thể phái đại quân từ hai hướng này để tìm kiếm, thế nhưng phía tây bệ hạ là Long Hoàng A Cổ Lạp Sơn, cho nên cho dù chúng ta kí kết điều ước, nhưng khi nào Thú Tộc không có thức ăn. Sợ rằng vẫn có thể từ phía đông Hồng Thổ Hạp Cốc xâm lấn nước ta!"
Tay của Tra Lý vung lên, hào sảng nói: "Ngươi yên tâm, chỉ cần kí kết điều ước, chúng ta cho dù chết đói cũng sẽ không qua Hồng Thổ Hạp Cốc một bước!"
"Ha ha, chúng ta cũng không hy vọng nhìn thấy Thú Tộc có người chết đói!" Sở Thiên cười, "Toàn bộ đại lục cũng biết. Chiến sĩ Thú Tộc là đội quân dũng mãnh nhanh nhẹn nhất trên đại lục, cho nên Lô Địch Tam Thế bệ hạ còn có một đề nghị khác."
"Không sai! Chiến sĩ của ta đều là tốt nhất!" Tra Lý nói: "Trừ Khải Tát thiết kỵ, không có ai xứng làm đối thủ của chúng ta! Ngươi có đề nghị cứ nói đi! Ta không muốn nghe nói nhảm."
"Tốt lắm, ta nói thẳng!" Sở Thiên thu hồi bản đồ, nói: "Nước ta muốn dùng lương thực đổi chiến sĩ của các ngươi!"
"Điện hạ." Phúc Da bên cạnh Tra Lý đứng lên, nghiêm trọng nói: "Theo ta được biết, quân đội Khải Tát không cho phép người và chủng tộc của quốc gia khác gia nhập."
"Ta nói là dong binh, dong binh thì khác!" Sở Thiên giải thích: "Từ trên danh nghĩa nói. Thú Tộc chiến sĩ tương lai sẽ là khách của chúng ta, giúp chúng ta tác chiến."
Phúc Da suy tư một chút, rồi gật đầu với Tra Lý.
"Được, ta đồng ý!" Tra Lý đứng lên, vươn bàn tay to ra cùng Sở Thiên vỗ một cái.
"Nếu bệ hạ đồng ý, vậy thì xin phái người dẫn ta đi xem thú nhân mắc bệnh!" Sở Thiên hít sâu một hơi, lúc này, hắn chỉ có thể kiên trì trị liệu.
"Ngươi đợi ngày mai hãy đi!" Lý Tra đột nhiên nóng vội nói: "La Ân tiên tri muốn gặp ngươi. Ngươi cùng Phúc Da đi gặp ngài tiên tri trước đi!"
Sở Thiên thầm nghĩ: địa vị La Ân lão thần côn này quả nhiên đủ cao, hắn muốn gặp một người. Thậm chí so với trị liệu một chủng tộc còn quan trọng hơn.
La Ân cũng không ở Hải Gia Nhĩ Thành, mà ở trong một cái lều rách nát dựng ở thảo nguyên nơi ngoài thành xa xôi.
Trên đường đi bái kiến La Ân, Phúc Da đột nhiên nói với Sở Thiên: "Điện hạ, ngài lần này đi gặp tiên tri, có thể giúp thú vương bệ hạ một việc không?"
"Dĩ nhiên có thể!" Sở Thiên nheo mắt lại cười,việc ban ơn lấy lòng là việc Sở đại thiếu gia hắn thích nhất.
"Không biết tại sao, bắt đầu từ một năm trước, La Ân tiên tri không chịu tiên đoán tương lai cho Thú tộc chúng ta nữa."
Phúc Da nói: "Lão sư của điện hạ và La Ân tiên tri là bằng hữu lâu năm, cho nên ta muốn nhờ điện hạ khuyên ông ấy hãy vì bệ hạ mà tiên đoán một lần cuối cùng."
"Ồ, ta sẽ cố hết sức." Sở Thiên có chút lo lắng. La Ân ngay cả mặt mũi thú vương cũng không cho, vậy e rằng Sở Thiên cũng không chắc hữu dụng.
Ở trên thảo nguyên bôn ba cả ngày, Sở Thiên và Phúc Da cuối cùng đã đi tới lều của La Ân.
Bên ngoài lều, sớm đã có một tiểu cô nương của miêu tộc đang chờ, "Lão sư đã biết các ngươi đến rồi, xin Phúc Da tiên sinh ở bên ngoài chờ, lão sư muốn gặp một mình Phất Lạp Địch Nặc."
"Điện hạ, vậy thì ngài hãy vào đó một mình vậy." Phúc Da cung kính đứng ở một bên.
Sở Thiên nhìn lướt qua gương mặt thanh tú kia, đấy bất quá chỉ là một miêu nữ bảy tám tuổi, trong lòng ác ý thầm nghĩ: chẳng lẻ tiểu cô nương này là con tư sinh của La Ân?
Xét kinh nghiệm lần trước gặp La Ân ở A Cổ Lạp Sơn, dọc đường đi Sở Thiên sớm đã chuẩn bị kỹ càng, nhanh chóng đi vào lều, bắt đầu giở ra trang sách bí ẩn nhất trong lịch sử đại lục. Được gọi là một lần quyết định hội đàm tương lai đại lục... Ách, hoặc nói cuộc hội ngộ của hai tên thần côn...
Lần này nhiệm vụ Sở Thiên chỉ có một, trị lành dịch heo ôn của trư tộc, sau đó để Thú Tộc vĩnh viễn không vi phạm điều ước Khải Tát!
Do là công sự, nên Sở Thiên tự nhiên không đưa lão bà ra ngoài, mà hết lần này tới lần khác ma thú cưng của hắn lúc này phần lớn vẫn còn ở vương quốc Tư Khoa Đặc, trong nhà lưu lại A Mạt Kỳ cùng NMD, một người chết người kia chưa tỉnh ngủ. Về phần Kim Cương, hắn còn lưu lại giữ nhà, thuận tiện giúp Tề Bách Lâm thí nghiệm ma pháp đại pháo kiểu mới. Cho nên lực lượng hộ vệ bên cạnh Sở Thiên thoáng cái hết rồi.
Vì an toàn của mình, Sở đại thiếu gia bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là dẫn theo Ba Bác Tát, Lỗ Tây Nạp vừa mới tỉnh, còn có Sa Khắc và Mặc Phỉ Đặc.
Pháp lực Ba Bác Tát mặc dù còn cần thời gian hơn một tháng mới khôi phục, nhưng phóng thích bệnh độc thì vẫn có khả năng, còn Sa Khắc cùng Mặc Phỉ Đặc, lại là lúc Sở Thiên đã ảo tưởng hai người bọn họ có thể gặp nguy hiểm “nho nhỏ” tạo ra tình huống hù chết ma thú cao cấp gì đó.
Lần này đi sứ đại thảo nguyên cát hung chưa biết, cho nên Sở Thiên đem Tiểu Bạch lưu tại trong nhà.
Mặc dù đối phương là Thú Tộc dã man thô tục, nhưng Lô Địch Tam Thế tuyên xưng là vì thực lực cùng lễ nghi phát triển Khải Tát, hãy để Sở Thiên dẫn ngàn người đội danh dự, đi Hồng Thổ Hạp cốc tìm lối đi. Mà không phải dùng khí cầu Tề Bách Lâm bay qua Trần Nê Chiểu trạch.
Nhưng thật ra Sở Thiên vẫn có thể đoán được ý đồ của Lô Địch Tam Thế lựa chọn con đường Hồng Thổ Hạp cốc này bởi vì đi đường chậm nhất, đoán chừng thời điểm Sở Thiên đi tới lãnh địa Thú Tộc, những heo mập kia mắc bệnh heo ôn, đã chết không ít, loại làm phép biến tướng làm khiến cho sức mạnh Thú Tộc suy yếu phần nào, đối với Khải Tát có trăm lợi mà không một hại. Trải qua lộ trình gần một tháng, Sở Thiên đi tới cửa vào Hồng Thổ Hạp cốc, gặp được Hỏa Long quân đoàn trưởng Tạp Nạp Tư trú đóng ở nơi này.
Hàn huyên mấy ngày, sau đó Tạp Nạp Tư phái một liên đội thiết kỵ Khải Tát hộ tống Sở Thiên tiến vào Hồng Thổ Hạp cốc.
Cưỡi Lỗ Tây Nạp, người mặc bào Tế Tự màu trắng. Giờ phút này Sở Thiên lộ ra giáng vẻ thần côn, nhẹ ngửi ngửi mùi máu tươi tán ra trên mặt đất đỏ, Sở Thiên nói với Ba Bác Tát phía sau: "Bệnh độc của ngươi cũng mang đủ chứ?"
Ba Bác Tát giơ hai tay lên sờ không gian giới chỉ, nói: "Theo như lời dặn dò của ông chủ, các loại bệnh độc cũng theo một nhóm, nếu như cho ta cơ hội, ta có thể làm cho Huyền Hà đại thảo nguyên không còn người sống!"
Nói xong, Ba Bác Tát vừa nghi ngờ hỏi: "Ông chủ, ngài là đi cứu người, sao lại muốn ta mang nhiều bệnh độc như vậy?"
Sở Thiên khẽ mỉm cười. nhỏ giọng nói: "Nhiều sao? Ta còn sợ không đủ đấy!"
Ba Bác Tát càng không hiểu, nhưng không đợi hắn hỏi, trong hạp cốc đã truyền ra tiếng vạn mã bôn đằng (tiếng ngựa dồn dập).
Rầm! Rầm! Dưới sự lãnh đạo của thú Khoa Đa khổng lồ, gần hơn vạn người thú từ trong hạp cốc xuất hiện.
"Ha ha, hoan nghênh Phất Lạp Địch Nặc điện hạ đến Huyền Hà đại thảo nguyên!" Trên lưng Khoa Đặc thú truyền đến một trận tiếng cười sảng khoái.
Lão Hồ Ly? Sở Thiên bĩu môi một cái, thì ra là một lão Hồ Tộc hồng bạch mao ngồi trên lưng Khoa Đặc thú.
"Hữu tướng Khải Tát đế quốc, thượng cổ Thánh Tế Tự Phất Lạp Địch Nặc Công Tước phụng mệnh đi sứ Thú Tộc." Sở Thiên cũng theo lễ tiết quan trường. "Xin hỏi lão tiên sinh là vị đại nhân nào?"
Điện hạ quá khách khí rồi!" Lão Hồ Ly từ trên lưng Khoa Đặc thú trèo xuống, đi về phía Sở Thiên, "Thú Tộc chúng ta không giỏi những thứ lễ tiết này. Điện hạ gọi ta là Phúc Da được rồi!"
Sở Thiên cười, đã sớm nghe nói Thú Tộc trời sinh tính hào sảng không giỏi nghiên cứu lễ tiết, thật không ngờ Hồ Tộc chú trọng phong phạm nhất trong thú tộc cũng tùy ý như vậy.
"Phất Lạp Địch Nặc, ngươi vẫn chưa chết sao?" Một người thú tráng kiện vọt tới trước mặt Sở Thiên, trợn mắt nhìn hắn!
Ba Tư Đằng! Không ngờ lại là Ba Tư Đằng ngày đó bị Sở Thiên lừa lấy Hãn Mã và Boeing!
"Ha ha, Ba Tư Đằng tù trưởng không chết. Ta làm sao sẽ chết được?" Sở Thiên nhìn chằm chằm Ngưu Đầu Nhân trước mặt, miệng cũng không chậm đối đáp. Mẹ kiếp! Lão Tử không tin ai mới bác sỹ thú y về nhà mà lại dám đắc tội!
"Ba Tư Đằng, cút ngay!" Lão hồ ly Phúc Da nổi giận, hung hăng trợn mắt nhìn Ba Tư Đằng."Phất Lạp Địch Nặc điện hạ là khách của thú vương!"
Xem ra địa vị Phúc Da ở Thú Tộc rất cao, khi hắn trách cứ, Ba Tư Đằng không dám khiêu khích Sở Thiên nữa, nhưng hắn rất nhanh phát hiện ra Ba Bác Tát phía sau Sở Thiên, "Hừ! Một vong linh pháp sư không có pháp lực, làm sao cũng có tư cách xuất hiện trên đất của con dân chiến thần!"
Vết sẹo trên mặt Ba Bác Tát co quắp mấy cái. Sau đó đột nhiên cười, "Ba Tư Đằng tù trưởng, xin chú ý, ngươi đang ở đây xúc phạm hữu hảo của quý tốc quốc gia Khải Tát đấy!"
Ba Bác Tát sở dĩ trung thành với Sở Thiên, cũng không đơn giản vì Sở Thiên có thể lừa gạt dụ dỗ. Sửa sang lại lễ phục quý giá mà sợ rằng trên người thú vương cũng không thể ăn mặc không đẹp bằng, Ba Bác Tát rất có phong độ quý tộc cười nói với Phúc Da: "Xin Phúc Da ước thúc thủ hạ của ngươi, mặc dù ta trước kia là vong linh pháp sư, nhưng bây giờ, ta đã là Bá tước Khải Tát đế quốc. Vinh dự học ở học viện ma pháp Hoàng Gia, Phó viện trưởng, cố vấn ma pháp của Phấp Lạp Địch Nặc điện hạ!"
Ba Tư Đằng trợn tròn mắt. Một đôi ngưu nhãn trừng thật to, tắc họng nói không nên lời. Dường như trên đại lục không có vong linh pháp sư nào có thể đạt đến địa vị này Ba Bác Tát.
Phúc Da vội vàng đi ra giảng hòa, cười nói: "Ai chà, hóa ra là Ba Bác Tát đại nhân, hoan nghênh ngài tới Huyền Hà đại thảo nguyên."
Ba Bác Tát hài lòng gật đầu, sau đó cùng theo Sở Thiên, dưới sự hướng dẫn của Phúc Da đi lên con đường Thú Tộc phía trước. Phúc Da là Hồ Tộc thông minh nhất trong thú nhân, hắn dọc theo đường đi nhanh mồm nhanh miệng, không ngừng giới thiệu phong cảnh Huyền Hà đại thảo nguyên, nhưng không để lộ chút bí mật Thú tộc.
Trải qua thời gian mấy ngày, đại thảo nguyên mênh mông vô bờ xuất hiện ở trước mặt Sở Thiên, gió êm dịu, màu xanh hoa cỏ Ưng Phi, cảnh sắc này nhất thời làm cho Sở đại thiếu gia có cảm giác muốn định cư nơi đây.
Tinh thần thoải mái ghé qua mấy ngày trên đại thảo nguyên, rốt cục Sở Thiên cũng đi tới vương đô Thú Tộc, Hải Gia Nhĩ Thành. Hải Gia Nhĩ Thành mặc dù không có đại khí hùng hậu như Bàng Bối thành, cũng không có tiếng phồn hoa như Mã Lệ Liên thành. Nhưng có một loại cảm giác tráng kiện dũng cảm của Thú tộc, khắp nơi đất đai tươi tốt càng làm cho người ta thích thú.
Mới vừa vào thành, thú vương Tra Lý, một con sư tử dũng mãnh tuổi độ trung niên sốt ruột vội tiếp kiến Sở Thiên.
Vương Cung Tra Lý cũng không xa hoa, bên trong trang trí lộ ra một số da thú các loại, để Sở Thiên ngồi trên thảm da Trương Hổ, Tra Lý nói: "Phất Lạp Địch Nặc điện hạ, Thú tộc chúng ta không thích nói nhảm, ngươi trị khỏi quái bệnh của trư tộc. Ta sẽ đồng ý vĩnh viễn không xâm phạm Khải Tát!"
"ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Bệ hạ yên tâm, ta nhất định hết sức trị lành cho thú nhân mắc bệnh!" Nói xong, Sở Thiên đưa lên một phong thư của Lô Địch Tam Thế, "Quốc vương Lô Địch Tam Thế của chúng ta vẫn muốn hỏi một vấn đề." "Vấn đề gì?" Để ý chỉnh sửa lại đám lông trên cổ sư tử của mình, nói: "Loài người các ngươi rất thích nói nhảm!"
"Đây cũng không phải là nói nhảm!" Sở Thiên cười nói: "Theo ta được biết, lương thực hàng năm của Thú tộc cũng không đủ ăn, cho nên mỗi khi đến mùa đông, các ngươi liền phái đại quân qua Hồng Thổ Hạp Cốc cướp bóc nước ta, nếu như bệ hạ đồng ý vĩnh viễn không xâm phạm Khải Tát, vậy… thức ăn để Thú Tộc cầm cự qua mùa đông phải làm sao?"
Vừa nói, Sở Thiên lấy ra một tờ bản đồ ma pháp, chỉ bản đồ nói: "Phía bắc Huyền Hà đại thảo nguyên là vùng địa cực băng tuyết, phía nam là Trần Nê Chiểu Trạch, bệ hạ muốn lương thực, chỉ có thể phái đại quân từ hai hướng này để tìm kiếm, thế nhưng phía tây bệ hạ là Long Hoàng A Cổ Lạp Sơn, cho nên cho dù chúng ta kí kết điều ước, nhưng khi nào Thú Tộc không có thức ăn. Sợ rằng vẫn có thể từ phía đông Hồng Thổ Hạp Cốc xâm lấn nước ta!"
Tay của Tra Lý vung lên, hào sảng nói: "Ngươi yên tâm, chỉ cần kí kết điều ước, chúng ta cho dù chết đói cũng sẽ không qua Hồng Thổ Hạp Cốc một bước!"
"Ha ha, chúng ta cũng không hy vọng nhìn thấy Thú Tộc có người chết đói!" Sở Thiên cười, "Toàn bộ đại lục cũng biết. Chiến sĩ Thú Tộc là đội quân dũng mãnh nhanh nhẹn nhất trên đại lục, cho nên Lô Địch Tam Thế bệ hạ còn có một đề nghị khác."
"Không sai! Chiến sĩ của ta đều là tốt nhất!" Tra Lý nói: "Trừ Khải Tát thiết kỵ, không có ai xứng làm đối thủ của chúng ta! Ngươi có đề nghị cứ nói đi! Ta không muốn nghe nói nhảm."
"Tốt lắm, ta nói thẳng!" Sở Thiên thu hồi bản đồ, nói: "Nước ta muốn dùng lương thực đổi chiến sĩ của các ngươi!"
"Điện hạ." Phúc Da bên cạnh Tra Lý đứng lên, nghiêm trọng nói: "Theo ta được biết, quân đội Khải Tát không cho phép người và chủng tộc của quốc gia khác gia nhập."
"Ta nói là dong binh, dong binh thì khác!" Sở Thiên giải thích: "Từ trên danh nghĩa nói. Thú Tộc chiến sĩ tương lai sẽ là khách của chúng ta, giúp chúng ta tác chiến."
Phúc Da suy tư một chút, rồi gật đầu với Tra Lý.
"Được, ta đồng ý!" Tra Lý đứng lên, vươn bàn tay to ra cùng Sở Thiên vỗ một cái.
"Nếu bệ hạ đồng ý, vậy thì xin phái người dẫn ta đi xem thú nhân mắc bệnh!" Sở Thiên hít sâu một hơi, lúc này, hắn chỉ có thể kiên trì trị liệu.
"Ngươi đợi ngày mai hãy đi!" Lý Tra đột nhiên nóng vội nói: "La Ân tiên tri muốn gặp ngươi. Ngươi cùng Phúc Da đi gặp ngài tiên tri trước đi!"
Sở Thiên thầm nghĩ: địa vị La Ân lão thần côn này quả nhiên đủ cao, hắn muốn gặp một người. Thậm chí so với trị liệu một chủng tộc còn quan trọng hơn.
La Ân cũng không ở Hải Gia Nhĩ Thành, mà ở trong một cái lều rách nát dựng ở thảo nguyên nơi ngoài thành xa xôi.
Trên đường đi bái kiến La Ân, Phúc Da đột nhiên nói với Sở Thiên: "Điện hạ, ngài lần này đi gặp tiên tri, có thể giúp thú vương bệ hạ một việc không?"
"Dĩ nhiên có thể!" Sở Thiên nheo mắt lại cười,việc ban ơn lấy lòng là việc Sở đại thiếu gia hắn thích nhất.
"Không biết tại sao, bắt đầu từ một năm trước, La Ân tiên tri không chịu tiên đoán tương lai cho Thú tộc chúng ta nữa."
Phúc Da nói: "Lão sư của điện hạ và La Ân tiên tri là bằng hữu lâu năm, cho nên ta muốn nhờ điện hạ khuyên ông ấy hãy vì bệ hạ mà tiên đoán một lần cuối cùng."
"Ồ, ta sẽ cố hết sức." Sở Thiên có chút lo lắng. La Ân ngay cả mặt mũi thú vương cũng không cho, vậy e rằng Sở Thiên cũng không chắc hữu dụng.
Ở trên thảo nguyên bôn ba cả ngày, Sở Thiên và Phúc Da cuối cùng đã đi tới lều của La Ân.
Bên ngoài lều, sớm đã có một tiểu cô nương của miêu tộc đang chờ, "Lão sư đã biết các ngươi đến rồi, xin Phúc Da tiên sinh ở bên ngoài chờ, lão sư muốn gặp một mình Phất Lạp Địch Nặc."
"Điện hạ, vậy thì ngài hãy vào đó một mình vậy." Phúc Da cung kính đứng ở một bên.
Sở Thiên nhìn lướt qua gương mặt thanh tú kia, đấy bất quá chỉ là một miêu nữ bảy tám tuổi, trong lòng ác ý thầm nghĩ: chẳng lẻ tiểu cô nương này là con tư sinh của La Ân?
Xét kinh nghiệm lần trước gặp La Ân ở A Cổ Lạp Sơn, dọc đường đi Sở Thiên sớm đã chuẩn bị kỹ càng, nhanh chóng đi vào lều, bắt đầu giở ra trang sách bí ẩn nhất trong lịch sử đại lục. Được gọi là một lần quyết định hội đàm tương lai đại lục... Ách, hoặc nói cuộc hội ngộ của hai tên thần côn...
/597
|