A Mạt Kỳ nhìn thân hình cao lớn, bên ngoài thì không nhìn ra được hắn bao nhiêu tuổi, mái tóc dài màu xanh da trời phiêu đãng trong gió, đằng sau nụ cười kia lại lộ ra những chiếc răng nanh sắc nhọn.
“Ngươi đến từ Biển Cấm?” A Mạt Kỳ chắp tay ra sau biến thành phụng trảo, “Hải Vương Biển Cấm Bào Uy Nhĩ? Hừm , đã nghe danh ngươi lâu rồi mà hôm nay lão tử mới được biết đến tầng Thần Lực thứ tư.”
Nói xong, A Mạt Kỳ biến thành đại điểu, xông lên nhanh như chớp, “Lĩnh Vực --- Tật Tốc!”
Thần Lực màu trắng chớp mắt đã bao trùm lên người mới đến, cả đảo Bố Lôi Trạch cũng bị bao phủ bởi một tầng ánh sáng trắng.
Trong Lĩnh Vực không thể nhìn rõ được bóng dáng của A Mạt Kỳ nữa.
Nhanh là nhất! Bất chấp đối thủ mạnh thế nào nhưng trước khi xuất chiêu, A Mạt Kỳ làm cho mình trở nên mờ ảo. Đây chính là điều khiến A Mạt Kỳ dám thách thức Thần Lực tầng thứ tư!
Nhưng thật đáng tiếc, người đó không chậm hơn A Mạt Kỳ chút nào.
Từ từ nhấc tay lên, một giọt nước ngưng tụ trên bàn tay.
“Hải Chi Lực!”
Cùng với tiếng câu nói đó, một tầng ánh sáng xanh lục bao phủ giọt nước. Sau đó hắn bắn giọt nước về phía viền giáp ranh Lĩnh Vực của A Mạt Kỳ.
Uỳnh!
Những mảnh vỡ vô hình bắn khắp nơi, Lĩnh Vực của A Mạt Kỳ… vỡ rồi!
Người đó cười nhạt: “Ta đến để chúc mừng, không muốn động thủ với ngươi!”
A Mạt Kỳ kinh hãi nhìn những mảnh vỡ của Thần Lực, rồi cười: “Không hổ danh Hải Vương Biển Cấm. Chúng ta đánh lại!”
Ào ào!!!
Mặt biển phẳng lặng bỗng phun lên hai cột nước, khiến cho A Mạt Kỳ không thể di chuyển được.
“Muốn thách thức ta ít nhất ngươi cũng phải tu luyện thêm ba nghìn năm nữa!” người đó từ tốn nói với A Mạt Kỳ, không hề có chút kiêu ngạo, chỉ như đang nói ra một sự thật, “Nếu đến hai cột nước này mà cũng không thoát ra được thì ngươi mãi mãi không có tư cách khiêu chiến với ta!”
A Mạt Kỳ giận dữ, hét lên một tiếng, đập mạnh đôi cánh, đồng thời trong ánh Thần Lực màu trắng xuất hiện một vài đốm sáng màu hoàng kim.
Phụt! Phụt!
Hai cột nước bị phá tan, A Mạt Kỳ thoát ra ngoài, cười kiêu ngạo: “Hải Vương của Biển Cấm cũng chỉ có vậy thôi!”
“Khá lắm! Ta đợi ngươi ba nghìn năm sau đến khiêu chiến! Khi nào đánh bại ta thì… ngươi có tư cách khiêu chiến với vua của ta rồi!”
“Vua của ngươi?” A Mạt Kỳ ngạc nhiên.
“Vua của ta là Hải Vương Biển Cấm Bào Uy Nhĩ bệ hạ!” Người đó hướng về phía đông nói với giọng cung kính: “Tại hạ là Sa Lỗ, thay mặt cho bệ hạ chúc mừng chuyện hỷ của Tế Tự thần thánh Phất Lạp Địch Nặc!”
Không phải Bào Uy Nhĩ? A Mạt Kỳ biến trở lại hình người.
Cười với A Mạt Kỳ, Sa Lỗ nói: “Xin A Mạt Kỳ tiên sinh dẫn đường!”
A Mạt Kỳ dẫn Sa Lỗ vào nội đảo, trên đường trầm mặc không nói gì.
Sở Thiên đã nhận được tin, không tránh được trong lòng thấm thỏm lo âu. Thủ hạ của Bào Uy Nhĩ đã có được thực lực như vậy rồi, hắn thì sao?
Đại điện Bố Lôi Trạch, Sa Khắc ngạc nhiên nhìn gia huy của gia tộc Phất Lạp Địch Nặc đang treo trên cao, rồi dùng lễ nghi dành cho quý tộc nói với Sở Thiên: “Phất Lạp Địch Nặc điện hạ, bệ hạ của ta xin chúc mừng hôn lễ của điện hạ!”
Nói rồi, Sa Lỗ đưa ra một cái hộp nhỏ. “Đây là một chút tâm ý của bệ hạ!”
Sở Thiên nhận lấy nhưng không mở ra mà đưa cho Ba Bác Tát, rồi nói: “Thay ta cảm tạ Bào Uy Nhĩ bệ hạ!”
Sa Lỗ ngẩn cao đầu, mang đầy phong độ của một kỵ sỹ quý tộc, “Ta nhất định sẽ truyền đạt lời của điện hạ đến bệ hạ. Hôm nay ta đến đây là có ba việc. Thứ nhất chính là chúc mừng điện hạ!”
“Hai việc còn lại là gì vậy?”
“Việc thứ hai, xin điện hạ nói lại với phu nhân Chu Lệ Á…” Sa Lỗ dừng lại một chút rồi tiếp: “Ông của phu nhân Chu Lệ Á, Đức Khố Lạp đã hao cạn tiềm lực sinh mệnh!”
“Đức Khố Lạp chết rồi sao?” Sở Thiên đứng bật dậy.
Sa Lỗ lắc đầu cười: “Điện hạ đã có thể tạo ra A Mạt Kỳ thì cũng nên biết tiềm lực sinh mệnh hết không có nghĩa là chết. Mấy năm nay, sinh mệnh của Đức Khố Lạp gần như bị Lưỡi đao Phán Quyết hút cạn, vì vậy để bảo toàn tính mạng cho hắn, bệ hạ của ta đành phải ngâm hắn dưới đáy Biển Cấm.”
Sa Lỗ nói tiếp: “Xin điện hạ hãy nói với phu nhân không cần lo lắng cho sự an toàn của Đức Khố Lạp tiên sinh!”
Sở Thiên gật đầu, hiểu rằng Bào Uy Nhĩ đang cảnh cáo mình, đừng nên có ý định đến Biển Cấm cứu Đức Khố Lạp, nếu không thì dù có cứu được ra thì hắn cũng chết rồi.
“Thế việc thứ ba?” Sở Thiên hỏi.
Sa Lỗ nhìn xung quanh rồi cười: “Theo lệnh của bệ hạ, việc thứ ba chỉ một mình điện hạ được biết.”
“Ba Bác Tát, đưa mọi người lui ra hết đi!” Sở Thiên phẩy tay.
“Ông chủ…” Ba Bác Tát nhìn Sa Lỗ, ý hắn là gì ai cũng hiểu.
Sở Thiên cười: “Ta không sao, nếu Sa Lỗ tiên sinh muốn giết ta thì ai ở lại cũng vô ích thôi.”
Ba Bác Tát rời khỏi, Sở Thiên hỏi: “Giờ ngươi có thể nói rồi.”
“Điện hạ cũng tinh thông Thần Lực…” Sa Lỗ chỉ xuống đất, “Vậy điện hạ nhất định là đã phát hiện thứ ở dưới Bố Lôi Trạch rồi đúng không?”
“Ta có thể cảm nhận được có Thần Lực ở dưới đó!” Sở Thiên nói nửa vời, “Nhưng ta vẫn chưa xuống xem!”
“Mấy năm nay, Thần Lực ở dưới đó đã bắt đầu rò rỉ. Đợt vừa rồi điện hạ cho xây dựng đảo Bố Lôi Trạch lại càng làm lung lay cơ địa của Bố Lôi Trạch, khiến cho Thần Lực rò rỉ càng nhanh hơn.”
Ca ngợi Nữ thần Sinh mệnh!! Sở Thiên đã bảo Tề Bách Lâm phải rất cẩn thận rồi nhưng không ngờ vẫn kinh động đến Bào Uy Nhĩ.
Sa Lỗ nói: “Không giấu gì điện hạ, thứ ở dưới Bố Lôi Trạch là do bệ hạ ta chôn xuống!”
“Việc thứ ba mà ta nói chính là hy vọng điện hạ cho phép ta xuống sửa lại chỗ hở!” Sa Lỗ cung tay nói: “Vốn dĩ ta không cần phải có sự đồng ý của điện hạ cũng có thể xuống, nhưng bệ hạ nói, điện hạ đã là chủ nhân của Bố Lôi Trạch, hơn nữa với thực lực của điện hạ, có lẽ rất lâu nữa vẫn là chủ nhân Bố Lôi Trạch, do đó việc này vẫn nên nói với điện hạ thì vẫn tốt hơn.”
Tuy ngữ khí của Sa Lỗ rất khách khí nhưng Sở Thiên vẫn cảm nhận được một sự uy hiếp.
Trầm ngâm giây lát, Sở Thiên cười: “Ha ha, nếu dưới đó đã là đồ của Bào Uy Nhĩ bệ hạ thì ngươi cứ tự nhiên. Có điều… đảo Bố Lôi Trạch đã được xây lại, có một số bí mật không thể để người ngoài biết. Vì thế ta hy vọng có thể được cùng đi với Sa Lỗ tiên sinh!”
“Việc này là nên rồi.!” Sa Lỗ cười: “Nhắc đến Bố Lôi Trạch sau khi được điện hạ cải tạo, bệ hạ ta cũng rất kinh ngạc đó!”
Nói rồi, Sa Lỗ chỉ xuống đất, “Mời điện hạ theo ta!”
Sa Lỗ nhún người bay khỏi đại điện và lặn xuống biển, rồi chìm dần xuống lớp cát dưới đáy biển.
Sở Thiên luôn bám sát theo sau. Hai người nhanh chóng đến trước một đám ánh sáng đỏ.
Sau khi đứng vững, Sở Thiên bỗng nói với Sa Lỗ: “Hà hà, đúng như Bào Uy Nhĩ bệ hạ nói, giờ ta là chủ nhân của Bố Lôi Trạch, những thứ kia sau này cũng do ta bảo quản. Vậy… có phải nên cho ta biết đó là gì không?”
Sa Lỗ trầm ngâm, rồi cười: “Cũng chẳng có gì, chỉ là một khu mộ thôi.”
“Mộ? Hắc hắc…” Sở Thiên cười, “Khu mộ sao lại phát ra Thần Lực? Không lẽ… ở đây chôn…”
“Nếu điện hạ đã đoán được thì ta cũng không giấu nữa!” Sa Lỗ chỉ vào ánh sáng đó: “Những thi thể bên trong này, một nửa là thần, một nửa là ma thú thượng cổ!”
“Ma thú, trước khi chết là huynh đệ bộ thuộc của bệ hạ…” nhìn Sở Thiên một cái, Sa Lỗ cười tự hào: “Còn thần thì đều là bị chính tay bệ hạ giết.”
“Ca ngợi Nữ thần Sinh mệnh!” Sở Thiên vừa nói được một nửa thì bỗng nhận ra trước mặt Sa Lỗ mà nhắc đến nữ thần là một việc vô cùng nguy hiểm, vì gần như là Biển Cấm có thù với Chúng Thần!
Nhận ra sự lo lắng của Sở Thiên Sa Lỗ cười: “Điện hạ yên tâm, bệ hạ và nữ thần Ái Lệ Ti không hề có thù hận gì, bệ hạ cũng sẽ không làm khó thánh đồ của nữ thần đâu!”
Nói rồi, Sa Lỗ giơ một tay lên, trên bàn tay xuất hiện một luồng ánh sáng đỏ màu máu.
“Thần Lực tầng thứ tư? Sở Thiên kinh ngạc.
“Ha ha, đây là sức mạnh bệ hạ ban cho ta để sửa chữa thần mộ.” Sa Lỗ vừa sửa thần mộ vừa nói: “Ta đâu đạt được đến cảnh giới này!”
Phù! May quá!
Sở Thiên thở phào nhẹ nhõm, nếu bất kể ai ở Biển Cấm mà cũng có Thần Lực tầng thứ tư thì Huyễn thú đại lục có thể đổi tên thành Cấm kỵ đại lục rồi.
Một lúc sau, Sa Lỗ làm xong việc, nói với Sở Thiên: “Điện hạ, tuy thần mộ đã không còn chỗ hở nào nhưng Thần Lực của nó có thể vẫn bị rò rỉ một phần. Nếu điện hạ và A Mạt Kỳ tu luyện ở gần xung quanh thần mộ thì sẽ rất có lợi.”
Có lợi? Sở Thiên sáng mắt lên.
Sa Lỗ nói tiếp: “Ngoài ra, xin điện hạ hãy chú ý, điện hạ và A Mạt Kỳ kế thừa Thú Thần Lực của huyết mạch Long Thần, không dung hòa với Thần Lực của Thượng cổ Chúng Thần, vì thế điện hạ hãy nhớ, chỉ được thu nhận sức mạnh phát ra từ thi thể của ma thú, chứ Chúng Thần thì không được.”
Sở Thiên nghiêm túc ghi nhớ lại, rồi hỏi: “Tại sao Bào Uy Nhĩ bệ hạ không tu luyện ở đây?”
“Ha ha…” Sa Lỗ chỉ vào thần mộ cười lớn, “Cho dù Chúng Thần ở đây phục sinh, hợp lại cũng không không phải đối thủ của bệ hạ! Ngài nói xem, bệ hạ còn cần phải thu nhận thứ năng lượng hạ đẳng này sao?”
Trên đường quay lại bờ biển, Sở Thiên chỉ đi theo Sa Lỗ mà không nói lời nào.
“Điện hạ, ta xin cáo từ!” Sa Lỗ cũng tay hành lễ: “Xin điện hạ chú ý đến thần mộ, hôm khác bệ hạ nhất đinh sẽ hậu tạ!”
“Bào Uy Nhĩ bệ hạ quá khách khí rồi!”
Sở Thiên mồm thì khiêm nhường, nhưng bụng thì nghĩ: Hy vọng là Hải Vương Biển Cấm không nhỏ mọn như Long Hoàng.
Tiễn Sa Lỗ xong, Sở Thiên bắt đầu bận rộn rồi. Trước tiên là cho viên Thần Thạch vào người Sắt Lâm Na, rồi bịa ra tin Đức Khố Lạp đang làm khách ở nhà bạn cũ cho Chu Lệ Á nghe. Sau những việc đó, Sở Thiên cùng với A Mạt Kỳ bắt đầu xuống đáy biển hấp thụ Thú Thần Lực!
Có điều không bao lâu, những ngày chuyên tâm tu luyện của Sở Thiên đã bị Lỗ Tây Nạp làm gián đoạn.
Vì cha già của Lỗ Tây Nạp, đại ca của Sở Thiên, Lang Vương bờ Tây Hải, Khải Văn bị người ta bắt nạt!
Khi Lỗ Tây Nạp khóc lóc đến gặp Sở Thiên, Sở đại thiếu gia lập tức đem người nhảy lên lưng Boeing. Một mặt là đi báo thù cho Khải Văn, mặt khác là muốn tuyên bố với đại lục rằng: thân thích của đảo Bố Lôi Trạch không dễ bắt nạt thế đâu!
“Ngươi đến từ Biển Cấm?” A Mạt Kỳ chắp tay ra sau biến thành phụng trảo, “Hải Vương Biển Cấm Bào Uy Nhĩ? Hừm , đã nghe danh ngươi lâu rồi mà hôm nay lão tử mới được biết đến tầng Thần Lực thứ tư.”
Nói xong, A Mạt Kỳ biến thành đại điểu, xông lên nhanh như chớp, “Lĩnh Vực --- Tật Tốc!”
Thần Lực màu trắng chớp mắt đã bao trùm lên người mới đến, cả đảo Bố Lôi Trạch cũng bị bao phủ bởi một tầng ánh sáng trắng.
Trong Lĩnh Vực không thể nhìn rõ được bóng dáng của A Mạt Kỳ nữa.
Nhanh là nhất! Bất chấp đối thủ mạnh thế nào nhưng trước khi xuất chiêu, A Mạt Kỳ làm cho mình trở nên mờ ảo. Đây chính là điều khiến A Mạt Kỳ dám thách thức Thần Lực tầng thứ tư!
Nhưng thật đáng tiếc, người đó không chậm hơn A Mạt Kỳ chút nào.
Từ từ nhấc tay lên, một giọt nước ngưng tụ trên bàn tay.
“Hải Chi Lực!”
Cùng với tiếng câu nói đó, một tầng ánh sáng xanh lục bao phủ giọt nước. Sau đó hắn bắn giọt nước về phía viền giáp ranh Lĩnh Vực của A Mạt Kỳ.
Uỳnh!
Những mảnh vỡ vô hình bắn khắp nơi, Lĩnh Vực của A Mạt Kỳ… vỡ rồi!
Người đó cười nhạt: “Ta đến để chúc mừng, không muốn động thủ với ngươi!”
A Mạt Kỳ kinh hãi nhìn những mảnh vỡ của Thần Lực, rồi cười: “Không hổ danh Hải Vương Biển Cấm. Chúng ta đánh lại!”
Ào ào!!!
Mặt biển phẳng lặng bỗng phun lên hai cột nước, khiến cho A Mạt Kỳ không thể di chuyển được.
“Muốn thách thức ta ít nhất ngươi cũng phải tu luyện thêm ba nghìn năm nữa!” người đó từ tốn nói với A Mạt Kỳ, không hề có chút kiêu ngạo, chỉ như đang nói ra một sự thật, “Nếu đến hai cột nước này mà cũng không thoát ra được thì ngươi mãi mãi không có tư cách khiêu chiến với ta!”
A Mạt Kỳ giận dữ, hét lên một tiếng, đập mạnh đôi cánh, đồng thời trong ánh Thần Lực màu trắng xuất hiện một vài đốm sáng màu hoàng kim.
Phụt! Phụt!
Hai cột nước bị phá tan, A Mạt Kỳ thoát ra ngoài, cười kiêu ngạo: “Hải Vương của Biển Cấm cũng chỉ có vậy thôi!”
“Khá lắm! Ta đợi ngươi ba nghìn năm sau đến khiêu chiến! Khi nào đánh bại ta thì… ngươi có tư cách khiêu chiến với vua của ta rồi!”
“Vua của ngươi?” A Mạt Kỳ ngạc nhiên.
“Vua của ta là Hải Vương Biển Cấm Bào Uy Nhĩ bệ hạ!” Người đó hướng về phía đông nói với giọng cung kính: “Tại hạ là Sa Lỗ, thay mặt cho bệ hạ chúc mừng chuyện hỷ của Tế Tự thần thánh Phất Lạp Địch Nặc!”
Không phải Bào Uy Nhĩ? A Mạt Kỳ biến trở lại hình người.
Cười với A Mạt Kỳ, Sa Lỗ nói: “Xin A Mạt Kỳ tiên sinh dẫn đường!”
A Mạt Kỳ dẫn Sa Lỗ vào nội đảo, trên đường trầm mặc không nói gì.
Sở Thiên đã nhận được tin, không tránh được trong lòng thấm thỏm lo âu. Thủ hạ của Bào Uy Nhĩ đã có được thực lực như vậy rồi, hắn thì sao?
Đại điện Bố Lôi Trạch, Sa Khắc ngạc nhiên nhìn gia huy của gia tộc Phất Lạp Địch Nặc đang treo trên cao, rồi dùng lễ nghi dành cho quý tộc nói với Sở Thiên: “Phất Lạp Địch Nặc điện hạ, bệ hạ của ta xin chúc mừng hôn lễ của điện hạ!”
Nói rồi, Sa Lỗ đưa ra một cái hộp nhỏ. “Đây là một chút tâm ý của bệ hạ!”
Sở Thiên nhận lấy nhưng không mở ra mà đưa cho Ba Bác Tát, rồi nói: “Thay ta cảm tạ Bào Uy Nhĩ bệ hạ!”
Sa Lỗ ngẩn cao đầu, mang đầy phong độ của một kỵ sỹ quý tộc, “Ta nhất định sẽ truyền đạt lời của điện hạ đến bệ hạ. Hôm nay ta đến đây là có ba việc. Thứ nhất chính là chúc mừng điện hạ!”
“Hai việc còn lại là gì vậy?”
“Việc thứ hai, xin điện hạ nói lại với phu nhân Chu Lệ Á…” Sa Lỗ dừng lại một chút rồi tiếp: “Ông của phu nhân Chu Lệ Á, Đức Khố Lạp đã hao cạn tiềm lực sinh mệnh!”
“Đức Khố Lạp chết rồi sao?” Sở Thiên đứng bật dậy.
Sa Lỗ lắc đầu cười: “Điện hạ đã có thể tạo ra A Mạt Kỳ thì cũng nên biết tiềm lực sinh mệnh hết không có nghĩa là chết. Mấy năm nay, sinh mệnh của Đức Khố Lạp gần như bị Lưỡi đao Phán Quyết hút cạn, vì vậy để bảo toàn tính mạng cho hắn, bệ hạ của ta đành phải ngâm hắn dưới đáy Biển Cấm.”
Sa Lỗ nói tiếp: “Xin điện hạ hãy nói với phu nhân không cần lo lắng cho sự an toàn của Đức Khố Lạp tiên sinh!”
Sở Thiên gật đầu, hiểu rằng Bào Uy Nhĩ đang cảnh cáo mình, đừng nên có ý định đến Biển Cấm cứu Đức Khố Lạp, nếu không thì dù có cứu được ra thì hắn cũng chết rồi.
“Thế việc thứ ba?” Sở Thiên hỏi.
Sa Lỗ nhìn xung quanh rồi cười: “Theo lệnh của bệ hạ, việc thứ ba chỉ một mình điện hạ được biết.”
“Ba Bác Tát, đưa mọi người lui ra hết đi!” Sở Thiên phẩy tay.
“Ông chủ…” Ba Bác Tát nhìn Sa Lỗ, ý hắn là gì ai cũng hiểu.
Sở Thiên cười: “Ta không sao, nếu Sa Lỗ tiên sinh muốn giết ta thì ai ở lại cũng vô ích thôi.”
Ba Bác Tát rời khỏi, Sở Thiên hỏi: “Giờ ngươi có thể nói rồi.”
“Điện hạ cũng tinh thông Thần Lực…” Sa Lỗ chỉ xuống đất, “Vậy điện hạ nhất định là đã phát hiện thứ ở dưới Bố Lôi Trạch rồi đúng không?”
“Ta có thể cảm nhận được có Thần Lực ở dưới đó!” Sở Thiên nói nửa vời, “Nhưng ta vẫn chưa xuống xem!”
“Mấy năm nay, Thần Lực ở dưới đó đã bắt đầu rò rỉ. Đợt vừa rồi điện hạ cho xây dựng đảo Bố Lôi Trạch lại càng làm lung lay cơ địa của Bố Lôi Trạch, khiến cho Thần Lực rò rỉ càng nhanh hơn.”
Ca ngợi Nữ thần Sinh mệnh!! Sở Thiên đã bảo Tề Bách Lâm phải rất cẩn thận rồi nhưng không ngờ vẫn kinh động đến Bào Uy Nhĩ.
Sa Lỗ nói: “Không giấu gì điện hạ, thứ ở dưới Bố Lôi Trạch là do bệ hạ ta chôn xuống!”
“Việc thứ ba mà ta nói chính là hy vọng điện hạ cho phép ta xuống sửa lại chỗ hở!” Sa Lỗ cung tay nói: “Vốn dĩ ta không cần phải có sự đồng ý của điện hạ cũng có thể xuống, nhưng bệ hạ nói, điện hạ đã là chủ nhân của Bố Lôi Trạch, hơn nữa với thực lực của điện hạ, có lẽ rất lâu nữa vẫn là chủ nhân Bố Lôi Trạch, do đó việc này vẫn nên nói với điện hạ thì vẫn tốt hơn.”
Tuy ngữ khí của Sa Lỗ rất khách khí nhưng Sở Thiên vẫn cảm nhận được một sự uy hiếp.
Trầm ngâm giây lát, Sở Thiên cười: “Ha ha, nếu dưới đó đã là đồ của Bào Uy Nhĩ bệ hạ thì ngươi cứ tự nhiên. Có điều… đảo Bố Lôi Trạch đã được xây lại, có một số bí mật không thể để người ngoài biết. Vì thế ta hy vọng có thể được cùng đi với Sa Lỗ tiên sinh!”
“Việc này là nên rồi.!” Sa Lỗ cười: “Nhắc đến Bố Lôi Trạch sau khi được điện hạ cải tạo, bệ hạ ta cũng rất kinh ngạc đó!”
Nói rồi, Sa Lỗ chỉ xuống đất, “Mời điện hạ theo ta!”
Sa Lỗ nhún người bay khỏi đại điện và lặn xuống biển, rồi chìm dần xuống lớp cát dưới đáy biển.
Sở Thiên luôn bám sát theo sau. Hai người nhanh chóng đến trước một đám ánh sáng đỏ.
Sau khi đứng vững, Sở Thiên bỗng nói với Sa Lỗ: “Hà hà, đúng như Bào Uy Nhĩ bệ hạ nói, giờ ta là chủ nhân của Bố Lôi Trạch, những thứ kia sau này cũng do ta bảo quản. Vậy… có phải nên cho ta biết đó là gì không?”
Sa Lỗ trầm ngâm, rồi cười: “Cũng chẳng có gì, chỉ là một khu mộ thôi.”
“Mộ? Hắc hắc…” Sở Thiên cười, “Khu mộ sao lại phát ra Thần Lực? Không lẽ… ở đây chôn…”
“Nếu điện hạ đã đoán được thì ta cũng không giấu nữa!” Sa Lỗ chỉ vào ánh sáng đó: “Những thi thể bên trong này, một nửa là thần, một nửa là ma thú thượng cổ!”
“Ma thú, trước khi chết là huynh đệ bộ thuộc của bệ hạ…” nhìn Sở Thiên một cái, Sa Lỗ cười tự hào: “Còn thần thì đều là bị chính tay bệ hạ giết.”
“Ca ngợi Nữ thần Sinh mệnh!” Sở Thiên vừa nói được một nửa thì bỗng nhận ra trước mặt Sa Lỗ mà nhắc đến nữ thần là một việc vô cùng nguy hiểm, vì gần như là Biển Cấm có thù với Chúng Thần!
Nhận ra sự lo lắng của Sở Thiên Sa Lỗ cười: “Điện hạ yên tâm, bệ hạ và nữ thần Ái Lệ Ti không hề có thù hận gì, bệ hạ cũng sẽ không làm khó thánh đồ của nữ thần đâu!”
Nói rồi, Sa Lỗ giơ một tay lên, trên bàn tay xuất hiện một luồng ánh sáng đỏ màu máu.
“Thần Lực tầng thứ tư? Sở Thiên kinh ngạc.
“Ha ha, đây là sức mạnh bệ hạ ban cho ta để sửa chữa thần mộ.” Sa Lỗ vừa sửa thần mộ vừa nói: “Ta đâu đạt được đến cảnh giới này!”
Phù! May quá!
Sở Thiên thở phào nhẹ nhõm, nếu bất kể ai ở Biển Cấm mà cũng có Thần Lực tầng thứ tư thì Huyễn thú đại lục có thể đổi tên thành Cấm kỵ đại lục rồi.
Một lúc sau, Sa Lỗ làm xong việc, nói với Sở Thiên: “Điện hạ, tuy thần mộ đã không còn chỗ hở nào nhưng Thần Lực của nó có thể vẫn bị rò rỉ một phần. Nếu điện hạ và A Mạt Kỳ tu luyện ở gần xung quanh thần mộ thì sẽ rất có lợi.”
Có lợi? Sở Thiên sáng mắt lên.
Sa Lỗ nói tiếp: “Ngoài ra, xin điện hạ hãy chú ý, điện hạ và A Mạt Kỳ kế thừa Thú Thần Lực của huyết mạch Long Thần, không dung hòa với Thần Lực của Thượng cổ Chúng Thần, vì thế điện hạ hãy nhớ, chỉ được thu nhận sức mạnh phát ra từ thi thể của ma thú, chứ Chúng Thần thì không được.”
Sở Thiên nghiêm túc ghi nhớ lại, rồi hỏi: “Tại sao Bào Uy Nhĩ bệ hạ không tu luyện ở đây?”
“Ha ha…” Sa Lỗ chỉ vào thần mộ cười lớn, “Cho dù Chúng Thần ở đây phục sinh, hợp lại cũng không không phải đối thủ của bệ hạ! Ngài nói xem, bệ hạ còn cần phải thu nhận thứ năng lượng hạ đẳng này sao?”
Trên đường quay lại bờ biển, Sở Thiên chỉ đi theo Sa Lỗ mà không nói lời nào.
“Điện hạ, ta xin cáo từ!” Sa Lỗ cũng tay hành lễ: “Xin điện hạ chú ý đến thần mộ, hôm khác bệ hạ nhất đinh sẽ hậu tạ!”
“Bào Uy Nhĩ bệ hạ quá khách khí rồi!”
Sở Thiên mồm thì khiêm nhường, nhưng bụng thì nghĩ: Hy vọng là Hải Vương Biển Cấm không nhỏ mọn như Long Hoàng.
Tiễn Sa Lỗ xong, Sở Thiên bắt đầu bận rộn rồi. Trước tiên là cho viên Thần Thạch vào người Sắt Lâm Na, rồi bịa ra tin Đức Khố Lạp đang làm khách ở nhà bạn cũ cho Chu Lệ Á nghe. Sau những việc đó, Sở Thiên cùng với A Mạt Kỳ bắt đầu xuống đáy biển hấp thụ Thú Thần Lực!
Có điều không bao lâu, những ngày chuyên tâm tu luyện của Sở Thiên đã bị Lỗ Tây Nạp làm gián đoạn.
Vì cha già của Lỗ Tây Nạp, đại ca của Sở Thiên, Lang Vương bờ Tây Hải, Khải Văn bị người ta bắt nạt!
Khi Lỗ Tây Nạp khóc lóc đến gặp Sở Thiên, Sở đại thiếu gia lập tức đem người nhảy lên lưng Boeing. Một mặt là đi báo thù cho Khải Văn, mặt khác là muốn tuyên bố với đại lục rằng: thân thích của đảo Bố Lôi Trạch không dễ bắt nạt thế đâu!
/597
|