Đảo Bố Lôi Trạch.
Dưới sự giúp đỡ của đám chuột biến dị, đảo trung tâm bị hủy hoại bởi vụ nổ không những lấy lại được vẻ tươi đẹp như xưa mà còn có chút thay đổi.
Điều cơ mật nhất của gia tộc Phất Lạp Địch Nặc, hệ thống phòng vệ đảo Bố Lôi Trạch đã vô tình được cải tạo thành hệ thống tấn công. Bởi vì cỗ máy mà Tề Bách Lâm chế tạo ra đã khống chế được Thần Lực ở trên trời, Sở Thiên không còn cần sự bảo vệ nào khác nữa. Trên đỉnh núi cao nhất ở đảo trung tâm, Sở Thiên cho xây dựng một điện đường tráng lệ, được gọi tên là Quang Minh thần điện. Cái này Sở Thiên đặt vì cảm kích An Đông Ni. Bây giờ Quang Minh thần điện trở thành hội trường của gia tộc Phất Lạp Địch Nặc.
“Tướng công, chàng đi A Cổ Lạp Sơn thật sao?” Sắt Lâm Na lo lắng, “Cự Long tộc đã chiếm cứ A Cổ Lạp Sơn đã hàng vạn năm nay, nếu chàng xung đột với chúng…”
“Nàng yên tâm, chi tiết về A Cổ Lạp Sơn, Lạp Hy Đức đã nói cho ta lâu rồi.” Sở Thiên chỉ vào tấm bản đồ A Cổ Lạp Sơn cười, “Long Hoàng ở đỉnh phong tầng thứ hai, ba trăm Long Thần Vệ, mười vị trưởng lão tối cao, ngoài ra là hai mươi bảy Cự Long cấp chín luôn sẵn sàng chiến đấu, tuy chúng khá mạnh, nhưng ta vẫn nuốt gọn được!”
“Bà chủ an tâm!” A Mạt Kỳ cười, “Bây giờ Long Hoàng muốn đối phó với ta ít nhất cũng phải cần một ngày. Có thời gian một ngày này đủ để ông chủ loại hết những người còn lại.”
Sắt Lâm Na vẫn không thấy yên tâm, “Lạp Hy Đức chỉ hiểu về A Cổ Lạp Sơn của 5000 năm trước. Ai dám chắc trong 5000 năm này A Cổ Lạp Sơn không có thêm sức mạnh mới?!”
“Sợ gì chứ? Bố Lôi Trạch cũng có vũ khí bí mật mà.” Nói rồi, Sở Thiên liếc về phía sau lưng.
“Thề chết bảo vệ Thần thánh chân chính!”
Mười hai đấu sĩ thần thánh đồng thanh hô to.
“Sắt Lâm Na, chuyện ở nhà nhờ nàng!” Sở Thiên đứng dậy, “A Mạt Kỳ, NMD, Ba Bác Tát, còn cả các đấu sỹ thần thánh, các ngươi cùng ta đến A Cổ Lạp Sơn!” Sở Thiên quay sang Ba Bác Tát, “Hiện giờ Bội Kỳ và đoàn kị sĩ thánh điện thế nào rồi?
Ba Bác Tát cười hắc hắc, “Rất mạnh!”
“Vậy thì tốt!” Sở Thiên gật đầu, “Bảo họ di chuyển về A Cổ Lạp Sơn!”
“Ông chủ muốn triệu hồi Bội Kỳ về?”
“Không chỉ Bội Kỳ! Tập trung cả Lỗ Tây Nạp và cao thủ chọn ra từ binh đoàn của ngươi ở ngoài đảo tập luyện! Địch Áo, tăng cường chương trình ở Học viện, trước khi ta về phải cho ba trăm học viên Khải Tát tốt nghiệp hạng cao! Tề Bách Lâm, nhanh chóng hoàn thành cải tạo Ni Mễ Tư! Sách Long, trong vòng ba tháng hãy làm cho ba nghìn con Sư Thứu của gia tộc Phan Mạt Kỳ có được trình độ của không quân đế quốc!”
Có thể ngửi thấy được mùi tanh của máu từ những lời vừa rồi của Sở Thiên. Sắt Lâm Na chớp mắt, “Chiến tranh bắt đầu chưa?”
“Ta đã nhận lời với sư phụ.” Sở Thiên nheo mắt lại.
Bốn người nước Khải Tát là Sắt Lâm Na, Ba Bác Tát, Địch Áo, Sách Long cùng cười. Sự cuồng nhiệt của chiến tranh đã thấm vào máu mỗi người dân Khải Tát rồi.
......
Lần này đến A Cổ Lạp Sơn, Sở Thiên đã chuẩn bị sẵn sàng để trở mặt, vì vậy mà ngay Boeing hắn cũng không mang, đi theo chỉ có cao thủ!
Đế Đô Khải Tát, Bàng Bối Thành, trong hoàng cung.
Đêm khuya, Sở Thiên xuất hiện trước long kỷ của bộ chỉ huy tố cao. Lô Địch Tam Thế đang ngập đầu trong công văn bỗng ngẩng lên, “Phất Lạp Địch Nặc, ngươi muốn gì?”
“Hắc hắc, bệ hạ yên tâm, ta không đến gây rắc rối cho ngài đâu!” Sở Thiên ném cho Lô Địch Tam Thế một tấm bản đồ, “Ngài xem cái này đi!”
“Thiên Hải Quốc?” Lô Địch Tam Thế chằm chằm nhìn Sở Thiên: “Bộ chỉ huy vốn đã có kế hoạch đánh Thiên Hải Quốc nhưng vì ngươi cho Đạt Mã Nhĩ ở lại Ai Nhĩ Sâm nên kế hoạch đã bị hoãn!”
“Hủy bỏ kế hoạch đó đi!” Sở Thiên ngồi xuống trước mặt Lô Địch Tam Thế.
“Ngươi có ý gì?” Lô Địch Tam Thế mặt biến sắc, “Hiện nay đã bình định được Thú tộc, chỉ cần giải quyết xong Thiên Hải Quốc là có thể toàn lực đối phó với Lôi Tư. Kế hoạch này không thể bị hủy bỏ! Chẳng lẽ… ngươi và Thiên Hải Quốc…”
“Ngài hiểu lầm rồi!” Sở Thiên nhếch môi, “Ta phải đi A Cổ Lạp Sơn một chuyến, tiện đường qua đây báo cho ngài chuẩn bị quan viên đi tiếp nhận Thiên Hải Quốc!”
“Cái gì?” Lô Địch Tam Thế đứng bật dậy.
“Ngài ngồi xuống đi!”Sở Thiên ra dấu cho Lô Địch Tam Thế, “Ta đã đánh giúp ngài Thiên Hải Quốc rồi!”
Lô Địch Tam Thế nhìn Sở Thiên nghi ngờ, rồi lạnh lùng nói: “Bố Lôi Trạch chưa thỏa mãn, ngươi còn muốn cả Thiên Hải Quốc? Cũng được thôi, chỉ cần ngươi để con của Sắt Lâm Na kế thừa hoàng vị của Thiên Hải Quốc, ta sẽ hết sức…”
“Khốn kiếp! Nói với ngài mấy cái chuyện hoàng đế quân vương này mệt thật đấy!” Sở Thiên chán nản xua tay, “Thiên Hải Quốc có ba mươi triệu dân, ta không có hứng thú trị vì cái quốc gia rộng lớn như thế!”
“Vậy tại sao lại giúp ta?” Lô Địch Tam Thế không tin Sở Thiên có thể làm chuyện gì mà không có lợi cho mình.
“Đây là ta nợ sư phụ An Đông Ni, sư phụ bảo ta trả cho ngươi!” Sở Thiên nhún vai, “Ngài hiểu chưa?”
Suy nghĩ một hồi, Lô Địch Tam Thế cười: “Ha ha, được! Ta thay mặt điện hạ A Đông Ni cảm tạ ngươi!”
“Được rồi, ta đã nói xong!” Sở Thiên vỗ đầu, giật mình: “Đúng rồi, sau khi ta từ A Cổ Lạp Sơn về sẽ lập tức điều động quân đội. Nói cho ngài biết trước không thì ngài lại bảo ta phản quốc!”
“Trong vòng một tháng sẽ cung cấp cho Bố Lôi Trạch vật tư chiến tranh!” Lô Địch Tam Thế không giấu nổi sự sung sướng, cười lớn: “Em rể à, đế quốc cảm tạ ngươi!”
“Cuối cùng thì ngài cũng nhớ ra ta là em rể đấy nhỉ?” Sở Thiên châm chọc, “Ta không biết hành quân đánh giặc, ngài tìm một người giúp ta đi!”
“Đại thần tác chiến Mã Khoa Lý thì thế nào? Trong chiến dịch Thái Thạch Bảo các ngươi hợp tác rất tốt mà. Tuy hắn sắp nghỉ hưu rồi nhưng vẫn còn rất khỏe mạnh!”
“Vậy thì cứ thế đi!”
“Được, đợi sau khi Tạp Nạp Tư từ A Cổ Lạp Sơn về, ta sẽ cho hắn thay vị trí của Mã Khoa Lý, rồi Ma Khoa Lý sẽ dùng danh nghĩa cá nhân giúp ngươi tổ chức quân đoàn Bố Lôi Trạch.”
“Đại ca Tạp Nạp Tư cũng đi A Cổ Lạp Sơn?” Sở Thiên vốn định đi rồi nhưng vừa nghe thấy lời kia lập tức dừng lại, “Huynh ấy đến đó làm gì? Không phải huynh ấy đang ở Công hội kị sĩ tham gia nghi thức thăng cấp Thần Thánh Long kị sĩ sao?”
Lô Địch Tam Thế cười: “Đây là quy định của A Cổ Lạp Sơn. Thần Thánh Long kị sĩ mới đều phải đến để tạ ơn Long Hoàng.
“Quy định vớ vẩn!” Sở Thiên cười rồi quay người đi.
“Ngươi đến A Cổ Lạp Sơn làm gì?” Lô Địch Tam Thế hỏi với theo Sở Thiên.
“Chưa biết. Có thể là bàn chuyện làm ăn!” Sở Thiên khuất dạng rồi, chỉ để lại một câu , “Cũng có thể là đi đánh nhau…”
......
Ở A Cổ Lạp Sơn.
Quay trở lại nơi này, NMD có chút thương cảm. Vỗ vỗ Hỗn Huyết Long, Sở Thiên cười: “Đừng nhăn nhó mặt mày nữa. Ăn hết số Thần Lực của một nửa quần đảo Bố Lôi Trạch, giờ đến A Mạt Kỳ cũng không đả thương nổi ngươi, có lẽ Long Hoàng cũng không thể coi thường ngươi được.”
“Ta không sợ Long Hoàng.” NMD lắc đầu, ngoảnh đầu nhìn nơi bị giam cầm hồi xưa, “Ta chỉ là nhớ phụ mẫu. Hiện giờ… thi thể họ ở đâu ta cũng không biết!”
“Ài~” Sở Thiên than thở cùng Hỗn Huyết Long, “Chắc là ở ngay A Cổ Lạp Sơn thôi. Đợi sau khi giải quyết xong vụ Cốt Long chúng ta sẽ tìm xem sao.”
Ba Bác Tát cũng an ủi: “Ngươi yên tâm, tìm thi thể là nghề của ta. Chỉ cần họ vẫn còn nhất định ta sẽ tìm được cho ngươi!”
NMD cảm ơn rồi cười gượng: “Năm đó bạn của phụ thân ta cũng tìm rồi nhưng không thấy.”
Phạch phạch!!
Có vài con Cự Long sát khí đằng đằng bay tới “Phất Lạp Địch Nặc, cuối cùng ngươi cũng đến!”
Sở Thiên ngẩng đầu nhìn, là Khắc Lạp Khắc, bèn châm chọc: “Một tên trông cửa. Ngạo nghễ như vậy từ bao giờ thế?”
Khắc Lạp Khắc đại nộ, đập mạnh cánh bay tới.
“Hừ!” A Mạt Kỳ hừ nhẹ một tiếng, mấy con Cự Long lập tức ngoan ngoãn.
“Đi theo ta!” Khắc Lạp Khắc lén liếc A Mạt Kỳ một cái rồi quya người bay về cửa động.
“Bọn ta biết đường!” Gạt Khắc Lạp Khắc ra, Sở Thiên bay về phía trước. Cửa động vẫn có những con Cự Long bay đi bay lại, có điều trên cái cửa đá cao cao đá có thêm một số thứ.
“Ca ngợi Nữ thần Sinh mệnh!!”
Sở Thiên bỗng tối sầm mặt lại. Vì Tạp Nạp Tư đang bị treo trên đó! Một tay tóm lấy Khắc La Khắc, hét lên: “Tại sao Tạp Nạp Tư lại bị treo trên kia?”
“Đây là mệnh lệnh của Long Hoàng bệ hạ!” Khắc Lạp Khắc giãy giụa một lúc rồi hô lên: “Người đâu, Phất Lạp Địch Nặc…”
Bốp!
Sở Thiên lật tay đánh ngất Khắc Lạp Khắc, rồi hét: “A Mạt Kỳ, cứu người!”
“Vâng, ông chủ!”
Một bóng người di chuyển, toàn bộ Cự Long lao tới đã bị những ma thú A Mạt Kỳ đem theo cản lại. còn A Mạt Kỳ thì vẫn tiếp tục bay đến chỗ Tạp Nạp Tư đang bị treo, dùng hai tay vặn đứt dây xích.
“Phất Lạp Địch Nặc, ngươi muốn làm gì?”
Phất La Đa đem theo mấy co Cự Long bay ra, chỉ vào Sở Thiên: “Đây là A Cổ Lạp Sơn, không phải đảo Bố Lôi Trạch của ngươi!”
Sở Thiên vòng tay, cười: “Ta đến theo lời mời của Long Hoàng bệ hạ, bệ hạ đâu rồi?”
“Bệ hạ đang tiếp khách!” Phất La Đa lạnh lùng nói: “Ba Bác Tát đem đến chưa?
Ba Bác Tát bước ra, bình thản nói: “Ta ở đây!”
“Bắt lấy hắn!” Phất La Đa vẫy tay, Cự Long thủ hạ của hắn xông lên.
Sở Thiên bước lên một bước, chắn trước mặt Ba Bác Tát: “Hắn là người của đảo Bố Lôi Trạch, không phải A Cổ Lạp Sơn các ngươi muốn bắt là bắt đâu!”
Phất La Đa hơi sững lại, mấy nghìn năm rồi, hắn đã quên mất cái cảm giác bị người khác khinh thường là như thế nào.
“Phất Lạp Địch Nặc, ta nhắc nhở ngươi lần nữa…”
“Ta biết, đây là A Cổ Lạp Sơn!” Sở Thiên cười bất cần.
Lúc này, A Mạt Kỳ bay tới cùng Tạp Nạp Tư.
“Đại ca, huynh sao rồi? Sao chúng lại bắt huynh?” Sở Thiên vội vàng hỏi.
Tạp Nạp Tư dùng ánh mắt hối hận nhìn Sở Thiên, lắc lắc đầu rồi cúi gằm không nói gì.
“Phất La Đa, chuyện này là sao?”
A Mạt Kỳ nhìn Phất La Đa với ánh mắt sắc lạnh mang sát khí của Thần Lực tầng thứ ba, khiến trưởng lão Cự Long không có cách nào kháng cự.
“Hừ!” Phất La Đa phẫn nộ nhìn Tạp Nạp Tư, “Xích Diễm… có thai rồi!”
Dưới sự giúp đỡ của đám chuột biến dị, đảo trung tâm bị hủy hoại bởi vụ nổ không những lấy lại được vẻ tươi đẹp như xưa mà còn có chút thay đổi.
Điều cơ mật nhất của gia tộc Phất Lạp Địch Nặc, hệ thống phòng vệ đảo Bố Lôi Trạch đã vô tình được cải tạo thành hệ thống tấn công. Bởi vì cỗ máy mà Tề Bách Lâm chế tạo ra đã khống chế được Thần Lực ở trên trời, Sở Thiên không còn cần sự bảo vệ nào khác nữa. Trên đỉnh núi cao nhất ở đảo trung tâm, Sở Thiên cho xây dựng một điện đường tráng lệ, được gọi tên là Quang Minh thần điện. Cái này Sở Thiên đặt vì cảm kích An Đông Ni. Bây giờ Quang Minh thần điện trở thành hội trường của gia tộc Phất Lạp Địch Nặc.
“Tướng công, chàng đi A Cổ Lạp Sơn thật sao?” Sắt Lâm Na lo lắng, “Cự Long tộc đã chiếm cứ A Cổ Lạp Sơn đã hàng vạn năm nay, nếu chàng xung đột với chúng…”
“Nàng yên tâm, chi tiết về A Cổ Lạp Sơn, Lạp Hy Đức đã nói cho ta lâu rồi.” Sở Thiên chỉ vào tấm bản đồ A Cổ Lạp Sơn cười, “Long Hoàng ở đỉnh phong tầng thứ hai, ba trăm Long Thần Vệ, mười vị trưởng lão tối cao, ngoài ra là hai mươi bảy Cự Long cấp chín luôn sẵn sàng chiến đấu, tuy chúng khá mạnh, nhưng ta vẫn nuốt gọn được!”
“Bà chủ an tâm!” A Mạt Kỳ cười, “Bây giờ Long Hoàng muốn đối phó với ta ít nhất cũng phải cần một ngày. Có thời gian một ngày này đủ để ông chủ loại hết những người còn lại.”
Sắt Lâm Na vẫn không thấy yên tâm, “Lạp Hy Đức chỉ hiểu về A Cổ Lạp Sơn của 5000 năm trước. Ai dám chắc trong 5000 năm này A Cổ Lạp Sơn không có thêm sức mạnh mới?!”
“Sợ gì chứ? Bố Lôi Trạch cũng có vũ khí bí mật mà.” Nói rồi, Sở Thiên liếc về phía sau lưng.
“Thề chết bảo vệ Thần thánh chân chính!”
Mười hai đấu sĩ thần thánh đồng thanh hô to.
“Sắt Lâm Na, chuyện ở nhà nhờ nàng!” Sở Thiên đứng dậy, “A Mạt Kỳ, NMD, Ba Bác Tát, còn cả các đấu sỹ thần thánh, các ngươi cùng ta đến A Cổ Lạp Sơn!” Sở Thiên quay sang Ba Bác Tát, “Hiện giờ Bội Kỳ và đoàn kị sĩ thánh điện thế nào rồi?
Ba Bác Tát cười hắc hắc, “Rất mạnh!”
“Vậy thì tốt!” Sở Thiên gật đầu, “Bảo họ di chuyển về A Cổ Lạp Sơn!”
“Ông chủ muốn triệu hồi Bội Kỳ về?”
“Không chỉ Bội Kỳ! Tập trung cả Lỗ Tây Nạp và cao thủ chọn ra từ binh đoàn của ngươi ở ngoài đảo tập luyện! Địch Áo, tăng cường chương trình ở Học viện, trước khi ta về phải cho ba trăm học viên Khải Tát tốt nghiệp hạng cao! Tề Bách Lâm, nhanh chóng hoàn thành cải tạo Ni Mễ Tư! Sách Long, trong vòng ba tháng hãy làm cho ba nghìn con Sư Thứu của gia tộc Phan Mạt Kỳ có được trình độ của không quân đế quốc!”
Có thể ngửi thấy được mùi tanh của máu từ những lời vừa rồi của Sở Thiên. Sắt Lâm Na chớp mắt, “Chiến tranh bắt đầu chưa?”
“Ta đã nhận lời với sư phụ.” Sở Thiên nheo mắt lại.
Bốn người nước Khải Tát là Sắt Lâm Na, Ba Bác Tát, Địch Áo, Sách Long cùng cười. Sự cuồng nhiệt của chiến tranh đã thấm vào máu mỗi người dân Khải Tát rồi.
......
Lần này đến A Cổ Lạp Sơn, Sở Thiên đã chuẩn bị sẵn sàng để trở mặt, vì vậy mà ngay Boeing hắn cũng không mang, đi theo chỉ có cao thủ!
Đế Đô Khải Tát, Bàng Bối Thành, trong hoàng cung.
Đêm khuya, Sở Thiên xuất hiện trước long kỷ của bộ chỉ huy tố cao. Lô Địch Tam Thế đang ngập đầu trong công văn bỗng ngẩng lên, “Phất Lạp Địch Nặc, ngươi muốn gì?”
“Hắc hắc, bệ hạ yên tâm, ta không đến gây rắc rối cho ngài đâu!” Sở Thiên ném cho Lô Địch Tam Thế một tấm bản đồ, “Ngài xem cái này đi!”
“Thiên Hải Quốc?” Lô Địch Tam Thế chằm chằm nhìn Sở Thiên: “Bộ chỉ huy vốn đã có kế hoạch đánh Thiên Hải Quốc nhưng vì ngươi cho Đạt Mã Nhĩ ở lại Ai Nhĩ Sâm nên kế hoạch đã bị hoãn!”
“Hủy bỏ kế hoạch đó đi!” Sở Thiên ngồi xuống trước mặt Lô Địch Tam Thế.
“Ngươi có ý gì?” Lô Địch Tam Thế mặt biến sắc, “Hiện nay đã bình định được Thú tộc, chỉ cần giải quyết xong Thiên Hải Quốc là có thể toàn lực đối phó với Lôi Tư. Kế hoạch này không thể bị hủy bỏ! Chẳng lẽ… ngươi và Thiên Hải Quốc…”
“Ngài hiểu lầm rồi!” Sở Thiên nhếch môi, “Ta phải đi A Cổ Lạp Sơn một chuyến, tiện đường qua đây báo cho ngài chuẩn bị quan viên đi tiếp nhận Thiên Hải Quốc!”
“Cái gì?” Lô Địch Tam Thế đứng bật dậy.
“Ngài ngồi xuống đi!”Sở Thiên ra dấu cho Lô Địch Tam Thế, “Ta đã đánh giúp ngài Thiên Hải Quốc rồi!”
Lô Địch Tam Thế nhìn Sở Thiên nghi ngờ, rồi lạnh lùng nói: “Bố Lôi Trạch chưa thỏa mãn, ngươi còn muốn cả Thiên Hải Quốc? Cũng được thôi, chỉ cần ngươi để con của Sắt Lâm Na kế thừa hoàng vị của Thiên Hải Quốc, ta sẽ hết sức…”
“Khốn kiếp! Nói với ngài mấy cái chuyện hoàng đế quân vương này mệt thật đấy!” Sở Thiên chán nản xua tay, “Thiên Hải Quốc có ba mươi triệu dân, ta không có hứng thú trị vì cái quốc gia rộng lớn như thế!”
“Vậy tại sao lại giúp ta?” Lô Địch Tam Thế không tin Sở Thiên có thể làm chuyện gì mà không có lợi cho mình.
“Đây là ta nợ sư phụ An Đông Ni, sư phụ bảo ta trả cho ngươi!” Sở Thiên nhún vai, “Ngài hiểu chưa?”
Suy nghĩ một hồi, Lô Địch Tam Thế cười: “Ha ha, được! Ta thay mặt điện hạ A Đông Ni cảm tạ ngươi!”
“Được rồi, ta đã nói xong!” Sở Thiên vỗ đầu, giật mình: “Đúng rồi, sau khi ta từ A Cổ Lạp Sơn về sẽ lập tức điều động quân đội. Nói cho ngài biết trước không thì ngài lại bảo ta phản quốc!”
“Trong vòng một tháng sẽ cung cấp cho Bố Lôi Trạch vật tư chiến tranh!” Lô Địch Tam Thế không giấu nổi sự sung sướng, cười lớn: “Em rể à, đế quốc cảm tạ ngươi!”
“Cuối cùng thì ngài cũng nhớ ra ta là em rể đấy nhỉ?” Sở Thiên châm chọc, “Ta không biết hành quân đánh giặc, ngài tìm một người giúp ta đi!”
“Đại thần tác chiến Mã Khoa Lý thì thế nào? Trong chiến dịch Thái Thạch Bảo các ngươi hợp tác rất tốt mà. Tuy hắn sắp nghỉ hưu rồi nhưng vẫn còn rất khỏe mạnh!”
“Vậy thì cứ thế đi!”
“Được, đợi sau khi Tạp Nạp Tư từ A Cổ Lạp Sơn về, ta sẽ cho hắn thay vị trí của Mã Khoa Lý, rồi Ma Khoa Lý sẽ dùng danh nghĩa cá nhân giúp ngươi tổ chức quân đoàn Bố Lôi Trạch.”
“Đại ca Tạp Nạp Tư cũng đi A Cổ Lạp Sơn?” Sở Thiên vốn định đi rồi nhưng vừa nghe thấy lời kia lập tức dừng lại, “Huynh ấy đến đó làm gì? Không phải huynh ấy đang ở Công hội kị sĩ tham gia nghi thức thăng cấp Thần Thánh Long kị sĩ sao?”
Lô Địch Tam Thế cười: “Đây là quy định của A Cổ Lạp Sơn. Thần Thánh Long kị sĩ mới đều phải đến để tạ ơn Long Hoàng.
“Quy định vớ vẩn!” Sở Thiên cười rồi quay người đi.
“Ngươi đến A Cổ Lạp Sơn làm gì?” Lô Địch Tam Thế hỏi với theo Sở Thiên.
“Chưa biết. Có thể là bàn chuyện làm ăn!” Sở Thiên khuất dạng rồi, chỉ để lại một câu , “Cũng có thể là đi đánh nhau…”
......
Ở A Cổ Lạp Sơn.
Quay trở lại nơi này, NMD có chút thương cảm. Vỗ vỗ Hỗn Huyết Long, Sở Thiên cười: “Đừng nhăn nhó mặt mày nữa. Ăn hết số Thần Lực của một nửa quần đảo Bố Lôi Trạch, giờ đến A Mạt Kỳ cũng không đả thương nổi ngươi, có lẽ Long Hoàng cũng không thể coi thường ngươi được.”
“Ta không sợ Long Hoàng.” NMD lắc đầu, ngoảnh đầu nhìn nơi bị giam cầm hồi xưa, “Ta chỉ là nhớ phụ mẫu. Hiện giờ… thi thể họ ở đâu ta cũng không biết!”
“Ài~” Sở Thiên than thở cùng Hỗn Huyết Long, “Chắc là ở ngay A Cổ Lạp Sơn thôi. Đợi sau khi giải quyết xong vụ Cốt Long chúng ta sẽ tìm xem sao.”
Ba Bác Tát cũng an ủi: “Ngươi yên tâm, tìm thi thể là nghề của ta. Chỉ cần họ vẫn còn nhất định ta sẽ tìm được cho ngươi!”
NMD cảm ơn rồi cười gượng: “Năm đó bạn của phụ thân ta cũng tìm rồi nhưng không thấy.”
Phạch phạch!!
Có vài con Cự Long sát khí đằng đằng bay tới “Phất Lạp Địch Nặc, cuối cùng ngươi cũng đến!”
Sở Thiên ngẩng đầu nhìn, là Khắc Lạp Khắc, bèn châm chọc: “Một tên trông cửa. Ngạo nghễ như vậy từ bao giờ thế?”
Khắc Lạp Khắc đại nộ, đập mạnh cánh bay tới.
“Hừ!” A Mạt Kỳ hừ nhẹ một tiếng, mấy con Cự Long lập tức ngoan ngoãn.
“Đi theo ta!” Khắc Lạp Khắc lén liếc A Mạt Kỳ một cái rồi quya người bay về cửa động.
“Bọn ta biết đường!” Gạt Khắc Lạp Khắc ra, Sở Thiên bay về phía trước. Cửa động vẫn có những con Cự Long bay đi bay lại, có điều trên cái cửa đá cao cao đá có thêm một số thứ.
“Ca ngợi Nữ thần Sinh mệnh!!”
Sở Thiên bỗng tối sầm mặt lại. Vì Tạp Nạp Tư đang bị treo trên đó! Một tay tóm lấy Khắc La Khắc, hét lên: “Tại sao Tạp Nạp Tư lại bị treo trên kia?”
“Đây là mệnh lệnh của Long Hoàng bệ hạ!” Khắc Lạp Khắc giãy giụa một lúc rồi hô lên: “Người đâu, Phất Lạp Địch Nặc…”
Bốp!
Sở Thiên lật tay đánh ngất Khắc Lạp Khắc, rồi hét: “A Mạt Kỳ, cứu người!”
“Vâng, ông chủ!”
Một bóng người di chuyển, toàn bộ Cự Long lao tới đã bị những ma thú A Mạt Kỳ đem theo cản lại. còn A Mạt Kỳ thì vẫn tiếp tục bay đến chỗ Tạp Nạp Tư đang bị treo, dùng hai tay vặn đứt dây xích.
“Phất Lạp Địch Nặc, ngươi muốn làm gì?”
Phất La Đa đem theo mấy co Cự Long bay ra, chỉ vào Sở Thiên: “Đây là A Cổ Lạp Sơn, không phải đảo Bố Lôi Trạch của ngươi!”
Sở Thiên vòng tay, cười: “Ta đến theo lời mời của Long Hoàng bệ hạ, bệ hạ đâu rồi?”
“Bệ hạ đang tiếp khách!” Phất La Đa lạnh lùng nói: “Ba Bác Tát đem đến chưa?
Ba Bác Tát bước ra, bình thản nói: “Ta ở đây!”
“Bắt lấy hắn!” Phất La Đa vẫy tay, Cự Long thủ hạ của hắn xông lên.
Sở Thiên bước lên một bước, chắn trước mặt Ba Bác Tát: “Hắn là người của đảo Bố Lôi Trạch, không phải A Cổ Lạp Sơn các ngươi muốn bắt là bắt đâu!”
Phất La Đa hơi sững lại, mấy nghìn năm rồi, hắn đã quên mất cái cảm giác bị người khác khinh thường là như thế nào.
“Phất Lạp Địch Nặc, ta nhắc nhở ngươi lần nữa…”
“Ta biết, đây là A Cổ Lạp Sơn!” Sở Thiên cười bất cần.
Lúc này, A Mạt Kỳ bay tới cùng Tạp Nạp Tư.
“Đại ca, huynh sao rồi? Sao chúng lại bắt huynh?” Sở Thiên vội vàng hỏi.
Tạp Nạp Tư dùng ánh mắt hối hận nhìn Sở Thiên, lắc lắc đầu rồi cúi gằm không nói gì.
“Phất La Đa, chuyện này là sao?”
A Mạt Kỳ nhìn Phất La Đa với ánh mắt sắc lạnh mang sát khí của Thần Lực tầng thứ ba, khiến trưởng lão Cự Long không có cách nào kháng cự.
“Hừ!” Phất La Đa phẫn nộ nhìn Tạp Nạp Tư, “Xích Diễm… có thai rồi!”
/597
|