“Sự vinh quang của Chân Thần do chúng ta bảo vệ!”
“Vì Chân Thần!”
“Giết hết bọn côn trùng bò sát ti tiện kia!!”
Miệng hét lớn, hai mắt đỏ ngầu, mười hai Thánh Đấu Sĩ xông vào trận doanh của đối thủ.
Binh! Bốp!
Đó là những âm thanh phát ra khi nắm đấm của Thánh Đấu Sĩ đấm vào người Cự Long.
Rầm!
Vài con Cự Long đã bị đánh ngã rơi xuống đầm lầy.
Chỉ một đợt công kích mà Long Thần Vệ đã mất hơn chục con Cự Long, điều này khiến lông mày Long Hoàng nhăn tít.
Tay không tấc sắt, người không có mảnh giáp che thân, vũ khí của Thánh Đấu Sĩ chỉ là nắm đấm, nhưng chính những nắm đấm ấy khiến Long Thần Về phải lãnh đủ.
“Lùi lại! Kết trận!”
Cuối cùng Long Hoàng không nhịn được phải lên tiếng chỉ huy!”
“Lôi Hoa Phong Bão!” Ma pháp phức hợp tam hệ phát ra từ người Long Thần Vệ, nhưng không phải để tấn công.
Uỳnh!
Ma pháp bùng nổ, Long Thần Vệ tận dụng lực phản hồi để lùi lại, rồi nhanh chóng phân ra thành bảy tốp.
Lôi Hỏa Phong Thủy Điện, thêm cả Quang Minh Hắc Ám, ma pháp thất hệ xuất hiện trên người Long Thần Vệ.
“Lôi Hỏa tấn công, Thủy phòng thủ! Phong Thổ bảo vệ hai bên cánh!”
Dưới sự chỉ huy của Long Hoàng, hai luồng ánh sáng ma pháp, một xanh một đỏ quấn lại với nhau rồi bùng nổ, bắn về phía Thánh Đấu Sĩ.
Vốn không biết trốn tránh, Thánh Đấu Sĩ vẫn hùng dũng tiến lên phía trước.
“Vì Chân Thần! Tiếp tục tiến lên!”
Mặc dù thương tích bắt đầu xuất hiện nhưng Thánh Đấu Sĩ vẫn ngoan cường tiến về trận doanh của Long Thần Vệ.
“Giết hết bọn chúng!”
Mười hai Thánh Đấu Sĩ, cứ hai người một nhóm, mỗi nhóm lại chia nhau giữ chặt cánh của một con Cự Long.
“Chân Thần tại thượng!”
Xoẹt!!!!
Sáu con Cự Long bị xé ra làm đôi.
Cũng với cách ấy, chớp mắt, lại có sáu con Cự Long khác biến thành hai mảnh.
“Vô dụng!” Long Hoàng nổi giận, nhưng lại không thể ra tay đành hét: “Long Ngữ Ma Pháp, bắn!”
Số Long Thần Vệ còn lại cũng tức giận rồi, bởi uy danh của chúng đang bị khiêu khích.
GẦM!!!
Tiếng gầm vang vọng khắp trời đất, ngay sau đó trên trời xuất hiện một quả cầu cửu sắc. Nó lớn dần rồi nổ uỳnh~~
Bầu trời trở nên yên tĩnh, Thánh Đấu Sĩ biến mất, chỉ còn lại Long Thần Vệ đang thở mệt nhọc.
“A Mạt Kỳ, thế nào?” Sở Thiên vội vàng hỏi.
A Mạt Kỳ kiểm tra một lúc, rồi cười, “Đám bọn họ cũng không tồi!”
“Vì Chân Thần!”
Thánh Đấu Sĩ vừa biến mất lại xuất hiện, mà lại là ở trên lưng Cự Long!
“Á!!!”
“Á!!!”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngớt, lần này Thánh Đấu Sĩ càng trở nên điên cuồng!
“Lũ côn trùng bò sát ti tiện, dám cản trở bọn ta hoàn thành ý nguyện của Chân Thần! Đáng chết!”
Nắm đấm, đùi, vai, thậm chí là răng, Thánh Đấu Sĩ dùng mọi vũ khí để xé tan cơ thể Cự Long.
Chớp mắt lại có hơn mười con Cự Long chết trận.
Môi giật liên hồi, Long Hoàng vẫy tay: “Long Thần Lực!”
Long Thần Vệ như nghe được thiên mệnh, tất cả đều cười hung dữ.
“Hỡi tổ tiên Long Thần tôn quý, xin người hãy cho chúng con mượn sức mạnh của người!”
Sở Thiên giật mình, cùng là huyết mạch Long Thần, hắn cảm nhận được có một sức mạnh không hề thua kém A Mạt Kỳ đã xuất hiện trên không trung.
Sở Thiên muốn gọi Thánh Đấu Sĩ quay về nhưng quá muộn rồi, tất cả đã bắt đầu.
Ánh sáng màu hoàng kim bay vút lên không trung, nháy mắt đã nuốt gọn tất cả.
“Phất Lạp Địch Nặc, trận này ngươi thua rồi!” Long Hoàng cười hài lòng, “Thánh Đấu Sĩ của người cũng không tồi, đáng tiếc là chúng vẫn không phải…”
“Chân Thần tại thượng!”
Bỗng, âm thanh ngoan cường bất khuất ấy lại vang lên!”
Mười hai bóng người đang đứng trên bầu trời. Nhìn vị trí đứng của họ, Sở Thiên nhớ đến vị trí của mười hai hòn đảo Thanh Đồng.
“Ving quang của Chân Thần do chúng ta bảo vệ!” Thủ lĩnh Bái Nạp Mỗ hô.
“Ving quang của Chân Thần do chúng ta bảo vệ!” các Thánh Đấu Sĩ hô theo. Tiếp đó, bắt đầu từ Bái Nạp Mỗ, mỗi người lại phát ra một thứ ánh sáng trắng.
Xoẹt! Xoẹt!
Mười hai đường sáng nháy mắt hợp lại với nhau rồi… biến mất!
Có điều, biến mất cùng với nó là sức mạnh của Long Thần mà các Long Thần Vệ gọi ra.
“Cái… cái này là sao?”
Sức mạnh của các Thánh Đấu Sĩ, Long Hoàng chưa từng được tiếp xúc. Nuốt gọn Long Thần Lực, điều này chỉ tồn tại trong truyền thuyết xa vời.
Sở Thiên cũng phải thắc mắc nhìn A Mạt Kỳ, rồi hai người cùng lắc đầu.
“Bái Nạp Mỗ, vừa rồi là gì vậy?”
“Chân Thần gọi chúng ta!” Bái Nạp Mỗ bỏ lại đối thủ, bay đến trước mặt Sở Thiên, nói đầy tự hào: “Bẩm báo Chân Thần, đây chính là Lĩnh Vực chúng ta tu luyện để bảo vệ ngài, được gọi là Tiếng thở dài của Phất Lạp Địch Nặc!”
Sở Thiên cười tít mắt, Cuồng Tín Đố, quả nhiên có tiềm lực bất tận!
……
“Phất Lạp Địch Nặc, trận này bọn ta thua!” Long Hoàng mặt tái lại, “Đưa Xích Diệm tới đây!”
Xích Diệm nhanh chóng được đưa tới, nhìn sắc mặt rất không tốt.
Tạp Nạp Tư vừa định xông ra thì bị Sở Thiên kéo lại, “Đại ca, đừng vội, đây là A Cổ Lạp Sơn!”
Nói rồi, Sở Thiên chỉ vào Xích Diệm và Tạp Nạp Tư, nói với Bái Nạp Mỗ: “Đưa họ về Bàng Bối Thành trước!”
“Chân Thần đã hạ Thần Dụ, các huynh đệ, đi thôi!”
Thế là Tạp Nạp Tư và Xích Diệm rời khỏi đó dưới sự hộ tống của các Thánh Đấu Sĩ.
A Mạt Kỳ, chậm rãi tiến lên, “Long Hoàng, đến lượt chúng ta rồi!”
“Khá lắm!” Long Hoàng gật đầu tán thưởng: “Ngươi đã mạnh hơn một năm trước rất nhiều, có tư cách đánh với ta!”
“Ca ngợi Nữ thần Sinh mệnh~~” Sở Thiên lười nhác kéo A Mạt Kỳ lại, cười: “Vừa rồi bệ hạ chỉ huy cũng mệt, chúng ta nên để ngài nghỉ ngơi một chút!”
A Mạt Kỳ cũng cười: “Đúng vậy, Bố Lôi Trạch chúng ta đều rất giữ nguyên tắc, không giống như ai kia phá vỡ quy tắc quyết đấu.”
Bị châm biếm, Long Hoàng không tránh khỏi đỏ mặt.
“Ai dà, suýt thì quên. Bệ hạ cứ nghỉ ngơi đi!”
Sở Thiên đưa cho Ba Bác Tát một tấm lệnh bài, “Ngươi đuổi theo Tạp Nạp Tư tướng quân đưa cho huynh ấy cái này!”
Ba Bác Tát nhận lấy. Trên tấm bài có khắc hình một chú chó, chính là Tiểu Bạch. Người giữ tấm bài này có thể điều động mọi thứ của gia tộc Phất Lạp Địch Nặc!
Đi theo Sở Thiên nhiều năm rồi nên Ba Bác Tát lập tức hiểu ngay. Tấm bài này không phải cho Tạp Nạp Tư mà Sở Thiên lo Long Hoàng sẽ trở mặt, nên bảo mình về Bố Lôi Trạch gọi cứu viện!
“Ta hiểu rồi!” Ba Bác Tát gật đầu khẽ cười rồi bay đi.
“Ca ngợi Nữ thần Sinh mệnh!! Bệ hạ nghỉ đủ chưa?” Sở Thiên nói châm chọc.
“Bắt đầu đi! A Mạt Kỳ!”
“Không không không!”
Sở Thiên xua xua tay, chậm rãi bước đến trước mặt Long Hoàng, “Bệ hạ nhầm rồi, đối thủ của ngài không phải A Mạt Kỳ!”
“Không lẽ là ngươi?!”
“Đúng thế, chính là ta!” Sở Thiên cười. Vẻ Thần Côn đó của hắn khiến cho A Mạt Kỳ vốn đang rất kích động dường như đã hiểu ra điều gì đó.
“Ngươi mà cũng muốn động thủ với ta?” Long Hoàng cười lớn, “Được, ta sẽ đáp ứng!”
“Bệ hạ không dùng vũ khí sao?” Sở Thiên lại hỏi.
“Hừ, không cần thiết!” Long Hoàng kiêu ngạo.
“Thế ta dùng vũ khí bệ hạ không phiền chứ?”
“Tùy!”
Sở Thiên cười, “Vậy được, A Mạt Kỳ, NMD, các ngươi qua đây đánh cùng ông chủ!”
“Phất Lạp Địch Nặc, ngươi…”
Sở Thiên kéo hai ma thú của mình cười: “Bệ hạ đã đồng ý rồi, ta có thể dùng vũ khí. Chẳng lẽ, ma thú không phải vũ khí của chủ nhân sao?”
Long Hoàng không còn biết nói gì. Quả thực, trên đại lục, ma thú chính là vũ khí của chủ nhân!
“Sức mạnh của một người đương nhiên bao gồm cả ma thú của người đó. Bệ hạ không thể nào ngay đạo lý này cũng không hiểu chứ?” Sở Thiên nói tiếp, “Theo cách nói của bệ hạ, nếu Long Thần Vệ đại diện cho ba trăm người thì Phất Lạp Địch Nặc ta chỉ đại diện cho một người và hai ma thú, như vậy không có gì quá đáng phải không?
“Ha ha... đương nhiên là không quá đáng!” Long Hoàng cười ung dung, “Nào, ba ngươi cùng lên đi!”
Long Hoàng không sợ, Sở Thiên lại hơi do dự.
“Ông chủ, đánh gục hắn trước đã rồi nói!” A Mạt Kỳ không đợi dặn dò đã ra tay trước, “NMD, bảo vệ ông chủ!”
“Lĩnh Vực, Tật Tốc!” A Mạt Kỳ dùng Lĩnh Vực bao vây lấy Long Hoàng nhưng hắn biết sẽ không có tác dụng gì, tiếp tục hét: “Tầng thứ hai, Ảnh Hoan!”
Nháy mắt, A Mạt Kỳ phân ra làm hai, hai phân làm bốn. Đến khi hắn xông đến trước mặt Long Hoàng thì trên trời đầy rẫy A Mạt Kỳ.
“Sau khi tốc độ đạt cực đỉnh sẽ biến ra vô số phân thân, mà mỗi cái đều là thật. Ừm, chiêu này không tồi!” Long Hoàng như đã nhìn thấu A Mạt Kỳ rồi ung dung ra tay, “Cầm Cố!”
So với Thời Gian Cầm Cố của Sở Thiên, Cầm Cố của Long Hoàng hơn hẳn, dù là A Mạt Kỳ cũng chậm lại.
Uỳnh!
Long Hoàng một quyền đáng vụn một phân thân của A Mạt Kỳ rồi tiếp tục với cái khác.
“NMD, ngươi đi giúp A Mạt Kỳ!” Sở Thiên vỗ vào người Hỗn Huyết Long “Năm đó Long Hoàng đối xử với ngươi thế nào thì giờ ngươi xử lý hắn như vậy!”
“Thế ông chủ…”
“Yên tâm, chỉ cần các ngươi giữ được chân Long Hoàng thì ta sẽ không sao!”Sở Thiên cười, chỉ vào Long Hoàng, “Giết chết lão bò sát ấy đi!”
“Được thôi!” NMD vốn rất hướng nội, bỗng lộ ra nụ cười gian tà, “Long Hoàng, nợ của phụ mẫu ta, ngươi nên trả rồi đấy!”
Ăn hết Thần Lực của nửa quần đảo, thân thể Hỗn Huyết Long đã dài đến hàng trăm mét, đôi cánh gần như không hề kém của Long Hoàng. Mà Thời Gian Cầm Cố gần như không có ảnh hưởng gì đến NMD!
“A Mạt Kỳ, nhường đường!”
Theo đường mà A Mạt Kỳ vừa tránh ra, NMD bao lấy Long Hoàng.
“Ta còn chưa ra tay sao ngươi đã đến rồi?”
“Ông chủ ra lệnh. Ha ha… giờ ngươi đánh không phải càng sướng sao?!” nói rồi, Hỗn Huyết Long dùng hai cánh giữ chặt Long Hoàng.
“Ừm, đúng là sướng!” A Mạt Kỳ đánh một quyền vào mặt Long Hoàng.
“Đồ tạp chủng!” Long Hoàng giận dữ chửi rủa nhưng lại không thoát được sự kìm kẹp của NMD. Há mồm thổi ra một luồng Thần Lực nhưng không ngờ đến một sợi lông của NMD cũng đánh không xuy xuyễn.
Bốp!
Lại một quyền nữa của A Mạt Kỳ.
“Lạp Hy Đức nói không sai, Long Hoàng chỉ là tên bại gia chi tử vô dụng!” Sở Thiên lầm bẩm rồi tiến lên, “A Mạt Kỳ, tránh ra, ông chủ cũng muốn sướng!”
Cơ hội này đâu có dễ mà có được chứ?!
Bốp! Bốp! Bốp!
Danh dự của Long Hoàng, thanh danh của A Cổ Lạp Sơn, dưới nắm đấm của Sở Thiên và A Mạt Kỳ, dần dần vỡ vụn thành từng mảnh.
Còn Long Hoàng cuối cùng cũng phẫn nộ, “Các ngươi chết chắc!”
Tiếp đó, Long Hoàng phát ra ánh sáng màu xanh lục, chính là sức mạnh không thể kháng cự, Thần Lực tầng thứ ba!
“Vì Chân Thần!”
“Giết hết bọn côn trùng bò sát ti tiện kia!!”
Miệng hét lớn, hai mắt đỏ ngầu, mười hai Thánh Đấu Sĩ xông vào trận doanh của đối thủ.
Binh! Bốp!
Đó là những âm thanh phát ra khi nắm đấm của Thánh Đấu Sĩ đấm vào người Cự Long.
Rầm!
Vài con Cự Long đã bị đánh ngã rơi xuống đầm lầy.
Chỉ một đợt công kích mà Long Thần Vệ đã mất hơn chục con Cự Long, điều này khiến lông mày Long Hoàng nhăn tít.
Tay không tấc sắt, người không có mảnh giáp che thân, vũ khí của Thánh Đấu Sĩ chỉ là nắm đấm, nhưng chính những nắm đấm ấy khiến Long Thần Về phải lãnh đủ.
“Lùi lại! Kết trận!”
Cuối cùng Long Hoàng không nhịn được phải lên tiếng chỉ huy!”
“Lôi Hoa Phong Bão!” Ma pháp phức hợp tam hệ phát ra từ người Long Thần Vệ, nhưng không phải để tấn công.
Uỳnh!
Ma pháp bùng nổ, Long Thần Vệ tận dụng lực phản hồi để lùi lại, rồi nhanh chóng phân ra thành bảy tốp.
Lôi Hỏa Phong Thủy Điện, thêm cả Quang Minh Hắc Ám, ma pháp thất hệ xuất hiện trên người Long Thần Vệ.
“Lôi Hỏa tấn công, Thủy phòng thủ! Phong Thổ bảo vệ hai bên cánh!”
Dưới sự chỉ huy của Long Hoàng, hai luồng ánh sáng ma pháp, một xanh một đỏ quấn lại với nhau rồi bùng nổ, bắn về phía Thánh Đấu Sĩ.
Vốn không biết trốn tránh, Thánh Đấu Sĩ vẫn hùng dũng tiến lên phía trước.
“Vì Chân Thần! Tiếp tục tiến lên!”
Mặc dù thương tích bắt đầu xuất hiện nhưng Thánh Đấu Sĩ vẫn ngoan cường tiến về trận doanh của Long Thần Vệ.
“Giết hết bọn chúng!”
Mười hai Thánh Đấu Sĩ, cứ hai người một nhóm, mỗi nhóm lại chia nhau giữ chặt cánh của một con Cự Long.
“Chân Thần tại thượng!”
Xoẹt!!!!
Sáu con Cự Long bị xé ra làm đôi.
Cũng với cách ấy, chớp mắt, lại có sáu con Cự Long khác biến thành hai mảnh.
“Vô dụng!” Long Hoàng nổi giận, nhưng lại không thể ra tay đành hét: “Long Ngữ Ma Pháp, bắn!”
Số Long Thần Vệ còn lại cũng tức giận rồi, bởi uy danh của chúng đang bị khiêu khích.
GẦM!!!
Tiếng gầm vang vọng khắp trời đất, ngay sau đó trên trời xuất hiện một quả cầu cửu sắc. Nó lớn dần rồi nổ uỳnh~~
Bầu trời trở nên yên tĩnh, Thánh Đấu Sĩ biến mất, chỉ còn lại Long Thần Vệ đang thở mệt nhọc.
“A Mạt Kỳ, thế nào?” Sở Thiên vội vàng hỏi.
A Mạt Kỳ kiểm tra một lúc, rồi cười, “Đám bọn họ cũng không tồi!”
“Vì Chân Thần!”
Thánh Đấu Sĩ vừa biến mất lại xuất hiện, mà lại là ở trên lưng Cự Long!
“Á!!!”
“Á!!!”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngớt, lần này Thánh Đấu Sĩ càng trở nên điên cuồng!
“Lũ côn trùng bò sát ti tiện, dám cản trở bọn ta hoàn thành ý nguyện của Chân Thần! Đáng chết!”
Nắm đấm, đùi, vai, thậm chí là răng, Thánh Đấu Sĩ dùng mọi vũ khí để xé tan cơ thể Cự Long.
Chớp mắt lại có hơn mười con Cự Long chết trận.
Môi giật liên hồi, Long Hoàng vẫy tay: “Long Thần Lực!”
Long Thần Vệ như nghe được thiên mệnh, tất cả đều cười hung dữ.
“Hỡi tổ tiên Long Thần tôn quý, xin người hãy cho chúng con mượn sức mạnh của người!”
Sở Thiên giật mình, cùng là huyết mạch Long Thần, hắn cảm nhận được có một sức mạnh không hề thua kém A Mạt Kỳ đã xuất hiện trên không trung.
Sở Thiên muốn gọi Thánh Đấu Sĩ quay về nhưng quá muộn rồi, tất cả đã bắt đầu.
Ánh sáng màu hoàng kim bay vút lên không trung, nháy mắt đã nuốt gọn tất cả.
“Phất Lạp Địch Nặc, trận này ngươi thua rồi!” Long Hoàng cười hài lòng, “Thánh Đấu Sĩ của người cũng không tồi, đáng tiếc là chúng vẫn không phải…”
“Chân Thần tại thượng!”
Bỗng, âm thanh ngoan cường bất khuất ấy lại vang lên!”
Mười hai bóng người đang đứng trên bầu trời. Nhìn vị trí đứng của họ, Sở Thiên nhớ đến vị trí của mười hai hòn đảo Thanh Đồng.
“Ving quang của Chân Thần do chúng ta bảo vệ!” Thủ lĩnh Bái Nạp Mỗ hô.
“Ving quang của Chân Thần do chúng ta bảo vệ!” các Thánh Đấu Sĩ hô theo. Tiếp đó, bắt đầu từ Bái Nạp Mỗ, mỗi người lại phát ra một thứ ánh sáng trắng.
Xoẹt! Xoẹt!
Mười hai đường sáng nháy mắt hợp lại với nhau rồi… biến mất!
Có điều, biến mất cùng với nó là sức mạnh của Long Thần mà các Long Thần Vệ gọi ra.
“Cái… cái này là sao?”
Sức mạnh của các Thánh Đấu Sĩ, Long Hoàng chưa từng được tiếp xúc. Nuốt gọn Long Thần Lực, điều này chỉ tồn tại trong truyền thuyết xa vời.
Sở Thiên cũng phải thắc mắc nhìn A Mạt Kỳ, rồi hai người cùng lắc đầu.
“Bái Nạp Mỗ, vừa rồi là gì vậy?”
“Chân Thần gọi chúng ta!” Bái Nạp Mỗ bỏ lại đối thủ, bay đến trước mặt Sở Thiên, nói đầy tự hào: “Bẩm báo Chân Thần, đây chính là Lĩnh Vực chúng ta tu luyện để bảo vệ ngài, được gọi là Tiếng thở dài của Phất Lạp Địch Nặc!”
Sở Thiên cười tít mắt, Cuồng Tín Đố, quả nhiên có tiềm lực bất tận!
……
“Phất Lạp Địch Nặc, trận này bọn ta thua!” Long Hoàng mặt tái lại, “Đưa Xích Diệm tới đây!”
Xích Diệm nhanh chóng được đưa tới, nhìn sắc mặt rất không tốt.
Tạp Nạp Tư vừa định xông ra thì bị Sở Thiên kéo lại, “Đại ca, đừng vội, đây là A Cổ Lạp Sơn!”
Nói rồi, Sở Thiên chỉ vào Xích Diệm và Tạp Nạp Tư, nói với Bái Nạp Mỗ: “Đưa họ về Bàng Bối Thành trước!”
“Chân Thần đã hạ Thần Dụ, các huynh đệ, đi thôi!”
Thế là Tạp Nạp Tư và Xích Diệm rời khỏi đó dưới sự hộ tống của các Thánh Đấu Sĩ.
A Mạt Kỳ, chậm rãi tiến lên, “Long Hoàng, đến lượt chúng ta rồi!”
“Khá lắm!” Long Hoàng gật đầu tán thưởng: “Ngươi đã mạnh hơn một năm trước rất nhiều, có tư cách đánh với ta!”
“Ca ngợi Nữ thần Sinh mệnh~~” Sở Thiên lười nhác kéo A Mạt Kỳ lại, cười: “Vừa rồi bệ hạ chỉ huy cũng mệt, chúng ta nên để ngài nghỉ ngơi một chút!”
A Mạt Kỳ cũng cười: “Đúng vậy, Bố Lôi Trạch chúng ta đều rất giữ nguyên tắc, không giống như ai kia phá vỡ quy tắc quyết đấu.”
Bị châm biếm, Long Hoàng không tránh khỏi đỏ mặt.
“Ai dà, suýt thì quên. Bệ hạ cứ nghỉ ngơi đi!”
Sở Thiên đưa cho Ba Bác Tát một tấm lệnh bài, “Ngươi đuổi theo Tạp Nạp Tư tướng quân đưa cho huynh ấy cái này!”
Ba Bác Tát nhận lấy. Trên tấm bài có khắc hình một chú chó, chính là Tiểu Bạch. Người giữ tấm bài này có thể điều động mọi thứ của gia tộc Phất Lạp Địch Nặc!
Đi theo Sở Thiên nhiều năm rồi nên Ba Bác Tát lập tức hiểu ngay. Tấm bài này không phải cho Tạp Nạp Tư mà Sở Thiên lo Long Hoàng sẽ trở mặt, nên bảo mình về Bố Lôi Trạch gọi cứu viện!
“Ta hiểu rồi!” Ba Bác Tát gật đầu khẽ cười rồi bay đi.
“Ca ngợi Nữ thần Sinh mệnh!! Bệ hạ nghỉ đủ chưa?” Sở Thiên nói châm chọc.
“Bắt đầu đi! A Mạt Kỳ!”
“Không không không!”
Sở Thiên xua xua tay, chậm rãi bước đến trước mặt Long Hoàng, “Bệ hạ nhầm rồi, đối thủ của ngài không phải A Mạt Kỳ!”
“Không lẽ là ngươi?!”
“Đúng thế, chính là ta!” Sở Thiên cười. Vẻ Thần Côn đó của hắn khiến cho A Mạt Kỳ vốn đang rất kích động dường như đã hiểu ra điều gì đó.
“Ngươi mà cũng muốn động thủ với ta?” Long Hoàng cười lớn, “Được, ta sẽ đáp ứng!”
“Bệ hạ không dùng vũ khí sao?” Sở Thiên lại hỏi.
“Hừ, không cần thiết!” Long Hoàng kiêu ngạo.
“Thế ta dùng vũ khí bệ hạ không phiền chứ?”
“Tùy!”
Sở Thiên cười, “Vậy được, A Mạt Kỳ, NMD, các ngươi qua đây đánh cùng ông chủ!”
“Phất Lạp Địch Nặc, ngươi…”
Sở Thiên kéo hai ma thú của mình cười: “Bệ hạ đã đồng ý rồi, ta có thể dùng vũ khí. Chẳng lẽ, ma thú không phải vũ khí của chủ nhân sao?”
Long Hoàng không còn biết nói gì. Quả thực, trên đại lục, ma thú chính là vũ khí của chủ nhân!
“Sức mạnh của một người đương nhiên bao gồm cả ma thú của người đó. Bệ hạ không thể nào ngay đạo lý này cũng không hiểu chứ?” Sở Thiên nói tiếp, “Theo cách nói của bệ hạ, nếu Long Thần Vệ đại diện cho ba trăm người thì Phất Lạp Địch Nặc ta chỉ đại diện cho một người và hai ma thú, như vậy không có gì quá đáng phải không?
“Ha ha... đương nhiên là không quá đáng!” Long Hoàng cười ung dung, “Nào, ba ngươi cùng lên đi!”
Long Hoàng không sợ, Sở Thiên lại hơi do dự.
“Ông chủ, đánh gục hắn trước đã rồi nói!” A Mạt Kỳ không đợi dặn dò đã ra tay trước, “NMD, bảo vệ ông chủ!”
“Lĩnh Vực, Tật Tốc!” A Mạt Kỳ dùng Lĩnh Vực bao vây lấy Long Hoàng nhưng hắn biết sẽ không có tác dụng gì, tiếp tục hét: “Tầng thứ hai, Ảnh Hoan!”
Nháy mắt, A Mạt Kỳ phân ra làm hai, hai phân làm bốn. Đến khi hắn xông đến trước mặt Long Hoàng thì trên trời đầy rẫy A Mạt Kỳ.
“Sau khi tốc độ đạt cực đỉnh sẽ biến ra vô số phân thân, mà mỗi cái đều là thật. Ừm, chiêu này không tồi!” Long Hoàng như đã nhìn thấu A Mạt Kỳ rồi ung dung ra tay, “Cầm Cố!”
So với Thời Gian Cầm Cố của Sở Thiên, Cầm Cố của Long Hoàng hơn hẳn, dù là A Mạt Kỳ cũng chậm lại.
Uỳnh!
Long Hoàng một quyền đáng vụn một phân thân của A Mạt Kỳ rồi tiếp tục với cái khác.
“NMD, ngươi đi giúp A Mạt Kỳ!” Sở Thiên vỗ vào người Hỗn Huyết Long “Năm đó Long Hoàng đối xử với ngươi thế nào thì giờ ngươi xử lý hắn như vậy!”
“Thế ông chủ…”
“Yên tâm, chỉ cần các ngươi giữ được chân Long Hoàng thì ta sẽ không sao!”Sở Thiên cười, chỉ vào Long Hoàng, “Giết chết lão bò sát ấy đi!”
“Được thôi!” NMD vốn rất hướng nội, bỗng lộ ra nụ cười gian tà, “Long Hoàng, nợ của phụ mẫu ta, ngươi nên trả rồi đấy!”
Ăn hết Thần Lực của nửa quần đảo, thân thể Hỗn Huyết Long đã dài đến hàng trăm mét, đôi cánh gần như không hề kém của Long Hoàng. Mà Thời Gian Cầm Cố gần như không có ảnh hưởng gì đến NMD!
“A Mạt Kỳ, nhường đường!”
Theo đường mà A Mạt Kỳ vừa tránh ra, NMD bao lấy Long Hoàng.
“Ta còn chưa ra tay sao ngươi đã đến rồi?”
“Ông chủ ra lệnh. Ha ha… giờ ngươi đánh không phải càng sướng sao?!” nói rồi, Hỗn Huyết Long dùng hai cánh giữ chặt Long Hoàng.
“Ừm, đúng là sướng!” A Mạt Kỳ đánh một quyền vào mặt Long Hoàng.
“Đồ tạp chủng!” Long Hoàng giận dữ chửi rủa nhưng lại không thoát được sự kìm kẹp của NMD. Há mồm thổi ra một luồng Thần Lực nhưng không ngờ đến một sợi lông của NMD cũng đánh không xuy xuyễn.
Bốp!
Lại một quyền nữa của A Mạt Kỳ.
“Lạp Hy Đức nói không sai, Long Hoàng chỉ là tên bại gia chi tử vô dụng!” Sở Thiên lầm bẩm rồi tiến lên, “A Mạt Kỳ, tránh ra, ông chủ cũng muốn sướng!”
Cơ hội này đâu có dễ mà có được chứ?!
Bốp! Bốp! Bốp!
Danh dự của Long Hoàng, thanh danh của A Cổ Lạp Sơn, dưới nắm đấm của Sở Thiên và A Mạt Kỳ, dần dần vỡ vụn thành từng mảnh.
Còn Long Hoàng cuối cùng cũng phẫn nộ, “Các ngươi chết chắc!”
Tiếp đó, Long Hoàng phát ra ánh sáng màu xanh lục, chính là sức mạnh không thể kháng cự, Thần Lực tầng thứ ba!
/597
|