Dị Giới Thú Y

Chương 274: Thuận buồm xuôi gió

/597


Mười hai Thánh Đấu Sĩ ra tay, tuy hơi lằng nhằng, quanh co một chút nhưng Cách Lạp Tư rất nhanh đã bị bắt, rồi được đưa đến đại doanh ở hậu phương.

“Hết rồi?” các tướng sĩ Bố Lôi Trạch rõ ràng là vẫn chưa nhìn đủ, “Điện hạ, còn kịch hay nào nữa không? Ha ha!”

“Khốn kiếp, lũ tiểu tử thối các ngươi, mau đánh trận cho ta!” Sở Thiên quát.

Rầm rập!!!

Âm thanh vang động trời đất, thì ra Thiết Kỵ Khải Tát đã lên bờ.

Không nhìn tướng sĩ Bố Lôi Trạch, không nhìn trận địa trên bãi biển, thậm chí không nhìn cả Sở Thiên, chín liên đội, gần một vạn Thiết Kỵ Khải Tát rầm rập tiến bước.

Không hề có một tiếng hô giết, không có tiếng của tướng lĩnh, thậm chí không cả tiếng thở nặng nề. Cái có chỉ là sự nặng nề của những mũi đao và tiếng kêu ai oán của các binh sĩ Thiên Hải Quốc.

“Thiết Kỵ Khải Tát bất khả kháng cự!” Sở Thiên lầm bầm, đây mới là quân đội chân chính! Đội quân tạp nham mà hắn dùng tiền triệu tập tạm thời không thể nào so sánh được!

Xoẹt!!

Một luồng kiếm quang lướt qua, toàn bộ những tướng sĩ còn đang trông chờ xem kịch hay bên cạnh Sở Thiên thân một nơi, đầu một nẻo.

“Quân quy của đế quốc, lâm trận không tiến, giết!”

Đội Đốc Chiến do Mã Khoa Lý dẫn đầu, gào thét tiến về Sở Thiên, “Điện hạ, xin hãy nhường đường cho Thiết Kỵ!”

Nói xong, Mã Khoa Lý dẫn quân tránh ra trước tiên.

Ngay sau đó, đội Thiết Kỵ như một đợt thủy triều ào xuống khỏi lưng Ni Mễ Tư tràn lên quốc thổ Thiên Hải Quốc.

“Điện hạ, xin hãy nhường đường!” Mã Khoa Lý hét lên lần nữa.

“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng!”đội Thiết Kỵ ào ạt xông về Sở Thiên, không hề có ý dừng lại.

Sở Thiên bay lên tránh đường, đến gần Mã Khoa Lý giận dữ nói: “Nếu ta không nhường đường thì chúng cũng giết luôn ta sao?”

Mã Khoa Lý nhìn về Thiết Kỵ đang ở xa, nói lạnh lùng: “Quân quy của đế quốc, Thiết Kỵ tiến quân, kẻ cản đường tất tử!”

“Ông chủ!”

Sắc mặt không lộ ra biểu cảm gì, Bội Kỳ người đầy sát khí chậm rãi tiến lại, “Thiết Kỵ Khải Tát vô địch trên đại lục hàng trăm năm nay, đó không chỉ nhờ vào độc giác mã mà Thượng cổ Mật Pháp!”

Mã Khoa Lý nghiêm trang nói: “Không lui! Không tránh! Không hàng! Đó mới là linh hồn của Thiết Kỵ Khải Tát!”

Nhìn tướng sĩ Bố Lôi Trạch của mình, những đôi mắt đỏ ngầu vì trọng thưởng kích thích, rồi nhìn những gương mặt phẳng lặng như mặt nước của các Thiết Kỵ Khải Tát, Sở Thiên thở dài. Đội quân đáng sợ nhất không phải là đội quân nắm giữ nhiều vũ khí mà là đội quân có linh hồn bất diệt!

Sở Thiên gục gặc, “Ta hiểu rồi, cho dù không có độc giác mã và Thượng cổ Mật Pháp thì Thiết Kỵ Khải Tát vẫn là đệ nhất thiết quân trên đại lục!”

“Bội Kỳ, Vong Linh Thánh Kỵ Sĩ của ngươi không ra chiến đấu sao?” Sở Thiên hỏi.

“Những người này đã không còn ý nghĩa gì với bọn ta nữa rồi!” Bội Kỳ lắc đầu, “Chỉ có đối thủ mạnh hơn mới có thể khiến bọn ta trở nên mạnh mẽ hơn nữa!”

Rắc rắc!!

Bỗng trên không trung phát ra tiếng nứt vỡ, trên bầu trời trận địa Thiên Hải xuất hiện mười mấy cái lỗ đen to.

“Khà khà, Tăng Lữ của Thiên Hải Quốc triệu hồi ma thú rồi.” Sở Thiên cười, “Ta không muốn thương vong quá nhiều. Bội Kỳ, đám ma thú khốn kiếp này giao cho ngươi!”

“Tuân mệnh!”

Bội Kỳ và ba nghìn Vong Linh Thánh Kỵ Sĩ xông về phía các ma thú vừa được gọi đến. Mấy loại này chưa cần họ phải xuất động tọa kỵ.

Sở Thiên nheo mắt cười, hắn để Bội Kỳ ra trận không chỉ là để giảm bớt thương vong.

Tập trung Thần Lực vào đôi mắt, Sở Thiên nhìn về Thiết Kỵ Khải Tát và Vong Linh Thánh Kỵ Sĩ!

Cuộc chiến vẫn tiếp tục, mép Sở Thiên thì càng ngày nhếch lên cao.

“Khốn kiếp, thì ra là vậy!”

Tuy không hiểu từng chi tiết nhưng Sở Thiên vẫn nhìn ra chiến pháp của Thiết Kỵ Khải Tát, đã biết bí mật càng đánh càng mạnh của chúng.

Dù là Thiết Kỵ bình thường hay Vong Linh Thánh Kỵ Sĩ thì uy lực của chúng chỉ ở một chữ - chỉnh tề!

Dù đối thủ có bao nhiêu quân thì chúng lúc nào cũng phân vài người thành một tổ, vài người cùng xuất đao, cùng phòng ngự! Mỗi người lại có một chút Thần Lực, đội nào động tác càng đều nhau, càng chỉnh tề thì uy lực càng lớn!

“Tất cả đều tu luyện cùng một loại Thần Kỹ, cộng thêm động tác đều nhau, điều chỉnh Thần Lực yếu trên mỗi người về cùng một tần số hợp lại làm một. Hà hà, chiến pháp của Thiết Kỵ Khải Tát thì ra là Hợp Thể Thần Kỹ!” Sở Thiên lẩm bẩm một mình, “Chẳng trách chúng càng đánh càng mạnh. Khốn kiếp, cái gì mà giết trăm vạn tên địch có thể giết cả Thần? Phải nói là, càng tham gia chiến đấu nhiều, phối hợp càng ăn ý, động tác cũng ngày càng đều hơn! Hừ, độ khớp của tần số Thần Lực ngày càng cao, uy lực của sức tấn công hợp thể cũng ngày mạnh!”

“Điện hạ nói gì vậy?” Mã Khoa Lý không hiểu những danh từ kỳ quặc phát ra từ miệng Sở Thiên.

“Ta đã biết vì sao Thiết Kỵ Khải Tát nhất định phải dùng độc giác mã làm tọa kỵ!”

“Không phải vì chúng miễn dịch ma pháp sao?”

“Miễn dịch ma pháp chỉ là tấm bình phong gạt người, nguyên nhân thật sự là vì độc giác mã không có ma pháp ba động, không ảnh hưởng đến sự phối hợp Thần Lực!” Sở Thiên cười, “Ngươi vẫn chưa hiểu à? Hắc hắc, vậy thì thôi!”

“Ài~~ Lô Địch Tam Thế ơi!!” Sở Thiên thở dài. Nguyên nhân tại sao thì chỉ có mình hắn biết.

Vong Linh Thánh Kỵ Sĩ của Bội Kỳ có thế chống cự lại được Thần Lực tầng thứ ba là vì mỗi ngày họ đều chiến đấu cùng nhau, sự phối hợp đã đạt đến cảnh giới hoàn mỹ, vì thế mỗi lần tấn công không phải chỉ một người giương đao mà là cùng lúc ba nghìn người, hơn nữa vì tần số tương đồng nên sức mạnh được nâng cao lên gấp bội!

Sở Thiên đang than thở về sự nghi ngờ trong lòng Lô Địch Tam Thế. Nếu như hắn không lo tướng lĩnh có binh lính trong tay sẽ tạo phản nên mỗi nửa năm lại điều chỉnh biên chế thì đại lục có lẽ đã thống nhất lâu rồi.

“Điện hạ, vừa nhận được chiến báo nơi tiền phương!” một vị tướng phi ngựa đến chỗ Sở Thiên, “Quân Thiết Kỵ đã phá vỡ hàng phòng ngự trên bờ biển Thiên Hải. Xin điện hạ cho chỉ thị, có tiếp tục tấn công không?”

Sở Thiên nhìn Mã Khoa Lý, hắn gật đầu, Sở Thiên nói: “Mã Khoa Lý nguyên soái, việc còn lại giao cho ngươi!”

Nói xong, Sở Thiên bay trở lại đại doanh của mình. Ở đó còn có một tình địch đang chờ hắn xử lý.

“Tiểu thư Tiểu Bạch, nàng… nàng tuyệt tình quá!”

Vừa vào cửa Sở Thiên đã nghe thấy tiếng than thở của Cách Lạp Tư. Tiểu Bạch thì đang chỉ huy mấy con chuột biến dị ngược đãi Lan Nguyệt Thú đáng thương!

“Tiểu bảo bối cũng dã man quá đấy!” Sở Thiên há hốc mồm, “Sao lại bôi mật ong lên người hắn thế kia? Mà bôi thì bôi, sao còn bảo lũ chuột liếm?”

”Gâu gâu!” Tiểu Bạch cười ngượng, giấu hũ mật ong ra sau lưng, rồi nhảy vào lòng Sở Thiên liếm tai hắn.

“Không phải chàng dạy hư tiểu bảo bối sao?!” Chu Lệ Á than thở.

“Ta đâu có dạy nó mấy cái này!”

Nhìn bộ dạng sống không bằng chết cua Cách Lạp Tư, Sở Thiên lạnh người, mong là Tiểu Bạch sau này không dùng chiêu này với lão tử…

“Thôi được rồi, lau sạch cho Cách Lạp Tư đi đã!” Sở Thiên nói rồi vỗ lên người Tiểu Bạch, “Định xử lý hắn thế nào? Giết không?”

“Gâu!” Tiểu Bạch lắc đầu lia lịa.

“Hay là thả?” Sở Thiên lại hỏi.

“Gâu~~~” Tiểu Bạch chần chừ một chút rồi lại lắc đầu.

“Vậy thì làm thế nào?”

Tiểu Bạch cười ngọt ngào, nhảy khỏi tay Sở Thiên rồi đẩy hũ mật ong cho Sở Thiên --- Tùy ngươi!

Sở Thiên cười, “Cách Lạp Tư, ngươi muốn ta xử lý thế nào?”

“Ta thua, nhưng đáng được có thể diện của quý tộc!” Cách Lạp Tư giận dữ, “Ta muốn được hưởng đãi ngộ đối với Bá Tước!”

“Quý tộc? Ha ha ha!” Sở Thiên sáng mắt lên, “Người đâu, đưa hắn đến Chiến Phù Doanh, tiếp đãi hắn theo tiêu chuẩn Bá Tước đế quốc!”

“Gâu gâu!” Tiểu Bạch chết sững, mở to mắt nhìn Sở Thiên --- tướng công à, làm ơn đi, có nhầm không vậy? Tên tiểu tử này quấy rối lão bà mà còn tiếp đãi hắn với tiêu chuẩn Bá Tước ư?

“Ngươi là quý tộc không phải sao?” Sở Thiên nheo mắt cười, cười gian, cực kỳ gian.

“Gâu gâu!” Tiểu Bạch chợt hiểu ra, cười cũng gian tà như vậy.

……

Những chuyện sau đó thì có thể coi là thuận buồm xuôi gió.

Thiết Kỵ Khải Tát vốn không gì có thể cản nổi, cộng thêm Kim Cương vác đại pháo Cấm Chú, tiểu đội súng cối Cấm Chú gồm bốn con Hoàng Kim Bỷ Mông, còn cả Vong Linh Thánh Kỵ Sĩ, quân đoàn Bố Lôi Trạch chỉ mất mười mấy ngày đã chiếm lĩnh được quá nửa lãnh thổ Thiên Hải Quốc.

Chiến cục thuận lợi như vậy khiến Sở Thiên quên mất lời cảnh cáo của Thánh Nữ Trinh Đức, đích thân dẫn quân đánh đảo Nã Sách.

Trận chiến ngày càng thuận lợi, hai bên còn chưa khai chiến, A Mạt Kỳ đã vứt Thiên Hải Vương ra phía trước trận tiền. Điều tiếp theo không nghĩ cũng biết, sĩ khí quân Thiên Hải Quốc tụt giảm nghiêm trọng, không chiến mà bại, quân đoàn Bố Lôi Trạch bao vây Thiên Hải Vương Thành.

Nhìn mấy chục vạn đại quân của mình giam chân đối thủ trong thành, Sở Thiên cười tít mắt kéo Lôi Thác Tư và Thiên Hải Vương ra phía trước.

“Lôi Thác Tư, Thiên Hải Quốc thế là hết rồi! Ngươi con muốn gia nhập quân đội Bố Lôi Trạch không?”

Lôi Thác Tư nhìn Thiên Hải Vương thân thể tả tơi, cúi đầu cười khổ.

“Ngươi là một tướng tài, cũng là một trung thần, đúng không?” Sở Thiên nheo mắt hỏi.

“Ta nguyện cùng tồn vong với Thiên Hải Quốc!” Lôi Thác Tư lạnh lùng nói.

“Tốt, quả nhiên là một trung thần!” Sở Thiên lấy ra Nguyên Soái Bội Kiếm kề lên cổ Thiên Hải Vương, “Nếu không muốn chết thì hãy lệnh cho Nguyên soái hải quân gia nhập Bố Lôi Trạch!”

“Được, được!” Thiên Hải Vương bị Sở Thiên uy hiếp, không ngừng run rẩy, vội vàng nói: “Lôi Thác Đức, bản vương lệnh cho ngươi đầu hàng!”

“Bệ hạ…”

Lôi Thác Tư tuyệt vọng, nắm đấm bên tay phải bỗng tụ một luồng đấu khí.

Sở Thiên khẽ cười, “Nếu ngươi muốn tự sát thì Thiên Hải Vương sẽ cùng đi với ngươi.

“Lôi Thác Tư, ngươi muốn hại chết bản vương sao?” Thiên Hải Vương hốt hoảng, “Đầu hàng, đây là mệnh lệnh!”

Thở dài một tiếng, cuối cùng Lôi Thác Tư quỳ xuống trước mặt Sở Thiên.

“Hắc hắc, đi báo cáo với Sắt Lâm Na phu nhân đi, cô ấy sẽ sắp xếp…”

“Ông chủ, người này muốn gặp ông chủ!”

Ba Bác Tát dẫn theo một Tăng Lữ đến bên Sở Thiên.

“Điện hạ, lâu rồi không gặp!” Tăng Lữ đó bỏ mũ xuống, để lộ ra khuôn mặt nhăn nheo.

“Cáp Bột? Ha ha ha, từ sau Hội nghị y học A Cổ Lạp Sơn, đã năm sáu năm rồi chúng ta chưa gặp nhau!” Sở Thiên nắm lấy tay Cáp Bột một cách thân thiết, “Nghe nói ngươi là Thiên Hải Quốc Sư, sao lại già thế này?”

“Để chống lại với đại quân của điện hạ, trong một tháng, ta đã sử dụng hơn ba mươi lần thuật triệu hồi. Có thể giữ lại cái mạng này đã là may lắm rồi!” Cáp Bột nói từ tốn, “Không nói nhiều nữa, ta đến để chuyển lời của Vương Hậu, Thiên Hải Quốc chúng ta chuẩn bị đầu hàng!”


/597

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status