Sở Thiên làm Thần Côn đã nhiều năm nay, cũng ca ngợi nữ thần không biết bao nhiêu lần nhưng đến hôm nay hắn mới biết nữ thần trông ra sao.
“Tiểu nha đầu này chính là nữ thần Sinh Mệnh Ái Lệ Ti?” Sở Thiên vừa nhìn bức tranh trong tay vừa chép miệng.
Thật là gặp mặt không bằng nghe danh! Ái Lệ Ti trong tranh nhìn chỉ mười bảy mười tám tuổi, tuy xinh đẹp, nhưng cũng không phải tuyệt sắc. Điều không ngờ nhất là, không thấy chút khí chất Quang Minh Thần Chủ nào từ gương mặt của tiểu nha đầu này. Nhìn chỉ như một cô bé nghịch ngợm nhà hàng xóm.
“Khà khà, điện hạ không ngờ nữ thần Sinh Mệnh lại như thế này phải không?” Quang Minh đại giáo chủ không hề có vẻ cung kính với nữ thần, tay chỉ trỏ, “Đây chính là bí mật lớn nhất của Quang Minh Chúng Thần! Ha ha ha, nếu tín đồ toàn đại lục này biết nữ thần là một cô bé thì e là uy tín của Giáo Đình thế là hết!”
Sở Thiên hiểu ý của Lan Đức, cười: “Đại giáo chủ yên tâm, ta là Quang Minh Thánh Đồ, địa vị của nữ thần đi xuống cũng không có lợi gì cho ta cả!”
Cất bức tranh của nữ thần vào chiếc nhẫn không gian, Sở Thiên hỏi: “Lần trước ta nhờ đại giáo chủ điều tra chuyện của Hắc Ám Thần Dụ, thế nào rồi?”
Lan Đức khẽ nhún vai, cười trừ: “Khó quá! Hai năm nay, thế lực của Hắc Ám Thần Điện tăng lên rất nhanh, đừng nói đến việc điều tra Thần Dụ của chúng, ta có thể giữ cái mạng này đã là may lắm rồi!”
“Ồ, sao lại như vậy?”
“Khi điện hạ đến chắc cùng nghe nói rồi?” Lan Đức ra vẻ thần bí, “Hai năm trước, xung quanh Thánh Sơn bỗng xuất hiện nhiều ma thú biến dị có thực lực rất mạnh!”
“Cái này ta biết rồi, Khách Thu Sa của ta chính là ma thú biến dị đó!”
“Giờ những ma thú biến dị này đều được Hắc Ám Thần Điện thu nạp làm thủ hạ! Chúng dùng những ma thú này để đối phó với Quang Minh Thánh Đồ chúng ta! Hơn nữa ta nghe nói… Hắc Ám đại giáo chủ Bố Lỗ Tư muốn nhân lúc điện hạ đến bái kiến nữ thần để giết điện hạ!”
“Ha ha!” Sở Thiên cười lớn, “Hai năm trước Hắc Ám Thần Điện đã muốn giết ta rồi. Không phải bây giờ ta vẫn đang sống tốt đây sao?”
“Lần này khác!” Lan Đức lắc đầu, “Lần này điện hạ chỉ đem theo A Mạt Kỳ đúng không?”
Sở Thiên gật đầu, hắn tuyên bố là chỉ mang theo A Mạt Kỳ nhưng trong nhẫn không gian còn có Anh Cách Lạp Mỗ đang bị đóng băng, sau lưng còn có mười hai Thánh Đấu Sĩ ẩn mình.
“Theo ta được biết thì Hắc Ám Thần Điện đã có cách đối phó với A Mạt Kỳ!”
“Chỉ dựa vào mấy người Hắc Ám Thần Điện đó mà cũng muốn đối phó với A Mạt Kỳ của ta sao?” Sở Thiên nheo mắt lại, “Đây lại là Thánh Sơn của Giáo Đình, chẳng lẽ chúng dám hạ thủ ở Thánh Sơn?”
“Có gì mà chúng không dám chứ?” Lan Đức cười nhạt, “Hai năm nay, giáo hoàng cũng từng bị chúng hành thích! Hừ, nếu không phải bên cạnh giáo hoàng có võ sĩ Thánh Điện bảo vệ thì sợ là Hắc Ám đại giáo chủ Bố Lỗ Tư là giáo hoàng từ lâu rồi!”
“Ngươi nói những điều này với ta làm gì?” Sở Thiên cười khẽ.
“Đương nhiên là nhờ điện hạ giúp bọn ta đối phó với Hắc Ám Thần Điện rồi. Ha ha ha!” Lan Đức cười, “Ta đã liên lạc với võ sĩ Thánh Điện người trong Ám Điện. Ngoài ra cũng thu nạp không ít ma thú biến dị. Chỉ cần điện hạ sẵn lòng giúp đỡ, trong một tháng là ta có thể lên làm giáo hoàng rồi!”
Bức tranh nữ thần trong tay rung rung, ánh mắt Lan Đức bắt đầu mơ màng, “Đến lúc đó ta sẽ trừ bỏ Hắc Điện và Thánh Điện võ sĩ. Khà khà…”
Đần độn! Sở Thiên thầm chửi, rồi quay người đi, “Tối nay đến chỗ ta bàn cụ thể!”
……
Tối hôm đó, trong phòng mình, Sở Thiên bảo A Mạt Kỳ biến ra phân thân rồi bắt tay vào chỉnh sửa.
“Ông chủ, sao lại hóa trang phân thân của ta thành ông chủ vậy?” thấy phân thân của mình dưới bàn tay Sở Thiên đã có dáng vẻ của Thần Côn, A Mạt Kỳ dở khóc dở cười.
“Tối nay ta phải đi làm một việc, hề hề, cần một bằng chứng không có mặt tại hiện trường.”
Chỉnh sửa xong xuôi, Sở Thiên vỗ hai tay vào nhau, “Được rồi, lát nữa Lan Đức của Quang Minh Thần Điện đến, ngươi để phân thân này ngồi bàn chuyện kết liên minh với hắn. Nhớ là phải giữ hắn cho đến khi ta quay về!”
“Không vấn đề gì!”
A Mạt Kỳ ngoắc ngoắc tay với phân thân, sau đó thì phân thân đó nheo mắt lại, lấy vẻ của một Thần Côn, còn lẩm bẩm: “Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng!”
“Hắc hắc, không tồi!” Sở Thiên gật đầu hài lòng, rồi đi thay bộ quần áo khác.
Giáp đen mềm, áo choàng đỏ, cả một chiếc mặt nạ âm u đáng sợ. Liệt Vũ Sát Thần đã mất tích lâu nay giờ lại xuất hiện rồi.
Tuy lời nguyền của Tử Thần đã tặng cho Long Hoàng, nhưng Sở Thiên đã trộm hai kho đồ quý, vì thế tìm một bộ tương tự cũng không quá khó.
“Chẹp chẹp, ông chủ biến thành thế này là muốn đi giết người à?” A Mạt Kỳ phấn khích, “Cho ta theo với được không?”
“Thôi đi, ma pháp trên người ngươi muốn giấu cũng không giấu nổi! Còn vỏ bao Lưỡi đao Phán quyết của ta có thể ẩn giấu Thần Lực!” Sở Thiên cười: “Hơn nữa ngươi còn có một nhiệm vụ quan trọng hơn. Nhất định phải trông coi Khách Thu Sa! Khốn kiếp, tiểu tử đó quá biết gây họa!”
Đúng là như vậy, trình độ gây họa của Tiểu Hùng Miêu nói như vậy là không hề khoác lác. Nếu nó thuộc một chủng tộc khác thì Sở Thiên đá đi từ lâu rồi. Nhưng tiểu tử này lại là một con gấu trúc, là quốc bảo của quê hương Sở đại thiếu gia!
“Ngoài ra, ngươi chú ý đến mỹ nhân ngư một chút, ta cứ thấy cô ta có gì đó lạ lắm!”
“Có gì lạ đâu?!” A Mạt Kỳ lắc đầu, “Tối nay ăn xong bữa đêm là lăn ra ngủ rồi. Không làm chuyện gì khác lạ cả!”
Ồ! Sở Thiên nhướn mày, trầm ngâm nói: “Vẫn nên chú ý một chút, cô ta xuất hiện quá trùng hợp!”
Sở Thiên vỗ vai A Mạt Kỳ, nói: “Hải tộc còn phải ngồi thuyền? Cô ta nghĩ ta là đồ ngốc sao?’
“Ta nhớ ra rồi!” lần thứ hai trong đời A Mạt Kỳ cúi đầu, “Trong tiệc rượu, ta cảm thấy có một sức mạnh nào đó rất khủng bố, nhưng không tra ra được nguồn gốc của nó. Trên người mỹ nhân ngư đó không có bất kỳ sức mạnh nào!”
“Ha ha ha, kệ cô ta đi.” Sở Thiên cười lớn: “Nhìn dáng vẻ của mỹ nhân ngư đó, có lẽ là một nhân vật có tiếng của đại gia tộc nào đó của Hải tộc. Ngươi yên tâm, sau khi xong việc thăng cấp, ông chủ sẽ giải quyết cô ta!” Khà, nếu có người không đồng ý, chũng ta sẽ đem theo hết các huynh đệ, cho cô ta thành cá nướng luôn!”
Vù~
Một trận gió thổi qua, Sở Thiên run người, còn Tiểu Hùng Miêu bên kia tường thì run lẩy bẩy bò dậy khỏi giường, “Sao ta cứ muốn đi tè thế này?”
……
Trên đỉnh Thánh Sơn, hậu viện của Hắc Ám Thần Điện.
Sở Thiên được trang bị kỹ càng đang len lén trong sân, rồi ẩn thân lẻn vào đại điện.
“Có khách đến, hừ, thật thú vị!” bỗng từ trong đại điện truyền ra một giọng cười.
Sở Thiên giật mình, không lẽ nhiều năm không sử dụng thuật ẩn thân nên thực lực giảm sút rồi? Nếu không thì sao vừa vào đã bị phát hiện?
“Thật là thuật ẩn thân cao minh!”
Bốp bốp!
Cùng với tiếng vỗ tay, một lão đầu tử mặc áo choàng đen, khuôn mặt âm u, đi ra từ cửa ngách. Chính là đại giáo chủ Bố Lỗ Tư mà Sở Thiên đã từng gặp!
“Tuy ta biết ngươi đến, nhưng không tìm được vị trí của ngươi. Khà khà, thuật ẩn thân cao minh như vậy, thiết nghĩ các hạ chính là Liệt Vũ Sát Thần?”
Sở Thiên nheo mắt trong bóng tối, hắn không có ma pháp, Thần Lực thì được Phán Quyết Thánh Trượng ẩn giấu rồi, có thể nói là trên đại lục này không có ai có thể phát hiện ra hành tung của hắn!
Chẳng lẽ tên Bố Lỗ Tư này là một tuyệt đỉnh cao thủ? Nhưng Sở Thiên chỉ cảm nhận được một chút Thần Lực rất yếu trên người Bố Lỗ Tư. Thực lực của hắn còn thấp hơn một bậc so với Tiểu Hùng Miêu Khách Thu Sa.
Đã bị phát hiện rồi, Sở Thiên cũng hiện thân, nói nhỏ: “Hừ, sao ngươi phát hiện ra ta?”
“Ta có thể trả lời câu hỏi này của ngươi!” Bố Lỗ Tư cười, “Nhưng ta muốn xác nhận ngươi thật sự là Liệt Vũ Sát Thần trước!”
Sở Thiên biến mất, khi xuất hiện lại đã ở trước mặt Bố Lỗ Tư, một tay đang cầm do găm kề sát cổ Bố Lỗ Tư, còn tay kia đang vẫy vẫy huy chương chức nghiệp của mình.
Bố Lỗ Tư sắc mặt không hề biến đổi, chậm rãi đẩy con dao găm của Sở Thiên ra, cười: “Được, có thể vận dụng thuật ám sát và thuật ẩn thân ở mức này, quả nhiên ngươi là Liệt Vũ Sát Thần!”
“Trong Hắc Ám Thần Điện này có một số thứ cơ mật, nó có thể biết được mọi sự thay đổi trong Thần Điện! Tuy ngươi không có khí tức nhưng…”
Bố Lỗ Tư chỉ xuống dưới sàn, “Chân ngươi lại dẫm lên sàn nhà, hà hà, trang bị của ta có thể cảm nhận được ngay cả một chiếc lông vũ!”
Khốn kiếp, biết thế lão tử bay vào! Sở Thiên thở dài, nhưng chiếc mặt nạ đã che giấu sắc mặt cho hắn.
“Liệt Vũ Sát Thần đại giá quang lâm, không biết ta có thể làm được gì?” Bố Lỗ Tư vỗ tay, Hắc Ám Thần Điện lập tức sáng bừng lên, một đoàn người đi ra, nháy mắt đã bày biện xong tiệc rượu ở giữa Sở Thiên và Bố Lỗ Tư.
Sở Thiên không khách sáo ngồi xuống nói, “Có hai việc, thứ nhất ta là tín đồ của Tử Thần miện hạ, lần này đến để bái kiến Tử Thần!”
Liếc nhìn sắc mặt của Bố Lỗ Tư, Sở Thiên nói tiếp: “Thứ hai, ta muốn bàn chuyện làm ăn với ngươi!”
“Chuyện làm ăn? Khà khà!” Bố Lỗ Tư cười, nâng chén rượu lên uống một hơi hết, “Cách nói chuyện của các hạ thật giống với Phất Lạp Địch Nặc! Cũng thật trùng hợp, Quang Minh Thánh Đồ thích bàn chuyện làm ăn đó cũng đang làm khách ở Giáo Đình!”
“Ta lẻn vào cùng với Phất Lạp Địch Nặc đó!” Sở Thiên chậm rãi nói: “Không lẽ ngươi nghi ngờ ta là Phất Lạp Địch Nặc?”
“Các hạ đa nghi rồi!” Bố Lôi Tư lắc đầu cười: “Ta biết giờ Phất Lạp Địch Nặc đang bàn chuyện làm ăn với Quang Minh đại giáo chủ! Sao các hạ có thể là Phất Lạp Địch Nặc chứ?”
Sở Thiên thầm tung hô mình anh minh thần vũ, may mà hắn chuẩn bị phân thân!
“Hừ, Bố Lỗ Tư đại giáo chủ thật thủ đoạn! Ta thiết nghĩ từng ngọn cây cọng cỏ trên Thánh Sơn này cũng không thoát khỏi tầm mắt của ngài!”
“Chỉ là những kỹ xảo nhỏ nhặt thôi!” Bố Lỗ Tư vẫn giữ nguyên sắc mặt, chỉ vào bức tượng Hắc Ám Chúng Thần đằng sau lưng, “Tượng của Hắc Ám Chúng Thần ở đây, các hạ có thể đến bái kiến bất cứ lúc nào. Khà khà, không biết chuyện làm ăn của các hạ là chuyện gì?”
“Ta muốn đi Biển Cấm cứu người!” Sở Thiên nói, “Chỉ cần ngươi giúp ta, tùy ngươi ra điều kiện!”
“Thẳng thắn lắm! Các hạ muốn đi cứu thiên hạ đệ nhất sát thủ của năm xưa --- Thuấn phải không?” ánh mắt Bố Lỗ Tư lóe lên sự tàn độc, “Không vấn đề gì, chỉ cần các hạ giúp ta giết Phất Lạp Địch Nặc!”
“Tiểu nha đầu này chính là nữ thần Sinh Mệnh Ái Lệ Ti?” Sở Thiên vừa nhìn bức tranh trong tay vừa chép miệng.
Thật là gặp mặt không bằng nghe danh! Ái Lệ Ti trong tranh nhìn chỉ mười bảy mười tám tuổi, tuy xinh đẹp, nhưng cũng không phải tuyệt sắc. Điều không ngờ nhất là, không thấy chút khí chất Quang Minh Thần Chủ nào từ gương mặt của tiểu nha đầu này. Nhìn chỉ như một cô bé nghịch ngợm nhà hàng xóm.
“Khà khà, điện hạ không ngờ nữ thần Sinh Mệnh lại như thế này phải không?” Quang Minh đại giáo chủ không hề có vẻ cung kính với nữ thần, tay chỉ trỏ, “Đây chính là bí mật lớn nhất của Quang Minh Chúng Thần! Ha ha ha, nếu tín đồ toàn đại lục này biết nữ thần là một cô bé thì e là uy tín của Giáo Đình thế là hết!”
Sở Thiên hiểu ý của Lan Đức, cười: “Đại giáo chủ yên tâm, ta là Quang Minh Thánh Đồ, địa vị của nữ thần đi xuống cũng không có lợi gì cho ta cả!”
Cất bức tranh của nữ thần vào chiếc nhẫn không gian, Sở Thiên hỏi: “Lần trước ta nhờ đại giáo chủ điều tra chuyện của Hắc Ám Thần Dụ, thế nào rồi?”
Lan Đức khẽ nhún vai, cười trừ: “Khó quá! Hai năm nay, thế lực của Hắc Ám Thần Điện tăng lên rất nhanh, đừng nói đến việc điều tra Thần Dụ của chúng, ta có thể giữ cái mạng này đã là may lắm rồi!”
“Ồ, sao lại như vậy?”
“Khi điện hạ đến chắc cùng nghe nói rồi?” Lan Đức ra vẻ thần bí, “Hai năm trước, xung quanh Thánh Sơn bỗng xuất hiện nhiều ma thú biến dị có thực lực rất mạnh!”
“Cái này ta biết rồi, Khách Thu Sa của ta chính là ma thú biến dị đó!”
“Giờ những ma thú biến dị này đều được Hắc Ám Thần Điện thu nạp làm thủ hạ! Chúng dùng những ma thú này để đối phó với Quang Minh Thánh Đồ chúng ta! Hơn nữa ta nghe nói… Hắc Ám đại giáo chủ Bố Lỗ Tư muốn nhân lúc điện hạ đến bái kiến nữ thần để giết điện hạ!”
“Ha ha!” Sở Thiên cười lớn, “Hai năm trước Hắc Ám Thần Điện đã muốn giết ta rồi. Không phải bây giờ ta vẫn đang sống tốt đây sao?”
“Lần này khác!” Lan Đức lắc đầu, “Lần này điện hạ chỉ đem theo A Mạt Kỳ đúng không?”
Sở Thiên gật đầu, hắn tuyên bố là chỉ mang theo A Mạt Kỳ nhưng trong nhẫn không gian còn có Anh Cách Lạp Mỗ đang bị đóng băng, sau lưng còn có mười hai Thánh Đấu Sĩ ẩn mình.
“Theo ta được biết thì Hắc Ám Thần Điện đã có cách đối phó với A Mạt Kỳ!”
“Chỉ dựa vào mấy người Hắc Ám Thần Điện đó mà cũng muốn đối phó với A Mạt Kỳ của ta sao?” Sở Thiên nheo mắt lại, “Đây lại là Thánh Sơn của Giáo Đình, chẳng lẽ chúng dám hạ thủ ở Thánh Sơn?”
“Có gì mà chúng không dám chứ?” Lan Đức cười nhạt, “Hai năm nay, giáo hoàng cũng từng bị chúng hành thích! Hừ, nếu không phải bên cạnh giáo hoàng có võ sĩ Thánh Điện bảo vệ thì sợ là Hắc Ám đại giáo chủ Bố Lỗ Tư là giáo hoàng từ lâu rồi!”
“Ngươi nói những điều này với ta làm gì?” Sở Thiên cười khẽ.
“Đương nhiên là nhờ điện hạ giúp bọn ta đối phó với Hắc Ám Thần Điện rồi. Ha ha ha!” Lan Đức cười, “Ta đã liên lạc với võ sĩ Thánh Điện người trong Ám Điện. Ngoài ra cũng thu nạp không ít ma thú biến dị. Chỉ cần điện hạ sẵn lòng giúp đỡ, trong một tháng là ta có thể lên làm giáo hoàng rồi!”
Bức tranh nữ thần trong tay rung rung, ánh mắt Lan Đức bắt đầu mơ màng, “Đến lúc đó ta sẽ trừ bỏ Hắc Điện và Thánh Điện võ sĩ. Khà khà…”
Đần độn! Sở Thiên thầm chửi, rồi quay người đi, “Tối nay đến chỗ ta bàn cụ thể!”
……
Tối hôm đó, trong phòng mình, Sở Thiên bảo A Mạt Kỳ biến ra phân thân rồi bắt tay vào chỉnh sửa.
“Ông chủ, sao lại hóa trang phân thân của ta thành ông chủ vậy?” thấy phân thân của mình dưới bàn tay Sở Thiên đã có dáng vẻ của Thần Côn, A Mạt Kỳ dở khóc dở cười.
“Tối nay ta phải đi làm một việc, hề hề, cần một bằng chứng không có mặt tại hiện trường.”
Chỉnh sửa xong xuôi, Sở Thiên vỗ hai tay vào nhau, “Được rồi, lát nữa Lan Đức của Quang Minh Thần Điện đến, ngươi để phân thân này ngồi bàn chuyện kết liên minh với hắn. Nhớ là phải giữ hắn cho đến khi ta quay về!”
“Không vấn đề gì!”
A Mạt Kỳ ngoắc ngoắc tay với phân thân, sau đó thì phân thân đó nheo mắt lại, lấy vẻ của một Thần Côn, còn lẩm bẩm: “Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng!”
“Hắc hắc, không tồi!” Sở Thiên gật đầu hài lòng, rồi đi thay bộ quần áo khác.
Giáp đen mềm, áo choàng đỏ, cả một chiếc mặt nạ âm u đáng sợ. Liệt Vũ Sát Thần đã mất tích lâu nay giờ lại xuất hiện rồi.
Tuy lời nguyền của Tử Thần đã tặng cho Long Hoàng, nhưng Sở Thiên đã trộm hai kho đồ quý, vì thế tìm một bộ tương tự cũng không quá khó.
“Chẹp chẹp, ông chủ biến thành thế này là muốn đi giết người à?” A Mạt Kỳ phấn khích, “Cho ta theo với được không?”
“Thôi đi, ma pháp trên người ngươi muốn giấu cũng không giấu nổi! Còn vỏ bao Lưỡi đao Phán quyết của ta có thể ẩn giấu Thần Lực!” Sở Thiên cười: “Hơn nữa ngươi còn có một nhiệm vụ quan trọng hơn. Nhất định phải trông coi Khách Thu Sa! Khốn kiếp, tiểu tử đó quá biết gây họa!”
Đúng là như vậy, trình độ gây họa của Tiểu Hùng Miêu nói như vậy là không hề khoác lác. Nếu nó thuộc một chủng tộc khác thì Sở Thiên đá đi từ lâu rồi. Nhưng tiểu tử này lại là một con gấu trúc, là quốc bảo của quê hương Sở đại thiếu gia!
“Ngoài ra, ngươi chú ý đến mỹ nhân ngư một chút, ta cứ thấy cô ta có gì đó lạ lắm!”
“Có gì lạ đâu?!” A Mạt Kỳ lắc đầu, “Tối nay ăn xong bữa đêm là lăn ra ngủ rồi. Không làm chuyện gì khác lạ cả!”
Ồ! Sở Thiên nhướn mày, trầm ngâm nói: “Vẫn nên chú ý một chút, cô ta xuất hiện quá trùng hợp!”
Sở Thiên vỗ vai A Mạt Kỳ, nói: “Hải tộc còn phải ngồi thuyền? Cô ta nghĩ ta là đồ ngốc sao?’
“Ta nhớ ra rồi!” lần thứ hai trong đời A Mạt Kỳ cúi đầu, “Trong tiệc rượu, ta cảm thấy có một sức mạnh nào đó rất khủng bố, nhưng không tra ra được nguồn gốc của nó. Trên người mỹ nhân ngư đó không có bất kỳ sức mạnh nào!”
“Ha ha ha, kệ cô ta đi.” Sở Thiên cười lớn: “Nhìn dáng vẻ của mỹ nhân ngư đó, có lẽ là một nhân vật có tiếng của đại gia tộc nào đó của Hải tộc. Ngươi yên tâm, sau khi xong việc thăng cấp, ông chủ sẽ giải quyết cô ta!” Khà, nếu có người không đồng ý, chũng ta sẽ đem theo hết các huynh đệ, cho cô ta thành cá nướng luôn!”
Vù~
Một trận gió thổi qua, Sở Thiên run người, còn Tiểu Hùng Miêu bên kia tường thì run lẩy bẩy bò dậy khỏi giường, “Sao ta cứ muốn đi tè thế này?”
……
Trên đỉnh Thánh Sơn, hậu viện của Hắc Ám Thần Điện.
Sở Thiên được trang bị kỹ càng đang len lén trong sân, rồi ẩn thân lẻn vào đại điện.
“Có khách đến, hừ, thật thú vị!” bỗng từ trong đại điện truyền ra một giọng cười.
Sở Thiên giật mình, không lẽ nhiều năm không sử dụng thuật ẩn thân nên thực lực giảm sút rồi? Nếu không thì sao vừa vào đã bị phát hiện?
“Thật là thuật ẩn thân cao minh!”
Bốp bốp!
Cùng với tiếng vỗ tay, một lão đầu tử mặc áo choàng đen, khuôn mặt âm u, đi ra từ cửa ngách. Chính là đại giáo chủ Bố Lỗ Tư mà Sở Thiên đã từng gặp!
“Tuy ta biết ngươi đến, nhưng không tìm được vị trí của ngươi. Khà khà, thuật ẩn thân cao minh như vậy, thiết nghĩ các hạ chính là Liệt Vũ Sát Thần?”
Sở Thiên nheo mắt trong bóng tối, hắn không có ma pháp, Thần Lực thì được Phán Quyết Thánh Trượng ẩn giấu rồi, có thể nói là trên đại lục này không có ai có thể phát hiện ra hành tung của hắn!
Chẳng lẽ tên Bố Lỗ Tư này là một tuyệt đỉnh cao thủ? Nhưng Sở Thiên chỉ cảm nhận được một chút Thần Lực rất yếu trên người Bố Lỗ Tư. Thực lực của hắn còn thấp hơn một bậc so với Tiểu Hùng Miêu Khách Thu Sa.
Đã bị phát hiện rồi, Sở Thiên cũng hiện thân, nói nhỏ: “Hừ, sao ngươi phát hiện ra ta?”
“Ta có thể trả lời câu hỏi này của ngươi!” Bố Lỗ Tư cười, “Nhưng ta muốn xác nhận ngươi thật sự là Liệt Vũ Sát Thần trước!”
Sở Thiên biến mất, khi xuất hiện lại đã ở trước mặt Bố Lỗ Tư, một tay đang cầm do găm kề sát cổ Bố Lỗ Tư, còn tay kia đang vẫy vẫy huy chương chức nghiệp của mình.
Bố Lỗ Tư sắc mặt không hề biến đổi, chậm rãi đẩy con dao găm của Sở Thiên ra, cười: “Được, có thể vận dụng thuật ám sát và thuật ẩn thân ở mức này, quả nhiên ngươi là Liệt Vũ Sát Thần!”
“Trong Hắc Ám Thần Điện này có một số thứ cơ mật, nó có thể biết được mọi sự thay đổi trong Thần Điện! Tuy ngươi không có khí tức nhưng…”
Bố Lỗ Tư chỉ xuống dưới sàn, “Chân ngươi lại dẫm lên sàn nhà, hà hà, trang bị của ta có thể cảm nhận được ngay cả một chiếc lông vũ!”
Khốn kiếp, biết thế lão tử bay vào! Sở Thiên thở dài, nhưng chiếc mặt nạ đã che giấu sắc mặt cho hắn.
“Liệt Vũ Sát Thần đại giá quang lâm, không biết ta có thể làm được gì?” Bố Lỗ Tư vỗ tay, Hắc Ám Thần Điện lập tức sáng bừng lên, một đoàn người đi ra, nháy mắt đã bày biện xong tiệc rượu ở giữa Sở Thiên và Bố Lỗ Tư.
Sở Thiên không khách sáo ngồi xuống nói, “Có hai việc, thứ nhất ta là tín đồ của Tử Thần miện hạ, lần này đến để bái kiến Tử Thần!”
Liếc nhìn sắc mặt của Bố Lỗ Tư, Sở Thiên nói tiếp: “Thứ hai, ta muốn bàn chuyện làm ăn với ngươi!”
“Chuyện làm ăn? Khà khà!” Bố Lỗ Tư cười, nâng chén rượu lên uống một hơi hết, “Cách nói chuyện của các hạ thật giống với Phất Lạp Địch Nặc! Cũng thật trùng hợp, Quang Minh Thánh Đồ thích bàn chuyện làm ăn đó cũng đang làm khách ở Giáo Đình!”
“Ta lẻn vào cùng với Phất Lạp Địch Nặc đó!” Sở Thiên chậm rãi nói: “Không lẽ ngươi nghi ngờ ta là Phất Lạp Địch Nặc?”
“Các hạ đa nghi rồi!” Bố Lôi Tư lắc đầu cười: “Ta biết giờ Phất Lạp Địch Nặc đang bàn chuyện làm ăn với Quang Minh đại giáo chủ! Sao các hạ có thể là Phất Lạp Địch Nặc chứ?”
Sở Thiên thầm tung hô mình anh minh thần vũ, may mà hắn chuẩn bị phân thân!
“Hừ, Bố Lỗ Tư đại giáo chủ thật thủ đoạn! Ta thiết nghĩ từng ngọn cây cọng cỏ trên Thánh Sơn này cũng không thoát khỏi tầm mắt của ngài!”
“Chỉ là những kỹ xảo nhỏ nhặt thôi!” Bố Lỗ Tư vẫn giữ nguyên sắc mặt, chỉ vào bức tượng Hắc Ám Chúng Thần đằng sau lưng, “Tượng của Hắc Ám Chúng Thần ở đây, các hạ có thể đến bái kiến bất cứ lúc nào. Khà khà, không biết chuyện làm ăn của các hạ là chuyện gì?”
“Ta muốn đi Biển Cấm cứu người!” Sở Thiên nói, “Chỉ cần ngươi giúp ta, tùy ngươi ra điều kiện!”
“Thẳng thắn lắm! Các hạ muốn đi cứu thiên hạ đệ nhất sát thủ của năm xưa --- Thuấn phải không?” ánh mắt Bố Lỗ Tư lóe lên sự tàn độc, “Không vấn đề gì, chỉ cần các hạ giúp ta giết Phất Lạp Địch Nặc!”
/597
|