Với sự hàm hồ của Bố Lỗ Tư, Sở Thiên cũng không moi được tin gì, hậm hực rời khỏi Hắc Ám Thần Điện.
Sở Thiên không trực tiếp về thẳng chỗ ở mà trước tiên tìm một góc không có ai, cởi bỏ hết trang bị rồi hủy hết.
Bố Lỗ Tư có thể gắn đá liên lạc tí hon lên người Lan Đức, chẳng lẽ hắn lại không tranh thủ gắn lên người Sở Thiên? Vì vậy Sở Thiên nên cẩn thận vẫn hơn.
Xong xuôi đâu đó, dùng Thần Lực kiểm tra thân thể một lượt rồi Sở Thiên mới trở về.
Ra ám hiệu cho A Mạt Kỳ đuổi Lan Đức đi, rồi Sở Thiên vào trong, “Bàn xong chưa?”
“Xong rồi. Lan Đức sẽ hạ độc ở tửu yến ngày sinh nhật Giáo Hoàng, rồi giá họa cho Hắc Ám Thần Điện!” A Mạt Kỳ thu lại phân thân của mình, “Cái chúng ta cần làm là trợ giúp hắn trừ khử cao thủ của Hắc Ám Thần Điện, rồi khống chế Hắc Ám Võ Sĩ!”
“Ngươi biết gì không? Hắc Ám Thần Điện cũng định khử Quang Minh Thần Điện vào ngày đó!” Sở Thiên cười: “Chúng đã biết kế hoạch của Quang Minh Thần Điện, hơn nữa những kẻ tín ngưỡng Tử Thần này còn tàn độc hơn, lấy người của bên mình làm mồi nhử, nhân cơ hội giết hết tất cả!”
“Ha ha, ngày sinh nhật Giáo Hoàng chẳng phải sẽ rất náo nhiệt sao?” A Mạt Kỳ phấn khích xoa xoa tay, “Ông chủ, chúng ta giúp bên nào?”
“Giúp bên nào? Không! Không! Không! Ai cũng không giúp!” Sở Thiên nheo mắt cười. “Hôm đó, ra sẽ thăng cấp cho ngươi và Anh Cách Lạp Mỗ! Rồi… hắc hắc, tranh thủ mười ngày này, ngươi tra cho ta bảo khố của Giáo Đình ở chỗ nào!”
“Ông chủ muốn đục nước béo cò, làm một mẻ lớn?” A Mạt Kỳ mắt sáng trưng.
“Đúng thế, ta cảm thấy rằng Thánh Sơn vào ngày đó nhất định sẽ là một trận loạn chiến!” Sở Thiên đập bàn, “Ta phải lấy hết những gì có thể lấy! Hừ, nội đấu của hai đại Thần Giáo Đình, mà ngươi và Anh Cách Lạp Mỗ sẽ đột phá tầng Thần Lực thứ ba, sẽ không một ai có thể ngăn cản chúng ta nữa!”
“Ông chủ, ta tra được rằng, ở Thánh Sơn có rất nhiều cao thủ Thần Cấp, nếu chúng ta đối phó với chúng thì ta và Anh Cách Lạp Mỗ nhất định phải sử dụng Thần Lực tầng thứ ba. Như thế liệu có dẫn Bào Uy Nhĩ đến không?” A Mạt Kỳ hơi lo lắng.
“Không sao, ta đã hỏi ba vị trưởng lão ở Ám Điện. Theo họ nói thì người tu luyện bên cạnh Lưỡi đao Phán Quyết sẽ được sự bảo vệ của nó, có khả năng ẩn giấu hơi thở. Chỉ cần các ngươi không để lộ Thần Lực tầng thứ ba quá rõ, sẽ không có ai phát hiện ra đâu!”
Nghĩ một lúc, Sở Thiên tổng kết: “Vì thế ngày sinh nhật Giáo Hoàng, quan trọng nhất là một chữ, nhanh!”
“Ta sẽ thăng cấp cho các ngươi khi hai Thần Điện bắt đầu tranh đấu. Rồi ngươi và Anh Cách Lạp Mỗ dựa vào Thần Lực tầng thứ ba, dùng tốc độ nhanh nhất trộm hết bảo khố của Giáo Đình!” Sở Thiên cười gian, “Sau đó chúng ta sẽ ẩn giấu khí tức tránh đi. Khà khà, dù Bào Uy Nhĩ có đến thì cũng không tìm được chúng ta!”
“Ông chủ anh minh!” A Mạt Kỳ cũng cười gian theo.
“Đúng rồi, khi thám thính Thần Điện ngươi nhất định phải cẩn thận. Ở đây có không ít cao thủ, ít ra ta cảm nhận được phía sau Hắc Ám Thần Điện có một sức mạnh không kém gì của ta!” Sở Thiên lại hỏi: “Mỹ nhân ngư đó thế nào rồi?”
“Ta đã để lại một phân thân nhỏ bên cạnh cô ta. Giờ nhất cử nhất động của cô ta cũng không qua được mắt ta!”
Sở Thiên yên tâm hơn rất nhiều, mười ngày tới đây là thời khắc quan trọng nhất, hắn không cho phép có sơ xuất gì, “Còn nữa, tiểu tử Khách Thu Sa không gây họa gì chứ?”
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Dường như là để trả lời Sở Thiên, một loạt tiếng nổ vang lên từ phía Hắc Ám Thần Điện!
……………………
Hậu thế hơn một trăm năm sau, Thần Thánh đại Tế Tự cấp mười, hiệu trưởng vĩ đại nhất trong lịch sử học viện Tế Tự Phất Lạp Địch Nặc, Địch Áo miện hạ trong ghi chép của mình có viết: tấm lòng rộng mở của sư phụ có khắp muôn nơi. Ví dụ như ma sủng của ngài, Khách Thu Sa tiên sinh đã gây ra vô số tai họa cho sư phụ nhưng sư phụ vẫn luôn dùng tấm lòng khoan hồng để cảm hóa. Hơn nữa chưa bao giờ sư phụ nghĩ đến việc làm theo quy tắc đại lục mà trục xuất Khách Thu Sa tiên sinh ra khỏi nhà…
Đánh giá về những lời này, vẫn là Tiểu Bạch lúc này đã biến thành mỹ nữ chỉ một câu nói đúng mấu chốt. Nếu ném tiểu tử Địch Áo ngươi vào dị giới, đồng thời không quay về được, thì ngươi không cần nhìn thấy quốc bảo của Huyễn Thú đại lục, chỉ cần nhìn thấy một con lợn thôi cũng không nỡ vứt đi!
Nguyên nhân chỉ là vì Sở Thiên nhớ trái đất thôi sao? Ít ra thì hiện tại Sở đại thiếu gia không cho là như vậy.
“Bắt lấy hắn, tên tiểu tặc trộm đồ, đừng có chạy!”
Vừa ra ngoài sân, Sở Thiên đã nhận thấy đèn đuốc sáng trưng, một đội võ sĩ mặc kim giáo đang thục mạng đuổi theo một thân ảnh tròn xoe.
Trên thân ảnh tròn xoe đó còn vác một cây trúc trái ngược hẳn với hình dáng của hắn.
“Vù! Vù! Ta chạy! Ta chạy! Lăn lộn ở đời không thể để người khác tóm được! Nếu không sau này còn đâu uy tín mà tự mình mở Đường Khẩu?!”
Lịch bịch!
Gấu trúc Tiểu Hùng Miêu nhất thời không để ý thế là bị vấp.
Lạch cạch!!
Khách Thu Sa quấn lấy cây trúc lăn đến chân Sở Thiên, “Lão đại, cơ hội cho lão đại biểu hiện đến rồi!”
Ôm chặt cứng cây trúc còn to hơn mình, Tiểu Hùng Miêu nằm phía sau Sở Thiên, “Huynh đệ ta đây gặp rắc rối rồi, lão đại giải quyết đi!”
Sở Thiên và A Mạt Kỳ tức nổ đom đóm, vào lúc quan trọng thế này mà tên tiểu tử khốn này còn gây họa!
Thở dài một cái, ma sủng của mình thì không thể không quản, Sở Thiên tiến lên một bước nói với đội võ sĩ: “Chư vị, đây là ma sủng Khách Thu Sa của ta, không biết nó đắc tội gì với các vị?”
“Ai dà, thì ra là điện hạ!”
Là thánh đồ, Sở Thiên được hưởng đại ngộ của đại giáo chủ, vì thế các võ sĩ cũng không dám thất lễ, cúi người nói: “Điện hạ, ma sủng của ngày ăn trộm trúc ở phía sau núi bị bọn ta phát hiện!”
“Thật là mất mặt!” A Mạt Kỳ lắc đầu.
Sở Thiên cũng phải nhăn nhó, “Cây trúc này có gì đặc biệt không?”
“Trúc thì không có gì đặc biệt, nó chỉ là đặc sản của Thánh Sơn mà những nơi khác trên đại lục không có!”
“Ồ, vậy thì cũng không có gì to tát!” Sở Thiên rút ra một túi tiền đưa cho các võ sĩ, “Cây trúc này coi như ta mua, các ngươi cứ về đi, chuyện hôm nay ta sẽ đích thân giải thích với Giáo Hoàng!”
Các võ sĩ cũng không còn cách nào, đành nhận tiền rồi đi, nhưng tên dẫn đầu vẫn trừng mắt nhìn Khách Thu Sa một cái, “Đừng có để ta bắt được lần nữa!”
“Ô kìa, ngươi dám trừng mắt với ta?!” Tiểu Hùng Miêu có Sở Thiên che chở, gan to ra không ít, tách cây trúc ra đứng lên trên là cao hơn một người, mà trên tay nó không biết có thêm một hồ lô rượu từ khi nào!
Bốp!
Hồ lô ném trúng đầu tên võ sĩ, Tiểu Hùng Miêu nhảy xuống lăn trên đất mấy vòng rồi lắc lắc cái hồ lô còn to hơn mình nói: “Ta đánh ngươi đáng đời, không đánh ngươi buồn đời!”
“Ha ha, trời đã tối lắm rồi, chư vị quay về nghỉ ngơi đi!” Sở Thiên nhấc Tiểu Hùng Miêu lên, quay đầu đi thẳng!
“Lão đại, trúc của ta!” Tiểu Hùng Miêu vẫn còn tiếc thứ yêu nhất của mình.
“A Mạt Kỳ, đem trúc theo!”
Trong phòng, Sở Thiên và A Mạt Kỳ đang nhìn Khách Thu Sa một cách chán nản, “Sao ngươi lại gây họa rồi? Không phải đã nói là mấy ngày nữa ta tìm Giáo Hoàng lấy cho ngươi cái ngươi cần sao hả?”
“Hì hì, thèm quá, không còn cách nào cả!” Tiểu Hùng Miêu cười toe toét lắc lư cái đầu, rồi vạch một đường trên đất trồng một cây trúc và bắt đầu ngồi gặm.
“Khốn kiếp, ngươi có thể tự biến ra trúc sao còn đi trộm hả?” Sở Thiên nổi giận bừng bừng.
“Ta hôm nay sau khi ăn trúc thì mới biến ra được mà!” Tiểu Hùng Miêu vẫn cười toe, nhưng tiến lại gần cây trúc trộm về, đá mạnh một cái: “Đây không phải trúc bình thường đâu!”
Bỗng từ trong cây trúc vỡ lăn ra một ông già béo mập thấp bé.
“Đây là… người lùn?” Sở Thiên kinh ngạc nhìn người lùn già trước mắt. Ông ta rất cường tráng, đầy cơ bắp, dưới cằm là bộ râu dài chấm mũi chân!
Nhưng người này lại đang trong tình trạng hôn mê.
“Thế này là sao?” Sở Thiên hỏi.
“Hèm hèm!” Tiểu Hùng Miêu hắng giọng, chắp hai tay sau lưng, lắc lư đầu nói: “Ta vẫn luôn tin rằng, ra ngoài lăn lộn với đời không phải dựa vào nắm đấm mà là vào cái này!”
Tiểu Hùng Miêu chỉ vào đầu mình, “Hôm nay ta đi trộm trúc, vốn đã thành công rồi, có điều ta lại phát hiện được phía dưới cây trúc một tấm ván rất dày! Bên trên còn có Thần Lực bao phủ! Đây là nơi nào chứ? Thánh Sơn Đỗ Lỗ Nam Hy, nơi cần ván che thế này nhất định có đồ tốt!”
“Vốn dĩ huynh đệ ta đây không có bản lĩnh xuyên qua được Thần Lực, nhưng lũ ngốc Giáo Đình lại để Thần Lực bên trên tấm gỗ, vì thế ta khống chế nó để đi vào. Kết quả, đoán xem ta nhìn thấy gì nào?”
“Thôi dài dòng đi!” A Mạt Kỳ lạnh lùng.
“Hà hà, ta nhìn thấy một căn mật thất!” Tiểu Hùng Miêu chỉ vào người lùn kia, “Lão già này đang ở bên trong chế tạo cái gì đó. Nhìn thấy ta lão ấy kinh ngạc lắm, sau khi biết ta không phải người của Giáo Đình thì một mực cầu xin ta cứu ra ngoài, còn nói sẽ cho ta lợi ích gì đó!”
Tiểu Hùng Miêu cười đắc ý, “Ta là ai chứ? Là Nam Hải Nhất Phiến Lục! Lợi ích… à không, là cứu người thì nhất định không thể bỏ qua! Nhưng ta biết, đem theo hắn nhất định sẽ bị phát hiện, vì thế ta mới đánh ngất hắn rồi cho vào bên trong cây trúc, làm ra vẻ trộm trúc bị phát hiện rồi danh chính ngôn thuận đưa hắn ra ngoài!”
“Hà hà, sao hả? Ta rất thông minh phải không?”
“Ừm, biểu hiện của ngươi rất tốt!” Sở Thiên nhận ra rằng Tiểu Hùng Miêu này cũng không phải chỉ biết gây họa.
“Làm hắn tỉnh lại đi!”
A Mạt Kỳ dùng đạn nước làm cho người lùn già kia tỉnh lại.
“Là các ngươi cứu ta hả?” lão già vừa tỉnh là tỏ ra vô cùng cao ngạo: “Ừm, chỉ cần các ngươi đưa ta ra khỏi Thánh Sơn, ta có thể miễn cưỡng tặng mỗi người một thứ vũ khí!”
“Sao? Không tin ta?” lão già thấy ánh mắt coi thường của Sở Thiên thì tức giận, “Nói cho ngươi biết, ta chính là Tây Cương!”
Tây Cương? Sở Thiên hơi có chút ấn tượng với cái tên này. Nghĩ kỹ một lúc, hình như Tề Bách Lâm từng nói có một lão nhân gia người lùn được sự bảo vệ của thần Công Tượng, biệt hiệu đại lục đệ nhất Công Tượng, rèn vũ khí dễ như ăn kẹo, cũng có tên là Tây Cương!
Sở Thiên không trực tiếp về thẳng chỗ ở mà trước tiên tìm một góc không có ai, cởi bỏ hết trang bị rồi hủy hết.
Bố Lỗ Tư có thể gắn đá liên lạc tí hon lên người Lan Đức, chẳng lẽ hắn lại không tranh thủ gắn lên người Sở Thiên? Vì vậy Sở Thiên nên cẩn thận vẫn hơn.
Xong xuôi đâu đó, dùng Thần Lực kiểm tra thân thể một lượt rồi Sở Thiên mới trở về.
Ra ám hiệu cho A Mạt Kỳ đuổi Lan Đức đi, rồi Sở Thiên vào trong, “Bàn xong chưa?”
“Xong rồi. Lan Đức sẽ hạ độc ở tửu yến ngày sinh nhật Giáo Hoàng, rồi giá họa cho Hắc Ám Thần Điện!” A Mạt Kỳ thu lại phân thân của mình, “Cái chúng ta cần làm là trợ giúp hắn trừ khử cao thủ của Hắc Ám Thần Điện, rồi khống chế Hắc Ám Võ Sĩ!”
“Ngươi biết gì không? Hắc Ám Thần Điện cũng định khử Quang Minh Thần Điện vào ngày đó!” Sở Thiên cười: “Chúng đã biết kế hoạch của Quang Minh Thần Điện, hơn nữa những kẻ tín ngưỡng Tử Thần này còn tàn độc hơn, lấy người của bên mình làm mồi nhử, nhân cơ hội giết hết tất cả!”
“Ha ha, ngày sinh nhật Giáo Hoàng chẳng phải sẽ rất náo nhiệt sao?” A Mạt Kỳ phấn khích xoa xoa tay, “Ông chủ, chúng ta giúp bên nào?”
“Giúp bên nào? Không! Không! Không! Ai cũng không giúp!” Sở Thiên nheo mắt cười. “Hôm đó, ra sẽ thăng cấp cho ngươi và Anh Cách Lạp Mỗ! Rồi… hắc hắc, tranh thủ mười ngày này, ngươi tra cho ta bảo khố của Giáo Đình ở chỗ nào!”
“Ông chủ muốn đục nước béo cò, làm một mẻ lớn?” A Mạt Kỳ mắt sáng trưng.
“Đúng thế, ta cảm thấy rằng Thánh Sơn vào ngày đó nhất định sẽ là một trận loạn chiến!” Sở Thiên đập bàn, “Ta phải lấy hết những gì có thể lấy! Hừ, nội đấu của hai đại Thần Giáo Đình, mà ngươi và Anh Cách Lạp Mỗ sẽ đột phá tầng Thần Lực thứ ba, sẽ không một ai có thể ngăn cản chúng ta nữa!”
“Ông chủ, ta tra được rằng, ở Thánh Sơn có rất nhiều cao thủ Thần Cấp, nếu chúng ta đối phó với chúng thì ta và Anh Cách Lạp Mỗ nhất định phải sử dụng Thần Lực tầng thứ ba. Như thế liệu có dẫn Bào Uy Nhĩ đến không?” A Mạt Kỳ hơi lo lắng.
“Không sao, ta đã hỏi ba vị trưởng lão ở Ám Điện. Theo họ nói thì người tu luyện bên cạnh Lưỡi đao Phán Quyết sẽ được sự bảo vệ của nó, có khả năng ẩn giấu hơi thở. Chỉ cần các ngươi không để lộ Thần Lực tầng thứ ba quá rõ, sẽ không có ai phát hiện ra đâu!”
Nghĩ một lúc, Sở Thiên tổng kết: “Vì thế ngày sinh nhật Giáo Hoàng, quan trọng nhất là một chữ, nhanh!”
“Ta sẽ thăng cấp cho các ngươi khi hai Thần Điện bắt đầu tranh đấu. Rồi ngươi và Anh Cách Lạp Mỗ dựa vào Thần Lực tầng thứ ba, dùng tốc độ nhanh nhất trộm hết bảo khố của Giáo Đình!” Sở Thiên cười gian, “Sau đó chúng ta sẽ ẩn giấu khí tức tránh đi. Khà khà, dù Bào Uy Nhĩ có đến thì cũng không tìm được chúng ta!”
“Ông chủ anh minh!” A Mạt Kỳ cũng cười gian theo.
“Đúng rồi, khi thám thính Thần Điện ngươi nhất định phải cẩn thận. Ở đây có không ít cao thủ, ít ra ta cảm nhận được phía sau Hắc Ám Thần Điện có một sức mạnh không kém gì của ta!” Sở Thiên lại hỏi: “Mỹ nhân ngư đó thế nào rồi?”
“Ta đã để lại một phân thân nhỏ bên cạnh cô ta. Giờ nhất cử nhất động của cô ta cũng không qua được mắt ta!”
Sở Thiên yên tâm hơn rất nhiều, mười ngày tới đây là thời khắc quan trọng nhất, hắn không cho phép có sơ xuất gì, “Còn nữa, tiểu tử Khách Thu Sa không gây họa gì chứ?”
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Dường như là để trả lời Sở Thiên, một loạt tiếng nổ vang lên từ phía Hắc Ám Thần Điện!
……………………
Hậu thế hơn một trăm năm sau, Thần Thánh đại Tế Tự cấp mười, hiệu trưởng vĩ đại nhất trong lịch sử học viện Tế Tự Phất Lạp Địch Nặc, Địch Áo miện hạ trong ghi chép của mình có viết: tấm lòng rộng mở của sư phụ có khắp muôn nơi. Ví dụ như ma sủng của ngài, Khách Thu Sa tiên sinh đã gây ra vô số tai họa cho sư phụ nhưng sư phụ vẫn luôn dùng tấm lòng khoan hồng để cảm hóa. Hơn nữa chưa bao giờ sư phụ nghĩ đến việc làm theo quy tắc đại lục mà trục xuất Khách Thu Sa tiên sinh ra khỏi nhà…
Đánh giá về những lời này, vẫn là Tiểu Bạch lúc này đã biến thành mỹ nữ chỉ một câu nói đúng mấu chốt. Nếu ném tiểu tử Địch Áo ngươi vào dị giới, đồng thời không quay về được, thì ngươi không cần nhìn thấy quốc bảo của Huyễn Thú đại lục, chỉ cần nhìn thấy một con lợn thôi cũng không nỡ vứt đi!
Nguyên nhân chỉ là vì Sở Thiên nhớ trái đất thôi sao? Ít ra thì hiện tại Sở đại thiếu gia không cho là như vậy.
“Bắt lấy hắn, tên tiểu tặc trộm đồ, đừng có chạy!”
Vừa ra ngoài sân, Sở Thiên đã nhận thấy đèn đuốc sáng trưng, một đội võ sĩ mặc kim giáo đang thục mạng đuổi theo một thân ảnh tròn xoe.
Trên thân ảnh tròn xoe đó còn vác một cây trúc trái ngược hẳn với hình dáng của hắn.
“Vù! Vù! Ta chạy! Ta chạy! Lăn lộn ở đời không thể để người khác tóm được! Nếu không sau này còn đâu uy tín mà tự mình mở Đường Khẩu?!”
Lịch bịch!
Gấu trúc Tiểu Hùng Miêu nhất thời không để ý thế là bị vấp.
Lạch cạch!!
Khách Thu Sa quấn lấy cây trúc lăn đến chân Sở Thiên, “Lão đại, cơ hội cho lão đại biểu hiện đến rồi!”
Ôm chặt cứng cây trúc còn to hơn mình, Tiểu Hùng Miêu nằm phía sau Sở Thiên, “Huynh đệ ta đây gặp rắc rối rồi, lão đại giải quyết đi!”
Sở Thiên và A Mạt Kỳ tức nổ đom đóm, vào lúc quan trọng thế này mà tên tiểu tử khốn này còn gây họa!
Thở dài một cái, ma sủng của mình thì không thể không quản, Sở Thiên tiến lên một bước nói với đội võ sĩ: “Chư vị, đây là ma sủng Khách Thu Sa của ta, không biết nó đắc tội gì với các vị?”
“Ai dà, thì ra là điện hạ!”
Là thánh đồ, Sở Thiên được hưởng đại ngộ của đại giáo chủ, vì thế các võ sĩ cũng không dám thất lễ, cúi người nói: “Điện hạ, ma sủng của ngày ăn trộm trúc ở phía sau núi bị bọn ta phát hiện!”
“Thật là mất mặt!” A Mạt Kỳ lắc đầu.
Sở Thiên cũng phải nhăn nhó, “Cây trúc này có gì đặc biệt không?”
“Trúc thì không có gì đặc biệt, nó chỉ là đặc sản của Thánh Sơn mà những nơi khác trên đại lục không có!”
“Ồ, vậy thì cũng không có gì to tát!” Sở Thiên rút ra một túi tiền đưa cho các võ sĩ, “Cây trúc này coi như ta mua, các ngươi cứ về đi, chuyện hôm nay ta sẽ đích thân giải thích với Giáo Hoàng!”
Các võ sĩ cũng không còn cách nào, đành nhận tiền rồi đi, nhưng tên dẫn đầu vẫn trừng mắt nhìn Khách Thu Sa một cái, “Đừng có để ta bắt được lần nữa!”
“Ô kìa, ngươi dám trừng mắt với ta?!” Tiểu Hùng Miêu có Sở Thiên che chở, gan to ra không ít, tách cây trúc ra đứng lên trên là cao hơn một người, mà trên tay nó không biết có thêm một hồ lô rượu từ khi nào!
Bốp!
Hồ lô ném trúng đầu tên võ sĩ, Tiểu Hùng Miêu nhảy xuống lăn trên đất mấy vòng rồi lắc lắc cái hồ lô còn to hơn mình nói: “Ta đánh ngươi đáng đời, không đánh ngươi buồn đời!”
“Ha ha, trời đã tối lắm rồi, chư vị quay về nghỉ ngơi đi!” Sở Thiên nhấc Tiểu Hùng Miêu lên, quay đầu đi thẳng!
“Lão đại, trúc của ta!” Tiểu Hùng Miêu vẫn còn tiếc thứ yêu nhất của mình.
“A Mạt Kỳ, đem trúc theo!”
Trong phòng, Sở Thiên và A Mạt Kỳ đang nhìn Khách Thu Sa một cách chán nản, “Sao ngươi lại gây họa rồi? Không phải đã nói là mấy ngày nữa ta tìm Giáo Hoàng lấy cho ngươi cái ngươi cần sao hả?”
“Hì hì, thèm quá, không còn cách nào cả!” Tiểu Hùng Miêu cười toe toét lắc lư cái đầu, rồi vạch một đường trên đất trồng một cây trúc và bắt đầu ngồi gặm.
“Khốn kiếp, ngươi có thể tự biến ra trúc sao còn đi trộm hả?” Sở Thiên nổi giận bừng bừng.
“Ta hôm nay sau khi ăn trúc thì mới biến ra được mà!” Tiểu Hùng Miêu vẫn cười toe, nhưng tiến lại gần cây trúc trộm về, đá mạnh một cái: “Đây không phải trúc bình thường đâu!”
Bỗng từ trong cây trúc vỡ lăn ra một ông già béo mập thấp bé.
“Đây là… người lùn?” Sở Thiên kinh ngạc nhìn người lùn già trước mắt. Ông ta rất cường tráng, đầy cơ bắp, dưới cằm là bộ râu dài chấm mũi chân!
Nhưng người này lại đang trong tình trạng hôn mê.
“Thế này là sao?” Sở Thiên hỏi.
“Hèm hèm!” Tiểu Hùng Miêu hắng giọng, chắp hai tay sau lưng, lắc lư đầu nói: “Ta vẫn luôn tin rằng, ra ngoài lăn lộn với đời không phải dựa vào nắm đấm mà là vào cái này!”
Tiểu Hùng Miêu chỉ vào đầu mình, “Hôm nay ta đi trộm trúc, vốn đã thành công rồi, có điều ta lại phát hiện được phía dưới cây trúc một tấm ván rất dày! Bên trên còn có Thần Lực bao phủ! Đây là nơi nào chứ? Thánh Sơn Đỗ Lỗ Nam Hy, nơi cần ván che thế này nhất định có đồ tốt!”
“Vốn dĩ huynh đệ ta đây không có bản lĩnh xuyên qua được Thần Lực, nhưng lũ ngốc Giáo Đình lại để Thần Lực bên trên tấm gỗ, vì thế ta khống chế nó để đi vào. Kết quả, đoán xem ta nhìn thấy gì nào?”
“Thôi dài dòng đi!” A Mạt Kỳ lạnh lùng.
“Hà hà, ta nhìn thấy một căn mật thất!” Tiểu Hùng Miêu chỉ vào người lùn kia, “Lão già này đang ở bên trong chế tạo cái gì đó. Nhìn thấy ta lão ấy kinh ngạc lắm, sau khi biết ta không phải người của Giáo Đình thì một mực cầu xin ta cứu ra ngoài, còn nói sẽ cho ta lợi ích gì đó!”
Tiểu Hùng Miêu cười đắc ý, “Ta là ai chứ? Là Nam Hải Nhất Phiến Lục! Lợi ích… à không, là cứu người thì nhất định không thể bỏ qua! Nhưng ta biết, đem theo hắn nhất định sẽ bị phát hiện, vì thế ta mới đánh ngất hắn rồi cho vào bên trong cây trúc, làm ra vẻ trộm trúc bị phát hiện rồi danh chính ngôn thuận đưa hắn ra ngoài!”
“Hà hà, sao hả? Ta rất thông minh phải không?”
“Ừm, biểu hiện của ngươi rất tốt!” Sở Thiên nhận ra rằng Tiểu Hùng Miêu này cũng không phải chỉ biết gây họa.
“Làm hắn tỉnh lại đi!”
A Mạt Kỳ dùng đạn nước làm cho người lùn già kia tỉnh lại.
“Là các ngươi cứu ta hả?” lão già vừa tỉnh là tỏ ra vô cùng cao ngạo: “Ừm, chỉ cần các ngươi đưa ta ra khỏi Thánh Sơn, ta có thể miễn cưỡng tặng mỗi người một thứ vũ khí!”
“Sao? Không tin ta?” lão già thấy ánh mắt coi thường của Sở Thiên thì tức giận, “Nói cho ngươi biết, ta chính là Tây Cương!”
Tây Cương? Sở Thiên hơi có chút ấn tượng với cái tên này. Nghĩ kỹ một lúc, hình như Tề Bách Lâm từng nói có một lão nhân gia người lùn được sự bảo vệ của thần Công Tượng, biệt hiệu đại lục đệ nhất Công Tượng, rèn vũ khí dễ như ăn kẹo, cũng có tên là Tây Cương!
/597
|