Huyết Hải đại khái không hiểu ý nghĩa của từ “Chủ nhân”, A Mạt Kỳ thấy vậy rất phẫn nộ, nhưng Sở Thiên lại nhún vai cho qua, lại còn cảm thấy hài lòng.
Đối với một Huyết Hải tựa như mãnh thú mà nói, cái gì mới có thể làm hắn thực sự gần gũi với Sở Thiên? Thức ăn, tiền bạc, quyền lực, những thứ ấy hắn đều không cần, vì hắn là Huyết Hải, những thứ hắn cần đều giống nhau, vậy chính là bản năng dục vọng của nó - hấp thu nguyên tố đồng hóa!
Nguyên tố ở đâu đều có, cơ bản không cần Sở Thiên đem đến cho hắn! Vì vậy muốn thực sự thu phục hắn chỉ có cách đi một con đường khác.
Đưa ánh mắt dò hỏi A Mạt Kỳ, Sở Thiên không tiện nói rõ, chỉ dùng tay chém xuống đất, ý hỏi A Mạt Kỳ có thể giết chết hoàn toàn Huyết Hải được hay không, hoặc ý là, nếu Huyết Hải đột nhiên nổi loạn, A Mạt Kỳ có thể bảo vệ an toàn cho Sở Thiên được hay không.
A Mạt Kỳ hiểu ý, gật gật đầu.
Sở Thiên nhận được câu trả lời rõ ràng của A Mạt Kỳ, cười cười, hơi lùi về phía sau một bước, dành khoảng trống giữa mình và Huyết Hải cho A Mạt Kỳ, sau đó cúi người xuống nói: “Có biết tại sao vừa rồi ngươi lại bị đau đớn như vậy không!”
Nói rồi, Sở Thiên dùng dao phẫu thuật cắt một ít da trên đầu ngón tay, máu nhỏ rơi xuống bên cạnh tinh hạch của Huyết Hải.
Tinh hạch Huyết Hải quả nhiên sợ đến nỗi cuộn mình lại ngay.
Sở Thiên ha hả cười, lau máu đi, “Ý của chủ nhân là, sau này ngươi mãi mãi phải nghe theo lời của ta, ta bảo ngươi làm gì thì ngươi phải làm điều đấy. Nếu ngươi không nghe lời, vậy sẽ dùng thứ vừa rồi để giết chết ngươi!”
Huyết Hải một lúc lâu không phản ứng gì, hình như đang tiêu hóa ý tứ của Sở Thiên.
Sở Thiên cười rồi nói tiếp: “Nhưng, ta bảo đảm sau này ngươi sẽ không bị làm hại!”
Có thể được an toàn, nhưng vình viễn phải tuân lời. Huyết Hải không phải là đủ thông minh để so đo thiệt hơn trong chuyện này, thực ra từ sau khi hắn có được thần trí cho đến giờ, người đầu tiên hắn gặp gỡ chính là Sở Thiên.
Một vạn năm nay đã từng có người đến mặt trăng, nhưng những người này không phải là thực lực quá yếu ớt nên bị hấp thu, thì cũng là do quá mạnh, cơ bản không để ý đến một quái vật. Vì thế, kinh nghiệm gặp gỡ giữa Huyết Hải và những sinh vật trí tuệ thực sự là không có.
Tinh hạch Huyết Hải khó quyết định, Sở Thiên cười nhạt, sau đó châm thêm một đuốc lửa, “Nếu ngươi không đồng ý, ta sẽ giết chết ngươi!”
Lời đe dọa trắng trợn, nhưng đối với Huyết Hải lại rất có tác dụng. Ham muốn của hắn quả thật rất đơn giản, có thể sống tiếp, hơn nữa ăn no bụng là đủ. “Đừng giết ta, ta đồng ý rồi! Chủ nhân!”
Sở Thiên gật đầu, rất đón nhận ma sủng mới này.
Không phải Sở Thiên cố tình che giấu niềm vui của mình, mà thực sự hắn không vui lắm, tuy đây là một Cao Vị Thần sủng, nhưng trong thời gian ngắn cơ bản vẫn không sử dụng đến được.
Đừng quên, Huyết Hải không thể điều khiển được cơ thể của mình, nghĩ thử một chút xem, nếu Sở Thiên nghĩ cách để đưa cả cái “biển” này về Bố Lôi Trạch, vậy sẽ có thể có hậu quả như thế nào? Chỉ sợ là cả vạn dặm Bố Lôi Trach đều sẽ biến thành máu hết, sau đó, chính là hàng xóm Bào Uy Nhĩ bởi vì Biển Cấm cũng bị ô nhiễm, nên sẽ đem những tính sổ lên đầu Sở Thiên mất.
Vì thế tạm thời Sở Thiên chỉ có thể đem tinh hạch của Huyết Hải mang về, mang thêm cả một phần thân thể, đợi đến khi hắn có thể hoàn toàn khống chế được khả năng đồng hóa của mình, sẽ làm rộng thân thể của nó ra. Nhìn lại mặt biển vì không còn tinh hạch nữa nên trở lại yên bình, Sở Thiên một mặt lệnh cho A Mạt Kỳ dùng không gian giới chỉ lấy nước biển chỉ bằng một bồn tắm, sau đó tinh hạch đã tách biệt với Huyết Hải được để vào trong hộp đựng dụng cụ phẫu thuật. Sau đó đưa cho A Mạt Kỳ bảo quản.
Đây chỉ là bước đầu tiên, công cuộc thu phục Huyết Hải vẫn chưa xong, đợi sau khi trở về, Sở Thiên sẽ sai Thánh Sơn Giáo Đình cho vài cuồng tín đồ tẩy não cho Huyết Hải, làm hắn cũng trở thành một cuồng tín đồ của Sở Thiên.
Trong tay giữ bình đựng tinh hạch, Sở Thiên cười trầm ngâm nói: “Sau này, gọi ngươi là Mai Nhĩ Kim Tư!”
Như vậy, sau này trong bất cứ ghi chép điển tịch nào cũng không có lưu lại, nhưng vô số người đều ghê sợ sát thủ hàng đầu Bố Lôi Trạch, Huyết Thú Mai Nhĩ Kim Tư trên mặt trăng được lặng lẽ thêm vào gia tộc Phất Lạp Địch Nặc
.......................
Không có tinh hạch, Huyết Hải giống như xác chết không có thần trí, lĩnh vực đồng hóa dĩ nhiên cũng không còn nữa.
Bay lên trên cự ly vài chục thước, phong khẩu trên trời cũng không còn nữa. Sở Thiên liền an tâm bay tiếp lên cao. Cuối cùng cũng có thể quan sát hết toàn bộ mặt trăng.
Cả bán cầu hoàn toàn là một vùng biển màu đỏ máu, điều này không khỏi làm người ta phải kinh ngạc trước sự bao la rộng lớn của Mai Nhĩ Kim Tư, thời gian hơn vạn năm, nó dùng nguyên tố của nửa mặt trăng nuôi dưỡng bản thân. Lớn đến như vậy cũng không có gì quá ngạc nhiên.
Chỗ mặt phẳng trên cột đá Sở Thiên vừa ở đó cũng chính là vị trí trung tâm trên chính diện của mặt trăng, xung quanh nó còn có vài cột đá đâm sâu vào lòng biển, hướng lên không trung, những cột đá này tạo thành một quần thể đá hình thù kỳ dị.
Trong vùng nước biển cách xa quần thể đá, sừng sững một thân tháp cao màu vàng đất, chính là tháp cao nối liền tinh cầu Huyễn Thú và mặt trăng.
Từ trên mặt trăng nhìn về Huyễn Thú Tinh, tự nhiên lại là một màu đen, thế nhưng mấy ngọn tháp từ Huyễn Thú Tinh lại rất kỳ vĩ, mỗi tháp lại nối liền với một tinh cầu, mặt trăng chỉ là một trong những tinh cầu nhỏ nhất mà thôi.
So sánh một chút mấy ngọn tháp, Sở Thiên phát hiện ra một hiện tượng thú vị, “A Mạt Kỳ ngươi xem kìa, tất cả các tháp đều thẳng chỉ duy có tháp hướng về mặt trăng là cong, hình như có ai đó đã nắn mặt trăng một cái, làm nó cong như vậy... còn nữa, vị trí của những ngọn tháp này tại sao ta thấy rất quen?”
“Ông chủ, vị trí của những tháp này và vị trí của quần thể đá dưới chân chúng ta giống hệt nhau!” A Mạt Kỳ nhìn chằm chằm vào quần thể đá, trầm ngâm nói: “Thứ tự sắp xếp những khối đá này, có lẽ là một loại Thượng Cổ Pháp Trận!
Sở Thiên nghe vậy thấy rất bất ngờ, không hề nghĩ tại sao A Mạt Kỳ lại có thể biết được Thượng Cổ Pháp Trận mà vội mở hộp phẫu thuật, nói với Mai Nhĩ Kim Tư: “Những cột đá này để làm gì?”
“Không biết, từ khi ta có trí nhớ chúng đã ở đó rồi!” Mai Nhĩ Kim Tư trả lời: “Dưới cột đá có một thứ, nhưng ta không dám tới đó đâu. ”
Mắt A Mạt Kỳ chợt sáng lên: “Ông chủ... ”
Không đợi A Mạt Kỳ nói xong, Sở Thiên đã lắc đầu ngay, hắn thực sự hơi thấy sợ rồi.
Sở Thiên luôn rất thận trọng, nhưng lần này cuộc hành trình trên mặt trăng đã có những cảnh cáo với hắn. Nhưng hắn đắc ý suýt nữa bỏ mạng ở nơi này. Vì thế, hắn bất đắc dĩ càng thận trọng hơn với môi trường trên mặt trăng.
Nếu không gặp may, thì Sở Thiên và A Mạt Kỳ chắc đã biến thành máu rồi, hắn đã thấy đủ sự kinh khủng của Mai Nhĩ Kim Tư rồi, nhưng giờ đây trên mặt trăng lại có thứ có thể làm cho Mai Nhĩ Kim Tư sợ không dám lại gần. Vậy Sở Thiên càng không dám đi xem rồi!
Thế nhưng Sở Thiên vẫn có chút không cam tâm, “Ngươi tự đi mà xem!”
Sở Thiên bĩu môi, cười khổ sở, nếu hắn dám tự mình đi xem thì đã đi từ lâu rồi, cớ gì vẫn ở đây nhiều lời chứ.
Nhìn biển máu, rồi nhìn Mai Nhĩ Kim Tư, Sở Thiên liền nảy ra một sáng kiến, vừa thả Mai Nhĩ Kim Tư từ trong bình ra, vừa cười nói: “Bây giờ ta sẽ cho người quay trở lại trong cơ thể, sau đó ngươi hãy làm cơ thể của ngươi tách ra từ chỗ cột đá, như vậy ta có thể nhìn thấy được rồi. ”
Mai Nhĩ Kim Tư không thể khống chế được cơ thể, có nghĩa là nói hắn không thể khống chế được lĩnh vực đồng hóa của mình. Thế nhưng điều khiển nước biển vận động thì hắn có thể làm được.
Rất nhanh, Huyết Hải giống như một chiếc rèm cửa được kéo ra hai bên, để lộ ra vùng có cột đá ấy.
Thạch trận không biết dài bao nhiêu, phía dưới một màu đen sẫm, sâu không nhìn thấy được đáy.
Sở Thiên vẫy vẫy A Mạt Kỳ “Ngươi hãy phái một phân thân đi xuống trước xem sao!”
..................
Sở Thiên căn bản không nghĩ đến. Cách làm nhất thời của hắn đã ảnh hưởng lớn như thế nào đến Huyễn Thú đại đô.
Mai Nhĩ Kim Tư khống chế hải dương tách thành một khe ở giữa, làm sạch hết nước ở gần các cột đá. Nhưng cột đá tổng cộng gồm bảy cột, khảng cách giữa các cột đều cả trăm thước. Không gian lập thể sáu cột đá tạo thành rộng bao nhiêu? Muốn một lần có thể nhìn thấy toàn cảnh nước biển bị lấy đi có bao nhiêu cơ hội? Số nước bị lấy đi ấy đã đi đâu?
Hiện tại phía dưới mặt trăng có thêm một động không khổng lồ, hàng trăm vạn mét khối nước bị mang đến nơi khác. Hơn nữa, do sự khống chế của Mai Nhĩ Kim Tư, số nước ấy cũng không tới được những nơi khác trên mặt trăng. Mà chỉ chuyển động một trái một phải, giống như hai vòng tròn lớn lơ lửng trên không trung.
Mấy trăm vạn khối nước biển, tạo thành hai khối tròn, diện tích của nó có thể đoán được rộng như thế nào, tuy không thể so sánh với bề rộng của mặt trăng nhưng cũng không có chênh lệch lớn lắm.
Vì vậy lúc này, những người trên Huyễn Thú đại lục nhìn thấy cảnh tượng Hồng Nguyệt bắt đầu biến đổi.
Lúc đầu là những hồng quang trên mặt trăng trở lên chói lọi hơn, tiếp đó là một điểm đen lớn xuất hiện trên đó, sau đó, bên cạnh mặt trăng lại xuất hiện hai thể cầu tròn tròn, màu đỏ tươi.
Ba vầng Hồng Nguyệt!
..................
Đại lục Đông Phương, cảnh địa của Lôi Tư đế quốc. Quân đoàn Quang Minh Bố Lôi Trạch vẫn đang đóng quân ở đó, điên cuồng tìm kiếm Tiểu Sở Viêm.
Grào............
Tiếng sói hú thê thảm vang ra từ trong quân doanh của Quang Minh quân đoàn
Thần sắc của Sắt Lâm Na tọa trấn trong quân chợt thay đổi, ngẩng đầu nhìn lên trời, “Ba vầng Hồng Nguyệt? Lẽ nào La Tân… ”
Ngay sau đó, Sử Đế Phân đang cùng nghiên cứu trù nghệ với La Tân xông vào, “Không hay rồi, tiểu La Tân đã ngất xỉu!”
“Lệnh cho tất cả mọi người tránh xa binh doanh!” Sắt Lâm Na nhíu mày suy tính, nói với Anh Cách Lạp Mỗ: “Ngươi hãy nghĩ cách để La Tân biến thành người sói đẫn tới quân doanh Lôi Tư. Chú ý an toàn! Đợi La Tân biến hình xong lại mang nó trở lại! Tuyệt đối không được cho hắn biết thân phận người sói của hắn!”
“Vâng, bà chủ!” Anh Cách Lạp Mỗ nhận lệnh rời đi.
Sắt Lâm Na đang trong trạng thái kiệt sức cả về thể xác và tinh thần, nàng ngồi trở lại ghế, con trai mất tích, phu quân cũng không biết bị đưa đi đâu, Bào Uy Nhĩ còn đang chờ giải thích. Trong vương quốc, một nhóm lão nhân hơn chín mươi tuổi đang quỳ ngoài cửa, xin chỉ thị Bố Lôi Trạch trợ giúp tấn công đế đô Lôi Tư... mấy ngày gần đây, Sắt Lâm Na vô cùng mệt mỏi!
..................
Trên mặt trăng, Sở Thiên cũng không khá hơn.
Khi toàn bộ sáu cột đá lộ rõ, một áp lực long trời lở đất từ phía dưới tràn lên.
A Mạt Kỳ đứng chắn trước Sở Thiên, nhưng cũng không quá lo lắng, bởi vì thân phận của hắn chưa từng có dấu hiệu có thể gặp nguy hiểm, vì thế hắn trêu chọc, “Thứ phía dưới ông chủ vô cùng mạnh, không có Mai Nhĩ Kim Tư chống đỡ, chưa biết chừng thần lực tầng thứ sáu đó có thể truyền đến Huyễn Thú đại lục mất!”
“Không thể nào đâu?” Sở Thiên nhìn thấy vẻ thoải mái của A Mạt Kỳ, biết là không có nguy hiểm, bèn đùa lại rằng: “Giữa nguyệt cầu và Huyễn Thú đại lục là thế giới hỗn độn, không có nguyên tố hắn làm sao mà truyền đi được? Ha ha, trừ khi giống như Mạt Khắc nói, phía dưới là lực lượng Chủ Thần tầng thứ sáu của hỗn độn ngoài không trung!”
Lúc này, phân thân của A Mạt Kỳ đã quay lại, “Ông chủ, phía dưới là một cái xác của một con sói!”
Đối với một Huyết Hải tựa như mãnh thú mà nói, cái gì mới có thể làm hắn thực sự gần gũi với Sở Thiên? Thức ăn, tiền bạc, quyền lực, những thứ ấy hắn đều không cần, vì hắn là Huyết Hải, những thứ hắn cần đều giống nhau, vậy chính là bản năng dục vọng của nó - hấp thu nguyên tố đồng hóa!
Nguyên tố ở đâu đều có, cơ bản không cần Sở Thiên đem đến cho hắn! Vì vậy muốn thực sự thu phục hắn chỉ có cách đi một con đường khác.
Đưa ánh mắt dò hỏi A Mạt Kỳ, Sở Thiên không tiện nói rõ, chỉ dùng tay chém xuống đất, ý hỏi A Mạt Kỳ có thể giết chết hoàn toàn Huyết Hải được hay không, hoặc ý là, nếu Huyết Hải đột nhiên nổi loạn, A Mạt Kỳ có thể bảo vệ an toàn cho Sở Thiên được hay không.
A Mạt Kỳ hiểu ý, gật gật đầu.
Sở Thiên nhận được câu trả lời rõ ràng của A Mạt Kỳ, cười cười, hơi lùi về phía sau một bước, dành khoảng trống giữa mình và Huyết Hải cho A Mạt Kỳ, sau đó cúi người xuống nói: “Có biết tại sao vừa rồi ngươi lại bị đau đớn như vậy không!”
Nói rồi, Sở Thiên dùng dao phẫu thuật cắt một ít da trên đầu ngón tay, máu nhỏ rơi xuống bên cạnh tinh hạch của Huyết Hải.
Tinh hạch Huyết Hải quả nhiên sợ đến nỗi cuộn mình lại ngay.
Sở Thiên ha hả cười, lau máu đi, “Ý của chủ nhân là, sau này ngươi mãi mãi phải nghe theo lời của ta, ta bảo ngươi làm gì thì ngươi phải làm điều đấy. Nếu ngươi không nghe lời, vậy sẽ dùng thứ vừa rồi để giết chết ngươi!”
Huyết Hải một lúc lâu không phản ứng gì, hình như đang tiêu hóa ý tứ của Sở Thiên.
Sở Thiên cười rồi nói tiếp: “Nhưng, ta bảo đảm sau này ngươi sẽ không bị làm hại!”
Có thể được an toàn, nhưng vình viễn phải tuân lời. Huyết Hải không phải là đủ thông minh để so đo thiệt hơn trong chuyện này, thực ra từ sau khi hắn có được thần trí cho đến giờ, người đầu tiên hắn gặp gỡ chính là Sở Thiên.
Một vạn năm nay đã từng có người đến mặt trăng, nhưng những người này không phải là thực lực quá yếu ớt nên bị hấp thu, thì cũng là do quá mạnh, cơ bản không để ý đến một quái vật. Vì thế, kinh nghiệm gặp gỡ giữa Huyết Hải và những sinh vật trí tuệ thực sự là không có.
Tinh hạch Huyết Hải khó quyết định, Sở Thiên cười nhạt, sau đó châm thêm một đuốc lửa, “Nếu ngươi không đồng ý, ta sẽ giết chết ngươi!”
Lời đe dọa trắng trợn, nhưng đối với Huyết Hải lại rất có tác dụng. Ham muốn của hắn quả thật rất đơn giản, có thể sống tiếp, hơn nữa ăn no bụng là đủ. “Đừng giết ta, ta đồng ý rồi! Chủ nhân!”
Sở Thiên gật đầu, rất đón nhận ma sủng mới này.
Không phải Sở Thiên cố tình che giấu niềm vui của mình, mà thực sự hắn không vui lắm, tuy đây là một Cao Vị Thần sủng, nhưng trong thời gian ngắn cơ bản vẫn không sử dụng đến được.
Đừng quên, Huyết Hải không thể điều khiển được cơ thể của mình, nghĩ thử một chút xem, nếu Sở Thiên nghĩ cách để đưa cả cái “biển” này về Bố Lôi Trạch, vậy sẽ có thể có hậu quả như thế nào? Chỉ sợ là cả vạn dặm Bố Lôi Trach đều sẽ biến thành máu hết, sau đó, chính là hàng xóm Bào Uy Nhĩ bởi vì Biển Cấm cũng bị ô nhiễm, nên sẽ đem những tính sổ lên đầu Sở Thiên mất.
Vì thế tạm thời Sở Thiên chỉ có thể đem tinh hạch của Huyết Hải mang về, mang thêm cả một phần thân thể, đợi đến khi hắn có thể hoàn toàn khống chế được khả năng đồng hóa của mình, sẽ làm rộng thân thể của nó ra. Nhìn lại mặt biển vì không còn tinh hạch nữa nên trở lại yên bình, Sở Thiên một mặt lệnh cho A Mạt Kỳ dùng không gian giới chỉ lấy nước biển chỉ bằng một bồn tắm, sau đó tinh hạch đã tách biệt với Huyết Hải được để vào trong hộp đựng dụng cụ phẫu thuật. Sau đó đưa cho A Mạt Kỳ bảo quản.
Đây chỉ là bước đầu tiên, công cuộc thu phục Huyết Hải vẫn chưa xong, đợi sau khi trở về, Sở Thiên sẽ sai Thánh Sơn Giáo Đình cho vài cuồng tín đồ tẩy não cho Huyết Hải, làm hắn cũng trở thành một cuồng tín đồ của Sở Thiên.
Trong tay giữ bình đựng tinh hạch, Sở Thiên cười trầm ngâm nói: “Sau này, gọi ngươi là Mai Nhĩ Kim Tư!”
Như vậy, sau này trong bất cứ ghi chép điển tịch nào cũng không có lưu lại, nhưng vô số người đều ghê sợ sát thủ hàng đầu Bố Lôi Trạch, Huyết Thú Mai Nhĩ Kim Tư trên mặt trăng được lặng lẽ thêm vào gia tộc Phất Lạp Địch Nặc
.......................
Không có tinh hạch, Huyết Hải giống như xác chết không có thần trí, lĩnh vực đồng hóa dĩ nhiên cũng không còn nữa.
Bay lên trên cự ly vài chục thước, phong khẩu trên trời cũng không còn nữa. Sở Thiên liền an tâm bay tiếp lên cao. Cuối cùng cũng có thể quan sát hết toàn bộ mặt trăng.
Cả bán cầu hoàn toàn là một vùng biển màu đỏ máu, điều này không khỏi làm người ta phải kinh ngạc trước sự bao la rộng lớn của Mai Nhĩ Kim Tư, thời gian hơn vạn năm, nó dùng nguyên tố của nửa mặt trăng nuôi dưỡng bản thân. Lớn đến như vậy cũng không có gì quá ngạc nhiên.
Chỗ mặt phẳng trên cột đá Sở Thiên vừa ở đó cũng chính là vị trí trung tâm trên chính diện của mặt trăng, xung quanh nó còn có vài cột đá đâm sâu vào lòng biển, hướng lên không trung, những cột đá này tạo thành một quần thể đá hình thù kỳ dị.
Trong vùng nước biển cách xa quần thể đá, sừng sững một thân tháp cao màu vàng đất, chính là tháp cao nối liền tinh cầu Huyễn Thú và mặt trăng.
Từ trên mặt trăng nhìn về Huyễn Thú Tinh, tự nhiên lại là một màu đen, thế nhưng mấy ngọn tháp từ Huyễn Thú Tinh lại rất kỳ vĩ, mỗi tháp lại nối liền với một tinh cầu, mặt trăng chỉ là một trong những tinh cầu nhỏ nhất mà thôi.
So sánh một chút mấy ngọn tháp, Sở Thiên phát hiện ra một hiện tượng thú vị, “A Mạt Kỳ ngươi xem kìa, tất cả các tháp đều thẳng chỉ duy có tháp hướng về mặt trăng là cong, hình như có ai đó đã nắn mặt trăng một cái, làm nó cong như vậy... còn nữa, vị trí của những ngọn tháp này tại sao ta thấy rất quen?”
“Ông chủ, vị trí của những tháp này và vị trí của quần thể đá dưới chân chúng ta giống hệt nhau!” A Mạt Kỳ nhìn chằm chằm vào quần thể đá, trầm ngâm nói: “Thứ tự sắp xếp những khối đá này, có lẽ là một loại Thượng Cổ Pháp Trận!
Sở Thiên nghe vậy thấy rất bất ngờ, không hề nghĩ tại sao A Mạt Kỳ lại có thể biết được Thượng Cổ Pháp Trận mà vội mở hộp phẫu thuật, nói với Mai Nhĩ Kim Tư: “Những cột đá này để làm gì?”
“Không biết, từ khi ta có trí nhớ chúng đã ở đó rồi!” Mai Nhĩ Kim Tư trả lời: “Dưới cột đá có một thứ, nhưng ta không dám tới đó đâu. ”
Mắt A Mạt Kỳ chợt sáng lên: “Ông chủ... ”
Không đợi A Mạt Kỳ nói xong, Sở Thiên đã lắc đầu ngay, hắn thực sự hơi thấy sợ rồi.
Sở Thiên luôn rất thận trọng, nhưng lần này cuộc hành trình trên mặt trăng đã có những cảnh cáo với hắn. Nhưng hắn đắc ý suýt nữa bỏ mạng ở nơi này. Vì thế, hắn bất đắc dĩ càng thận trọng hơn với môi trường trên mặt trăng.
Nếu không gặp may, thì Sở Thiên và A Mạt Kỳ chắc đã biến thành máu rồi, hắn đã thấy đủ sự kinh khủng của Mai Nhĩ Kim Tư rồi, nhưng giờ đây trên mặt trăng lại có thứ có thể làm cho Mai Nhĩ Kim Tư sợ không dám lại gần. Vậy Sở Thiên càng không dám đi xem rồi!
Thế nhưng Sở Thiên vẫn có chút không cam tâm, “Ngươi tự đi mà xem!”
Sở Thiên bĩu môi, cười khổ sở, nếu hắn dám tự mình đi xem thì đã đi từ lâu rồi, cớ gì vẫn ở đây nhiều lời chứ.
Nhìn biển máu, rồi nhìn Mai Nhĩ Kim Tư, Sở Thiên liền nảy ra một sáng kiến, vừa thả Mai Nhĩ Kim Tư từ trong bình ra, vừa cười nói: “Bây giờ ta sẽ cho người quay trở lại trong cơ thể, sau đó ngươi hãy làm cơ thể của ngươi tách ra từ chỗ cột đá, như vậy ta có thể nhìn thấy được rồi. ”
Mai Nhĩ Kim Tư không thể khống chế được cơ thể, có nghĩa là nói hắn không thể khống chế được lĩnh vực đồng hóa của mình. Thế nhưng điều khiển nước biển vận động thì hắn có thể làm được.
Rất nhanh, Huyết Hải giống như một chiếc rèm cửa được kéo ra hai bên, để lộ ra vùng có cột đá ấy.
Thạch trận không biết dài bao nhiêu, phía dưới một màu đen sẫm, sâu không nhìn thấy được đáy.
Sở Thiên vẫy vẫy A Mạt Kỳ “Ngươi hãy phái một phân thân đi xuống trước xem sao!”
..................
Sở Thiên căn bản không nghĩ đến. Cách làm nhất thời của hắn đã ảnh hưởng lớn như thế nào đến Huyễn Thú đại đô.
Mai Nhĩ Kim Tư khống chế hải dương tách thành một khe ở giữa, làm sạch hết nước ở gần các cột đá. Nhưng cột đá tổng cộng gồm bảy cột, khảng cách giữa các cột đều cả trăm thước. Không gian lập thể sáu cột đá tạo thành rộng bao nhiêu? Muốn một lần có thể nhìn thấy toàn cảnh nước biển bị lấy đi có bao nhiêu cơ hội? Số nước bị lấy đi ấy đã đi đâu?
Hiện tại phía dưới mặt trăng có thêm một động không khổng lồ, hàng trăm vạn mét khối nước bị mang đến nơi khác. Hơn nữa, do sự khống chế của Mai Nhĩ Kim Tư, số nước ấy cũng không tới được những nơi khác trên mặt trăng. Mà chỉ chuyển động một trái một phải, giống như hai vòng tròn lớn lơ lửng trên không trung.
Mấy trăm vạn khối nước biển, tạo thành hai khối tròn, diện tích của nó có thể đoán được rộng như thế nào, tuy không thể so sánh với bề rộng của mặt trăng nhưng cũng không có chênh lệch lớn lắm.
Vì vậy lúc này, những người trên Huyễn Thú đại lục nhìn thấy cảnh tượng Hồng Nguyệt bắt đầu biến đổi.
Lúc đầu là những hồng quang trên mặt trăng trở lên chói lọi hơn, tiếp đó là một điểm đen lớn xuất hiện trên đó, sau đó, bên cạnh mặt trăng lại xuất hiện hai thể cầu tròn tròn, màu đỏ tươi.
Ba vầng Hồng Nguyệt!
..................
Đại lục Đông Phương, cảnh địa của Lôi Tư đế quốc. Quân đoàn Quang Minh Bố Lôi Trạch vẫn đang đóng quân ở đó, điên cuồng tìm kiếm Tiểu Sở Viêm.
Grào............
Tiếng sói hú thê thảm vang ra từ trong quân doanh của Quang Minh quân đoàn
Thần sắc của Sắt Lâm Na tọa trấn trong quân chợt thay đổi, ngẩng đầu nhìn lên trời, “Ba vầng Hồng Nguyệt? Lẽ nào La Tân… ”
Ngay sau đó, Sử Đế Phân đang cùng nghiên cứu trù nghệ với La Tân xông vào, “Không hay rồi, tiểu La Tân đã ngất xỉu!”
“Lệnh cho tất cả mọi người tránh xa binh doanh!” Sắt Lâm Na nhíu mày suy tính, nói với Anh Cách Lạp Mỗ: “Ngươi hãy nghĩ cách để La Tân biến thành người sói đẫn tới quân doanh Lôi Tư. Chú ý an toàn! Đợi La Tân biến hình xong lại mang nó trở lại! Tuyệt đối không được cho hắn biết thân phận người sói của hắn!”
“Vâng, bà chủ!” Anh Cách Lạp Mỗ nhận lệnh rời đi.
Sắt Lâm Na đang trong trạng thái kiệt sức cả về thể xác và tinh thần, nàng ngồi trở lại ghế, con trai mất tích, phu quân cũng không biết bị đưa đi đâu, Bào Uy Nhĩ còn đang chờ giải thích. Trong vương quốc, một nhóm lão nhân hơn chín mươi tuổi đang quỳ ngoài cửa, xin chỉ thị Bố Lôi Trạch trợ giúp tấn công đế đô Lôi Tư... mấy ngày gần đây, Sắt Lâm Na vô cùng mệt mỏi!
..................
Trên mặt trăng, Sở Thiên cũng không khá hơn.
Khi toàn bộ sáu cột đá lộ rõ, một áp lực long trời lở đất từ phía dưới tràn lên.
A Mạt Kỳ đứng chắn trước Sở Thiên, nhưng cũng không quá lo lắng, bởi vì thân phận của hắn chưa từng có dấu hiệu có thể gặp nguy hiểm, vì thế hắn trêu chọc, “Thứ phía dưới ông chủ vô cùng mạnh, không có Mai Nhĩ Kim Tư chống đỡ, chưa biết chừng thần lực tầng thứ sáu đó có thể truyền đến Huyễn Thú đại lục mất!”
“Không thể nào đâu?” Sở Thiên nhìn thấy vẻ thoải mái của A Mạt Kỳ, biết là không có nguy hiểm, bèn đùa lại rằng: “Giữa nguyệt cầu và Huyễn Thú đại lục là thế giới hỗn độn, không có nguyên tố hắn làm sao mà truyền đi được? Ha ha, trừ khi giống như Mạt Khắc nói, phía dưới là lực lượng Chủ Thần tầng thứ sáu của hỗn độn ngoài không trung!”
Lúc này, phân thân của A Mạt Kỳ đã quay lại, “Ông chủ, phía dưới là một cái xác của một con sói!”
/597
|