Két két! Cánh cửa thủy tinh màu lam nhạt tự động mở ra, chỉ quét mắt nhìn tình hình bên trong Sở Thiên đã thất kinh.
Tuy miệng hắn vẫn gọi là lão đầu tử này, lão đầu tử nọ, nhưng diện mạo của Lạp Hi Đức không hề già nua, ngược lại còn ở trong bộ dạng thanh niên yêu khí ngút trời, nói về tuổi thọ của Cự Long, hắn cũng chưa phải ở độ tuổi già nua, nhiều nhất cũng chỉ tính là trung niên mà thôi.
Nhưng Lạp Hi Đức của hiện tại đang quay lưng về phía Sở Thiên, đứng trước cửa sổ, không cần nhìn chính diện, chỉ nhìn vào bóng lưng khom khom xuống và mái tóc phất phơ cũng có thể nhìn ra, con Cốt Long này đã ở trong bộ dạng của một lão Cốt Long rồi.
Từ khi tin Á Lợi Tư Thác Tư chiến tử ở Cực Địa Băng Nguyên truyền đến tai hắn. Lạp Hi Đức đã biến thành bộ dạng này.
Nghe thấy giọng của Sở Thiên, đầu vai của Lạp Hi Đức khẽ run lên, xoay vụt người lại, kỳ dị nhìn Sở Thiên, sau đó nhìn chăm chăm vào tiểu Sở Viêm có dung mạo có vài phần hao hao giống Sở Thiên, miệng không nói nên lời.
Lạp Hi Đức lúc này, nhìn còn có vẻ già nua hơn cả An Đông Ni ở Lạc Nhật sơn mạch, nếp nhăn chất chồng lên nhau, đôi mắt đục ngầu, râu vàng rũ rượi, nếu không phải làn da trắng nõn và cái bóng dáng năm xưa thì e rằng Sở Thiên đã không nhận ra hắn.
Bước vội lên vài bước, Lạp Hi Đức lao tới trước mặt Sở Thiên, nhìn chằm chặp vào tiểu Sở Viêm hỏi: “Đây là con trai của ngươi?”
Sở Thiên gật đầu.
“Gia gia! Bế!” Tiểu Sở Viêm kêu ngọt một tiếng, sau đó giơ hai tay về hướng Lạp Hi Đức, chú nhóc này hoàn toàn không biết người trước mặt là ai, có điều linh hồn của cậu bé có thể cảm nhận được, sự hiền từ yêu thương thân thiết trên người lão nhân này không kém cha mẹ mình bao nhiêu, thế là tự nhiên dang hay tay ra.
“Ha ha, được! Để gia gia bế con!” Lạp Hi Đức trong phút chốc nước mắt lưng tròng, con trai mình chiến tử, nhưng cháu lại đẻ chắt, chuyện này đã làm vơi đi phần nào nỗi sầu thương đang phủ kín trong lòng.
Dùng râu cọ vào khuôn mặt của chú nhóc, sau đó cười lớn trong khi chú nhóc nhoẻn miệng cười, Lạp Hi Đức hỏi: “Đứa trẻ này mấy tuổi rồi? Tên gì? Mẫu thân của nó là Sắt Lâm Na hay là Chu Lệ Á?”
“Vẫn chưa đến một tháng tuổi, là con của Sắt Lâm Na!” Sở Thiên gật đầu cười, giữa hắn và Lạp Hi Đức có một chuỗi sự hiểu lầm kỳ lạ, có điều lão Cốt Long đối với người thân và bằng hữu đều không có gì để nói, “Nhũ danh là Mạt Khắc Nhĩ, toàn danh là A Cổ Lạp, Thần. Đỗ Lỗ Nam Hi, Thánh, Bố Lôi Trạch, Mạt Khắc Nhĩ, Viêm, Sở!”
Một chuỗi tên dài hoàn toàn không rơi vào đầu của Lạp Hi Đức, ngược lại hắn nghe thấy quyền thế và địa vị ẩn chứa trong cái tên ấy, mừng rỡ nói: “A Cổ Lạp, ngươi đã làm Long Hoàng? Còn nữa, nó lại có cả quán danh của Giáo Đình Thánh Sơn Đỗ Lỗ Nam Hi ư?”
Sở Thiên hơi sững người, lão đầu tử này sao cái gì cũng không biết.
Lạp Hi Đức thở dài, lắc đầu cười khổ nói: “Ngoài tin Á Lợi Tư Thác Đức chiến tử ra, Bào Uy Nhĩ không nói cho ta điều gì hết!”
Hiện nay linh hồn của Á Lợi Tư Thác Đức đã bị tiêu tán, cho dù đến địa ngục cũng không thể tìm được vong linh của hắn, cho nên sự hiểu lầm của Sở Thiên và Lạp Hi Đức có thể xem như là chết không đối chứng. Tuy lúc này đã có Cao Vị Thần là A Mạt Kỳ, nhưng Sở Thiên vẫn rất tôn kính lão đầu tử đang chìm trong nỗi đau mất con này vì vậy cũng mặc nhận sự hiểu lầm này. Dù gì cả lĩnh vực và thần lực của Sở Thiên đều là của hắn ban cho.
Nếu như nói An Đông Ni đã cho Sở Thiên vốn để sống sót trên đại lục, vậy thì Lạp Hi Đức đã cho Sở Thiên tất cả những gì mà thần theo đuổi cả đời.
Sở Thiên cũng không che giấu quá nhiều, ngoài việc Á Lợi Tư Thác Đức bị chết dưới tay của Mạt Khắc ra, hắn kể lại toàn bộ câu chuyện.
“Được! Ngươi làm Long Hoàng cũng là chuyện hợp với thiên kinh địa nghĩa! Xem như là Á Lợi Tư Thác Đức bù đắp lại chút ít cho mẹ con ngươi đi! Đám trưởng lão Phất La Đa nếu lại muốn kéo ngươi xuống, không nể mặt của ta. Ta sẽ trực tiếp thu thập chúng!” Lạp Hi Đức vẫn vững tin vào sự hiểu lầm của mình, ôm chặt lấy tiểu Sở Viêm cười cổ quái, “Ha! Bào Uy Nhĩ làm giáo mẫu của tiểu Mạt Khắc Nhĩ, há chẳng phải ta được tính là…”
Nói rồi, Lạp Hi Đức chợt nín thinh lại, rõ ràng đã nhớ tới điều gì.
“Đúng vậy, người là gia gia tiền bối của mỹ nhân ngư rồi!” Sở Thiên cười nói.
Thấy Sở Thiên ở bên mặc nhận, mình là thân phận trưởng bối của hắn, Lạp Hi Đức cảm thấy được an ủi rất nhiều, cười một tràng dài nói: “Nói như vậy thì Thất Hải Thú Thần Vương Vưu Nhân năm xưa cũng là hậu bối của ta rồi!”
Sở Thiên đột nhiên vẻ mặt âu sầu, trách móc, “Này, lão đầu tử người đừng cười nữa, người truyền cho ta Long Hoàng lĩnh vực sao chỉ truyền có một nửa? Từ khi ta có thần lực tầng thứ hai đã gặp không ít rắc rối rồi!”
Lạp Hi Đức thất kinh, không để ý dùng râu cọ vào mặt của tiểu Sở Viêm nữa, vội hỏi: “Sao chỉ có một nửa? Những thứ ta biết đã truyền hết cho ngươi rồi! Đủ để ngươi tu luyện mấy nghìn năm đấy!”
Sở Thiên cũng không trả lời, chỉ nhấc tay phải lên, chậm rãi phóng thích ra thời gian nghịch lưu còn chưa thành thục, “Đây, người xem, những thứ người truyền cho ta ta đã học hết rồi!”
“Thời gian nghịch lưu!” Lạp Hi Đức cả kinh kêu lớn tiếng, “Không thể nào, mới có năm năm a! Ta chỉ mới truyền Long Hoàng lĩnh vực cho ngươi mới năm năm… Năm xưa tổ tiên Long Thần miện hạ cũng không nhanh như ngươi!”
Sở Thiên chán nản nhún vai, tỏ ý mình cũng không rõ, tính từ năm 718 lịch Huyễn Thú Sở Thiên đến thế giới này, đến hiện tại là năm 725, thời gian chỉ mới qua bảy năm, dùng thời gian bảy năm biến một con người trở thành thần, tốc độ này đích thực khiến người khác phải giật mình.
Sở Thiên tuyệt đối không dám tin mình là một thiên tài vạn năm có một, thiên tư cũng không phải nhất đại kỳ tài, nhưng hắn lại không tìm ra được nguyên nhân nào khiến cho tốc độ tu luyện Long Thần Lực tiến vào cảnh giới thần.
Kinh ngạc một hồi lâu, Lạp Hi Đức chợt nghiêm sắc mặt, đặt tiểu Sở Viêm lên giường, nói: “Quỳ xuống, quỳ hướng về phía tây bắc!”
Sở Thiên sững người, có điều lập tức hiểu ra, tây bắc là hướng của A Cổ Lạp sơn, lão đầu tử chắc chắn là có tin mật gì mà chỉ có Long Hoàng mới có thể biết muốn nói cho mình, bèn theo lời làm theo.
Quả nhiên, Lạp Hi Đức trịnh trọng dị thường nói: “Nếu như ngươi đã là Long Hoàng, lại đã thành thần, vậy thì ta tuân thủ di mệnh của tổ tiên, nói cho ngươi phương pháp tu luyện thức thứ tư trong Long Hoàng lĩnh vực!”
Sở Thiên nghe vậy phấn chấn tinh thần, ra sức ghi nhớ từng chữ trong miệng Lạp Hi Đức nói ra.
Cấm cố, thuận lưu, nghịch lưu, hoàn toàn không phải là sự biến hóa trên cùng một đường thời gian, bất luận vận chuyển thế nào đều chỉ có thể điều khiển thời gian trên một đường thẳng, nếu như khiến đường thẳng đấy cong đi thì sao? Hoặc thắt nút nó lại, buộc thành hình tròn thì sao? Vậy thì đối thủ há chẳng phải là vận động lặp lại trong một khoảng thời gian, mãi mãi không bước ra khỏi đoạn thời gian ấy sao? Việc này chẳng phải là gặp quỷ trong thời gian sao?
Đây chính là thức thứ tư trong Long Hoàng lĩnh vực - Thời gian tuần hoàn.
Cũng không trách Lạp Hi Đức ngày hôm nay mới nói cho Sở Thiên biết, bởi vì chiêu này hắn cũng chưa học được, thậm chí cách tu luyện cũng chỉ có trở thành Long Hoàng hạ vị thần mới có thể có, cho nên tiền nhiệm Long Hoàng Á Lợi Tư Thác Đức thậm chí nghe cũng chưa từng nghe qua.
“Thời gian tuần hoàn cũng giống như thời gian thuận lưu, chỉ có đạt được đến thần lực tầng thứ ba để lĩnh vực ly thể rồi mới có thể vận dụng!” Lạp Hi Đức giải thích nói: “Cự Long tộc chúng ta điều khiển nguyên tố thời gian, nhưng lại hoàn toàn khác với Thần Thời Gian, Thần Thời Gian đặt mình bên ngoài thời gian, vận dụng quan sát thời gian, tu luyện đến cực đỉnh có thể trước nhìn thấy Sáng Thế Thần tạo thế giới, sau có thể nhìn thấy tương lai vô hạn, còn chúng ta lại ở trong thời gian, tuy không nhìn được tương lai quá khứ, nhưng có thể điều khiển sự vận hành của thời gian!”
Sở Thiên trầm ngâm trong chốc lát rồi hỏi: “Nếu như ta tu luyện thời gian nghịch lưu đến mức cực đỉnh, có phải có thể trở về quá khứ không?”
“Có thể, có điều muốn tự đưa mình về quá khứ, thì bắt buộc phải đưa thân thể của mình đặt vào bên trong thời gian nghịch lưu, nếu như vậy, nhiều nhất ngươi có thể ngược dòng về hai mươi mấy năm trước, nếu không sẽ hoàn toàn biến mất!” Lạp Đi Đức cười nói: “Nếu muốn xuyên qua thời gian không gian, chỉ có Long Thần tổ tiên năm xưa mới có thể làm được, nhưng dựa vào thực lực của lão nhân gia người cũng chỉ có thể khởi động thời gian thông đạo, nhưng không cách nào điều khiển thời gian một cách chính xác.”
“Vậy ta há chẳng phải là mãi mãi không có cơ hội sao?” Sở Thiên vẫn biết trình độ của mình, vốn không thể đạt tới trình độ của Long Thần, hắn cười hì hì hỏi: “Long Hoàng lĩnh vực còn có thức thứ năm không? Nói luôn một loạt cho ta luôn đi!”
“Có, có điều ngay cả Long Hoàng đời thứ nhất của A Cổ Lạp chúng ta, Long Thần thứ tử cũng không biết!” Lạp Hi Đức thở dài một câu, “Thức thứ năm là tuyệt kỹ của Long Thần miện hạ, cần ngưng tụ thời không chi lực mới có thể dùng được, cho nên ngươi muốn dùng, bắt buộc phải tìm được phương pháp tu luyện trước, sau đó mới liên kết lại với Long Hoàng lĩnh vực!”
Vậy thì ta càng không có cơ hội rồi, Sở Thiên vốn chẳng phải quá say mê với sức mạnh, hơi cảm thấy thất vọng rồi cũng nhớ tới chuyện khác.
Thời gian cấm cố có thể dừng cơ năng thân thể lại, thuận lưu gia tốc chữa trị, nghịch lưu có thể làm thử lại sau khi phẫu thuật thất bại, thời gian tuần hoàn… Điều này là cách tốt nhất để thúc đẩy tuần hoàn cơ thể, ha ha, Long Hoàng lĩnh vực cứ như là được chuẩn bị cho bác sỹ thú y vậy! Sở Thiên thầm đắc ý trong lòng! Ài, lịch đại Long Hoàng quả thực không có đầu óc buôn bán, chỉ dựa vào thời gian nghịch lưu của họ cũng có thể chữa trị được cho bao nhiêu chứng bệnh rồi!
Hiện tại Sở Thiên vẫn còn cảm thấy chút tiếc nuối vì thực lực của mình chưa đủ, nếu không khi chữa trị cho A Lan Đức, chỉ cần dùng thời gian nghịch lưu đưa hắn trở về trạng thái lúc chưa bị thương là được, đáng tiếc hiện tại Sở Thiên chỉ có thần lực tầng thứ ba sơ cấp, vẫn chưa nghịch lưu được A Lan Đức, càng không cần nhắc đến vết thương của Cao Vị Thần Phổ Lan Đa để lại.
“Ha ha! Chơi thích quá!” Tiếng cười của tiểu Sở Viêm khiến hai người chú ý tới, sau đó đồng thời kinh hãi khó hiểu.
Thì ra tiểu Sở Viêm không biết từ lúc nào đã lật úp chiếc cốc bên cạnh giường xuống, nhưng sau khi chiếc cốc đổ, lại tự mình đứng dậy, sau đó lại đổ… Cứ lặp lại như vậy, đứng lên đổ xuống không ngừng, không cần nhờ vào ngoại lực nào.
“Thời gian tuần hoàn!” Lạp Hi Đức thất thanh kêu lên, bản thân mình mấy nghìn năm mà không học được thời gian tuần hoàn, vậy mà lại bị một chú nhóc chưa đầy một tháng tuổi học được, tuy hiện nay chỉ có thể tuần hoàn một chiếc cốc để nghịch, nhưng chú nhóc thật sự đã học được rồi.
“Thiên tài, chỉ nghe một lần mà có thể học được… Thiên tài!” Lạp Hi Đức kinh ngạc không ngừng tán thưởng, sau đó cười lớn nói: “Long tộc A Cổ Lạp ta có ngày phục hưng rồi!”
Sở Thiên sớm đã chết lặng với tài năng trời cho của con trai mình. Bế con trai mình lên cười nói: “Mạt Khắc Nhĩ sau này sẽ không chỉ làm Long Hoàng, chí ít Thí Thần Thất Hải Thú còn phải gọi là hắn là tiểu vương tử nữa kìa!”
“Không sai, nếu như Bào Uy Nhĩ chết! Nói không chừng tiểu Mạt Khắc Nhĩ còn có thể làm Hải Vương Biển Cấm nữa!” Lạp Hi Đức tức tối nói, nét mặt hiện ra sự hận thù, rõ ràng là rất bất mãn với việc mỹ nhân ngư giam lỏng hắn.
“Bào Uy Nhĩ không có dễ chết như vậy đâu!” Sở Thiên cười ha hả, hỏi: “Mỹ nhân ngư đó vạn năm nay đều mời khách, đó là vì sao?”
Tuy miệng hắn vẫn gọi là lão đầu tử này, lão đầu tử nọ, nhưng diện mạo của Lạp Hi Đức không hề già nua, ngược lại còn ở trong bộ dạng thanh niên yêu khí ngút trời, nói về tuổi thọ của Cự Long, hắn cũng chưa phải ở độ tuổi già nua, nhiều nhất cũng chỉ tính là trung niên mà thôi.
Nhưng Lạp Hi Đức của hiện tại đang quay lưng về phía Sở Thiên, đứng trước cửa sổ, không cần nhìn chính diện, chỉ nhìn vào bóng lưng khom khom xuống và mái tóc phất phơ cũng có thể nhìn ra, con Cốt Long này đã ở trong bộ dạng của một lão Cốt Long rồi.
Từ khi tin Á Lợi Tư Thác Tư chiến tử ở Cực Địa Băng Nguyên truyền đến tai hắn. Lạp Hi Đức đã biến thành bộ dạng này.
Nghe thấy giọng của Sở Thiên, đầu vai của Lạp Hi Đức khẽ run lên, xoay vụt người lại, kỳ dị nhìn Sở Thiên, sau đó nhìn chăm chăm vào tiểu Sở Viêm có dung mạo có vài phần hao hao giống Sở Thiên, miệng không nói nên lời.
Lạp Hi Đức lúc này, nhìn còn có vẻ già nua hơn cả An Đông Ni ở Lạc Nhật sơn mạch, nếp nhăn chất chồng lên nhau, đôi mắt đục ngầu, râu vàng rũ rượi, nếu không phải làn da trắng nõn và cái bóng dáng năm xưa thì e rằng Sở Thiên đã không nhận ra hắn.
Bước vội lên vài bước, Lạp Hi Đức lao tới trước mặt Sở Thiên, nhìn chằm chặp vào tiểu Sở Viêm hỏi: “Đây là con trai của ngươi?”
Sở Thiên gật đầu.
“Gia gia! Bế!” Tiểu Sở Viêm kêu ngọt một tiếng, sau đó giơ hai tay về hướng Lạp Hi Đức, chú nhóc này hoàn toàn không biết người trước mặt là ai, có điều linh hồn của cậu bé có thể cảm nhận được, sự hiền từ yêu thương thân thiết trên người lão nhân này không kém cha mẹ mình bao nhiêu, thế là tự nhiên dang hay tay ra.
“Ha ha, được! Để gia gia bế con!” Lạp Hi Đức trong phút chốc nước mắt lưng tròng, con trai mình chiến tử, nhưng cháu lại đẻ chắt, chuyện này đã làm vơi đi phần nào nỗi sầu thương đang phủ kín trong lòng.
Dùng râu cọ vào khuôn mặt của chú nhóc, sau đó cười lớn trong khi chú nhóc nhoẻn miệng cười, Lạp Hi Đức hỏi: “Đứa trẻ này mấy tuổi rồi? Tên gì? Mẫu thân của nó là Sắt Lâm Na hay là Chu Lệ Á?”
“Vẫn chưa đến một tháng tuổi, là con của Sắt Lâm Na!” Sở Thiên gật đầu cười, giữa hắn và Lạp Hi Đức có một chuỗi sự hiểu lầm kỳ lạ, có điều lão Cốt Long đối với người thân và bằng hữu đều không có gì để nói, “Nhũ danh là Mạt Khắc Nhĩ, toàn danh là A Cổ Lạp, Thần. Đỗ Lỗ Nam Hi, Thánh, Bố Lôi Trạch, Mạt Khắc Nhĩ, Viêm, Sở!”
Một chuỗi tên dài hoàn toàn không rơi vào đầu của Lạp Hi Đức, ngược lại hắn nghe thấy quyền thế và địa vị ẩn chứa trong cái tên ấy, mừng rỡ nói: “A Cổ Lạp, ngươi đã làm Long Hoàng? Còn nữa, nó lại có cả quán danh của Giáo Đình Thánh Sơn Đỗ Lỗ Nam Hi ư?”
Sở Thiên hơi sững người, lão đầu tử này sao cái gì cũng không biết.
Lạp Hi Đức thở dài, lắc đầu cười khổ nói: “Ngoài tin Á Lợi Tư Thác Đức chiến tử ra, Bào Uy Nhĩ không nói cho ta điều gì hết!”
Hiện nay linh hồn của Á Lợi Tư Thác Đức đã bị tiêu tán, cho dù đến địa ngục cũng không thể tìm được vong linh của hắn, cho nên sự hiểu lầm của Sở Thiên và Lạp Hi Đức có thể xem như là chết không đối chứng. Tuy lúc này đã có Cao Vị Thần là A Mạt Kỳ, nhưng Sở Thiên vẫn rất tôn kính lão đầu tử đang chìm trong nỗi đau mất con này vì vậy cũng mặc nhận sự hiểu lầm này. Dù gì cả lĩnh vực và thần lực của Sở Thiên đều là của hắn ban cho.
Nếu như nói An Đông Ni đã cho Sở Thiên vốn để sống sót trên đại lục, vậy thì Lạp Hi Đức đã cho Sở Thiên tất cả những gì mà thần theo đuổi cả đời.
Sở Thiên cũng không che giấu quá nhiều, ngoài việc Á Lợi Tư Thác Đức bị chết dưới tay của Mạt Khắc ra, hắn kể lại toàn bộ câu chuyện.
“Được! Ngươi làm Long Hoàng cũng là chuyện hợp với thiên kinh địa nghĩa! Xem như là Á Lợi Tư Thác Đức bù đắp lại chút ít cho mẹ con ngươi đi! Đám trưởng lão Phất La Đa nếu lại muốn kéo ngươi xuống, không nể mặt của ta. Ta sẽ trực tiếp thu thập chúng!” Lạp Hi Đức vẫn vững tin vào sự hiểu lầm của mình, ôm chặt lấy tiểu Sở Viêm cười cổ quái, “Ha! Bào Uy Nhĩ làm giáo mẫu của tiểu Mạt Khắc Nhĩ, há chẳng phải ta được tính là…”
Nói rồi, Lạp Hi Đức chợt nín thinh lại, rõ ràng đã nhớ tới điều gì.
“Đúng vậy, người là gia gia tiền bối của mỹ nhân ngư rồi!” Sở Thiên cười nói.
Thấy Sở Thiên ở bên mặc nhận, mình là thân phận trưởng bối của hắn, Lạp Hi Đức cảm thấy được an ủi rất nhiều, cười một tràng dài nói: “Nói như vậy thì Thất Hải Thú Thần Vương Vưu Nhân năm xưa cũng là hậu bối của ta rồi!”
Sở Thiên đột nhiên vẻ mặt âu sầu, trách móc, “Này, lão đầu tử người đừng cười nữa, người truyền cho ta Long Hoàng lĩnh vực sao chỉ truyền có một nửa? Từ khi ta có thần lực tầng thứ hai đã gặp không ít rắc rối rồi!”
Lạp Hi Đức thất kinh, không để ý dùng râu cọ vào mặt của tiểu Sở Viêm nữa, vội hỏi: “Sao chỉ có một nửa? Những thứ ta biết đã truyền hết cho ngươi rồi! Đủ để ngươi tu luyện mấy nghìn năm đấy!”
Sở Thiên cũng không trả lời, chỉ nhấc tay phải lên, chậm rãi phóng thích ra thời gian nghịch lưu còn chưa thành thục, “Đây, người xem, những thứ người truyền cho ta ta đã học hết rồi!”
“Thời gian nghịch lưu!” Lạp Hi Đức cả kinh kêu lớn tiếng, “Không thể nào, mới có năm năm a! Ta chỉ mới truyền Long Hoàng lĩnh vực cho ngươi mới năm năm… Năm xưa tổ tiên Long Thần miện hạ cũng không nhanh như ngươi!”
Sở Thiên chán nản nhún vai, tỏ ý mình cũng không rõ, tính từ năm 718 lịch Huyễn Thú Sở Thiên đến thế giới này, đến hiện tại là năm 725, thời gian chỉ mới qua bảy năm, dùng thời gian bảy năm biến một con người trở thành thần, tốc độ này đích thực khiến người khác phải giật mình.
Sở Thiên tuyệt đối không dám tin mình là một thiên tài vạn năm có một, thiên tư cũng không phải nhất đại kỳ tài, nhưng hắn lại không tìm ra được nguyên nhân nào khiến cho tốc độ tu luyện Long Thần Lực tiến vào cảnh giới thần.
Kinh ngạc một hồi lâu, Lạp Hi Đức chợt nghiêm sắc mặt, đặt tiểu Sở Viêm lên giường, nói: “Quỳ xuống, quỳ hướng về phía tây bắc!”
Sở Thiên sững người, có điều lập tức hiểu ra, tây bắc là hướng của A Cổ Lạp sơn, lão đầu tử chắc chắn là có tin mật gì mà chỉ có Long Hoàng mới có thể biết muốn nói cho mình, bèn theo lời làm theo.
Quả nhiên, Lạp Hi Đức trịnh trọng dị thường nói: “Nếu như ngươi đã là Long Hoàng, lại đã thành thần, vậy thì ta tuân thủ di mệnh của tổ tiên, nói cho ngươi phương pháp tu luyện thức thứ tư trong Long Hoàng lĩnh vực!”
Sở Thiên nghe vậy phấn chấn tinh thần, ra sức ghi nhớ từng chữ trong miệng Lạp Hi Đức nói ra.
Cấm cố, thuận lưu, nghịch lưu, hoàn toàn không phải là sự biến hóa trên cùng một đường thời gian, bất luận vận chuyển thế nào đều chỉ có thể điều khiển thời gian trên một đường thẳng, nếu như khiến đường thẳng đấy cong đi thì sao? Hoặc thắt nút nó lại, buộc thành hình tròn thì sao? Vậy thì đối thủ há chẳng phải là vận động lặp lại trong một khoảng thời gian, mãi mãi không bước ra khỏi đoạn thời gian ấy sao? Việc này chẳng phải là gặp quỷ trong thời gian sao?
Đây chính là thức thứ tư trong Long Hoàng lĩnh vực - Thời gian tuần hoàn.
Cũng không trách Lạp Hi Đức ngày hôm nay mới nói cho Sở Thiên biết, bởi vì chiêu này hắn cũng chưa học được, thậm chí cách tu luyện cũng chỉ có trở thành Long Hoàng hạ vị thần mới có thể có, cho nên tiền nhiệm Long Hoàng Á Lợi Tư Thác Đức thậm chí nghe cũng chưa từng nghe qua.
“Thời gian tuần hoàn cũng giống như thời gian thuận lưu, chỉ có đạt được đến thần lực tầng thứ ba để lĩnh vực ly thể rồi mới có thể vận dụng!” Lạp Hi Đức giải thích nói: “Cự Long tộc chúng ta điều khiển nguyên tố thời gian, nhưng lại hoàn toàn khác với Thần Thời Gian, Thần Thời Gian đặt mình bên ngoài thời gian, vận dụng quan sát thời gian, tu luyện đến cực đỉnh có thể trước nhìn thấy Sáng Thế Thần tạo thế giới, sau có thể nhìn thấy tương lai vô hạn, còn chúng ta lại ở trong thời gian, tuy không nhìn được tương lai quá khứ, nhưng có thể điều khiển sự vận hành của thời gian!”
Sở Thiên trầm ngâm trong chốc lát rồi hỏi: “Nếu như ta tu luyện thời gian nghịch lưu đến mức cực đỉnh, có phải có thể trở về quá khứ không?”
“Có thể, có điều muốn tự đưa mình về quá khứ, thì bắt buộc phải đưa thân thể của mình đặt vào bên trong thời gian nghịch lưu, nếu như vậy, nhiều nhất ngươi có thể ngược dòng về hai mươi mấy năm trước, nếu không sẽ hoàn toàn biến mất!” Lạp Đi Đức cười nói: “Nếu muốn xuyên qua thời gian không gian, chỉ có Long Thần tổ tiên năm xưa mới có thể làm được, nhưng dựa vào thực lực của lão nhân gia người cũng chỉ có thể khởi động thời gian thông đạo, nhưng không cách nào điều khiển thời gian một cách chính xác.”
“Vậy ta há chẳng phải là mãi mãi không có cơ hội sao?” Sở Thiên vẫn biết trình độ của mình, vốn không thể đạt tới trình độ của Long Thần, hắn cười hì hì hỏi: “Long Hoàng lĩnh vực còn có thức thứ năm không? Nói luôn một loạt cho ta luôn đi!”
“Có, có điều ngay cả Long Hoàng đời thứ nhất của A Cổ Lạp chúng ta, Long Thần thứ tử cũng không biết!” Lạp Hi Đức thở dài một câu, “Thức thứ năm là tuyệt kỹ của Long Thần miện hạ, cần ngưng tụ thời không chi lực mới có thể dùng được, cho nên ngươi muốn dùng, bắt buộc phải tìm được phương pháp tu luyện trước, sau đó mới liên kết lại với Long Hoàng lĩnh vực!”
Vậy thì ta càng không có cơ hội rồi, Sở Thiên vốn chẳng phải quá say mê với sức mạnh, hơi cảm thấy thất vọng rồi cũng nhớ tới chuyện khác.
Thời gian cấm cố có thể dừng cơ năng thân thể lại, thuận lưu gia tốc chữa trị, nghịch lưu có thể làm thử lại sau khi phẫu thuật thất bại, thời gian tuần hoàn… Điều này là cách tốt nhất để thúc đẩy tuần hoàn cơ thể, ha ha, Long Hoàng lĩnh vực cứ như là được chuẩn bị cho bác sỹ thú y vậy! Sở Thiên thầm đắc ý trong lòng! Ài, lịch đại Long Hoàng quả thực không có đầu óc buôn bán, chỉ dựa vào thời gian nghịch lưu của họ cũng có thể chữa trị được cho bao nhiêu chứng bệnh rồi!
Hiện tại Sở Thiên vẫn còn cảm thấy chút tiếc nuối vì thực lực của mình chưa đủ, nếu không khi chữa trị cho A Lan Đức, chỉ cần dùng thời gian nghịch lưu đưa hắn trở về trạng thái lúc chưa bị thương là được, đáng tiếc hiện tại Sở Thiên chỉ có thần lực tầng thứ ba sơ cấp, vẫn chưa nghịch lưu được A Lan Đức, càng không cần nhắc đến vết thương của Cao Vị Thần Phổ Lan Đa để lại.
“Ha ha! Chơi thích quá!” Tiếng cười của tiểu Sở Viêm khiến hai người chú ý tới, sau đó đồng thời kinh hãi khó hiểu.
Thì ra tiểu Sở Viêm không biết từ lúc nào đã lật úp chiếc cốc bên cạnh giường xuống, nhưng sau khi chiếc cốc đổ, lại tự mình đứng dậy, sau đó lại đổ… Cứ lặp lại như vậy, đứng lên đổ xuống không ngừng, không cần nhờ vào ngoại lực nào.
“Thời gian tuần hoàn!” Lạp Hi Đức thất thanh kêu lên, bản thân mình mấy nghìn năm mà không học được thời gian tuần hoàn, vậy mà lại bị một chú nhóc chưa đầy một tháng tuổi học được, tuy hiện nay chỉ có thể tuần hoàn một chiếc cốc để nghịch, nhưng chú nhóc thật sự đã học được rồi.
“Thiên tài, chỉ nghe một lần mà có thể học được… Thiên tài!” Lạp Hi Đức kinh ngạc không ngừng tán thưởng, sau đó cười lớn nói: “Long tộc A Cổ Lạp ta có ngày phục hưng rồi!”
Sở Thiên sớm đã chết lặng với tài năng trời cho của con trai mình. Bế con trai mình lên cười nói: “Mạt Khắc Nhĩ sau này sẽ không chỉ làm Long Hoàng, chí ít Thí Thần Thất Hải Thú còn phải gọi là hắn là tiểu vương tử nữa kìa!”
“Không sai, nếu như Bào Uy Nhĩ chết! Nói không chừng tiểu Mạt Khắc Nhĩ còn có thể làm Hải Vương Biển Cấm nữa!” Lạp Hi Đức tức tối nói, nét mặt hiện ra sự hận thù, rõ ràng là rất bất mãn với việc mỹ nhân ngư giam lỏng hắn.
“Bào Uy Nhĩ không có dễ chết như vậy đâu!” Sở Thiên cười ha hả, hỏi: “Mỹ nhân ngư đó vạn năm nay đều mời khách, đó là vì sao?”
/597
|