Nhị trọng thần lực tụ tập, phát ra lực lượng của Cao Vị Thần, không sai, quả thật rất có tiềm lực.
Đao của A Mạt Kỳ rất nhanh, nhưng tốc độ nói của Bố Lai Ân Đặc còn nhanh hơn, chỉ mới nhìn thấy hắn mở miệng, một chuỗi lời nói đã thốt ra, không ai biết hắn đã làm như thế nào.
Tay phải của Bố Lai Ân Đặc cầm kiếm, tay trái hướng ra sau đầu, vung tay nắm lấy thanh đao của A Mạt Kỳ, nhưng A Mạt Kỳ chỉ viện trợ cho Bác Đức, căn bản không cần nghĩ cũng biết bản thân mình không thể làm bị thương Vĩnh Hằng Thần Vương, cho nên khi hắn vung đao đồng thời cũng mở ra thông đạo, đem Bác Đức quay về bên cạnh Sở Thiên và cùng Chiến Thần liên thủ đứng chắn trước mặt của Sở Thiên.
Bố Lai Ân Đặc tay cầm lấy thanh đao, bóp chặt lấy, ánh mắt chuyển qua nhìn A Mạt Kỳ nói: “Nguồn gốc không dừng ở những cái này, sức mạnh không gian của Sáng Thế Thần ban phúc, lục ngự tỏa hồn trận của Phán Quyết Thần Lực, còn có bản mệnh của Lôi điện nguyên tố gia trì! Không sai, khi ta nhị trọng thần lực, còn có thể làm được những cái này! Nhưng sức mạnh phân tán, lúc nào đó ngươi hãy mang những thứ vô dụng này hợp lại một chỗ, biến thành thứ của bản thân mình, khi đó có thể được xem là cường giả.”
Dứt lời, Bố Lai Ân Đặc tỏ ra vô cùng kinh ngạc, nói với A Mạt Kỳ: “Ngươi cũng là Ưng tộc ư? Sao lại có bộ dạng như vậy?”
Bố Lai Ân Đặc nhìn xuyên qua linh hồn của A Mạt Kỳ, từ bản năng của chủng tộc mà nhận ra, A Mạt Kỳ thuộc về Ưng tộc, nhưng đã trải qua nhiều lần biến hóa, bây giờ đã mang bộ dạng thân người cánh ưng, Bố Lai Ân Đặc từ trước đến giờ chưa gặp qua một Ưng tộc nào cổ quái như vậy.
A Mạt Kỳ chắp một tay ra sau lưng, tay còn lại cầm Phán Quyết Ưng đao nói: “Biến dị lôi ưng, thập nhị dực kim sí!”
Bố Lai Ân Đặc gật đầu, bày ra tư thế giống như A Mạt Kỳ, một tay sau lưng, một tay cầm ngang trường kiếm, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Ngay sau đó, trên người của Bố Lai Ân Đặc huyễn hóa ra một cái bóng, giống như cơ thể của hắn nứt ra làm hai người vậy. Một người đứng tại chỗ, còn người còn lại dùng tốc độ chậm rãi bay về hướng của A Mạt Kỳ, đồng thời trường kiếm xoay chuyển, ở bên người phóng ra.
Sở Thiên và Bác Đức rất khẩn trương muốn động thủ nhưng bị cấm tham chiến, còn Chiến Thần ngược lại rất thờ ơ.
Cái bóng của Bố Lai Ân Đặc bay tới trước mặt của A Mạt Kỳ, chậm rãi đâm ra một kiếm, trên kiếm quang chỉ có nhị trọng thần lực.
A Mạt Kỳ nâng đao ngăn cản, cũng chỉ có nhị trọng thần lực.
Một tiếng đinh đinh vang lên, A Mạt Kỳ thối lui một bước, cái bóng của Bố Lai Ân Đặc tan ra thành mây khói.
“Khá lắm!” Bố Lai Ân Đặc gật đầu than nhẹ: “Thế nhân vẫn đồn rằng Sáng Thế Thần rất ưu ái lang tộc, nhưng dựa vào sức mạnh do người khác ban ân sẽ làm ngươi vĩnh viễn không cách nào trở thành thần tộc mạnh nhất! A Mạt Kỳ, hãy làm hậu duệ của ta, thế nào hả?”
Sở Thiên ngạc nhiên, Vĩnh Hằng Thần Vương muốn lôi kéo sao?
“Từ khi Sáng Thế Thần mở ra tam giới, bầu trời đã thuộc về Long tộc và Phượng Hoàng tộc! Nhưng Ưng tộc chúng ta không thích tranh cướp bầu trời với bọn chúng, bầu trời thì có hạn nhưng cánh ưng thì vô hạn, đi theo ta thì ngươi có thể bay cao hơn!” Bố Lai Ân Đặc chậm rãi nói.
A Mạt Kỳ đột nhiên nở nụ cười: “Ta phát hiện, ngươi còn vô lại hơn ông chủ của ta!” Trường đao chỉ về phía Bố Lai Ân Đặc, A Mạt Kỳ thu lại nụ cười “Theo ngươi, ta vĩnh viễn sẽ không bay cao hơn ngươi!”
“Quả nhiên là huyết mạch của Ưng tộc!”
Ánh mắt của Bố Lai Ân Đặc chuyển động, dừng lại chốc lát trên người chiến thần Khảm Phổ, sau đó lại xoay người đi, nhìn về Tiếp Nguyệt Tháp quát: “Đặng Khẳng, trong tam giới chỉ có ngươi mới xứng là đối thủ của ta! Đáng tiếc ngươi lại làm ta thất vọng quá.”
Một kiếm đâm ra, một luồng ánh sáng cuộn lại bay về hướng Tiếp Nguyệt Tháp.
Đặng Khẳng gầm lên: “Bố Lai Ân Đặc, ngươi thật sự không quan tâm đến sự sống chết của chúng sinh tam giới sao!”
Theo đó Đại Địa Phụ Thần tức giận gầm lên, khu rừng trên không bắt đầu rung động. Lai Nhân Cáp Đặc gia tộc sợ hãi vội vàng bay đi.
Khu rừng trên không khổng lồ nhanh chóng biến đổi hình dạng. Trước khi kiếm quang của Bố Lai Ân Đặc tới trước tháp đã hóa thành một thanh kiếm bản rộng, lớn khủng khiếp, dài trăm thước, rộng hơn mười thước, toàn bộ đều do thổ nguyên tố thuần khiết nhất cấu thành.
Kiếm bản rộng nhẹ nhàng bay ra, đánh nát kiếm quang của Bố Lai Ân Đặc, sau đó nhằm tới đỉnh đầu của Vĩnh Hằng Thần Vương mà chém xuống.
Một tiếng ầm vang lên, Bố Lai Ân Đặc không né tránh, tùy ý để vạn mũi kiếm chém trên đầu mình.
Cát đá bay tứ tung, thổ kiếm dừng lại trên đầu của Vĩnh Hằng Thần Vương, ngoại trừ một lỗ hổng trên đầu, nó cũng không thể nhúc nhích thêm chút nào.
“Đặng Khẳng, đi ra khỏi Tiếp Nguyệt Tháp đi, đem toàn bộ thần lực của ngươi xuất ra, nếu chỉ có trình độ này, ngươi căn bản không có tư cách làm ta bị thương!” Bố Lai Ân Đặc lắc đầu thở dài, “Bác Đức so với ngươi bây giờ còn mạnh hơn nhiều!”
Bác Đức trong lời nói của Bố Lai Ân Đặc không phải là vợ của A Mạt Kỳ mà là Phượng Hoàng Thần, Lạp Lý Bác Đức.
“Ca ngợi Nữ thần Sinh Mệnh! Sa Khắc, ngươi còn nhớ chuyện trước đó không?” Sở Thiên vốn bản tính thần côn cũng lên tiếng.
Nếu hắn không mở miệng, Tiếp Nguyệt Tháp sớm muộn gì cũng bị Bố Lai Ân Đặc phá hủy, đến lúc đó mọi người cùng chết!
Bố Lai Ân Đặc không để ý đến Sở Thiên, Sở Thiên cũng không ngại, tiếp tục nói: “Năm đó ngươi ở bờ Tây Hải xin cơm cướp đường, nhưng còn có một đám huynh đệ theo ngươi cùng chịu đói! Ngươi hủy Tiếp Nguyệt Tháp, bọn họ cũng sẽ chết hết!”
“Chỉ là đám kiến hôi mà thôi! Còn nữa Sa Khắc đã không còn nữa, tên ngốc Lạp lý Bác Đức điên khùng đó! Hắn đã bị ta nhốt lại rồi!”
Phượng Hoàng Thần thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần phụ hoàng nàng không chết, sau này sẽ còn có cơ hội cứu ra.
Sở Thiên tính toán rất nhanh trong lòng, suy nghĩ của Bố Lai Ân Đặc có thể nói là “thần”, nhân loại và sinh linh trong mắt hắn chỉ là con kiến mà thôi, không có bất cứ giá trị nào hết, hắn chỉ quan tam đến kẻ đủ làm đối thủ của hắn, dùng tình cảm khẳng định là không thể thuyết phục.
Nghĩ tới đây, Sở Thiên vội kêu lên: “Bố Lai Ân Đặc miện hạ, ngươi không phải hi vọng có một đối thủ sao? Tam giới lớn như vậy, nói không chừng ở đâu đó có thể có một người đang ẩn cư, nếu ngươi tiêu diệt cả tam giới thì có khả năng người là đối thủ của ngươi cũng sẽ biến mất.”
Bố Lai Ân Đặc khép hờ hai mắt, đối diện với Tiếp Nguyệt Tháp, không hề để ý đến Sở Thiên. Một con cự long sẽ không quan tâm đến một con kiến hôi không ngừng lải nhái, hắn cũng không quan tâm đến đạo lý mà Sở Thiên nói.
Thanh kiếm bản rộng của Đại Địa Phụ Thần rời khỏi đỉnh đầu của Bố Lai Ân Đặc, thanh âm của Đặng Khẳng từ Tiếp Nguyệt Tháp truyền ra, “Phất Lạp Địch Nặc, không cần giảng đạo lý với hắn, hắn không hiểu đâu! Bố Lai Ân Đặc, hãy tiếp một kiếm của ta!”
Khu rừng trên không biến thành một thanh kiếm bản rộng mãnh liệt rung lên, cây cối và bùn đất trên mặt đất đều rơi xuống
Nhìn tất cả mọi thứ trước mặt, chậm rãi để lộ ra chân thân của một thanh đại kiếm, Bố Lai Ân Đặc cuối cùng cũng để lộ một nụ cười, “Thần Giới! Thì ra nó nằm ở chỗ ngươi!” Nói xong, Vĩnh Hằng Thần Vương lại thở dài: “Thần Giới, Phán Quyết, Kinh Cức Long Hoàn, Vĩnh Hằng, trong bảy thần khí thượng cổ có bốn cái đã ở đây, đáng tiếc…”
Ngưng mắt nhìn trường kiếm của mình, Bố Lai Ân Đặc lạnh lùng nói: “Đáng tiếc ngoại trừ ngươi, ba cái khác đều bị chủ nhân của chúng bôi nhọ rồi.”
Thần Giới và Vĩnh Hằng, hai thanh kiếm đan vào nhau, nhìn qua giống như trận đối chiến của võ sĩ phổ thông, không có chút khí tức tiết ra ngoài, nhưng Sở Thiên dựa vào ký ức của Long Thần đã biết được, chủ nhân đại diện của hai thanh kiếm này, đối với khống chế lực lượng đã đạt đến trạng thái đỉnh cao, không có khí tức toát ra ngoài, vì bọn họ đã đem tất cả sức mạnh dùng trên người đối thủ, không lãng phí bất kỳ điểm nào.
Sở Thiên túm lấy Khảm Phổ đang tập trung tinh thần quan sát trận chiến, thấp giọng hỏi: “Thanh kiếm đó rút cục có lai lịch thế nào?”
Khảm phổ đáp: “Là binh khí của Sáng Thế Thần!”
Sở Thiên cả kinh, Bác Đức đang ở phía sau hắn giải thích: “Không có gì đáng kinh ngạc cả, trong thượng cổ thất thần khí, ngoại trừ Thanh kiếm Vĩnh Hằng, nhưng cái còn lại đều là trang bị năm đó của Sáng Thế Thần!”
Đại Địa Phụ Thần ở trong Tiếp Nguyệt Tháp điều khiển cự kiếm từ xa lộ rõ có chút cật lực, thời gian không lâu, trên Tiếp Nguyệt Tháp đã lưu lại mấy vết kiếm.
Hai thanh kiếm có một lần đan vào nhau, lần này không tách ra, Bố Lai Ân Đặc với đại kiếm trên đỉnh đầu đột nhiên nhíu mày.
Trong Tiếp Nguyệt Tháp, Đặng Khẳng quát lớn: “Phất Lạp Địch Nặc, kêu Khảm Phổ tấn công hậu tâm hắn!”
Sở Thiên vội vàng vung tay lên, “Khảm Phổ, lên!”
“Thần phạt!” Chiến thần thỏ ra một luồng hàn quang đánh về phía hậu tâm của Bố Lai Ân Đặc.
Lông mày của Vĩnh Hằng Thần Vương càng nhíu chặt, cơ thể hóa thành lưu quang tránh đại kiếm trên đỉnh đầu, sau đó đảo ngược Thanh kiếm Vĩnh Hằng, dùng thân kiếm hung hăng vỗ lên trán mình “Lạp Lý Bác Đức, ngươi có thể giải trừ phong ấn của ta, khá lắm!”
Bên ngoài có Đặng Khẳng và Khảm Phổ liên thủ, bên trong có Lạp Lý Bác Đức đột phá linh hồn, Bố Lai Ân Đặc vẫn không hề sợ hãi, một tay đặt lên đỉnh đầu mình, tay còn lại múa kiếm tấn công, dĩ nhiên công thủ phối hợp, không rơi vào thế hạ phong.
“Thần thú mạnh nhất, Vĩnh Hằng Thần Vương danh bất hư truyền!” Bác Đức thở dài, cũng gia nhập vào chiến đoàn.
A Mạt Kỳ cũng muốn tham chiến nhưng Sở Thiên đã kéo hắn lại.
“Lĩnh vực - vĩnh hằng….”
Trường kiếm của Bố Lai Ân Đặc giơ lên, Đặng Khẳng quát to: “Đừng để hắn phóng xuất lĩnh vực!” Lời còn chưa dứt, Bố Lai Ân Đặc đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, rồi từ trên trời rơi xuống.
“Thì ra ngươi vì vậy mới điên lên!” Bố Lai Ân Đặc nhịn đau nói ra một câu mơ hồ như vậy, trường kiếm lại mãnh liệt chém ra, không ngờ lại xé rách không gian, cự kiếm của Đại Địa Phụ Thần vội chém tới trước, Bố Lai Ân Đặc đã xuyên qua không gian mà đi.
“Đặng Khẳng, ta và Bác Đức sẽ sống mái một trận trước, người và ta hãy đợi ngày tái chiến!”
Trên bầu trời vắng vẻ chỉ còn lưu lại câu nói của Vĩnh Hằng Thần Vương.
Sở Thiên ngạc nhiên, lẩm bẩm nói: “Vĩnh Hằng Thần Vương thất bại sao?”
“Chính xác là hắn đã thất bại, nhưng không phải chúng ta đánh bại hắn!” Đặng Khẳng tiếp lời nói: “Lạp lý Bác Đức… ta đã đánh giá hắn quá thấp”
Sở Thiên giờ mới hiểu rõ, vì sao Bố Lai Ân Đặc phải chạy trốn như vậy, là vì trong thế giới linh hồn Lạp Lý Bác Đức bị hắn nhốt đã công kích linh hồn của hắn.
Đặng Khẳng chất vấn nói: “Phất Lạp Địch Nặc, Bố Lai Ân Đặc thật sự đã xảy ra chuyện gì? Các Thái Thản nói với ta, tên hắn là Sa Khắc, là thuộc hạ của ngươi!”
Khi nói cự kiếm ở bên ngoài Tiếp Nguyệt Tháp không ngừng xoay tròn chuyển động, bùn đất cây cối vừa rồi mới rớt xuống lại bắt đầu sống lại, cuối cùng khu rừng trên không lại xuất hiện gần bên trái Tiếp Nguyệt Tháp, ngay cả Nguyệt Thần điện cũng không hư tổn gì.
Sở Thiên hơi nhún vai, vừa mới bất đắc dĩ định nói, Đặng Khẳng đã cắt ngang lời hắn, “Được rồi, ta không muốn nghe ngươi gạt người, ta nhờ ngươi một chuyện, hãy đi thông báo với tất cả chủ thần của tam giới hãy cẩn thận một chút, sau khi Bố Lai Ân Đặc bị thương nhất định sẽ đi khiêu chiến với bọn họ!”
“Sau khi bị thương hắn còn dám đi khiêu chiến sao?” Sở Thiên ngạc nhiên nói.
“Lĩnh vực của Bố Lai Ân Đặc chính là dựa vào chiến đấu mà khôi phục thực lực!
Đao của A Mạt Kỳ rất nhanh, nhưng tốc độ nói của Bố Lai Ân Đặc còn nhanh hơn, chỉ mới nhìn thấy hắn mở miệng, một chuỗi lời nói đã thốt ra, không ai biết hắn đã làm như thế nào.
Tay phải của Bố Lai Ân Đặc cầm kiếm, tay trái hướng ra sau đầu, vung tay nắm lấy thanh đao của A Mạt Kỳ, nhưng A Mạt Kỳ chỉ viện trợ cho Bác Đức, căn bản không cần nghĩ cũng biết bản thân mình không thể làm bị thương Vĩnh Hằng Thần Vương, cho nên khi hắn vung đao đồng thời cũng mở ra thông đạo, đem Bác Đức quay về bên cạnh Sở Thiên và cùng Chiến Thần liên thủ đứng chắn trước mặt của Sở Thiên.
Bố Lai Ân Đặc tay cầm lấy thanh đao, bóp chặt lấy, ánh mắt chuyển qua nhìn A Mạt Kỳ nói: “Nguồn gốc không dừng ở những cái này, sức mạnh không gian của Sáng Thế Thần ban phúc, lục ngự tỏa hồn trận của Phán Quyết Thần Lực, còn có bản mệnh của Lôi điện nguyên tố gia trì! Không sai, khi ta nhị trọng thần lực, còn có thể làm được những cái này! Nhưng sức mạnh phân tán, lúc nào đó ngươi hãy mang những thứ vô dụng này hợp lại một chỗ, biến thành thứ của bản thân mình, khi đó có thể được xem là cường giả.”
Dứt lời, Bố Lai Ân Đặc tỏ ra vô cùng kinh ngạc, nói với A Mạt Kỳ: “Ngươi cũng là Ưng tộc ư? Sao lại có bộ dạng như vậy?”
Bố Lai Ân Đặc nhìn xuyên qua linh hồn của A Mạt Kỳ, từ bản năng của chủng tộc mà nhận ra, A Mạt Kỳ thuộc về Ưng tộc, nhưng đã trải qua nhiều lần biến hóa, bây giờ đã mang bộ dạng thân người cánh ưng, Bố Lai Ân Đặc từ trước đến giờ chưa gặp qua một Ưng tộc nào cổ quái như vậy.
A Mạt Kỳ chắp một tay ra sau lưng, tay còn lại cầm Phán Quyết Ưng đao nói: “Biến dị lôi ưng, thập nhị dực kim sí!”
Bố Lai Ân Đặc gật đầu, bày ra tư thế giống như A Mạt Kỳ, một tay sau lưng, một tay cầm ngang trường kiếm, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Ngay sau đó, trên người của Bố Lai Ân Đặc huyễn hóa ra một cái bóng, giống như cơ thể của hắn nứt ra làm hai người vậy. Một người đứng tại chỗ, còn người còn lại dùng tốc độ chậm rãi bay về hướng của A Mạt Kỳ, đồng thời trường kiếm xoay chuyển, ở bên người phóng ra.
Sở Thiên và Bác Đức rất khẩn trương muốn động thủ nhưng bị cấm tham chiến, còn Chiến Thần ngược lại rất thờ ơ.
Cái bóng của Bố Lai Ân Đặc bay tới trước mặt của A Mạt Kỳ, chậm rãi đâm ra một kiếm, trên kiếm quang chỉ có nhị trọng thần lực.
A Mạt Kỳ nâng đao ngăn cản, cũng chỉ có nhị trọng thần lực.
Một tiếng đinh đinh vang lên, A Mạt Kỳ thối lui một bước, cái bóng của Bố Lai Ân Đặc tan ra thành mây khói.
“Khá lắm!” Bố Lai Ân Đặc gật đầu than nhẹ: “Thế nhân vẫn đồn rằng Sáng Thế Thần rất ưu ái lang tộc, nhưng dựa vào sức mạnh do người khác ban ân sẽ làm ngươi vĩnh viễn không cách nào trở thành thần tộc mạnh nhất! A Mạt Kỳ, hãy làm hậu duệ của ta, thế nào hả?”
Sở Thiên ngạc nhiên, Vĩnh Hằng Thần Vương muốn lôi kéo sao?
“Từ khi Sáng Thế Thần mở ra tam giới, bầu trời đã thuộc về Long tộc và Phượng Hoàng tộc! Nhưng Ưng tộc chúng ta không thích tranh cướp bầu trời với bọn chúng, bầu trời thì có hạn nhưng cánh ưng thì vô hạn, đi theo ta thì ngươi có thể bay cao hơn!” Bố Lai Ân Đặc chậm rãi nói.
A Mạt Kỳ đột nhiên nở nụ cười: “Ta phát hiện, ngươi còn vô lại hơn ông chủ của ta!” Trường đao chỉ về phía Bố Lai Ân Đặc, A Mạt Kỳ thu lại nụ cười “Theo ngươi, ta vĩnh viễn sẽ không bay cao hơn ngươi!”
“Quả nhiên là huyết mạch của Ưng tộc!”
Ánh mắt của Bố Lai Ân Đặc chuyển động, dừng lại chốc lát trên người chiến thần Khảm Phổ, sau đó lại xoay người đi, nhìn về Tiếp Nguyệt Tháp quát: “Đặng Khẳng, trong tam giới chỉ có ngươi mới xứng là đối thủ của ta! Đáng tiếc ngươi lại làm ta thất vọng quá.”
Một kiếm đâm ra, một luồng ánh sáng cuộn lại bay về hướng Tiếp Nguyệt Tháp.
Đặng Khẳng gầm lên: “Bố Lai Ân Đặc, ngươi thật sự không quan tâm đến sự sống chết của chúng sinh tam giới sao!”
Theo đó Đại Địa Phụ Thần tức giận gầm lên, khu rừng trên không bắt đầu rung động. Lai Nhân Cáp Đặc gia tộc sợ hãi vội vàng bay đi.
Khu rừng trên không khổng lồ nhanh chóng biến đổi hình dạng. Trước khi kiếm quang của Bố Lai Ân Đặc tới trước tháp đã hóa thành một thanh kiếm bản rộng, lớn khủng khiếp, dài trăm thước, rộng hơn mười thước, toàn bộ đều do thổ nguyên tố thuần khiết nhất cấu thành.
Kiếm bản rộng nhẹ nhàng bay ra, đánh nát kiếm quang của Bố Lai Ân Đặc, sau đó nhằm tới đỉnh đầu của Vĩnh Hằng Thần Vương mà chém xuống.
Một tiếng ầm vang lên, Bố Lai Ân Đặc không né tránh, tùy ý để vạn mũi kiếm chém trên đầu mình.
Cát đá bay tứ tung, thổ kiếm dừng lại trên đầu của Vĩnh Hằng Thần Vương, ngoại trừ một lỗ hổng trên đầu, nó cũng không thể nhúc nhích thêm chút nào.
“Đặng Khẳng, đi ra khỏi Tiếp Nguyệt Tháp đi, đem toàn bộ thần lực của ngươi xuất ra, nếu chỉ có trình độ này, ngươi căn bản không có tư cách làm ta bị thương!” Bố Lai Ân Đặc lắc đầu thở dài, “Bác Đức so với ngươi bây giờ còn mạnh hơn nhiều!”
Bác Đức trong lời nói của Bố Lai Ân Đặc không phải là vợ của A Mạt Kỳ mà là Phượng Hoàng Thần, Lạp Lý Bác Đức.
“Ca ngợi Nữ thần Sinh Mệnh! Sa Khắc, ngươi còn nhớ chuyện trước đó không?” Sở Thiên vốn bản tính thần côn cũng lên tiếng.
Nếu hắn không mở miệng, Tiếp Nguyệt Tháp sớm muộn gì cũng bị Bố Lai Ân Đặc phá hủy, đến lúc đó mọi người cùng chết!
Bố Lai Ân Đặc không để ý đến Sở Thiên, Sở Thiên cũng không ngại, tiếp tục nói: “Năm đó ngươi ở bờ Tây Hải xin cơm cướp đường, nhưng còn có một đám huynh đệ theo ngươi cùng chịu đói! Ngươi hủy Tiếp Nguyệt Tháp, bọn họ cũng sẽ chết hết!”
“Chỉ là đám kiến hôi mà thôi! Còn nữa Sa Khắc đã không còn nữa, tên ngốc Lạp lý Bác Đức điên khùng đó! Hắn đã bị ta nhốt lại rồi!”
Phượng Hoàng Thần thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần phụ hoàng nàng không chết, sau này sẽ còn có cơ hội cứu ra.
Sở Thiên tính toán rất nhanh trong lòng, suy nghĩ của Bố Lai Ân Đặc có thể nói là “thần”, nhân loại và sinh linh trong mắt hắn chỉ là con kiến mà thôi, không có bất cứ giá trị nào hết, hắn chỉ quan tam đến kẻ đủ làm đối thủ của hắn, dùng tình cảm khẳng định là không thể thuyết phục.
Nghĩ tới đây, Sở Thiên vội kêu lên: “Bố Lai Ân Đặc miện hạ, ngươi không phải hi vọng có một đối thủ sao? Tam giới lớn như vậy, nói không chừng ở đâu đó có thể có một người đang ẩn cư, nếu ngươi tiêu diệt cả tam giới thì có khả năng người là đối thủ của ngươi cũng sẽ biến mất.”
Bố Lai Ân Đặc khép hờ hai mắt, đối diện với Tiếp Nguyệt Tháp, không hề để ý đến Sở Thiên. Một con cự long sẽ không quan tâm đến một con kiến hôi không ngừng lải nhái, hắn cũng không quan tâm đến đạo lý mà Sở Thiên nói.
Thanh kiếm bản rộng của Đại Địa Phụ Thần rời khỏi đỉnh đầu của Bố Lai Ân Đặc, thanh âm của Đặng Khẳng từ Tiếp Nguyệt Tháp truyền ra, “Phất Lạp Địch Nặc, không cần giảng đạo lý với hắn, hắn không hiểu đâu! Bố Lai Ân Đặc, hãy tiếp một kiếm của ta!”
Khu rừng trên không biến thành một thanh kiếm bản rộng mãnh liệt rung lên, cây cối và bùn đất trên mặt đất đều rơi xuống
Nhìn tất cả mọi thứ trước mặt, chậm rãi để lộ ra chân thân của một thanh đại kiếm, Bố Lai Ân Đặc cuối cùng cũng để lộ một nụ cười, “Thần Giới! Thì ra nó nằm ở chỗ ngươi!” Nói xong, Vĩnh Hằng Thần Vương lại thở dài: “Thần Giới, Phán Quyết, Kinh Cức Long Hoàn, Vĩnh Hằng, trong bảy thần khí thượng cổ có bốn cái đã ở đây, đáng tiếc…”
Ngưng mắt nhìn trường kiếm của mình, Bố Lai Ân Đặc lạnh lùng nói: “Đáng tiếc ngoại trừ ngươi, ba cái khác đều bị chủ nhân của chúng bôi nhọ rồi.”
Thần Giới và Vĩnh Hằng, hai thanh kiếm đan vào nhau, nhìn qua giống như trận đối chiến của võ sĩ phổ thông, không có chút khí tức tiết ra ngoài, nhưng Sở Thiên dựa vào ký ức của Long Thần đã biết được, chủ nhân đại diện của hai thanh kiếm này, đối với khống chế lực lượng đã đạt đến trạng thái đỉnh cao, không có khí tức toát ra ngoài, vì bọn họ đã đem tất cả sức mạnh dùng trên người đối thủ, không lãng phí bất kỳ điểm nào.
Sở Thiên túm lấy Khảm Phổ đang tập trung tinh thần quan sát trận chiến, thấp giọng hỏi: “Thanh kiếm đó rút cục có lai lịch thế nào?”
Khảm phổ đáp: “Là binh khí của Sáng Thế Thần!”
Sở Thiên cả kinh, Bác Đức đang ở phía sau hắn giải thích: “Không có gì đáng kinh ngạc cả, trong thượng cổ thất thần khí, ngoại trừ Thanh kiếm Vĩnh Hằng, nhưng cái còn lại đều là trang bị năm đó của Sáng Thế Thần!”
Đại Địa Phụ Thần ở trong Tiếp Nguyệt Tháp điều khiển cự kiếm từ xa lộ rõ có chút cật lực, thời gian không lâu, trên Tiếp Nguyệt Tháp đã lưu lại mấy vết kiếm.
Hai thanh kiếm có một lần đan vào nhau, lần này không tách ra, Bố Lai Ân Đặc với đại kiếm trên đỉnh đầu đột nhiên nhíu mày.
Trong Tiếp Nguyệt Tháp, Đặng Khẳng quát lớn: “Phất Lạp Địch Nặc, kêu Khảm Phổ tấn công hậu tâm hắn!”
Sở Thiên vội vàng vung tay lên, “Khảm Phổ, lên!”
“Thần phạt!” Chiến thần thỏ ra một luồng hàn quang đánh về phía hậu tâm của Bố Lai Ân Đặc.
Lông mày của Vĩnh Hằng Thần Vương càng nhíu chặt, cơ thể hóa thành lưu quang tránh đại kiếm trên đỉnh đầu, sau đó đảo ngược Thanh kiếm Vĩnh Hằng, dùng thân kiếm hung hăng vỗ lên trán mình “Lạp Lý Bác Đức, ngươi có thể giải trừ phong ấn của ta, khá lắm!”
Bên ngoài có Đặng Khẳng và Khảm Phổ liên thủ, bên trong có Lạp Lý Bác Đức đột phá linh hồn, Bố Lai Ân Đặc vẫn không hề sợ hãi, một tay đặt lên đỉnh đầu mình, tay còn lại múa kiếm tấn công, dĩ nhiên công thủ phối hợp, không rơi vào thế hạ phong.
“Thần thú mạnh nhất, Vĩnh Hằng Thần Vương danh bất hư truyền!” Bác Đức thở dài, cũng gia nhập vào chiến đoàn.
A Mạt Kỳ cũng muốn tham chiến nhưng Sở Thiên đã kéo hắn lại.
“Lĩnh vực - vĩnh hằng….”
Trường kiếm của Bố Lai Ân Đặc giơ lên, Đặng Khẳng quát to: “Đừng để hắn phóng xuất lĩnh vực!” Lời còn chưa dứt, Bố Lai Ân Đặc đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, rồi từ trên trời rơi xuống.
“Thì ra ngươi vì vậy mới điên lên!” Bố Lai Ân Đặc nhịn đau nói ra một câu mơ hồ như vậy, trường kiếm lại mãnh liệt chém ra, không ngờ lại xé rách không gian, cự kiếm của Đại Địa Phụ Thần vội chém tới trước, Bố Lai Ân Đặc đã xuyên qua không gian mà đi.
“Đặng Khẳng, ta và Bác Đức sẽ sống mái một trận trước, người và ta hãy đợi ngày tái chiến!”
Trên bầu trời vắng vẻ chỉ còn lưu lại câu nói của Vĩnh Hằng Thần Vương.
Sở Thiên ngạc nhiên, lẩm bẩm nói: “Vĩnh Hằng Thần Vương thất bại sao?”
“Chính xác là hắn đã thất bại, nhưng không phải chúng ta đánh bại hắn!” Đặng Khẳng tiếp lời nói: “Lạp lý Bác Đức… ta đã đánh giá hắn quá thấp”
Sở Thiên giờ mới hiểu rõ, vì sao Bố Lai Ân Đặc phải chạy trốn như vậy, là vì trong thế giới linh hồn Lạp Lý Bác Đức bị hắn nhốt đã công kích linh hồn của hắn.
Đặng Khẳng chất vấn nói: “Phất Lạp Địch Nặc, Bố Lai Ân Đặc thật sự đã xảy ra chuyện gì? Các Thái Thản nói với ta, tên hắn là Sa Khắc, là thuộc hạ của ngươi!”
Khi nói cự kiếm ở bên ngoài Tiếp Nguyệt Tháp không ngừng xoay tròn chuyển động, bùn đất cây cối vừa rồi mới rớt xuống lại bắt đầu sống lại, cuối cùng khu rừng trên không lại xuất hiện gần bên trái Tiếp Nguyệt Tháp, ngay cả Nguyệt Thần điện cũng không hư tổn gì.
Sở Thiên hơi nhún vai, vừa mới bất đắc dĩ định nói, Đặng Khẳng đã cắt ngang lời hắn, “Được rồi, ta không muốn nghe ngươi gạt người, ta nhờ ngươi một chuyện, hãy đi thông báo với tất cả chủ thần của tam giới hãy cẩn thận một chút, sau khi Bố Lai Ân Đặc bị thương nhất định sẽ đi khiêu chiến với bọn họ!”
“Sau khi bị thương hắn còn dám đi khiêu chiến sao?” Sở Thiên ngạc nhiên nói.
“Lĩnh vực của Bố Lai Ân Đặc chính là dựa vào chiến đấu mà khôi phục thực lực!
/597
|