Sở Thiên mang theo một đại đội nhân mã hiên ngang về Bố Lôi Trạch, may rằng sau khi chiến đấu ở U Minh sơn kết thúc, khi thu dọn chiến trường, Bác Đức đã thu được một địa ngục thông đạo thạch, nếu không A Mạt Kỳ muốn đưa những người này về nhân gian, cũng là một chuyện nhức đầu.
Còn mười ba ngày, nhưng Sở Thiên vô cùng thận trọng triệu tập mọi người lại, vợ con cùng quản gia cùng đưa đến Huyết Luyện Ngục, tạm thời nhờ Bì Bồng bảo vệ, đợi mười ba ngày sau khi Bố Lai Ân Đặc trở về, Bì Bồng sẽ cùng họ đi đến Tiếp Nguyệt Tháp tìm Kiệt Khắc Tốn.
A Mạt Kỳ mở không gian thông đạo ở hai đầu, mệt đến đầu toát mồ hôi, chuyện này quả là hiếm thấy ở trong thần tộc. Từng tốp gia quyến được đưa đi.
Băng quan của Mỹ Nhân Ngư đã giao cho Thí Thần Thất Hải Thú bảo vệ, năm tên nhà Hãn Mã cùng đi sau băng quan, nhưng nơi đi của họ không giống nhau, người của Cấm Kỵ Hải đều đã đi đến cây Hỏa Diệm của gia tộc Phượng Hoàng, mà không phải là Huyết Luyện Bảo.
Sở Thiên xua tay lại tiễn một tốp người đi, trong lòng suy nghĩ, nhiều người như vậy, Phán Quyết Thần Thú có thể bảo vệ được hết không?
“Ông chủ, ta không đi!” Tốp người tiếp theo là đội hậu cần do La Tân đứng đầu, nhưng Sử Đế Phân trong đội ngũ lại không hài lòng, trong lối vào thông đạo ở Quang Minh Thánh Điện, chống hông lớn tiếng nói: “Lão nhân gia ta đã sống nhiều năm rồi, chưa từng làm cái chuyện chạy trốn bao giờ! Ta không đi, muốn đi các ngươi đi đi!”
“La Tân, ngươi vào thông đạo trước đi!” Sở Thiên thị ý La Tân đi trước, với chuyện đối đãi với La Tân, Sở Thiên tán đồng với quan điểm của Đặng Khẳng, giữ Cách Lý Phân lại cũng giống như một con dao hai lưỡi, hơn nữa hiện tại cũng không thiếu khuyết sức mạnh của Chủ Thần như hắn, thôi thì cứ yên lòng đi Huyết Luyện Ngục đi.
Đến trước mặt Thực Thần, lão già vẫn lải nhải không ngớt, “Nhiều năm rồi, lão nhân gia ta trước nay đều chiến đấu ở tuyến đầu, lần nào không phải là anh dũng bị thương rồi bất tỉnh trên chiến trường!? Chạy trốn?? Hừ, đó không phải phong cách của Thực Thần Sử Đế Phân ta!”
Đi theo bên cạnh Sở Thiên, La Đức Mạn đang giúp đỡ “cô gia” cũng nổi nóng lên, “Ta nói này Thực Thần, bây giờ là lúc nào rồi. Chỉ dựa vào lĩnh vực của ngươi… Vẫn nên đi mau thôi!”
“Tiểu tử kia, ngươi nói cái gì? Dám xem thường lão nhân gia ta phải không? Tổ tông ngươi là ai? Nói ra, chúng ta xem xem ngươi phải gọi ta là tằng tổ hay thái tổ!”
Sở Thiên bị hai lão đầu này cãi nhau làm cho đau đầu nhức óc, liền dùng thời gian cấm cố, giam Sử Đế Phân lại, sau đó bưng lão ném vào thông đạo. “Sử Đế Phân lão tiên sinh thân mến, trận chiến này không có phần của ngươi!”
Nói xong, Sở Thiên tủm tỉm cười nhìn La Đức Mạn, “Lão thừa tướng, cũng không có phần của ngươi!”
“Hả? Ta cũng không thể ở lại ư?”
“Những người dưới Chủ Thần, ngoài ta và A Mạt Kỳ, những người khác đều phải đi!” Sở Thiên chỉ vào lối vào thông đạo, nhướng mày lên thị ý: Ngài muốn tự mình đi, hay là để ta tìm người “tiễn” ngài?
La Đức Mạn giận dữ hừ một tiếng, một chân bước vào thông đạo, “Ngươi tại sao phải ở lại? Ngươi còn không bằng ta nữa kìa!”
“Lão thừa tướng, Bố Lai Ân Đặc là Thần Vương, Thần Vương bất diệt ngươi có biết không? Nếu như có thể đánh bại Bố Lai Ân Đặc, ta và A Mạt Kỳ sẽ liên thủ trục xuất hắn đi! Hiểu chưa?” Sở Thiên đẩy La Đức Mạn vào trong, “Nếu như có thể. Ta sẽ ném hắn đến mấy vạn năm sau! Để Phất Lạp Địch Nặc trong tương lai phải đau đầu!”
Nửa ngày sau, Bố Lôi Trạch đảo khổng lồ vẫn có tiếng người ồn ào, có điều những thành viên quan trọng đã sớm biến mất, những bộc nhân gia đinh còn lại thì ở lại. Sở Thiên cũng không có thời gian lo cho họ, chỉ có thể thay họ cầu khẩn có người sẽ đánh bại Bố Lai Ân Đặc.
Đứng trên cửa Quang Minh Thánh Điện đã không còn bóng người nào, Sở Thiên cười nói với An Cát Lệ Na đang ngước đầu nhìn bầu trời đầy sao: “Miện hạ, người không đi Huyết Luyện Ngục sao?”
An Cát Lệ Na nhàn nhạt cười, “Ngươi là người thông minh, sao lại hỏi một câu ngu xuẩn như vậy? Cho dù ta đi Huyết Luyện Ngục, Bì Bồng sẽ lo cho ta sao? Chi bằng ở lại đây liều mạng còn hơn.”
Sở Thiên nở nụ cười héo hắt, vẫy tay, “Mọi người đã đi rồi, đi Tiếp Nguyệt Tháp thôi.”
Bác Đức, Khảm Phổ, An Cát Lệ Na, và cả A Mạt Kỳ. Sở Thiên chỉ mang theo bốn người họ.
Đi tới khu rừng trên không, gia tộc Lai Nhân Cáp Đặc rõ ràng đã nhận được tin tức. Nơi này đã trở thành nơi vườn không nhà trống, chỉ là không biết tại sao họ không đến tị nạn ở chỗ Sở Thiên, khu rừng trên không tựa như một đám mây xanh mướt, chỉ có bốn vị Thái Thản Cự Lực Thần canh giữ ở nơi nối liền Tiếp Nguyệt Tháp.
Thấy Sở Thiên đến, thủ lĩnh Thái Thản bước lên một bước, đặt ngang cánh tay chặn lại Sở Thiên, nói: “Long Thần miện hạ, chủ nhân đang giúp bằng hữu chữa thương, xin ngài hãy đi đến Nguyệt Thần Điện nghỉ ngơi vài ngày.”
“Ta có chuyện gấp muốn gặp Đặng Khẳng đại ca, phiền các ngươi vào bẩm báo một tiếng!”
Các Thái Thản đồng loạt giơ hai tay ra, chặn lại đường đi của Sở Thiên. “Long Thần miện hạ, chủ nhân đã hạ lệnh, trong vòng mười ba ngày, ngài sẽ không gặp bất cứ ai!”
Nữ thần tại thượng! Trong vòng mười ba ngày này còn có ai sẽ đến đây nữa chứ? Chỉ có một mình Phất Lạp Địch Nặc hắn, Đặng Khẳng làm như vậy đã nói rõ là không muốn gặp Sở Thiên.
Sở Thiên nheo mắt lại, nói: “Đặng Khẳng đại ca đang chữa thương cho bằng hữu nào? Sắt Mông Đức sao?”
“Đúng vậy!”
“Sắt Mông Đức đến một mình sao?”
“Không, Sắt Mông Đức miện hạ còn đem theo một hậu duệ của bà ấy là Liên Thành, lúc này Liên Thành miện hạ cũng đang nghỉ ngơi ở Nguyệt Thần Điện.”
Sở Thiên liếc nhìn Tiếp Nguyệt Tháp, thần lực cấm cố phát ra trên thân tháp vẫn còn, “Có một thần tộc bạch bào, đầu đội mũ lụa cũng đến đây sao?”
“Chúng ta không nhìn thấy thần tộc nào giống như miện hạ miêu tả.”
Người thần bí đó quả nhiên không thể hi vọng gì a! Sở Thiên lại nhìn bốn phía, phát hiện trong Nguyệt Thần Điện phía xa có bóng người bước đi, nhìn ra thì đúng là Liên Thành. Thế là Sở Thiên cười nói: “Bốn vị, đã đến lúc này rồi, Đặng Khẳng đại ca sao vẫn không giải trừ thần lực cấm cố ở đây?”
Thái Thản cười nói: “Miện hạ nên hiểu, Sắt Mông Đức miện hạ bị thương, Liên Thành miện hạ vì tam giới nên đã mời đến một số bằng hữu để trợ chiến, còn bằng hữu của hắn và bằng hữu của miện hạ ngài lại có chút hiểu lầm.
Chủ nhân chỉ có thể giải trừ cấm chế sau mười ba ngày nữa.”
“Liên Thành còn có bằng hữu ư?” Sở Thiên khẽ kinh hãi trong lòng, đám người mà Tử Thần để lại, đều đã bị tiêu diệt rồi, Liên Thành tìm được người ở đâu nữa?
“Đều là những thần tộc mới (tân thần tộc), tuy rằng thực lực thấp kém, nhưng có thể chiến đấu vì an nguy của tam giới, đều là những thần tộc đáng được khâm phục!” Thái Thản trả lời như đã được lập trình, có điều có thể là hắn đã theo Đặng Khẳng nhiều năm, không biết cách nói dối, rõ ràng không có lòng tin với câu nói của mình.
Sở Thiên cười, thì ra là Liên Thành tìm một đám tiểu lâu la vớ vẫn lên chiến trường nạp mạng, chẳng trách mà Thái Thản ngại nói ra.
“Đã như vậy, ta không làm phiền bốn vị nữa, chúng ta tự mình đến Nguyệt Thần Điện là được rồi.”
Sở Thiên chắp tay cáo lui, các Thái Thản cũng không quên dặn dò: “Miện hạ. Bố Lai Ân Đặc sắp trở về, ngài nên lấy tam giới làm trọng, đừng gây chuyện tranh chấp nữa.”
Sở Thiên mỉm cười đồng ý, nhưng vừa xoay người rời khỏi tầm mắt của Thái Thản, hắn lại cười lạnh hỏi Chiến Thần, “Nếu như mọi người không có thần lực, ngươi có lòng tin đánh bại được đám người Liên Thành không?”
“Bệ hạ yên tâm, hiện tại mọi người đều là người bình thường, chỉ dựa vào vũ kỹ ta không sợ bất cứ ai!”
“Tốt!” Sở Thiên nheo mắt lại, lấy một bình thuốc từ trong giới chỉ phân phát cho từng người.
An Cát Lệ Na nhíu mày lại, nàng tinh thông tất cả nguyên tố các hệ, dĩ nhiên rất quen thuộc với những thứ trong bình này, “Phất Lạp Địch Nặc, ngươi muốn hạ độc! Hừ! Đường đường là Long Thần lại có thể làm ra những chuyện hèn hạ như vậy sao?”
Bác Đức lại không có phản đối gì với chuyện này, trái lại còn nói giúp Sở Thiên: “Thì sao nào? Tộc trưởng của gia tộc Ma Căn còn không chịu hạ độc sao? Phụ hoàng tại thượng, liệt tổ liệt tông gia tộc Phượng Hoàng tại thượng! Đây đúng là một tin mật trong thần tộc!”. An Cát Lệ Na sắc mặt lạnh băng, nghĩ một hồi, lại nuốt cục tức này, mỉm cười. Không ngờ Bác Đức lại nói thêm: “Miện hạ đừng có quên nhé, ngươi còn nợ ta một chuyện không trái với tôn nghiêm của Chủ Thần đấy! Hi, còn về là chuyện gì, sau này sẽ nói cho ngươi biết!”
An Cát Lệ Na nhíu chặt mày lại, không đáp lời, cùng Sở Thiên đi vào Nguyệt Thần Điện được mô phỏng làm lại.
“Ha ha, sư đệ cuối cùng ngươi đã đến, lần này huynh đệ chúng ta có thể liên thủ rồi, đúng là chuyện tốt!” Liên Thành sớm đã phát hiện Sở Thiên đi đến, mở cửa lớn dẫn đầu đám người ra đón.
Thấy Liên Thành, Sở Thiên trực tiếp coi hắn là một kẻ đã chết, nhưng lại không thể không lưu ý đến hai mươi thần tộc mới ở sau lưng Liên Thành, những thần tộc mới này kế thừa cơ thể Huyết Luyện thú có lẽ chỉ có thần lực tầng thứ ba, thứ tư, nhưng trong trận pháp cấm cố của khu rừng trên không này, thần lực không có tác dụng, đánh nhau ở chỗ này là đọ về cái gì? Về cơ thể! Vì vậy đám thần tộc mới có cơ thể to lớn này khiến Sở Thiên phải nhíu mày lại.
Khuôn mặt tươi cười, Sở Thiên nói: “Sư huynh khách sáo rồi, Ba Đế sư phụ lão nhân gia người vẫn khỏe chứ?”
Liên Thành thở dài, đau thương nói: “Lão nhân gia đã qua đời ở U Minh sơn rồi.”
Sở Thiên trong lòng cười thầm không ngớt, thì ra Ba Đế đã chết trong loạn quân, tốt, ác khí năm xưa đã giảm đi một nửa!
“Ha! Vị bằng hữu này thật cường tráng!” Sở Thiên đấm vào ngực một thần tộc mới một cái, sau đó vỗ vào mấy người bên cạnh hắn.
Giả tạo khách sáo vài câu, Sở Thiên đưa tay ra, nắm lấy tay Liên Thành cùng đi lên trước.
Ăn bữa cơm trong đại sảnh Nguyệt Thần Điện, Sở Thiên chọn một phòng để ở, vừa bước vào phòng, hắn đã vội rửa tay, trong miệng không ngừng cảm thán: “Liên Thành lại dám bắt tay với ta! Ha ha… Mẹ nó, độc dược này của Ba Bác Tát đúng là nóng tay!”
Đêm khuya thanh vắng, một góc sân vang lên tiếng kêu thảm thiết liên miên. Sở Thiên nằm trên giường, rất hạnh phúc lắng nghe tiếng kêu thảm ấy. Không có thần lực khử độc, lão tử sẽ độc chết các ngươi!
Đúng lúc Sở Thiên đang đắc ý, một tiếng “bùm” lớn vang lên, có lẽ là cánh cửa chính của Nguyệt Thần Điện bị phá ra, tiếp theo đó nghe thấy tiếng của Liên Thành, “Tổ tiên cứu ta!”
Chiến Thần ngay sát vách gõ cửa, thấp giọng nói: “Bệ hạ, có cần ta đi khử hắn?”
“Không cần đâu!” Sở Thiên trở người xuống giường, đẩy cửa ra, “Hiện giờ Đại Địa Phụ Thần nên gặp ta rồi! Đi!”
Lúc này, bốn vị Thái Thản quả nhiên không ngăn Sở Thiên vào Tiếp Nguyệt Tháp.
A Mạt Kỳ cõng Sở Thiên bay vào trong, Sắt Mông Đức trong đó đang giận dữ nhìn Sở Thiên, còn Liên Thành đứng ở sau Sắt Mông Đức đã vô sự.
Mỉm cười, Sở Thiên không cảm thấy ngạc nhiên, nếu như thủ đoạn đơn giản như vậy có thể giết chết Liên Thành, vậy thì hắn đã không phải là Hải Thần rồi. Thậm chí Sở Thiên còn nghi ngờ, Liên Thành có thể không bị trúng độc, mà là cố tình diễn kịch để lừa lấy sự thông cảm đồng tình của Sắt Mông Đức và Đặng Khẳng.
Có điều không cần quản hắn vì mục đích gì. Sở Thiên bức Đặng Khẳng phải gặp hắn đã đạt được rồi.
“Phất Lạp Địch Nặc miện hạ, hiện tại Bố Lai Ân Đặc sắp trở về, mọi người cần phải đồng tâm hiệp lực mới phải!” Đặng Khẳng nói mang theo chút tâm tình không vui.
“Đạo lý này ta hiểu!” Sở Thiên thản nhiên cười nói: “Chỉ là hiểu lầm mà thôi, ha ha, Đặng Khẳng đại ca, tiểu đệ có chuyện muốn thỉnh giáo Sắt Mông Đức miện hạ, ngươi không chịu gặp ta, ta cũng không thể đợi đến ngày Bố Lai Ân Đặc trở lại mới hỏi, vì vậy mới nghĩ ra hạ sách này.”
“Hừ!” Sắt Mông Đức hừ nhạt một tiếng, “Tổ tiên của ngươi, Thời Không Long Thần có lẽ mới có tư cách thỉnh giáo ta!”
“Nữ thần tại thượng!” Sở Thiên liếc nhìn bộ dạng cuồng ngạo của Sắt Mông Đức, tặc lưỡi nói: “Sắt Mông Đức, ta không nói nhiều lời nữa, nhạc phụ ta, chủ nhân của ngươi hiện tại thế nào rồi?”
Còn mười ba ngày, nhưng Sở Thiên vô cùng thận trọng triệu tập mọi người lại, vợ con cùng quản gia cùng đưa đến Huyết Luyện Ngục, tạm thời nhờ Bì Bồng bảo vệ, đợi mười ba ngày sau khi Bố Lai Ân Đặc trở về, Bì Bồng sẽ cùng họ đi đến Tiếp Nguyệt Tháp tìm Kiệt Khắc Tốn.
A Mạt Kỳ mở không gian thông đạo ở hai đầu, mệt đến đầu toát mồ hôi, chuyện này quả là hiếm thấy ở trong thần tộc. Từng tốp gia quyến được đưa đi.
Băng quan của Mỹ Nhân Ngư đã giao cho Thí Thần Thất Hải Thú bảo vệ, năm tên nhà Hãn Mã cùng đi sau băng quan, nhưng nơi đi của họ không giống nhau, người của Cấm Kỵ Hải đều đã đi đến cây Hỏa Diệm của gia tộc Phượng Hoàng, mà không phải là Huyết Luyện Bảo.
Sở Thiên xua tay lại tiễn một tốp người đi, trong lòng suy nghĩ, nhiều người như vậy, Phán Quyết Thần Thú có thể bảo vệ được hết không?
“Ông chủ, ta không đi!” Tốp người tiếp theo là đội hậu cần do La Tân đứng đầu, nhưng Sử Đế Phân trong đội ngũ lại không hài lòng, trong lối vào thông đạo ở Quang Minh Thánh Điện, chống hông lớn tiếng nói: “Lão nhân gia ta đã sống nhiều năm rồi, chưa từng làm cái chuyện chạy trốn bao giờ! Ta không đi, muốn đi các ngươi đi đi!”
“La Tân, ngươi vào thông đạo trước đi!” Sở Thiên thị ý La Tân đi trước, với chuyện đối đãi với La Tân, Sở Thiên tán đồng với quan điểm của Đặng Khẳng, giữ Cách Lý Phân lại cũng giống như một con dao hai lưỡi, hơn nữa hiện tại cũng không thiếu khuyết sức mạnh của Chủ Thần như hắn, thôi thì cứ yên lòng đi Huyết Luyện Ngục đi.
Đến trước mặt Thực Thần, lão già vẫn lải nhải không ngớt, “Nhiều năm rồi, lão nhân gia ta trước nay đều chiến đấu ở tuyến đầu, lần nào không phải là anh dũng bị thương rồi bất tỉnh trên chiến trường!? Chạy trốn?? Hừ, đó không phải phong cách của Thực Thần Sử Đế Phân ta!”
Đi theo bên cạnh Sở Thiên, La Đức Mạn đang giúp đỡ “cô gia” cũng nổi nóng lên, “Ta nói này Thực Thần, bây giờ là lúc nào rồi. Chỉ dựa vào lĩnh vực của ngươi… Vẫn nên đi mau thôi!”
“Tiểu tử kia, ngươi nói cái gì? Dám xem thường lão nhân gia ta phải không? Tổ tông ngươi là ai? Nói ra, chúng ta xem xem ngươi phải gọi ta là tằng tổ hay thái tổ!”
Sở Thiên bị hai lão đầu này cãi nhau làm cho đau đầu nhức óc, liền dùng thời gian cấm cố, giam Sử Đế Phân lại, sau đó bưng lão ném vào thông đạo. “Sử Đế Phân lão tiên sinh thân mến, trận chiến này không có phần của ngươi!”
Nói xong, Sở Thiên tủm tỉm cười nhìn La Đức Mạn, “Lão thừa tướng, cũng không có phần của ngươi!”
“Hả? Ta cũng không thể ở lại ư?”
“Những người dưới Chủ Thần, ngoài ta và A Mạt Kỳ, những người khác đều phải đi!” Sở Thiên chỉ vào lối vào thông đạo, nhướng mày lên thị ý: Ngài muốn tự mình đi, hay là để ta tìm người “tiễn” ngài?
La Đức Mạn giận dữ hừ một tiếng, một chân bước vào thông đạo, “Ngươi tại sao phải ở lại? Ngươi còn không bằng ta nữa kìa!”
“Lão thừa tướng, Bố Lai Ân Đặc là Thần Vương, Thần Vương bất diệt ngươi có biết không? Nếu như có thể đánh bại Bố Lai Ân Đặc, ta và A Mạt Kỳ sẽ liên thủ trục xuất hắn đi! Hiểu chưa?” Sở Thiên đẩy La Đức Mạn vào trong, “Nếu như có thể. Ta sẽ ném hắn đến mấy vạn năm sau! Để Phất Lạp Địch Nặc trong tương lai phải đau đầu!”
Nửa ngày sau, Bố Lôi Trạch đảo khổng lồ vẫn có tiếng người ồn ào, có điều những thành viên quan trọng đã sớm biến mất, những bộc nhân gia đinh còn lại thì ở lại. Sở Thiên cũng không có thời gian lo cho họ, chỉ có thể thay họ cầu khẩn có người sẽ đánh bại Bố Lai Ân Đặc.
Đứng trên cửa Quang Minh Thánh Điện đã không còn bóng người nào, Sở Thiên cười nói với An Cát Lệ Na đang ngước đầu nhìn bầu trời đầy sao: “Miện hạ, người không đi Huyết Luyện Ngục sao?”
An Cát Lệ Na nhàn nhạt cười, “Ngươi là người thông minh, sao lại hỏi một câu ngu xuẩn như vậy? Cho dù ta đi Huyết Luyện Ngục, Bì Bồng sẽ lo cho ta sao? Chi bằng ở lại đây liều mạng còn hơn.”
Sở Thiên nở nụ cười héo hắt, vẫy tay, “Mọi người đã đi rồi, đi Tiếp Nguyệt Tháp thôi.”
Bác Đức, Khảm Phổ, An Cát Lệ Na, và cả A Mạt Kỳ. Sở Thiên chỉ mang theo bốn người họ.
Đi tới khu rừng trên không, gia tộc Lai Nhân Cáp Đặc rõ ràng đã nhận được tin tức. Nơi này đã trở thành nơi vườn không nhà trống, chỉ là không biết tại sao họ không đến tị nạn ở chỗ Sở Thiên, khu rừng trên không tựa như một đám mây xanh mướt, chỉ có bốn vị Thái Thản Cự Lực Thần canh giữ ở nơi nối liền Tiếp Nguyệt Tháp.
Thấy Sở Thiên đến, thủ lĩnh Thái Thản bước lên một bước, đặt ngang cánh tay chặn lại Sở Thiên, nói: “Long Thần miện hạ, chủ nhân đang giúp bằng hữu chữa thương, xin ngài hãy đi đến Nguyệt Thần Điện nghỉ ngơi vài ngày.”
“Ta có chuyện gấp muốn gặp Đặng Khẳng đại ca, phiền các ngươi vào bẩm báo một tiếng!”
Các Thái Thản đồng loạt giơ hai tay ra, chặn lại đường đi của Sở Thiên. “Long Thần miện hạ, chủ nhân đã hạ lệnh, trong vòng mười ba ngày, ngài sẽ không gặp bất cứ ai!”
Nữ thần tại thượng! Trong vòng mười ba ngày này còn có ai sẽ đến đây nữa chứ? Chỉ có một mình Phất Lạp Địch Nặc hắn, Đặng Khẳng làm như vậy đã nói rõ là không muốn gặp Sở Thiên.
Sở Thiên nheo mắt lại, nói: “Đặng Khẳng đại ca đang chữa thương cho bằng hữu nào? Sắt Mông Đức sao?”
“Đúng vậy!”
“Sắt Mông Đức đến một mình sao?”
“Không, Sắt Mông Đức miện hạ còn đem theo một hậu duệ của bà ấy là Liên Thành, lúc này Liên Thành miện hạ cũng đang nghỉ ngơi ở Nguyệt Thần Điện.”
Sở Thiên liếc nhìn Tiếp Nguyệt Tháp, thần lực cấm cố phát ra trên thân tháp vẫn còn, “Có một thần tộc bạch bào, đầu đội mũ lụa cũng đến đây sao?”
“Chúng ta không nhìn thấy thần tộc nào giống như miện hạ miêu tả.”
Người thần bí đó quả nhiên không thể hi vọng gì a! Sở Thiên lại nhìn bốn phía, phát hiện trong Nguyệt Thần Điện phía xa có bóng người bước đi, nhìn ra thì đúng là Liên Thành. Thế là Sở Thiên cười nói: “Bốn vị, đã đến lúc này rồi, Đặng Khẳng đại ca sao vẫn không giải trừ thần lực cấm cố ở đây?”
Thái Thản cười nói: “Miện hạ nên hiểu, Sắt Mông Đức miện hạ bị thương, Liên Thành miện hạ vì tam giới nên đã mời đến một số bằng hữu để trợ chiến, còn bằng hữu của hắn và bằng hữu của miện hạ ngài lại có chút hiểu lầm.
Chủ nhân chỉ có thể giải trừ cấm chế sau mười ba ngày nữa.”
“Liên Thành còn có bằng hữu ư?” Sở Thiên khẽ kinh hãi trong lòng, đám người mà Tử Thần để lại, đều đã bị tiêu diệt rồi, Liên Thành tìm được người ở đâu nữa?
“Đều là những thần tộc mới (tân thần tộc), tuy rằng thực lực thấp kém, nhưng có thể chiến đấu vì an nguy của tam giới, đều là những thần tộc đáng được khâm phục!” Thái Thản trả lời như đã được lập trình, có điều có thể là hắn đã theo Đặng Khẳng nhiều năm, không biết cách nói dối, rõ ràng không có lòng tin với câu nói của mình.
Sở Thiên cười, thì ra là Liên Thành tìm một đám tiểu lâu la vớ vẫn lên chiến trường nạp mạng, chẳng trách mà Thái Thản ngại nói ra.
“Đã như vậy, ta không làm phiền bốn vị nữa, chúng ta tự mình đến Nguyệt Thần Điện là được rồi.”
Sở Thiên chắp tay cáo lui, các Thái Thản cũng không quên dặn dò: “Miện hạ. Bố Lai Ân Đặc sắp trở về, ngài nên lấy tam giới làm trọng, đừng gây chuyện tranh chấp nữa.”
Sở Thiên mỉm cười đồng ý, nhưng vừa xoay người rời khỏi tầm mắt của Thái Thản, hắn lại cười lạnh hỏi Chiến Thần, “Nếu như mọi người không có thần lực, ngươi có lòng tin đánh bại được đám người Liên Thành không?”
“Bệ hạ yên tâm, hiện tại mọi người đều là người bình thường, chỉ dựa vào vũ kỹ ta không sợ bất cứ ai!”
“Tốt!” Sở Thiên nheo mắt lại, lấy một bình thuốc từ trong giới chỉ phân phát cho từng người.
An Cát Lệ Na nhíu mày lại, nàng tinh thông tất cả nguyên tố các hệ, dĩ nhiên rất quen thuộc với những thứ trong bình này, “Phất Lạp Địch Nặc, ngươi muốn hạ độc! Hừ! Đường đường là Long Thần lại có thể làm ra những chuyện hèn hạ như vậy sao?”
Bác Đức lại không có phản đối gì với chuyện này, trái lại còn nói giúp Sở Thiên: “Thì sao nào? Tộc trưởng của gia tộc Ma Căn còn không chịu hạ độc sao? Phụ hoàng tại thượng, liệt tổ liệt tông gia tộc Phượng Hoàng tại thượng! Đây đúng là một tin mật trong thần tộc!”. An Cát Lệ Na sắc mặt lạnh băng, nghĩ một hồi, lại nuốt cục tức này, mỉm cười. Không ngờ Bác Đức lại nói thêm: “Miện hạ đừng có quên nhé, ngươi còn nợ ta một chuyện không trái với tôn nghiêm của Chủ Thần đấy! Hi, còn về là chuyện gì, sau này sẽ nói cho ngươi biết!”
An Cát Lệ Na nhíu chặt mày lại, không đáp lời, cùng Sở Thiên đi vào Nguyệt Thần Điện được mô phỏng làm lại.
“Ha ha, sư đệ cuối cùng ngươi đã đến, lần này huynh đệ chúng ta có thể liên thủ rồi, đúng là chuyện tốt!” Liên Thành sớm đã phát hiện Sở Thiên đi đến, mở cửa lớn dẫn đầu đám người ra đón.
Thấy Liên Thành, Sở Thiên trực tiếp coi hắn là một kẻ đã chết, nhưng lại không thể không lưu ý đến hai mươi thần tộc mới ở sau lưng Liên Thành, những thần tộc mới này kế thừa cơ thể Huyết Luyện thú có lẽ chỉ có thần lực tầng thứ ba, thứ tư, nhưng trong trận pháp cấm cố của khu rừng trên không này, thần lực không có tác dụng, đánh nhau ở chỗ này là đọ về cái gì? Về cơ thể! Vì vậy đám thần tộc mới có cơ thể to lớn này khiến Sở Thiên phải nhíu mày lại.
Khuôn mặt tươi cười, Sở Thiên nói: “Sư huynh khách sáo rồi, Ba Đế sư phụ lão nhân gia người vẫn khỏe chứ?”
Liên Thành thở dài, đau thương nói: “Lão nhân gia đã qua đời ở U Minh sơn rồi.”
Sở Thiên trong lòng cười thầm không ngớt, thì ra Ba Đế đã chết trong loạn quân, tốt, ác khí năm xưa đã giảm đi một nửa!
“Ha! Vị bằng hữu này thật cường tráng!” Sở Thiên đấm vào ngực một thần tộc mới một cái, sau đó vỗ vào mấy người bên cạnh hắn.
Giả tạo khách sáo vài câu, Sở Thiên đưa tay ra, nắm lấy tay Liên Thành cùng đi lên trước.
Ăn bữa cơm trong đại sảnh Nguyệt Thần Điện, Sở Thiên chọn một phòng để ở, vừa bước vào phòng, hắn đã vội rửa tay, trong miệng không ngừng cảm thán: “Liên Thành lại dám bắt tay với ta! Ha ha… Mẹ nó, độc dược này của Ba Bác Tát đúng là nóng tay!”
Đêm khuya thanh vắng, một góc sân vang lên tiếng kêu thảm thiết liên miên. Sở Thiên nằm trên giường, rất hạnh phúc lắng nghe tiếng kêu thảm ấy. Không có thần lực khử độc, lão tử sẽ độc chết các ngươi!
Đúng lúc Sở Thiên đang đắc ý, một tiếng “bùm” lớn vang lên, có lẽ là cánh cửa chính của Nguyệt Thần Điện bị phá ra, tiếp theo đó nghe thấy tiếng của Liên Thành, “Tổ tiên cứu ta!”
Chiến Thần ngay sát vách gõ cửa, thấp giọng nói: “Bệ hạ, có cần ta đi khử hắn?”
“Không cần đâu!” Sở Thiên trở người xuống giường, đẩy cửa ra, “Hiện giờ Đại Địa Phụ Thần nên gặp ta rồi! Đi!”
Lúc này, bốn vị Thái Thản quả nhiên không ngăn Sở Thiên vào Tiếp Nguyệt Tháp.
A Mạt Kỳ cõng Sở Thiên bay vào trong, Sắt Mông Đức trong đó đang giận dữ nhìn Sở Thiên, còn Liên Thành đứng ở sau Sắt Mông Đức đã vô sự.
Mỉm cười, Sở Thiên không cảm thấy ngạc nhiên, nếu như thủ đoạn đơn giản như vậy có thể giết chết Liên Thành, vậy thì hắn đã không phải là Hải Thần rồi. Thậm chí Sở Thiên còn nghi ngờ, Liên Thành có thể không bị trúng độc, mà là cố tình diễn kịch để lừa lấy sự thông cảm đồng tình của Sắt Mông Đức và Đặng Khẳng.
Có điều không cần quản hắn vì mục đích gì. Sở Thiên bức Đặng Khẳng phải gặp hắn đã đạt được rồi.
“Phất Lạp Địch Nặc miện hạ, hiện tại Bố Lai Ân Đặc sắp trở về, mọi người cần phải đồng tâm hiệp lực mới phải!” Đặng Khẳng nói mang theo chút tâm tình không vui.
“Đạo lý này ta hiểu!” Sở Thiên thản nhiên cười nói: “Chỉ là hiểu lầm mà thôi, ha ha, Đặng Khẳng đại ca, tiểu đệ có chuyện muốn thỉnh giáo Sắt Mông Đức miện hạ, ngươi không chịu gặp ta, ta cũng không thể đợi đến ngày Bố Lai Ân Đặc trở lại mới hỏi, vì vậy mới nghĩ ra hạ sách này.”
“Hừ!” Sắt Mông Đức hừ nhạt một tiếng, “Tổ tiên của ngươi, Thời Không Long Thần có lẽ mới có tư cách thỉnh giáo ta!”
“Nữ thần tại thượng!” Sở Thiên liếc nhìn bộ dạng cuồng ngạo của Sắt Mông Đức, tặc lưỡi nói: “Sắt Mông Đức, ta không nói nhiều lời nữa, nhạc phụ ta, chủ nhân của ngươi hiện tại thế nào rồi?”
/597
|