Dị Giới Thú Y

Chương 526: Liên Thành ăn cái gì?

/597


Mắt phượng hoàng của Bác Đức được mở ra, đôi mắt ẩn hiện bạch quang tìm kiếm trên khắp Vùng biển vô tận, sau một lát, nàng tháo mũ giáp ra, đập mạnh xuống, giận dữ nói: “Tên Liên Thành đáng chết! A Mạt Kỳ, ờ ngoài hai mươi dặm phía đông nam, hai vị Thái Thản đang bị trọng thương chìm xuống đáy biển rồi!”

Vừa nghe thấy lời Bác Đức, A Mạt Kỳ liền mở thông đạo, chớp mắt đã đưa hai Thái Thản đang hôn mê về. Ngực của hai người có một tụ nước, chính là tiêu chí độc môn của Hải Thần Liên Thành.[

“Bác Đức miện hạ, ngươi tiếp tục tìm hắn, ta đi gặp Đại Địa Phụ Thần!”

Sở Thiên và A Mạt Kỳ đỡ hai Thái Thản bay về Tiếp Nguyệt Tháp, để hai Thái Thản trước mặt Đặng Khẳng, cũng không nói gì thêm.

Đặng Khẳng ngạc nhiên một hồi, phẫn nộ đứng dậy. Thiết quyền đấm mạnh vào vách tường Tiếp Nguyệt Tháp, rít lên: “Sắt Mông Đức! Hậu duệ của ngươi hay lắm!”

Sở Thiên đưa tay cản lại, nói: “Đặng Khẳng đại ca yên tâm, tiểu đệ không hiểu được thần lực Vĩnh Hằng, nhưng một vết thương thủy nguyên tố nhỏ nhoi này ta vẫn không để trong mắt!”

Nói rồi, Sở Thiên liếc sang Đặng Khẳng, bộ dạng phát nộ của Đại Địa Phụ Thần đang ứng với câu nói của Kiệt Khắc Tốn, người đáng sợ không dễ phát nộ, ai chọc giận người hiền lành như Đặng Khẳng, vậy thì đúng là tìm cái chết rồi.

Có điều Liên Thành thật sự rất giảo hoạt, Sắt Mông Đức đã bị Vĩnh Hằng, hắn không còn chỗ dựa sớm muộn cũng sẽ chết ở đây, vì vậy hắn dứt khoát chạy trốn, hơn nữa trước lúc đi hắn còn suy đoán, nói không chừng lúc này Sắt Mông Đức đã bị phế rồi.

Đặng Khẳng sau khi nói cảm tạ, Sở Thiên đã bắt đầu trị thương cho hai Thái Thản, họ vốn dĩ đã bị trọng thương, lại bị độc thủ của Liên Thành, lúc này chỉ còn lại hơi thở cuối cùng, nhưng điều này có thể làm khó cho Sở Thiên sao? Đương nhiên không thể, nhưng phẫu thuật mà Sở Thiên chữa cho họ, lại phải tiêu hao mất mấy phút đồng hồ.

Nguyên nhân không cần phải hỏi, đó là bởi vì khi Sở Thiên kiểm tra cơ thể cho Thái Thản, chợt phát hiện, cấu tạo cơ thể của họ và Kim Cương rất tương đồng, hơn nữa còn mạnh hơn rất nhiều, tuy Sở Thiên hiện tại không biết Thần Sức Mạnh là Thái Thản không hợp cách bị khai trừ. Nhưng hắn nắm được những thủ đoạn làm việc để thu được lợi ích lớn nhất, sau khi nghiên cứu triệt để hai Thái Thản rồi mới bắt đầu chữa trị thương thế cho họ.

Dù gì Đặng Khẳng và Sắt Mông Đức đều không hiểu được thuật thượng cổ Tế Tự, Sở Thiên cũng không sợ họ phát hiện.

Thương tích thủy hệ của hai Thái Thản đã được chữa trị khỏi, nhưng những thương thế khác của họ, là kiệt tác của Bố Lai Ân Đặc, Sở Thiên tạm thời không có cách nào, tóm lại có thể giữ lại tính mạng cho họ đã là cực hạn của Sở Thiên rồi.

Thấy Thái Thản đã không sao, Đặng Khẳng lại cảm tạ lần nữa, thấp giọng nói: “Long Thần miện hạ, ta và Nguyệt Thần đều không thể cử động. Chuyện truy bắt Liên Thành phải nhờ ngươi rồi! Mong ngươi mau chóng bắt được hắn, muộn thêm nữa, ta lo lắng nghĩa muội Sắt Mông Đức sẽ gặp nguy hiểm.”

“Ta sẽ đi tìm hắn!”

Sở Thiên bay ra khỏi Tiếp Nguyệt Tháp, chỉ thấy Bác Đức đang làm bốc hơi nước biển. “Thế nào rồi? Chưa tìm thấy?”

“Đừng nói nữa, tên đó giống như đã hòa nhập làm một với nước biển rồi. Ta không giỏi thủy nguyên tố, không nhìn ra nước biển có gì khác biệt.”

Sở Thiên nhíu mày, sau đó vỗ tay bồm bộp, quát :”Vô Tận Hải Vương!”

Giọng nói ẩn tàng thần lực, chớp mắt đã vang khắp hải vực.

Một lát sau, nước biển xanh biếc tách lìa ra. Một lão nhân dung mạo có mấy phần giống Sa Lỗ hiện ra, mang theo một đội hải tộc bay lên mặt nước, đây chính là phụ thân của Sa Lỗ, Vô Tận Hải Vương.

“Miện hạ. Có gì căn dặn?” Vô Tận Hải Vương chắp tay cười nói, sự hợp tác giữa Bố Lôi Trạch và Biển Cấm lúc trước, Vô Tận Hải Vương như hắn cũng là một trong những người tham dự, hơn nữa trong thất hải đã nhận được mệnh lệnh của của thừa tướng La Đức Mạn, phải lấy lễ “cô gia” để tiếp đãi Sở Thiên, vì vậy thần thái của hắn rất cung kính.

“Có nhìn thấy Liên Thành không? Hắn còn mang theo một thần tộc bị thương.”

Vô Tận Hải Vương cười khan mấy tiếng, “Miện hạ có điều không biết, vừa rồi Bố Lai Ân Đặc đột kích. Ta đã mệnh lệnh cho tất cả hải tộc trốn vào Vô Tận Hải Vương cung, với tình hình vừa rồi không biết chút gì cả. Nếu không phải miện hạ gọi, ta còn không dám ra kìa.”

Ngừng lại một chút, hắn lại hỏi thăm dò: “Hiện tại Bố Lai Ân Đặc đã lui rồi sao?”

Sở Thiên gật đầu, tóm lược lại tất cả mọi chuyện một lượt.

“Ha ha! Không ngờ Bố Lai Ân Đặc lại bại rồi! Tốt. Tốt!” Trên mặt của Vô Tận Hải Vương rõ ràng đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều, hắn vung tay. “Truyền lệnh, mở cửa Vô Tận, Vô Tận binh đoàn phong tỏa hải vực, nhìn thấy Hải Thần Liên Thành giết không cần hỏi!”

Sở Thiên lại nói: “Thủ hạ của Hải Vương phải cẩn thận một chút, hiện tại Liên Thành chỉ là Cao Vị đỉnh phong, nhưng thực lực lại không kém Thượng Vị Thần. Hơn nữa hắn còn có sức mạnh linh hồn!”[

“Miện hạ yên tâm! Chỉ một thủ hạ bại tướng, chúng ta chẳng coi là gì trong mắt đâu!” Nói rồi, hắn vẫy tay thị ý Sở Thiên bước vào trong nước biển, cười nói: “Xin mời miện hạ đến Hải Vương Cung nghỉ ngơi!”

“Không cần đâu! Phiền Hải Vương thông báo cho lục vương còn lại, mời thất hải liên thủ truy sát Hải Thần! Ngoài ra Long tộc của ta sẽ cùng Thú Thần ở lục địa phong tỏa không phận và đất liền.”

Sở Thiên lại gọi Bác Đức hợp tác tạm thời với Thất Hải Vương, cùng truy bắt Liên Thành, sau đó cùng A Mạt Kỳ xuyên qua không gian đến Huyết Luyện Ngục, gia quyến của Sở Thiên đều đang ở đây.

………………….

Sau cánh cửa đang đóng chặt của Tiếp Nguyệt Tháp ở Huyết Luyện Ngục.

Hai con gấu trúc mỗi tên cầm một trúc trượng cổ quái, ngồi xổm sau cửa lẩm bẩm, “Tam giới sao lại không chấn động nhỉ? Chúng ta rốt cuộc có trốn hay không?”

“Ai biết được, đợi thêm lát nữa!”

Lúc họ nghe thấy tin Sở Thiên trở lại ngoài cửa, một con hân hoan nhảy nhót, một con khác lại đá mạnh cửa chui ra, một tay kéo lấy Sở Thiên đưa hắn vào, nhìn chằm chằm vào mắt Sở Thiên quát lớn: “Sắt Mông Đức có chết không?”

Sở Thiên sửng sốt, hai tên gấu trúc này lại không quan tâm đến tin của Bố Lai Ân Đặc, mà ngược lại quan tâm đến Sắt Mông Đức là sao?

“Bố Lai Ân Đặc và Đặng Khẳng sẽ tái chiến sau ba tháng nữa, Sắt Mông Đức bị hậu duệ Liên Thành của hắn mang đi rồi. Có điều bà ta bị trọng thương, tạm thời bị Vĩnh Hằng rồi.”

Gấu trúc gật đầu, đẩy Sở Thiên ra ngoài cửa, sau đó hai cái đầu mập mạp tụm lại vào nhau, bàn luận: “Làm thế nào đây? Sắt Mông Đức chưa chết!”

“Vẫn chưa đến nỗi tệ lắm! Có điều, Sắt Mông Đức chắc chắn phải chết!”

“Đúng, chúng ta phải trả bất cứ giá nào cho việc ấy!”

Hai con gấu trúc nhìn nhau, rồi gật đầu thật dứt khoát, mở hờ một kẽ hở ở cửa, vẫy móng vuốt, tủm tỉm cười nói: “Khách Thu Sa, lại đây!”

“A? Các ngươi muốn làm gì? Ta còn chưa thành niên nha!” Khách Thu Sa vẻ mặt sợ hãi, Biến Thái Số Một cười hăng hắc, “Phất Lạp Địch Nặc, nếu như ngươi muốn bắt Liên Thành, thì ném Khách Thu Sa vào đây!”

Vèo!

Sở Thiên không chút do dự. Ném thẳng Khách Thu Sa vào trong tháp.

Hai bóng đen chụp lên trên đầu Tiểu Hùng Miêu, trong cơn run rẩy, hắn còn nghe được tiếng cười gian tà cùng cất lên, “Nghe kỹ đây, những thứ chúng ta sắp nói chính là bí pháp cảnh giới cao nhất của Thiên Phạt Chi Nhãn…”

“Hả?” Tiểu Hùng Miêu sáng mắt lên.

………………………

Sở Thiên ôm lấy Khách Thu Sa trở về Vùng biển vô tận ở nhân gian, sau đó để Tiểu Hùng Miêu lên đỉnh đầu, để hắn tìm kiếm khắp nơi.

Theo lời Kiệt Khắc Tốn nói, Khách Thu Sa đã học được bí pháp năm xưa Tư Đặc Ân dùng để truy bắt tội nhân thần tộc, với tạo nghệ hiện nay của Tiểu Hùng Miêu. Chỉ cần không phải là nhân vật trên cấp Chủ Thần, đều không thể tránh được đôi mắt của hắn.

Sở Thiên bán tín bán nghi, nhưng Phán Quyết Thần Thú đã phát lời thề hùng hồn để bảo đảm, dựa vào chiêu này, chắc chắn có thể bắt được Liên Thành, nhưng họ có một điều kiện, chính là sự sống chết của Liên Thành họ không quản, nhưng Sắt Mông Đức bắt buộc phải chết.

“Khách Thu Sa, hai cái tên đó làm trò quỷ gì vậy? Tại sao nhất định phải khiến Sắt Mông Đức chết đi?” Sở Thiên vỗ vào chân gấu trúc trên vai mình.

“Không biết nữa!” Khách Thu Sa đang tập trung tinh thần quan sát mặt nước bốn phía, miệng lẩm bẩm nói: “Tư tưởng biến thái, không phải thứ người bình thường có thể hiểu! Nếu như hiểu, vậy thì cũng là biến thái rồi!”

Sở Thiên nhíu mày, “Câu nói này là ai nói cho ngươi?”

“Hai cái tên biến thái đó!”

Sở Thiên cười khổ, sau đó lại nói: “Câu nói này không được nói cho Mạt Khắc Nhĩ!”

“Á? Ta đã nói cho hắn rồi! Ngay cả Phan Đa Lạp cũng biết!”

Có cái con gấu trúc này. Con cái ta không thể học tốt được! Sở Thiên trong lòng đang suy nghĩ việc dạy dỗ con cái, Khách Thu Sa chợt dẫm lên đầu hắn nhảy cẫng lên, “Ông chủ, tìm thấy rồi! Tên đó thông minh quá! Lại đem mình giấu trong bụng của một con Cá mập răng hổ!”

Nói rồi, Tiểu Hùng Miêu nhảy vụt vào trong biển, bơi sâu xuống.

“Đợi chút, gọi Bác Đức và quân đội hải tộc!” Sở Thiên vội để A Mạt Kỳ trông chừng, sau đó dùng thông tin thạch gọi Bác Đức tới.

Khách Thu Sa ở trong nước biển xanh biếc bơi lội. Tốc độ kỳ lạ, chớp mắt đã đuối theo được một con cá lớn không nhỏ hơn Ni Mễ Tư bao nhiêu.

Bao vây lấy con cá mập ấy. Sở Thiên quát: “Liên Thành, ra đây đi, ngươi không có chỗ thoát nữa đâu!”

“Còn lôi thôi với hắn làm gì. Giết thẳng luôn không phải tốt hơn sao!” Bác Đức bước lên một bước, hỏa diệm trường đao bùng cháy trong nước biển, thiêu đốt nước biển xung quanh, một đao chém xuống đầu con cá lớn.

Phụt!

Con cá bị phân thành năm mảnh, sau đó đám người Sở Thiên toàn bộ đều nghẹn lời trân trối, cho dù người thường nhìn thấy cảnh máu tanh như Sở Thiên, cũng phải cảm thấy buồn nôn.

Sắt Mông Đức chỉ còn lại nửa thân người, nửa còn lại, nhìn vào Liên Thành đang nhai nuốt bên cạnh nửa người bà ta thì biết.

Liên Thành lúc này đã hóa thành bộ dạng bán Thú Thần, thân thể hình người mọc đầy lông vũ, hai bàn tay biến thành vuốt sắc, đầu đã là hình dạng giống như con chim kên kên mắt vàng rồi.

“Ài, đáng tiếc a! Cho ta thêm thời gian nửa ngày nữa thì tốt rồi!” Liên Thành ngửa mặt than, khuôn mặt kên kên mắt vàng của hắn lộ vẻ không cam lòng. “Nếu có thêm nửa ngày, ta có thể ăn hết Thần Cách của Sắt Mông Đức, trở thành Sáng Thế Cửu Thần!”

Liên Thành chỉ còn lại sự chán nản, vừa rồi hắn nhìn thấy Trật Tự Thư, đã biết đó là Nguyệt Thần, mà hắn lại ăn cắp bí pháp của gia tộc Lang thần, vì vậy cũng có thể coi là kẻ địch của Nguyệt Thần. Vì vậy mượn cớ ra ngoài tìm Sắt Mông Đức rồi chạy trốn. Ai ngờ trên người của Sắt Mông Đức vẫn còn sót thần lực Vĩnh Hằng, tốc độ hắn cướp Thần Cách trở nên chậm chạp dị thường, kết quả đã bị Sở Thiên gọi người đến bao vây.

Sở Thiên cũng không còn phí lời, vung nhẹ tay, “Giết! Linh hồn và thân xác đều không thể giữ lại!”

Nói rồi, hắn khởi động Kinh Cức Long Hoàn, khóa linh hồn của Liên Thành trước.

Liên Thành chợt cười lạnh nói: “Phất Lạp Địch Nặc, thứ ta không có được, cũng không để lại cho ngươi! Thủy phệ!”

Theo tiếng quát của Liên Thành, cơ thể của hắn bỗng nhiên mờ ảo, cơ hồ đã kết làm một với nước biển xung quanh, nhưng đôi tay của hắn cũng không nhàn hạ, há miệng lớn cắn nát cơ thể của Sắt Mông Đức.

Phụt!

Hỏa diệm đao của Bác Đức chém ngang lưng Liên Thành, nhưng lại chỉ có thể để lại hai vết thương sâu nửa thốn, không thể nào chém đứt lưng hắn, Bác Đức kinh hãi nói: “Thôn phệ hộ thuẫn của gia tộc Lang thần? Hừ! Tiếp thêm một đao nữa của ta!”

Bác Đức giận dữ xuất thủ, ngọn lửa mãnh liệt chớp mắt đã chém đến một cánh tay của Liên Thành, cô ta lạnh giọng nói: “Đáng tiếc ngươi tu luyện còn chưa đến đâu!”

Liên Thành chỉ còn lại một cánh tay, nhưng lại vẫn giữ chặt lấy nửa đoạn thân của Sắt Mông Đức, cười lớn nói: “Hải Thần ta cả đời chạy trốn vô số lần, nhưng chưa từng sợ chết! Phất Lạp Địch Nặc, trước khi ta chết, tặng ngươi một món đại l


/597

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status