A Mạt Kỳ đi chuẩn bị theo lệnh của Sở Thiên, nhưng Sở Thiên cũng không hề nhàn nhã, lớp phòng ngự của hòn đảo đầu bếp mang tên “Khẩu vị của Phất Lạp Địch Nặc” này vô cùng yếu ớt, nếu như có đối thủ mạnh, ở lại nơi này chắc chắn không an toàn
Sở Thiên một tay tóm lấy cơ thể của Thực Thần, chân lại mở thời gian thuận lưu, tay kia ẩn vào kính tượng được phủ dưới chòm râu dày của Thực Thần, mạch tượng bình thường, hô hấp thông thuận, lão già này đang ngủ ngon lành!
Quan sát cơ thể của Thực Thần một lượt, không có chút vết thương nào, ngay cả tạp dề trắng muốt của lão cũng không bị tổn hại gì
Mùi hương thoang thoảng trên người Sử Đế Phân, Sở Thiên bất giác cảm thấy nghi ngờ, lão già này bị ngất thế nào? Dường như hắn có thể nói, Sử Đế Phân hôn mê hoàn toàn không có bất cứ lý do y học nào.
Nhưng lão đúng là đang hôn mê bất tỉnh!
Lòng mang theo sự nghi hoặc, Sở Thiên bay về Quang Minh Thánh Điện, ném Thực Thần lên bàn tròn nghị sự, Sở Thiên hỏi: “Có manh mối gì không?”
Ba Bác Tát đang giám sát màn hình lắc đầu nói: “Không có, hệ thống giám sát của toàn đảo lúc này đã được mở toàn bộ, nhưng không phát hiện ra bất cứ điều gì khác lạ, xem ra chỉ có thể chờ Khách Thu Sa và Bác Đức miện hạ báo tin về rồi.”
Sở Thiên khẽ gật đầu, hướng mắt nhìn màn hình giám sát trên đỉnh Quang Minh, Khách Thu Sa và Bác Đức đang tìm kiếm khắp đảo, có điểu Sở Thiên chỉ quét mắt qua, đã kinh ngạc nói: “Mạt Khắc Nhĩ sao lại cũng đi theo cùng kìa?”
Trên tháp xa ở đỉnh Quang Minh, Khách Thu Sa đã bốn tuổi rưỡi, béo hơn một vòng ôm so với năm ấy, người cao lên không ít, lúc này đang cõng Sở Viêm trên lưng không hề tốn sức, hai tên này đưa và móng vuốt lên trước mắt, lấm la lấm lét nhìn bốn phía.
Ba Bác Tát cười khổ nói: “Ông chủ, tiểu thiếu gia nói cậu ấy với Khách Thu Sa hai người bốn con mắt hợp lại, mới có thể phát huy cảnh giới cao nhất của Thiên Phạt Chi Nhãn.”
Sở Thiên cũng cười khổ, nhìn bộ dạng hai tên này kết hợp khăng khít với nhau, Thiên Phạt Chi Nhãn này, không, là đôi mắt rình mò này chắc chắn đã luyện qua không ít lần rồi.
“Gọi thêm người đi bảo vệ chúng!” Sở Thiên căn dặn một câu, sau đó ngồi trước màn hình giám sát, nhưng hắn lại không quá lo cho an toàn của Bố Lôi Trạch. Bố Lôi Trạch ngày nay đã ở trong một trạng thái cường thịnh nhất trong lịch sử từ trước đến nay, Bác Đức, An Cát Lệ Na, Chiến Thần, A Mạt Kỳ, đến cả Mặc Phỉ Đặc đã biết chỗ hạ lạc, lúc nào cũng có thể mời đến. Những người này ở cùng một chỗ, chỉ cần không phải là Bố Lai Ân Đặc đến đánh lén, thì sẽ chẳng có ai có thể tấn công Bố Lôi Trạch.
Nhưng Bố Lai Ân Đặc có thể làm ra những chuyện đánh lén người khác không? Dĩ hiên không thể!
Tìm kiếm một thời gian dài, nhưng không có chút manh mối nào, Sở Thiên nhíu chặt mày, hỏi: “Trên đảo có tổn thất gì không?”
Ba Bác Tát nói: “Ngoài La Tân mất tích, Thực Thần bị hôn mê ra, không có tổn thất gì khác.”
Sở Thiên đứng dậy, đẩy Thực Thần trên chiếc bàn tròn, trầm ngâm nói: “Trước khi Thực Thần hôn mê đã có hét có người cướp La Tân, vậy thì có thể loại trừ việc La Tân huyết mạch bộc phát, hoặc là Cách Lý Phân thức tỉnh. Hiện tại trên đảo Bố Lôi Trạch chắc chắn có người xâm nhập rồi, nhưng mục tiêu hắn xâm nhập….là nhà bếp?”
Dứt lời, Sở Thiên đã tự cười mình. Làm gì có tuyệt đại cường giả nào xâm nhập vào nhà bếp làm gì? “Ha ha, xem ra đối thủ của chúng ta, đã coi La Tân là mục tiêu!”
La Tân có gì đáng để cướp đoạt? Thứ đáng giá trên người hắn không nhiều, cũng chỉ có hỗn huyết giữa lĩnh vực thôn phệ và thần lực tịnh hóa hợp thành, đủ để đả thương Thần Hoàng cấp tám mà thôi!
“Ông chủ, người xem!” Ba Bác Tát vội chỉ vào màn hình giám sát nói.
Sở Thiên đưa mắt nhìn, màn hình giám sát mà Ba Bác Tát chỉ là cái giám sát Huyệt Chủ Đảo. Lúc này Ban Địch Tư – vợ của A Tư Nặc, đang ra tay trước ống ma pháp tinh thạch của máy giám sát.
“A Mạt Kỳ, đón Ban Địch Tư đến đây!”
Ban Địch Tư vỗ vào ngực chạy từ thông đạo ra, được hưởng lợi từ việc trộm mộ của Sở Thiên, nàng ta đã có được Thần Cách, lúc này đang ở trong hình thái của một mỹ nhân con người. “Ông chủ, A Tưc nặc nhà ta đột nhiên tỉnh lại. Nói rằng một cao thủ vừa vụt qua dưới lòng đất, sau đó đã đuổi theo rồi.”
Sở Thiên hai mắt sáng lên, đẩy ghế đứng dậy, “Hiện tại A Tưc Nặc đang ở đâu?”
“Ta cũng không biết a, chàng chạy nhanh quá” Ban Địch Tư bất đắc dĩ nói.
Lúc này Bác Đức bay xuống từ trên đỉnh Quang Minh, vội nói: “Phất Lạp Địch Nặc, ta nhìn thấy A Tư Nặc chạy thục mạng dưới lòng đất. hình như đang đuổi theo ai đó.”
“Kêu Khách Thu Sa và Mạt Khắc Nhĩ đến chỗ của La Tây Nhã tổ mẫu, người khác đi theo ta!”
Sở Thiên dẫn đầu bay ra thánh điện, được Bác Đức dẫn đường đã đến trên không phận một hòn đảo nhỏ.
Chỉ xuống hòn đảo phía dưới, Sở Thiên nói: “Bác Đức miện hạ, làm nổ nó đi!”
“Hả? Cho nổ?” Bác Đức tiếc nuối nói: “Đây là địa bàn của ngươi a?”
“So với việc giết địch, một hòn đảo nhỏ tính là gì?” Mỹ Nhân Ngư được tin cũng vội đến, trong lòng bất nhẫn, ngọc thủ lật chuyển, bắn ra một thủy đạn, “ầm” một tiếng đã làm nổ cả hòn đảo ấy.
Dĩ nhiên, Mỹ Nhân Ngư hạ thủ rất có chừng mực, chỉ hủy đảo nhưng không để bị thương đến người
Theo làn khói cuộn lên khi hòn đảo bị tiêu hủy, A Tư Nặc lộ ra thân hình, ngẩng đầu nhìn Sở Thiên, vôi nói: “miện hạ, có một linh hồn vô cùng mạnh đang ở trước mặt ta, hắn nhanh quá, ta không chặng được hắn, phía trước mặt khoảng ba trăm mét!”
Mỹ Nhân Ngư thấp giọng quát, đôi mắt hướng về phía A Tư Nặc chỉ, hạ thủ không hề lưu tình, dùng Thủy Chi Hồn thúc động thần lực huyễn hóa ra một thủy nhận chém xuống.
Phụt!
Thủy nhận chém đến, phía đó bỗng nhiên có thêm một ngọn lửa, tiếp theo đó ngọn lửa chia ra thành mấy chục tia lửa, uốn lượn vài vòng quanh thủy nhận của Mỹ Nhân Ngư, rồi lại lao lên trời hợp lại một chỗ, biến ra hình người, “Ài, nghìn đảo Bố Lôi Trạch, cương vực biển xanh trải dài vạn lý, sớm đã nghe tiếng Bố Lôi Trạch là thánh địa đại lục, nhưng mỹ nhân nàng lại đánh giết ở đây, há chẳng phải là phá hư phong cảnh sao?”
Tiếng nói ôn nhu trầm thấp, lại rất có sức hút, chính là Hỏa Diệm Chi Phụ Trương Bá Luân! “Hai vị mỹ nhân, các nàng nói phải không?”
Hai cánh tay của Trương Bá Luân xoay tròn một vòng quỷ dị, hai không gian thông đạo được mở, hai phân thân An Cát Lệ Na giống hệt nhau từ trong bước ra.
“Lão Thất, lão Bát?!” An Cát Lệ Na thật đang ở sau Sở Thiên kinh ngạc không ngớt. Không ngờ Lão Thất luôn phải chạy trốn lại cũng ở bên cạnh Trương Bá Luân rồi.
Nheo mắt lại, Sở Thiên khẽ mỉm cười, “Hỏa Diệm Chi Phụ không đi chuẩn bị cho trận chiến Tây Hải, đến Bố Lôi Trạch của ta làm gì? Hơn nữa miện hạ lại có hứng thú với một người đầu bếp của ta….Ha ha, đây chính là uy nghiêm của Sáng Thế Cửu Thần sao?”
Trương Bá Luân nhoẻn miệng cười với Mỹ Nhân Ngư, dịu dàng nói, “Mỹ nhân ở trước mặt, cho dù là núi đao biển lửa ta cũng phải đến a! Từ khi gặp Hải Vương bệ hạ, ta đã…”
“Ít nói nhảm, La Tân đâu?” Mỹ Nhân Ngư ngắt lời của Trương Bá Luân, quát: “Giao La Tân ra đây!”
Trương Bá Luân đưa tay đỡ ngực mình, “Ài, ta đau lòng quá, tên đầu bếp đó có quan hệ gì với nàng? Mỹ nhân nàng lại đòi hắn thay cho Phất Lạp Địch Nặc? Bên trọng bên khinh a!”
Mỹ Nhân Ngư đang đấu khẩu với Trương Bá Luân, Sở Thiên cau mày suy nghĩ, Trương Bá Luân đến Bố Lôi Trạch làm gì? Hơn nữa mục tiêu của hắn lại là La Tân?
Sở Thiên bỗng nhiên cười, hắn đã hiểu ra một chuyện, chợt xua tay, quát: “Biểu tỷ, đừng nhiều lời với hắn. Giết! A Mạt Kỳ, đi mời Mặc Phỉ Đặc miện hạ! Hôm nay nhất định phải giết được Trương Bá Luân!”
Nụ cười của Trương Bá Luân đã không thể tươi tắn như trước nữa, nhãn thần sắc bén, nhưng hắn vẫn chưa kịp nói gì, Mỹ Nhân Ngư đã ở ngay trước mặt.
Sở Thiên quát lớn, “Kim Cương, tất cả thần lực pháo giao cho ngươi chỉ huy, bắn không cần biết bên ngoài hải vực của Bố Lôi Trạch! Tề Bách Lâm, mở thần lực hộ thuẫn ở mức cao nhất….”
Trương Bá Luân nghiêng người né qua đòn tấn công của Mỹ Nhân Ngư, sau đó bật cười ha hả. “Phất Lạp Địch Nặc, chỉ dựa vào ngươi mà cũng muốn giết ta? Hừ, ngông cuồng!”
Trương Bá Luân đích thực có tư cách để ăn to nói lớn, Hỏa Linh Song Hồn, và cả hai lần cường hóa của hai phân thân An Cát Lệ Na. Thực lực này đích thực không dễ đối phó.
Ngoài dự đoán của mọi người, Trương Bá Luân sau khi tránh khỏi vòng tấn công đầu tiên của Mỹ Nhân Ngư, không những không phản kích, hơn nữa ngay cả tư thế nghênh chiến cũng không có, hai tay hắn gập lại, thu hai phân thân của An Cát Lệ Na vào ảnh tượng không gian, sau đó “Phụt” một tiếng biến thành lửa thường.
Sở Thiên thầm tự gật đầu, chẳng trách Trương Bá Luân vừa rồi tránh được Thiên Phạt Chi Nhãn và đôi mắt Phượng Hoàng Thần. Bởi vì bí pháp của hai đôi mắt này đều là thần lực trinh thám, nhưn gTrương Bá Luân lại biến thành lửa bình thường nhất, không có một chút khí tức thần lực nào. Ở điểm này, ai cũng không có cách nào, Trương Bá Luân bản thân chính là Hỏa Diệm Chi Phụ. Các loại lửa đều có thể biến hóa tùy ý.
Mặt khác, Trương Bá Luân còn có Linh Hồn Tổ Mẫu, dựa vào thứ này, ngay cả linh hồn cũng có thể che giấu.
A Tư Nặc có thể phát hiện ra Linh Hồn Tổ Hồn? Sở Thiên mở to mắt nhìn con nhện lớn, đã đánh giá hắn cao thêm một bậc.
Trương Bá Luân sau khi biến thành ngọn lửa thường chợt lao thẳng vào Sở Thiên, nhưng quỹ đạo vận hành của nó lại kỳ quái lạ thường, nhẹ lướt trong không gian như chuồn chuồn đạp nước, vụt hiện thân rồi lại biến mất, tiếp theo đó lại xuất hiện ở phía xa, rồi lại biến mất, cơ hồ như đang xuyện việt qua lại giữa các không gian.
“Ảnh tượng phân thân không gian đa tầng!” Sở Thiên sớm đã nghe thấy chiêu này qua lời của Kiệt Khắc Tốn, nó tuyệt đối là một trong những bí pháp gia tốc nhanh nhất trong thần tộc.
Có điều, Sở Thiên cũng có thời gian thuận lưu, hơn nữa Mỹ Nhân Ngư đã tạo ra một cuộn nước trong không khí, lực hút mạnh mẽ của jnó đẩy nhanh tốc độ né tránh của Sở Thiên.
Sượt qua ngọn lửa, Sở Thiên chợt phát hiện, mục tiêu thật sự của Trương Bá Luân không phải là hắn!
“Chặn hắn lại!” Sở Thiên vội vàng hét lớn, thì ra Trương Bá Luân đang lao về hướng bên trong Bố Lôi Trạch đảo.
“Muốn ngăn ta lại ư? Ha ha, để các ngươi nếm thử Linh Hồn Tổ Hồn!” Trương Bá Luân không giảm tốc độ, chỉ nghe thấy hắn quát lớn một tiếng, người có linh hồn yếu một chút đã rơt ngã từ không trung xuống, Kinh Cức Long Hoàn trên đỉnh đầu Sở Thiên ù ù vang lên, khiến đầu hắn bị chấn động như muốn nứt lìa. Còn Mỹ Nhân Ngư nghịch chuyển thần lực tầng thứ bảy bảo vệ linh hồn, cũng không có sức để đuổi theo Trương Bá Luân.
“A Tư Nặc, chặn hắn lại!” Sở Thiên quát.
“hiểu rồi!” A Tư Nặc đuổi theo, nhưng tốc độ của hắn quá chậm, bị Trương Bá Luân bỏ xa ở phía sau.
Mắt thấy Trương Bá Luân xé rách hộ thuẫn phòng ngự trong đảo, vụt thân xông vào, lúc này Khảm Phổ và An Cát Lệ Na trên đảo cũng đứng thẳng người nghênh chiến. An Cát Lệ Na thực lực yếu hơn, lại bỏ công không bỏ sức, miễn cưỡng thì có thể tính là góp một nửa chiến lực. Nhưng Chiến Thần lại liều mạng, hắn lại có bí pháp phòng ngự linh hồn, nhất thời cũng có thể chặn Trương Bá Luân lại!
Sở Thiên thở phảo, quay đầu quát: “Kim Cương, đừng quản hắn, tiếp tục bắn phá ngoại vi hải vực, một vùng nước biển nào cũng không được bỏ qua! Bắn liên tục! Tề Bách Lâm, bỏ phòng ngự nội đảo, toàn lực giữ hộ thuẫn bên ngoài!”
Mỹ Nhân Ngư đã áp chế được đòn tấn công linh hồn của Trương Bá Luân, nghe thấy kinh hãi nói: “Phất Lạp Địch Nặc, ngươi phong tỏa Bố Lôi Trạch làm gì? Lẽ nào ngươi nghi ngờ Trương Bá Luân có đồng bọn ư?”
Sở Thiên một tay tóm lấy cơ thể của Thực Thần, chân lại mở thời gian thuận lưu, tay kia ẩn vào kính tượng được phủ dưới chòm râu dày của Thực Thần, mạch tượng bình thường, hô hấp thông thuận, lão già này đang ngủ ngon lành!
Quan sát cơ thể của Thực Thần một lượt, không có chút vết thương nào, ngay cả tạp dề trắng muốt của lão cũng không bị tổn hại gì
Mùi hương thoang thoảng trên người Sử Đế Phân, Sở Thiên bất giác cảm thấy nghi ngờ, lão già này bị ngất thế nào? Dường như hắn có thể nói, Sử Đế Phân hôn mê hoàn toàn không có bất cứ lý do y học nào.
Nhưng lão đúng là đang hôn mê bất tỉnh!
Lòng mang theo sự nghi hoặc, Sở Thiên bay về Quang Minh Thánh Điện, ném Thực Thần lên bàn tròn nghị sự, Sở Thiên hỏi: “Có manh mối gì không?”
Ba Bác Tát đang giám sát màn hình lắc đầu nói: “Không có, hệ thống giám sát của toàn đảo lúc này đã được mở toàn bộ, nhưng không phát hiện ra bất cứ điều gì khác lạ, xem ra chỉ có thể chờ Khách Thu Sa và Bác Đức miện hạ báo tin về rồi.”
Sở Thiên khẽ gật đầu, hướng mắt nhìn màn hình giám sát trên đỉnh Quang Minh, Khách Thu Sa và Bác Đức đang tìm kiếm khắp đảo, có điểu Sở Thiên chỉ quét mắt qua, đã kinh ngạc nói: “Mạt Khắc Nhĩ sao lại cũng đi theo cùng kìa?”
Trên tháp xa ở đỉnh Quang Minh, Khách Thu Sa đã bốn tuổi rưỡi, béo hơn một vòng ôm so với năm ấy, người cao lên không ít, lúc này đang cõng Sở Viêm trên lưng không hề tốn sức, hai tên này đưa và móng vuốt lên trước mắt, lấm la lấm lét nhìn bốn phía.
Ba Bác Tát cười khổ nói: “Ông chủ, tiểu thiếu gia nói cậu ấy với Khách Thu Sa hai người bốn con mắt hợp lại, mới có thể phát huy cảnh giới cao nhất của Thiên Phạt Chi Nhãn.”
Sở Thiên cũng cười khổ, nhìn bộ dạng hai tên này kết hợp khăng khít với nhau, Thiên Phạt Chi Nhãn này, không, là đôi mắt rình mò này chắc chắn đã luyện qua không ít lần rồi.
“Gọi thêm người đi bảo vệ chúng!” Sở Thiên căn dặn một câu, sau đó ngồi trước màn hình giám sát, nhưng hắn lại không quá lo cho an toàn của Bố Lôi Trạch. Bố Lôi Trạch ngày nay đã ở trong một trạng thái cường thịnh nhất trong lịch sử từ trước đến nay, Bác Đức, An Cát Lệ Na, Chiến Thần, A Mạt Kỳ, đến cả Mặc Phỉ Đặc đã biết chỗ hạ lạc, lúc nào cũng có thể mời đến. Những người này ở cùng một chỗ, chỉ cần không phải là Bố Lai Ân Đặc đến đánh lén, thì sẽ chẳng có ai có thể tấn công Bố Lôi Trạch.
Nhưng Bố Lai Ân Đặc có thể làm ra những chuyện đánh lén người khác không? Dĩ hiên không thể!
Tìm kiếm một thời gian dài, nhưng không có chút manh mối nào, Sở Thiên nhíu chặt mày, hỏi: “Trên đảo có tổn thất gì không?”
Ba Bác Tát nói: “Ngoài La Tân mất tích, Thực Thần bị hôn mê ra, không có tổn thất gì khác.”
Sở Thiên đứng dậy, đẩy Thực Thần trên chiếc bàn tròn, trầm ngâm nói: “Trước khi Thực Thần hôn mê đã có hét có người cướp La Tân, vậy thì có thể loại trừ việc La Tân huyết mạch bộc phát, hoặc là Cách Lý Phân thức tỉnh. Hiện tại trên đảo Bố Lôi Trạch chắc chắn có người xâm nhập rồi, nhưng mục tiêu hắn xâm nhập….là nhà bếp?”
Dứt lời, Sở Thiên đã tự cười mình. Làm gì có tuyệt đại cường giả nào xâm nhập vào nhà bếp làm gì? “Ha ha, xem ra đối thủ của chúng ta, đã coi La Tân là mục tiêu!”
La Tân có gì đáng để cướp đoạt? Thứ đáng giá trên người hắn không nhiều, cũng chỉ có hỗn huyết giữa lĩnh vực thôn phệ và thần lực tịnh hóa hợp thành, đủ để đả thương Thần Hoàng cấp tám mà thôi!
“Ông chủ, người xem!” Ba Bác Tát vội chỉ vào màn hình giám sát nói.
Sở Thiên đưa mắt nhìn, màn hình giám sát mà Ba Bác Tát chỉ là cái giám sát Huyệt Chủ Đảo. Lúc này Ban Địch Tư – vợ của A Tư Nặc, đang ra tay trước ống ma pháp tinh thạch của máy giám sát.
“A Mạt Kỳ, đón Ban Địch Tư đến đây!”
Ban Địch Tư vỗ vào ngực chạy từ thông đạo ra, được hưởng lợi từ việc trộm mộ của Sở Thiên, nàng ta đã có được Thần Cách, lúc này đang ở trong hình thái của một mỹ nhân con người. “Ông chủ, A Tưc nặc nhà ta đột nhiên tỉnh lại. Nói rằng một cao thủ vừa vụt qua dưới lòng đất, sau đó đã đuổi theo rồi.”
Sở Thiên hai mắt sáng lên, đẩy ghế đứng dậy, “Hiện tại A Tưc Nặc đang ở đâu?”
“Ta cũng không biết a, chàng chạy nhanh quá” Ban Địch Tư bất đắc dĩ nói.
Lúc này Bác Đức bay xuống từ trên đỉnh Quang Minh, vội nói: “Phất Lạp Địch Nặc, ta nhìn thấy A Tư Nặc chạy thục mạng dưới lòng đất. hình như đang đuổi theo ai đó.”
“Kêu Khách Thu Sa và Mạt Khắc Nhĩ đến chỗ của La Tây Nhã tổ mẫu, người khác đi theo ta!”
Sở Thiên dẫn đầu bay ra thánh điện, được Bác Đức dẫn đường đã đến trên không phận một hòn đảo nhỏ.
Chỉ xuống hòn đảo phía dưới, Sở Thiên nói: “Bác Đức miện hạ, làm nổ nó đi!”
“Hả? Cho nổ?” Bác Đức tiếc nuối nói: “Đây là địa bàn của ngươi a?”
“So với việc giết địch, một hòn đảo nhỏ tính là gì?” Mỹ Nhân Ngư được tin cũng vội đến, trong lòng bất nhẫn, ngọc thủ lật chuyển, bắn ra một thủy đạn, “ầm” một tiếng đã làm nổ cả hòn đảo ấy.
Dĩ nhiên, Mỹ Nhân Ngư hạ thủ rất có chừng mực, chỉ hủy đảo nhưng không để bị thương đến người
Theo làn khói cuộn lên khi hòn đảo bị tiêu hủy, A Tư Nặc lộ ra thân hình, ngẩng đầu nhìn Sở Thiên, vôi nói: “miện hạ, có một linh hồn vô cùng mạnh đang ở trước mặt ta, hắn nhanh quá, ta không chặng được hắn, phía trước mặt khoảng ba trăm mét!”
Mỹ Nhân Ngư thấp giọng quát, đôi mắt hướng về phía A Tư Nặc chỉ, hạ thủ không hề lưu tình, dùng Thủy Chi Hồn thúc động thần lực huyễn hóa ra một thủy nhận chém xuống.
Phụt!
Thủy nhận chém đến, phía đó bỗng nhiên có thêm một ngọn lửa, tiếp theo đó ngọn lửa chia ra thành mấy chục tia lửa, uốn lượn vài vòng quanh thủy nhận của Mỹ Nhân Ngư, rồi lại lao lên trời hợp lại một chỗ, biến ra hình người, “Ài, nghìn đảo Bố Lôi Trạch, cương vực biển xanh trải dài vạn lý, sớm đã nghe tiếng Bố Lôi Trạch là thánh địa đại lục, nhưng mỹ nhân nàng lại đánh giết ở đây, há chẳng phải là phá hư phong cảnh sao?”
Tiếng nói ôn nhu trầm thấp, lại rất có sức hút, chính là Hỏa Diệm Chi Phụ Trương Bá Luân! “Hai vị mỹ nhân, các nàng nói phải không?”
Hai cánh tay của Trương Bá Luân xoay tròn một vòng quỷ dị, hai không gian thông đạo được mở, hai phân thân An Cát Lệ Na giống hệt nhau từ trong bước ra.
“Lão Thất, lão Bát?!” An Cát Lệ Na thật đang ở sau Sở Thiên kinh ngạc không ngớt. Không ngờ Lão Thất luôn phải chạy trốn lại cũng ở bên cạnh Trương Bá Luân rồi.
Nheo mắt lại, Sở Thiên khẽ mỉm cười, “Hỏa Diệm Chi Phụ không đi chuẩn bị cho trận chiến Tây Hải, đến Bố Lôi Trạch của ta làm gì? Hơn nữa miện hạ lại có hứng thú với một người đầu bếp của ta….Ha ha, đây chính là uy nghiêm của Sáng Thế Cửu Thần sao?”
Trương Bá Luân nhoẻn miệng cười với Mỹ Nhân Ngư, dịu dàng nói, “Mỹ nhân ở trước mặt, cho dù là núi đao biển lửa ta cũng phải đến a! Từ khi gặp Hải Vương bệ hạ, ta đã…”
“Ít nói nhảm, La Tân đâu?” Mỹ Nhân Ngư ngắt lời của Trương Bá Luân, quát: “Giao La Tân ra đây!”
Trương Bá Luân đưa tay đỡ ngực mình, “Ài, ta đau lòng quá, tên đầu bếp đó có quan hệ gì với nàng? Mỹ nhân nàng lại đòi hắn thay cho Phất Lạp Địch Nặc? Bên trọng bên khinh a!”
Mỹ Nhân Ngư đang đấu khẩu với Trương Bá Luân, Sở Thiên cau mày suy nghĩ, Trương Bá Luân đến Bố Lôi Trạch làm gì? Hơn nữa mục tiêu của hắn lại là La Tân?
Sở Thiên bỗng nhiên cười, hắn đã hiểu ra một chuyện, chợt xua tay, quát: “Biểu tỷ, đừng nhiều lời với hắn. Giết! A Mạt Kỳ, đi mời Mặc Phỉ Đặc miện hạ! Hôm nay nhất định phải giết được Trương Bá Luân!”
Nụ cười của Trương Bá Luân đã không thể tươi tắn như trước nữa, nhãn thần sắc bén, nhưng hắn vẫn chưa kịp nói gì, Mỹ Nhân Ngư đã ở ngay trước mặt.
Sở Thiên quát lớn, “Kim Cương, tất cả thần lực pháo giao cho ngươi chỉ huy, bắn không cần biết bên ngoài hải vực của Bố Lôi Trạch! Tề Bách Lâm, mở thần lực hộ thuẫn ở mức cao nhất….”
Trương Bá Luân nghiêng người né qua đòn tấn công của Mỹ Nhân Ngư, sau đó bật cười ha hả. “Phất Lạp Địch Nặc, chỉ dựa vào ngươi mà cũng muốn giết ta? Hừ, ngông cuồng!”
Trương Bá Luân đích thực có tư cách để ăn to nói lớn, Hỏa Linh Song Hồn, và cả hai lần cường hóa của hai phân thân An Cát Lệ Na. Thực lực này đích thực không dễ đối phó.
Ngoài dự đoán của mọi người, Trương Bá Luân sau khi tránh khỏi vòng tấn công đầu tiên của Mỹ Nhân Ngư, không những không phản kích, hơn nữa ngay cả tư thế nghênh chiến cũng không có, hai tay hắn gập lại, thu hai phân thân của An Cát Lệ Na vào ảnh tượng không gian, sau đó “Phụt” một tiếng biến thành lửa thường.
Sở Thiên thầm tự gật đầu, chẳng trách Trương Bá Luân vừa rồi tránh được Thiên Phạt Chi Nhãn và đôi mắt Phượng Hoàng Thần. Bởi vì bí pháp của hai đôi mắt này đều là thần lực trinh thám, nhưn gTrương Bá Luân lại biến thành lửa bình thường nhất, không có một chút khí tức thần lực nào. Ở điểm này, ai cũng không có cách nào, Trương Bá Luân bản thân chính là Hỏa Diệm Chi Phụ. Các loại lửa đều có thể biến hóa tùy ý.
Mặt khác, Trương Bá Luân còn có Linh Hồn Tổ Mẫu, dựa vào thứ này, ngay cả linh hồn cũng có thể che giấu.
A Tư Nặc có thể phát hiện ra Linh Hồn Tổ Hồn? Sở Thiên mở to mắt nhìn con nhện lớn, đã đánh giá hắn cao thêm một bậc.
Trương Bá Luân sau khi biến thành ngọn lửa thường chợt lao thẳng vào Sở Thiên, nhưng quỹ đạo vận hành của nó lại kỳ quái lạ thường, nhẹ lướt trong không gian như chuồn chuồn đạp nước, vụt hiện thân rồi lại biến mất, tiếp theo đó lại xuất hiện ở phía xa, rồi lại biến mất, cơ hồ như đang xuyện việt qua lại giữa các không gian.
“Ảnh tượng phân thân không gian đa tầng!” Sở Thiên sớm đã nghe thấy chiêu này qua lời của Kiệt Khắc Tốn, nó tuyệt đối là một trong những bí pháp gia tốc nhanh nhất trong thần tộc.
Có điều, Sở Thiên cũng có thời gian thuận lưu, hơn nữa Mỹ Nhân Ngư đã tạo ra một cuộn nước trong không khí, lực hút mạnh mẽ của jnó đẩy nhanh tốc độ né tránh của Sở Thiên.
Sượt qua ngọn lửa, Sở Thiên chợt phát hiện, mục tiêu thật sự của Trương Bá Luân không phải là hắn!
“Chặn hắn lại!” Sở Thiên vội vàng hét lớn, thì ra Trương Bá Luân đang lao về hướng bên trong Bố Lôi Trạch đảo.
“Muốn ngăn ta lại ư? Ha ha, để các ngươi nếm thử Linh Hồn Tổ Hồn!” Trương Bá Luân không giảm tốc độ, chỉ nghe thấy hắn quát lớn một tiếng, người có linh hồn yếu một chút đã rơt ngã từ không trung xuống, Kinh Cức Long Hoàn trên đỉnh đầu Sở Thiên ù ù vang lên, khiến đầu hắn bị chấn động như muốn nứt lìa. Còn Mỹ Nhân Ngư nghịch chuyển thần lực tầng thứ bảy bảo vệ linh hồn, cũng không có sức để đuổi theo Trương Bá Luân.
“A Tư Nặc, chặn hắn lại!” Sở Thiên quát.
“hiểu rồi!” A Tư Nặc đuổi theo, nhưng tốc độ của hắn quá chậm, bị Trương Bá Luân bỏ xa ở phía sau.
Mắt thấy Trương Bá Luân xé rách hộ thuẫn phòng ngự trong đảo, vụt thân xông vào, lúc này Khảm Phổ và An Cát Lệ Na trên đảo cũng đứng thẳng người nghênh chiến. An Cát Lệ Na thực lực yếu hơn, lại bỏ công không bỏ sức, miễn cưỡng thì có thể tính là góp một nửa chiến lực. Nhưng Chiến Thần lại liều mạng, hắn lại có bí pháp phòng ngự linh hồn, nhất thời cũng có thể chặn Trương Bá Luân lại!
Sở Thiên thở phảo, quay đầu quát: “Kim Cương, đừng quản hắn, tiếp tục bắn phá ngoại vi hải vực, một vùng nước biển nào cũng không được bỏ qua! Bắn liên tục! Tề Bách Lâm, bỏ phòng ngự nội đảo, toàn lực giữ hộ thuẫn bên ngoài!”
Mỹ Nhân Ngư đã áp chế được đòn tấn công linh hồn của Trương Bá Luân, nghe thấy kinh hãi nói: “Phất Lạp Địch Nặc, ngươi phong tỏa Bố Lôi Trạch làm gì? Lẽ nào ngươi nghi ngờ Trương Bá Luân có đồng bọn ư?”
/597
|