Hai tay Mỹ Nhân Ngư cầm ngược hai thanh Tam Nhận Phân Thủy Thứ, từng bước tiến đến Tư Đặc Ân, rồi đứng vững trước mặt Tư Đặc Ân, nhãn thần lạnh lẽo nhìn hắn không động đậy!
Nhưng thần lực tầng thứ bảy của Mỹ Nhân Ngư đã bắt đầu ngưng tụ lại.
Tư Đặc Ân chậm rãi khép hai tay đằng sau lưng, mỉm cười nhìn Mỹ Nhân Ngư, nhưng không đáp lời.
“Bảo vệ bệ hạ!” Đặng Khẳng khẽ quát một tiếngm rồi chặn trước mặt Tư Đặc Ân, “Bào Uy Nhĩ, ta thay bệ hạ chiến đấu với ngươi!”
“Vậy ta sẽ giết ngươi trước!” Phân Thủy Thứ của Mỹ Nhân Ngư đâm thẳng lên.
“Nữ thần tại thượng! Biểu tỷ xin đợi đã!” Sở Thiên bước nhanh chạy đến trước mặt Mỹ Nhân Ngư, kéo lấy cánh tay nàng, nói: “Cho ta chút thời gian để nói!”
Dứt lời, Sở Thiên dùng lực ấn vào đầu vai của Mỹ Nhân Ngư, đẩy nàng về sau mình, sau đó quay đầu lại, nhìn Tư Đặc Ân tủm tỉm cười nói: “Thần Hoàng bệ hạ, chúng ta trông rất giống nhau a!”
Tư Đặc Ân vẫn cười nhàn nhạt, không trả lời
“Ha ha, bệ hạ ngài…”
Sở Thiên vừa định mở lời, trong Trật Tự Thư chợt vang lên tiếng quát lớn “Tư Đặc Ân!!”
Là giọng nói của Bố Lai Ân Đặc!
Chỉ thấy Tư Đặc Ân khẽ cuộn tay áo, rồi lại vung tay ra, đẩy những người bên cạnh hắn ra, cũng trầm giọng quát: “Bố Lai Ân Đặc!”
Lau vết máu trên khóe miệng, Vĩnh Hằng Thần Vương tư xa đứng dậy, cười nói: “Thực lực của ngươi đã bị thụt lui rồi, không có Phán Quyết Đao, không có hợp thể thần thú, chỉ dựa vào cơ thể chưa hoàn toàn phục nguyên của ngươi, thực chất không thể nào giết ta!”
“Ngươi cũng bị thụt lùi rồi!” Tư Đặc Ân cũng cười nói: “Mất đi thân xác Thần Vương, trong cơ thể lại có hai tầng chướng ngại, ngươi cũng không có thực lực để đả thương ta như năm nào nữa rồi.”
Bố Lai Ân Đặc từng bước từng bước đi tới, giọng nói lại càng thấp trầm thâm sâu, “Nếu như chúng ta không còn là chúng ta khi thời kỳ đỉnh phong, cũng coi như công bằng rồi, ha ha, đến đây!” Truyện "Dị Giới Thú Y "
Nói rồi, bước chân của Vĩnh Hằng Thần Vương chợt nhanh hơn, lao đến Tư Đặc Ân.
Tư Đặc Ân nhìn chằm chằm vào Bố Lai Ân Đặc đang lao đén, tay vươn ra về hướng A Mạt Kỳ, “Đao, cho ta mượn!”
A Mạt Kỳ không biết tại sao, một chút nghi ngờ cũng không có, vung tay vứt đao cho Tư Đặc Ân, sau đó hắn mới chợt ý thức đến, Tư Đặc Ân vì sao lại nói “Mượn?” Lưỡi đao phán quyết vốn dĩ là của hắn mà!
Nộ hỏa của Mỹ Nhân Ngư đã không kìm nén nổi, dùng lực đẩy Sở Thiên ra.
Sở Thiên nhíu chặt mày, cũng không nhiều lời. Trực tiếp chặn ngang hông của Mỹ Nhân Ngư giữ lại, áp sát tai nàng quát: “Để Bố Lai Ân Đặc và Tư Đặc Ân lưỡng bại câu thương, sau đó ta kêu Mặc Phỉ Đặc và A Mạt Kỳ giúp ngươi báo thù! Có hiểu chưa?”
Khí thế của Mỹ Nhân Ngư nguôi ngoai đôi chút, Sở Thiên thừa lúc đó nói: “Nghe ta đi, đứng một bên quan chiến trước đã!” Sở Thiên ôm Mỹ Nhân Ngư rời khỏi đài thủy tinh, đến bên cạnh cột trụ, hai tay ôm chặt eo nàng, không để nàng kích động đi báo thù.
Tư Đặc Ân và Bố Lai Ân Đặc đã chiến đấu, như bọn họ đã nói, hai người đều không phải trạng thái đỉnh phong, nhưng cho dù như vậy, thực lực của hai người cũng tuyệt đốiko phải thứ mà mọi người ở đây có thể so sánh.
Vĩnh Hằng Chi Kiếm của Bố Lai Ân Đặc xuất chiêu quỷ dị, cuồng bạo dữ dội như vũ bão, còn Phán Quyết Ưng Đao của Tư Đặc Ân đại khai đại hợp. Lấy chậm đánh nhanh, nhất thời, hai bên ai cũng không làm gì được đối phương
Mỹ Nhân Ngư trong lòng Sở Thiên đột nhiên không còn giãy dụa nữa, mà lạnh lùng nói: “Phất Lạp Địch Nặc, buông ta ra!”
Sở Thiên lắc đầu, chính sắc nói: “Hiện tại ngươi qua đó, chính là tự tìm cái chết! Lựa chọn tốt nhất là đợi họ lưỡng bại câu thương!”
Mỹ Nhân Ngư bị tức đến nỗi ngực đau nhói, vốn dĩ thực lực của nàng muốn thoát khỏi tay của Sở Thiên thì dễ như trở bàn tay, nhưng trên cánh tay của Sở Thiên lại dồn thần lực, chỉ cần nàng vừa động, e rằng sẽ làm bị thương Sở Thiên.
Lại nhìn Thần Hoàng và Vĩnh Hằng Thần Vương, hai người trong thời gian ngắn ngủi đã không biết đánh được bao nhiêu chiêu rồi.
“Tư Đặc Ân, tại sao không gọi đám người Đặng Khẳng giúp sức? Ngươi bây giờ, đã không có phần nắm chắc sẽ đánh thắng ta nữa rồi!” Bố Lai Ân Đặc xuất ra ba kiếm nhanh như thiểm điện, hơn nữa cánh tay của hắn lại biến ra làm ba. Ba kiếm phân ra đánh ba hướng, lần lượt đánh vào đầu, hông và bụng của Tư Đặc Ân.
Tư Đặc Ân không liều mạng với hắn, mà nghiêng người lách qua ba kiếm, cười nói: “Chiến đấu, không nhất định cần nhiều người, đạo lý này ngươi hiểu hơn ta mà!”
“Nhưng ngươi bây giờ quả thực cần người giúp đỡ, ha ha, vừa rồi chiêu đánh tan thần lực Vĩnh Hằng của ta, đã tiêu hao bao nhiêu sức mạnh của ngươi?”
“Rất nhiều, nhưng còn lại cũng đủ để phong ấn ngươi lần nữa rồi!” Đao pháp vốn cực chậm của Tư Đặc Ân chợt biến thành nhanh, Phán Quyết Ưng Đao thon dài trong tay A Mạt Kỳ cũng đã chuyển hình thái, biến thành bộ dạng ngắn bản rộng khi nó ở trong tay Sở Thiên, và sáu viên tinh mang cũng theo đó sáng lên.
“Lục Ngự Tỏa Hồn Trận, ta đợi nó rất lâu rồi!” Bố Lai Ân Đặc đập cánh PHượng Hoàng, kéo dài khoảng cách với Tư Đặc Ân, ngưng thần nhìn Phán Quyết Ưng Đao, trầm giọng nói: “Trò chơi kết thúc, quyết sinh tử đi!”
“Đúng vậy, trò chơi kết thúc rồi!” Tư Đặc Ân cũng không còn bộ dáng nheo mắt cười, mà mở trừng mắt ra, tinh quang vụt hiện, uy thế của Thần Hoàng theo đó xuất hiện.
“Vĩnh Hằng!”
“Lục ngự Tỏa Hồn!”
Nhất thời quang mang lan rộng, khiến mọi người nhức nhối không dám mở mắt ra, nhao nhác né tránh, đợi lúc quang mang tan đi, chỉ thấy Vĩnh Hằng Chi Kiếm của Bố Lai Ân Đặc cắm vào hông của Tư Đặc Ân, còn Phán Quyết Ưng Đao của Tư Đặc Ân lại chém vào đầu vai của Bố Lai Ân Đặc. Truyện "Dị Giới Thú Y "
Không còn nghi ngờ gì nữa, người mắt chưa mù đều có thể nhìn ra, hai người bọn họ lưỡng bại câu thương, không ai có được lợi thế, nhưng Bố Lai Ân Đặc lại khẽ thả tay cầm kiếm, nhàn nhạt nói: “Ta lại thua rồi!”
Tư Đặc Ân rút thanh Vĩnh Hằng Chi Kiếm ra khỏi cơ thể, vứt kiếm trước mặt Bố Lai Ân Đặc, sau đó chậm rãi rút Phán Quyết Ưng Đao ra, “Ngươi cũng lại làm ta bị thương rồi!”
Bố Lai Ân Đặc thoáng cảm thấy trống trải, không để ý đến Vĩnh Hằng Chi Kiếm đang cắm trước mặt, mà hỏi: “Tại sao?”
“Tại sao cái gì?” Tư Đặc Ân mỉm cười nói, “tách tách”, dòng máu màu tím tí tách rơi xuống nền thủy tinh từ vết thương ở hông hắn, tạo ra những tiếng trong vắt.
“Ngươi vẫn vậy, thích giả vờ ngu ngốc! Hừ!” Bố Lai Ân Đặc bịt vết thương ở vai, cười lạnh nói: “Tại sao không dùng thần lực Phán Quyết, mà dùng LỤc Ngự Tỏa Hồn Trận? Nếu như ngươi dùng thần lực Phán Quyết, cho dù không giết được ta, cũng đủ để phong ấn ta!”
“Ngươi thật sự hóa giải được Lục Ngự Tỏa Hồn Trận của ta sao?” Tư Đặc Ân lại vặn hỏi lại
Hai người một hỏi một đáp, lúc này Trương Bá Luân chỉ vào Bố Lai Ân Đặc quát: “Đặng Khẳng đại ca, hắn đã bị trọng thương, giết hắn đi!”
Đặng Khẳng thoáng do dự, lập tức lại đánh mắt ra hiệu cho Lạp Tắc Nhĩ, quát: “ĐỘng thủ!”
Cùng lúc đó Mỹ Nhân Ngư cũng quát Sở Thiên: “buông ta ra, có thể động thủ rồi!”
Đặng Khẳng, Trương Bá Luân, Lạp Tắc Nhĩ cùng lao về Bố Lai Ân Đặc, còn Mỹ Nhân Ngư thì lao về Tư Đặc Ân.
“tất cả dừng tay lại!” Tư Đặc Ân quát lớn một tiếng, chỉ dùng Lưỡi đao Phán Quyết để chặn Phân Thủy Thứ của Mỹ Nhân Ngư, nhưng không hề đánh trả.
Đặng Khẳng bị giọng nói của Tư Đặc Ân quát làm đứng khựng lại, vội vàng quay đầu nhìn Tư Đặc Ân, “Bệ hạ, không biết Bố Lai Ân Đặc, sớm muộn hắn cũng sẽ trở thành tai họa!”
“Ài, không cần các ngươi động thủ, hắn đã bị trúng Lục Ngự Tỏa Hồn Trận của ta rồi!” Sau khi Tư Đặc Ân bị trọng thương, Mỹ Nhân Ngư bức liên tiếp thối lui, nhưng vẫn không chịu đánh trả.
“Hắc hắc, đây là đâu?” Bố Lai Ân Đặc chợt ngồi trên đất, cười thộn ra, “Ai da, vai của ta sao lại đau thế này? Á! Ta chảy máu rồi, ta còn có cánh nữa! Cao thủ, cứu mạng a!”
Thì ra Bố Lai Ân Đặc đã bị phong ấn, hiện tại người đang khống chế cơ thể là Sa Khắc!
Sở Thiên biến sắc, vội nói: “A Mạt Kỳ, cướp lấy cơ thể của Lạp Lý Bác Đức!”
A Mạt Kỳ lập tức hành động, Đặng Khẳng vội đánh mắt ra hiệu cho Lạp Tắc Nhĩ, để hắn đi chặn lại, tiếp theo đó, Trương Bá Luân và Mặc Phỉ Đặc cùng lao lên giúp, xung quanh Sa Khắc nổ ra một trận hỗn chiến.
Đối mặt với Mỹ Nhân Ngư từng bước ép sát, Tư Đặc Ân không những bất lực cười khổ, mà còn nói với Đặng Khẳng: “Ngươi không được động thủ giúp ta!”
“Bệ hạ!” Đặng Khẳng lo lắng, dừng cự kiếm lại, xoay người đi giúp Lạp Tắc Nhĩ cướp Sa Khắc.
Sở Thiên lo lắng Mỹ Nhân Ngư sẽ gặp nguy hiểm, vội lên trước trợ chiến, nhưng sự lo lắng của hắn cơ hồ dư thừa, vì Tư Đặc Ân bị thương không nhẹ, lại không chịu đánh trả, nhất thời lại để cho Mỹ Nhân Ngư bức đến chạy trốn khắp nơi.
“Tại sao không đánh trả?” Mỹ Nhân Ngư trong cơn thịnh nộ, cũng bất giác thấy kỳ lạ hỏi.
Tư Đặc Ân chỉ lắc đầu.
“cho rằng không đánh trả là ta không biết ngươi sao? Hừ! Mỹ Nhân Ngư nhảy cao lên, hai thanh Phân Thủy Thứ nối lại với nhau, trở thành một thanh Song Nhận Hộ Thủ Đao, Mỹ Nhân Ngư xoay tròn Hộ Thủ Đao như gió xoáy, chém mạnh về phía Tư Đặc Ân.
Tư Đặc Ân lui về sau một bước, vặn người né khỏi Song Nhận Đao của Mỹ Nhân Ngư, phần thân hắn nghiêng người lách qua đúng lúc đối diện với Sở Thiên.
Sở Thiên sững người, từ trong vẻ mặt của Tư Đặc Ân hắn rõ ràng nhìn ra một cảm xúc kỳ lạ, bất lực, buồn bã, uất ức!
Thần Hoàng sao lại có vẻ mặt này?
Lại qua một lúc, Tư Đặc Ân bị bức đến không còn đường lui, và cơ thể hắn vì kịch chiến với Bố Lai Ân Đặc mà tiêu hao thần lực cũng không tránh nổi đao của Mỹ Nhân Ngư.
Hai tiếng phụt phụt vang lên, đôi vai của Tư Đặc Ân lần lượt đón nhận một đao
“Ài!” Tư Đặc Ân thở dài nói: “Vốn còn muốn đi gặp Kiệt Khắc Tốn, xem ra lần này không có cơ hội rồi! Để hắn lại đợi mười bốn năm nữa thôi!”
Mỹ Nhân Ngư sửng sốt, câu nói này của Tư Đặc Ân có ý gì? Cúi đầu nhìn, Tư Đặc Ân đang nhìn nàng cười một cách kỳ lạ, “Ta muốn nói cho ngươi một chuyện, một chuyện có thể thay đổi vận mệnh…”
Chuyện thay đổi vận mệnh? Sở Thiên cả kinh, nhưng lập tức hiểu ra được ý của Tư Đặc Ân, hắn đang muốn chạy trốn! Bởi vì trên con đường Sáng Thần Chi Tâm một khi có ý đồ thay đổi vận mệnh, thời không toại đạo sẽ mở ra
Tư Đặc Ân hoàn toàn không phải muốn nói cho Mỹ Nhân Ngư chuyện thay đổi vận mệnh, mà là muốn thừa cơ mở thời không toại đạo để đi mất!
Nghĩ tới đây, Sở Thiên vội nói: “Biểu tỷ, thời không toại đạo sắp mở, cẩn thận!”
Quả nhiên, sau lưng Tư Đặc Ân truyền ra một ba động nguyên tố không gian dữ dội.
Tư Đặc Ân mỉm cười, tiện tay ném trả Phán Quyết Ưng Đao về phía A Mạt Kỳ, cơ thể lại nhanh chóng lao vào thời không toại đạo, “A Mạt Kỳ, sau này ngươi chính là chủ nhân của nó rồi, ha ha, Phất Lạp Địch Nặc, mười bốn năm sau gặp lại!”
Nói rồi, cơ thể của Tư Đặc Ân đã đến cửa thời không toại đạo, nửa chân đã bước vào toại đạo.
“Để mạng lại!” Mỹ Nhân Ngư đã đỏ mắt, không quản nhiều nữa, Thủy Chi Hồn, thần lực tầng thứ bảy toàn bộ nhanh chóng vận chuyển, tốc độ thoáng chốc đã tăng lên cùng cực, Song Nhận Đao trên tay bắn ra hai đạo thủy tiễn, phóng về hướng Tư Đặc Ân.
Đáng tiếc, người của Tư Đặc Ân đã vào toại đạo quá nửa, thời không toại đạo bắt đầu biến nhỏ lại.
“Dù ở chân trời góc biển nào ta cũng sẽ giết ngươi!” Mỹ Nhân Ngư không hề do dự, lại lao đến thời không toại đạo.
“Biểu tỷ!” Sở Thiên nóng vội, may mà thời gian thuận lưu của hắn nhanh hơn Mỹ Nhân Ngư một nhịp, ôm chặt lấy hai chân của nàng, “Đừng đuổi theo nữa, đó là con đường tìm kiếm Sáng Thần Chi Tâm…”
Lúc này Tư Đặc Ân chỉ còn lại một bàn tay bên ngoài toại đạo, chỉ thấy hắn búng tay bắn ra, một đạo hàn quang chợt phóng ra từ đầu ngón tay hắn, không nghiêng lệch đi đâu, vừa vặn bắn vào miệng của Mỹ Nhân Ngư.
Nhưng thần lực tầng thứ bảy của Mỹ Nhân Ngư đã bắt đầu ngưng tụ lại.
Tư Đặc Ân chậm rãi khép hai tay đằng sau lưng, mỉm cười nhìn Mỹ Nhân Ngư, nhưng không đáp lời.
“Bảo vệ bệ hạ!” Đặng Khẳng khẽ quát một tiếngm rồi chặn trước mặt Tư Đặc Ân, “Bào Uy Nhĩ, ta thay bệ hạ chiến đấu với ngươi!”
“Vậy ta sẽ giết ngươi trước!” Phân Thủy Thứ của Mỹ Nhân Ngư đâm thẳng lên.
“Nữ thần tại thượng! Biểu tỷ xin đợi đã!” Sở Thiên bước nhanh chạy đến trước mặt Mỹ Nhân Ngư, kéo lấy cánh tay nàng, nói: “Cho ta chút thời gian để nói!”
Dứt lời, Sở Thiên dùng lực ấn vào đầu vai của Mỹ Nhân Ngư, đẩy nàng về sau mình, sau đó quay đầu lại, nhìn Tư Đặc Ân tủm tỉm cười nói: “Thần Hoàng bệ hạ, chúng ta trông rất giống nhau a!”
Tư Đặc Ân vẫn cười nhàn nhạt, không trả lời
“Ha ha, bệ hạ ngài…”
Sở Thiên vừa định mở lời, trong Trật Tự Thư chợt vang lên tiếng quát lớn “Tư Đặc Ân!!”
Là giọng nói của Bố Lai Ân Đặc!
Chỉ thấy Tư Đặc Ân khẽ cuộn tay áo, rồi lại vung tay ra, đẩy những người bên cạnh hắn ra, cũng trầm giọng quát: “Bố Lai Ân Đặc!”
Lau vết máu trên khóe miệng, Vĩnh Hằng Thần Vương tư xa đứng dậy, cười nói: “Thực lực của ngươi đã bị thụt lui rồi, không có Phán Quyết Đao, không có hợp thể thần thú, chỉ dựa vào cơ thể chưa hoàn toàn phục nguyên của ngươi, thực chất không thể nào giết ta!”
“Ngươi cũng bị thụt lùi rồi!” Tư Đặc Ân cũng cười nói: “Mất đi thân xác Thần Vương, trong cơ thể lại có hai tầng chướng ngại, ngươi cũng không có thực lực để đả thương ta như năm nào nữa rồi.”
Bố Lai Ân Đặc từng bước từng bước đi tới, giọng nói lại càng thấp trầm thâm sâu, “Nếu như chúng ta không còn là chúng ta khi thời kỳ đỉnh phong, cũng coi như công bằng rồi, ha ha, đến đây!” Truyện "Dị Giới Thú Y "
Nói rồi, bước chân của Vĩnh Hằng Thần Vương chợt nhanh hơn, lao đến Tư Đặc Ân.
Tư Đặc Ân nhìn chằm chằm vào Bố Lai Ân Đặc đang lao đén, tay vươn ra về hướng A Mạt Kỳ, “Đao, cho ta mượn!”
A Mạt Kỳ không biết tại sao, một chút nghi ngờ cũng không có, vung tay vứt đao cho Tư Đặc Ân, sau đó hắn mới chợt ý thức đến, Tư Đặc Ân vì sao lại nói “Mượn?” Lưỡi đao phán quyết vốn dĩ là của hắn mà!
Nộ hỏa của Mỹ Nhân Ngư đã không kìm nén nổi, dùng lực đẩy Sở Thiên ra.
Sở Thiên nhíu chặt mày, cũng không nhiều lời. Trực tiếp chặn ngang hông của Mỹ Nhân Ngư giữ lại, áp sát tai nàng quát: “Để Bố Lai Ân Đặc và Tư Đặc Ân lưỡng bại câu thương, sau đó ta kêu Mặc Phỉ Đặc và A Mạt Kỳ giúp ngươi báo thù! Có hiểu chưa?”
Khí thế của Mỹ Nhân Ngư nguôi ngoai đôi chút, Sở Thiên thừa lúc đó nói: “Nghe ta đi, đứng một bên quan chiến trước đã!” Sở Thiên ôm Mỹ Nhân Ngư rời khỏi đài thủy tinh, đến bên cạnh cột trụ, hai tay ôm chặt eo nàng, không để nàng kích động đi báo thù.
Tư Đặc Ân và Bố Lai Ân Đặc đã chiến đấu, như bọn họ đã nói, hai người đều không phải trạng thái đỉnh phong, nhưng cho dù như vậy, thực lực của hai người cũng tuyệt đốiko phải thứ mà mọi người ở đây có thể so sánh.
Vĩnh Hằng Chi Kiếm của Bố Lai Ân Đặc xuất chiêu quỷ dị, cuồng bạo dữ dội như vũ bão, còn Phán Quyết Ưng Đao của Tư Đặc Ân đại khai đại hợp. Lấy chậm đánh nhanh, nhất thời, hai bên ai cũng không làm gì được đối phương
Mỹ Nhân Ngư trong lòng Sở Thiên đột nhiên không còn giãy dụa nữa, mà lạnh lùng nói: “Phất Lạp Địch Nặc, buông ta ra!”
Sở Thiên lắc đầu, chính sắc nói: “Hiện tại ngươi qua đó, chính là tự tìm cái chết! Lựa chọn tốt nhất là đợi họ lưỡng bại câu thương!”
Mỹ Nhân Ngư bị tức đến nỗi ngực đau nhói, vốn dĩ thực lực của nàng muốn thoát khỏi tay của Sở Thiên thì dễ như trở bàn tay, nhưng trên cánh tay của Sở Thiên lại dồn thần lực, chỉ cần nàng vừa động, e rằng sẽ làm bị thương Sở Thiên.
Lại nhìn Thần Hoàng và Vĩnh Hằng Thần Vương, hai người trong thời gian ngắn ngủi đã không biết đánh được bao nhiêu chiêu rồi.
“Tư Đặc Ân, tại sao không gọi đám người Đặng Khẳng giúp sức? Ngươi bây giờ, đã không có phần nắm chắc sẽ đánh thắng ta nữa rồi!” Bố Lai Ân Đặc xuất ra ba kiếm nhanh như thiểm điện, hơn nữa cánh tay của hắn lại biến ra làm ba. Ba kiếm phân ra đánh ba hướng, lần lượt đánh vào đầu, hông và bụng của Tư Đặc Ân.
Tư Đặc Ân không liều mạng với hắn, mà nghiêng người lách qua ba kiếm, cười nói: “Chiến đấu, không nhất định cần nhiều người, đạo lý này ngươi hiểu hơn ta mà!”
“Nhưng ngươi bây giờ quả thực cần người giúp đỡ, ha ha, vừa rồi chiêu đánh tan thần lực Vĩnh Hằng của ta, đã tiêu hao bao nhiêu sức mạnh của ngươi?”
“Rất nhiều, nhưng còn lại cũng đủ để phong ấn ngươi lần nữa rồi!” Đao pháp vốn cực chậm của Tư Đặc Ân chợt biến thành nhanh, Phán Quyết Ưng Đao thon dài trong tay A Mạt Kỳ cũng đã chuyển hình thái, biến thành bộ dạng ngắn bản rộng khi nó ở trong tay Sở Thiên, và sáu viên tinh mang cũng theo đó sáng lên.
“Lục Ngự Tỏa Hồn Trận, ta đợi nó rất lâu rồi!” Bố Lai Ân Đặc đập cánh PHượng Hoàng, kéo dài khoảng cách với Tư Đặc Ân, ngưng thần nhìn Phán Quyết Ưng Đao, trầm giọng nói: “Trò chơi kết thúc, quyết sinh tử đi!”
“Đúng vậy, trò chơi kết thúc rồi!” Tư Đặc Ân cũng không còn bộ dáng nheo mắt cười, mà mở trừng mắt ra, tinh quang vụt hiện, uy thế của Thần Hoàng theo đó xuất hiện.
“Vĩnh Hằng!”
“Lục ngự Tỏa Hồn!”
Nhất thời quang mang lan rộng, khiến mọi người nhức nhối không dám mở mắt ra, nhao nhác né tránh, đợi lúc quang mang tan đi, chỉ thấy Vĩnh Hằng Chi Kiếm của Bố Lai Ân Đặc cắm vào hông của Tư Đặc Ân, còn Phán Quyết Ưng Đao của Tư Đặc Ân lại chém vào đầu vai của Bố Lai Ân Đặc. Truyện "Dị Giới Thú Y "
Không còn nghi ngờ gì nữa, người mắt chưa mù đều có thể nhìn ra, hai người bọn họ lưỡng bại câu thương, không ai có được lợi thế, nhưng Bố Lai Ân Đặc lại khẽ thả tay cầm kiếm, nhàn nhạt nói: “Ta lại thua rồi!”
Tư Đặc Ân rút thanh Vĩnh Hằng Chi Kiếm ra khỏi cơ thể, vứt kiếm trước mặt Bố Lai Ân Đặc, sau đó chậm rãi rút Phán Quyết Ưng Đao ra, “Ngươi cũng lại làm ta bị thương rồi!”
Bố Lai Ân Đặc thoáng cảm thấy trống trải, không để ý đến Vĩnh Hằng Chi Kiếm đang cắm trước mặt, mà hỏi: “Tại sao?”
“Tại sao cái gì?” Tư Đặc Ân mỉm cười nói, “tách tách”, dòng máu màu tím tí tách rơi xuống nền thủy tinh từ vết thương ở hông hắn, tạo ra những tiếng trong vắt.
“Ngươi vẫn vậy, thích giả vờ ngu ngốc! Hừ!” Bố Lai Ân Đặc bịt vết thương ở vai, cười lạnh nói: “Tại sao không dùng thần lực Phán Quyết, mà dùng LỤc Ngự Tỏa Hồn Trận? Nếu như ngươi dùng thần lực Phán Quyết, cho dù không giết được ta, cũng đủ để phong ấn ta!”
“Ngươi thật sự hóa giải được Lục Ngự Tỏa Hồn Trận của ta sao?” Tư Đặc Ân lại vặn hỏi lại
Hai người một hỏi một đáp, lúc này Trương Bá Luân chỉ vào Bố Lai Ân Đặc quát: “Đặng Khẳng đại ca, hắn đã bị trọng thương, giết hắn đi!”
Đặng Khẳng thoáng do dự, lập tức lại đánh mắt ra hiệu cho Lạp Tắc Nhĩ, quát: “ĐỘng thủ!”
Cùng lúc đó Mỹ Nhân Ngư cũng quát Sở Thiên: “buông ta ra, có thể động thủ rồi!”
Đặng Khẳng, Trương Bá Luân, Lạp Tắc Nhĩ cùng lao về Bố Lai Ân Đặc, còn Mỹ Nhân Ngư thì lao về Tư Đặc Ân.
“tất cả dừng tay lại!” Tư Đặc Ân quát lớn một tiếng, chỉ dùng Lưỡi đao Phán Quyết để chặn Phân Thủy Thứ của Mỹ Nhân Ngư, nhưng không hề đánh trả.
Đặng Khẳng bị giọng nói của Tư Đặc Ân quát làm đứng khựng lại, vội vàng quay đầu nhìn Tư Đặc Ân, “Bệ hạ, không biết Bố Lai Ân Đặc, sớm muộn hắn cũng sẽ trở thành tai họa!”
“Ài, không cần các ngươi động thủ, hắn đã bị trúng Lục Ngự Tỏa Hồn Trận của ta rồi!” Sau khi Tư Đặc Ân bị trọng thương, Mỹ Nhân Ngư bức liên tiếp thối lui, nhưng vẫn không chịu đánh trả.
“Hắc hắc, đây là đâu?” Bố Lai Ân Đặc chợt ngồi trên đất, cười thộn ra, “Ai da, vai của ta sao lại đau thế này? Á! Ta chảy máu rồi, ta còn có cánh nữa! Cao thủ, cứu mạng a!”
Thì ra Bố Lai Ân Đặc đã bị phong ấn, hiện tại người đang khống chế cơ thể là Sa Khắc!
Sở Thiên biến sắc, vội nói: “A Mạt Kỳ, cướp lấy cơ thể của Lạp Lý Bác Đức!”
A Mạt Kỳ lập tức hành động, Đặng Khẳng vội đánh mắt ra hiệu cho Lạp Tắc Nhĩ, để hắn đi chặn lại, tiếp theo đó, Trương Bá Luân và Mặc Phỉ Đặc cùng lao lên giúp, xung quanh Sa Khắc nổ ra một trận hỗn chiến.
Đối mặt với Mỹ Nhân Ngư từng bước ép sát, Tư Đặc Ân không những bất lực cười khổ, mà còn nói với Đặng Khẳng: “Ngươi không được động thủ giúp ta!”
“Bệ hạ!” Đặng Khẳng lo lắng, dừng cự kiếm lại, xoay người đi giúp Lạp Tắc Nhĩ cướp Sa Khắc.
Sở Thiên lo lắng Mỹ Nhân Ngư sẽ gặp nguy hiểm, vội lên trước trợ chiến, nhưng sự lo lắng của hắn cơ hồ dư thừa, vì Tư Đặc Ân bị thương không nhẹ, lại không chịu đánh trả, nhất thời lại để cho Mỹ Nhân Ngư bức đến chạy trốn khắp nơi.
“Tại sao không đánh trả?” Mỹ Nhân Ngư trong cơn thịnh nộ, cũng bất giác thấy kỳ lạ hỏi.
Tư Đặc Ân chỉ lắc đầu.
“cho rằng không đánh trả là ta không biết ngươi sao? Hừ! Mỹ Nhân Ngư nhảy cao lên, hai thanh Phân Thủy Thứ nối lại với nhau, trở thành một thanh Song Nhận Hộ Thủ Đao, Mỹ Nhân Ngư xoay tròn Hộ Thủ Đao như gió xoáy, chém mạnh về phía Tư Đặc Ân.
Tư Đặc Ân lui về sau một bước, vặn người né khỏi Song Nhận Đao của Mỹ Nhân Ngư, phần thân hắn nghiêng người lách qua đúng lúc đối diện với Sở Thiên.
Sở Thiên sững người, từ trong vẻ mặt của Tư Đặc Ân hắn rõ ràng nhìn ra một cảm xúc kỳ lạ, bất lực, buồn bã, uất ức!
Thần Hoàng sao lại có vẻ mặt này?
Lại qua một lúc, Tư Đặc Ân bị bức đến không còn đường lui, và cơ thể hắn vì kịch chiến với Bố Lai Ân Đặc mà tiêu hao thần lực cũng không tránh nổi đao của Mỹ Nhân Ngư.
Hai tiếng phụt phụt vang lên, đôi vai của Tư Đặc Ân lần lượt đón nhận một đao
“Ài!” Tư Đặc Ân thở dài nói: “Vốn còn muốn đi gặp Kiệt Khắc Tốn, xem ra lần này không có cơ hội rồi! Để hắn lại đợi mười bốn năm nữa thôi!”
Mỹ Nhân Ngư sửng sốt, câu nói này của Tư Đặc Ân có ý gì? Cúi đầu nhìn, Tư Đặc Ân đang nhìn nàng cười một cách kỳ lạ, “Ta muốn nói cho ngươi một chuyện, một chuyện có thể thay đổi vận mệnh…”
Chuyện thay đổi vận mệnh? Sở Thiên cả kinh, nhưng lập tức hiểu ra được ý của Tư Đặc Ân, hắn đang muốn chạy trốn! Bởi vì trên con đường Sáng Thần Chi Tâm một khi có ý đồ thay đổi vận mệnh, thời không toại đạo sẽ mở ra
Tư Đặc Ân hoàn toàn không phải muốn nói cho Mỹ Nhân Ngư chuyện thay đổi vận mệnh, mà là muốn thừa cơ mở thời không toại đạo để đi mất!
Nghĩ tới đây, Sở Thiên vội nói: “Biểu tỷ, thời không toại đạo sắp mở, cẩn thận!”
Quả nhiên, sau lưng Tư Đặc Ân truyền ra một ba động nguyên tố không gian dữ dội.
Tư Đặc Ân mỉm cười, tiện tay ném trả Phán Quyết Ưng Đao về phía A Mạt Kỳ, cơ thể lại nhanh chóng lao vào thời không toại đạo, “A Mạt Kỳ, sau này ngươi chính là chủ nhân của nó rồi, ha ha, Phất Lạp Địch Nặc, mười bốn năm sau gặp lại!”
Nói rồi, cơ thể của Tư Đặc Ân đã đến cửa thời không toại đạo, nửa chân đã bước vào toại đạo.
“Để mạng lại!” Mỹ Nhân Ngư đã đỏ mắt, không quản nhiều nữa, Thủy Chi Hồn, thần lực tầng thứ bảy toàn bộ nhanh chóng vận chuyển, tốc độ thoáng chốc đã tăng lên cùng cực, Song Nhận Đao trên tay bắn ra hai đạo thủy tiễn, phóng về hướng Tư Đặc Ân.
Đáng tiếc, người của Tư Đặc Ân đã vào toại đạo quá nửa, thời không toại đạo bắt đầu biến nhỏ lại.
“Dù ở chân trời góc biển nào ta cũng sẽ giết ngươi!” Mỹ Nhân Ngư không hề do dự, lại lao đến thời không toại đạo.
“Biểu tỷ!” Sở Thiên nóng vội, may mà thời gian thuận lưu của hắn nhanh hơn Mỹ Nhân Ngư một nhịp, ôm chặt lấy hai chân của nàng, “Đừng đuổi theo nữa, đó là con đường tìm kiếm Sáng Thần Chi Tâm…”
Lúc này Tư Đặc Ân chỉ còn lại một bàn tay bên ngoài toại đạo, chỉ thấy hắn búng tay bắn ra, một đạo hàn quang chợt phóng ra từ đầu ngón tay hắn, không nghiêng lệch đi đâu, vừa vặn bắn vào miệng của Mỹ Nhân Ngư.
/597
|