“Long Thần miện hạ, ta có thần lực hộ thân, cảm ứng kém với những biến đổi của nước biển, ngài đợi một lát, ta đi hỏi mấy thuộc hạ!” Tây Hải Vương xoay người quát: “Lệnh cho các tộc Tây Hải, nghiêm ngặt giám thị tất cả hải vực, các lộ phân Hải tướng quân đi đến đây đợi lệnh!”
Mỹ Nhân Ngư vừa vào nước, đôi chân đã biến thành đuôi cá, “Phất Lạp Địch Nặc, ngươi phát hiện ra gì rồi?”
“vẫn chưa thể xác định, phải đợi tin của Tây Hải Hải Vương mới có thể xác nhận!” Sở Thiên lật thân con cá bệnh, mặt bên này cũng xuất hiện những triệu chứng tương tự, đều là lác đác những nốt ban màu trắng.
Vừa nghiêng phần cơ thể để kiểm tra, vừa hỏi: “Biểu tỷ, cái gọi là “trớ chú tầng thứ nhất”, thường xảy ra không?”
“Thường xảy ra, bắt đầu từ ngày có Hải tộc, năm nào cũng có một lần trớ chú xuất hiện, có điều trớ chú trở nên mạnh như vậy giống hiện giờ, chỉ xảy ra vài lần trong lịch sử Hải tộc, nhưng cũng đều là chuyện của nhiều năm trước rồi.”
Sở Thiên gật đầu, lật mở mang cá, quét mắt nhìn vào trong, rồi căn dặn con cá mắc bệnh: “Ta cần lấy một ít vảy của ngươi, ngươi chịu khó một chút!”
“Long Thần miện hạ xin ra tay đi, chiến sĩ Hải tộc không sợ chết!”
Sở Thiên vụt tắt nụ cười, “ha ha, có ta ở đây, nếu còn để ngươi chết, há chẳng phải đạp đi tấm biển hiệu thuật Thượng Cổ Tế Tự của ta sao? Yên tâm đi, chỉ là lấy mấy cái vảy mà thôi.”
Bản thể của chiến sĩ cá này rất lớn, tuy rằng hình dạng của cá chép, nhưng cơ thể lại lớn ngang cới cá mập ở địa cầu, cho dù là chiếc vảy nhỏ nhất cũng tương đương với lòng bàn tay của Sở Thiên, Sở Thiên một tay ấn vào da cá. Tay kia dùng lực giật một chiếc vảy sau mang cá, “Chịu đau một chút nhé!”
Phụt!
Chiếc vẩy đó bị Sở Thiên dứt ra, hướng về ánh trăng nhìn, không có điều gì dị thường, Sở Thiên ném chiếc vảy qua một bên, tháo bao tay ra, dùng tay sờ vào vùng da vừa dứt chiếc vảy ra, quả nhiên, trên niêm mạc biểu bì xuất hiện cảm giác co dính sền sệt đặc trưng của bệnh điểm trắng.
Lần này cái Sở Thiên dứt xuống là vảy cá sau mang, hắn lại dứt một miếng ở phía đuôi cá, niêm mạc ở đó càng co dính.
Nhìn lại khắp các nốt ban trắng trải khắp người con cá bệnh, Sở Thiên cơ hồ có thể xác định, đây chính là bệnh điểm trắng thường thấy nhất ở loài cá, có điều vì bảo đảm, Sở Thiên vẫn hỏi: “Gần đây hô hấp của ngươi, uhm, cũng chính là khí tức có phải không thông suốt không? Hơn nữa đuôi rất khó chịu? Ngoài ra các nốt trắng trên người ngươi lúc đầu là hai nốt. xuất hiện ở gần mang và đuôi, sau đó mới bắt đầu dần dần nhiều hơn.”
“Đúng vậy, Long Thần miện hạ người nói đúng hết, ngài có thể giải trừ trớ chú của ta sao?”
Lão bà tại thượng, Sở Thiên thầm cười trong lòng, đây nào phải trớ chú gì. Chỉ là chứng bệnh thường gặp mà thôi, có điều trình độ y học trên đại lục Huyễn Thú quá kém, xem chứng bệnh phổ thông này là trớ chú! Truyện "Dị Giới Thú Y "
Cái gọi là trớ chú trở nên mạnh hơn, chẳng qua là tập thể phát bệnh mà thôi.
“Phất Lạp Địch Nặc, ngươi có thể pháp giải pháp tắc Sáng Thần sao?” Mỹ Nhân Ngư cũng hỏi.
Sở Thiên nhún vai, “Ta không phải một lần phá vỡ pháp tắc Sáng Thần rồi, loại trớ chú này muốn phá giải thực quá đơn giản, đơn giản đến nhạt nhẽo!”
Điều này không phải Sở Thiên khoác lác, mà bởi vì chứng bệnh điểm trắng này, quả thực là căn bệnh dễ trị nhất trong các bệnh của loài cá, thậm chí không cần dùng thuốc
Lúc này Tây Hải Vương đi hỏi thuộc hạ cũng trở về, chắp tay nói: “Long Thần miện hạ, ta đã hỏi các quản lý hải vực, gần đây…”
Sở Thiên không đợi hắn nói hết lời, đã tiếp lời nói: “Nhiệt độ nước gần đây ở Tây Hải biến đổi rất lớn, hơn nữa lúc nóng lúc lạnh, không có quy luật gì?”
Tây Hải Vương sửng sốt, gật đầu một cách kinh ngạc. Sở Thiên không hề nói sai.
Sở Thiên thầm nghĩ, nhiệt độ nước biển thay đổi nhiều lần không theo quy luật, trong thời gian ngắn trên thân cá sẽ xuất hiện những nốt trắng, hơi thở khó khăn, phần đuôi… Đã có thể chẩn đoán chính xác rồi, chính là bệnh điểm trắng.
Đã biết chứng bệnh, cách chữa trị cũng đã hình thành trong đầu Sở Thiên, nhưng hắn lại lật tìm giới chỉ của mình, nhìn khắp lượt, lại không tìm thấy dụng cụ chữa trị.
“Chuyện này khó rồi!” Sở Thiên cau mày khó xử, đột nhiên hắn nghe thấy tiếng hoan hô của Sa Khắc, “hắc hắc, có thể ăn rồi!”
Nhìn theo tiếng nói, thì ra Sa Khắc trốn ở phía sau một nham thạch để tránh gió, đang dùng một chiếc nồi lớn để luộc thức ăn. Nói với tới, tiên sinh Sa Khắc của chúng ta học gì cũng không biết, nhưng với nghề đầu bếp thì nói một biết mười, trình độ bây giờ của người ta cũng có thể so sánh với đại trù sư ở đế đô rồi.
Chạy đến bên cạnh Sa Khắc, Sở Thiên vỗ vào vai hắn, đợi hắn xoay đầu lại bèn cười nói: “Sa Khắc, đồ nấu ăn của ngươi lấy từ đâu vậy?”
Sa Khắc nắm vào chiếc dây trên cổ mình, nói: “Ở đây, ta không biết nó từ đâu đến!”
Sở Thiên vừa nhìn, đây là không gian hạng liên mà lúc trước thiết kế chuyên dùng cho Sa Khắc, không ngờ trải qua nhiều chuyện như vậy, Bố Lai Ân Đặc lại không ném nó đi, ngược lại còn đeo trên cổ.
St dùng quyền trượng gõ vào nồi của Sa Khắc, “Có cái nào lớn hơn không?”
“có a!”
Bình! Sa Khắc ném ra một chiếc nồi khổng lồ, là nồi mà Bố Lôi Trạch chuyên dùng để luộc Trư La Thú biến dị.
“được rồi, cho ta mượn dùng trước một lát!” Sở Thiên ôm lấy nồi trở về bờ nước cạn, đựng đầy nước vào nồi, sau đó ném lên mặt biển, chỉ vào, rồi nói với người bệnh: “Vào trong!” Truyện "Dị Giới Thú Y "
Người bệnh như con cá mập nhảy vào trong nồi, Sở Thiên móc tay với Bác Đức, cười nói: “miện hạ, qua đây giúp một tay, đốt lửa thiêu nồi.”
“ngươi muốn làm gì?” Bác Đức nghi ngờ bước tới, Bào Uy Nhĩ cũng rất thắc mắc, đưa con cá vào trong nồi rồi đốt lửa, đây là cách phá giải trớ chú hay là…. Muốn luộc cá ăn?
Xuất phát từ lòng tin tưởng với Sở Thiên, Bác Đức bắn ra một ngọn lửa vào chiếc nồi lớn.
Sở Thiên thò một tay vào trong nồi, thử xem nhiệt độ của nước, chỉ điểm nói: “To lửa một chút, tốt, duy trì mức độ này, đừng nóng quá, nếu không hôm nay chúng ta có thịt cá ăn thật đấy!”
Miệng thì nói đùa, tay kia Sở Thiên cũng không nhàn rỗi gì, mà thúc động thời gian thuận lưu.
Thời gian nhanh chóng trôi đi, một lát sau, con cá trong nồi đã vui sướng reo lên, “Đa tạ Long Thần miện hạ, cơ thể ta đã khỏi hoàn toàn rồi!”
Sở Thiên không thèm nhìn, trong lòng đã vững tin đám điểm trắng kia chắc chắn đã biến mất rồi. “Biểu tỷ, sau này nếu lại xuất hiện tình trạng này, tất cả đưa vào trong nồi luộc lên, chú ý hạ nhiệt độ nước, đừng luộc chín cá là được rồi!”
“Chỉ đơn giản như vậy sao?” tuy đã nhiều lần được nhìn “thuật Thượng Cổ Tế Tự” của Sở Thiên, Mỹ Nhân Ngư vẫn có chút không dám tin, nhưng sự thật đã bày ra trước mắt, các ban trắng trên người dũng sĩ cá đó đích thực đã biến mất, cơ thểko có chút dị dạng nào.
“Chỉ đơn giản vậy thôi, ha ha!” Sở Thiên mỉm cười, nhưng lại nheo mắt lại, hắn đang nghĩ, bệnh điểm trắng là dễ trị nhất, tăng cao nhiệt độ nước là được, nếu như có thể cho thêm dược phẩm có tính chua thì càng tốt, không có cũng không có gì. Có điều chứng bệnh này vô cùng hiếm thấy trên cá biển, bởi vì nguyên nhân của căn bệnh này là những vi sinh vật hay kí sinh trùng nào đó. Những thứ này rất khó sinh trưởng ở trong nước biển! Nhưng trong lịch sự Hải tộc không những đã xuất hiện mấy lần phát bệnh quy mô lớn, hơn nữa lần này cơ hồ còn nghiêm trọng hơn, điều này chứng tỏ điều gì đây?
Sở Thiên vẫy tay gọi Tây Hải Vương, hỏi: “Lúc trước khi xuất hiện “trớ chú tầng thứ nhất” này, tộc nhận bị “trớ chú” có phải ở trong nước không? Hay là ở trong vùng nước ngọt?”
“Chuyện này….” Tây Hải Vương thoáng chần chờ không trả lời được.
Mỹ Nhân Ngư trách cứ nói: “Lấy quyển tông ra tra!”
Có A Mạt Kỳ giúp đỡ, rất nhanh quyển tông của Tây Hải đã đến tay Sở Thiên, lần giở những lần phát bệnh quy mô lớn ra, Sở Thiên phát hiện ra chỗ kỳ lạ, những bệnh nhân phát bệnh của hải tộc lúc trước, phần lớn đều là vùng nước ngọt, trong lịch sử chưa từng xuất hiện như lần này, trong vùng nước mặn lại xuất hiện tình trạng tộc nhân phát bệnh.
Lẽ nào…
Sở Thiên trong lòng khẽ rúng động, dùng tay chấm vào nước biển rồi đưa lên đầu lưỡi, nghiêm mặt nói: “Biểu tỷ, ngươi nếm thử nước biển xem.”
Mỹ Nhân Ngư cũng khẽ chấm nước biển vào lưỡi, “Hơi nhạt, có điều không đến nỗi nghiêm trọng lắm”
Sở Thiên nói với binh sĩ đã hồi phục: “Hải vực mà ngươi thường hoạt động, có phải nước biển cũng nhạt hơn không?”
Ngư võ sĩ đó gật đầu, “Hồi bẩm Long Thần, hải vực ta đóng giữ không những nước biển nhạt đi, hơn nữa còn nhạt hơn trước rất nhiều.”
“Tây Hải Vương, tại sao không trình báo cho ta biết?” Mỹ Nhân Ngư quát hỏi.
“Bệ hạ, nước biển tuy đã nhạt đi, nhưng tộc nhân lại không bị quá nhiều ảnh hưởng, còn bệ hạ người lại bận bịu cho việc quyết đấu, vì vậy ta đành phải nén việc này lại.”
“Chuyện lớn như vậy mà ngươi dám nén lại? Hừ!”
“được rồi, biểu tỷ!” Sở Thiên xua tay với Mỹ Nhân Ngư, chính sắc nói: “Nhiệt độ nước biển, nồng độ muối cũng thay đổi! Nếu như ta không đoán nhầm, lần này hải tộc bị “trớ chú” đều là thuộc khu vực nước biển bị nhạt đi! Theo ta biết, nếu như trong biển xuất hiện thay đổi lớn như vậy, chắc chắn đáy biển hay là khí hậu toàn đại lục có sự biến động dữ dội, hiện nay đại lục lại sóng yên bể lặng, ta đề nghị người thử kiểm tra đáy biển.”
“Đáy biển… Tây Hải Vương, truyền mệnh lệnh của ta!” Mỹ Nhân Ngư khoát tay ném cho Tây Hải Vương một lệnh bài, “Lệnh kiểm tra toàn bộ đáy biển của thất hải, bắt đầu từ hôm nay, tất cả chuyện lớn nhỏ của Hải tộc tất cả đều phải báo về Biển Cấm vương cung!”
Tiếp đó chính là chuyện nội bộ của Hải tộc, Sở Thiên không tiện nhúng tay, hắn thu dọn dụng cụ chữa trị của mình, nói: “Biểu tỷ, ta đi Huyết Luyện Ngục trước, nhóm Sắt Lâm Na và Chu Lệ Á đang ở đó, ngoài ra, ta cũng đang muốn hỏi Kiệt Khắc Tốn, xem hắn có thể phá giải tinh thạch của Tư Đặc Ân để lại hay không?”
Sau khi cáo từ, A Mạt Kỳ hộ tống Sở Thiên đi Huyết Luyện Ngục, còn Bác Đức đưa Sa Khắc về Bố Lôi Trạch.
Hai con gấu trúc vẫn trong bộ dạng thường ngày, ngồi chồm trên khảm cửa, ăn một miếng trúc rồi uống một ngụm rượu, ngày tháng trôi qua rất dễ chịu.
Xoẹt! trước mắt họ mở ra một không gian thông đạo, Sở Thiên vụt xuất hiện, khiến hai con gấu trúc giật bắn mình, “Phất Lạp Địch Nặc?Sao ngươi lại trở về nhanh vậy? Lẽ nào lão đại không tìm người gây phiền phức?”
Sở Thiên vẫn theo thói quen, dùng Long Thần Quyền Trượng gõ vào đầu con gấu trúc, “Ha! Nghe ý của câu này, hình như các ngươi đã biết Tư Đặc Ân trở về?”
“hắc hắc, chúng ta và lão đại là quan hệ bạn sinh mà! Bí mật mà chúng ta biết chắc chắn nhiều hơn ngươi, đừng phí lời nữa, quyết đấu kết thúc rồi? Lão đại chưa trở về sao?”
“Về rồi! Có điều lại đi rồi!” Kể sơ lược lại chuyện của Tư Đặc Ân, Sở Thiên đưa viên tinh thạch đó ném cho Kiệt Khắc Tốn, “Đây là của Tư Đặc Ân để lại, các ngươi có biết điều gì không?”
“Đương nhiên là biết rồi, ma pháp ảnh tượng mà!”
“không thể nào là ma pháp ảnh tượng, ta đã thử qua rồi, không mở ra được!”
Phán Quyết Thần Thú dùng vuốt dụi mắt, bày ra bộ mặt quỷ: “Thứ lão đại để lại, có thể dùng phương pháp bình thường để mở không? Nói cho ngươi biết, viên tinh thạch này là cố ý dùng thần lực tầng thứ tám tạo ra qua lỗ hổng xuyên qua thời không toại đạo!”
Mỹ Nhân Ngư vừa vào nước, đôi chân đã biến thành đuôi cá, “Phất Lạp Địch Nặc, ngươi phát hiện ra gì rồi?”
“vẫn chưa thể xác định, phải đợi tin của Tây Hải Hải Vương mới có thể xác nhận!” Sở Thiên lật thân con cá bệnh, mặt bên này cũng xuất hiện những triệu chứng tương tự, đều là lác đác những nốt ban màu trắng.
Vừa nghiêng phần cơ thể để kiểm tra, vừa hỏi: “Biểu tỷ, cái gọi là “trớ chú tầng thứ nhất”, thường xảy ra không?”
“Thường xảy ra, bắt đầu từ ngày có Hải tộc, năm nào cũng có một lần trớ chú xuất hiện, có điều trớ chú trở nên mạnh như vậy giống hiện giờ, chỉ xảy ra vài lần trong lịch sử Hải tộc, nhưng cũng đều là chuyện của nhiều năm trước rồi.”
Sở Thiên gật đầu, lật mở mang cá, quét mắt nhìn vào trong, rồi căn dặn con cá mắc bệnh: “Ta cần lấy một ít vảy của ngươi, ngươi chịu khó một chút!”
“Long Thần miện hạ xin ra tay đi, chiến sĩ Hải tộc không sợ chết!”
Sở Thiên vụt tắt nụ cười, “ha ha, có ta ở đây, nếu còn để ngươi chết, há chẳng phải đạp đi tấm biển hiệu thuật Thượng Cổ Tế Tự của ta sao? Yên tâm đi, chỉ là lấy mấy cái vảy mà thôi.”
Bản thể của chiến sĩ cá này rất lớn, tuy rằng hình dạng của cá chép, nhưng cơ thể lại lớn ngang cới cá mập ở địa cầu, cho dù là chiếc vảy nhỏ nhất cũng tương đương với lòng bàn tay của Sở Thiên, Sở Thiên một tay ấn vào da cá. Tay kia dùng lực giật một chiếc vảy sau mang cá, “Chịu đau một chút nhé!”
Phụt!
Chiếc vẩy đó bị Sở Thiên dứt ra, hướng về ánh trăng nhìn, không có điều gì dị thường, Sở Thiên ném chiếc vảy qua một bên, tháo bao tay ra, dùng tay sờ vào vùng da vừa dứt chiếc vảy ra, quả nhiên, trên niêm mạc biểu bì xuất hiện cảm giác co dính sền sệt đặc trưng của bệnh điểm trắng.
Lần này cái Sở Thiên dứt xuống là vảy cá sau mang, hắn lại dứt một miếng ở phía đuôi cá, niêm mạc ở đó càng co dính.
Nhìn lại khắp các nốt ban trắng trải khắp người con cá bệnh, Sở Thiên cơ hồ có thể xác định, đây chính là bệnh điểm trắng thường thấy nhất ở loài cá, có điều vì bảo đảm, Sở Thiên vẫn hỏi: “Gần đây hô hấp của ngươi, uhm, cũng chính là khí tức có phải không thông suốt không? Hơn nữa đuôi rất khó chịu? Ngoài ra các nốt trắng trên người ngươi lúc đầu là hai nốt. xuất hiện ở gần mang và đuôi, sau đó mới bắt đầu dần dần nhiều hơn.”
“Đúng vậy, Long Thần miện hạ người nói đúng hết, ngài có thể giải trừ trớ chú của ta sao?”
Lão bà tại thượng, Sở Thiên thầm cười trong lòng, đây nào phải trớ chú gì. Chỉ là chứng bệnh thường gặp mà thôi, có điều trình độ y học trên đại lục Huyễn Thú quá kém, xem chứng bệnh phổ thông này là trớ chú! Truyện "Dị Giới Thú Y "
Cái gọi là trớ chú trở nên mạnh hơn, chẳng qua là tập thể phát bệnh mà thôi.
“Phất Lạp Địch Nặc, ngươi có thể pháp giải pháp tắc Sáng Thần sao?” Mỹ Nhân Ngư cũng hỏi.
Sở Thiên nhún vai, “Ta không phải một lần phá vỡ pháp tắc Sáng Thần rồi, loại trớ chú này muốn phá giải thực quá đơn giản, đơn giản đến nhạt nhẽo!”
Điều này không phải Sở Thiên khoác lác, mà bởi vì chứng bệnh điểm trắng này, quả thực là căn bệnh dễ trị nhất trong các bệnh của loài cá, thậm chí không cần dùng thuốc
Lúc này Tây Hải Vương đi hỏi thuộc hạ cũng trở về, chắp tay nói: “Long Thần miện hạ, ta đã hỏi các quản lý hải vực, gần đây…”
Sở Thiên không đợi hắn nói hết lời, đã tiếp lời nói: “Nhiệt độ nước gần đây ở Tây Hải biến đổi rất lớn, hơn nữa lúc nóng lúc lạnh, không có quy luật gì?”
Tây Hải Vương sửng sốt, gật đầu một cách kinh ngạc. Sở Thiên không hề nói sai.
Sở Thiên thầm nghĩ, nhiệt độ nước biển thay đổi nhiều lần không theo quy luật, trong thời gian ngắn trên thân cá sẽ xuất hiện những nốt trắng, hơi thở khó khăn, phần đuôi… Đã có thể chẩn đoán chính xác rồi, chính là bệnh điểm trắng.
Đã biết chứng bệnh, cách chữa trị cũng đã hình thành trong đầu Sở Thiên, nhưng hắn lại lật tìm giới chỉ của mình, nhìn khắp lượt, lại không tìm thấy dụng cụ chữa trị.
“Chuyện này khó rồi!” Sở Thiên cau mày khó xử, đột nhiên hắn nghe thấy tiếng hoan hô của Sa Khắc, “hắc hắc, có thể ăn rồi!”
Nhìn theo tiếng nói, thì ra Sa Khắc trốn ở phía sau một nham thạch để tránh gió, đang dùng một chiếc nồi lớn để luộc thức ăn. Nói với tới, tiên sinh Sa Khắc của chúng ta học gì cũng không biết, nhưng với nghề đầu bếp thì nói một biết mười, trình độ bây giờ của người ta cũng có thể so sánh với đại trù sư ở đế đô rồi.
Chạy đến bên cạnh Sa Khắc, Sở Thiên vỗ vào vai hắn, đợi hắn xoay đầu lại bèn cười nói: “Sa Khắc, đồ nấu ăn của ngươi lấy từ đâu vậy?”
Sa Khắc nắm vào chiếc dây trên cổ mình, nói: “Ở đây, ta không biết nó từ đâu đến!”
Sở Thiên vừa nhìn, đây là không gian hạng liên mà lúc trước thiết kế chuyên dùng cho Sa Khắc, không ngờ trải qua nhiều chuyện như vậy, Bố Lai Ân Đặc lại không ném nó đi, ngược lại còn đeo trên cổ.
St dùng quyền trượng gõ vào nồi của Sa Khắc, “Có cái nào lớn hơn không?”
“có a!”
Bình! Sa Khắc ném ra một chiếc nồi khổng lồ, là nồi mà Bố Lôi Trạch chuyên dùng để luộc Trư La Thú biến dị.
“được rồi, cho ta mượn dùng trước một lát!” Sở Thiên ôm lấy nồi trở về bờ nước cạn, đựng đầy nước vào nồi, sau đó ném lên mặt biển, chỉ vào, rồi nói với người bệnh: “Vào trong!” Truyện "Dị Giới Thú Y "
Người bệnh như con cá mập nhảy vào trong nồi, Sở Thiên móc tay với Bác Đức, cười nói: “miện hạ, qua đây giúp một tay, đốt lửa thiêu nồi.”
“ngươi muốn làm gì?” Bác Đức nghi ngờ bước tới, Bào Uy Nhĩ cũng rất thắc mắc, đưa con cá vào trong nồi rồi đốt lửa, đây là cách phá giải trớ chú hay là…. Muốn luộc cá ăn?
Xuất phát từ lòng tin tưởng với Sở Thiên, Bác Đức bắn ra một ngọn lửa vào chiếc nồi lớn.
Sở Thiên thò một tay vào trong nồi, thử xem nhiệt độ của nước, chỉ điểm nói: “To lửa một chút, tốt, duy trì mức độ này, đừng nóng quá, nếu không hôm nay chúng ta có thịt cá ăn thật đấy!”
Miệng thì nói đùa, tay kia Sở Thiên cũng không nhàn rỗi gì, mà thúc động thời gian thuận lưu.
Thời gian nhanh chóng trôi đi, một lát sau, con cá trong nồi đã vui sướng reo lên, “Đa tạ Long Thần miện hạ, cơ thể ta đã khỏi hoàn toàn rồi!”
Sở Thiên không thèm nhìn, trong lòng đã vững tin đám điểm trắng kia chắc chắn đã biến mất rồi. “Biểu tỷ, sau này nếu lại xuất hiện tình trạng này, tất cả đưa vào trong nồi luộc lên, chú ý hạ nhiệt độ nước, đừng luộc chín cá là được rồi!”
“Chỉ đơn giản như vậy sao?” tuy đã nhiều lần được nhìn “thuật Thượng Cổ Tế Tự” của Sở Thiên, Mỹ Nhân Ngư vẫn có chút không dám tin, nhưng sự thật đã bày ra trước mắt, các ban trắng trên người dũng sĩ cá đó đích thực đã biến mất, cơ thểko có chút dị dạng nào.
“Chỉ đơn giản vậy thôi, ha ha!” Sở Thiên mỉm cười, nhưng lại nheo mắt lại, hắn đang nghĩ, bệnh điểm trắng là dễ trị nhất, tăng cao nhiệt độ nước là được, nếu như có thể cho thêm dược phẩm có tính chua thì càng tốt, không có cũng không có gì. Có điều chứng bệnh này vô cùng hiếm thấy trên cá biển, bởi vì nguyên nhân của căn bệnh này là những vi sinh vật hay kí sinh trùng nào đó. Những thứ này rất khó sinh trưởng ở trong nước biển! Nhưng trong lịch sự Hải tộc không những đã xuất hiện mấy lần phát bệnh quy mô lớn, hơn nữa lần này cơ hồ còn nghiêm trọng hơn, điều này chứng tỏ điều gì đây?
Sở Thiên vẫy tay gọi Tây Hải Vương, hỏi: “Lúc trước khi xuất hiện “trớ chú tầng thứ nhất” này, tộc nhận bị “trớ chú” có phải ở trong nước không? Hay là ở trong vùng nước ngọt?”
“Chuyện này….” Tây Hải Vương thoáng chần chờ không trả lời được.
Mỹ Nhân Ngư trách cứ nói: “Lấy quyển tông ra tra!”
Có A Mạt Kỳ giúp đỡ, rất nhanh quyển tông của Tây Hải đã đến tay Sở Thiên, lần giở những lần phát bệnh quy mô lớn ra, Sở Thiên phát hiện ra chỗ kỳ lạ, những bệnh nhân phát bệnh của hải tộc lúc trước, phần lớn đều là vùng nước ngọt, trong lịch sử chưa từng xuất hiện như lần này, trong vùng nước mặn lại xuất hiện tình trạng tộc nhân phát bệnh.
Lẽ nào…
Sở Thiên trong lòng khẽ rúng động, dùng tay chấm vào nước biển rồi đưa lên đầu lưỡi, nghiêm mặt nói: “Biểu tỷ, ngươi nếm thử nước biển xem.”
Mỹ Nhân Ngư cũng khẽ chấm nước biển vào lưỡi, “Hơi nhạt, có điều không đến nỗi nghiêm trọng lắm”
Sở Thiên nói với binh sĩ đã hồi phục: “Hải vực mà ngươi thường hoạt động, có phải nước biển cũng nhạt hơn không?”
Ngư võ sĩ đó gật đầu, “Hồi bẩm Long Thần, hải vực ta đóng giữ không những nước biển nhạt đi, hơn nữa còn nhạt hơn trước rất nhiều.”
“Tây Hải Vương, tại sao không trình báo cho ta biết?” Mỹ Nhân Ngư quát hỏi.
“Bệ hạ, nước biển tuy đã nhạt đi, nhưng tộc nhân lại không bị quá nhiều ảnh hưởng, còn bệ hạ người lại bận bịu cho việc quyết đấu, vì vậy ta đành phải nén việc này lại.”
“Chuyện lớn như vậy mà ngươi dám nén lại? Hừ!”
“được rồi, biểu tỷ!” Sở Thiên xua tay với Mỹ Nhân Ngư, chính sắc nói: “Nhiệt độ nước biển, nồng độ muối cũng thay đổi! Nếu như ta không đoán nhầm, lần này hải tộc bị “trớ chú” đều là thuộc khu vực nước biển bị nhạt đi! Theo ta biết, nếu như trong biển xuất hiện thay đổi lớn như vậy, chắc chắn đáy biển hay là khí hậu toàn đại lục có sự biến động dữ dội, hiện nay đại lục lại sóng yên bể lặng, ta đề nghị người thử kiểm tra đáy biển.”
“Đáy biển… Tây Hải Vương, truyền mệnh lệnh của ta!” Mỹ Nhân Ngư khoát tay ném cho Tây Hải Vương một lệnh bài, “Lệnh kiểm tra toàn bộ đáy biển của thất hải, bắt đầu từ hôm nay, tất cả chuyện lớn nhỏ của Hải tộc tất cả đều phải báo về Biển Cấm vương cung!”
Tiếp đó chính là chuyện nội bộ của Hải tộc, Sở Thiên không tiện nhúng tay, hắn thu dọn dụng cụ chữa trị của mình, nói: “Biểu tỷ, ta đi Huyết Luyện Ngục trước, nhóm Sắt Lâm Na và Chu Lệ Á đang ở đó, ngoài ra, ta cũng đang muốn hỏi Kiệt Khắc Tốn, xem hắn có thể phá giải tinh thạch của Tư Đặc Ân để lại hay không?”
Sau khi cáo từ, A Mạt Kỳ hộ tống Sở Thiên đi Huyết Luyện Ngục, còn Bác Đức đưa Sa Khắc về Bố Lôi Trạch.
Hai con gấu trúc vẫn trong bộ dạng thường ngày, ngồi chồm trên khảm cửa, ăn một miếng trúc rồi uống một ngụm rượu, ngày tháng trôi qua rất dễ chịu.
Xoẹt! trước mắt họ mở ra một không gian thông đạo, Sở Thiên vụt xuất hiện, khiến hai con gấu trúc giật bắn mình, “Phất Lạp Địch Nặc?Sao ngươi lại trở về nhanh vậy? Lẽ nào lão đại không tìm người gây phiền phức?”
Sở Thiên vẫn theo thói quen, dùng Long Thần Quyền Trượng gõ vào đầu con gấu trúc, “Ha! Nghe ý của câu này, hình như các ngươi đã biết Tư Đặc Ân trở về?”
“hắc hắc, chúng ta và lão đại là quan hệ bạn sinh mà! Bí mật mà chúng ta biết chắc chắn nhiều hơn ngươi, đừng phí lời nữa, quyết đấu kết thúc rồi? Lão đại chưa trở về sao?”
“Về rồi! Có điều lại đi rồi!” Kể sơ lược lại chuyện của Tư Đặc Ân, Sở Thiên đưa viên tinh thạch đó ném cho Kiệt Khắc Tốn, “Đây là của Tư Đặc Ân để lại, các ngươi có biết điều gì không?”
“Đương nhiên là biết rồi, ma pháp ảnh tượng mà!”
“không thể nào là ma pháp ảnh tượng, ta đã thử qua rồi, không mở ra được!”
Phán Quyết Thần Thú dùng vuốt dụi mắt, bày ra bộ mặt quỷ: “Thứ lão đại để lại, có thể dùng phương pháp bình thường để mở không? Nói cho ngươi biết, viên tinh thạch này là cố ý dùng thần lực tầng thứ tám tạo ra qua lỗ hổng xuyên qua thời không toại đạo!”
/597
|