Đương nhiên là có! Sở Thiên khiêu khích nói: “Có dám đồng ý cho ta mời người đó tới không?”
“Có gì mà không dám!” Ước Hàn Tốn cười lớn, “Các huynh đệ, thời gian ba ngày thế nào?”
Những oan hồn kia cũng không có ý kiến gì, nhưng Ước Hàn Tốn cũng không phải là Trư La thú có thể trở thành dũng sĩ mạnh nhất không phải chỉ dựa vào nắm tay, mà còn phải dựa vào đầu óc, hắn nói: “Bao vây cái đảo này lại, Long Thần, ngươi chỉ được cửa ra một người đi mời dũng sĩ mạnh nhất của Bố Lôi Trạch! Trước khi quyết đấu nếu có người muốn rời khỏi đây, thì đừng trách ta không khách khí!”
“không thành vấn đề, quyết đấu thì xong rồi, nhưng còn chuyện sau khi quyết đấu?” Sở Thiên hỏi: “chúng ta thua thì sao, các ngươi thua thì sao?”
Ước Hàn Tốn lạnh lùng cười, “Nếu các ngươi thua, thì hãy giao những hài cốt còn lại ra, và người đã hủy những hài cốt ấy phải tự sát trước mặt huynh đệ chúng ta để chuộc tội! Long Thần, đến lúc đó ngươi đừng có nói người đã hủy hoại những hài cốt là một người hầu vô danh tiểu tốt, hừ, có thể hủy hoại những hài cốt của huynh đệ chúng ta, ít nhất cũng phải là chủ thần!”
“Chờ một chút, vẫn là câu nói đó, các ngươi có chứng cứ gì để chứng minh ta đã hủy những hài cốt đó? Có ai tận mắt chứng kiến không?” Sở Thiên lớn tiếng quát hỏi, “Lẽ nào cái gọi là vinh quang của Vạn thú dũng sĩ, lại dùng để vu khống cho chủ nhân của bầu trời sao?”
Ước Hàn Tốn nhất thời nghẹn lời, bọn họ dựa vào cảm ứng giữa linh hồn và thân xác mới phát hiện ra những hài cốt còn lại ở Bố Lôi Trạch, nhưng lại không nắm được chứng cớ gì cụ thể, không có chứng cứ thuyết phục người khác đã sát giới, làm tổn hại đến danh dự của Vạn thú dũng sĩ.
“Ta lấy danh dự của Long Thần mà thề, hài cốt của vạn thú không có ở Bố Lôi Trạch!” Sở Thiên nói chắc như đinh đống cột: “sau ba ngày, nếu chúng ta thua, ta sẽ lật cả Bố Lôi Trạch này lên để các ngươi tìm! Nếu các ngươi tìm được những hài cốt còn lại đó, Bố Lôi Trạch sẽ do toàn quyền ngươi xử lý!”
Ước Hàn Tốn nói: “Hừ, nếu như ta thất bại, ngươi muốn gì?”
Sở Thiên thầm nghĩ, cứ cho là Ước Hàn Tốn thua, sau lưng hắn vẫn còn vạn thú dũng sĩ, chúng không dễ gì lùi bước, nếu hải yêu vọng bọn chúng sau thất bại của một trận đấu mà xóa sạch thù hận là không thể, “Nếu các ngươi thua, ta sẽ mời các ngươi đi tham quan hòn đảo nhỏ Bố Lôi Trạch này”
Ước Hàn Tốn sửng sốt, tham quan và tìm kiếm có cái gì khác nhau đâu? Sở Thiên nói vậy, chúng là dù thắng hay thua, vạn thú dũng sĩ đều có thể tìm xem trong Bố Lôi Trạch có hài cốt hay không
Lẽ nào số hài cốt còn lại thật sự không có ở Bố Lôi Trạch? Linh hồn của Ước Hàn Tốn rung lên, không thể nào, cảm ứng của nhiều huynh đệ như vậy không thể thua được! Hài cốt chắc chắn ở Bố Lôi Trạch!
Sở Thiên nói tiếp: “Còn nữa, Vạn thú dũng sĩ các ngươi vô cớ bao vây Bố Lôi Trạch, ta muốn các ngươi phải xin lỗi ta, sau đó thề từ nay về sau sẽ không bao giờ xâm phạm Bố Lôi Trạch!”
“Chỉ vậy thôi sao?” Ước Hàn Tốn lạnh lùng nhìn Sở Thiên, “được, ta nhận lời, nếu ba ngày sau chúng ta thua, và không tìm thấy hài cốt ở Bố Lôi Trạch, thì từ nay về sau chỉ cần Bố Lôi Trạch không uy hiếp chúng ta, ta sẽ quỳ xuống để nhận tội, tuyên thề từ nay sẽ không xâm phạm Bố Lôi Trạch!”
“được, hãy chờ ba ngay sau, chúng ta đi!” Sở Thiên cười thầm “ôm” Tiểu Bạch rời đi.
Một ánh hào quang đến bên cạnh Ước Hàn Tốn, “Đại ca, đây rất có thể là kế hoãn binh!”
“Ta biết!” Ước Hàn Tốn chậm rãi giải trừ thực thể hóa, “nhưng Long Thần đã đưa ra lời quyết đấu, nếu chúng ta không ứng chiến, thì sự tôn nghiêm của vạn thú dũng sĩ còn đâu?”
“nếu như….”
“không có nếu như, ba ngày sau ta chắc chắn sẽ thắng!” Ước Hàn Tốn đột nhiên phá lên cười, “Yên tâm đi, theo quy định, khi Long Thần đưa ra lời quyết đấu, thì phương thức quyết đấu sẽ do chúng ta quy định… Hừ, Long Thần đã đánh giá quá thấp trí tuệ của chúng ta rồi!”
…………………..
Mây đen trên bầu trời trầm xuống, rồi ngừng lại trên bầu trời Bố Lôi Trạch không chịu tân đi
Trở về quang minh thánh điện, Sở Thiên mệt mỏi ngã xuống ghế, thở hổn hển, hắn cười khổ nói: “Vẫn không thể hoàn toàn vận dụng được Toái thời long ấn, hừ, xem ra ta muốn dùng được nó, phải đợi đến lúc tấn cấp thần rồi, ha ha!”
“Chàng còn cười sao? Vừa rồi ta sợ gần chết!” Tiểu Bạch cắn nhẹ một cái vào tai Sở Thiên.
Khảm Phổ theo sát sau Sở Thiên, đứng bên cạnh hắn, thấy Sở Thiên không hề hấn gì, liền hỏi, “Bệ hạ, sao phải đợi ba ngày? Ước Hàn Tốn tuy mạnh, nhưng ta cũng sẽ không bại bởi hắn!”
Sở Thiên cười khổ, đầu óc của Khảm Phổ chỉ đơn giản như vậy, nếu đấu, Bố Lôi Trạch tuy không sợ, Mỹ Nhân Ngư còn mạnh hơn hắn nhiều, thực sự không được, tìm Mặc Phỉ Đặc cũng được, nếu không A Mạt Kỳ và Khảm Phổ cũng có thể đánh được với hắn, nhưng sau khi đánh bại được Ước Hàn Tốn rồi thì sao? Vô số vạn thú dũng sĩ đó nhất định sẽ càng phẫn nộ hơn
Điều Sở Thiên lo lắng là, nếu vạn thú dũng sĩ đánh tập thể, công kích bằng được Bố Lôi Trạch, thì lúc đó sẽ như thế nào?
Vì vậy Sở Thiên cần có thời gian để dàn xếp, ít nhất cũng phải đợi đến lúc hắn sắp xếp ổn thỏa.
Nghỉ ngơi chốc lát, Sở Thiên ngẩng đầu nhìn bầu trời bên ngoài cửa sở, đột nhiên nói: “Lạ thật, lẽ nào Khố Khoa Kỳ chưa gặp những vạn thú dũng sĩ này?”
“Bây giờ đừng nghĩ đến Khố Khoa Kỳ nữa, vạn thú dũng sĩ còn khó đối phó hơn hắn nhiều!” Tiểu Bạch nhăn trán, lúc nãy khi giúp Sở Thiên, Cáp Địch Tư lại quậy phá thêm một lần nữa.
Sở Thiên vẫn nghi ngờ không giải thích được, vạn thú dũng sĩ đến đây, thì vạn thú tỏa đã bị hủy hoại rồi, người có thể hủy hoại vạn thú tỏa, ở vùng đất chuộc tội chỉ có Khố Khoa Kỳ mà thôi! Nhưng đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì của Khố Khoa Kỳ, vậy hắn đang làm gì?
Bây giờ quả thật không phải là lúc nghĩ đến Khố Khoa Kỳ, Sở Thiên nhìn những người đang ở trong thánh điện, trầm ngâm trong chốc lát, rồi giao phó: “Các ngươi đều đã thấy vạn thú dũng sĩ, có gì muốn nói không?”
Anh Cách Lạp Mỗ đứng lên, cười nói: “ông chủ chắc đã nắm chắc được phần thắn, vậy còn phải hỏi gì nữa?”
“Bệ hạ chắc thắng rồi sao? Tại sao?” Khảm Phổ hỏi
Sở Thiên chỉ Anh Cách Lạp Mỗ, “ngươi giải thích cho Khảm Phổ nghe đi!”
Anh Cách Lạp Mỗ hơi gật đầu ra hiệu cho Khảm Phổ, giải thích: “Vạn thú dũng sĩ là khôi lỗi võ sĩ thú thần vương thời thượng cổ, có vinh quang của người mạnh nhất thú thần tộc, hơn nữa từ lời đồng ý kéo dài thời gian ba ngày vừa rồi của Ước Hàn Tốn, để nhìn trên góc độ của người mạnh nhất thì bọn họ coi trọng danh dự hơn tất cả! vì vậy chắc chắn bọn họ sẽ không làm những việc mất mặt với người khác, chỉ cần lợi dụng điểm này, thì đối phó với bọn họ sẽ không khó”
“Vừa rồi ông chủ đã hẹn bọn họ ba ngày sau sẽ quyết đấu, cái cốt lõi của trận đấu này không ở thắng thua, mà là sau khi quyết đấu rồi bọn họ sẽ tìm thấy gì ở Bố Lôi Trạch, đến lúc đó dù chúng ta thắng hay thua, chỉ cần bọn họ tìm thấy những hài cốt còn lại ở đây, thì bọn họ nhất định sẽ động thủ! Vì vậy… ông chủ đưa ra yêu cầu ba ngày sau quyết đấu, mục đích chính là muốn có thời gian để giải quyết những hài cốt kia.”
Chiến thần chợt hiểu ra, “Ta hiểu rồi, chỉ cần bệ hạ lợi dụng thời gian ba ngày hủy diệt những hài cốt này, thì vạn thú dũng sĩ sẽ không công kích Bố Lôi Trạch nữa, và việc này cũng được giải quyết.”
“không sai, đúng là ta cần thời gian để thiêu hủy những hài cốt đó.” Sở Thiên nhún vai cười, “Ta không để ý đến thắng bại của một trận đấu, điều ta quan tâm là có chiến tranh hay không! CHỉ cần thiêu hủy những hài cốt đó, bọn chúng sẽ không còn cớ để gây chiến nữa.”
“Vì vậy….” Sở Thiên chậm rã nói: “Hiện nay mấu chốt của vấn đề là làm sao để tránh được cảm ứng của vạn thú dũng sĩ, thiêu hủy những hài cốt còn lại!”
Tiểu Bạch lè lưỡi, “được không vậy? Cảm ứng đó là thiên bẩm! Sợ rằng chúng ta chỉ vừa mới đụng vào những hài cốt đó, bọn chúng đã biết rồi, lúc đó Sa Khắc ăn những hài cốt đó ở Huyết Luyện Ngục, bọn họ ở vùng đất chuộc tội còn biết được nữa là….”
“Điều này chúng ta cần phải nghĩ cách chứ!” Sở Thiên than thở: “Cái khó nhất là làm sao để cắt đứt liên lạc giữa linh hồn và thể xác của vạn thú dũng sĩ, mà không gây sự chú ý của chúng”
“Ông chủ, ta có thể thử” A Tư Nặc khó có một ngày không ngủ như hôm nay, hắn cũng tham gia hội nghị, “Nếu bọn chúng dùng linh hồn để cảm nhận thể xác, ta có thể mê hoặc bọn chúng, nhưng ngày phải cho ta mượn Kinh Cức Long Hoàn và truyền thụ bí pháp Long tộc cho ta”
“ngươi làm được sao?” Sở Thiên ngạc nhiên hỏi: “Cần Kinh Cức Long Hoàn và bí pháp Long tộc làm gì?”
A Tư Nặc có chút ngần ngại, “Hiện tại lực lượng linh hồn của ta không đủ mạnh, phải mượn Kinh Cức Long Hoàn, ông chủ phải tạo cơ hội cho ta, ta mới có thể khởi động được tam trọng lĩnh vực”
……………………….
Thời gian ba ngày trôi nhanh, Sở Thiên mở tất cả những phòng vệ của Bố Lôi Trạch, đồng thời dẫn những võ lực mạnh nhất của gia tộc lên bầu trời ứng chiến, hơn nữa vì tin tưởng vào A Tư Nặc, Sở Thiên cũng không thèm mời Mặc Phỉ Đặc đến.
Ước Hàn Tốn và đám oan hồn đã bày trận nghênh đón, những ngày này bọn chúng không ngừng cảm ứng biến hóa của những hài cốt còn sót lại, và đã chắc chắn rằng, những hài cốt đó đang ở Bố Lôi Trạch, hơn nữa trong ba ngày qua không hề có người đụng đến.
Thấy Sở Thiên bay tới, Ước Hàn Tốn ngưng kết thành thực thể, ngẩng đầu ngăn Sở Thiên lại, “Long Thần, người mạnh nhất mà ngươi mời đến đâu?”
Sở Thiên chỉ tay vào Mỹ Nhân Ngư, “Chính là người này!”
Ước Hàn Tốn lạnh lùng nhìn thoáng qua mỹ nhân ngư, ba ngày trước hắn đã gặp Hải vương Biển Cấm, nhưng lúc đó Mỹ Nhân Ngư mang ẩn thần giới chỉ, không để lại ấn tượng gì cho hắn, nhưng bây giờ Mỹ Nhân Ngư không còn ẩn dấu thực lực nữa, những khí bạc cuồn cuộn gây nên từng trận áp lực về phía Ước Hàn Tốn.
Ước Hàn Tốn kinh ngạc, cười lớn: “được, cô ta xứng đáng làm đối thủ của ta! Long Thần, ngươi quả thật không làm ta thất vọng!”
Sở Thiên cười nhạt “bất luận là thần tộc hay nhân loại, đều có quy định quyết đấu, ta đã đưa ra thời gian quyết đấu, vậy phương thức quyết đấu sẽ do Ước Hàn Tốn miện hạ quyết định!”
Ước Hàn Tốn hơi gật đầu, “được, long thần tuân thủ quy định, thì ta cũng không khách sáo nữa! Ta khiêu chiến người mạnh nhất trong các ngươi, không có bát kỳ một hạn chế nào, hai bên sẽ phát huy hết khả năng có được, nhưng, phải đấu trong ba hiệp”
Thắng hai trong ba? Sở Thiên trầm ngâm chốc lát, rồi cẩn thận hỏi: “Đánh như thế nào?”
Ước Hàn Tốn nói, “hiệp thứ nhất ta đấu với cô ta, hai hiệp còn lại, tất cả những thần tộc trong Bố Lôi Trạch sẽ bốc thăm, người trúng thăm sẽ đấu với một huynh đệ do hắn tự chọn ra trong đám huynh đệ của ta!”
Sở Thiên hoang mang, con sư tử này không ngốc như hắn tưởng tượng, bốc thăm nhìn thì rất công bằng, người quyết đấu cũng có quyền được chọn đối thủ, nhưng thử nghĩ xem Bố Lôi Trạch có được bao nhiêu cường giả cấp chủ thần! A Mạt Kỳ, Khảm Phổ, Bác Đức, ba người này là những cường giả sau Mỹ Nhân Ngư, nhưng tỷ lệ bọn họ bốc trúng thăm được bao nhiêu? Nếu so sánh, đối diện họ tất cả đều là dũng sĩ, dù chọn đối thủ như thế nào, thì cũng sẽ gặp phải một đối thủ đáng gờm.
Nhưng lúc này không thể từ chối được, Sở Thiên ngẩng nhìn Ước Hàn Tốn cầm một đống thăm trong tay, sau đó để cho những người trong Bố Lôi Trạch tiến lên trước bốc thăm, “Long Thần, đừng để cho thủ hạ của ngươi trốn tránh, kẻ nào trốn, sau này vĩnh viễn sẽ không ngẩng đầu nổi trong Tam giới!”
Chỉ một câu nói đã phá tan hết những dự định dùng ẩn thần giới chỉ, giấu đi những ma thú yếu kém của Sở Thiên.
Hừ! Sở Thiên thầm nghĩ, làm thì làm, dù sao quyết đấu cũng không phải là việc chính, hôm nay A Tư Nặc mới là trọng điểm, nếu lỡ một ma thú yếu nhất bốc trúng thăm, cùng lắm cũng chỉ cần nhận thua là được rồi!
Nhưng… Sở Thiên chỉ nghĩ đến mở đầu, mà chưa nghĩ đến kết thúc, người bốc trúng cái thăm đầu, là A Mạt Kỳ, Sở Thiên đang vui mừng không ngớt, nhưng lá thăm thứ hai lại là …. Thực thần Sử Đế Phân!
“Có gì mà không dám!” Ước Hàn Tốn cười lớn, “Các huynh đệ, thời gian ba ngày thế nào?”
Những oan hồn kia cũng không có ý kiến gì, nhưng Ước Hàn Tốn cũng không phải là Trư La thú có thể trở thành dũng sĩ mạnh nhất không phải chỉ dựa vào nắm tay, mà còn phải dựa vào đầu óc, hắn nói: “Bao vây cái đảo này lại, Long Thần, ngươi chỉ được cửa ra một người đi mời dũng sĩ mạnh nhất của Bố Lôi Trạch! Trước khi quyết đấu nếu có người muốn rời khỏi đây, thì đừng trách ta không khách khí!”
“không thành vấn đề, quyết đấu thì xong rồi, nhưng còn chuyện sau khi quyết đấu?” Sở Thiên hỏi: “chúng ta thua thì sao, các ngươi thua thì sao?”
Ước Hàn Tốn lạnh lùng cười, “Nếu các ngươi thua, thì hãy giao những hài cốt còn lại ra, và người đã hủy những hài cốt ấy phải tự sát trước mặt huynh đệ chúng ta để chuộc tội! Long Thần, đến lúc đó ngươi đừng có nói người đã hủy hoại những hài cốt là một người hầu vô danh tiểu tốt, hừ, có thể hủy hoại những hài cốt của huynh đệ chúng ta, ít nhất cũng phải là chủ thần!”
“Chờ một chút, vẫn là câu nói đó, các ngươi có chứng cứ gì để chứng minh ta đã hủy những hài cốt đó? Có ai tận mắt chứng kiến không?” Sở Thiên lớn tiếng quát hỏi, “Lẽ nào cái gọi là vinh quang của Vạn thú dũng sĩ, lại dùng để vu khống cho chủ nhân của bầu trời sao?”
Ước Hàn Tốn nhất thời nghẹn lời, bọn họ dựa vào cảm ứng giữa linh hồn và thân xác mới phát hiện ra những hài cốt còn lại ở Bố Lôi Trạch, nhưng lại không nắm được chứng cớ gì cụ thể, không có chứng cứ thuyết phục người khác đã sát giới, làm tổn hại đến danh dự của Vạn thú dũng sĩ.
“Ta lấy danh dự của Long Thần mà thề, hài cốt của vạn thú không có ở Bố Lôi Trạch!” Sở Thiên nói chắc như đinh đống cột: “sau ba ngày, nếu chúng ta thua, ta sẽ lật cả Bố Lôi Trạch này lên để các ngươi tìm! Nếu các ngươi tìm được những hài cốt còn lại đó, Bố Lôi Trạch sẽ do toàn quyền ngươi xử lý!”
Ước Hàn Tốn nói: “Hừ, nếu như ta thất bại, ngươi muốn gì?”
Sở Thiên thầm nghĩ, cứ cho là Ước Hàn Tốn thua, sau lưng hắn vẫn còn vạn thú dũng sĩ, chúng không dễ gì lùi bước, nếu hải yêu vọng bọn chúng sau thất bại của một trận đấu mà xóa sạch thù hận là không thể, “Nếu các ngươi thua, ta sẽ mời các ngươi đi tham quan hòn đảo nhỏ Bố Lôi Trạch này”
Ước Hàn Tốn sửng sốt, tham quan và tìm kiếm có cái gì khác nhau đâu? Sở Thiên nói vậy, chúng là dù thắng hay thua, vạn thú dũng sĩ đều có thể tìm xem trong Bố Lôi Trạch có hài cốt hay không
Lẽ nào số hài cốt còn lại thật sự không có ở Bố Lôi Trạch? Linh hồn của Ước Hàn Tốn rung lên, không thể nào, cảm ứng của nhiều huynh đệ như vậy không thể thua được! Hài cốt chắc chắn ở Bố Lôi Trạch!
Sở Thiên nói tiếp: “Còn nữa, Vạn thú dũng sĩ các ngươi vô cớ bao vây Bố Lôi Trạch, ta muốn các ngươi phải xin lỗi ta, sau đó thề từ nay về sau sẽ không bao giờ xâm phạm Bố Lôi Trạch!”
“Chỉ vậy thôi sao?” Ước Hàn Tốn lạnh lùng nhìn Sở Thiên, “được, ta nhận lời, nếu ba ngày sau chúng ta thua, và không tìm thấy hài cốt ở Bố Lôi Trạch, thì từ nay về sau chỉ cần Bố Lôi Trạch không uy hiếp chúng ta, ta sẽ quỳ xuống để nhận tội, tuyên thề từ nay sẽ không xâm phạm Bố Lôi Trạch!”
“được, hãy chờ ba ngay sau, chúng ta đi!” Sở Thiên cười thầm “ôm” Tiểu Bạch rời đi.
Một ánh hào quang đến bên cạnh Ước Hàn Tốn, “Đại ca, đây rất có thể là kế hoãn binh!”
“Ta biết!” Ước Hàn Tốn chậm rãi giải trừ thực thể hóa, “nhưng Long Thần đã đưa ra lời quyết đấu, nếu chúng ta không ứng chiến, thì sự tôn nghiêm của vạn thú dũng sĩ còn đâu?”
“nếu như….”
“không có nếu như, ba ngày sau ta chắc chắn sẽ thắng!” Ước Hàn Tốn đột nhiên phá lên cười, “Yên tâm đi, theo quy định, khi Long Thần đưa ra lời quyết đấu, thì phương thức quyết đấu sẽ do chúng ta quy định… Hừ, Long Thần đã đánh giá quá thấp trí tuệ của chúng ta rồi!”
…………………..
Mây đen trên bầu trời trầm xuống, rồi ngừng lại trên bầu trời Bố Lôi Trạch không chịu tân đi
Trở về quang minh thánh điện, Sở Thiên mệt mỏi ngã xuống ghế, thở hổn hển, hắn cười khổ nói: “Vẫn không thể hoàn toàn vận dụng được Toái thời long ấn, hừ, xem ra ta muốn dùng được nó, phải đợi đến lúc tấn cấp thần rồi, ha ha!”
“Chàng còn cười sao? Vừa rồi ta sợ gần chết!” Tiểu Bạch cắn nhẹ một cái vào tai Sở Thiên.
Khảm Phổ theo sát sau Sở Thiên, đứng bên cạnh hắn, thấy Sở Thiên không hề hấn gì, liền hỏi, “Bệ hạ, sao phải đợi ba ngày? Ước Hàn Tốn tuy mạnh, nhưng ta cũng sẽ không bại bởi hắn!”
Sở Thiên cười khổ, đầu óc của Khảm Phổ chỉ đơn giản như vậy, nếu đấu, Bố Lôi Trạch tuy không sợ, Mỹ Nhân Ngư còn mạnh hơn hắn nhiều, thực sự không được, tìm Mặc Phỉ Đặc cũng được, nếu không A Mạt Kỳ và Khảm Phổ cũng có thể đánh được với hắn, nhưng sau khi đánh bại được Ước Hàn Tốn rồi thì sao? Vô số vạn thú dũng sĩ đó nhất định sẽ càng phẫn nộ hơn
Điều Sở Thiên lo lắng là, nếu vạn thú dũng sĩ đánh tập thể, công kích bằng được Bố Lôi Trạch, thì lúc đó sẽ như thế nào?
Vì vậy Sở Thiên cần có thời gian để dàn xếp, ít nhất cũng phải đợi đến lúc hắn sắp xếp ổn thỏa.
Nghỉ ngơi chốc lát, Sở Thiên ngẩng đầu nhìn bầu trời bên ngoài cửa sở, đột nhiên nói: “Lạ thật, lẽ nào Khố Khoa Kỳ chưa gặp những vạn thú dũng sĩ này?”
“Bây giờ đừng nghĩ đến Khố Khoa Kỳ nữa, vạn thú dũng sĩ còn khó đối phó hơn hắn nhiều!” Tiểu Bạch nhăn trán, lúc nãy khi giúp Sở Thiên, Cáp Địch Tư lại quậy phá thêm một lần nữa.
Sở Thiên vẫn nghi ngờ không giải thích được, vạn thú dũng sĩ đến đây, thì vạn thú tỏa đã bị hủy hoại rồi, người có thể hủy hoại vạn thú tỏa, ở vùng đất chuộc tội chỉ có Khố Khoa Kỳ mà thôi! Nhưng đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì của Khố Khoa Kỳ, vậy hắn đang làm gì?
Bây giờ quả thật không phải là lúc nghĩ đến Khố Khoa Kỳ, Sở Thiên nhìn những người đang ở trong thánh điện, trầm ngâm trong chốc lát, rồi giao phó: “Các ngươi đều đã thấy vạn thú dũng sĩ, có gì muốn nói không?”
Anh Cách Lạp Mỗ đứng lên, cười nói: “ông chủ chắc đã nắm chắc được phần thắn, vậy còn phải hỏi gì nữa?”
“Bệ hạ chắc thắng rồi sao? Tại sao?” Khảm Phổ hỏi
Sở Thiên chỉ Anh Cách Lạp Mỗ, “ngươi giải thích cho Khảm Phổ nghe đi!”
Anh Cách Lạp Mỗ hơi gật đầu ra hiệu cho Khảm Phổ, giải thích: “Vạn thú dũng sĩ là khôi lỗi võ sĩ thú thần vương thời thượng cổ, có vinh quang của người mạnh nhất thú thần tộc, hơn nữa từ lời đồng ý kéo dài thời gian ba ngày vừa rồi của Ước Hàn Tốn, để nhìn trên góc độ của người mạnh nhất thì bọn họ coi trọng danh dự hơn tất cả! vì vậy chắc chắn bọn họ sẽ không làm những việc mất mặt với người khác, chỉ cần lợi dụng điểm này, thì đối phó với bọn họ sẽ không khó”
“Vừa rồi ông chủ đã hẹn bọn họ ba ngày sau sẽ quyết đấu, cái cốt lõi của trận đấu này không ở thắng thua, mà là sau khi quyết đấu rồi bọn họ sẽ tìm thấy gì ở Bố Lôi Trạch, đến lúc đó dù chúng ta thắng hay thua, chỉ cần bọn họ tìm thấy những hài cốt còn lại ở đây, thì bọn họ nhất định sẽ động thủ! Vì vậy… ông chủ đưa ra yêu cầu ba ngày sau quyết đấu, mục đích chính là muốn có thời gian để giải quyết những hài cốt kia.”
Chiến thần chợt hiểu ra, “Ta hiểu rồi, chỉ cần bệ hạ lợi dụng thời gian ba ngày hủy diệt những hài cốt này, thì vạn thú dũng sĩ sẽ không công kích Bố Lôi Trạch nữa, và việc này cũng được giải quyết.”
“không sai, đúng là ta cần thời gian để thiêu hủy những hài cốt đó.” Sở Thiên nhún vai cười, “Ta không để ý đến thắng bại của một trận đấu, điều ta quan tâm là có chiến tranh hay không! CHỉ cần thiêu hủy những hài cốt đó, bọn chúng sẽ không còn cớ để gây chiến nữa.”
“Vì vậy….” Sở Thiên chậm rã nói: “Hiện nay mấu chốt của vấn đề là làm sao để tránh được cảm ứng của vạn thú dũng sĩ, thiêu hủy những hài cốt còn lại!”
Tiểu Bạch lè lưỡi, “được không vậy? Cảm ứng đó là thiên bẩm! Sợ rằng chúng ta chỉ vừa mới đụng vào những hài cốt đó, bọn chúng đã biết rồi, lúc đó Sa Khắc ăn những hài cốt đó ở Huyết Luyện Ngục, bọn họ ở vùng đất chuộc tội còn biết được nữa là….”
“Điều này chúng ta cần phải nghĩ cách chứ!” Sở Thiên than thở: “Cái khó nhất là làm sao để cắt đứt liên lạc giữa linh hồn và thể xác của vạn thú dũng sĩ, mà không gây sự chú ý của chúng”
“Ông chủ, ta có thể thử” A Tư Nặc khó có một ngày không ngủ như hôm nay, hắn cũng tham gia hội nghị, “Nếu bọn chúng dùng linh hồn để cảm nhận thể xác, ta có thể mê hoặc bọn chúng, nhưng ngày phải cho ta mượn Kinh Cức Long Hoàn và truyền thụ bí pháp Long tộc cho ta”
“ngươi làm được sao?” Sở Thiên ngạc nhiên hỏi: “Cần Kinh Cức Long Hoàn và bí pháp Long tộc làm gì?”
A Tư Nặc có chút ngần ngại, “Hiện tại lực lượng linh hồn của ta không đủ mạnh, phải mượn Kinh Cức Long Hoàn, ông chủ phải tạo cơ hội cho ta, ta mới có thể khởi động được tam trọng lĩnh vực”
……………………….
Thời gian ba ngày trôi nhanh, Sở Thiên mở tất cả những phòng vệ của Bố Lôi Trạch, đồng thời dẫn những võ lực mạnh nhất của gia tộc lên bầu trời ứng chiến, hơn nữa vì tin tưởng vào A Tư Nặc, Sở Thiên cũng không thèm mời Mặc Phỉ Đặc đến.
Ước Hàn Tốn và đám oan hồn đã bày trận nghênh đón, những ngày này bọn chúng không ngừng cảm ứng biến hóa của những hài cốt còn sót lại, và đã chắc chắn rằng, những hài cốt đó đang ở Bố Lôi Trạch, hơn nữa trong ba ngày qua không hề có người đụng đến.
Thấy Sở Thiên bay tới, Ước Hàn Tốn ngưng kết thành thực thể, ngẩng đầu ngăn Sở Thiên lại, “Long Thần, người mạnh nhất mà ngươi mời đến đâu?”
Sở Thiên chỉ tay vào Mỹ Nhân Ngư, “Chính là người này!”
Ước Hàn Tốn lạnh lùng nhìn thoáng qua mỹ nhân ngư, ba ngày trước hắn đã gặp Hải vương Biển Cấm, nhưng lúc đó Mỹ Nhân Ngư mang ẩn thần giới chỉ, không để lại ấn tượng gì cho hắn, nhưng bây giờ Mỹ Nhân Ngư không còn ẩn dấu thực lực nữa, những khí bạc cuồn cuộn gây nên từng trận áp lực về phía Ước Hàn Tốn.
Ước Hàn Tốn kinh ngạc, cười lớn: “được, cô ta xứng đáng làm đối thủ của ta! Long Thần, ngươi quả thật không làm ta thất vọng!”
Sở Thiên cười nhạt “bất luận là thần tộc hay nhân loại, đều có quy định quyết đấu, ta đã đưa ra thời gian quyết đấu, vậy phương thức quyết đấu sẽ do Ước Hàn Tốn miện hạ quyết định!”
Ước Hàn Tốn hơi gật đầu, “được, long thần tuân thủ quy định, thì ta cũng không khách sáo nữa! Ta khiêu chiến người mạnh nhất trong các ngươi, không có bát kỳ một hạn chế nào, hai bên sẽ phát huy hết khả năng có được, nhưng, phải đấu trong ba hiệp”
Thắng hai trong ba? Sở Thiên trầm ngâm chốc lát, rồi cẩn thận hỏi: “Đánh như thế nào?”
Ước Hàn Tốn nói, “hiệp thứ nhất ta đấu với cô ta, hai hiệp còn lại, tất cả những thần tộc trong Bố Lôi Trạch sẽ bốc thăm, người trúng thăm sẽ đấu với một huynh đệ do hắn tự chọn ra trong đám huynh đệ của ta!”
Sở Thiên hoang mang, con sư tử này không ngốc như hắn tưởng tượng, bốc thăm nhìn thì rất công bằng, người quyết đấu cũng có quyền được chọn đối thủ, nhưng thử nghĩ xem Bố Lôi Trạch có được bao nhiêu cường giả cấp chủ thần! A Mạt Kỳ, Khảm Phổ, Bác Đức, ba người này là những cường giả sau Mỹ Nhân Ngư, nhưng tỷ lệ bọn họ bốc trúng thăm được bao nhiêu? Nếu so sánh, đối diện họ tất cả đều là dũng sĩ, dù chọn đối thủ như thế nào, thì cũng sẽ gặp phải một đối thủ đáng gờm.
Nhưng lúc này không thể từ chối được, Sở Thiên ngẩng nhìn Ước Hàn Tốn cầm một đống thăm trong tay, sau đó để cho những người trong Bố Lôi Trạch tiến lên trước bốc thăm, “Long Thần, đừng để cho thủ hạ của ngươi trốn tránh, kẻ nào trốn, sau này vĩnh viễn sẽ không ngẩng đầu nổi trong Tam giới!”
Chỉ một câu nói đã phá tan hết những dự định dùng ẩn thần giới chỉ, giấu đi những ma thú yếu kém của Sở Thiên.
Hừ! Sở Thiên thầm nghĩ, làm thì làm, dù sao quyết đấu cũng không phải là việc chính, hôm nay A Tư Nặc mới là trọng điểm, nếu lỡ một ma thú yếu nhất bốc trúng thăm, cùng lắm cũng chỉ cần nhận thua là được rồi!
Nhưng… Sở Thiên chỉ nghĩ đến mở đầu, mà chưa nghĩ đến kết thúc, người bốc trúng cái thăm đầu, là A Mạt Kỳ, Sở Thiên đang vui mừng không ngớt, nhưng lá thăm thứ hai lại là …. Thực thần Sử Đế Phân!
/597
|