Cấm chú Thủy hệ --- Thủy Mạc Thiên Hoa, là phương pháp phòng ngự mạnh nhất trong ma pháp Thủy hệ. Tuy nó không có chút lực công kích nào nhưng nó có thể giúp người ta miễn dịch hoàn toàn với ma pháp Thủy hệ.
Không ai có thể hình dung được sức mạnh to lớn của Mai Lâm, những pháp sư cấp chín thông thường nếu muốn sử dụng cấm chú chỉ còn cách là đánh đổi bằng mạng sống! Nhưng trên đại lục vẫn còn một số ít các cao thủ có thể bảo toàn tính mạng sau thi triển lời nguyền. An Đông Ni chính là một trong số đó, nhưng đổi lại sẽ bị lão hóa nhanh chóng. Nhưng với Mai Lâm, vị pháp thần hộ quốc của vương quốc ma pháp Ai Nhĩ Sâm này, cái giá phải trả chỉ là mất đi pháp lực trong một thời gian ngắn.
Sử dụng cấm chú cấp mười ở A Cổ Lạp sơn cũng giống như đặt bom ở thủ đô nước nào đó trên trái đất vậy, ngang với việc xúc phạm sự tôn nghiêm của Long tộc. Tuy Long Hoàng không thể làm gì Mai Lâm, nhưng Sở Thiên thì không thể bỏ qua cơ hội để lừa gạt này!
“Thưa Long hoàng bệ hạ tôn kính, Mai Lâm a di sử dụng cấm chú cũng chỉ vì ta.” Sở Thiên tuy vẫn mang dáng vẻ của một thần côn nhưng ánh mắt lại có vài phần cảm động. Từ trước tới nay chưa có ai vô tư giúp đỡ hắn như thế, do đó vị trí của Mai Lâm trong lòng Sở Thiên đã cao ngang bằng với An Đông Ni. “Khi ta trị bệnh cho điện hạ không cẩn thận đã dung hợp với máu của ngài nên pháp lực của thần đã mang tính chất của ma pháp Long ngữ. Do vậy mà sức mạnh của Tế Tự cấp tám của thần cũng trở nên hữu danh vô thực. Mai Lâm a di chỉ vì an toàn về sau này của ta mới truyền cho ta ma pháp Thủy hệ phòng ngự…”
Sở Thiên không không những miệng nói mà trên gương mặt cũng thể hiện sự đau khổ, hơn nữa không ngừng cúi đầu than thở, “Ai, Không ngờ máu của bệ hạ lại lợi hại đến vậy, khiến ta mất hết tất cả ma pháp!” Nhưng bên trong Sở Thiên lại nghĩ, vì sức khỏe của bệ hạ mà ta đây mất hết ma pháp, vậy ngài cũng nên an ủi ta một chút chứ nhỉ?
Sở Thiên giải thích cho Long Hoàng về sự thực đã được làm méo mó đi chút ít, trong khi đó Mai Lâm lại kinh ngạc nhìn Sở Thiên. Tiểu tử này vốn làm gì có pháp lực, làm sao có thể vì máu của Long Hoàng mà trở thành phế nhân chứ? Nhưng Mai Lâm lập tức hiểu ngay ý đồ của Sở Thiên, tiểu tử này, ngay cả Long hoàng cũng dám lừa gạt! Khà khà, giỏi hơn cả lão ngoan cố An Đông Ni rồi đấy…
“Ngươi nói vì dung hợp với máu của ta nên ngươi mất hết ma pháp ư?” Long hoàng nhìn chằm chằm vào Sở Thiên, rõ ràng là vẫn chưa bị chút mánh khóe của hắn lừa gạt, hạ giọng nói: “Thế tại sao bản bảo cáo Xích Diễm đưa ta nói rằng ngươi là một tên thiểu năng ma pháp?”
Xích Diễm đáng chết! Dù ngươi có là chị dâu tương lai đi nữa thì ta cũng phải tính sổ với ngươi! Sở Thiên chửi thầm trong bụng, nhưng thần sắc không hề thay đổi, “Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Chẳng lẽ bệ hạ tin rằng sư phụ An Đông Ni có thể thu nhận một tên thiểu năng ma pháp làm đồ đệ sao? Lẽ nào ngài cho rằng thiểu năng ma pháp lại có thể chữa khỏi bệnh cho ngài?”
Thấy Long Hoàng vẫn còn bán tín bán nghi, Sở Thiên ra đòn mạnh hơn, “Chẳng lẽ bệ hạ tin rằng một người không có khả năng thiên phú lại có thể nắm rõ được thuật viễn cổ Tế Tự sao?”
Xích Diễm từng nói, Long Hoàng thích nghiên cứu lịch sử thời cổ đại, hơn nữa nghe nói mọi vũ kỹ và Tế Tự thuật lúc ấy đều cao siêu mà cũng khó hiểu, không phải thiên tài thì không thể luyện thành, cho nên Sở Thiên mới dùng cách này để kích thích Long Hoàng: “Ngài xem, đến những thủ thuật viễn cổ Tế Tự mà không ai hiểu, ta còn hiểu, ngài còn có thể nói ta là tên thiểu năng ma pháp sao?”
“Viễn cổ Tế Tự thuật?!” Long Hoàng vội vàng bay tới trước mặt Sở Thiên, nhìn hắn chằm chằm, hỏi: “Ngươi thật sự biết viễn cổ Tế Tự thuật sao?”
“Bệ hạ, thần có thể làm chứng cho Phất Lạp Địch Nặc!” Mai Lâm sau khi hiểu ý đồ của Sở Thiên đương nhiên phải giúp đỡ rồi, “Khi hắn chữa bệnh cho ngài cũng đã dùng thủ thuật đó!”
“Vậy ngươi thay xương cho Lôi Ưng cũng sử dụng viễn cổ Tế Tự thuật sao? Thì ra.…” Long Hoàng tuy đang hỏi Sở Thiên nhưng trông giống đang nói với chính mình hơn, rõ ràng là đã tin lời của Sở Thiên, “Xích Diễm, sao ngươi lại có thể phạm một sai lầm như thế này hả?”
“Ài~” Long hoàng thở dài một tiếng, rồi giơ tay nắm lấy thứ gì đấy trong không trung. Một quyển sách đen xuất hiện trong tay, “Phất Lạp Địch Nặc, không ngờ ngươi đã vì ta mà mất hết pháp thuật, nhưng vẫn còn may, theo như ta đã nghiên cứu thì có rất nhiều thuật viễn cổ không cần đến ma pháp. Quyển sách này ta tặng ngươi, coi như bồi thường!”
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Trong thư tịch này có gì? Đấu khí bí tịch? Ma pháp cấm chú? Hay là viễn cổ vũ kỹ? Sở Thiên cố gắng kiềm chế xúc động, run run nhận lấy quyển sách.
“Phất Lạp Địch Nặc, quyển sách này ta đã nghiên cứu rất nhiều năm, tuy không hiểu nhưng có thể chắc chắn rằng trong đó ghi chép rất nhiều viễn cổ Tế Tự thuật cường đại. Hy vọng ngươi sẽ chăm chỉ nghiên cứu!” Long hoàng đạo mạo trang nghiêm nói.
Thì ra là vì xem không hiểu mới đưa cho lão tử! Sở Thiên chửi thầm trong bụng: lão thằn lằn vô sỉ! Đưa ta thứ bỏ đi này mà còn ra vẻ đường hoàng!
Sở Thiên nhìn quyển sách trong tay cười không nổi mà khóc cũng không xong. Bề ngoài của quyển sách trông cũng không tồi, toàn bộ các trang sách được dệt nên từ những sợi tơ vàng, những hàng chữ vàng mang đến một vẻ thần bí, nhưng điều khó có thể tin được là trên bề mặt đen tuyền của bìa ngoài có thêu vài chữ bằng chỉ vàng, mà mấy chứ ấy lại là loại chữ Giáp Cốt ở trái đất!!!
Thấy Sở Thiên cứ nhìn chằm chằm vào quyển sách, Long Hoàng vội vàng nói thêm: “Loại chữ này mấy nghìn năm nay không có ai hiểu được, nhưng Phất Lạp Địch Nặc ngươi nếu đã học được viễn cổ Tế Tự thuật chắc sẽ hiểu được phải không?” Long hoàng vẫn thấy không an tâm, quyển sách này mình không hiểu nên mới tiện thể dùng để tống cổ Sở Thiên đi, nhưng nếu chẳng may hắn hiểu mà sách lại ghi chép rất nhiều bí kíp, như thế không phải Long Hoàng đây lỗ to rồi sao?
“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!” Sở Thiên cười khổ: “Bệ hạ, thần cũng xem không hiểu, từ lúc học viễn cổ thuật thần chưa nhìn thấy loại chữ này bao giờ.”
“Thì ra ngươi cũng không hiểu!” Long Hoàng yên tâm rồi, nhưng vẫn tỏ vẻ khích lệ Sở Thiên, “Ta tin với khả năng và thiên phú của ngươi, sau này nhất định sẽ hiểu thôi…”
Sở Thiên bị Long hoàng đuổi đi một cách dễ dàng thì hội nghị y học ở A Cổ Lạp sơn tự nhiên cũng kết thúc. Ngày hôm sau, Sở Thiên nhận từ Khắc Lạp Khắc thương tích đầy mình toàn bộ ma sủng cũng như tùy tùng, và lên đường quay trở về Khải Tát.
Tinh linh trưởng lão Hách Nhĩ Hi và Khắc Lâm Tư đã rời đi trước đó, còn Mai Lâm do mất pháp lực nên ở lại A Cổ Lạp sơn vì lý do an toàn.
Phong ấn của Ba Bác Tát tuy vẫn chưa được mở nhưng sau khi nghe nói về nguyên nhân của cuộc chiến Long tộc thì không nói gì nữa, yên tâm tiếp tục làm công việc quản gia của mình, trông chờ một ngày An Đông Ni sẽ đem đến cho mình một bất ngờ thú vị.
Tất cả mọi người đều được sắp xếp ngồi trên con Boeing 747, nhưng Sở Thiên lại ôm Tiểu Bạch ngồi lên A Mạt Kỳ, còn NMD lại dùng cánh của mình để bay. Nhìn đội ngũ hùng hậu như vậy, Sở Thiên cười sung sướng. Lần đi A Cổ La Sơn này thu hoạch được cũng không ít, không những kết giao được với vài vị trưởng lão Long tộc mà còn tạo quan hệ được với Tinh linh tộc. Điều tuyệt vời nhất đó là thu nạp được vài con ma thú mạnh.
Sở Thiên ngồi trên lưng A Mạt Kỳ, một tay bế Tiểu Bạch, tay kia thì lật lật quyển thư tịch kỳ quái kia. Rõ ràng là Sở Thiên đã lừa Long Hoàng, tuy không được học về chữ Giáp Cốt nhưng do bị phim truyền hình và inte “hủy hoại” nhiều năm nên hắn có thể đoán được vài chữ! Ví dụ như trên bìa sách có ghi một câu: Tặng người ta yêu nhất! Mà người ký tên lại là nữ thần Sinh Mệnh Ái Lệ Ti.
Không ai có thể hình dung được sức mạnh to lớn của Mai Lâm, những pháp sư cấp chín thông thường nếu muốn sử dụng cấm chú chỉ còn cách là đánh đổi bằng mạng sống! Nhưng trên đại lục vẫn còn một số ít các cao thủ có thể bảo toàn tính mạng sau thi triển lời nguyền. An Đông Ni chính là một trong số đó, nhưng đổi lại sẽ bị lão hóa nhanh chóng. Nhưng với Mai Lâm, vị pháp thần hộ quốc của vương quốc ma pháp Ai Nhĩ Sâm này, cái giá phải trả chỉ là mất đi pháp lực trong một thời gian ngắn.
Sử dụng cấm chú cấp mười ở A Cổ Lạp sơn cũng giống như đặt bom ở thủ đô nước nào đó trên trái đất vậy, ngang với việc xúc phạm sự tôn nghiêm của Long tộc. Tuy Long Hoàng không thể làm gì Mai Lâm, nhưng Sở Thiên thì không thể bỏ qua cơ hội để lừa gạt này!
“Thưa Long hoàng bệ hạ tôn kính, Mai Lâm a di sử dụng cấm chú cũng chỉ vì ta.” Sở Thiên tuy vẫn mang dáng vẻ của một thần côn nhưng ánh mắt lại có vài phần cảm động. Từ trước tới nay chưa có ai vô tư giúp đỡ hắn như thế, do đó vị trí của Mai Lâm trong lòng Sở Thiên đã cao ngang bằng với An Đông Ni. “Khi ta trị bệnh cho điện hạ không cẩn thận đã dung hợp với máu của ngài nên pháp lực của thần đã mang tính chất của ma pháp Long ngữ. Do vậy mà sức mạnh của Tế Tự cấp tám của thần cũng trở nên hữu danh vô thực. Mai Lâm a di chỉ vì an toàn về sau này của ta mới truyền cho ta ma pháp Thủy hệ phòng ngự…”
Sở Thiên không không những miệng nói mà trên gương mặt cũng thể hiện sự đau khổ, hơn nữa không ngừng cúi đầu than thở, “Ai, Không ngờ máu của bệ hạ lại lợi hại đến vậy, khiến ta mất hết tất cả ma pháp!” Nhưng bên trong Sở Thiên lại nghĩ, vì sức khỏe của bệ hạ mà ta đây mất hết ma pháp, vậy ngài cũng nên an ủi ta một chút chứ nhỉ?
Sở Thiên giải thích cho Long Hoàng về sự thực đã được làm méo mó đi chút ít, trong khi đó Mai Lâm lại kinh ngạc nhìn Sở Thiên. Tiểu tử này vốn làm gì có pháp lực, làm sao có thể vì máu của Long Hoàng mà trở thành phế nhân chứ? Nhưng Mai Lâm lập tức hiểu ngay ý đồ của Sở Thiên, tiểu tử này, ngay cả Long hoàng cũng dám lừa gạt! Khà khà, giỏi hơn cả lão ngoan cố An Đông Ni rồi đấy…
“Ngươi nói vì dung hợp với máu của ta nên ngươi mất hết ma pháp ư?” Long hoàng nhìn chằm chằm vào Sở Thiên, rõ ràng là vẫn chưa bị chút mánh khóe của hắn lừa gạt, hạ giọng nói: “Thế tại sao bản bảo cáo Xích Diễm đưa ta nói rằng ngươi là một tên thiểu năng ma pháp?”
Xích Diễm đáng chết! Dù ngươi có là chị dâu tương lai đi nữa thì ta cũng phải tính sổ với ngươi! Sở Thiên chửi thầm trong bụng, nhưng thần sắc không hề thay đổi, “Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Chẳng lẽ bệ hạ tin rằng sư phụ An Đông Ni có thể thu nhận một tên thiểu năng ma pháp làm đồ đệ sao? Lẽ nào ngài cho rằng thiểu năng ma pháp lại có thể chữa khỏi bệnh cho ngài?”
Thấy Long Hoàng vẫn còn bán tín bán nghi, Sở Thiên ra đòn mạnh hơn, “Chẳng lẽ bệ hạ tin rằng một người không có khả năng thiên phú lại có thể nắm rõ được thuật viễn cổ Tế Tự sao?”
Xích Diễm từng nói, Long Hoàng thích nghiên cứu lịch sử thời cổ đại, hơn nữa nghe nói mọi vũ kỹ và Tế Tự thuật lúc ấy đều cao siêu mà cũng khó hiểu, không phải thiên tài thì không thể luyện thành, cho nên Sở Thiên mới dùng cách này để kích thích Long Hoàng: “Ngài xem, đến những thủ thuật viễn cổ Tế Tự mà không ai hiểu, ta còn hiểu, ngài còn có thể nói ta là tên thiểu năng ma pháp sao?”
“Viễn cổ Tế Tự thuật?!” Long Hoàng vội vàng bay tới trước mặt Sở Thiên, nhìn hắn chằm chằm, hỏi: “Ngươi thật sự biết viễn cổ Tế Tự thuật sao?”
“Bệ hạ, thần có thể làm chứng cho Phất Lạp Địch Nặc!” Mai Lâm sau khi hiểu ý đồ của Sở Thiên đương nhiên phải giúp đỡ rồi, “Khi hắn chữa bệnh cho ngài cũng đã dùng thủ thuật đó!”
“Vậy ngươi thay xương cho Lôi Ưng cũng sử dụng viễn cổ Tế Tự thuật sao? Thì ra.…” Long Hoàng tuy đang hỏi Sở Thiên nhưng trông giống đang nói với chính mình hơn, rõ ràng là đã tin lời của Sở Thiên, “Xích Diễm, sao ngươi lại có thể phạm một sai lầm như thế này hả?”
“Ài~” Long hoàng thở dài một tiếng, rồi giơ tay nắm lấy thứ gì đấy trong không trung. Một quyển sách đen xuất hiện trong tay, “Phất Lạp Địch Nặc, không ngờ ngươi đã vì ta mà mất hết pháp thuật, nhưng vẫn còn may, theo như ta đã nghiên cứu thì có rất nhiều thuật viễn cổ không cần đến ma pháp. Quyển sách này ta tặng ngươi, coi như bồi thường!”
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Trong thư tịch này có gì? Đấu khí bí tịch? Ma pháp cấm chú? Hay là viễn cổ vũ kỹ? Sở Thiên cố gắng kiềm chế xúc động, run run nhận lấy quyển sách.
“Phất Lạp Địch Nặc, quyển sách này ta đã nghiên cứu rất nhiều năm, tuy không hiểu nhưng có thể chắc chắn rằng trong đó ghi chép rất nhiều viễn cổ Tế Tự thuật cường đại. Hy vọng ngươi sẽ chăm chỉ nghiên cứu!” Long hoàng đạo mạo trang nghiêm nói.
Thì ra là vì xem không hiểu mới đưa cho lão tử! Sở Thiên chửi thầm trong bụng: lão thằn lằn vô sỉ! Đưa ta thứ bỏ đi này mà còn ra vẻ đường hoàng!
Sở Thiên nhìn quyển sách trong tay cười không nổi mà khóc cũng không xong. Bề ngoài của quyển sách trông cũng không tồi, toàn bộ các trang sách được dệt nên từ những sợi tơ vàng, những hàng chữ vàng mang đến một vẻ thần bí, nhưng điều khó có thể tin được là trên bề mặt đen tuyền của bìa ngoài có thêu vài chữ bằng chỉ vàng, mà mấy chứ ấy lại là loại chữ Giáp Cốt ở trái đất!!!
Thấy Sở Thiên cứ nhìn chằm chằm vào quyển sách, Long Hoàng vội vàng nói thêm: “Loại chữ này mấy nghìn năm nay không có ai hiểu được, nhưng Phất Lạp Địch Nặc ngươi nếu đã học được viễn cổ Tế Tự thuật chắc sẽ hiểu được phải không?” Long hoàng vẫn thấy không an tâm, quyển sách này mình không hiểu nên mới tiện thể dùng để tống cổ Sở Thiên đi, nhưng nếu chẳng may hắn hiểu mà sách lại ghi chép rất nhiều bí kíp, như thế không phải Long Hoàng đây lỗ to rồi sao?
“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!” Sở Thiên cười khổ: “Bệ hạ, thần cũng xem không hiểu, từ lúc học viễn cổ thuật thần chưa nhìn thấy loại chữ này bao giờ.”
“Thì ra ngươi cũng không hiểu!” Long Hoàng yên tâm rồi, nhưng vẫn tỏ vẻ khích lệ Sở Thiên, “Ta tin với khả năng và thiên phú của ngươi, sau này nhất định sẽ hiểu thôi…”
Sở Thiên bị Long hoàng đuổi đi một cách dễ dàng thì hội nghị y học ở A Cổ Lạp sơn tự nhiên cũng kết thúc. Ngày hôm sau, Sở Thiên nhận từ Khắc Lạp Khắc thương tích đầy mình toàn bộ ma sủng cũng như tùy tùng, và lên đường quay trở về Khải Tát.
Tinh linh trưởng lão Hách Nhĩ Hi và Khắc Lâm Tư đã rời đi trước đó, còn Mai Lâm do mất pháp lực nên ở lại A Cổ Lạp sơn vì lý do an toàn.
Phong ấn của Ba Bác Tát tuy vẫn chưa được mở nhưng sau khi nghe nói về nguyên nhân của cuộc chiến Long tộc thì không nói gì nữa, yên tâm tiếp tục làm công việc quản gia của mình, trông chờ một ngày An Đông Ni sẽ đem đến cho mình một bất ngờ thú vị.
Tất cả mọi người đều được sắp xếp ngồi trên con Boeing 747, nhưng Sở Thiên lại ôm Tiểu Bạch ngồi lên A Mạt Kỳ, còn NMD lại dùng cánh của mình để bay. Nhìn đội ngũ hùng hậu như vậy, Sở Thiên cười sung sướng. Lần đi A Cổ La Sơn này thu hoạch được cũng không ít, không những kết giao được với vài vị trưởng lão Long tộc mà còn tạo quan hệ được với Tinh linh tộc. Điều tuyệt vời nhất đó là thu nạp được vài con ma thú mạnh.
Sở Thiên ngồi trên lưng A Mạt Kỳ, một tay bế Tiểu Bạch, tay kia thì lật lật quyển thư tịch kỳ quái kia. Rõ ràng là Sở Thiên đã lừa Long Hoàng, tuy không được học về chữ Giáp Cốt nhưng do bị phim truyền hình và inte “hủy hoại” nhiều năm nên hắn có thể đoán được vài chữ! Ví dụ như trên bìa sách có ghi một câu: Tặng người ta yêu nhất! Mà người ký tên lại là nữ thần Sinh Mệnh Ái Lệ Ti.
/597
|