Sở Thiên, An Na, Ba Bác Tát và mấy pháp sư Hắc Ám cùng đi đến phủ đệ của An Đạo Nhĩ.
Tuy Sở Thiên không thể xác định An Đạo Nhĩ chính là người muốn loại trừ mình, nhưng hắn lại là người đáng nghi ngờ nhất, thà giết lầm còn hơn bỏ sót, Sở Thiên hiện không có chút đầu mối nào, chỉ có thể hạ thủ với An Đạo Nhĩ.
Chiến mã bị người hạ độc, với kết quả này, Sở Thiên nửa mừng nửa lo, một mặt Sở Thiên thấy may mắn, trên đại lục Huyễn Thú này không xuất hiện những bệnh ngoài tầm hiểu biết của bản thân, vậy thân phận và địa vị của mình vẫn vững như Thái Sơn! Mặt khác, Sở Thiên cần điều tra ra rốt cục là do ai làm! Bọn người hạ độc này có thể lọt qua bức tường canh phòng nghiêm ngặt để hạ độc chiến mã, vậy cũng có thể tiêu diệt hòn đá cản đường là Sở Thiên mà thần không biết quỷ không hay.
Tạp Nạp Tư và Lô Địch Tam Thế không biết rằng chiến mã bị người hạ độc, nhưng Sở Thiên cũng không muốn nói chuyện này cho ai biết, hạ độc chiến mã là chuyện một ma thú cấp chín cũng không thể làm được, nhưng chuyện vẫn xảy ra. Việc này cho thấy điều gì?
Nếu Lô Địch Tam Thế biết được kết quả này, vậy hắn còn có lòng tin phát động chiến tranh hay không? Không có chiến tranh, kế hoạch Sở Thiên đang cất giấu trong lòng sẽ thực hiện bằng cách nào, cho dù tính mạng đang nguy hiểm sớm chiều, thì Sở Thiên cũng quyết đánh một canh bạc, một lần lấy vận mệnh của đế quốc và tính mạng của bản thân để đặt cược!
Hiện giờ A Mạt Kỳ không có ở đây, NMD không có sức tấn công, Hãn Mã lại quá nhỏ, không thể sử dụng. Nên người có thực lực mạnh nhất bên cạnh Sở Thiên hiện giờ chỉ còn lại An Na, người vừa mới quy phục hắn, Sở Thiên đem An Na đi đến chỗ An Đạo Nhĩ, ngoài việc bảo vệ an toàn cho bản thân ra, còn có một mục đích khác.
Tinh Linh tộc là tộc giỏi về ẩn nấp và truy tìm, khi một cung tiễn thủ Tinh Linh đạt đến cấp bảy, thì sẽ có một khả năng mà chỉ có ở Tinh Linh tộc ---- Khí tức tỏa định! Mà An Na lại là một Ám Dạ Liệp Thú cấp tám. Nên khả năng này đã đạt đến mức thượng thừa, cho dù là ma thú cấp chín có khả năng giấu khí tức và ma pháp ba động của mình, chỉ cần xuất hiện trong phạm vi cách An Na trăm mét, thì đừng hòng thoát khỏi số phận bị khóa chặt. Đương nhiên, năng lực của Anna chỉ giới hạn ở việc trói chặt ma thú cấp chín, cô ta vẫn chưa có khả năng làm tổn thương được chúng, nói cho cùng thì Anna cũng chỉ là Ám Dạ Liệp Thú chứ không phải là Ám Dạ Tiễn Thần cấp chín!
Có thể dò xét ra ma thú cấp chín là đã đủ rồi, Sở Thiên chính là muốn lợi dụng năng lực của An Na để điều tra, ngoài Đức Khắc ra, để xem dưới tay An Đạo Nhĩ còn cao thủ nào khác không!
Ba Bác Tát đã nói, Độc giác chiến mã có lẽ bị người khác hạ độc hắc ám, còn những pháp sư Hắc Ám đã giả trang thành người hầu cũng chính là muốn làm rõ. Để xem trong nhà của An Đạo Nhĩ có sự tồn tại của pháp sư Vong Hồn không!
Đoàn người đến nhà của An Đạo Nhĩ, hữu tướng An Đạo Nhĩ vẫn một bộ dáng cười híp mắt ra đón, người khác không biết nhìn thấy, còn tưởng hắn là một lão mập hiền lành hòa ái.
Nghe Sở Thiên tới, An Đạo Nhĩ đích thân ra cửa lớn nghênh đón, “Ha ha, Phất Lạp Địch Năc điện hạ, hôm nay sao lại có thời gian đến thăm lão già ta thế này?”
“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!” Sở Thiên gật đầu khẽ cười, hoàn toàn giống với dáng vẻ nên có của một quý tộc đại lục, “Hữu tướng đại nhân ngày đêm lo liệu chuyện cho đất nước. Kẻ vãn bối như ta đến thăm lão nhân gia ngài là chuyện nên làm mà.”
“Hừ! Điện hạ thật sự an nhàn quá!” Một giọng nói quái dị cất lên, chủ nhân của giọng nói đó chính là An Đức Sâm, kẻ bị cha hắn lôi ra bằng được.
“An Đức Sâm, ngươi cút qua một bên cho ta! ” An Đạo Nhĩ vừa tạ lỗi với Sở Thiên, vừa đẩy con trai sang một bên, nhưng việc làm của hắn trong mắt Sở Thiên giống như để hắn không thể tìm An Đức Sâm gây rắc rối vậy. Nhưng với thân phận và địa vị của Sở Thiên hiện tại, đương nhiên không thèm để ý đến kẻ tiểu tốt như An Đức Sâm rồi.
“Điện hạ, xin mời vào bên trong!” Nói xong những lời khách sáo, An Đạo Nhĩ kéo Sở Thiên sánh vai với hắn đi vào phủ đệ.
“Chậc chậc, hữu tướng đại nhân, trang viên của ngài đúng là khác biệt quá!” Sở Thiên vừa đi vừa tán thưởng trang viên của An Đạo Nhĩ, An Đạo Nhĩ đã làm tể tướng ở đế quốc hai mươi năm, đương nhiên đã tích được không ít của cải, nhưng dáng vẻ ngôi nhà của hắn lại tỏ ra vô cùng mộc mạc, đi trong nhà của hắn, lại nghĩ đến trang viện hào nhoáng của mình, Sở Thiên không khỏi có đôi chút hổ thẹn,
Trang viên của An Đạo Nhĩ tuy được bày biện khác biệt, nhưng kết cấu giản đơn, một bức tường hình vuông vây quanh bốn mặt, ở ngay phía giữa là một tòa lầu chính, bốn phía là đình thủy tạ tràn đầy sắc hoa rực rỡ, tất cả đều toát lên vẻ mộc mạc đơn sơ.
“Hữu tướng đại nhân, nhà ngài thật là đậm nét hơn người, thật khéo quá, ta cũng đang muốn sửa lại trang viên của mình một chút.” Miệng thì không ngớt tán thưởng, Sở Thiên dẫn An Na đi tham quan khắp nơi, cười ha hả nói: “Ta muốn tham quan nhà ngài để học hỏi một chút, sau đó sẽ sửa lại phủ của ta, ngài thấy được không?” Lý do hơi gượng ép một chút, nhưng Sở Thiên cũng chẳng có lý do nào hợp lý hơn, dù gì cũng không thể vô duyên vô cớ đi lại lung tung trong nhà người khác được?
Về việc phái người ngầm điều tra, Sở Thiên đã từng nghĩ qua, nhưng lại rất nhanh gạt đi suy nghĩ này, hiện giờ thủ hạ của Sở Thiên có thể hoàn thành nhiệm vụ này chỉ có Anna thôi, nhưng nếu trong nhà An Đạo Nhĩ thật sự có cao thủ, thì phái An Na đi, chỉ sợ mỹ nữ tộc Tinh Linh này sẽ khó còn mạng trở về bên cạnh Sở Thiên mất, việc mạo hiểm như vậy Sở Thiên không muốn gánh vào người.
“Ha ha, đương nhiên có thể rồi.” An Đạo Nhĩ hào sảng nhận lời, sau đó nói: “Như vậy đi, ta gọi Đức Khắc đưa điện hạ đi khắp nơi xem nhé.”
Một lát sau, Đức Khắc liền nhận được tin, từ lầu chính vội vã chạy ra, “Bái kiến Thánh Tế Tự điện hạ.”
“Ha ha, Đức Khắc lão tiên sinh đa lễ quá rồi.” Sở Thiên mờ ám nói vói An Đạo Nhĩ : “Hữu tướng đại nhân có thể có một kiếm thánh làm quản gia, điều này khiến ta vô cùng ngưỡng mộ. Ha ha, cho dù đại nhân bây giờ có nói với ta, ngài có một ma thú cấp mười trông cửa thì ta cũng sẽ tin đấy.”
“Quản gia của điện hạ không phải cũng là một vị pháp thần sao?” An Đạo Nhĩ cũng cười cười. “Hơn nữa cô nương Tinh Linh tộc bên cạnh điện hạ đây chỉ sợ là thực lực cũng không phải tầm thường?”
An Na tuy là quà Tinh Linh Vương tặng cho Sở Thiên, nhưng chuyện này xét cho cùng cũng là giao dịch riêng giữa hai người, và tác dụng của Anna cũng là để Sở Thiên tận tâm mau chóng kết thành đồng minh, nên chuyện này bất kể là Lô Địch Tam Thế hay Tạp Nạp Tư hoặc Tinh Linh tộc đều không cho biết thân phận của An Na, nếu không sẽ tổn hại đến thanh danh của quý tộc, nên về thực lực của An Na hiện giờ không mấy người được biết. Nhưng câu nói đùa của An Đạo Nhĩ cũng khiến cho Đức Khắc đứng bên cạnh phải cảnh giác.
“Ám Dạ Liệp Thú cấp tám” Thoáng dò xét một lát, ánh mắt Đức Khắc chợt lóe lên, nhìn chằm chằm vào An Na, rồi giải thích với An Đạo Nhĩ : “Hơn nữa còn là một Ám Dạ Liệp Thú đã luyện thuật khí tức tỏa định, một kỹ thuật riêng của Tinh Linh tộc, đã đến mức thượng thừa!”
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh, lão tử lần này hồ đồ rồi, Sở Thiên ngầm tự trách mình, tại sao lại quên Đức Khắc là một Kiếm Thánh chứ? Giữa các cao thủ đồng cấp cũng có chút chênh lệch, An Na tuy luyện thuật khóa hơi thở đến cảnh giới cao nhất, nhưng cô ấy cũng chỉ là cao thủ cấp tám thôi, còn Đức Khắc lại là cao thủ sắp đến cảnh giới Kiếm Thần rồi!
Nếu như An Na trước khi vào đây giấu hơi thở của mình, thì Đức Khắc không thể phát hiện thực lực của cô ấy, dù gì thì ẩn giấu cũng là một sở trường của Tinh Linh tộc, nhưng lần này Sở Thiên đã công khai An Na ngay trước mặt của Đức Khắc…
Vốn ra Sở Thiên định do thám thực lực của An Đạo Nhĩ, nhà của An Đạo Nhĩ nếu đúng có một nhân vật lợi hại thì An Na bị phát hiện ra cũng là một chuyện rất bình thường, nhưng trong kế hoạch của Sở Thiên, An Na nên do thám được rồi mới bị phát hiện, lúc đó An Đạo Nhĩ có phát giác cũng đã muộn rồi.
Nhưng bây giờ, Sở Thiên đã quên không tính đên Đức Khắc, chốc lát đã bị hắn nói ra thân phận của An Na, vậy Sở Thiên làm sao có thể mang An Na đi “tham quan” trang viên của An Đạo Nhĩ nữa? Nếu Sở Thiên vẫn muốn làm như vậy, không phải thành ra trực tiếp trở mặt với An Đạo Nhĩ ư?
“Ông chủ…” Thực lực của mình bị người khác lột tẩy, An Na có chút thấp thỏm không yên. Đỏ mặt cúi đầu xuống, mắt liếc nhìn Sở Thiên không biết nên nói gì.
“Ha ha, thì ra là Ám Dạ Liệp Thú!” An Đạo Nhĩ sắc mặt không đồi. Cơ hồ không nghe thấy lời ám thị của Đức Khắc
Thật đáng tiếc, An Đạo Nhĩ không phải muốn lạt mềm buộc chặt, Sở Thiên mang theo mấy người làm bộ tham quan một vòng rồi, u ám phát hiện, ngoài mấy tên hộ vệ thực lực còn có vẻ được ra thì chẳng có gì khác cả, cũng không có cao thủ siêu cấp nào, hơn nữa cũng không có dấu vết gì của pháp sư Hắc Ám.
“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!” An Đạo Nhĩ biết rõ mình đến đây làm gì, nhưng mình lại vẫn cứng đầu, làm chuyện xấu công khai trước mắt người khác, cái không khí gượng gạo này, cho dù là pháp thần Ba Bác Tát, khuôn mặt âm hiểm của hắn cũng có chút không tự nhiên. Anna thì lại càng luống cuống tay chân. Còn Sở Thiên vẫn giữ được bộ mặt thần côn, không hề có chút cảm giác gượng gạo nào, “Trang viên của đại nhân quả thật rất đẹp.” Nói xong, Sở Thiên ngẩng lên nhìn trời, vầng trăng đã nhú, “Đã muộn vậy rồi à, vậy ta nên về thôi.”
“Điện hạ vội gì, ăn cơm tối xong hãy về.” An Đạo Nhĩ vẫn giữ vẻ hiền lành nhiệt tình hiếu khách. “Ta đã sai người chuẩn bị hết rồi.”
“Ai da, sao lại phiền đại nhân ngài vậy, thật là ngại quá.” Sở Thiên nheo mắt từ chối, nhưng hai chân thì lại không động đậy tỏ ý chưa muốn về.
“Phiền gì chứ, có thể mời Thượng cổ Thánh Tế Tự đến nhà ăn bữa cơm thì quả là vinh hạnh cho ta rồi.”An Đạo Nhĩ kéo Sở Thiên cùng mọi người đi về phía phòng ăn.
Ba Bác Tát vừa ăn vừa nghĩ, ông chủ rốt cục có ý gì? Nhà An Đạo Nhĩ đã kiểm tra tỉ mỉ rồi, sao lại không mau chóng rời đi, lại còn ở lại ăn cơm gì chứ? Chẳng lẽ ông chủ muốn thăm dò An Đạo Nhĩ trong bữa cơm này sao? Còn đang trầm tư suy nghĩ, Ba Bác Tát đột nhiên thấy có người đá chân mình dưới bàn, bất động thanh sắc cúi đầu nhìn, thì ra là Sở Thiên.
Sở Thiên thấy Ba Bác Tát chú ý đến mình rồi, nheo nheo mắt mỉm cười, tay phải nâng ly rượu mời An Đạo Nhĩ, còn tay trái thì thừa lúc đó ngầm chỉ xuống dưới, sau đó lại lắc nhẹ một cái
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Ông chủ quá vô sỉ rồi, Ba Bác Tát theo Sở Thiên đã lâu, giữa hai người đã có những ký hiệu ngầm phối hợp với nhau từ lâu, nhìn động tác của Sở Thiên, Ba Bác Tát lập tức hiểu ngay: Ông chủ muốn mình hạ độc vào bàn ăn này, nhưng không phải là kịch độc chí mạng.
Nhà An Đạo Nhĩ có cao thủ hay không, Sở Thiên không có cách nào tra được. Nhưng nhà An Đạo Nhĩ có pháp sư Hắc Ám hay không, thì Sở Thiên lại có thể kiểm tra được trên bàn ăn này! Sau khi An Đạo Nhĩ hạ độc, nếu An Đạo Nhĩ có nuôi dưỡng pháp sư Hắc Ám thật, vậy hắn tự nhiên sẽ mau chóng tìm người giải độc, như vậy sẽ chứng minh được nhà An Đạo Nhĩ có pháp sư hắc ám.
Nếu hắn không thể mau mắn giải độc, tuy cũng không thể chứng minh An Đạo Nhĩ không bị hiềm nghi, nhưng mà, cho lão béo này chịu chút đau khổ cũng không phải là chuyện không hay….
Một lát sau, Ba Bác Tát thị ý với Sở Thiên mọi chuyện đã làm xong, nhìn An Đạo Nhĩ uống chén rượu đã bị hạ độc xong, Sở Thiên đứng dậy cáo từ.
Những việc cần làm sau đó là đợi kết quả. Nếu mấy ngày sau An Đạo Nhĩ không có vấn đề gì, vậy Sở Thiên có thể bắt đầu bước tiếp theo rồi.
Tiễn Sở Thiên về rồi, An Đạo Nhĩ đuổi hết hạ nhân ra ngoài, trên bàn ăn chỉ còn mình hắn và Đức Khắc.
“Ha ha.” An Đạo Nhĩ và Đức Khắc nhìn nhau cười, sau đó Đức Khắc ngồi bên cạnh An Đạo Nhĩ, cười nói: “ Phất Lạp Địch Nặc còn non nớt lắm.” Rất rõ ràng, nhưng biểu hiện vừa rồi của Sở Thiên trong mắt Đức Khắc không khác những trò xiếc vụng về của một hài tử.
“Rượu độc của Vong Linh pháp thần ư?” An Đạo Nhĩ nâng ly rượu lên, chăm chú nhìn chất lỏng trong đó, sau đó uống cạn một hơi, “Hừ, Dùng một ly rượu độc của một tên Vong Linh pháp thần không có pháp lực để hạ độc một Vong Linh pháp thần thật sự như ta ư? Ha ha, Phất Lạp Địch Nặc, ngươi thật quá ngây thơ rồi.”
“Ha ha, với tuổi tác của hắn mà có thể làm ra những chuyện này là đã không tồi rồi.” An Đạo Nhĩ lại nâng ly rượu lên, cảm thán nói: “Nếu cho hắn mười mấy năm rèn luyện, e rằng Phất Lạp Địch Nắc thật sự sẽ là mối uy hiếp của chúng ta.”
“Nhưng hắn có sống được đến lúc đó không?” Đức Khắc khinh miệt cười, không hề để tâm tới Sở Thiên, “Ngươi đang tính trực tiếp trừ khử hắn ư?”
“Không.” An Đạo Nhĩ lắc đầu, “Bây giờ thì chưa được.”
“Tại sao? Ngươi sợ có người phát hiện sao?” Giọng điệu của Đức Khắc đã không còn có y cung kính như trước đây, hoàn toàn là một quan hệ bình đẳng. “Ngươi yên tâm, ta sẽ làm gọn gàng sạch sẽ, hừ hừ, bây giờ ai cũng biết ta là Kiếm Thánh cấp tám rồi. Nhưng mà, ha ha ha ha…” Nói đến đây, Đức Khắc bỗng cười lớn, “Lần trước khi cùng Đạt Mã Nhĩ quyết đấu, vì hắn là đại ma đạo sư pháp cấp tám, nên ta mới là Kiếm Thánh!”
“Còn lần này ngươi đi giết Phất Lạp Địch Nặc, toàn lực ra tay, phải không?” An Đạo Nhĩ tiếp lời, nhẹ nhàng dựa vào ghế, từ từ nói: “Sẽ không có ai tin, dưới sự bảo vệ Ám Dạ Liệp Thú và voi Ma Mút cấp tám mà một Kiếm Thánh có thể giết được một Thượng cổ Thánh Tế Tự, nên cũng không có người nghi ngờ chúng ta, ngươi đang nghĩ như vậy, đúng không?”
“Không sai!” Đức Khắc ngạo nghễ đáp: “Hừ! Ai có thể ngờ được, một quản gia như ta lại là một Kiếm Thần!”
“Đức Khắc, ngươi đánh giá quá thấp thực lực của để quốc Khải Tát rồi.” An Đạo Nhĩ lắc đầu, “Ta không phải lo ngươi không giết được Phất Lạp Địch Nặc, mà là lo sau khi Phất Lạp Địch Nặc chết sẽ có hậu quả gì.”
“Giết hắn thì có thể có hậu quả gì chứ?” Đức Khắc hừ nhạt một tiếng, “Cho dù hắn rất quan trọng với Khải Tát, nhưng hắn chết rồi, Lô Địch Tam Thế còn có thể làm gì nào? Huống hồ không có ai sẽ điều tra ra được.”
“Cái ngươi biết còn quá ít rồi.” An Đạo Nhĩ nghiêm mặt lại, “Nếu ngươi giết Phất Lạp Địch Nặc. Ta tin rằng Lô Địch Tam Thế sẽ không điều tra ra được chân tướng, nên cái ta lo không phải là Lô Địch Tam Thế báo thù, mà là một thứ khác.”
“Nếu như Phất Lạp Địch Nắc không thể chết.” Đức Khắc vỗ bàn một cái, cả giận nói: “Vậy lần trước tại sao ngươi còn để ta đi giết hắn?”
“Chuyện này không giống nhau!” An Đạo Nhĩ hết cách nhìn Đức Khắc: “Lần trước Phất Lạp Địch Nặc chỉ là một hầu tước nhỏ nhoi, nhưng hiện nay hắn đã là vị hôn phu của công chúa Sắt Lâm Na, là người của hoàng thất!”
“Điều này thì có khác gì! Tại sao ba mươi năm nay, ngươi không cho phép ta giết những người trong hoàng thất Khải Tát chứ!” Đức Khắc thay đổi sắc mặt, lạnh lùng nói: “Hai chúng ta đã hợp tác hơn ba mươi năm nay, ngươi vẫn không chịu nói thật với ta ư?”
“Ài!” An Đạo Nhĩ thở dài, “Không phải ta không nói, mà là đại ca của ta không cho phép!”
“Tên tiểu tử vừa rồi chính là Phất Lạp Địch Nặc sao?” An Đạo Nhĩ đang tranh luận với Đức Khắc, phía sau hai người có một bóng đen không biết từ lúc nào xuất hiện.
“Đúng vậy, Mặc Phỉ Đặc tiên sinh!” An Đạo Nhĩ và Đức Khắc kinh ngạc nghiêm mặt lại, vội đứng dậy cung kính trả lời với cái bóng hư vô kia.
“Rất thú vị, ha ha ha ha…” Tiếng cười vô cùng kỳ dị, ôn hòa nhưng lại chói tai, “Vị tiểu cô nương của Tinh Linh tộc dùng thuật Khí tức tỏa định lúc nãy là người của Phất Lạp Địch Nặc sao?”
“Phải!” Vong Linh pháp sư An Đạo Nhĩ, Kiếm Thánh Đức Khắc, hai kẻ cường giả của địa lục Huyễn Thú, giờ đây lại nơm nớp lo sợ trả lời những câu hỏi của một cái bóng đặt ra.
“Tốt lắm! Hơn một trăm tuổi đã có thể luyện thuật Khí tức tỏa định đến mức này, ha ha ha ha ha…” lại một tràng cười điên dại vang lên, “Ngay cả đến Tinh Linh Vương cũng chưa có bản lĩnh này! Xem ra, vài trăm năm nữa ta sẽ không còn cô đơn rồi.”
Nghe những lời này, An Đạo Nhĩ và Đức Khắc liếc mắt nhìn nhau, mình đánh giá quá thấp vị tiểu cô nương kia rồi, có thể được cái bóng trước mắt định làm đối thủ sau này, vậy tuyệt đối là niềm vinh dự lớn nhất của những cường giả ngày đêm mong mỏi ở đại lục này!
Cái bóng bỗng chỉ vào An Đạo Nhĩ, “Ngươi nói xem, Phất Lạp ĐịchNặc ngoài An Đông Ni ra thì còn có sư phụ nào khác không?”
“Không có.” Đức Khắc thấy may mắn vì người bị chỉ không phải là hắn, bởi vì, dưới áp lực lớn thế này, đã thấy những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán An Đạo Nhĩ rơi xuống rồi.
“Vậy thì kỳ lạ?” Cái bóng lắc đầu, “ Tại sao ta đánh hơi thấy trên người hắn có khí tức của một bẳng hữu cũ nhỉ? Ha ha ha, nhưng nếu như vậy thì lại càng thú vị!” Nói rồi, cái bóng đó dần dần biến mất.
“Mặc Phỉ Đặc tiên sinh, ngài muốn làm gì vậy?” Trước khi cái bóng biến mất, An Đạo Nhĩ vội hỏi
“Ha ha ha…” Cái bóng đột nhiên dừng lại, lưng quay về Đức Khắc và An Đạo Nhĩ lạnh lùng nói: “Câm miệng! Chúng ta chỉ là hợp tác! Không khiến quản việc của ta! Còn nữa, người cao quý như ta sẽ không bao giờ đi hạ độc mấy con ngựa đó nữa!”
Không khí dường như ngưng đọng lại, cái bóng biến mất đã lâu, An Đạo Nhĩ cuối cùng cũng hồi phục lại sau một hồi run rẩy, ngây người nhìn theo hướng cái bóng biến mất, nói với Đức Khắc: “Mặc Phỉ Đặc tiên sinh hình như đi gặp Phất Lạp Địch Nặc rồi…”
Tuy Sở Thiên không thể xác định An Đạo Nhĩ chính là người muốn loại trừ mình, nhưng hắn lại là người đáng nghi ngờ nhất, thà giết lầm còn hơn bỏ sót, Sở Thiên hiện không có chút đầu mối nào, chỉ có thể hạ thủ với An Đạo Nhĩ.
Chiến mã bị người hạ độc, với kết quả này, Sở Thiên nửa mừng nửa lo, một mặt Sở Thiên thấy may mắn, trên đại lục Huyễn Thú này không xuất hiện những bệnh ngoài tầm hiểu biết của bản thân, vậy thân phận và địa vị của mình vẫn vững như Thái Sơn! Mặt khác, Sở Thiên cần điều tra ra rốt cục là do ai làm! Bọn người hạ độc này có thể lọt qua bức tường canh phòng nghiêm ngặt để hạ độc chiến mã, vậy cũng có thể tiêu diệt hòn đá cản đường là Sở Thiên mà thần không biết quỷ không hay.
Tạp Nạp Tư và Lô Địch Tam Thế không biết rằng chiến mã bị người hạ độc, nhưng Sở Thiên cũng không muốn nói chuyện này cho ai biết, hạ độc chiến mã là chuyện một ma thú cấp chín cũng không thể làm được, nhưng chuyện vẫn xảy ra. Việc này cho thấy điều gì?
Nếu Lô Địch Tam Thế biết được kết quả này, vậy hắn còn có lòng tin phát động chiến tranh hay không? Không có chiến tranh, kế hoạch Sở Thiên đang cất giấu trong lòng sẽ thực hiện bằng cách nào, cho dù tính mạng đang nguy hiểm sớm chiều, thì Sở Thiên cũng quyết đánh một canh bạc, một lần lấy vận mệnh của đế quốc và tính mạng của bản thân để đặt cược!
Hiện giờ A Mạt Kỳ không có ở đây, NMD không có sức tấn công, Hãn Mã lại quá nhỏ, không thể sử dụng. Nên người có thực lực mạnh nhất bên cạnh Sở Thiên hiện giờ chỉ còn lại An Na, người vừa mới quy phục hắn, Sở Thiên đem An Na đi đến chỗ An Đạo Nhĩ, ngoài việc bảo vệ an toàn cho bản thân ra, còn có một mục đích khác.
Tinh Linh tộc là tộc giỏi về ẩn nấp và truy tìm, khi một cung tiễn thủ Tinh Linh đạt đến cấp bảy, thì sẽ có một khả năng mà chỉ có ở Tinh Linh tộc ---- Khí tức tỏa định! Mà An Na lại là một Ám Dạ Liệp Thú cấp tám. Nên khả năng này đã đạt đến mức thượng thừa, cho dù là ma thú cấp chín có khả năng giấu khí tức và ma pháp ba động của mình, chỉ cần xuất hiện trong phạm vi cách An Na trăm mét, thì đừng hòng thoát khỏi số phận bị khóa chặt. Đương nhiên, năng lực của Anna chỉ giới hạn ở việc trói chặt ma thú cấp chín, cô ta vẫn chưa có khả năng làm tổn thương được chúng, nói cho cùng thì Anna cũng chỉ là Ám Dạ Liệp Thú chứ không phải là Ám Dạ Tiễn Thần cấp chín!
Có thể dò xét ra ma thú cấp chín là đã đủ rồi, Sở Thiên chính là muốn lợi dụng năng lực của An Na để điều tra, ngoài Đức Khắc ra, để xem dưới tay An Đạo Nhĩ còn cao thủ nào khác không!
Ba Bác Tát đã nói, Độc giác chiến mã có lẽ bị người khác hạ độc hắc ám, còn những pháp sư Hắc Ám đã giả trang thành người hầu cũng chính là muốn làm rõ. Để xem trong nhà của An Đạo Nhĩ có sự tồn tại của pháp sư Vong Hồn không!
Đoàn người đến nhà của An Đạo Nhĩ, hữu tướng An Đạo Nhĩ vẫn một bộ dáng cười híp mắt ra đón, người khác không biết nhìn thấy, còn tưởng hắn là một lão mập hiền lành hòa ái.
Nghe Sở Thiên tới, An Đạo Nhĩ đích thân ra cửa lớn nghênh đón, “Ha ha, Phất Lạp Địch Năc điện hạ, hôm nay sao lại có thời gian đến thăm lão già ta thế này?”
“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!” Sở Thiên gật đầu khẽ cười, hoàn toàn giống với dáng vẻ nên có của một quý tộc đại lục, “Hữu tướng đại nhân ngày đêm lo liệu chuyện cho đất nước. Kẻ vãn bối như ta đến thăm lão nhân gia ngài là chuyện nên làm mà.”
“Hừ! Điện hạ thật sự an nhàn quá!” Một giọng nói quái dị cất lên, chủ nhân của giọng nói đó chính là An Đức Sâm, kẻ bị cha hắn lôi ra bằng được.
“An Đức Sâm, ngươi cút qua một bên cho ta! ” An Đạo Nhĩ vừa tạ lỗi với Sở Thiên, vừa đẩy con trai sang một bên, nhưng việc làm của hắn trong mắt Sở Thiên giống như để hắn không thể tìm An Đức Sâm gây rắc rối vậy. Nhưng với thân phận và địa vị của Sở Thiên hiện tại, đương nhiên không thèm để ý đến kẻ tiểu tốt như An Đức Sâm rồi.
“Điện hạ, xin mời vào bên trong!” Nói xong những lời khách sáo, An Đạo Nhĩ kéo Sở Thiên sánh vai với hắn đi vào phủ đệ.
“Chậc chậc, hữu tướng đại nhân, trang viên của ngài đúng là khác biệt quá!” Sở Thiên vừa đi vừa tán thưởng trang viên của An Đạo Nhĩ, An Đạo Nhĩ đã làm tể tướng ở đế quốc hai mươi năm, đương nhiên đã tích được không ít của cải, nhưng dáng vẻ ngôi nhà của hắn lại tỏ ra vô cùng mộc mạc, đi trong nhà của hắn, lại nghĩ đến trang viện hào nhoáng của mình, Sở Thiên không khỏi có đôi chút hổ thẹn,
Trang viên của An Đạo Nhĩ tuy được bày biện khác biệt, nhưng kết cấu giản đơn, một bức tường hình vuông vây quanh bốn mặt, ở ngay phía giữa là một tòa lầu chính, bốn phía là đình thủy tạ tràn đầy sắc hoa rực rỡ, tất cả đều toát lên vẻ mộc mạc đơn sơ.
“Hữu tướng đại nhân, nhà ngài thật là đậm nét hơn người, thật khéo quá, ta cũng đang muốn sửa lại trang viên của mình một chút.” Miệng thì không ngớt tán thưởng, Sở Thiên dẫn An Na đi tham quan khắp nơi, cười ha hả nói: “Ta muốn tham quan nhà ngài để học hỏi một chút, sau đó sẽ sửa lại phủ của ta, ngài thấy được không?” Lý do hơi gượng ép một chút, nhưng Sở Thiên cũng chẳng có lý do nào hợp lý hơn, dù gì cũng không thể vô duyên vô cớ đi lại lung tung trong nhà người khác được?
Về việc phái người ngầm điều tra, Sở Thiên đã từng nghĩ qua, nhưng lại rất nhanh gạt đi suy nghĩ này, hiện giờ thủ hạ của Sở Thiên có thể hoàn thành nhiệm vụ này chỉ có Anna thôi, nhưng nếu trong nhà An Đạo Nhĩ thật sự có cao thủ, thì phái An Na đi, chỉ sợ mỹ nữ tộc Tinh Linh này sẽ khó còn mạng trở về bên cạnh Sở Thiên mất, việc mạo hiểm như vậy Sở Thiên không muốn gánh vào người.
“Ha ha, đương nhiên có thể rồi.” An Đạo Nhĩ hào sảng nhận lời, sau đó nói: “Như vậy đi, ta gọi Đức Khắc đưa điện hạ đi khắp nơi xem nhé.”
Một lát sau, Đức Khắc liền nhận được tin, từ lầu chính vội vã chạy ra, “Bái kiến Thánh Tế Tự điện hạ.”
“Ha ha, Đức Khắc lão tiên sinh đa lễ quá rồi.” Sở Thiên mờ ám nói vói An Đạo Nhĩ : “Hữu tướng đại nhân có thể có một kiếm thánh làm quản gia, điều này khiến ta vô cùng ngưỡng mộ. Ha ha, cho dù đại nhân bây giờ có nói với ta, ngài có một ma thú cấp mười trông cửa thì ta cũng sẽ tin đấy.”
“Quản gia của điện hạ không phải cũng là một vị pháp thần sao?” An Đạo Nhĩ cũng cười cười. “Hơn nữa cô nương Tinh Linh tộc bên cạnh điện hạ đây chỉ sợ là thực lực cũng không phải tầm thường?”
An Na tuy là quà Tinh Linh Vương tặng cho Sở Thiên, nhưng chuyện này xét cho cùng cũng là giao dịch riêng giữa hai người, và tác dụng của Anna cũng là để Sở Thiên tận tâm mau chóng kết thành đồng minh, nên chuyện này bất kể là Lô Địch Tam Thế hay Tạp Nạp Tư hoặc Tinh Linh tộc đều không cho biết thân phận của An Na, nếu không sẽ tổn hại đến thanh danh của quý tộc, nên về thực lực của An Na hiện giờ không mấy người được biết. Nhưng câu nói đùa của An Đạo Nhĩ cũng khiến cho Đức Khắc đứng bên cạnh phải cảnh giác.
“Ám Dạ Liệp Thú cấp tám” Thoáng dò xét một lát, ánh mắt Đức Khắc chợt lóe lên, nhìn chằm chằm vào An Na, rồi giải thích với An Đạo Nhĩ : “Hơn nữa còn là một Ám Dạ Liệp Thú đã luyện thuật khí tức tỏa định, một kỹ thuật riêng của Tinh Linh tộc, đã đến mức thượng thừa!”
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh, lão tử lần này hồ đồ rồi, Sở Thiên ngầm tự trách mình, tại sao lại quên Đức Khắc là một Kiếm Thánh chứ? Giữa các cao thủ đồng cấp cũng có chút chênh lệch, An Na tuy luyện thuật khóa hơi thở đến cảnh giới cao nhất, nhưng cô ấy cũng chỉ là cao thủ cấp tám thôi, còn Đức Khắc lại là cao thủ sắp đến cảnh giới Kiếm Thần rồi!
Nếu như An Na trước khi vào đây giấu hơi thở của mình, thì Đức Khắc không thể phát hiện thực lực của cô ấy, dù gì thì ẩn giấu cũng là một sở trường của Tinh Linh tộc, nhưng lần này Sở Thiên đã công khai An Na ngay trước mặt của Đức Khắc…
Vốn ra Sở Thiên định do thám thực lực của An Đạo Nhĩ, nhà của An Đạo Nhĩ nếu đúng có một nhân vật lợi hại thì An Na bị phát hiện ra cũng là một chuyện rất bình thường, nhưng trong kế hoạch của Sở Thiên, An Na nên do thám được rồi mới bị phát hiện, lúc đó An Đạo Nhĩ có phát giác cũng đã muộn rồi.
Nhưng bây giờ, Sở Thiên đã quên không tính đên Đức Khắc, chốc lát đã bị hắn nói ra thân phận của An Na, vậy Sở Thiên làm sao có thể mang An Na đi “tham quan” trang viên của An Đạo Nhĩ nữa? Nếu Sở Thiên vẫn muốn làm như vậy, không phải thành ra trực tiếp trở mặt với An Đạo Nhĩ ư?
“Ông chủ…” Thực lực của mình bị người khác lột tẩy, An Na có chút thấp thỏm không yên. Đỏ mặt cúi đầu xuống, mắt liếc nhìn Sở Thiên không biết nên nói gì.
“Ha ha, thì ra là Ám Dạ Liệp Thú!” An Đạo Nhĩ sắc mặt không đồi. Cơ hồ không nghe thấy lời ám thị của Đức Khắc
Thật đáng tiếc, An Đạo Nhĩ không phải muốn lạt mềm buộc chặt, Sở Thiên mang theo mấy người làm bộ tham quan một vòng rồi, u ám phát hiện, ngoài mấy tên hộ vệ thực lực còn có vẻ được ra thì chẳng có gì khác cả, cũng không có cao thủ siêu cấp nào, hơn nữa cũng không có dấu vết gì của pháp sư Hắc Ám.
“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!” An Đạo Nhĩ biết rõ mình đến đây làm gì, nhưng mình lại vẫn cứng đầu, làm chuyện xấu công khai trước mắt người khác, cái không khí gượng gạo này, cho dù là pháp thần Ba Bác Tát, khuôn mặt âm hiểm của hắn cũng có chút không tự nhiên. Anna thì lại càng luống cuống tay chân. Còn Sở Thiên vẫn giữ được bộ mặt thần côn, không hề có chút cảm giác gượng gạo nào, “Trang viên của đại nhân quả thật rất đẹp.” Nói xong, Sở Thiên ngẩng lên nhìn trời, vầng trăng đã nhú, “Đã muộn vậy rồi à, vậy ta nên về thôi.”
“Điện hạ vội gì, ăn cơm tối xong hãy về.” An Đạo Nhĩ vẫn giữ vẻ hiền lành nhiệt tình hiếu khách. “Ta đã sai người chuẩn bị hết rồi.”
“Ai da, sao lại phiền đại nhân ngài vậy, thật là ngại quá.” Sở Thiên nheo mắt từ chối, nhưng hai chân thì lại không động đậy tỏ ý chưa muốn về.
“Phiền gì chứ, có thể mời Thượng cổ Thánh Tế Tự đến nhà ăn bữa cơm thì quả là vinh hạnh cho ta rồi.”An Đạo Nhĩ kéo Sở Thiên cùng mọi người đi về phía phòng ăn.
Ba Bác Tát vừa ăn vừa nghĩ, ông chủ rốt cục có ý gì? Nhà An Đạo Nhĩ đã kiểm tra tỉ mỉ rồi, sao lại không mau chóng rời đi, lại còn ở lại ăn cơm gì chứ? Chẳng lẽ ông chủ muốn thăm dò An Đạo Nhĩ trong bữa cơm này sao? Còn đang trầm tư suy nghĩ, Ba Bác Tát đột nhiên thấy có người đá chân mình dưới bàn, bất động thanh sắc cúi đầu nhìn, thì ra là Sở Thiên.
Sở Thiên thấy Ba Bác Tát chú ý đến mình rồi, nheo nheo mắt mỉm cười, tay phải nâng ly rượu mời An Đạo Nhĩ, còn tay trái thì thừa lúc đó ngầm chỉ xuống dưới, sau đó lại lắc nhẹ một cái
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Ông chủ quá vô sỉ rồi, Ba Bác Tát theo Sở Thiên đã lâu, giữa hai người đã có những ký hiệu ngầm phối hợp với nhau từ lâu, nhìn động tác của Sở Thiên, Ba Bác Tát lập tức hiểu ngay: Ông chủ muốn mình hạ độc vào bàn ăn này, nhưng không phải là kịch độc chí mạng.
Nhà An Đạo Nhĩ có cao thủ hay không, Sở Thiên không có cách nào tra được. Nhưng nhà An Đạo Nhĩ có pháp sư Hắc Ám hay không, thì Sở Thiên lại có thể kiểm tra được trên bàn ăn này! Sau khi An Đạo Nhĩ hạ độc, nếu An Đạo Nhĩ có nuôi dưỡng pháp sư Hắc Ám thật, vậy hắn tự nhiên sẽ mau chóng tìm người giải độc, như vậy sẽ chứng minh được nhà An Đạo Nhĩ có pháp sư hắc ám.
Nếu hắn không thể mau mắn giải độc, tuy cũng không thể chứng minh An Đạo Nhĩ không bị hiềm nghi, nhưng mà, cho lão béo này chịu chút đau khổ cũng không phải là chuyện không hay….
Một lát sau, Ba Bác Tát thị ý với Sở Thiên mọi chuyện đã làm xong, nhìn An Đạo Nhĩ uống chén rượu đã bị hạ độc xong, Sở Thiên đứng dậy cáo từ.
Những việc cần làm sau đó là đợi kết quả. Nếu mấy ngày sau An Đạo Nhĩ không có vấn đề gì, vậy Sở Thiên có thể bắt đầu bước tiếp theo rồi.
Tiễn Sở Thiên về rồi, An Đạo Nhĩ đuổi hết hạ nhân ra ngoài, trên bàn ăn chỉ còn mình hắn và Đức Khắc.
“Ha ha.” An Đạo Nhĩ và Đức Khắc nhìn nhau cười, sau đó Đức Khắc ngồi bên cạnh An Đạo Nhĩ, cười nói: “ Phất Lạp Địch Nặc còn non nớt lắm.” Rất rõ ràng, nhưng biểu hiện vừa rồi của Sở Thiên trong mắt Đức Khắc không khác những trò xiếc vụng về của một hài tử.
“Rượu độc của Vong Linh pháp thần ư?” An Đạo Nhĩ nâng ly rượu lên, chăm chú nhìn chất lỏng trong đó, sau đó uống cạn một hơi, “Hừ, Dùng một ly rượu độc của một tên Vong Linh pháp thần không có pháp lực để hạ độc một Vong Linh pháp thần thật sự như ta ư? Ha ha, Phất Lạp Địch Nặc, ngươi thật quá ngây thơ rồi.”
“Ha ha, với tuổi tác của hắn mà có thể làm ra những chuyện này là đã không tồi rồi.” An Đạo Nhĩ lại nâng ly rượu lên, cảm thán nói: “Nếu cho hắn mười mấy năm rèn luyện, e rằng Phất Lạp Địch Nắc thật sự sẽ là mối uy hiếp của chúng ta.”
“Nhưng hắn có sống được đến lúc đó không?” Đức Khắc khinh miệt cười, không hề để tâm tới Sở Thiên, “Ngươi đang tính trực tiếp trừ khử hắn ư?”
“Không.” An Đạo Nhĩ lắc đầu, “Bây giờ thì chưa được.”
“Tại sao? Ngươi sợ có người phát hiện sao?” Giọng điệu của Đức Khắc đã không còn có y cung kính như trước đây, hoàn toàn là một quan hệ bình đẳng. “Ngươi yên tâm, ta sẽ làm gọn gàng sạch sẽ, hừ hừ, bây giờ ai cũng biết ta là Kiếm Thánh cấp tám rồi. Nhưng mà, ha ha ha ha…” Nói đến đây, Đức Khắc bỗng cười lớn, “Lần trước khi cùng Đạt Mã Nhĩ quyết đấu, vì hắn là đại ma đạo sư pháp cấp tám, nên ta mới là Kiếm Thánh!”
“Còn lần này ngươi đi giết Phất Lạp Địch Nặc, toàn lực ra tay, phải không?” An Đạo Nhĩ tiếp lời, nhẹ nhàng dựa vào ghế, từ từ nói: “Sẽ không có ai tin, dưới sự bảo vệ Ám Dạ Liệp Thú và voi Ma Mút cấp tám mà một Kiếm Thánh có thể giết được một Thượng cổ Thánh Tế Tự, nên cũng không có người nghi ngờ chúng ta, ngươi đang nghĩ như vậy, đúng không?”
“Không sai!” Đức Khắc ngạo nghễ đáp: “Hừ! Ai có thể ngờ được, một quản gia như ta lại là một Kiếm Thần!”
“Đức Khắc, ngươi đánh giá quá thấp thực lực của để quốc Khải Tát rồi.” An Đạo Nhĩ lắc đầu, “Ta không phải lo ngươi không giết được Phất Lạp Địch Nặc, mà là lo sau khi Phất Lạp Địch Nặc chết sẽ có hậu quả gì.”
“Giết hắn thì có thể có hậu quả gì chứ?” Đức Khắc hừ nhạt một tiếng, “Cho dù hắn rất quan trọng với Khải Tát, nhưng hắn chết rồi, Lô Địch Tam Thế còn có thể làm gì nào? Huống hồ không có ai sẽ điều tra ra được.”
“Cái ngươi biết còn quá ít rồi.” An Đạo Nhĩ nghiêm mặt lại, “Nếu ngươi giết Phất Lạp Địch Nặc. Ta tin rằng Lô Địch Tam Thế sẽ không điều tra ra được chân tướng, nên cái ta lo không phải là Lô Địch Tam Thế báo thù, mà là một thứ khác.”
“Nếu như Phất Lạp Địch Nắc không thể chết.” Đức Khắc vỗ bàn một cái, cả giận nói: “Vậy lần trước tại sao ngươi còn để ta đi giết hắn?”
“Chuyện này không giống nhau!” An Đạo Nhĩ hết cách nhìn Đức Khắc: “Lần trước Phất Lạp Địch Nặc chỉ là một hầu tước nhỏ nhoi, nhưng hiện nay hắn đã là vị hôn phu của công chúa Sắt Lâm Na, là người của hoàng thất!”
“Điều này thì có khác gì! Tại sao ba mươi năm nay, ngươi không cho phép ta giết những người trong hoàng thất Khải Tát chứ!” Đức Khắc thay đổi sắc mặt, lạnh lùng nói: “Hai chúng ta đã hợp tác hơn ba mươi năm nay, ngươi vẫn không chịu nói thật với ta ư?”
“Ài!” An Đạo Nhĩ thở dài, “Không phải ta không nói, mà là đại ca của ta không cho phép!”
“Tên tiểu tử vừa rồi chính là Phất Lạp Địch Nặc sao?” An Đạo Nhĩ đang tranh luận với Đức Khắc, phía sau hai người có một bóng đen không biết từ lúc nào xuất hiện.
“Đúng vậy, Mặc Phỉ Đặc tiên sinh!” An Đạo Nhĩ và Đức Khắc kinh ngạc nghiêm mặt lại, vội đứng dậy cung kính trả lời với cái bóng hư vô kia.
“Rất thú vị, ha ha ha ha…” Tiếng cười vô cùng kỳ dị, ôn hòa nhưng lại chói tai, “Vị tiểu cô nương của Tinh Linh tộc dùng thuật Khí tức tỏa định lúc nãy là người của Phất Lạp Địch Nặc sao?”
“Phải!” Vong Linh pháp sư An Đạo Nhĩ, Kiếm Thánh Đức Khắc, hai kẻ cường giả của địa lục Huyễn Thú, giờ đây lại nơm nớp lo sợ trả lời những câu hỏi của một cái bóng đặt ra.
“Tốt lắm! Hơn một trăm tuổi đã có thể luyện thuật Khí tức tỏa định đến mức này, ha ha ha ha ha…” lại một tràng cười điên dại vang lên, “Ngay cả đến Tinh Linh Vương cũng chưa có bản lĩnh này! Xem ra, vài trăm năm nữa ta sẽ không còn cô đơn rồi.”
Nghe những lời này, An Đạo Nhĩ và Đức Khắc liếc mắt nhìn nhau, mình đánh giá quá thấp vị tiểu cô nương kia rồi, có thể được cái bóng trước mắt định làm đối thủ sau này, vậy tuyệt đối là niềm vinh dự lớn nhất của những cường giả ngày đêm mong mỏi ở đại lục này!
Cái bóng bỗng chỉ vào An Đạo Nhĩ, “Ngươi nói xem, Phất Lạp ĐịchNặc ngoài An Đông Ni ra thì còn có sư phụ nào khác không?”
“Không có.” Đức Khắc thấy may mắn vì người bị chỉ không phải là hắn, bởi vì, dưới áp lực lớn thế này, đã thấy những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán An Đạo Nhĩ rơi xuống rồi.
“Vậy thì kỳ lạ?” Cái bóng lắc đầu, “ Tại sao ta đánh hơi thấy trên người hắn có khí tức của một bẳng hữu cũ nhỉ? Ha ha ha, nhưng nếu như vậy thì lại càng thú vị!” Nói rồi, cái bóng đó dần dần biến mất.
“Mặc Phỉ Đặc tiên sinh, ngài muốn làm gì vậy?” Trước khi cái bóng biến mất, An Đạo Nhĩ vội hỏi
“Ha ha ha…” Cái bóng đột nhiên dừng lại, lưng quay về Đức Khắc và An Đạo Nhĩ lạnh lùng nói: “Câm miệng! Chúng ta chỉ là hợp tác! Không khiến quản việc của ta! Còn nữa, người cao quý như ta sẽ không bao giờ đi hạ độc mấy con ngựa đó nữa!”
Không khí dường như ngưng đọng lại, cái bóng biến mất đã lâu, An Đạo Nhĩ cuối cùng cũng hồi phục lại sau một hồi run rẩy, ngây người nhìn theo hướng cái bóng biến mất, nói với Đức Khắc: “Mặc Phỉ Đặc tiên sinh hình như đi gặp Phất Lạp Địch Nặc rồi…”
/597
|