~ Người dịch: Yuto ~
Nữ sinh cầm trong tay một hộp cơm in hình phim hoạt hình. Cô vừa mới rời đi sau khi mua cơm rồi đi về phía một bàn ăn. Vào lúc này, cô có mang theo tai nghe, dường như vẫn đang đắm chìm vào thế giới của mình.
Đúng thế, nữ sinh này là người Hạ Chí đã gặp. Cô ấy chính là học sinh duy nhất học giỏi trong lớp 12A6. Nữ sinh xinh đẹp ấy một mực mang theo tai nghe và nhìn vào sách giáo khoa số học.
Hạ Chí đứng tại cửa căn tin, nhìn xa xa thấy nữ sinh xinh đẹp ấy. Một biểu hiện kỳ dị nhanh chóng lướt qua đôi mắt cậu, nhưng rất nhanh, ánh mắt của cậu liền trở lại bình thường. Nhưng ánh mắt của cậu không hề tách khỏi nữ sinh này.
Cách ăn mặc của nữ sinh này thật sự rất bình thường. Ở Cao Trung Minh Nhật, mặc dù không phải học sinh nào cũng mặc đồng phục, nhưng ít ra cũng có một phần ba học sinh mặc đồng phục. Vì thế, một nữ sinh xinh đẹp mặc đồng phục là chuyện bình thường.
Đương nhiên, đồng phục Cao Trung Minh Nhật rất đẹp. Thân là cao trung tư lập, đồng phục Cao Trung Minh Nhật không phải là quần áo thể thao truyền thống trong nước, mà là giống nước ngoài, quần áo thể thao chỉ mặc vào tiết thể dục. Bình thường, đồng phục nam sinh chính là kiểu Tây và đồng phục nữ sinh thì là váy. Bây giờ, nữ sinh này đang mặc đồng phục váy, trông rất xinh đẹp.
Nhưng hai chữ "xinh đẹp" căn bản không đủ để miêu tả nữ sinh này. Đường nét khuôn mặt tinh xảo hoàn mỹ, mái tóc dài của cô đen nhánh như thác nước, thân thể thon thả duyên dáng. Và càng quan trọng hơn là khí chất của nàng, thanh thuần thoát tục.
Hạ Chí có chút mê mẩn, cậu có thể trực tiếp kêu tên mỗi học sinh lớp vô dụng, nữ sinh này, hiển nhiên cũng không ngoại lệ.
Cô ấy tên Mạc Ngữ, và Mạc Ngữ lại là hoa khôi của Cao Trung Minh Nhật.
Thân là hoa khôi của trường, Mạc Ngữ không chỉ có dung mạo tuyệt mỹ cùng khí chất phi phàm, mà cô còn học giỏi nữa. Thành tích của cô ở thành phố Thanh Cảng rất xuất sắc, cũng chính vì vậy, ai cũng nghĩ mãi mà không rõ tại sao lúc trước Mạc Ngữ lại lựa chọn Cao Trung Minh Nhật. Cho đến bây giờ, việc này vẫn là điều bí ẩn của Cao Trung Minh Nhật.
Tại Cao Trung Minh Nhật, Mạc Ngữ tỏ ra rất lạnh lùng. Mặc kệ vào học hay là tan học, phần lớn thời gian cô đều mang theo tai nghe, có vẻ như muốn che đậy những hỗn loạn trên thế giới. Mạc Ngữ vốn là học sinh lớp thiên tài, nhưng cô lại chủ động đến lớp vô dụng. Về việc tại sao cô lại muốn làm như thế, có tin đồn là cô không muốn làm bạn cùng đám quái thai kia. Nhưng không như tin đồn, thực tế Mạc Ngữ chỉ là không muốn bị người theo đuổi quấy rối.
Lớp vô dụng có tất cả 21 nam sinh. Nếu có người muốn theo đuổi Mạc Ngữ, vài phút sau 21 cường hào này sẽ dạy dỗ tên đó. 21 nam sinh này sẽ không quấy rối Mạc Ngữ, bởi vì từ khi bắt đầu vào lớp, Mạc Ngữ đã nói một câu.
-"Muốn theo đuổi tôi, chờ các bạn có nhiều tiền hơn tôi rồi hãy nói." Sau đó, những nam sinh này đều không còn cách nào.
Không sai, Mạc Ngữ chính là người giàu nhất trong lớp cường hào.
Mạc Ngữ bên kia đã ngồi xuống và bắt đầu ăn cơm. Trong mắt Hạ Chí lại hiện lên một thần thái khác thường. Sau đó, cậu di chuyển bước chân.
Hạ Chí không đi về phía Mạc Ngữ và đột nhiên quay người. Trên mặt lộ ra nụ cười xán lạn: "Đồng Đồng, cô đến rồi, tôi đang chờ cô đây."
Lại một lần nữa bị gọi là Đồng Đồng, nữ hiệu trưởng xinh đẹp được mệnh danh là băng sơn mỹ nữ như muốn bùng nổ. Hạ Chí nhìn về phía bên cạnh cô, có chút khách khí chào hỏi: "Cô Lý, cô cũng ở đây sao, cô có khỏe không?"
Giờ phút này, hai cô gái xinh đẹp vừa đi vào căn tin. Một trong hai người là nữ hiệu trưởng lạnh lùng Thu Đồng. Và người còn lại là cô giáo xinh đẹp Lý Phương đã định nhảy lầu trước đó hai giờ.
Nghe nói mỹ nữ không thích cùng một mỹ nữ khác xuất hiện cùng lúc. Điều này cũng bình thường, Lý Phương cũng như thế. Nhìn kĩ thì cô ấy rất xinh đẹp, muốn khuôn mặt có khuôn mặt, muốn dáng người cũng có dáng người. Nhưng khi cô cùng Thu Đồng cùng xuất hiện, cô ta chắc chắn sẽ bị xem thường. Cho dù cô xinh đẹp, nhưng bất luận khuôn mặt hay là dáng người, cô so với Thu Đồng đều có chênh lệch rõ ràng. Và khí chất của cô càng cách biệt một mảng lớn.
Nhưng lúc này, trông Lý Phương không tệ, nụ cười trên gương mặt xinh đẹp của cô thật long lanh: "Cảm ơn thầy Hạ, tôi rất ổn."
Lập tức, Lý Phương lại áy náy: "Ngại quá, thầy Hạ, lẽ ra tôi đến để cảm ơn cậu, nhưng tôi không biết cậu cùng hiệu trưởng đã có hẹn, tôi không muốn quấy rầy hai người nữa..."
-"Cô Lý à, tôi không có hẹn với cậu ta." Thu Đồng nhịn không được ngắt lời Lý Phương. Trong lòng rất buồn bực, cô biết mình lại bị hiểu lầm nữa rồi.
-"Ồ, không có liên quan gì đâu." Hạ Chí tiếp lời, trên mặt cười xán lạn: "Cô Lý, cô thật sự là đến cảm ơn tôi sao? Vậy thì tốt quá rồi, đúng lúc tôi cần cô giúp một chuyện."
Thu Đồng khẽ giật mình, liền tức giận: "Hạ Chí, chẳng ai mang ơn cầu báo như cậu đâu?"
Không đợi Hạ Chí nói, Thu Đồng nhìn về phía Lý Phương: "Cô Lý, đừng để ý đến cậu ta!"
-"Không sao, hiệu trưởng Thu. Thầy Hạ là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi cảm ơn cậu ta là điều nên làm." Lý Phương vẫn tươi cười rạng rỡ và nhìn Hạ Chí, đôi mắt trong long lanh nhìn Hạ Chí nói: "Thầy Hạ, cậu cần tôi làm gì? Chỉ cần cậu nói, tôi làm gì cũng được."
-"Làm gì cũng được sao?" Trông Hạ Chí có chút phấn khởi.
Gương mặt xinh đẹp của Lý Phương ửng đỏ, nhưng vẫn gật đầu nhẹ: "Ừm, thầy Hạ, bất kể điều gì cũng được."
-"Cô Lý, đây là do cô nói, tuyệt đối không được hối hận." Hạ Chí thành thật:"Hiện tại tôi muốn nói ra yêu cầu, cô cần chuẩn bị tâm lý."
Lý Phương nhẹ gật đầu, sắc mặt có chút ửng đỏ, bất kể cái gì cũng có thể, cô đương nhiên là biết đến. Thật sự lúc đầu cô không có ý đó, nhưng đã nói rồi, cô sẽ không hối hận.
Thu Đồng thì lạnh lùng nhìn Hạ Chí và không nói gì, nhưng trong lòng cô chửi mắng Hạ Chí. Tên lưu manh này thật không biết xấu hổ, ỷ vào việc anh hùng cứu mỹ nhân một lần và muốn Lý Phương dùng thân trả ơn!
Trong mắt Thu Đồng, người này trước đó bắt cô đền bù bạn gái cho cậu ta, tuyệt đối nghĩ rằng cô bạn gái kia điên mới làm bạn gái cậu ta. Hiện tại đại mỹ nữ Lý Phương đã dâng tới miệng, cậu ta chắc chắn sẽ không buông tha cơ hội tốt này.
Chẳng biết tại sao, khi nhìn thấy dáng vẻ hào hứng của Hạ Chí, Thu Đồng bị kích động, tên lưu manh này lại đắc ý đến vậy sao?
-"Quá tốt rồi, cô Lý à, làm phiền cô đi mua giúp tôi hai phần cơm nha!" Hạ Chí rất hào hứng: "Tôi đang buồn vì không có tiền mời Đồng Đồng ăn cơm trưa đây!"
Cái gì?
Lý Phương lập tức trừng to mắt, cô không nghe lầm chứ? Cô đã chuẩn bị tiếp nhận điều kiện, thậm chí chuẩn bị thân thể để báo đáp. Nhưng bây giờ, kêu cô đi mua hai phần cơm? Đây không phải là đùa cô sao?
Thu Đồng ngây ngẩn cả người một lúc. Vào lúc này cô thậm chí không để ý tới việc Hạ Chí gọi cô là Đồng Đồng. Trong đầu cô chỉ có một cảm giác, Hạ Chí tuyệt đối là người bị bệnh thần kinh!
Hai mỹ nữ lúc này đều trừng mắt nhìn Hạ Chí, bầu không khí rõ ràng không thích hợp. Nhưng Hạ Chí lại tỏ ra không có cảm giác gì và nhìn về phía Lý Phương rồi tiếp tục nói: "Cô Lý, nếu cô không muốn đi mua cơm, cô có thể cho tôi mượn một trăm đồng không..."
-"Tôi đi mua cơm!" Lý Phương đột nhiên ngắt lời Hạ Chí, trông cô rất mất hứng. Sau đó cô liền quay người, đi đến chỗ bán cơm.
-"Cảm ơn cô Lý, tôi rất thích ăn món ăn mặn, Đồng Đồng thích ăn món chay." Hạ Chí hướng Lý Phương bóng lưng hô một câu, sau đó nói một mình:"Quá keo kiệt, tôi biết ăn cơm không cần một trăm đồng, nhưng tôi dù tốt xấu cũng cứu được cô một mạng, vừa nói xong cái gì cũng có thể, nhưng một trăm đồng lại không cho tôi."
Thu Đồng trừng mắt nhìn Hạ Chí, cô cảm thấy mình nếu là Lý Phương, nhất định sẽ nhịn không được và đánh tên này một trận!
-"Làm sao cậu biết tôi thích ăn chay?" Thu Đồng rất nhanh phát hiện vấn đề này.
-"Đồng..." Hạ Chí vừa nói ra một chữ, liền bị Thu Đồng ngắt lời.
-"Hạ Chí, cậu lại gọi tôi Đồng Đồng, tôi sẽ không khách khí với cậu đâu!" Thu Đồng có chút tức giận.
-"Thưa hiệu trưởng xinh đẹp, cô đã từng khách khí với tôi sao?" Hạ Chí nhìnThu Đồng rồi nghiêm túc hỏi.
Thu Đồng không khỏi ngẩn ngơ. Cho dù cô biết Hạ Chí là đang chơi chữ, nhưng nói đến đó, cô thật sự chưa từng khách khí với Hạ Chí. Nhưng cũng không thể trách cô, ai bảo lưu manh này từ lần thứ nhất xuất hiện ở trước mặt cô lại muốn ăn đòn?
-"Không sao, cô không cần khách khí với tôi." Hạ Chí tiếp tục chăm chú: "Thân là bạn trai tương lai của cô, tôi không chỉ biết khẩu vị của cô, cũng có thể nhịn được tính xấu của cô, ai bảo cô đẹp đến mức như thế chứ?"
Thu Đồng trừng mắt nhìn Hạ Chí, muốn mắng người nhưng lại nhớ tới một chuyện khác, liền hừ lạnh một tiếng: "Thầy Hạ, tôi có chuyện quan trọng muốn nói cho cậu!"
Không đợi Hạ Chí trả lời, Thu Đồng liền giẫm lên giày cao gót, ngẩng đầu ưỡn ngực dựa vào bàn ăn hẻo lánh rồi trực tiếp ngồi xuống.
-"Hiệu trưởng, tôi cũng có chuyện muốn hỏi cô." Hạ Chí ngồi đối diện Thu Đồng, khuôn mặt tỏ vẻ nghiêm túc.
-"Chuyện gì?" Thu Đồng tức giận hỏi.
-"Cô ăn chay, làm sao dáng cô lại tốt đến thế?" Hạ Chí hỏi rất nghiêm túc.
-"Chuyện này không liên quan đến cậu!" Thu Đồng lập tức muốn nổ tung, người này là ai đây? Nhìn dáng vẻ chăm chú kia, cô còn tưởng rằng chuyện quan trọng lắm!
Càng làm cho Thu Đồng tức giận chính là cô lại cảm thấy tên lưu manh này nhìn trộm người cô sau chiếc mắt kính ở những chỗ không nên nhìn. Cô bắt đầu cảm thấy người này nếu quả thật không bị cận thị, vậy thì cậu ta đeo kính chính là vì thuận tiện để nhìn trộm!
Hung hăng trừng mắt nhìn Hạ Chí, giọng nói Thu Đồng lại thoáng dịu đi một chút: "Thậy Hạ, tôi cần cậu giúp tôi khuyên cô Lý ở lại!"
-"Cô Lý quyết định rời đi sao?" Hạ Chí hỏi ngược lại.
-"Cô Lý vừa mới tìm tới tôi, nói rằng cô muốn rời khỏi trường học. Chỉ là trước khi rời đi, muốn chính miệng nói với cậu một tiếng cảm ơn. Tôi muốn khuyên cô ấy ở lại, Cao Trung Minh Nhật hiện tại rất cần người chăm chỉ như cô ấy làm giáo viên. Nhưng cô lại quyết định rời đi, tôi không còn cách nào thuyết phục cô ấy ở lại. Nhưng cậu vừa mới cứu được cô, hơn nữa cô ấy có thiện cảm với cậu. Cho nên là tôi hi vọng cậu có thể khuyên cô ấy ở lại tiếp tục đảm nhiệm làm giáo viên." Thu Đồng rốt cục nói ra chuyện của cô, lập tức hừ nhẹ một tiếng: "Trước đó tôi còn không quá vững tin, nhưng khi nhìn thấy tình huống vừa rồi, chỉ cần cậu mở miệng thì cô ấy nhất định sẽ ở lại!"
-"Được rồi, tôi sẽ nói chuyện cùng cô Lý." Hạ Chí trả lời.
Thu Đồng lại sững sờ, tên lưu manh này thế mà đồng ý dễ dàng như vậy? Điều này thật không bình thường.
Nữ sinh cầm trong tay một hộp cơm in hình phim hoạt hình. Cô vừa mới rời đi sau khi mua cơm rồi đi về phía một bàn ăn. Vào lúc này, cô có mang theo tai nghe, dường như vẫn đang đắm chìm vào thế giới của mình.
Đúng thế, nữ sinh này là người Hạ Chí đã gặp. Cô ấy chính là học sinh duy nhất học giỏi trong lớp 12A6. Nữ sinh xinh đẹp ấy một mực mang theo tai nghe và nhìn vào sách giáo khoa số học.
Hạ Chí đứng tại cửa căn tin, nhìn xa xa thấy nữ sinh xinh đẹp ấy. Một biểu hiện kỳ dị nhanh chóng lướt qua đôi mắt cậu, nhưng rất nhanh, ánh mắt của cậu liền trở lại bình thường. Nhưng ánh mắt của cậu không hề tách khỏi nữ sinh này.
Cách ăn mặc của nữ sinh này thật sự rất bình thường. Ở Cao Trung Minh Nhật, mặc dù không phải học sinh nào cũng mặc đồng phục, nhưng ít ra cũng có một phần ba học sinh mặc đồng phục. Vì thế, một nữ sinh xinh đẹp mặc đồng phục là chuyện bình thường.
Đương nhiên, đồng phục Cao Trung Minh Nhật rất đẹp. Thân là cao trung tư lập, đồng phục Cao Trung Minh Nhật không phải là quần áo thể thao truyền thống trong nước, mà là giống nước ngoài, quần áo thể thao chỉ mặc vào tiết thể dục. Bình thường, đồng phục nam sinh chính là kiểu Tây và đồng phục nữ sinh thì là váy. Bây giờ, nữ sinh này đang mặc đồng phục váy, trông rất xinh đẹp.
Nhưng hai chữ "xinh đẹp" căn bản không đủ để miêu tả nữ sinh này. Đường nét khuôn mặt tinh xảo hoàn mỹ, mái tóc dài của cô đen nhánh như thác nước, thân thể thon thả duyên dáng. Và càng quan trọng hơn là khí chất của nàng, thanh thuần thoát tục.
Hạ Chí có chút mê mẩn, cậu có thể trực tiếp kêu tên mỗi học sinh lớp vô dụng, nữ sinh này, hiển nhiên cũng không ngoại lệ.
Cô ấy tên Mạc Ngữ, và Mạc Ngữ lại là hoa khôi của Cao Trung Minh Nhật.
Thân là hoa khôi của trường, Mạc Ngữ không chỉ có dung mạo tuyệt mỹ cùng khí chất phi phàm, mà cô còn học giỏi nữa. Thành tích của cô ở thành phố Thanh Cảng rất xuất sắc, cũng chính vì vậy, ai cũng nghĩ mãi mà không rõ tại sao lúc trước Mạc Ngữ lại lựa chọn Cao Trung Minh Nhật. Cho đến bây giờ, việc này vẫn là điều bí ẩn của Cao Trung Minh Nhật.
Tại Cao Trung Minh Nhật, Mạc Ngữ tỏ ra rất lạnh lùng. Mặc kệ vào học hay là tan học, phần lớn thời gian cô đều mang theo tai nghe, có vẻ như muốn che đậy những hỗn loạn trên thế giới. Mạc Ngữ vốn là học sinh lớp thiên tài, nhưng cô lại chủ động đến lớp vô dụng. Về việc tại sao cô lại muốn làm như thế, có tin đồn là cô không muốn làm bạn cùng đám quái thai kia. Nhưng không như tin đồn, thực tế Mạc Ngữ chỉ là không muốn bị người theo đuổi quấy rối.
Lớp vô dụng có tất cả 21 nam sinh. Nếu có người muốn theo đuổi Mạc Ngữ, vài phút sau 21 cường hào này sẽ dạy dỗ tên đó. 21 nam sinh này sẽ không quấy rối Mạc Ngữ, bởi vì từ khi bắt đầu vào lớp, Mạc Ngữ đã nói một câu.
-"Muốn theo đuổi tôi, chờ các bạn có nhiều tiền hơn tôi rồi hãy nói." Sau đó, những nam sinh này đều không còn cách nào.
Không sai, Mạc Ngữ chính là người giàu nhất trong lớp cường hào.
Mạc Ngữ bên kia đã ngồi xuống và bắt đầu ăn cơm. Trong mắt Hạ Chí lại hiện lên một thần thái khác thường. Sau đó, cậu di chuyển bước chân.
Hạ Chí không đi về phía Mạc Ngữ và đột nhiên quay người. Trên mặt lộ ra nụ cười xán lạn: "Đồng Đồng, cô đến rồi, tôi đang chờ cô đây."
Lại một lần nữa bị gọi là Đồng Đồng, nữ hiệu trưởng xinh đẹp được mệnh danh là băng sơn mỹ nữ như muốn bùng nổ. Hạ Chí nhìn về phía bên cạnh cô, có chút khách khí chào hỏi: "Cô Lý, cô cũng ở đây sao, cô có khỏe không?"
Giờ phút này, hai cô gái xinh đẹp vừa đi vào căn tin. Một trong hai người là nữ hiệu trưởng lạnh lùng Thu Đồng. Và người còn lại là cô giáo xinh đẹp Lý Phương đã định nhảy lầu trước đó hai giờ.
Nghe nói mỹ nữ không thích cùng một mỹ nữ khác xuất hiện cùng lúc. Điều này cũng bình thường, Lý Phương cũng như thế. Nhìn kĩ thì cô ấy rất xinh đẹp, muốn khuôn mặt có khuôn mặt, muốn dáng người cũng có dáng người. Nhưng khi cô cùng Thu Đồng cùng xuất hiện, cô ta chắc chắn sẽ bị xem thường. Cho dù cô xinh đẹp, nhưng bất luận khuôn mặt hay là dáng người, cô so với Thu Đồng đều có chênh lệch rõ ràng. Và khí chất của cô càng cách biệt một mảng lớn.
Nhưng lúc này, trông Lý Phương không tệ, nụ cười trên gương mặt xinh đẹp của cô thật long lanh: "Cảm ơn thầy Hạ, tôi rất ổn."
Lập tức, Lý Phương lại áy náy: "Ngại quá, thầy Hạ, lẽ ra tôi đến để cảm ơn cậu, nhưng tôi không biết cậu cùng hiệu trưởng đã có hẹn, tôi không muốn quấy rầy hai người nữa..."
-"Cô Lý à, tôi không có hẹn với cậu ta." Thu Đồng nhịn không được ngắt lời Lý Phương. Trong lòng rất buồn bực, cô biết mình lại bị hiểu lầm nữa rồi.
-"Ồ, không có liên quan gì đâu." Hạ Chí tiếp lời, trên mặt cười xán lạn: "Cô Lý, cô thật sự là đến cảm ơn tôi sao? Vậy thì tốt quá rồi, đúng lúc tôi cần cô giúp một chuyện."
Thu Đồng khẽ giật mình, liền tức giận: "Hạ Chí, chẳng ai mang ơn cầu báo như cậu đâu?"
Không đợi Hạ Chí nói, Thu Đồng nhìn về phía Lý Phương: "Cô Lý, đừng để ý đến cậu ta!"
-"Không sao, hiệu trưởng Thu. Thầy Hạ là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi cảm ơn cậu ta là điều nên làm." Lý Phương vẫn tươi cười rạng rỡ và nhìn Hạ Chí, đôi mắt trong long lanh nhìn Hạ Chí nói: "Thầy Hạ, cậu cần tôi làm gì? Chỉ cần cậu nói, tôi làm gì cũng được."
-"Làm gì cũng được sao?" Trông Hạ Chí có chút phấn khởi.
Gương mặt xinh đẹp của Lý Phương ửng đỏ, nhưng vẫn gật đầu nhẹ: "Ừm, thầy Hạ, bất kể điều gì cũng được."
-"Cô Lý, đây là do cô nói, tuyệt đối không được hối hận." Hạ Chí thành thật:"Hiện tại tôi muốn nói ra yêu cầu, cô cần chuẩn bị tâm lý."
Lý Phương nhẹ gật đầu, sắc mặt có chút ửng đỏ, bất kể cái gì cũng có thể, cô đương nhiên là biết đến. Thật sự lúc đầu cô không có ý đó, nhưng đã nói rồi, cô sẽ không hối hận.
Thu Đồng thì lạnh lùng nhìn Hạ Chí và không nói gì, nhưng trong lòng cô chửi mắng Hạ Chí. Tên lưu manh này thật không biết xấu hổ, ỷ vào việc anh hùng cứu mỹ nhân một lần và muốn Lý Phương dùng thân trả ơn!
Trong mắt Thu Đồng, người này trước đó bắt cô đền bù bạn gái cho cậu ta, tuyệt đối nghĩ rằng cô bạn gái kia điên mới làm bạn gái cậu ta. Hiện tại đại mỹ nữ Lý Phương đã dâng tới miệng, cậu ta chắc chắn sẽ không buông tha cơ hội tốt này.
Chẳng biết tại sao, khi nhìn thấy dáng vẻ hào hứng của Hạ Chí, Thu Đồng bị kích động, tên lưu manh này lại đắc ý đến vậy sao?
-"Quá tốt rồi, cô Lý à, làm phiền cô đi mua giúp tôi hai phần cơm nha!" Hạ Chí rất hào hứng: "Tôi đang buồn vì không có tiền mời Đồng Đồng ăn cơm trưa đây!"
Cái gì?
Lý Phương lập tức trừng to mắt, cô không nghe lầm chứ? Cô đã chuẩn bị tiếp nhận điều kiện, thậm chí chuẩn bị thân thể để báo đáp. Nhưng bây giờ, kêu cô đi mua hai phần cơm? Đây không phải là đùa cô sao?
Thu Đồng ngây ngẩn cả người một lúc. Vào lúc này cô thậm chí không để ý tới việc Hạ Chí gọi cô là Đồng Đồng. Trong đầu cô chỉ có một cảm giác, Hạ Chí tuyệt đối là người bị bệnh thần kinh!
Hai mỹ nữ lúc này đều trừng mắt nhìn Hạ Chí, bầu không khí rõ ràng không thích hợp. Nhưng Hạ Chí lại tỏ ra không có cảm giác gì và nhìn về phía Lý Phương rồi tiếp tục nói: "Cô Lý, nếu cô không muốn đi mua cơm, cô có thể cho tôi mượn một trăm đồng không..."
-"Tôi đi mua cơm!" Lý Phương đột nhiên ngắt lời Hạ Chí, trông cô rất mất hứng. Sau đó cô liền quay người, đi đến chỗ bán cơm.
-"Cảm ơn cô Lý, tôi rất thích ăn món ăn mặn, Đồng Đồng thích ăn món chay." Hạ Chí hướng Lý Phương bóng lưng hô một câu, sau đó nói một mình:"Quá keo kiệt, tôi biết ăn cơm không cần một trăm đồng, nhưng tôi dù tốt xấu cũng cứu được cô một mạng, vừa nói xong cái gì cũng có thể, nhưng một trăm đồng lại không cho tôi."
Thu Đồng trừng mắt nhìn Hạ Chí, cô cảm thấy mình nếu là Lý Phương, nhất định sẽ nhịn không được và đánh tên này một trận!
-"Làm sao cậu biết tôi thích ăn chay?" Thu Đồng rất nhanh phát hiện vấn đề này.
-"Đồng..." Hạ Chí vừa nói ra một chữ, liền bị Thu Đồng ngắt lời.
-"Hạ Chí, cậu lại gọi tôi Đồng Đồng, tôi sẽ không khách khí với cậu đâu!" Thu Đồng có chút tức giận.
-"Thưa hiệu trưởng xinh đẹp, cô đã từng khách khí với tôi sao?" Hạ Chí nhìnThu Đồng rồi nghiêm túc hỏi.
Thu Đồng không khỏi ngẩn ngơ. Cho dù cô biết Hạ Chí là đang chơi chữ, nhưng nói đến đó, cô thật sự chưa từng khách khí với Hạ Chí. Nhưng cũng không thể trách cô, ai bảo lưu manh này từ lần thứ nhất xuất hiện ở trước mặt cô lại muốn ăn đòn?
-"Không sao, cô không cần khách khí với tôi." Hạ Chí tiếp tục chăm chú: "Thân là bạn trai tương lai của cô, tôi không chỉ biết khẩu vị của cô, cũng có thể nhịn được tính xấu của cô, ai bảo cô đẹp đến mức như thế chứ?"
Thu Đồng trừng mắt nhìn Hạ Chí, muốn mắng người nhưng lại nhớ tới một chuyện khác, liền hừ lạnh một tiếng: "Thầy Hạ, tôi có chuyện quan trọng muốn nói cho cậu!"
Không đợi Hạ Chí trả lời, Thu Đồng liền giẫm lên giày cao gót, ngẩng đầu ưỡn ngực dựa vào bàn ăn hẻo lánh rồi trực tiếp ngồi xuống.
-"Hiệu trưởng, tôi cũng có chuyện muốn hỏi cô." Hạ Chí ngồi đối diện Thu Đồng, khuôn mặt tỏ vẻ nghiêm túc.
-"Chuyện gì?" Thu Đồng tức giận hỏi.
-"Cô ăn chay, làm sao dáng cô lại tốt đến thế?" Hạ Chí hỏi rất nghiêm túc.
-"Chuyện này không liên quan đến cậu!" Thu Đồng lập tức muốn nổ tung, người này là ai đây? Nhìn dáng vẻ chăm chú kia, cô còn tưởng rằng chuyện quan trọng lắm!
Càng làm cho Thu Đồng tức giận chính là cô lại cảm thấy tên lưu manh này nhìn trộm người cô sau chiếc mắt kính ở những chỗ không nên nhìn. Cô bắt đầu cảm thấy người này nếu quả thật không bị cận thị, vậy thì cậu ta đeo kính chính là vì thuận tiện để nhìn trộm!
Hung hăng trừng mắt nhìn Hạ Chí, giọng nói Thu Đồng lại thoáng dịu đi một chút: "Thậy Hạ, tôi cần cậu giúp tôi khuyên cô Lý ở lại!"
-"Cô Lý quyết định rời đi sao?" Hạ Chí hỏi ngược lại.
-"Cô Lý vừa mới tìm tới tôi, nói rằng cô muốn rời khỏi trường học. Chỉ là trước khi rời đi, muốn chính miệng nói với cậu một tiếng cảm ơn. Tôi muốn khuyên cô ấy ở lại, Cao Trung Minh Nhật hiện tại rất cần người chăm chỉ như cô ấy làm giáo viên. Nhưng cô lại quyết định rời đi, tôi không còn cách nào thuyết phục cô ấy ở lại. Nhưng cậu vừa mới cứu được cô, hơn nữa cô ấy có thiện cảm với cậu. Cho nên là tôi hi vọng cậu có thể khuyên cô ấy ở lại tiếp tục đảm nhiệm làm giáo viên." Thu Đồng rốt cục nói ra chuyện của cô, lập tức hừ nhẹ một tiếng: "Trước đó tôi còn không quá vững tin, nhưng khi nhìn thấy tình huống vừa rồi, chỉ cần cậu mở miệng thì cô ấy nhất định sẽ ở lại!"
-"Được rồi, tôi sẽ nói chuyện cùng cô Lý." Hạ Chí trả lời.
Thu Đồng lại sững sờ, tên lưu manh này thế mà đồng ý dễ dàng như vậy? Điều này thật không bình thường.
/21
|